watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:05:4130/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết - Trang 23
Chỉ mục bài viết
Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Tất cả các trang
Trang 23 trong tổng số 42



Hồi 33-1: Kỳ Án Ở Phố Bát Giác


Lúc đó ngươi muốn giết ta, nên ta đương nhiên phải giết ngươi!
Tiểu Phương nói:
- Còn bây giờ…
- Bây giờ thế nào?
- Bây giờ ta không những không thể giết ngươi, mà còn muốn cứu ngươi.
- Tại sao?
- Vì ta đã là một kẻ sắp chết, đã hoàn toàn không còn một sức phản kháng nào nữa.
Tiểu Phương nói:
- Nếu ta giết ngươi, cho dù có thể sống sót, cũng sẽ sống không an tâm.
- Lúc này ngươi sống an tâm chứ?
- Ta xưa nay vốn sống rất an tâm.
Tiểu Phương nói:
- Vì ta vấn tâm không thấy xấu hổ.
- Ngươi thà chết chớ không làm chuyện gì có lỗi với người khác phải không?
- Chuyện có lỗi với bản thân mình, ta cũng không chịu làm.
Con người này thở hổn hển, chợt phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, giống như một con dã thú phát hiện ra bản thân mình đã lọt vào một cái bẫy.
- Ta sai rồi!
Người đó rên rỉ nói:
- Ta làm sai rồi.
- Ngươi làm sai chuyện gì?
Con người này không trả lời câu hỏi của chàng, chỉ không ngừng lẩm bẩm:
- Ngươi vẫn không thay đổi, ngươi vẫn là Tiểu Phương trước đây, ta không nên… không nên… Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu.
- Làm sao ngươi biết ta là Tiểu Phương? Làm sao biết ta không thay đổi?
Tiểu Phương hỏi:
- Ngươi không nên thế nào?
Con người này đã không cách gì trả lời.
Hơi thở của hắn càng yếu hơn, thở càng dồn dập hơn.
Hắn bắt đầu liên tục ho.
Tiểu Phương tháo túi nước của hắn ra, muốn mớm cho hắn một chút nước, nhưng hơi thở dồn dập và cơn ho khiến người đó không uống được một ngụm nào.
Bầu trời hôn ám, Tiểu Phương mò tìm, từ trên thân người đó lấy ra một cái khăn, nhúng chút nước, rồi vắt nhỏ từng giọt vào miệng hắn.
Con người này cuối cùng đã có thể mở miệng nói:
- Ta có lỗi với ngươi!
Hắn nói:
- Ta cũng có lỗi với Ưng ca.
Tiếng nói của hắn khiến cho Tiểu Phương chấn động rất lâu nói không nên lời, rất lâu sau mới hỏi:
- Ngươi cũng quen biết Bốc Ưng, tại sao ngươi cũng có lỗi với Bốc Ưng?
Chàng hỏi con người này:
- Tóm lại ngươi là ai?
Không có trả lời, không có phản ứng.
Lúc Tiểu Phương hỏi hắn câu này, thì nhịp tim và hơi thở của hắn đã hoàn toàn dừng lại.
Tiểu Phương nhẹ nhàng phủ chiếc khăn thấm ướt đó lên mặt của hắn.
Bây giờ chàng đã biết con người này chắc chắn có quan hệ rất sâu với chàng, cũng có quan hệ rất sâu với Bốc Ưng.
Nhưng chàng nghĩ không ra con người này là ai? Cuồng phong gào thét, chàng đã không còn nghe ra âm thanh của con người này nữa.
Sắc trời càng tối hơn.
Đến bao giờ trời mới sáng, gió mới ngừng thổi?
Tiểu Phương đưa cái túi nước trong tay lên, uống hai ngụm.
Chàng không phải thật sự muốn uống nước trong túi này, lúc chàng uống nước, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân mình đang làm chuyện gì.
Chàng uống nước trong túi da, chẳng qua chỉ là một phản ứng bản năng, vì chàng muốn sống.
Con người này rất có thể là bằng hữu của chàng, lại vừa mới chết trong tay chàng.
Nếu chàng nghĩ tới điều này, nếu chàng biết con người này là ai, thế thì chàng có lẽ thà chết chứ không chịu uống hai ngụm nước này.
Sắc trời tuy càng tối, nhưng trước khi trời sáng há không phải là lúc tối nhất hay sao?
Trời đột nhiên sáng, sức gió cũng yếu đi.
Tiểu Phương chợt nhìn thấy khuôn mặt của con người này trong tay mình, chiếc khăn phủ ở trên mặt hắn đã bị gió thổi đi, lộ ra một khuôn mặt dãi dầu phong sương khổ nạn, tràn đầy thống khổ hối hận.
Lòng Tiểu Phương chợt trùng xuống nặng nề, toàn thân máu như lạnh đi.
Con người này rõ ràng là Gia Đáp.
Lúc chàng bị người ta hoài nghi, cơ hồ không còn đường đi, người duy nhất coi chàng là bằng hữu chính là con người này.
Vậy mà bây giờ con người này lại chết dưới kiếm của chàng, chàng lại còn uống sạch hết nước ở trong túi da sau khi hắn chết.
Gia Đáp sao vẫn chưa chết? Sao lại đến nơi đây? Sao lại ở cùng chung với thuộc hạ của Lữ Tam?
Tại sao hắn lại nói là hắn sai rồi? Tại sao lại nói hắn có lỗi với Tiểu Phương và Bốc Ưng?
Những vấn đề này Tiểu Phương không nghĩ tới.
Điều chàng duy nhất nghĩ đến là trong căn lều chật hẹp đó, Gia Đáp đã mang đôi ủng da quý báu duy nhất tặng cho chàng, lộ ra tấm chân tình lúc muốn chàng mau đào tẩu.
Lúc này nếu ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Phương, nhất định sẽ rất kinh dị.
Vì khuôn mặt chàng cơ hồ trở nên giống như con người chết này.
Vì khuôn mặt chàng cũng tràn đầy nỗi thống khổ và hối hận như vậy.
Lẽ nào đây lại là số mạng?
Tại sao số mạng lại thường đẩy người ta vào cái chết không cách gì khác được, tại sao lại thường đẩy người ta làm những chuyện mà vốn có chết người ta cũng không chịu làm?
Gió bão đã lặng, thi thể đã được chôn lấp.
Đối với Tiểu Phương mà nói, điều này đã không phải là kinh nghiệm lần đầu tiên, chàng đã trải qua giông bão, cũng đã chôn lấp thi thể, điều duy nhất khác, là lần này người mà chàng chôn lấp là bằng hữu của chàng.
Một bằng hữu chết dưới kiếm của chàng.
Tiểu Phương chống kiếm làm gậy, bịn rịn đi về phía trước.
Chàng vốn không có nơi nào để đi đến, cũng không biết có thể đi đến nơi đâu, cũng không biết có thể cầm cự bao lâu.
Không có nước, không có lương thực, không có sức lực, không có cái gì cả, thậm chí ngay cả chí cầu sinh cũng vì hối hận mà tiêu tán mất, chàng mọi lúc đều có thể ngã xuống, ngã xuống thì có lẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tại sao chàng vẫn muốn tiến tới trước?
Vì Tiểu Yến.
Chàng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tiểu Yến, tiếng rên rỉ thống khổ bi thương.
Lần này chàng vẫn không thể xác định giọng nói mà chàng nghe thấy là thật hay là tưởng?
Chàng chỉ muốn còn có chút lực khí, vẫn còn có thể tiến tới trước một bước, chàng tuyệt không chịu dừng lại.
Chàng nhất định muốn đi tìm lời giải đáp.
Cuối cùng chàng đã tìm được.
Đúng lúc chàng cơ hồ đã ngã xuống mãi mãi không bao giờ đứng dậy nỗi thì chàng nhìn thấy Tề Tiểu Yến.
Vầng thái dương lại mọc lên, đại địa lại trở nên nóng bỏng như lò lửa.
Tiểu Phương chợt phát hiện ra nàng đang chạy lại phía chàng, chân trần chạy trên cát, y phục trên người đã bị xé nát. Mái tóc đen sẫm rối bời xõa tung, khuôn mặt mỹ lệ trắng xanh bị đánh sưng, mắt đẫm lệ.
Lại nhìn tới trước, thì có thể thấy Độc Cô Si.
Toàn thân Độc Cô Si lõa thể, nằm ở dưới vầng thái dương nóng bỏng, kiếm Độc Cô Si nằm ở chỗ mà y chỉ cần duỗi tay ra là có được.
Con người Độc Cô Si trông như bị hư thoát, vì thỏa mãn mà hư thoát.
Vô luận ai nhìn thấy tình huống này, nhất định là có thêû tưởng tượng thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Những chuyện mà Tiểu Phương nhìn thấy trong ác mộng, rõ ràng là đã xảy ra trong thực tế như vậy. Rất có thể còn bi thảm, đáng sợ, đau lòng hơn cả điều mà chàng thấy trong ác mộng.
Ai có thể nói ra một người lúc thật sự đau lòng thì cảm giác như thế nào?
Tiểu Phương cũng không nói ra, nhưng chàng đã cảm giác thấy được.
Tiểu Yến đã đi tới trước mặt chàng, đờ đẫn nhìn chàng, đôi mắt đẫm đầy lệ, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Tiểu Phương chợt lao tới.
Nàng đưa đôi tay ra sẵn sàng đón lấy sự Ôm ấp của chàng, nhưng Tiểu Phương đã vượt qua nàng, xông về phía Độc Cô Si.
Đương nhiên chàng không ôm lấy Độc Cô Si.
Chàng xông tới, trong tay chàng có kiếm, chàng chỉ muốn một kiếm đâm xuyên họng Độc Cô Si.
Nỗi thống khổ và phẫn nộ đã kích thích sức mạnh của chàng, vì vậy chàng mới có sức vung kiếm xông tới.
Có thể nhìn thấy bản thân chàng với sức lực còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Kiếm của Độc Cô Si vẫn còn nằm ở chỗ duỗi tay ra là có được ngay. Lúc kiếm của chàng vẫn còn chưa đâm ra, thì kiếm của Độc Cô Si rất có thể đã đâm xuyên qua ngực chàng.
Chàng biết, nhưng chàng không để ý tới, không để ý đến một chút nào cả.
Kiếm này của Tiểu Phương không đâm ra, không phải là vì Độc Cô Si đã đưa tay lấy kiếm đâm chết chàng trước.
Chàng không đâm kiếm ra, vì chàng cảm thấy rất là kỳ quái.
Chỗ chàng xỉa kiếm đến là ngực Độc Cô Si là một nơi hiểm yếu nhầut.
Nhưng lúc chàng xỉa kiếm ra, Độc Cô Si lại vẫn không đưa tay lấy kiếm, thậm chí không hề nhúc nhích, sắc diện hoàn toàn không biến đổi.
Vẻ mặt Độc Cô Si hoàn toàn không chút biểu cảm.
Đây không phải là chuyện lạ hay sao!
Vẻ mặt Độc Cô Si vốn không chút biểu cảm, xưa nay như vậy.
Kỳ quái là, vẻ mặt không hề biểu cảm của y, hoàn toàn không giống với vẻ mặt không chút biểu cảm trước đây.
Vẻ mặt không hề có biểu cảm của Độc Cô Si trước đây, khiến người khác vừa nhìn thấy là cảm thấy lạnh lẽo u ám đáng sợ.
Nhưng cảm xúc mà Độc Cô Si gây ra cho mọi người lúc này lại khác.
Bây giờ vẻ mặt không hề có biểu cảm của y chỉ khiến người khác cảm thấy thống khổ, một nỗi thống khổ chỉ có ở những người cảm thấy hoàn toàn thất bại tuyệt vọng.
Y là kẻ mạnh, kẻ thắng, kẻ chiếm hữu, kẻ tước đoạt.
Thế tại sao y lại có nỗi thống khổ như vậy?
Tiểu Phương không hiểu, vì vậy chàng không đâm kiếm ra. Tuy không đâm ra, nhưng mũi kiếm của chàng đã nằm ở yết hầu của Độc Cô Si, cách cổ họng Độc Cô Si nhiều nhất chỉ có một phân lúc nào cũng có thể đâm.
Vẻ mặt không hề biểu cảm của Độc Cô Si vẫn toát ra vẻ tuyệt vọng thống khổ thậm chí còn khiến người khác cảm thấy như y rất mong muốn Tiểu Phương đâm kiếm xuyên qua họng, đâm y chết dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Lẽ nào Độc Cô Si muốn chết?
Chỉ có kẻ thắt bại mới muốn chết, tại sao Độc Cô Si muốn chết?
Tiểu Yến cũng đang nhìn Độc Cô Si.
Y phục của nàng đã bị xé nát, mặt bị đánh sưng, nhưng lúc này nhìn thấy con người này, ánh mắt lại không có chút phẫn nộ thù hận, trái lại chứa đầy sự mỉa mai thương hại.
Nàng đột nhiên bước tới kéo bàn tay cầm kiếm của Tiểu Phương:
- Bọn ta đi thôi!
Nàng nói:
- Con người này đã vô dụng rồi, chàng không cần phải giết hắn.
- Vô dụng ư?
Tiểu Phương không hiểu:
- Tại sao vô dụng?
- Vì y đã không còn là nam nhân nữa!
Giọng nói của Tiểu Yến tràn đầy sự mỉa mai:
- Y muốn chiếm hữu muội, tiếc là y hoàn toàn vô dụng.
Độc Cô Si vẫn còn nằm ở đấy, nằm trên mặt cát đá lổn nhổn, dưới vầng thái dương nóng bỏng.
Tiểu Phương đã bỏ đi, để y lại như vậy.
Một nam nhân đã vô dụng, một nam nhân đã không còn là một nam nhân, thì đã không còn đáng để cho người khác xuất thủ nữa.
Bọn họ tuy biết để Độc Cô Si nằm như vậy ở đó, thì trước khi mặt trời lặn y sẽ bị thiêu khô như miếng thịt trên lò nướng.
Nhưng bọn họ vẫn bỏ đi, vì ngoại trừ bản thân y ra trên thế gian này không còn có ai có thể cứu được y nữa.
Tề Tiểu Yến nhận lấy một bộ quần áo mà Tiểu Phương lặng lẽ đưa cho nàng, nàng tuy trông nhếch nhác, nhưng tinh thần xem ra còn trấn định hơn Tiểu Phương.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com