watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:08:5529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 42



Hồi 29-2

Nhưng với kiếm pháp hiện giờ, ta không thể làm được chuyện này.
Tiểu Phương không thể không thừa nhận.
Thiếu nữ lại tiếp:
- Chỉ có cách này chúng ta mới có hi vọng. Sự giao dịch này đối với cả hai chúng ta đều có lợi cả.
Về điểm này Tiểu Phương cũng thừa nhận.
- Nói vậy nếu như ta không đồng ý việc này, ta chẳng khác gì một tên ngốc?
- Vậy chứ ngươi có phải là một tên ngốc hay không?
- Đương nhiên là không phải.
Cho nên cuộc giao dịch của họ đã bàn xong.
Thịt đã được quay chín. Thiếu nữ chia cho Tiểu Phương một phần lớn. Sau đó nàng dùng bàn tay dính đầy mỡ và bụi đất vỗ vai Tiểu Phương nói:
- Bây giờ chúng ta đa õkhông phải là bằng hữu bình thường, mà là hảo bằng hữu.
Ta bảo đảm ngươi sẽ không bao giờ phải hối hận.
Tiểu Phương cũng cười cười nói:
- Bây giờ chúng ta đã không phải là bằng hữu bình thường, nhưng ngay cả danh tánh của ngươi là gì ta cũng không biết.
Thiếu nữ cũng mỉm cười nói:
- Ta họ Tề. Khi mà ta giả làm nam nhi thì tên của ta là Tiểu Trùng.
- Còn lúc ngươi là nữ nhi thì sao?
- Lúc đó tên ta là Tiểu Yến.
Tiểu Phương lại hỏi Tiểu Yến:
- Ngươi rõ ràng là nữ nhi, tại sao phải giả làm nam nhi chứ?
Tiểu Yến nhìn thẳng vào mắt chàng, hỏi:
- Ngươi thật sự muốn ta nói ra sự thật?
- Đương nhiên là muốn.
- Được, ta sẽ nói. Nếu như Độc Cô Si biết được ta là nữ nhi, thế thì ta đã chết dưới kiếm của hắn từ lâu rồi.
- Tại sao lại thế?
- Bởi vì kiếm pháp mà Độc Cô Si luyện thành, không những rất tuyệt mà còn rất tà.
Cứ cách vài ngày Độc Cô Si phải trút giận một lần. Nếu không thì hắn sẽ phát điên lên. Thông thường Độc Cô Si trút giận bằng cách giết người.
Tiểu Yến lại nói:
- Nếu như những lúc không có người để giết. Độc Cô Si phải trút giận lên trên người nữ nhân. Nếu như Độc Cô Si biết được ta là nữ, nhất định sẽ đến tìm ta. Nếu ta không đồng ý, chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của hắn.
Tiểu Yến vẫn nhìn thẳng Tiểu Phương, không có một chút gì là tỏ vẻ ngại ngùng cả.
Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy có chút bội phục nàng.
Một vị cô nương mà có thể đem những chuyện này ra, kể trước mặt một nam nhân, quả là một việc đáng khâm phục.
Tiểu Yến vẫn đang nhìn Tiểu Phương:
- Ngươi còn có gì muốn hỏi nữa không?
Quả thật chàng còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiểu Yến.
Chẳng hạn như kiếm pháp của Độc Cô Si đã luyện thành hay chưa? Hiện giờ Độc Cô Si đang ở đâu?
Thế nhưng chàng không hỏi Hoa Bất La.
Cuộc sống thường hay có nhiều sự biến đổi, khiến cho con người ta không sao lường trước được.
Cuộc sống của Tiểu Phương cũng thế, đang từ phong ba bão tố đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Tề Tiểu Yến không hề gạt chàng. Nàng thật sự tìm một nơi vừa yên tĩnh vừa dễ chịu, bên cạnh một dòng suối trên một ngọn đòi nhỏ cho chàng ở.
Ngoài ra Tiểu Yến còn chuẩn bị cho chàng một căn nhỏ gỗ xinh xắn.
Thức ăn Tiểu Yến nấu quả nhiên cũng không tệ.
Tiểu Yến còn giặt cả y phục cho chàng, hơn nữa không chỉ là một lần.
Ở một nơi yên tĩnh u nhã như vậy, mỗi ngày lại có một cô nương diễm lệ hầu hạ.
Điều này đối với một lãng tử như Tiểu Phương mà nói, quả thật là một sự biến đổi quá lớn.
Trước nay Tiểu Phương chưa từng có nhà, nhưng hiện giờ dường như là có. Chỉ có điều chính bản thân chàng cũng biết rõ, cuộc sống này sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.
Đợi đến khi kiếm pháp của họ luyện thành sẽ kết thúc ngay.
Trong kiếm pháp của Độc Cô Si có rất nhiều phương pháp vận khí và biến hóa chiêu thức, mà trước đây Tiểu Phương chưa từng nghe qua.
Sự biến đổi chiêu thức tuy không nhiều, nhưng mỗi sự biến hóa đều vượt ra ngoài sự dự liệu của con người.
Sự biến hóa của kiếm pháp không những dựa vào kỹ xảo vận dụng của thủ pháp mà còn phải dựa vào “lực”.
Không có khí lực là không có lực.
Một điểm huyền diệu nhất trong kiếm pháp của Độc Cô Si, chính là cách vận khí.
Khí có thể đưa đến cổ tay và chỉ cần một kiếm là có thể xiên tim đối phương.
Đây chính là kỹ xảo.
Kỹ xảo này đương nhiên khổ luyện rất lâu.
Trong thời gian này, Tiểu Phương gần như đã quên hắn Dương Quang và Bốc Ưng.
Nhưng thật ra chàng chưa bao giờ quên họ, chẳng qua là chàng cố gắng đừng nghĩ đến họ mà thôi.
Học kiếm không những phải khổ luyện, mà còn phải có thiên phú. Những người chịu khổ luyện không phải ít, những người có thiên phú ngược lại không nhiều.
Nếu như nói Tiểu Phương là người sanh ra đẻ thích hợp học kiếm, thì Tề Tiểu Yến cũng hoàn toàn như chàng.
Chưa đầy đến ba tháng, Tề Tiểu Yến đã học hết toàn bộ những thứ đáng học trong kiếm pháp của Tiểu Phương.
Sau ba tháng, Tiểu Yến không còn đến chỗ Tiểu Phương nhiều như trước đây nữa.
Nhưng lúc Tiểu Phương không đến, vẫn có người mang cơm đến cho chàng.
Người mang cơm đến chính là tiểu hài tử đầu tiên dẫn chàng đến ngôi miếu cũ.
Tiểu hài tử này nói với Tiểu Phương:
- Ta tên là Đại Niên, bởi vì ta sanh ra nhằm ngày mùng một tết.
Đại Niên nói năm nay hắn đã mười ba tuổi. Nhưng nhìn nó tối đa chỉ tám chín tuổi mà thôi.
Đại Niên lại kể với Tiểu Phương:
- Ngay từ nhỏ ta đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cho nên vĩnh viễn dường như không lớn thêm nổi. Có rất nhiều người vẫn thường mắng ở sau lưng ta. Họ nói rằng trong bụng ta toàn là nước cho nên mới không lớn được. Thế nhưng ta không hề để ý đến họ.
Khẩu khí của Đại Niên không khác gì người lớn:
- Chỉ cần họ không mắng trước ta là được rồi.
- Họ chưa bao giờ mắng trước mặt ngươi hay sao?
- Chưa bao giờ có, bởi vì họ không dám.
Tiểu Phương ngạc nhiên hỏi:
- Có phải nói đây có rất nhiều người sợ ngươi hay không?
Bởi vì chàng chợt nhớ đến lúc ở trong khách điếm, tên tiểu nhị kia có vẻ rất khách sáo với Đại Niên, không ngờ Đại Niên lắc đầu nói:
- Người mà bọ họ sợ không phải là ta, mà chính là lão đại của bọ ta. Ta dám nói ở nơi đây không có một ai dám đụng đến lão đại của bọn ta.
- Tại sao?
- Bởi vì ai đụng đến lão đại, thì kẻ đó thật là xui xẻo.
- Xui xẻo như thế nào?
- Có người nửa đêm đang ngủ râu tóc đều bị cắt trụi. Có người sau khi thức dậy phát hiện lông mày của mình bỗng nhiên không còn. Lão chủ tiệm cầm đồ ở phía dãy núi, tối hôm đó đá lão đại một cái, sang ngày hôm sau chân lão sưng to lên như chân lợn.
Mặt Đại Niên đầy vẻ ngạo nghễ:
- Kể từ sau lần đó, nơi này không còn có ai dám bắt nạt bọn ta. Bởi vì mọi người đều biết bọn ta đều là tiểu huynh đệ của lão đại.
Tiểu Phương cười cười nói:
- Xem ra lão đại của các ngươi cũng rất có bản lãnh. Các ngươi có được một lão đại như thế, chắc nhất định là rất sung sướng.
Đại Niên nói:
- Tất nhiên rồi! Lão đại không những cho bọn ta ăn, cho bọn ta mặc hơn nữa còn chăm sóc cho bọn ta đủ điều.
- Lão đại tốt với các ngươi như thế, vậy các ngươi làm thế nào báo đáp lại?
- Hiện giờ tuy bọn ta không có cách gì báo đáp lão đại. Nhưng đợi sau này lớn lên bọn ta sẽ làm một số việc cho người. Đại Niên tròn xoe hai mắt, nói với giọng rất chân thật:
- Chỉ cần có thể để cho lão dại vui vẻ, bất cứ việc gì bọn ta cũng đều làm. Cho dù là phải chết!
Chợt Đại Niên buông tiếng thở dài:
- Chỉ đáng tiếc bọn ta còn quá nhỏ, chỉ có thể làm giúp lão đại một số việc lặt vặt như đưa thứa ăn, chạy đi chạy lại lấy tin tức mà thôi. Nếu như gần đây có người lạ mặt xuất hiện, thì người biết đầu tiên chính là lão đại của bọn ta. Nếu như nơi đây có xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên biết cũng chính là lão đại của bọn ta.
Trong lòng Tiểu Phương chợt buông một tiếng thở dài.
Đột nhiên chàng phát hiện ra Đại Niên không những có đầu óc, có thủ đoạn hơn nữa còn có dã tâm.
Lại thêm mấy tháng nữa trôi qua.
Cái lạnh của mùa đông đã qua đi, nhường chỗ cho sự ấm áp đến.
Khí trời lúc này chính là thích hợp để ngủ.
Thế nhưng Tiểu Phương không hề ngủ được. sáng dậy chàng không những cảm thấy miệng khô, mà còn cảm thấy mỏi mệt.
Sau khi rửa mặt xong, Đại Niên đã mang điểm tâm đến.
Vừa nhìn thấy Đại Niên, chàng liền lên tiếng hỏi:
- Lão đại của bọn ngươi đâu?
Gần như đã có gần hai tháng Tề Tiểu Yến chưa đến gặp chàng.
Đại Niên đáp:
- Ta cũng không biết lão đại đang ở đâu? Lão đại không có đến tìm bọn ta. Lâu nay bọn ta đều không thấy người ở đâu?
- Ngươi không có nói dối chứ?
Đại Niên trừng to hai mắt lên nói:
- Ta chưa từng nói dối bao giờ. Ngươi là người lớn còn ta là trẻ nít. Trẻ nít làm thế nào có thể gạt được người lớn chứ.
Tiểu Phương tuy có chút ngờ vực, nhưng chàng lại không thể nào không tin.
- Cũng có lúc ngươi sẽ gặp lại lão đại của các ngươi. Nếu như ngươi có gặp, hãy kêu lão đại của bọn ngươi đến đây gấp.
- Đến để làm gì?
- Ta có chuyện quan trọng cần bàn với lão đại của các ngươi.
- Ngươi có thể nói cho ta biết được không?
Tiểu Phương cũng trừng mắt nói:
- Không được! Chuyện của người lớn, trẻ con tốt nhất đừng nên hỏi.
Đại Niên không hỏi thêm lời nào nữa mà ngoan ngoãn bỏ đi, giống như một đứa trẻ vừa biết nghe lời lại vừa thật thà.
Nhưng Đại Niên biết rõ mình chẳng ngoan ngoãn chút nào cả, cũng như chẳng thật thà, bởi vì nó đã nói dối.
Đại Niên biết nói dối là không tốt, nhưng không cảm thấy có phạm tội, bởi vì nó nói dối chính là vì lão đại của bọn chúng.
Lão đại của bọn chúng đang đợi ở trong khu rừng phía trước mặt.
Tề Tiểu Yến đang ngồi xếp bàng dưới một gốc cây lớn. Khi Đại Niên đến, Tiểu Yến đang đùa với một con trùng vừa mới đào được dưới đất.
Tiểu Yến không hề thích trùng. Không những không hề thích mà còn rất ghét bọn chúng. Bất luận là trùng lớn hay trùng nhỏ, Tiểu Yến đều ghét cả. Thế nhưng nàng lại thường hay chơi đùa với trùng.
Bởi vì nàng cho rằng đấy là một cách tốt nhất để tự luyện tập mình, có thể làm một số việc mà ngay cả bản thân không bao giờ ưa thích.
Thiếu nữ cũng không hề thích Đại Niên.
Nàng cho rằng thằng bé này giống như một trái xanh, vẫn còn chưa chín đã bị hái xuống, vừa nhìn không đẹp mắt, cũng vừa ăn không ngon.
Nhưng Tiểu Yến tin chắc Đại Niên tuyệt đối không biết được điều này. Bởi vì mỗi lần gặp hắn, Tiểu Yến thường hay tươi cười. Tiểu Yến làm như vậy chính vì hắn là một thằng bé hữu dụng nhất trong số những tiểu huynh đệ của nàng. Đại Niên vừa nhìn thấy Tiểu Yến, giống như chuột nhìn thấy mèo. Hắn ta đứng nghiêm túc trước mặt nàng báo cáo:
- Tiểu đệ đã đưa điểm tâm đến, hơn nữa còn trao trước mặt hắn ta.
- Lúc mà ngươi đến, Tiểu Phương đang làm gì?
- Hắn ta đang tắm bằng nước lạnh.
- Chiều ngày hôm qua, tối ngày hôm kia, lúc ngươi đến có phải Tiểu Phương cũng đang dùng nước lạnh tắm hay không?
 
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 76
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com