Chỉ mục bài viết |
---|
Tình Yêu Tình Yêu |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Chương 2
Để được tham gia vũ hội đính hôn của Ðại Thế Nghi và Trần Hà, Tâm định xin nghỉ phép ba tiếng đồng hồ. Bảy giờ tối về nhà thay quần áo, tám giờ đến nhà Ðại Thế Nghi, chín giờ về. Thật ra thì nếu Tâm lặng lẽ rời toà soạn, có lẽ cũng không ai biết. Cứ viết cho xong bài đem nộp. rồi bỏ đi như là đi săn tin mới thì cũng được. Nhưng khi nghĩ đến cái bộ mặt khinh khỉnh của Lôi Bình, Tâm nghĩ là tốt hơn nên xin phép một cách nghiêm chỉnh thì hơn, vì nếu Bình phát hiện, cũng không có lý đo đđể sinh sự với nàng
o O o
Buổi sáng vừa thức đậy đã thấy bầu trời âm u đầy mây đen. Tâm lắc đầu. Tuy không để ý chuyện mưa nắng, nhưng Tâm không thích cái không khí nặng trĩu thế này. Nó tạo cho người một cái cảm gíac mệt mỏi sao đấy. Có điều sáng nay, Tâm lại thấy phấn khởi. Một ngày mới đang chờ. Vì Lôi Bình không còn kỳ thị, công việc sẽ trở nên vui vẻ hơn. Trên bàn ăn, ngoài thức ăn sáng ra, Tâm thấy có sẵn cả một xấp báo. Ðó là những tờ báo mà Tâm đã dặn mẹ mua hô. Ðể sáng nay Tâm đọc so sánh. Rõ là tờ nào cũng có bài tường thuật về trận hỏa hoạn hôm qua. Mỗi một tờ một vẻ, nhưng bài báo của Tâm với những lời đối thoại cùng người gây ra tai nạn lại sống động hơn, phong phú hơn. Ðiều đó làm Tâm kiêu hãnh, chưa bao giờ Tâm vui hơn hôm nay, nếu chịukhó thếnày, chắc chắn là Bình sẽ chẳng còn đám khinh thường nàng. Ản xong sửa soạn nhà cửa một chút mới 11 giờ mà Tâm đã thấy bồn chồn. Nàng cảm thấy như hôm nay thời gian lại đi rất chậm. Tâm muốn có mặt tại toà soạn sớm để xem phản ứng của Lôi Bình. Nhưng tại sao lại là Lôi Bình? Tâm cũng không hiểu. Và sự nôn nóng khiến Tâm không chịu được, n`ang đi vào phòng riêng thay áo, vừa xách ví bước ra, đã gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của me.
- Ba Tâm, con đi đâu giờ này vậy? Bỏ cả cơm trưa à?
Tâm cười nói:
- Con đến toà soạn, ăn cơm ngòai luôn
Người mẹ lắc đầu:
- Con thật là.... cơ thể con còn yếu lắm đấy, làm việc cũng vừa phải thôi, đừng gắng sức quá, ở nhà ăn cơm rồi hãy đi thức ăn bên ngoài làm sao bằng ở nhà
- Thức ăn ngon thì mẹ cứ để phần, tối con sẽ về ăn hơn một chút, mẹ biết không, làm cái nghề này, phải chạy đại luôn đấy, bằng không làm sao viết hơn được người ta.
- Viết hơn để làm gì? ở nhà ăn cơm đi, bữa cơm đi, bữa nay có món bí đồn thịt.
- Vậy mẹ chừa lại cho con nghe.
Tâm cười hòa với mẹ vừa đợm bước đi thì chuông điện thoại reo. Mẹ cầm máy lên, rồi nói:
- Bá Cường! lại Bá Cường, cứ gọi trong những lúc không đúng lúc thế này. chẳng biết là nàng sắp phải đi làm ư? Tâm hỏi
- Anh Cường gọi em chuyện gì vậy?
Bên kia đầu đây yên lặng một chút, hỏi
- Hình như em không thích nghe điện thoại của anh?
Tâm nói
- Ðâu có! nhưng em đang chuẩn bị đi đây
- Ði à? đi đâu? đi với ai vậy?
Bá Cường hỏi tới. Tâm xẵng giọng:
- Ði làm , không được ư?
- Ði làm à? sao sớm vậy? thường khi đến 2 giờ em mới đi cơ mà? hôm nay lại đi sớm? Lôi Bình bắt em phải đi sớm à?
Cường hỏi làm Tâm nhăn mặt, nhưng đứng trước mặt me. Tâm không muốn mẹ thấy 2 người có chuyện lục đục thấy Tâm yên lặng Cường lại hỏi
- Tại sao em không trả lời tôi? Giờ này đến tòa soạn báo làm gì. Ai biểu?
Tâm không nhịn được
- Tôi muốn đi giờ này nào thì đi, không được à? Anh thật là quá quắt.
- Anh quá quắt ư?
- Chẳng lẽ không phải bộ mỗi lần muốn làm gì, đi đâu, tôi đều phải báo cáo cho anh biết cả à? Anh là cái gì của tôi?
Bá Cường thấy Tâm lớn tiếng, kinh ngạc:
- Xem kìa, Ba Tâm, ai chọc em giận mà em lại giống như thùng thuốc súng được châm ngòi vậy?
- Phải rồi, tôi đúng là thùng thuốc súng Vậy thì xem này "Bùm"
Nói xong, Tâm gác máy luôn, lòng vẫn đầy giận dữ. Me. Tâm có vẻ lo lắng:
- Các con làm gì vậy? Lần đầu cãi nhau ư?
Ở cái đất Ðài Loan này trai ít gái nhiều, nên những bà mẹ thường rất nhạy cảm, hay sợ con gái "ế"
Tâm bực đọc:
- Tình cảm là tình cảm, nhưng con không muốn ai đòm ngó kiểm sóat con. Con muốn tự đo hành động
Người mẹgóp ý:
- Biết đâu vì lo cho con, nó mới căng thẳng lo lắng thế, nó muốn tốt cho con mà.
- Tốt xấu gì cũng mặc. Con là một cá thể độc lập. Từ cá thể đến ý chí, hành động đều tự đo, mãi mãi con không muốn bất cứ ai can thiệp vào chuyện đời tư của con
Người mẹ lắc đầu:
- Con này, đừng có quá khích như vậy chớ
- Ðó không phải là quá khích. Con người ai cũng có nhân vị riêng. Con không ỷ lại vào ai cũng như ngược lại
Người mẹ lại thở đài:
- Con là con gái mà tính tình cứng cỏi mạnh mẽ như vậy, mẹ e sau này phần thiệt thòi sẽ thuộc về con thôi. Bá Cường cũng không phải là người xấu. Nó rất tốt, lo cho con, vậy mà con làm nó giận, nó mà không đến nữa là con ân hận đấy.
Tâm cứng cỏi:
- Con không bao giờ ân hận điều mình đã làm dù việc làm đó có saị con biết ý thức trách nhiệm mà
Và không để người mẹ nói thêm, Tâm chào:
- Thôi con đi nghe me.
Người mẹ cố níu Tâm lại:
- Tâm này, hay là gọi điện thọai cho Bá Cường đi, đừng để nó giận, thằng đó cũng cứng đầu lắm
- Nếu cứng đầu thì cho đi luôn
Lúc bước xuống cầu thang, Tâm mới giật mình Hôm nay, sao mình lại nóng nảy thế? thật ra Tâm cũng không muốn gây chuyện với Cường. Ðù gì giữa 2 người tình cảm phát triển cũng đã hơn 2 năm. Nhưng lỡ rồi Tâm lắc đầu. Không thể hối hận gì về việc mình đã làm, phải chấp nhận. Thế là Tâm đi thẳng ra trạm xe bus.
Ngồi trên xe, Tâm buồn buồn nhìn ra cửa. Ai cũng nói, cao ngạo cứng cỏi thường thì chỉ thiệt thân. Nhưng mà hãy xem đó như một chút thử thách. Chiều nay nê"u rảnh rỗi, Tâm sẽ gọi điện thọai cho Cường. Coi như một hình thức giảng hoà. Ngồi đó, Tâm lại nhớ đến lời Cường nói hôm đạ vũ đính hôn nhà Nghi. Ta đã thay đổi Thật ư? Nhưng Tâm đâu có nhận ra. Rồi cũng đến tòa soạn Ðiều bất ngờ là chẳng hiểu sao giờ này chưa đến giờ mà tổ phóng viên của báo lại có mặt đầu đủ. Hay là lại có tin tức sốt đẻo nào mới xảy ra? Nhưng mặt mày người nào cũng hết sức căng thẳng, nghiêm trọng. Tâm đến gần Kiều Phong, pha trò:
- Sư huynh, có chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Kiều Phong nhún vai:
- Có thể nói là có tin động trời
Tâm nhìn quanh, chẳng thấy Lôi Bình
- Còn anh Lôi Bình đâu? đi chưa về à?
Kiều Phong không đáp mà hỏi lại:
- Chưa đến giờ mà cô đến tòa soạn sớm quá làm gì?
Tâm đáp:
- Tại ở nhà cũng chẳng có việc gì làm nên đến sớm
rồi quay qua nhìn đám phóng viên còn lại đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí mỗi người. Tâm hỏi:
- Sư huynh còn các vị kia ngồi đây làm gì vậy?
Kiều Phong nhìn Tâm với cái nhìn kỳ la.
- À! cũng chẳng có gì họ ngồi đó đợi tin giựt gân đấy mà
Tâm chau mày không tin. Nàng nghĩ hẳn có chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy mọi người cứ yên lặng. Tâm đành quay về chỗ ngồi của mình. Phòng phóng sự thiếu vắng Lôi Bình như thiếu vắng đi trụ cột Tâm cũng hết sức ngạc nhiên sao chẳng thấy ai đề cập gì đến bài viết xuất thần của mình phải chăng vì sự ganh tị? Tâm nghĩ rồi lại xua đi ý xấu đó, nàng biết mọi người đều tốt với mình. Chẳng bao giờ có chuyện đó
Tâm bình tĩnh lại rảnh rỗi không có việc gì làm, Tâm giở quyển sách mua đã lâu mà chưa đọc "The Crash of 79"một quyển sách khá nổi tiếng của Mỹ. mới đọc được mấy hàng đầu thì có tiếng bước chân rầm rập bên ngoài. Vậy là Lôi bình đã đến. Tâm liếc nhanh qua phía Kiều Phong, thấy mọi người vẫn yên tĩnh, nên lại vùi đầu vào trang sách. Ðến khi ngẩn nhìn lên, Tâm giật mình mọi người đã bỏ đi đâu cả, chỉ còn lại một mình Tâm và Bình. Lôi Bình đang nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ gần như bực đọc
Chợt Lôi Bình nói:
- Nào, cô đi đi, đi ngay với tôi nào
Ði ngay với tôi vậy là mệnh lệnh. Tâm biết không nên hỏi nên lẳng lặng xách túi lên đi theo Lôi Bình. Ngồi ph'ia sau xe gắn máy, Tâm để ý nhìn 2 bên thấy xe đi về hướng khu hoả hoạn ngày qua,đến khu hỏa hoạn để làm gì? lại có chuyện gì nữa à? Quả nhiên Lôi Bình đã đừng xe ở khu hỏa hoạn cũ. Lửa đã tắt, chỉ còn lại đống tro tàn, gạch đá ngổn ngang. Khu vực chẳng còn lấy một bóng người. Lôi Bình đừng xe lại bỏ mặt Tâm ở đấy, chạy thẳng đến nơi Tâm đã xông vào hôm qua, tìm hiểu một chút suy nghĩ chụp ảnh rồi suy nghĩ sau đó mới bỏ quay lại xe. Chẳng hỏi han Tâm một điều gì cả, lại ra lệnh
- Lên xe
Chiếc xe lại phóng đi Tâm thấy bất mãn, buồn bực nhưng chẳng nói gì hết, Xe lại đừng trước cổng một trường trung học, Lôi Bình lại xuống xe trình thẻ ký giả cho bảo vệ rồi lái vào trường. Cả 2 đi nhanh vào văn phòng, vua*`a đi Bình vừa quay qua nhìn Tâm, nói như quát.
- Mạnh lên nào, đừng có làm vẻ sơ, sệt gì cả. Ðã là ký giả thì sức làm sức chịu, không trốn tránh trách nhiệm cũng đừng làm gì để lương tâm bức rức. Tâm chẳng hiểu Lôi Bình nói gì, nàng thấy mình nào đã làm điều gì sai trái đâu? Nhưng mà chắc có vấn đề gì liên can đến nàng đây. Nơi trước văn phòng có một khoảng hành lang rộng dùng làm chổ tiếp khách. ở đây đang nằm ngồi la liệt bảy tám người, vừa nhìn qua là biết ngay đân bị nạn hôm qua. Người đàn bà trung niên hôm qua nói chuyện với Tâm, cũng có trong số đó. Bà ta đang ngồi với một cậu có vẻ sinh viên. Lôi Bình vỗ nhẹ vai Tâm, rồi đi thẳng về phía người đàn bà kia, vừa nhìn thấy Tâm, người đàn bà đã lộ vẻ hoảng hốt, vưà chi? Tâm vừa luôn mồm nói:
- Ðó cô ta đó đó, cô ta đó
Cậu thanh niên chau mày , nét mặt khá đày đạn.
- Cái bài viết trên báp hôm nay là của cô đấy ử cô có biết là cô viết như vậy là đã gây rắc rối cho chúng tôi và cả cho cô nữa không? Bây giờ mọi người đang try cứu, hạch hỏi chúng tôi. Tôi sẽ đâm đơn kiện cô đấy
Lôi Bình trợt mắt:
- Kiện cô ấy về chuyện gì?
Anh thanh niên tỉnh bơ:
- Tội phao tin đồn nhảm, vì mẹ tôi đã tôi đã bị chứng tâm thần phân liệt, bệnh nhẹ thôi. Chung quanh ai cũng đều biết cả. Vì vậy chuyện bà ấy nói ra không chính xác không hẳn la có thật, nên khi đăng tin trên có nghĩa cô ta đã phao tinh nhảm
Lôi Bình nói:
- Cô ký giả này trước đây không hề quen biết gia đình anh, không hận thù thì phao tin hại anh, có lợi lộc gì cho cô ta?
Gã thanh niên lý luận khá sắc bén:
- Viết tin gựt gân sẽ lôi cuốn được độc giả báo các người hôm nay hẳn là bán chạy lắm, phải không?
Lôi Bình rất bình tĩnh:
- Cho cậu biết sự thật thì sớm muộn gì cũng được khám phá, Câu có nói thế nào cũng vô ích thôi, Còn bài báo kia la đo tôi viết, Câu có muốn thưa gởi cứ thưa tôi naỳ.
Gã thanh niên có vẻ khong tin:
- Anh à? nhưng mẹ tôi nói là đã nói chuyện với cô này mà?
Lôi Bình cười lớn:
- Vậy là anh đã chứng thực chuyện mẹ anh đã nói chuyện với cô ấỷ chàng trai trẻ này. Chúng tôi viết bài là báo cáo sự việc. chứ chẳng hề nhắm vào bất cứ cá nhân nào. Vì vậy tôi khuyên cậu hãy nói với mẹ là nên nói hết sự thật Vì chuyện này cậu mà không đâm đơn kiện thì tôi cũng không để yên đâu. Chúng tôi phải điều tra cho đến khi sự thật phơi bày chứ không muốn mập mờ
Gã thanh niên có vẻ hụt hẫng
- Chuyện đã xong rồi, các người còn muốn điều tra chuyện gì nữả các người gây phiền vậy còn chưa đủ sao? còn muốn rắc rối à?
- Rắc rối là đo bọn các người tạo ra. Nếu các người chịu nói rõ sự thật thì có gì nữa đâu? cậu này tôi thấy thì chuyện mẹ cậu bệnh, thật thì chẳng có gì phải ngại cả. Không ai kết tội người bị tâm thần đâu. Có điều phải thú thật, đừng có đổi trắng thay đen
Gã thanh niên đỏ mặt:
- Các người nói gì? sự thật? sự thật gì chứ?
- Ban nãy cậu đòi kiện chúng tôi, kiện báo nếu chúng tôi không làm rõ sự thật thì làm sao giải oan được chứ?
Rồi Lôi Bình gõ gõ vào chiếc máy ảnh của mình tiếp:
- Ban nãy tôi đã đến nơi xảy ra hỏa hoạn chụp được một số tấm hình này , tôi nghĩ là chúng sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi làm sáng tỏ sự thật
- Các người cũng đã chụp được ảnh à?
Cậu thanh niên tái mặt hỏi, còn người đàn bà thì òa lên khóc, thái độ vô cùng sợ hãi, bà run run hỏi:
- Rồi...rồi họ có bắt nhốt tôi không?
Cậu thanh niên lập tức trấn an me.
- Không đâu, không đâu me. Mẹ chẳng có làm điều gì sai trái cả. Ðừng sợ chẳng sao đâu
Người đàn bà lắc đầu
- Nhưng mà...nhưng mà tôi....
Lôi Bình dịu giọng nói:
- Các người hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Thật ra thì bọn tôi cũng không muốn khó dễ gì ai cả. Chúng tôi với trách vụ của mình. chỉ muốn báo cáo cho đư luận biết được sự thật sự việc. Không bóp méo và không muốn bị ai cho là mình phao tin đồn nhảm. Ðo đó chúng tôi có quyền bảo vệ mình. Chân lý đó hẳn anh cũng biết chứ?
Gã thanh niên yên lặng, đăm đăm nhìn Lôi Bình
Lôi Bình lại tiếp:
- Vì vậy mà mẹ cậu cần phải được điều trị chứ nếu để kéo đài tình trạng này chẳng ích lợi gì đâu. Và tôi đề nghị nếu cần, cậu cứ nhờ chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ.
Gã thanh niên chợt nói:
- Các người định mua chuột tôi ư?
Lôi Bình cắt ngang
- Cậu lầm rồi. Sự thật sẽ được làm sáng tỏ, mẹ cậu có tội hay không. Cậu không nên xem thường sở cứu hỏa chứ. H.o có chuyên viên khám phá nguyên nhân. Chúng tôi sẽ giúp đỡ thêm tư liệu cho họ còn vấn đề cấp bách ở đây là phải đưa mẹ cậu đi trị liệu ngay không thể chậm trễ
Anh thanh niên ngần ngừ
- Vậy ư?
Lôi Bình gật đầu rồi đưa tấm đanh thiếp cho anh ta
- Thôi, bây giờ chúng tôi đi, nếu cậu cần gì trong việc chạy chữa cho mẹ cậu, thì cứ liên lạc với tôi
- Tôi...tôi không có tiền, chạy chữa cho mẹ tôi bằng cách nào?
- Bọn này sẽ giới thiệu cho một bệnh viện miễn phí, một bác sĩ chuyên môn chẳng lấy tiền chẳng hạn
Lôi Bình nói rồi kéo tay Tâm đi ra ngòai
Từ trường học trở về tòa soạn báo, suốt đường đi Bình chẳng nói một tiếng gì với Tâm cả. Ðiều đó làm Tâm bức rức. Vì Tâm biết, với các bài viết của nàng. chắc chắn là Bình đã bị ông Chủ nhiệm "đũa"cho một trận. Bình đã lãnh "đòn"oan. Vậy mà không h'e răng trách nàng một tiếng. Ban nãy lại còn giúp đỡ nàng vô điều kiện để đối phó với gã thanh niên chẳng biết phải trái. Vậy có nghĩa là Tâm đã chịu ơn Bình. Ồ! Lôi Bình ta phải làm thế nào đây?
Mãi đến lúc bước vào cửa tòa soạn, Tâm mới mạnh đạn nói:
- Anh Bình tôt thật lấy làm tiếc. Tôi không ngờ việc làm của mình đã gây rắc rối đến như vậy
Lôi Bình cau mày:
- Nào có ai trách gì cô đâu?
- Vâng có điều baì viết đó là đo chính tôi viết , Tôi phải có tinh thần trách nhiệm chứ?
Lôi Bình cười nhe.
- Bô cô tưởng ông chủ nhiệm đám tin tưởng cô hoàn toàn ử đừng khờ. Tổ phóng viên chúng ta là một tập thể. Tôi đã nói cô rồi trách nhiệm là của tập thể đấy
Tâm lắc đầu:
- Nhưng mà... không lẽ vì vậy mà anh phải gánh chịu mọi phiền phức?
Lôi Bình nhìn Tâm, chợt phá lên cười:
- Tội của mấy người tôi gánh. công của mấy người tôi hưởng. Bao nhiêu đó chưa đủ ư? Lôi Bình này lúc nào cũng thích sự công bằng
Tâm lúng túng:
- Anh.ạnh không trách tôi chứ?
- Trách gì? cái tin của cô, độc một mình báo ta có, chẳng phải là đáng hãnh điện ư?
Lôi Bình nói một cách nửa đùa , nửa thật làm Tâm càng bức rức hơn.
Hôm đó khi trở về nhà, Tâm thấy vô cùng mệt mỏi mặc dù suốt buổi chiều Tâm chỉ phải viết 2 mẩu tin ngắn thôi. Cái mệt mỏi đó co lẽ là đo sự thất chí mà ra. Bài viết của Tâm dù đúng hay sai, Tâm nghĩ nó cũng đã kết thúc. Không! không phải kết thúc mà trách nhiệm đã được giao cho Bình gánh. Bước xuống xe bus. Tâm bước chầm chậm Cái ánh mắt ban trưa của Bình cứ đeo theo Tâm Nó như trách móc, bực mình, cũng có vẻ như tha thứ. Xui thật! mới bản tin đầu tiên mà đã gặp trở ngại. Sai thì không biết có sai không, có điều nó cũng khiến cho Tâm bị mất niềm tin Rõ ràng là chuyện viết không dễ dàng như nàng tưởng. Vừa đi đến đầu hẻm, Tâm đã giật mình. Có ai đứng đấy. À! Bá Cường! con người mà Tâm đã quên mất từ ban trưa đến giờ. Người mà tương lai có lẽ sẽ gắn bó nhiều với nàng.
- À! anh Bá Cường, đứng đây lâu chưa? Sao không vào nhà?
Bá Cường có vẻ buồn buồn:
- Anh đang chờ em
Tâm liếc nhanh Cường:
- Chờ em thì vào nhà chờ cũng được, đứng đây mà làm gì?
Cường đáp:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em Chuyện này nói trong nhà không tiện
Tâm bỡ ngỡ
- Vậy à? chuyện gì quan trọng mà bí mật thế? ngay cả mẹ em cũng không được nghe ư?
Cường không nói ra chiều suy nghĩ
- Chúng ta lại đằng kia, được không?
- Ðừng đi xa quá, Hôm nay em mệt lắm đấy, chỉ muốn nghỉ ngơi ngay thôi
Tâm nói rồi đi theo Cường Cả 2 đi bên nhau rất lâu, chẳng ai nói gi cả, Tâm đánh tiếng trước
- Anh bảo là anh có công việc quan trọng muốn nói mà?
Câu nhắc nhở của Tâm làm Cường bối rối:
- Vâng...vâng...Ã! chuyện là thế này. Lúc gần đây anh cảm thấy là giữa chúng ta có cái gì không ổn Chúng ta như chẳng hợp nhau.
- Vậy ư? em thì không thấy...
Tâm đáp nhưng cũng thấy câu nói vừa rồi của mình không trung thực
- Vì em không có thời gian nghĩ đến.
Tâm hỏi
- Hay là tại anh quá mẫn cảm
Cường lắc đầu:
- Không, sự thật là vậy đó. Tâm không thấy là sự nhận xét của chúng ta gần như trái ngược nhau. Từ thái độ đến tình cảm và anh nghĩ nếu cứ để tình trạng này kéo đài thì dễ tổn hại đến tình cảm chúng ta
Tâm cắn môi suy nghĩ, linh tính cho thấy có sự tan vỡ
- Nếu đúng như điều anh nói, thì cho em xin lỗi Em thật vô tâm, không để ý
- Vô tâm ư? đó không phải là một lý đo đúng. Chúng ta còn chưa lấy nhau đã như vậy rồi, nếu tiến tới sự việc sẽ ra sao? Vì vậy tốt nhất chúng ta nên tìm nguyên nhân và mổ xẻ!
- Sẽ ra sao là sao? nguyên nhân à? làm gì có?
- Có chứ! Bởi vì trước kia em nào có như vậy đâu
Tâm nhìn thẳng Cường hỏi:
- Vậy thì theo anh , nguyên nhân của vấn đề là gì?
Cường không đáp ngay có vẻ suy nghĩ, Tâm nói tiếp:
- Nếu anh cho là có thì cứ nói ra đi! tôi sẽ không trách nếu anh nói sai Anh biết tính tôi mà
Tâm nói một cách tự tin. Bá Cường có vẻ suy nghĩ lung lắm, nhưng vẫn không lên tiếng, Tâm lại hỏi:
- Có phải vì chuyện em đi làm không?
Cường gật đầu:
- Gần đúng . Lúc gần đây anh không biết trong công việc hằng ngày của em đã gặp phải chuyện gì.Tóm lại con người em đã thay đổi, em không còn nhu mì như xưa, mà đụng tí bà bốp chát là miếng trả miếng.
Tâm nghe Cường nói cười lớn.
- Con người mà, càng lúc càng trưởng thành, vì vậy hành vi, tư tưởng đều phải thay đổi. Vì vậy anh đừng đem cái em mấy năm trước ra so sánh với bây giờ chứ?
Rồi hạ thấy giọng, Tâm nói:
- Em thừa nhận trên quan điểm và tư tưởng em có thay đổi
- Không phải chỉ tư tưởng và quan điểm thôi, mà cả ngôn ngữ và hành động cũng thay đổi
Tâm hỏi lại
- Thế anh cho rằng em không có quyền tự chủ, tự đo tư tưởng ư? em phải chiều lụy vâng lời, thuần thục như thế thì còn gì là con người? Bá Cường anh đã lớn rồi đâu phải trẻ con? anh phải biết không thể yêu cầu một người là anh và em là 2 con người bình đẳng
- Anh có nói là giữa anh và em không được bình đẳng đâu?
Tâm hít một hơi đài, nói:
- Nhưng mà anh lại đòi hỏi em phải thế này, em phải thế kia. Giao thiệp với bạn bè, đi đứng nói chuyện phải hạn chế
- Ban sáng anh chỉ hỏi em đi đâu, đi với ai. Ðó đâu phải là hành vi ức chế hay can thiệp?
Cường lắc đầu, Tâm đang tay ra nói:
- Thôi được vậy thì em báo cáo anh biết, sáng nay em đến nơi xảy ra cơn hỏa hoạn hôm qua, gặp một số nạn nhân Cùng đi có Lôi Bình đó đủ chưa?
Cường lại lắc đầu:
- Ý anh không phải như vậy, anh chỉ muốn biết em đi đâu, để đỡ phải lo lắng thôi
- Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của anh. Nhưng anh nên nhớ là em đã là người lớn. Em biết tự lo cho bản thân. Cần gì phải quan tâm chứ?
Cường thở đài:
- Anh biết nhưng chẳng hiểu tại sao anh cứ có cái cảm giác không yên tâm
- Anh nói vậy là sao?
- Anh cũng không biết. Có điều anh hết sức tán đồng chuyện làm của bọn Thế Nghi. Ðính hôn rồi, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn
Tâm cười
- À! Lại cái màn kịch này nữa. Em hỏi anh này chuyện đính hôn nó thể hiện được điều gì chứ? ngay cỏ khi kết hôn rồi vẫn ly hôn được cơ mà? cái quan trọng ở đây là sự tin cậy thôi
Cuối cùng Bá Cường đành nói thật:
- Thú thật anh chẳng đám tin em chút nào.
Câu nói của Cường làm Tâm giựt mình . Sao lại vậy? quen nhau đã hơn một năm rồi mà vẫn không tin cậy nhau. Thật vô lý, nếu nói vậy thì còn gì để nói nữa? Tâm nói:
- Ðiều anh vừa nói làm em bất ngờ, em thật thất vọng không ngờ anh lại cư xử với em như vậy
Cường nhìn Tâm:
- Ðó là cảm xúc thật của anh, anh không giấu điếm gì cả. em buồn anh xin lỗi em
Không khí căng thẳng, nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Tâm nói:
- Thôi để em quay về
Bá Cường phân vân , nói:
- Ba Tâm, thật ra anh cũng không ngờ, tính em lại cứng cỏi như vậy hôm nay chuyện chúng ta nên đừng lại ở đậy đúng không?
Tâm mềm giọng:
- Không hẳn là như vậy, nhưng dù gì cũng cảm ơn anh. Anh đã nhắc nhở để em nhìn lại
- Em có thấy là em khác xưa không?
- Không! Em chỉ cảm thấy là...thôi, hôm nay em nệt quá chúng ta quay về đi. Chuyện gì để khi khác nói tiếp. Thời gian còn dài mà
Bá Cường gật đầu
- Thôi được, để anh đưa em về
Cường đưa Tâm về đến tận cổng, Tâm hỏi:
- Lên nhà ngồi chơi một chút nhé
- Thôi khỏi! khuya lắm rồi- Cường đáp và có vẻ không vui lắm -- ngày mai anh có việc phải đến Ðài Nam sớm
Tâm hỏi:
- Anh đi Ðài Nam mấy hôm lận?
- Chắc có lẽ 3 hôm
- Vậy thì khi nào về nhớ điện thọai cho em nhé
Tâm nói rồi chúc
- Ði chơi vui vẻ!
Cường chỉ cười không đáp, rồi quay người bước nhanh, lẫn vào màn đêm.
Tâm khép cổng lại, bước lên lầu Lòng không biết buồn hay vui, chỉ có một linh cảm lờ mờ. Bá Cường đã đi ra khỏi cuộc đời nàng
Ðiều đó chẳng biết có đúng hay không?