watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:06:5528/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 1-10 - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 21
Hồi 9b

Ðào Kỳ vờ giọng khàn khàn:
- Các người tự thị là kiến thức quảng bác, ráng mà tìm hiểu chân tướng của ta qua võ công.
Năm người tuy đối đáp, mà chưởng, quyền liên tiếp tấn công nhau. Ðào Kỳ thấy đánh lâu có thể sơ xẩy, nó phóng liền ba chưởng, rồi nhảy lùi lại. Nó đã thoát ra ngoài vòng vây, bốn người ở thế đối diện. Thuận tay nó phát chiêu Hải triều lãng lãng. Bọn người thấy thế chưởng mạnh khủng khiếp vội dừng lại phát chưởng chống. Ðào Kỳ phóng liền hai lớp nữa rồi nhảy lui lại toan chạy. Chợt nó nhìn thấy Phương Lan đứng với Lục Mạnh Tân ở phía sau, nó chụp lấy nàng, dơ lên đỡ chưởng bốn người. Bốn người thấy thế hoảng kinh, vội thu chưởng về, nó nhô lên thụp xuống mấy cái đã chạy khỏi vòng vây, biến vào đêm tối. Nó chạy đến một khu rừng, thì để Phương Lan xuống.
Phương Lan khóc:
- Tiền bối, xin tiền bối tha mạng. Tôi là con gái của trang chủ, không biết võ nghệ, tiền bối tha cho tôi đi.
Ðào Kỳ nghĩ nàng là vợ của Lục Mạnh Tân, thì là sư mẫu của mình. Nó nghĩ đến Lục Mạnh Tân lòng dạ thuần nhã, dạy dỗ nó hết lòng. Nó vội chắp tay hành lễ rồi nói:
- Bà có phải là phu nhân của Lục tiên sinh chăng?

Phương Lan cúi xuống, nín lặng một lúc rồi trả lời:
- Vâng, chúng tôi được cha đứng ra chủ trì cho kết hôn. Người tìm chúng tôi trở về. Tôi vừa về tới thì bị tiền bối bắt đi.
Ðào Kỳ hỏi Phương Lan:
- Lê tiên sinh có thực tâm tác thành cho hai vị chăng?
Phương Lan thở dài:
- Tôi tự biết có lỗi với cha tôi, nhưng sự đã rồi, tôi đành năn nỉ xin cha tôi rộng lượng mà thôi.
Ðào Kỳ gật đầu:
- Tôi sẽ đưa phu nhân về.
Phương Lan tuyệt không ngờ con người võ công cao như nó, lại thả nàng dễ dàng như thế, còn lễ phép với nàng nữa.
Ðào Kỳ cắp nàng chạy theo hướng khác trở về trang, để nàng trước cổng Nam của trang, rồi tới cửa Tây trở vào. Nó trở về đến trang trời đã khuya, nó vào phòng ngủ như không có gì xảy ra.
Sáng hôm sau nó dậy hơi trể. Ðức Hiệp đến gõ cửa phòng nó. Nó mặc quần áo rồi ra mở cửa.
Ðức Hiệp nói với nó:
- Chú em! Tôi đến hỏi chú em một việc. Chú em có thể hứa nói thực với tôi không?
Ðào Kỳ không biết Ðức Hiệp muốn gì, nó trả lời lơ đãng:
- Tôi hứa.

Ðức Hiệp tiếp:
- Trong phái Cửu-chân, ngoài lệnh tôn ra, còn có người nào ở vai cao hơn không? Thí dụ như sư thúc, sư bá của lệnh tôn.
Ðào Kỳ biết Ðức Hiệp đang muốn tìm hiểu người mà y đấu võ tối hôm qua. Có lẽ Ðức Hiệp cho rằng người đấu được với bọn sư huynh muội của y thì vai vế phải cao hơn Ðào Thế Kiệt. Nó làm như mệt mõi, ngồi xuống phản ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi không nghe nói tới.
Ðức Hiệp tiếp:
- Khi lệnh tôn dạy võ cho đệ tử và các con, thì dạy có giống nhau không, hay khác nhau?
Nó trả lời ngay:
- Không khác, cha tôi dạy ai cũng giống nhau.
Ðức Hiệp gật đầu suy nghĩ:
- Chú em! Từ ngàychú em đến trang, ta thấy chú em vẫn luyện tập võ nghệ. Chú em có muốn chiết chiêu để thử lại xem võ công tiến tới đâu không?
Ðào Kỳ biết Ðức Hiệp muốn thử võ công của mình so với võ công của nó đêm qua có giống nhau không. Nó thầm nghĩ:
- Ta cứ ra chiêu giống như võ công Cửu-chân, nhưng nội công thì hỗn hợp của cả ba phái Cửu-chân, Tản-viên và Long-biên, giống như đêm qua ta làm. Như vậy chúng tin người đánh chúng hôm qua là sư huynh ta.
Nó đáp:
- Tôi xa cha tôi lúc 13 tuổi, võ công học không được làm bao, không đáng cho tiên sinh cười.
Ðức Hiệp kéo tay nó đi về phía phòng luyện võ:
- Chú em còn nhỏ, đời còn dài, võ công thấp đâu có gì lạ.

Ðức Hiệp chỉ một đệ tử ngang tuổi với nó nói:
- Minh Châu, ngươi chiết chiêu với Ðào công tử xem võ công người đến đâu rồi. Coi chừng, nếu người thua Ðào công tử, ta phải phạt ngươi phục thị công tử một tháng.
Ðào Kỳ nhìn Minh Châu, đó là một thiếu nữ 17-18 tuổi, môi hồng, mắt sáng, dáng ngưởi đậm đà rất duyên dáng. Minh Châu đứng thủ thế.
Ðức Hiệp nói:
- Ngươi tấn công trước đi. Ðào công tử là đệ tử danh gia không tấn công trước đâu.
Minh Châu bước lên Ðinh tấn, tay phải ra quyền, tay trái thủ. Ðào Kỳ dùng Cửu-chân quyền pháp chống lại. Mặc cho Minh Châu tấn công, nó chỉ thủ, thỉnh thoảng phản lại một chiêu. Nó nhận ra võ công Minh Châu ngang với sư tỷ của nó là Thiều Hoa. Nó thấy Minh Châu xinh đẹp, không muốn làm cho nàng thất bại, nên tấn công cầm chừng. Khi phát chiêu, nó chỉ sử dụng một chút kình lực mà thôi. Nó biết mỗi chiêu của nó ra, Ðức Hiệp theo dõi rất kỹ.
Bất thình lình Minh Châu lùi lại, tay trái đánh từ dưới lên, tay phải đánh từ sau ra. Nó nhận ra đó là chiêu Ngưu hổ tranh phong. Chưởng lực khá mạnh. Nó không dám chần chờ, phát chiêu Loa thành nguyệt ảnh, lùi lại một bước, tay trái quay một vòng trước mặt, tay phải đánh xuyên vào vòng tròn. Hai chưởng lực gặp nhau, Minh Châu và nó đều lùi lại một bước.
Ðức Hiệp hô lớn:
- Ngừng tay!
Ðào Kỳ hướng Minh Châu hành lễ:
- Cô nương đúng là đệ tử danh gia, chưởng lực của cô nương mạnh lắm.

Minh Châu nói:
- Cũng nhờ công tử nhẹ đòn cho.
Ðức HIệp hỏi Ðào Kỳ:
- Ngoài lệnh tôn ra, công tử có học ai khác không?
Nó trả lời sự thực:
- Có, tôi có học võ với chưởng môn Hoa-lư ít chiêu và Nghiêm đại ca. Nhưng không được là bao.
Nó biết nội công của Nghiêm Sơn vừa cương vừa nhu, nên đưa ra lời nói đó, dùng Nghiêm Sơn huø y cho y điên đầu.
Ðức Hiệp gật đầu:
- Có thể như thế! Tôi thấy chiêu cuối cùng Loa thành nguyệt ảnh của công tử có pha đôi chút nội công Âm nhu. Công tử là người của Nghiêm công thì như người nhà cả. Công tử muốn tập võ, cứ lên võ đường này mà tập luyện.
Ðức Hiệp rời giảng võ đường, Minh Châu hỏi Ðào Kỳ:
- Công tử! Năm nay công tử bao nhiêu tuổi?
- Tôi, 17 tuổi rồi.
Minh Châu reo lên:
- Tôi cũng bằng tuổi công tử. Tôi sinh tháng chín, công tử sinh tháng mấy?
Ðào Kỳ thấy Minh Châu dễ thương, nó cảm thấy vui vui:
- Tôi sinh tháng bảy, như vậy tôi lớn hơn cô nương hai tháng. Cô nương, tôi hỏi tò mò, cô nương với Lục-trúc tiên sinh là thế nào?
Minh Châu cười tủm tỉm, nheo mắt trông rất khả ái:
- Tiên sinh là thái sư phụ tôi. Tôi họ Hoàng.

Ðào Kỳ à một tiếng:
- Thì ra cô nương là con gái Huyện-uý Long-biên Hoàng Ðức tiên sinh đấy.
Minh Châu gật đầu:
- Cha tôi thường nhắc nhở đến công tử luôn. Người nói công tử hồi đó còn nhỏ tuổi mà đã đầy lòng nghĩa hiệp, dám rút kiếm cứu người giữa chợ.
Hồi nhỏ Ðào Kỳ là một công tử con Lạc-hầu, chưởng môn phái Cửu-chân. Xung quanh có toàn sư huynh, sư tỷ đối với nó chiêu đãi thân thiết, còn ngoài ra là kẻ hầu, người dưới. Nó chưa bao giờ có bạn cả. Ðây là lần đầu tiên nó quen biết một người ngang tuổi, vừa nhu mì, vừa xinh đẹp. Nó cao hứng tuyệt vời:
- Tôi ở trong trang trước sau gần bốn năm, mà sao không bao giờ thấy cô nương?
Minh Châu mỉm cười:
- Tôi ở Long-biên với cha tôi. Gần đây người bảo tôi đến Thái-hà trang hầu hạ thái sư phụ. Thái sư phụ bảo cái hạn đại ca hứa làm nô bộc cho người đã hết. Công tử là người thân của Lĩnh-nam công nên cần phải đối đãi thật hoàn hảo. Người mới ngỏ ý cho tôi về đây thay công tử.
Minh Châu vẫy Ðào Kỳ ra khỏi giảng võ đường, hướng về cuối trang. Ðào Kỳ đi theo:
- Cô nương nói thế thì được phục thị Lục-trúc tiên sinh là một điều hân hạnh lắm hay sao?

Minh Châu gật đầu:
- Thái sư phụ chỉ cho đệ tử, hoặc con cháu phục thị thôi. Người ngoài đầu tiên được phục thị Thái sư phụ là công tử đó.
Ðào Kỳ gợi chuyện:
- Tôi nghe người trong trang nói Lục-trúc tiên sinh bị mất trộm nhiều châu báu lắm phải không? Tôi ở đây đã bốn năm, thấy cách canh phòng trang ấp cực kỳ nghiêm mật, làm sao trộm có thể lọt vào được? Trộm nào khi nghe danh Thái-hà trang cũng bở vía, đâu dám đột nhập nữa? Tôi nghĩ có lẽ người nhà mới dám làm như vậy.
Minh Châu thở dài:
- Thái-hà trang xưa nay nức tiếng thiên hạ, thế mà xảy ra chuyện người lạ mặt vào đánh cha tôi một chưởng đến nỗi bị thương nặng. Rồi trong trang lại xảy ra mất trộm. Thái sư phụ đoán rằng trong trang phải có một đại cao thủ ẩn náu. Người đánh cha tôi, với người trộm phải là một. Hôm qua lại xảy ra người lạ vào nhà tù định cứu tội phạm ra. Ðại sư bá, cha tôi, với hai vị sư thúc nữa vây đánh mà không bắt được. Người đó còn dắt tiểu thư, con út của thái sư phụ đi đến sáng mới thả về. Tiểu thư bảo ngưởi đó đối với cô cực kỳ lễ phép, y tỏ ra tôn kính Lục tiên sinh. Thế thì nhất định y là người Lục tiên sinh.

Ðào Kỳ giả bộ:
- Tôi nghe nói người đó sử dụng võ công Cửu-chân nhà tôi, có lẽ vì vậy mà đại sư bá của cô nương mới bảo tôi chiết chiêu với cô nương xem có giống chiêu số người hôm qua không? Có đúng vậy không?
Minh Châu gật đầu, im lặng không nói gì. Hai người tiếp tục đi về phía cuối trang. Từ đàng xa có hai người cưỡi ngựa đi ngược chiều với Ðào Kỳ. Minh Châu hiện lên nét mặt vui mừng, chỉ về phía hai kÿ mã:
- Công tử, hai người kia là cháu ngoại của Thái sư phụ, họ là con của sư bá Chu Bá và sư thúc Lê Thị Hảo của tôi.
Hai kÿ mã tới gần, Ðào Kỳ thấy một trai tuổi khoảng 22-23, một gái tuổi khoảng 17-18. Trai thì khôi ngô, hùng vĩ, gái thì da trắng, môi hồng mắt phượng, cực kỳ xinh đẹp. Ðào Kỳ tự nhiên đem so sánh thiếu nữ với sư tỷ Thiều Hoa của nó:
- Ta tưởng trên đời này, không có người nào đẹp bằng sư tỷ ta, không ngờ hôm nay lại gặp người con gái đẹp như thế này? Khó mà so sánh rằng ai đẹp hơn ai.
Minh Châu vẫy hai người dừng ngựa lại giới thiệu:
- Ðây là sư huynh Chu Quang và sư tỷ Chu Tường Qui của tôi.
Minh Châu quay lại chỉ Ðào Kỳ:
- Ðây là Ðào công tử, người phục thị Thái sư phụ trước đây.

Chu Quang hỏi Minh Châu:
- Tên nô bộc này ở trong trang đã lâu chưa? Nó là người ở trong trang đến hầu hạ nhà ông ngoại, hay là người mua từ trang khác về.
Bấy giờ là thời phong kiến, mỗi Lạc-hầu cai trị trang ấp của mình. Người trong trang giống như dân một nước, còn Lạc-hầu là một ông vua nhỏ. Lạc hầu cần người hầu hạ, thì cứ việc tuyển chọn, không cần biết gia đình có đồng ý hay không. Khi Lạc-hầu cần tiền, có thể đem các nô bộc, hoặc người trong trang bán cho trang khác. Tục mua bán người như mua bán thú vật đời nay vậy. Cho nên Chu Quang mới hỏi tông tích Ðào Kỳ như thế.
Minh Châu đáp:
- Ðào công tử không phải người trong trang, cũng không phải do Thái sư phụ mua về. Nguyên công tử là con trai của Lạc-hầu Cửu-chân. Vì công tử giao ước đấu võ với Thái sư phụ bị thua, nên phải làm nô bộc trong trang nay đã hết hạn rồi.
Chu Tường Qui tươi cười:
- Thì ra công tử của Ðào trang Cửu-chân. Mấy năm trước tôi có nghe nói về việc công tử giao ước đấu với Thái sư phụ tôi mười chiêu. Nếu trong mười chiêu người tìm được môn hộ công tử thì công tử phải chịu làm nô bộc. Sau quả nhiên Thái sư phụ tìm ra được.
Chu Quang vẫy tay hai cái:
- Nô bộc là nô bộc, tại sao lại phải gọi là công tử? Minh Châu sư muội, ngươi đi dạo chơi với một tên nô bộc như thế này, coi sao được. Sư muội chỉ có thể dùng nó để bưng nước, giặt quần áo mà thôi.
Minh Châu lắc đầu:
- Sư ca lầm rồi. Ðào công tử hiện nay đâu có còn là nô bộc của Thái-hà trang nữa! Công tử là người của Lĩnh-nam công gửi trang Thái-hà, nên công tử thành khách của ta rồi đó. Chính đại sư bá nói thế.

Chu Quang nguyên là con đầu lòng của Chu Bá, là cháu ngoại của Lê Ðạo Sinh, được chính ông ngoài truyền thụ võ nghệ, cho nên bản lãnh của y cũng không thua gì đám sư bá sư thúc. Vì vậy, nên bản tính y rất kiêu căng, phách lối. Cha y là Huyện-uý Bắc-đái, nên y trở thành một thứ công tử hạng nhất, nhìn đời bằng nửa con mắt. Trong một lần họp đại hội đệ tử của Thái-hà trang, y được làm quen với Minh Châu. Hai người ý hợp tâm đầu. Y thầm yêu nàng từ đấy. Cách đây mấy hôm, nghe Minh Châu đến Thái-hà trang phục thị ông ngoại. Quang xin phép cha mẹ trở về thăm trang Thái-hà, nhưng sự thực để gần gũi Minh Châu. Vừa vào cổng trang y thấy Minh Châu đi chơi bên cạnh một thanh niên tướng mạo phong nhã, y đã nổi cơn ghen lên rồi. Ðã vậy Minh Châu cũng như em gái y còn một điều kêu Ðào Kỳ là công tử, hai điều kêu là công tử, khiến y càng nổi giận hơn lên. Y mới buông lời nhục mạ Ðào Kỳ.
Chu Quang nghe lời Minh Châu biện hộ cho Ðào Kỳ, khiến y càng nổi giận:
- Ðào trang Cửu-chân là cái gì? Dù cho trang trưởng Ðào Thế Kiệt có đến đây chăng nữa, chỉ đáng làm nô tỳ cho nhà ta mà thôi. Ta còn lạ gì võ công Ðào trang nữa, chỉ có tiếng mà vô dụng. Ta nghe Phong-châu song quái nói họ chỉ đánh một chưởng mà Ðào Thế Kiệt ngã lăn ra. Thế có phải võ công Cửu-chân vô dụng không?

Ðào Kỳ thấy Chu Quang nhục mạ cha mình, không nhẫn nại được nữa:
- Chu công tử! Tôi mới gặp người lần đầu, chưa hề có lời nói hay cử chỉ gì vô lễ. Cớ sao công tử nhục mạ môn hộ, gia đình của tôi? Như vậy là tác phong của danh gia sao?
Minh Châu tiếp lời:
- Hồi nãy, đại sư bá bảo tôi chiết chiêu với Ðào công tử. Chưởng lực công tử mạnh vô cùng. Tôi phải chịu thua đấy.
Chu Quang quát lên:
- Tên nô tỳ này là gì của sư muội, mà sư muội cứ bênh nó hoài vậy?
Miệng nói, y rung tay một cái, chiếc roi ngựa nhắm đầu Ðào Kỳ quật tới. Ðào Kỳ định giật roi quăng đi, nhưng nó nghĩ làm thế sẽ bị lộ hình tích nên vận công chịu một roi. Chát một tiếng, roi quất trúng đầu nó, nó vẫn thản nhiên như thường.

Chu Tường Qui kêu lên:
- Ðại ca, đừng làm thế.
Miệng nói cô dùng roi ngựa của mình, đỡ roi của anh, nhưng không kịp. Cô có vẻ quan hoài đến Ðào Kỳ:
- Ðào công tử có sao không?
Ðào Kỳ lắc đầu:
- Tôi vì ở đất của người, nên chịu một roi, cũng chả đáng kể.
Chu Quang càng nổi lôi đình:
- Mày đừng nhường ta nữa. Nếu mày chịu được của tao mười chiêu thì tao chịu làm nô bộc cho mày suốt đời.
Miệng nói, y nhảy từ mình ngựa phóng xuống. Tay trái co lại thành trảo, tay phải thành chỉ nhắm hai mắt Ðào Kỳ tấn công. Chiêu số của y cực kỳ mãnh liệt, kình lực phát ra rung động cả ngón tay.
Ðào Kỳ ngẫm nghĩ:
- Ta mới gặp mi lần đâu, không thù không oán tại sao mi lại ra tay như thế này?
Ðợi cho chỉ, trảo của Chu Quang sắp tới gần, Ðào Kỳ mới nhảy lùi trở lại thân pháp của nó nhanh vô cùng. Nhưng Chu Quang vừa xuống tới đất cũng nhảy theo vung quyền đánh thẳng vào ngực Ðào Kỳ. Nó tránh sang trái, thì quyền cũng đuổi theo. Bắt buộc nó phải đưa tay gạt. Chu Quang cảm thấy tay tê chồn, bây giờ mới biết Ðào Kỳ có bản lãnh chân thực. Y kêu lên:
- Thì ra mi là một cao thủ.

Y phóng liền một chưởng, thế chưởng cực kỳ dũng mãnh. Ðào Kỳ nhận ra đó là chiêu Ngưu ngoạ ư sơn trong Phục ngưu thần chưởng. Chiêu này tay trái quay một vòng tròn, rồi đẩy về trước. Tay phải đánh thốc từ dưới lên. Chưởng phong ào ào chụp lên người Ðào Kỳ. Ðào Kỳ biết chiêu này hùng mạnh, thấy chưởng lực của y không kém gì chưởng lực của Hoàng Ðức. Nó không dám coi thường, chờ cho chưởng của Chu Quang sắp tới người, nó cũng ra chiêu Ngưu ngoạ ư sơn, nhưng vận Âm kình. Chiêu của nó ra sau, nhưng tới trước. Hai chưởng gặp nhau, bịch một tiếng.
Minh Châu, Chu Tường Qui cùng lo cho Ðào Kỳ kêu thất thanh:
- Ðại ca ngừng tay.
- Sư huynh không được hại người.
Hai người nhắm mắt, không dám nhìn cảnh Ðào Kỳ thịt nát xương tan. Nhưng sau tiếng bịch, họ mở mắt ra, thì thấy Ðào Kỳ đứng thản nhiên như không. Còn Chu Quang mặt tái mét, đứng run rẩy ở xa.
Chính Chu Quang cũng không hiểu rõ nguyên do, tại sao một chưởng của Ðào Kỳ phát ra êm nhẹ, lại làm cho chưởng phong của y biến mất, y còn rung động toàn người. Hơi lạnh đột nhập vào người y muốn run lên.

Chu Tường Qui thấy hiện tượng lạ, hỏi:
- Ðại ca, sao vậy?
Chu Quang đã lấy lại được bình tĩnh:
- Chắc nó dùng tà thuật, để ta thử lại một chiêu nữa xem sao.
Trong lúc nóng giận vì bị Chu Quang xỉ mạ cha mình, nên Ðào Kỳ đã phát chiêu Âm nhu về Phục ngưu thần chưởng. Nó tự hối hận:
- Ta không nên hiển lộ võ công, nếu không thì nguy hiểm. Ta chỉ cần sử dụng võ công Cửu-chân cũng đủ thắng Chu Quang, nhưng ta không nên dùng kình lực mạnh quá, làm cho y bị thương.
Chu Quang lại phóng chưởng nữa. Ðào Kỳ nhận ra là chiêu Ác ngưu nan độ. Chiêu này cực kỳ cương mãnh.
Minh Châu, Chu Tường Qui cũng cảm thấy võ công Ðào Kỳ không tầm thường nên lần này hai nàng đứng im, không cản Chu Quang nữa.
Ðào Kỳ nhảy vọt lên cao tránh chưởng của Chu Quang. Nhưng Chu Quang đâu phải loại tầm thường, y biến chưởng thành quyền, nhảy lên đánh vào ngực Ðào Kỳ. Ðào Kỳ còn lơ lững trên không, nếu nó muốn giết Chu Quang chỉ việc nhả chưởng lực thì y chết liền. Nhưng nó nghe thấy tiếng Chu Tường Qui kêu thét lên, tỏ vẻ lo sợ cho nó. Tự nhiên nó muốn giả vờ bị đòn xem cái gì sẽ xảy ra. Nó vận sức Âm nhu vào ngực. Quyền của Chu Quang đánh trúng, bịch, bịch hai tiêng. Nó làm bộ ngã lăn xuống đất ôm ngực quằn quại.

HOMECHAT
1 | 1 | 175
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com