watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:31:1528/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 1-10 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 21
Hồi 9a

Người đâu gặp gỡ làm chi
(Nguyễn Du, Kiều)

Sáng hôm sau Lê Đạo Sinh gọi nó lên đại sảnh đường nói:
- Ngày hôm nay ta phải đi xa một chút việc. Mi ở nhà trông coi văn phòng ta. Ta nhắc lại, ngoài ta và Ðức Hiệp ra, không ai có quyền nói mi, sai mi cả, dù người đó là đệ tử ta, con ta. Ta đã chuẩn bị cho mi một chỗ ở mới. Mi có một đứa nô tỳ để lo giặt quần áo, hầu hạ. Ta đối với mi như vậy là vì có lời gửi gấm của Lĩnh-nam công. Ta vì Lĩnh-nam công mà tha cho ngươi. Bây giờ ngươi là khách của Thái-hà trang, chứ không là nô bộc nữa. Dù sao vai vế ta cũng cao hơn thân phụ ngươi một bậc. Vì vậy ta coi ngươi như cháu của ta. Ngươi cứ tự coi như một công tử của Thái-hà trang, cho đến khi Lĩnh-nam công đón ngươi về Luy-lâu.
Lê Ðạo Sinh đi rồi, Ðào Kỳ thư thả ngồi trong thư phòng của y đọc sách. Sinh là người giao thiệp với các quan lại người Hán nhiều, nên y có đủ mọi thứ sách mà Ðào Kỳ chưa từng nghe thấy. Nó lục trong tủ sách thấy cả những bộ mới nhất như bộ Sư-ký của Tư-mã Thiên gồm 130 cuốn. Nó nghiền ngẫm đọc. Buổi trưa đứa tỳ nữ dọn cơm lên phòng ở mới, đứng hầu cho nó ăn. Nó có cảm tưởng như sống lại hồi còn ở Ðào trang. Ăn xong nó leo lên cái sập bằng gỗ gụ bóng loáng của Lê Ðạo Sinh vẫn nằm ngủ, nằm thẳng cẳng đọc sách. Ðọc đến đoạn Khoái Văn Thông ra chợ ôm xác Hàn Tín khóc, nó khoái quá co chân đạp bình bịch lên tường. Ðạp được mấy cái, nó cảm thấy tiếng tường kêu có cái gì hơi khác lạ. Nó bò dậy gõ tay vào tường, thì thấy dường như tường bằng gỗ, bên trong rỗng. Nó nhìn kỹ, thì ra cái sập gụ đè vào một cái cửa, có khoá chìm vào trong. Nó nhìn kỹ thì thấy lỗ ống khoá hơi giống với ống khoá cổng nhà tù. Nó vội về phòng lấy chìa khoá cho vào ống mở thử thì thấy không lọt. Nó rút con trủy thủ gọt chìa khoá một tý, cho vào ống thì vừa lọt. Nó vặn thử thấy không chuyển, nó vận sức vặn mạnh, thì nghe tiếng cốc khoá mở ra. Nó mở cánh cửa, bên trong là một phòng nhỏ, nó chui ngay vào, thì thấy nào vàng, nào bạc, nào ngọc ngà, châu báu không thiếu gì. Nó còn thấy một thanh kiếm nặng chịch đen thui thủi, nó cầm lên múa thử, nghĩ:
- Công lực của ta bây giờ vừa Âm, vừa Dương, ta thừa sức múa thanh kiếm này.

Nó tìm tiếp, thì thấy một cái búa bổ củi, đen và nặng. Nó cầm lên xem, tự hỏi:
- Không biết có phải búa lệnh của phái Tản-viên hay không đây?
Nghĩ đến mưu đồ xảo trá của Lê Ðạo Sinh, nó phát ghét. Nó quyết định lấy hết của cải y. Nó ôm cả búa, lẫn kiếm, cùng vàng, ngọc ra khỏi căn phòng nhỏ khoá lại như cũ. Ðợi trời tối nó mang ra ao, lặn xuống dưới, đi vào trong hầm, lấy búa khoét một lỗ trên cao không có nước, cất tất cả vào đấy. Về nhà, nó đem chìa khoá ra sân, dấu dưới bụi cây, cười thầm:
- Lê Ðạo Sinh tưởng ta là đứa trẻ con không đề phòng. Ta lấy hết kho tàng của hắn, chắc hắn nghi cho người khác, chứ đời nào nghi ta. Dù có nghi, nó cũng không có chứng cớ bắt tội ta. Ta cần phải đóng kịch cho cẩn thận mới được.
Vì được tự do, nó lấy cây côn đồng của Cao Cảnh Hầu vác theo, thuê xe ngựa lên Long-biên chơi. Cầm cây côn trên tay, nó thấy khắc tên các vua Hùng từ đời 16, cho đến thứ 18 rồi tên Sơn Tinh, Lý Thân, Vũ Bảo Trung, Cao Nỗ... Nghĩa là có tên tất cả những người đã sử dụng. Nó tự cho mình có duyên với côn, cầm côn đến một cửa hàng thợ rèn nói:
- Tôi muốn khắc chữ vào côn, chú có làm được không?
Người thợ rèn cầm cây đùi gõ vào côn mấy cái rồi nói:
- Ðược chứ. Cậu muốn khắc chữ gì nào?
Nó chỉ vào chỗ kế cạnh chữ Cao Nỗ nói:
- Tôi muốn khắc chữ Ðào Kỳ vào đây.
Người thợ gật đầu, cho một đầu gậy vào lò đun nóng lên, một lát đầu gậy đỏ lừ. Anh ta lấy cái dùi thép khắc vào chữ Ðào Kỳ thực đẹp, rồi nhúng đầu gậy vào nồi nước cho nguội. Ðào Kỳ cầm đầu gậy lên coi, thấy chỗ đốt hơi cháy xém một chút nó tự an ủi:
- Ta dùng cát đánh thì lại sáng như thường.

Nó ôm gậy, trả tiền, đánh xe ra bờ sông chỗ trước đây Thiều Hoa, Giao Chi và nó giao đấu với Hoàng Ðức, rồi nó bị bắt, để nhìn lại chỗ cũ. Thấy bờ sông có cát, nó ngồi xuống đánh sáng đầu gậy. Chợt thấy cái chụp tròn ở đầu gậy chuyển động, nó bật ra tiếng kinh ngạc:
- Thì ra gậy rỗng, hai đầu có hai cái mu tròn, hoá ra cái nắp gậy. Thợ rèn đun nóng lên, cái chụp tròn tách ra.
Nó dùng đao trủy thủ cạy khẽ một cái, cái chụp bong ra. Nó nhìn vào bên trong, bất giác nó ngây người: Cây gậy rỗng thực, bên trong để đầy những tấm thẻ bằng đồng. Nó lấy ra xem thì thấy tất cả 200 cái, trên các thẻ khắc chi chít những chữ và đồ hình khác nhau. Nó lựa ra thấy 40 cái vừa to vừa dài, 40 cái dài, 40 cái to và 80 cái ngắn nhỏ.
Nó lựa 40 cái dài ra xem thấy đánh số thứ tự từ 1 đến 40. Nó đọc qua thấy dạy cách thở, hít, luyện công. Bỗng trống ngực nó đập mạnh vì rõ ràng đó là nội công Dương cương của phái Cửu-chân. Nó tiếp tục đọc nữa lại thấy cách luyện nội công Dương cương của phái Tản-viên. Nó đọc xuống những cái cuối cùng là cách luyện nội công của phái Sài-sơn và Hoa-lư. Nó nghĩ thầm:
- Ai đã khắc những thẻ này mà lại có nội công Dương cương của tất cả các môn phái Lĩnh Nam?
Nó lấy 40 cái thẻ đồng lớn ra đọc, trong dạy đánh kiếm. Ðọc một lúc nữa nó thấy rõ ràng đây là kiếm pháp Cửu-chân. Nó đọc sang 80 cái thẻ nhỏ, ngắn dạy người ta làm nỏ liên châu. Nó ngưng lại để thở, nó cảm thấy như muốn nghẹt thở vì biến chuyển. Nó lấy 40 cái thẻ đồng lớn, dài ra thì trong đó người ta dạy chưởng pháp.
Nguyên cây gậy đó tượng trưng cho uy quyền của các vua Hùng. Sau về tay phò mã Sơn Tinh. Sơn Tinh tụ tập võ công của Phù-đổng Thiên-vương với võ công của ông chép vào những thẻ đồng cất trong đó. Sau cây gậy thuộc về Vạn-tín hầu Lý Thân. Trong lúc Âu-lạc đại hội thống nhất võ thuật, Vạn-tín hầu mới nghĩ đến quy tụ hết tinh hoa võ thuật khắc vào các thẻ đồng, cất trong gậy để lưu truyền cho đời sau. Ðầu tiên ông chép 36 chiêu Phục ngưu thần chưởng Dương cương của Sơn Tinh, và 36 chiêu Âm nhu của ông cùng cách biến hoá vào 40 cái thẻ đồng to, dài. Ông tổng hợp cách luyện nội công Dương cương của Sơn Tinh với Âu-lạc làm một, rồi chép với nội công Âm nhu của ông vào 40 cái thẻ đồng dài. Kiếm pháp Âm nhu của ông mà ông đã thắng được phò mã Sơn Tinh thì ông đem chép vào 40 cái thẻ đồng to, nhưng ngắn. Cuối cùng ông chép cách chế nỏ thần của Cao-cảnh hầu vào 80 cái thẻ đồng nhỏ và ngắn. Sau đó ông sai hàn hai đầu gậy lại. Khi ông tự vận, đệ tử của ông là Trung-tín hầu Vũ Bảo Trung học được nội công Dương cương, sau lập ra phái Cửu-chân. Ông đem nội công âm nhu dạy cho con ông là Lý Ðức, lập ra phái Long-biên. Vì vậy nội công Dương cương của phái Cửu-chân với phái Long-biên có nhiều phần giống nhau từ nguyên thủy. Trải qua 200 năm, các đời sau thêm thắt, sửa đổi đi thành ra nội công hai phái Cửu-chân, Tản-viên càng khác nhau nhiều. Những điều ngoắt ngoéo như vậy, làm sao Ðào Kỳ hiểu được.

Ðào Kỳ ngắm một đống thẻ đồng ngẫm nghĩ:
- Ai là người đã khắc các thẻ đồng này ta không cần biết. Nhưng trong có đủ võ công của Cửu-chân, Tản-viên và Long-biên ta cứ tập hết đã rồi sau này gặp Nguyễn Phan ta sẽ nhờ ông giải thích cho. Còn chưởng pháp trong 40 cái thẻ đồng lớn, dài này là chưởng gì? Trước đây cha ta bảo rằng muốn luyện tập võ công gì chăng nữa thì phải tập nội công trước. Như hôm trước ta sử dụng một chưởng tầm thường, nhưng nội công cao, đánh Hoàng Ðức bị thương nặng. Những võ công này, ta phải dấu cho cẩn thận, nếu không thì bị lấy mất. Ta đang ở Thái-hà trang, lúc nào Lê Ðạo Sinh cũng rình mò ta, vậy ta phải dấu chỗ khác mới được.
Nó chợt nhớ trong trang Thái-hà có đền thờ Hùng vương:
- Bây giờ tập nội công trước, thì chỉ mang theo trong người những thẻ này thôi. Còn bao nhiêu ta cho vào cây côn này, chôn ở phía sau đền. Thường thường, ngày nào ta cũng đi lễ vua Hùng, thì ta có ra đó tập võ, hay lấy thẻ đồng cũng không ai nghi ngờ. Hà... ta cầm côn ở đền thờ Cao-cảnh hầu biểu diễn võ, rồi bị Song-quái bắt đi, mang cả côn theo. Hoàng Ðức bắt ta cũng bắt cả côn, Lê Ðạo Sinh đem ta về trang cũng tuyệt không chú ý đến cây côn... Họ đâu có ngờ trong côn lại cất dấu những võ công kỳ diệu này?
Từ hôm xảy ra vụ nó đánh Hoàng Ðức bị thương đến giờ, trong trang canh gác cực kỳ nghiêm mật. Nó lén nghe Lê Ðạo Sinh với Hoàng Ðức bàn với nhau rằng có lẽ một cao thủ nào đó của phái Cửu-chân hay Long-biên đến thám thính Thái-hà trang.
Trong khu vực trại tù, tối đến đều có người canh gác, bên ngoài bên trong xích hàng chục con chó, nên nó không dám mang búa vào cứu Ðặng Thi Kế. Nó xuống hầm lấy hết ngọc ngà, châu báu, kiếm búa đem chôn ở đền thờ Hùng vương. Vì nó nghĩ, biết đâu tung tích của nó bị khám phá, rồi Lê Ðạo Sinh cho người xuống hầm dò xét, tìm ra những thứ kia thì sao.

Nó tiếp tục luyện tập nội công trong các thẻ đồng. Cho đến một đêm kia nó luyện đến tấm thẻ cuối cùng. Từ đấy cứ mỗi đêm nó luyện lại từ đầu đến cuối. Trong thẻ ghi rõ: Nếu cứ tiếp tục luyện mỗi ngày hai giờ, thì trong vòng một năm được một thành. Ðến trình độ một thành thì tay không đánh chết hổ trên rừng. Nhưng trước đó nó đã luyện tập hàng chục năm Dương cương và hơn một năm Âm nhu với Nguyễn Phan. Bây giờ nó luyện cả hai thì đã được hai thành rồi. Nhưng nó biết hợp Âm Dương làm một nên công lực lên tới bốn thành. Nếu một ngày kia nó luyện được muời thành thì nó sẽ là hai người khác nhau, mạnh không biết đến đâu mà kể. Nó ra đền thờ Hùng vương đào 40 thẻ lớn, dài lên luyện chưởng pháp trong đó. Nó thấy bốn tấm thẻ đầu dạy tổng quát cách vận khí, thấy trong đó dạy vận khí cả Âm lẫn Dương. Còn 36 thẻ còn lại một mặt dạy luyện chưởng Dương cương, một mặt luyện chưởng Âm nhu. Hai chưởng khắc chế nhau. Nó không biết luyện chưởng nào tiếp.
Ðệ tứ Thái-bảo Sài-sơn đã nói với nó rằng Phục ngưu chưởng có 36 chiêu. Gốc do Sơn Tinh chế ra có 36 chiêu Dương cương. Cần phải tập nội công Dương cương mới sử dụng được. Sau đó Vạn-tín hầu thắng Sơn Tinh nhưng vẫn tiếc chưởng pháp kỳ diệu, mới nhân đó chế ra 36 chiêu Âm nhu khắc chế lại Dương cương. Thành ra Phục ngưu chưởng mỗi chiêu có một Âm một Dương. Phục ngưu thần chưởng nếu sử dụng từng chiêu một cũng đã mạnh không tưởng được, nhưng địch thủ có thời giờ vận chưởng chống lại được. Nếu biết sử dụng cả 36 chưởng thì chưởng nọ nối với chưởng kia thành một dây liên miên bất tuyệt, đối thủ không thể nào chống lại được. Vạn-tín hầu có thể sử dụng một dây Dương hoặc Âm, mà không thể tự ý đang Âm đổi thành Dương, hoặc đang Dương đổi thành Âm. Có lẽ chưởng pháp này là Phục ngưu thần chưởng, nên mới có chiêu Âm Dương đối nghịch nhau. Không biết ta nên tập loại nào trước?

Gốc võ công của Ðào Kỳ là Cửu-chân thuộc Dương cương nên nó quyết định luyện các chiêu Dương trước. Trước hết nó đọc qua một lượt thì nghiệm thấy rằng có thể tập riêng rẽ từng chiêu mà không cần theo thứ tự. Tính nó ưa những sự kỳ ngộ ngẫu nhiên, nên rút một thẻ tập đầu tiên thấy mang tên Ác ngưu nan độ. Chiêu này để chống lại một con trâu hung dữ, đứng giữa đường không cho người đi qua. Chiêu thức bắt khí tụ vào đan điền, rồi chuyển ra tay phải. Tay phải từ phía sau chuyển qua hông đẩy thẳng về trước. Còn tay trái đánh xéo từ trên đỉnh đầu trái trở xuống. Kình lực hai tay một đánh thẳng vào đầu đối thủ, một đánh tạt ngang vào phía phải đối thủ.
Nó vận kình lực thử, thấy chân khí tụ vào đầu bàn tay muốn rung lên. Nhưng chưởng phát không ra. Nó vội đứng dậy, vận khí lại hướng vào cây thông gần đó phóng chiêu. Thì chưởng phong xoáy vào nhau, nhưng kình lực vẫn chưa phát ra được. Nó tự biết, Phục ngưu thần chưởng luyện tập cực kỳ khó, nên nó tiếp tục vận khí luyện mãi, tới chiều thì nó vận khí đánh vào một cây thông to bằng bắp tay, rắc một cái, cây thông đổ xuống.
Nó mừng quá, đứng im tụ chân khí, phát chiêu lần thứ nhì hướng gốc cây, lần này kình lực mạnh hơn, cây bị tiện đứt bằng từ gốc. Lần đầu tiên luyện được một chưởng kỳ lạ, nó luyện suốt đêm không thiết nghỉ.
Ðược cái hồi này Lê Ðạo Sinh đối đãi với nó như khách, nên nó trốn đi luyện chưởng không khó khăn gì. Cho đến một hôm nó luyện được hết 36 chưởng Dương cương. Bấy giờ nó mới học đến bốn cái thẻ dạy biến hoá. Tức đang từ chưởng này chuyển sang chưởng kia liên miên bất tuyệt, khiến đối thủ không biết đâu mà lường.
Nó đem các thẻ đồng cho vào côn, đổi lấy các thẻ đồng dạy về Âm chưởng ra học thuộc yếu quyết rồi luyện sau. Nó nghiệm thấy các chiêu Âm nhu khó sử dụng vô cùng. Nhưng chiêu số phát ra mau hơn Dương cương. Các chiêu Âm nhu thường đợi chiêu Dương cương phát rồi, mới phản lại. Nhưng chiêu ra sau mà lại tới trước. Nó luyện chiêu Ác ngưu nan độ Âm nhu đầu tiên. Nó luyện suốt một ngày mà không phát ra. Khiến nó phải ngồi suy nghĩ:
- Tại sao ta phát chiêu không ra?

Trong yếu quyết có nói Tâm an, khí tĩnh, lực sinh nó không hiểu nổi. Nó ngồi thừ ra hỏi “Tâm an là gì?” Nó chợt nhớ đến bài ca khuyết Ðặng Thi Kế dạy nó “Tâm an là giữ sao cho người tự nhiên, khí không chuyển động, giống như người ngủ vậy.” Nó thử trấn nhiếp tâm hồn cho Tâm an thì quả nhiên Dương khí thu về hết, bây giờ nó vận khí, thì thấy khí chuyển cuồn cuộn, nó hướng tay phát chưởng thì bịch một cái chưởng đánh vào thân cây êm ái, nhưng cây rung lên tiếng vọng đi rất xa. Bây giờ nó mới hiểu:
- Thì ra ngày xưa Vạn-tín hầu chép Phục ngưu chưởng vào thẻ đồng, sợ người ngoài luyện được, ngài chép bằng những thuật ngữ khó hiểu, rồi ngài đặt ra ca khuyết để truyền thuật ngữ đó cho đệ tử mà thôi. Vì vậy người nào dù bắt được võ công, nếu không có ca khuyết cũng vô ích.
Nó thấy Âm kình đánh vào thân cây còn ác độc hơn Dương kình nhiều. Nó luyện đến chiều, lại trở về Thái-hà trang. Nó chú ý thấy nhà tù không còn cho gác bên ngoài, trong không có người canh giữ nữa. Nó ăn cơm xong, chờ cho mọi người đi ngủ, mang búa lệnh của phái Tản-viên, chìa khoá, chui xuống hầm ngoài bờ ao.
Ra khỏi hầm, nó tiến về phòng giam Nguyễn Phan, mở khoá, đẩy cửa bước vào. Nó cảm thấy nghẹt thở, vì có người phóng chưởng đánh nó, chưởng lực thuộc loại Dương cương rất quen thuộc. Trong nhất thời, nó chưa phân biệt được chưởng pháp nào. Phản ứng tự nhiên, nó vận sức đẩy ra một chưởng chống lại. Nội công của nó bây giờ đã đạt tới bốn thành hoả hầu, nên chưởng của nó hùng mạnh vô cùng. Bùng một cái, người nó rung động, ngực muốn nghẹt thở. Còn người đánh nó kêu ái chà một tiếng lộ vẻ khủng khiếp.
Nó phân biệt người phóng chưởng này công lực mạnh hơn Hoàng Ðức rất nhiều. Nó cũng nhận ra nội công của đối thủ với nó cũng thuộc Dương cả. Người kia cũng nhận thấy thế, phát chiêu thứ nhì, miệng nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại sử dụng võ công Cửu- chân, mà nội lực lại của phái Tản-viên nhà ta? Tiếp chưởng thứ nhì!

Vừa rồi thuận tay nó phát chưởng Cửu-chân, mà lại nội lực Dương cương giống như của Tản-viên, thành ra uy lực không mạnh cho lắm. Tuy nhiên nó chỉ phát chiêu theo lối phản ứng tự vệ, mà người kia thì tấn công, thế mà cũng ngang tay nhau, thì rõ ràng nó thắng người kia rồi. Nó biết đối thủ trước mặt là một đại cao thủ, kiến thức rất rộng, nên phân biệt được cả chưởng pháp lẫn nội công của nó. Biết vậy, tính trẻ con nổi dậy, nó muốn làm cho đối thủ hoang mang, không biết nó là ai, nó vận nội công trong côn đồng, phát chiêu trong côn đồng.
Bùng một tiếng, người kia lùi trở lại. Còn nó thì ung dung như thường. Người kia thở dốc hỏi:
- Ngươi là cao nhân phương nào? Nội công của ngươi vừa giống Cửu-chân vừa giống Tản-viên. Còn chưởng pháp của ngươi rõ ràng là Phục ngưu thần chưởng, chiêu Thanh ngưu nhập điền.
Nó vẫn không lên tiếng, nhảy lùi lại đàng sau ra khỏi phòng, người kia theo sát nó như bóng với hình. Nó vọt lên mái nhà, người kia cũng vọt theo. Từ mái nhà nó nhảy ra khỏi hàng rào nhà tù, khi còn lơ lững trên không, nó đã nghe tiếng đàn bà nói:
- Giỏi! Tiếp một chưởng của ta.
Người đó đứng dưới đất phóng ngược chưởng trở lên đánh vào nó. Chưởng lực mạnh ngang với Hoàng Ðức. Nó phận biệt được chưởng pháp, chiêu số của mụ cùng với Hoàng Ðức và người đối chưởng với nó trong nhà tù. Còn lơ lững trên không, bị người đàn bà phóng chưởng đánh nó, trong khi có một người cũng từ nóc nhà nhảy theo phóng chưởng vào lưng. Tiền hậu thọ địch, nó vẫn không sờn lòng, vận toàn lực nội công Âm Dương mà nó tổng hợp được, tay phát chiêu Lưỡng ngưu tranh phong. Chiêu này hai tay đánh về hai chiều ngược nhau, để đẩy hai con trâu đang húc nhau ra. Nhưng nó lại ấy sức của chưởng lực người trên mái nhà và của nó chuyển về phía dưới. Người đàn bà phía dưới tuy gặp nguy hiểm nhưng kinh nghiệm nhiều, mụ thấy chưởng lực của nó vừa Âm vừa Dương ào ào đổ tới, lại thêm chưởng lực phía sau bị nó đẩy xéo vào người. Mụ biết nguy hiểm trong đường tơ kẻ tóc, đẩy cả hai chưởng về phía trước, mượn đà nhảy lui trở lại. Người mụ bắn vọt về sau đến mười trượng. Mụ không dám đứng, thuận đà lăn đi mấy vòng để giải lực đổ vào người mụ.

Tuy thoát chết, nhưng mụ cũng hú hồn. Mụ quát lên một tiếng thực lớn, vọt dậy hỏi:
- Mi là ai?
Ðào Kỳ không trả lời, tay cởi khăn trên cổ xuống bịt mặt lại. Ðứng im nhìn đối thủ.
Bây giờ nó mới nhận ra người đấu chưởng trong nhà tù với nó là một người đàn ông thân thể cao lớn. Còn người đàn bà dưới đất nó nhận ra khổ người trung bình. Trong đêm tối, nó không nhận rõ được mặt hai người. Nguyên người đàn ông đấu chưởng với Ðào Kỳ trong nhà tù là Chu Bá, đệ tử thứ hai của Lê Ðạo Sinh, còn người đàn bà dưới đất đánh Ðào Kỳ là Lê thị Hảo, con gái lớn của Lê Ðạo Sinh, vợ của Chu Bá.
Chu Bá thấy nội công Ðào Kỳ thâm hậu, chiêu số rõ ràng là của Tản-viên, y đoán là Phục ngưu thần chưởng, song y không biết đó là chiêu gì. Y đâm kính phục và nghĩ:
- Người này thân pháp tuyệt diệu, nội công nửa Dương, nửa Âm, võ công khi thì Cửu-chân khi thì Tản- viên. Một mình y đấu với hai vợ chồng ta vẫn coi như không, thì y quả là phi thường. Ta đã lăn lộn võ lâm lâu rồi, mà không hề nghe thấy có cao nhân nào như y cả, vậy y là ai? Chắc chắn y phải quen với ta, nếu không tại sao y lại che mặt?
Y tỏ vẻ khách sáo hơn đôi chút:
- Thân thủ các hạ như thế này thì cũng dễ biết thôi, hà cớ gì không lên tiếng và không cho chúng tôi biết mặt? Tại sao các hạ lại vào chỗ cấm địa của Thái- hà trang?
Ðào Kỳ giả tiếng khàn khàn đáp:
- Vậy người vào đây để làm gì?
Chu Bá đáp:
- Ta vào có chuyện riêng của ta.
Ðào Kỳ cũng trả lời:
- Ta cũng vào có chuyện riêng của ta. Giữa chúng ta không thù, không oán, hà cớ phải đánh nhau nữa, ngừng quách cho rồi.
Lê Thị Hảo nói:
- Như thế cũng được.
Ðào Kỳ cười gằn, nhảy lên nóc nhà tù định vào cứu Nguyễn Phan và Ðặng Thi Kế.

Chu Bá nói:
- Ngươi định vào cứu người à? Vô ích. Những người ở đó đã bị đưa đi từ lâu rồi.
Ðào Kỳ thất vọng hỏi:
- Ngươi có biết họ bị đưa đi đâu không?
Lê Thị Hảo đáp:
- Biết thì ta biết rồi, cách đây mấy ngày, họ được đưa lên nhà tù Long-biên, biệt giam rồi. ngươi có tài thì lên đó mà cứu họ. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi vừa đột nhập vào nhà tù, thì những người đó sẽ bị giết liền. Vậy ngươi đừng mạo hiểm cứu họ, hoá ra giết họ.
Thình lình có tiếng hú vang dội, rồi một đàn chó chạy ra. Xung quanh đèn đuốc chiếu sáng loà. Ðào Kỳ thấy hàng trăm tráng đinh cầm vũ khí bao vây phía ngoài. Phía trong thì Ðức Hiệp, Hoàng Ðức, Lê Thị Hảo, Chu Bá bao vây nó vào giữa.
Nó lẩm bẩm:
- Ta bị bao vây rồi. Giữa bốn đại cao thủ, làm sao ta thoát nạn đây?
Nó nhìn về phía ngoài vòng vây, thấy Lục Mạnh Tân cùng với Phương Lan đang đứng quan sát, dường như lơ đãng với việc bao vây người.
Tin vào thái độ quân tử của Lục tiên sinh, nó hường về ông, giả giọng khàn khàn:
- Lục tiên sinh.
Lục Mạnh Tân cùng vợ vào trong vòng vây hỏi:
- Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?

Ðào Kỳ nói:
- Ai ở Long-biên mà không biết tiên sinh. Tôi hỏi tiên sinh điều này, mong tiên sinh chủ trì cho: Bốn người vây tôi, còn thêm tráng đinh với một đàn chó, như vậy là anh hùng hay không?
Lục Mạnh Tân nói:
- Dĩ nhiên là không!
Ông quay lại nói với bốn người:
- Bốn vị là đệ tử của Lục-trúc tiên sinh, nổi danh khiêm khiêm quân tử. Tại sao lại dùng bốn người đánh một, còn thêm tráng đinh với chó nữa? Các vị hãy một đánh một, được thì là anh hùng. Còn thua thì về xin sư phụ dạy lại, phục thù sau. Thái-hà trang chúng ta, thà chết chứ không chịu mất tiếng anh hùng hảo hán.
Ðức Hiệp nói:
- Cách đây ít lâu, Lục-trúc tiên sinh biết trong trang có cao thủ ẩn náu, lại khám phá ra bị mất rất nhiều vàng bạc, châu báu, mà không rõ ai là thủ phạm. Sau đó xảy ra vụ Hoàng Ðức bị người lạ mặt đánh trọng thương. Tiên sinh biết có người ẩn náu trong trang mưu đồ cứu bọn Nguyễn Phan, Ðặng Thi Kế và Nguyễn Thành Công, nên nhờ ta tới ẩn trong nhà tù. Chúng ta chờ hắn từ lâu mà hắn không ngờ, hôm nay hắn tự chui đầu vào bẫy, bị chúng ta bao vây, chúng ta phải bắt trộm nộp sư phụ.
Ðào Kỳ giật mình, nó tự biết rằng mình đã lọt vào bẫy, thì chỉ còn nước tử chiến mà thôi. Nó quyết định dùng võ công Cửu-chân, cho chúng không biết đường nào mà mò.
Nó hú lên một tiếng thật dài, vung quyền tấn công Ðức Hiệp. Ðức Hiệp thấy thế quyền mạnh, lùi lại một bước phản đòn. Nó chuyển quyền sang phía Hoàng Ðức. Hoàng Ðức phát chưởng đỡ. Thuận tay nó đẩy chưởng của Hoàng Ðức về phía Chu Bá. Chu Bá vận sức phóng chưởng đánh vào thượng lộ nó. Nó chuyển tay phải đỡ. Thế là bốn đại cao thủ bao vây nó vào giữa. Ðào Kỳ tuy học được nội công hùng mạnh, võ công của Tản-viên, nhưng chưa kinh nghiệm chiến đấu, thành bốn người chiếm được thượng phong. Hoàng Ðức thấy dùng toàn võ công Cửu-chân thì ngạc nhiên hỏi:
- Ta tưởng mi là ai, hoá ra mi là đệ tử của Cửu-chân. Ta thấy võ công ngươi còn hơn Ðào Thế Kiệt gấp bội, vậy ngươi là ai?

Ðào Kỳ vẫn giả tiếng khàn khàn nói:
- Ta là Trần Dương Ðức, đại đệ tử của Ðào chưởng môn.
Ðức Hiệp nhìn vào lưng Ðào Kỳ thấy hơi quen, nhưng trong nhất thời y nghĩ không ra. Từ hôm Hoàng Ðức bị đánh trọng thương, tiếp theo Thái-hà trang bị mất trộm. Trộm vào căn phòng bí mật của Lê Ðạo Sinh lấy nào kiếm của Thục An-dương vương, nào búa của thánh Tản-viên, nào vàng bạc châu báu, thì phải là thứ trộm người quen ghê lắm. Cho nên Lê Ðạo Sinh biết rằng có người nằm vùng, nhưng đoán không ra là ai. Lê Ðạo Sinh cho đó là những người lớn tuổi mà thôi, vì y cho rằng người có công lực để đánh Hoàng Ðức bị thương như thế thì không thể nào là người trẻ được.
Hôm nay Ðức Hiệp nhìn lưng Ðào Kỳ quen quen, y cũng không đoán ra. Nhưng y là con cáo già, y muốn gợi chuyện với Ðào Kỳ để tìm ra tông tích nó:
- Không đúng! Thân pháp ngươi nhanh như điện chớp, thì đó là thân pháp của phái Long-biên. Còn nội công của người thì vừa giống Cửu-chân vừa giống Tản- viên, lẫn phái Long-biên nữa. Ngươi sử dụng chưởng pháp đánh Hảo muội và Chu đệ ta thấy giống Phục ngưu thần chưởng. Ngươi mới dùng võ công Cửu-chân đánh bọn ta để làm lạc ý tưởng của bọn ta... Khó lắm! Ta biết Ðào Thế Kiệt nội công thua ngươi xa, tuy ngoại công y có hơn ngươi. Những chiêu thức ngươi sử dụng không bằng Thế Kiệt, nhưng nội lực ngươi mạnh, thành ra uy mãnh vô cùng. Ngươi là cao nhân đương thời, việc gì phải dấu mặt, dấu tên?

HOMECHAT
1 | 1 | 165
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com