watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:41:1628/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Nhất Kiếm Tam Ưng - Tiêu Dật - Chương 16-24 - Hết - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Nhất Kiếm Tam Ưng - Tiêu Dật - Chương 16-24 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 28


Hồi 20-2

Vừa nói vừa đưa tay chỉ ngọn cây to trước mặt. Hai người nghe vậy đều sững sốt, cùng buột miệng hỏi:
- Sao? Còn có hai tặc đồ khác nữa ư?
Lê Tuyết Oánh còn hỏi thêm:
- Cát thiếu hiệp đã đuổi theo tặc đồ ư?
Cát Tập Bách thở dài lắc đầu nói:
- Không phải, đó là hai thiếu niên đã ra tay cứu Ngọc Nhi, khinh công của họ quá cao, tại hạ không đuổi theo kịp, thật là ...
Từ Ngọc Nhi nghe nói là hai thiếu niên, lại kinh ngạc hỏi:
- Sao? Là hai thiếu niên ư? Bách ca đã trông thấy rõ, họ là ...
Bỗng thấy Lê Tuyết Oánh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, bất giác nóng bừng mặt, sợ Lê Tuyết Oánh hiểu lầm, vội ngưng lời.
Lê Tuyết Oánh vốn cảm thấy lạ kỳ, thấy Từ Ngọc Nhi đang nói về hai thiếu niên lại bỗng ngưng lời, quả nghĩ là Từ Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ thế này mà đã có ý trung nhân, bất giác nhếch môi cười.
Cát Tập Bách biết là Từ Ngọc Nhi cũng nghĩ đến hai thiếu niên đã gặp trên Bạch Vân Sơn hôm trước, bèn nói:
- Nhất định là hai người ấy, ngu huynh thấy phục sức của họ quả là không sai, nhưng chẳng hiểu sao họ lại xuất hiện tại đây, chả lẽ họ cố ý theo dõi chúng ta?
Từ Ngọc Nhi hậm hực nói:
- Họ đã theo dõi đến đây, Từ Ngọc Nhi này cũng muốn xem thử họ có bản lĩnh dường nào!
Dứt lời, liền định đuổi theo.
Chúng ta vội đưa tay cản lại nói:
- Không nên, hãy nghe ngu huynh nói, nếu họ đúng là hai thiếu niên ấy, người ta đã ra tay cứu giúp Ngọc muội, hẳn là có dụng ý gì đó, có thể cũng là nhắm vào Thất Độc Giáo, sao không để họ chống cản một trận giùm chúng ta trước, mai kia gặp lại hẵng tính nợ với họ cũng chẳng muộn.
Từ Ngọc Nhi bị Cát Tập Bách ngăn lại, tức đến nghiến răng trèo trẹo, giậm chân lia lịa, mếu máo nói:
- Cũng tại Bách ca cả, việc tiểu muội muốn làm, Bách ca đều nói là không nên, chỉ có Bách ca là nên!
Lê Tuyết Oánh thấy hai huynh muội này cãi vã nhau, chẳng hiểu ất giáp chi cả, lại không biết phải khuyên ngăn thế nào, bất giác ngẩn người ra, lòng thầm nực cười.
Cát Tập Bách thấy Từ Ngọc Nhi như vậy cũng hết sức bối rối, may thay ngay khi ấy Liễu thái bà cùng mấy vị cô nương đi đến.
Lê Tuyết Oánh vội tiến tới đón, kể lại chuyện phát hiện kẻ địch và ác đấu vừa qua. Giang Uyển Dao cũng đi đến bên Từ Ngọc Nhi, hỏi rõ sự việc, khiến mọi người cười ầm lên, vậy là Từ Ngọc Nhi mới chịu thôi giận dỗi với Cát Tập Bách.
Liễu thái bà cũng kể lại chuyện tuần tra ở tiền viện, không phát hiện tung tích địch, nghe tiếng la hét, ngỡ là ở đây còn kịch chiến, liền triệu tập mọi người kéo đến, rồi lại khuyên Từ Ngọc Nhi mấy câu, sau đó nói:
- Hiện giờ Mão đã qua, trời sắp sáng rồi, chúng ta hãy tranh thủ lên đường sớm.
Tuyết nhi, mau chuẩn bị bữa sáng, ăn xong hãy đưa con đi trước!
Lê Tuyết Oánh liền vâng lời đi vào nhà trước. Lát sau trời đã sáng tỏ, Cát Tập Bách vội giục mọi người lên đường.
Đào Đức vừa định ra ngoài chuẩn bị ngựa cho họ, Giang Uyển Dao cản lại nói:
- Không cần đâu, hôm qua đã khổ sở quá rồi, đi bộ còn thoải mái hơn, cứ để ngựa lại đây, kẻo gây thêm nhiều rắc rối.
Cát Tập Bách biết các nàng không quen cưỡi ngựa, cũng chẳng ép buộc. Mọi người thu xếp xong, do Đào Đức đi trước dẫn đường ra khỏi tiểu trấn, theo đường núi thi triển khinh công phóng đi. Đến khi mặt trời mọc, bởi nóng lòng nên họ đã vượt qua hơn hai mươi dặm đường.
Đến trưa họ đã vượt qua Ô Thạch, theo đường tắt đến Mã Bá, lúc trời tối thì đến Thiều Châu, nhưng không vào thành, mà trọ ở một tiểu điếm dưới Mão Tử Phong bên bờ đông sông Phân Thủy.
Sáng hôm sau dậy sớm đi tiếp, giờ Dậu đã đến Bình Thạch, nơi đây cách Vụ Phong đi đường núi chỉ chừng bốn năm mươi dặm đường, với khinh công của họ không đầy hai giờ là đến.
Vì muốn nghỉ ngơi cho tinh thần sung túc nên họ đã thuê bao một dãy ba gian sương phòng liền nhau ở hậu viện, định nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau chờ Lê Tuyết Oánh đến đông đủ, sẽ đến Vụ Phong trước giờ Ngọ.
Mọi người ăn tối xong, tụ tập trong phòng Liễu thái bà bàn tính về chuyện bái sơn ngày mai, quyết định chia làm hai nhóm, do gia đình Liễu thái bà đầu thiếp bái sơn, nhóm Cát Tập Bách năm người lên núi dọ thám trước và ngấm ngầm yểm trợ.
Sau đó lại tán gẫu một hồi, mọi người vừa định về phòng ngơi nghỉ, bỗng thấy bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, Liễu thái bà một chưởng dập tắt đèn và quát hỏi:
- Ai đó?
Cùng lúc ấy Cát Tập Bách đã vọt qua cửa sổ ra ngoài, phi thân lên trên tường rào hậu viện, phóng mắt nhìn, bóng người đã mất dạng.
Vừa định đuổi theo tìm kiếm, Tiểu Thúy đã ở phía sau nói:
- Quay vào mau!
Cát Tập Bách đoán là trong phòng hẳn có điều phát hiện, lập tức quay trở vào.
Trong phòng đèn đã được thắp sáng trở lại, mọi người xúm quanh Liễu thái bà, đang xem một mảnh giấy, chàng vội hỏi:
- Nhặt được ở đâu vậy?
Giang Uyển Dao hầm hầm trừng mắt nhìn Cát Tập Bách nói:
- Tiểu Thúy đã nhặt được ở cửa sổ, xem ra hai người bạn tốt kia lại tìm đến Bách ca nữa rồi!
Cát Tập Bách biết tâm ý của Giang Uyển Dao, cũng chẳng màng đến, tiến tới đón lấy mảnh giấy trong tay Liễu thái bà, thấy trên chỉ có mấy chữ:
“Hãy cẩn thận, bên vách có tai, hãy theo bản đồ mà hành sự”. Bên dưới có hai đóa hoa lan, lật qua mặt sau xem, quả là có một bức lược đồ, nhưng rất tỉ mỉ, ngay cả đường lên núi, những chỗ mai phục và phải đi cách nào đều hết sức rõ ràng.
Cát Tập Bách thầm nhủ:
- Hai thiếu niên này có lẽ còn đến trước mình và họ đã dọ thám sào huyệt của bọn tặc đồ, nhưng chẳng hiểu họ làm vậy là có dụng ý gì?
Cát Tập Bách vừa xem vừa suy nghĩ, lòng vừa hổ thẹn lại vừa cảm kích.
Liễu thái bà thấy Cát Tập Bách lặng thinh suy tư, bèn cười nói:
- Lão thân thấy người này đã âm thầm giúp chúng ta, hẳn là không có ác ý gì, chúng ta cứ hành sự theo kế hoạch trong bản đồ vậy!
Cát Tập Bách nhận thấy bọn tặc đồ thế lực hùng mạnh, lại thêm người của Thất Độc Giáo kéo đến, cao thủ đông đảo, trong khi mình chỉ có mấy người, nếu công khai xông vào thật khó thể thủ thắng được. Đồng thời theo sự chỉ dẫn trên bản đồ, chung quanh sào huyệt địch đầy rẫy cạm bẫy mai phục, chỉ một chút bất cẩn là có thể sa vào tay địch, nên chàng thầm toan tính, phải tìm cách phá hủy cạm bẫy mai phục trước mới được.
Lòng đã quyết định, sau khi giục mọi người về phòng nghỉ ngơi, một mình phóng qua cửa sổ ra ngoài, vừa đến thềm nhà, lại phát hiện trên đất có một đống đồ vật, nhặt lên xem, thì ra là một bộ hiệu y hiệu bào của bọn tặc đồ, trên có một chiếc khăn viết:
“Giữ lấy mà dùng khi lên núi”, bất giác ngạc nhiên thở dài nói:
- Thật là chu đáo, mình đành tâm lĩnh vậy!
Cát Tập Bách hít sâu một hơi không khí, từ bỏ kế hoạch dọ thám sào huyệt địch, trở và phòng ngơi nghỉ.
Chàng nằm xuống giường trăn qua trở lại, lòng ngổn ngang trăm mối, không sao ngủ được, sau cùng nghĩ đến mình mẫu thù chưa báo, hận của Tam Nghĩa chưa trả, Nhất Kiếm Tam Ưng ở đâu chưa rõ, giờ lên Vụ Phong đấu với quần ma, tuy võ công của mình đã tinh tiến nhiều, nhưng người ít thế cô, Lục Hạp Thần Công do Thiền Môn Tứ Lão truyền cho lại chưa thể thi triển hết uy lực.
Hai thiếu niên kia tuy ngầm trợ giúp, nhưng sự thật chưa rõ, sao lại có thể tin cậy họ được? Vạn nhất chẳng thể phá hủy sào huyệt địch, bắt được nguyên hung, trễ nãi chuyến đi Liên Châu, lỡ mất đại hội ở Quảng Nam, vậy đó chẳng phải do mình tự chuốc lấy ư?
Nghĩ đến đó, chàng mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi thức giấc, ánh nắng đã soi qua cửa sổ, vội ngồi dậy xuống giường, vội vã chải rửa, ra đến đại sảnh, thấy mọi người đã có mặt, bèn lần lượt chào hỏi và ngồi xuống ghế.
Lúc này phổ ky đã mang điểm tâm sáng đến, mọi người vừa ăn vừa chuyện trò.
Ngay khi ấy, Đào Đức cùng Lê Tuyết Oánh đi vào, Lê Tuyết Oánh kể cho Liễu thái bà nghe những chuyện đã gặp trong chuyến đi của bà, sau đó nói là đại tẩu của bà bởi có việc về nhà mình, nếu kịp nhất định sẽ đến Vụ Phong trợ giúp một tay. Sau cùng bà còn nói, đại tẩu trước lúc ra đi có cho đại ca biết là Thiên Nam Dật Tẩu đã cho người mời Nam Nhạc Thiên Long Kiếm Ẩn xuất sơn, hẳn là có liên quan với Song Độc Tam Tà.
Cát Tập Bách và Giang Uyển Dao nghe nói Thiên Nam Kiếm Ẩn đã xuất sơn, chắc chắn sẽ đến Quảng Nam gặp Lạp Tháp Hòa Thượng, cùng nhau đến Vân Nam, nên lòng hết sức nôn nóng.
Liễu thái bà ngỡ là nhóm Cát Tập Bách không biết mối quan hệ giữa đại tẩu của Lê Tuyết Oánh với Thiên Nam Kiếm Ẩn, bèn cười nói:
- Gia đình của đại tẩu Tuyết Oánh chính là truyền nhân của Thiên Long Kiếm, có lẽ Thiên Long Kiếm phụng sư mệnh xuất sơn nên triệu truyền nhân về núi chưởng quản môn hộ, nên đại tẩu của Tuyết Oánh đã được phụ thân triệu đi, hẳn là có gì dặn bảo.
Đoạn liền giục mọi người ăn nhanh rồi thu xếp lên đường, Cát Tập Bách cùng bốn vị cô nương cáo từ đi trước, sau đó Liễu thái bà cùng Đào Đức và Lê Tuyết Oánh cũng rời khỏi khách điếm, thi triển khinh công phóng đi về hướng bắc.
Hãy nói về Cát Tập Bách cùng bốn vị cô nương ra khỏi Bình Thạch trấn, theo đường tắt của rừng núi hoang vu phóng đi về phía Vụ Phong, lúc này trời đã gần trưa, bốn năm mươi dặm đường với khinh công của năm người chẳng mấy chốc đã vượt qua, họ đã tiến vào phạm vi Vụ Phong.
Chỉ thấy cỏ dại um tùm, núi cao ngút mây, đường đi hiểm trở, năm người dừng lại dưới chân núi quan sát, lấy bản đồ của hai thiếu niên kia ra đối chiếu, mới tìm ra được lối lên núi trong một khu rừng bên phải.
Năm người sau một hồi bàn tính, chia ra làm hai nhóm, bọc theo hai bên rừng, tránh phía chính diện, phóng đi lên núi.
Cát Tập Bách cùng Từ Ngọc Nhi đi bên trái, còn Giang Uyển Dao cùng Tiểu Thúy và Ngọa Vân đi phía phải, Kim Nhãn Thần Ưng bay trên không dẫn đường và liên lạc.
Chừng nửa giờ sau, Cát Tập Bách với Từ Ngọc Nhi đã lên đến giữa chừng núi, chỉ thấy vách núi phía trước hết sức cheo leo, cao mấy trăm thước và mọc đầy rêu xanh, không hề có chỗ đặt chân, lại không có vật gì để bám vào, nếu mình thi triển Lục Hạp Hồi Hoàn Công, miễn cưỡng còn có thể lên được, nhưng Từ Ngọc Nhi khinh công kém hơn, chắc chắn không lên nổi, mà dù dìu đỡ nàng cũng vậy.
Ngay khi đang vô kế khả thi, bỗng nghe tiếng thần ưng kêu vang trên đầu, biết là nhóm Giang Uyển Dao hẳn cũng gặp trở ngại, bèn ngoắc tay gọi thần ưng xuống, bảo Từ Ngọc Nhi tạm ẩn nấp và dặn thần ưng lưu ý bảo vệ cho nàng.
Thần ưng hiểu ý, bèn đậu trên một tảng đá cao hơn hai trượng, Từ Ngọc Nhi ngồi bên dưới, Cát Tập Bách quyết định phóng lên trên vách núi để xem nhóm Giang Uyển Dao đã gặp phải khó khăn gì. Chàng ngước lên nhìn, nhắm chuẩn chỗ đặt chân, hít sâu một hơi không khí, hai tay vỗ nhẹ, cất tiếng huýt dài, người như tên bắn vọt lên hơn hai mươi trượng, chỉ thấy người chàng xoay tít như bông vụ, thoáng chốc lại cất lên cao thêm mười mấy trượng, chỉ còn cách đỉnh núi chừng bốn năm trược nữa thôi.
Cát Tập Bách bỗng lộn người nằm ngang, không cất lên nữa, vọt ngang sang phải, loáng cái đã mất dạng.
Thì ra Cát Tập Bách đã phát hiện ba nàng đang bị sáu bảy tên tặc đồ vây đánh trong một hạp cốc, Tiểu Thúy vung động nhuyễn tiên trong tay như sấm gió, đối phó với ba tên tặc đồ, vẫn còn cậm cự nổi. Ngọa Vân trường kiếm thi triển chiêu thức ảo diệu, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai chiêu Thiên Sơn Kiếm Pháp, cũng chưa đến đỗi bại.
Chỉ nguy nhất là Giang Uyển Dao, nàng không mang theo binh khí, chỉ với hai tay không đương cự hai cường địch và đối thủ lại sử dụng binh khí dài, một là trường mâu dài tám trượng, còn một là nhuyễn tiên chín khúc, khiến Giang Uyển Dao không sao cận thân, chưởng lực lại không đánh tới, chỉ có thể đánh bạt binh khí của đối phương, nên hoàn toàn rơi vào thế bị bị động.
Lúc này đập vào mắt Cát Tập Bách chính là một hiểu chiêu, trường tiên của kẻ địch với chiêu “Độc long triền trụ” quét vào hạ bàn, phối hợp với trường mâu của người kia, một trên một dưới công vào Giang Uyển Dao.
Giang Uyển Dao lúc này đã trán toát mồ hôi, vừa lách người định tránh trường mâu, nhuyễn tiên đã quét đến đầu gối, đâu còn kịp tung mình lên tránh nữa, mắt thấy đã sắp bị nhuyễn tiên quét trúng, gãy chân táng mạng.
Cát Tập Bách vội tay trái cởi Kim Ti Tỏa Long Tiên ở bên lưng ra, tay phải rút lấy Ly Hỏa Kiếm, cất tiếng huýt dài, tung mình lao tới nhanh như chớp, Tỏa Long Tiên với chiêu “Thần long thám trảo” lăng không quất xuống, móc lấy nhuyễn tiên của đối phương, đồng thời Ly Hỏa Kiếm với chiêu “Tuệ tràng châu quang” vung thành một cuộn sáng tròn, phủ chụp xuống đầu đối phương, trong ánh tím lấp lóa, cả trường mâu lẫn đầu người cùng bay ra xa hơn trượng, không kịp rên lên một tiếng đã ngã xuống trong vũng máu.
Tên tặc đồ sử dụng nhuyễn tiên mắt thấy đầu tiên với đến gần khuỷu chân đối phương, bỗng nghe tiếng huýt lanh lảnh, bất giác giật mình, chưa kịp thấy rõ bóng người, nhuyễn tiên trong tay đã bị quấn chặt.
Trong cơn kinh hãi, y vội vận kình giật mạnh, định rụt tiên về, nào ngờ chỉ nghe “bốp” một tiếng, nhuyễn tiên đã gãy ngang và bật ngược về, trúng vào huyệt Huyết Chỉ trước ngực, hự lên một tiếng, ngã ra đất chết ngay.
Giang Uyển Dao đang hối hận mình quá ư cuồng ngạo, không chịu nhận lấy Tỏa Long Tiên mà Cát Tập Bách đã đưa cho lúc động thủ ở Tàng Hương Ồ, nay trong tay không có binh khí nên mới lâm nguy thế này, trong lúc cấp bách định dùng Hỗn Nguyên Chưởng ngạnh tiếp nhuyễn tiên của đối phương, hữu chưởng tung ra, vừa chạm vào tiên kình thì đã nghe tiếng huýt của Cát Tập Bách.
Rồi thì ánh kiếm lấp lóa, kẻ địch trước mặt đã ngã gục, tiên phong tan biến, chưởng kình chạm vào đoạn tiên gãy, đẩy bật ra xa, đồng thời tên tặc đồ ấy cũng đã ngã ra đất táng mạng.
Có lẽ Giang Uyển Dao đã hăng máu, cũng chẳng màng đến Cát Tập Bách, quay người lao về bọn tặc đồ đang giáp công Tiểu Thúy.
Cát Tập Bách vội quát:
- Không nên!
Đồng thời vung tay ném Tỏa Long Tiên ra, lớn tiếng nói:
- Dao muội, hãy đón lấy Tỏa Long Tiên!
Rồi liền tạt ngang sang bên hai bước, lao về phía trận chiến của Ngọa Vân.
Giang Uyển Dao nghe Cát Tập Bách bảo mình đón lấy Tỏa Long Tiên, nhưng vẫn ương ngạnh không màng đến, nhưng thủ pháp của Cát Tập Bách hết sức chuẩn xác, Tỏa Long Tiên với hình vòng vung bay đi, cán roi cản ngay trước mặt Giang Uyển Dao, khiến nàng chẳng thể không chộp lấy, rồi liền vung tay, Tỏa Long Tiên vươn thẳng lên không, tung mình lao tới, với chiêu “Tung hoành thiên hạ” quét ra, một tên tặc đồ cả người lẫn binh khí bị quét bay lên cao hơn trượng, trong tiếng hú thảm thiết, rơi nhanh xuống vực thẳm.
Bốn tên tặc đồ khác vừa nghe tiếng huýt cất lên đã thấy ba tên đồng bọn chết một cách thảm thiết,, vừa kinh hãi lại vừa tức giận, trong số hai tên vây đánh Ngọa Vân, có một đầu đà sử dụng thiền trượng sắt, công lực khá thâm hậu, nhưng vì lòng sinh tà niệm, định bắt sống thiếu nữ này hành lạc, không chịu hạ độc thủ, chỉ du đấu hầu khiến đối phương kiệt sức rồi ra tay bắt sống.
Đến khi thấy ba tên đồng bọn liên tiếp táng mạng, y mới bừng sát cơ, vung động thiền trượng sắt với chiêu “Trực đảo hoàng long” đâm vào huyệt Đan Điền của Ngọa Vân. Lực đạo mạnh khủng khiếp, Ngọa Vân đâu dám ngạnh tiếp, vội lách người sang bên năm thước, trường kiếm đâm ngang ra, công vào một tên tặc đồ sử dụng đơn đao.
Đầu đà ấy một chiêu không trúng đích, tức giận quát:
- Tiện tỳ, hãy tiếp Nguyệt Không Đầu Đà này một chiêu nữa!
Thiền trượng giơ cao, với chiêu “Trí Thâm phục hổ” bổ xuống đỉnh đầu Ngọa Vân.
Lúc này trường kiếm của Ngọa Vân đang dính chặt vào đơn đao của một tên tặc đồ khác, nhất thời chưa rụt về được, bởi dùng sức quá mạnh, người thoáng chúi tới trước mất thăng bằng, thiền trượng đã bổ xuống đến đỉnh đầu.
Ngọa Vân đâu còn tránh kịp nữa, chỉ thấy trước mắt lóa sáng, “choang” một tiếng chát chúa, kèm theo mấy tiếng kêu sững sốt, hai tên tặc đồ đã đứng ngây ra tại chỗ, thiền trượng của gã đầu đà bị gãy mất một đoạn dài, đơn đao của gã kia cũng đã rơi xuống đất, hai tên tặc đồ đã bị Cát Tập Bách điểm huyệt, không động đậy được nữa.
Lúc này Giang Uyển Dao và Tiểu Thúy cũng đã với một chiêu hai thức đánh vỡ sọ hai tên tặc đồ khác, trong tiếng hú thảm thiết ngã vật ra đất.
Giang Uyển Dao như chưa nguôi sát cơ, tiếp tục vung trường tiên lao tới.
Cát Tập Bách thấy vậy vội quát:
- Không nên vậy!
Tiểu Thúy cũng đã đi đến, thấy Cát Tập Bách ngăn Giang Uyển Dao ra tay, tức giận nói:
- Chỉ Bách ca là giết được, còn kẻ khác thì không nên!
Rồi thì Nhuyễn Đằng Tiên vung lên, quất xuống đỉnh đầu gã đầu đà.
Cát Tập Bách hoảng kinh, vội tay phải phất ra, đánh bạt Nhuyễn Đằng Tiên và quát:
- Khoan đã, ngu huynh còn có điều cần hỏi y, hà tất phải gây ra nhiều sát nghiệt làm gì?
Giang Uyển Dao như đã hiểu ra dụng ý của Cát Tập Bách, cũng đưa tay ra ngăn cản Tiểu Thúy xuất thủ.
Cát Tập Bách tiến tới một bước, lấy ngọn thiền trượng gãy trong tay gã đầu đà ra, vừa định đưa tay giải huyệt cho y, nào ngờ dùng sức quá mạnh, gã đầu đà lúc này đã mất sức, bị chàng kéo chúi tới và ngã sấp xuống, “bộp” một tiếng va vào đá, vỡ sọ chết ngay.
Tiểu Thúy lừ mắt với Cát Tập Bách, dẩu môi nói:
- Xem đấy, Bách ca chẳng phải cũng gây ra sát nghiệt là gì?
Cát Tập Bách đành quay sang tên tặc đồ kia, nắm chặt lấy mạch môn cổ tay phải của y trước, rồi mới giải khai huyệt đạo.
Tặc đồ ấy liền tức thì tỉnh lại, biết đối phương lợi hại, vội run giọng van vỉ:
- Xin thiếu hiệp tha mạng!
Cát Tập Bách hòa nhã nói:
- Ngươi chớ sợ, chỉ cần ngươi dẫn đường đưa bọn ta vào ma huyệt, chẳng những không giết ngươi, mà còn giúp ngươi nhiều điều hữu ích nữa!
Tặc đồ này có lẽ không chỉ sợ chết mà còn có chút lòng thiện, nghe vậy liền vâng dạ lia lịa, bằng lòng dẫn đường và nói:
- Tại hạ là tổ trưởng tổ nghinh tân trong đại trại, bởi phụng lệnh xuống núi nghinh tiếp đầu đà sáu người lên núi tham dự lễ thiết đàn đêm nay, đầu đà này là trại chủ đến từ phân đà Quảng Tây, còn năm người kia đều là thủ lĩnh lục lâm Hồ Nam, theo lời mời đến đây dự lễ, đêm nay giờ Dậu thiết đàn, do tiểu giáo chủ Bạch Anh Tuyền và Kim Anh Nam của Thất Độc Giáo chủ trì, trại chủ chúng tôi sẽ được phong làm hương chủ phân đàn Quảng Đông, đêm nay rất nhiều người đến, nào là Tam Tà, nào là Thần Quân gì đó, thảy đều võ công cao tuyệt.
Sau cùng y lại nói:
- Các vị đến đây là vì chuyện thiết đàn, định ngăn chận hành vi hại người ấy phải không?
Giang Uyển Dao nghe y lải nhải suốt cả buổi trời, bực mình quát:
- Thôi đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, bọn ta đến đây chính là vì chuyện thiết đàn, ngươi hãy cho bọn ta biết, họ có hành vi hại người gì?
Cát Tập Bách sợ y kinh khiếp, lại an ủi y mấy câu, rồi hỏi danh tánh của y, vì sao lại căm thù trại chủ?
Y đưa mắt nhìn Giang Uyển Dao, quả có phần sợ dáng vẻ hung hãn của nàng, khó khăn lắm mới ổn định lại tâm thần nói:
- Tại hạ là Chu Nam, ngoại hiệu Tiếu Diện Thổ Địa, Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ là đường thúc của tại hạ, từ khi bị bức bách nhập bọn, chưa từng xuống núi gây án, chỉ lo việc đón tiếp khách trong sơn trại. Bởi Thất Độc Giáo hết sức tàn ác, liên tiếp những ngày qua chỉ việc cung ứng nữ nhân cũng đã khiến y thù hận ngập lòng, hiện giờ ở hậu trại hãy còn giam cầm hơn trăm phụ nữ, nói là đêm nay sẽ biểu diễn Huyền Âm Vũ và Thuần Dương Vũ gì đó. Lúc này có hai nữ yêu bà đang thi thuật và cho những phụ nữ ấy uống thuốc, lại còn phải chuẩn bị hằng trăm rắn, rết, chồn, hổ, báo, để cho họ làm phép thiết đàn, biết bao là hành vi tội ác, thật ước gì có người đến phá hủy, để các huynh đệ trong trại khỏi bị hại, hầu hết đầu mục đều có lòng bất mãn, ghê tởm hành vi của trại chủ, nghe đâu đó đều là do một vị phu nhân mới nạp của trại chủ đã xúi xiểm.
Ngọa Vân nghe vậy, bất giác rúng động cõi lòng, quay sang Giang Uyển Dao khẽ nói:
- Dao tỷ, xem ra sự thể quả là nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng tìm cách giải cứu những phụ nữ ấy và diệt trừ độc vật, theo như tiểu muội biết, tất cả những người trong sơn trại này đều sẽ bị độc hại, mất đi bản tính, sẽ gây ra tai họa khôn lường.
Cát Tập Bách cũng đâm ra lo lắng, vội nói:
- Chu Nam, khá khen cho tôn giá hãy còn lương tâm, hẳn sẽ gặp báo ứng tốt lành, giờ thời gian không còn nhiều, phải cấp thiết cứu người ngay!
Đoạn từ trong lòng móc ra hai viên Tuyết Liên Bảo Mệnh Đơn, đưa cho Chu Nam nói tiếp:
- Đây là linh dược tiêu độc bảo mệnh, tôn giá hãy uống vào, sẽ có thể vĩnh viễn không bị trúng độc. Giờ tôn giá hãy đưa ba vị cô nương này đi trước, tìm cách cho họ trà trộn vào trong những phụ nữ kia hầu cứu họ thoát hiểm.
Đoạn quay sang Ngọa Vân hỏi:
- Ngọa Vân, muội có biết bằng cách nào mới có thể giữ cho những phụ nữ ấy không bị độc hại không?
Ngọa Vân ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Xem ra hai yêu bà kia hẳn là Đại Âm Ma Nữ và La Sát Nữ Ma, những phụ nữ ấy chỉ cần bị họ dùng châm khêu đứt gân chế dục trên huyệt Sỉ Cốt Vỹ, rồi cho uống vào Dâm Hương Hoàn thì sẽ ...
Nói đến đó, cô bé bất giác đỏ mặt tía tai, e thẹn không sao nói tiếp được nữa.
Tiểu Thúy vội lại hỏi Ngọa Vân về cách giải cứu.
Ngọa Vân ngẫm nghĩ một hồi, ngước mắt nhìn trời, rồi lại nhìn Chu Nam, sau đó mới nói:
- Cách thì có, nhưng chỉ sợ không kịp, cũng may là Ngọa Vân hãy còn rất nhiều thuốc giải, giờ thì đi ngay đến đó hẳn không đến đỗi quá muộn.
Cát Tập Bách vội giục Chu Nam dẫn đường, Chu Nam gật đầu nói:
- Tiểu nhân tuân mệnh!
Rồi liền quay người phóng đi, Giang Uyển Dao tự nãy giờ mắt không rời khỏi Chu Nam, lòng thầm toan tính, giờ thấy Chu Nam quay người phóng đi lên núi, bỗng tung mình đến trước mặt Chu Nam, đưa tay cản lại, vờ tức giận nói:
- Hãy khoan! Họ Chu kia, nếu ngươi định giở trò quái quỷ ở trước mặt bổn cô nương, hãy liệu hồn, ngọn trường tiên này của bổn cô nương sẽ không buông tha cho ngươi đâu đấy!
Chu Nam sợ đến toàn thân run rẩy, đứng thừ ra tại chỗ.
Cát Tập Bách thấy Giang Uyển Dao ngăn cản, cũng hết sức ngạc nhiên, khi nghe nàng nói xong, mới hiểu ra dụng ý của nàng, bất giác lấy làm lạ, sao bây giờ nàng trở nên cảnh giác thế nhỉ? Cũng chẳng trách, dầu sao cũng thận trọng là hơn.
Cát Tập Bách cũng tiến tới một bước, nhẹ vỗ vai Chu Nam, cười nói:
- Giờ thì ổn rồi, bọn này đã hoàn toàn tin tưởng tôn giá, mong rằng tôn giá cũng là một trang hảo hớn, nói là giữ lời. Tuy nhiên, Cát mỗ thành thật cho tôn giá biết, bọn này chẳng dễ hiếp đáp đâu đấy!
Chu Nam nghe Cát Tập Bách nói vậy, liền hiểu ra là Giang Uyển Dao hoài nghi mình dối trá, thầm bội phục vị cô nương này thật thận trọng, bèn quỳ xuống đất, trỏ tay lên trời thề:
- Trời cao chứng giám ...
Giang Uyển Dao phì cười ngắt lời:
- Ai bảo ngươi thề kia chứ? Bổn cô nương chẳng cần, bọn ta đã dám đến đây thì đâu có sợ ngươi. Ngươi cứ thử xem, nếu ngươi mà dám có một chút giả dối, bổn cô nương sẽ khiến cho ngươi còn đau khổ hơn là thề thốt. Thôi đừng nói chuyện vớ vẫn nữa, đi mau!
Rồi thì bật cười khúc khích, Chu Nam thấy vậy, biết Giang Uyển Dao chỉ là thử mình, cũng chẳng trách cứ, đứng lên vỗ ngực kiên quyết nói:
- Chu Nam này dẫu sao cũng còn là một hảo hớn, biết phân biệt trắng đen, phải trái, xin cô nương hãy an tâm, Chu Nam này mà có chút hành vi trái lương tâm, mai kia sẽ không được chết tốt lành. Chu Quỳ tuy là đường thúc của tại hạ, nhưng y đối xử với tại hạ còn độc ác hơn kẻ thù, vì bức bách tại hạ nhập bọn, y đã giết hết cả gia đình tại hạ, chuyện ấy sau khi lên núi tại hạ mới được biết. Nay y lại cấu kết với Thất Độc Giáo ...

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 165
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com