watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:43:4328/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 19
Hồi 5a

Dưới đáy bể sâu

Uyên nhi bỗng thấy Vân Tuệ từ dưới bể nhảy lên đã ngạc nhiên, rồi lại thấy nàng té xuống nước chàng lại ngạc nhiên thêm. Chàng không biết là vì nàng hổ thẹn mà tưởng nàng trượt chân hay vì vết thương chưa khỏi nên chàng vội nhảy ngay xuống bể bơi đến gần chỗ Vân Tuệ mà ôm chặt nàng vào lòng.
Chuyện xẩy ra quá đột ngột khiến Vân Tuệ giật mình, nhưng ở trong nước muốn đẩy Uyên nhi ra cũng không được, muốn kêu cũng không sao nói ra lời. Bất đắc dĩ nang cứ để cho chàng ôm chặt và nhô lên, khi đầu của hai người lên khỏi mặt nước nàng mới rỉ tai chàng:
-Uyên đệ mau buông tôi ra… hiền đệ… làm sao thế? Mau quay mặt đi đừng nhìn tôi.
Thì ra Uyên nhi nghe nàng nói vội cúi xuống thấy đôi tay mình ôm chặt nang lưng nàng thì lòng bỗng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Chàng ngẩn người ra như người lạc bước vào cảnh âm u.
Vân Tuệ thấy chàng không chịu buông tay, hổ thẹn vô cùng ngửng đầu lên nhìn thấy đoi mắt của chàng khác thường trống ngực liền đập mạnh, lòng mừng thầm nhưng nàng cố trấn tĩnh ra lệnh cho Uyên nhi quay mặt đi.
Lúc ấy lòng Uyên nhi mới biết mình đã thất lễ xâm phạm đến chị Tuệ, chàng hổ thẹn mặt đỏ bừng vội buông tay ra quay mặt, lặn xuống nước mà bơi ra xa, cách xác con cá kinh bốn năm trượng.
Chàng bơi đến cạnh thân cá đang định leo lên bỗng nhận thấy thân con cá hơi rung động, dưới nước có một giòng nước đỏ đột nhiên nổi lên, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp mặt bể. Chàng bụng bảo dạ:
“Chắc con cá kình bị những con cá khác cắn phải nên mới có máu chảy nhiều như vậy, nhưng cá nào có răng sắc bén mà cắn thủng được da của con cá kình này?”
Lòng hiếu kì thúc đẩy, chàng muốn biết rõ cá gì lại lợi hại đến thế, nên chàng không leo lên bụng cá mà lặn xuống bên dưới. Lúc ấy trời bắt đầu tối, nước bể đen như mực. Nhưng mắt của Uyên nhi có thể nhìn thấy trong đêm tối, ngay ở trong nước chàng cũng có thể nhìn xa hơn mười trượng.
Dưới nước sâu mười trượng sức nước bề đè xuống rất nặng, người thường lặn xuống đến đó là chịu không nổi, chỉ có cá bơi đi bơi lại như bình thường thôi. Uyên nhi vận Đơn Thiết Thần Công lên dồn vào tứ chi mới đỡ bị sức nước đè, cũng nhờ vậy mà mắt chàng sáng hơn trước nhiều. Chàng nhìn chung quanh thấy xác cá kình đang nhấp nho, và quanh nó có vô số cá mập với cá lưỡi kiếm đang cấu xé, nhưng rất ít con có thể cắn thủng được lớp da dầy của con cá kình.
Chàng lẳng lặng lặn tới gần, bỗng thấy bên trên có môt luồng ánh sáng đỏ như máu rớt xuống, trong làn ánh sáng đỏ đó có một thiếu nữ tuyệt đẹp, chàng nhìn kĩ mới hay đó là Vân Tuệ.
Thì ra Vân Tuệ mặc quần áo xong lên trên mình cá không thấy Uyên nhi đâu cả đồng thời lại thấy mặt nước đỏ ngầu, nàng biết chàng thể nào cũng hiếu kì lặn xuống xem, nên nàng không yên tâm cũng nhảy xuống tìm kiếm. Khổ nỗi mắt của nàng không nhìn được xa như Long Uyên, cũng may nàng nhớ tới lệ châu trong túi, ánh sáng rất mạnh, có thể dùng làm đèn chiếu được. Nàng vội lấy ra để ở tay rồi nhảy xuống dưới biển.
Long Uyên thấy Vân Tuệ cũng nhảy xuống vội bơi tới gần, khi hai người gặp nhau rồi Vân Tuệ nắm lấy tay chàng định kéo lên.
Long Uyên giơ tay ra hiệu bảo nàng đừng lên vội hãy xem vật gì đã. Bất đắc dĩ Vân Tuệ đành phải theo chàng lặn xuống bên dưới.
Lũ cá trông thấy hai người tưởng là con mồi ngon. Chúng liền bơi lại, nhưng chúng tới gần bị ánh sáng của lệ châu uy hiếp nên không dám tới gần nữa, mà chỉ bơi quanh hai người. Hình như chúng rất sợ ánh sáng của hạt châu ấy.
Hai người lặn xuống sâu năm trượng đã tới chỗ lưng con cá kình. Lúc ấy Long Uyên đã trông thấy rõ một con rùa to đang bám vào lưng con cá.
Lưng con rùa màu vàng đường kính dài hơn trượng bên dưới mai có sáu chân. Lúc ấy mồm nó đang ngậm vào lưng con cá kình hút máu cho nên không để ý đến hai người.
Hai người bơi tới cách con rùa chừng bảy trượng nhưng vì Vân Tuệ vẫn chưa trông thấy gì và Long Uyên trông thấy con rùa kỳ lạ như thế, chàng thích thú quên cả hỏi ý Vân Tuệ đã giơ tay lên đẩy một luồng kình lực như bài sơn đảo hải dồn một dòng nước mạnh như nước lũ nhằm lưng con rùa tấn công luôn.
Con rùa đang hút máu thích thú không ngờ bị người tấn công lén như vậy, cho nên dòng nước đó đánh trúng ngay vào lưng nó, tuy mai nó không nứt rạn nhưng cũng phải rụt đầu lại.
Long Uyên ngạc nhiên vô cùng, chàng không ngờ mai con rùa này cứng đến thế, vội vận lực Đơn Thiết Thần Công tấn công thêm một chưởng nữa, chưởng này của chàng dù nặng nghìn cân cũng không làm gì nổi con rùa đó.
Chàng không sợ hãi chút nào lại kéo Vân Tuệ bơi đến gần con vật nọ.
Con rùa khổng lồ bị tấn công mạnh như vậy, tuy chưa bị thương nhưng nó cũng đau không chịu nổi, cho nên nó vội rụt đầu xoay người lại chìa sáu chân ra thoát đi khỏi người con cá kình, nhằm Long Uyên xông đến tấn công luôn.
Lúc ấy, người với quái vật cách nhau chỉ có hai trượng.
Vì vừa rồi cách quá xa nên Vân Tuệ không trông thấy rõ, bây giờ nàng đã thấy rõ con rùa khổng lồ mình tỏa những luồng ánh sáng vàng , đầu to như cái bồ, bốn mắt nhấp nháy tia ra những luồng ánh sáng vàng rất hung tợn và đột nhiên lại tấn công nhanh như điện chớp khiến nàng hoảng sợ khôn tả.
Long Uyên đã thấy rõ hình con rùa quái dị ấy, quả thực hung tợn vô cùng, chàng cũng hơi kinh hoảng cùng Vân Tuệ không hẹn mà nên giắt tay nhau đều nho lên trên mặt nước.
Con rùa thấy hai người tay cầm hạt lệ châu nhô lên khỏi mặt nước, nó thấy mồi ngon như thế khi nào chịu buông tha, liền quẫy sáu chân đuổi theo ngay.
Long Uyên, Vân Tuệ hai người thấy vậy lấy hết chân khí ở Đan Điền dồn xuống chân, khua mạnh chân lẫn tay lướt nhanh như hai mũi tên. Con rùa nọ tuy linh thông nhưng dù sau nó cũng bị cản trở bởi thân hình quá đồ sộ, vi vậy tốc độ không sao kịp nổi hai người. Khi nó vừa nhô lên mặt nước thì hai người đã nhảy được lên thân con cá kình rồi.
Lúc ấy trời đã tối, sao trăng còn ẩn trong những đám mây đen chưa ló dạng. Nhưng hạt lệ châu trong tay Vân Tuệ tỏa ra muôn ngàn tia sáng lấp lánh, hai người đưng trên mình con cá kình nhìn xuống mặt nước xem con quái vật định giở trò gì? Con rùa khổng lồ vừa nhô lên mặt nước đã ngửng đầu lên kêu “ú ú”, tiếng kêu của nó như sấm ầm vang tai nhức óc hai người. Nó há mồm phun ra một luồng kim quang nhắm hai người phóng tới.
Luồng kim quang đó nhanh như điện chớp kèm theo tiếng kêu phì phì nhắm hạt lệ châu của Vân Tuệ bay tới. Vân Tuệ thấy vậy kinh hãi vội giơ tay định nén hạt lệ châu ddeer chống lại luồng kim quan ấy. Bỗng nghe thấy Long Uyên quát lớn một tiếng giơ cả hai tay lên, mười ngón tay hơi cong lại nhằm luồng ánh sáng đó chộp luôn.
Vân Tuệ biết Long Uyên đang xử dụng thế Song Long Thủ Châu trong Đơn Thiết Chưởng và dồn hết Đơn Thiết Thần Công vào mười ngón tay cách không chộp vật. Thế võ này có thể chộp được những vật ở cách xa mình mười trượng. Nhưng lúc này công lực của Long Uyên chưa luyện tới mức thượng thặng nên chỉ có thể chộp được những vật ở cách mình hai trượng thôi. Quả nhiên chàng chờ luồng ánh sáng đó bay đến gần hai trượng, nhưng chưa, chàng chưa dám chộp lại chờ nó bay tới gần thêm năm thước nữa chàng mới hét lơn, bỗng lùi về phía sau hơn trượng.
Tuy vậy luồng kim quan đó đã bị chàng khống chế, tiếng của chàng vừa dứt chàng đã nhảy lên trên cao lượn một vòng rồi giang hai tay ôm chặt luông kim quang đó.
Con rùa khổng lồ thấy nội đơn của mình bị người kìm chế tức giận vô cùng lại kêu “ú ú”, phùng mồm như muốn thâu lại nội đơn ấy vậy.
Long Uyên hai tay nắm lấy kim quang, láy ấy mới hay đó là một hạt châu to bằng trái long nhãn. Lúc ấy chàng biết hạt châu này là nội đơn của con rùa rồi. Phàm loài rùa luyện thành nội đơn này cũng mất mấy nghìn năm “đạo hành”. Chàng thấy con rùa kỳ dị sáu chân, bốn mắt lại biết thả châu như thế, nhớ lại trong sách có ghi quái vật này gọi là Chu Ngao.
Sở dĩ quái vật được đặt tên là Chu Ngao là vì bên ngoài nó đỏ như máu nhưng bên trong lại vàng hạc vậy. Nên chàng còn nghi ngờ không biết nó có đúng là Chu Ngao không. Trong lúc Long Uyên đang nghĩ ngợi thì thấy trái kim châu ở trong tay cứ nhảy nhót như muốn chạy khỏi tay mình. Chàng vội nắm chặt lấy không để cho nó chạy thoát đồng thời chàng thấy con rùa đang phùng mồm trợn mắt tỏ vẻ vô cùng giận dữ.
Long Uyên thấy vậy không nhẫn tâm đang định buông tay để cho nó lấy lại viên nội đơn. Ngờ đâu con Chu Ngao lại nóng lòng há hốc mồm phun luôn năm trái nữa ra một lúc nhằm hai người tấn công tới.
Vân Tuệ đứng ở đó dã vận hết công lực vào người phòng bị nên nàng vừa thấy hai hạt châu nhằm mình bắn tới, vội bỏ hạt lệ châu vào túi rồi giơ song chưởng để chống lại hai hạt châu kia.
Ngờ đâu con Ngao đó đã tu luyện mấy nghìn năm, sức mạnh vô cùng, trong lúc giận dữ phun ra nên kình lực của hai hạt châu mạnh khôn tả.
Chưởng lực của Vân Tuệ vừa đụng vào hai đường kim quang đó chỉ nghe thấy hai tiếng kêu lốp bôps, nàng đã bị đẩy lui về phía sau hai trượng. Nhưng hai hạt châu đó bị cản trở đã xoay hướng nhằm Long Uyên tấn công tới.
Lúc ấy Vân Tuệ đã nhảy lên cao thấy vậy kinh hoảng cố hạ chân xuống định chạy lại cứu viện, ngờ đâu nàng loạng choạng hai bước ngã ngồi xụp xuống và cảm thấy hai cánh tay đã mỏi nhừ khó mà giơ lên được, khí huyết ở trong người cũng đang rạo rực. Bất đắc dĩ nàng nàng phải điều hơi vận sức để lấn át huyết khí. Một mặt nàng trợn to đôi mắt xanh lên vẻ lo âu nhìn Long Uyên.
Long Uyên đứng ở sau lưng Vân Tuệ thấy con Ngao khổng lồ lại phun hạt châu ra tức giận vô cùng liền bỏ hạt châu trước vào trong túi da rồi giơ hai tay lên không vận hết mười thành Đơn Huyết Thần Công ra chờ đợi.
Tới khi chàng thấy Vân Tuệ bị kim châu bắn về phía sau, chàng không kịp cứu nàng vì ba trái khác đã nhanh như điện chớp nhằm chàng tấn công tới.
Chàng không biết Vân Tuệ sẽ bị thương hay không nhưng trong lòng tức giận chịu không nổi. Chờ ba trái kim châu nọ tới gần chàng liền giơ bốn ngón tay trái lên búng mạnh, liền có bốn luồng Đơn Huyết Cương Khí rất âm nhu bắn ra làm giảm bớt thế mạnh của ba hạt châu đó, rồi chàng lại giở hữu chưởng lên cách không chộp luôn, đồng thời chàng lùi về phía sau hơn trượng để tránh hai hạt châu tấn công phía sau, tế là chàng lại chộp them được ba hạt châu nữa vào trong tay.
Hai hạt châu phía sau vì đã bị Vân Tuệ dùng kình lực cản lại nên thế bay của nó chậm hơn, khi nó phi tới thì LU đã nhảy được sang bên tránh né rồi. Nhưng hai trái hạt châu đó cũng rất thông minh, thấy tấn công không trúng, chúng vội quay một vòng bay trở về mồm con ngao khổng lồ ngay.
Long Uyên lại bỏ ba hạt châu vào túi da, đóng kín miệng túi rồi đến cạnh Vân Tuệ đang định hỏi thì Vân Tuệ đã đứng dậy mỉm cười nũng nịu nói:
-Uyên đệ, tôi không sao cả, vừa rồi tôi sơ ý coi thường sức mạnh của con rùa ấy nên dùng có hai thành chân lực chống đỡ vì vậy suýt tí nữa nội phủ của tôi bị thương nặng.
Nàng nói rất đúng với công lực của nàng hiện giờ không mạnh hơn Long Uyên bao nhiêu, nhưng vì nàng không luyện môn Hư Không Nhiếp Vật, nên không thể nào bắt chước Long Uyên chộp bắt hai hạt châu đó.
Quí vị nên rõ, về võ công kị nhất là lấy rắn chọi rắn. Nếu công lực và hỏa hầu của đôi bên hơn kém nhau thì va chạm một cái là phân thắng bại ngay.
Nhưng khi công lực của hai người ngang nhau, nếu đấu thẳng tay như vậy, đôi bên đều hao tổn rất nhiều chân khí và công lực. Vì vậy người luyện võ phải dụng cương khắc nhu, lấy nhu chế cương, dùng mưu mẹo và tinh sảo bao giờ cũng dễ thắng hơn là dùng sức. Vì Vân Tuệ khinh thường sức lực của hạt kim châu, không dùng toàn lực ra hàng phục nó nên mới bị nó đẩy bắn trở ngược như vậy, vả lại Thiên Địa Cương Khí của nàng dù sao cũng là một môn võ công phi phàm, tuy bị chấn động nhưng chỉ điều thức vận hơi một lát là lành ngay.
Long Uyên ra tay một cái bắt được luôn bốn hạt châu mà nàng thì bị hạt châu đẩy bắn lại như vậy, tất nhiên nàng hổ thẹn vô cùng. Long Uyên biết tâm ý nàng nên không dám nói nhiều.
Con ngao khổng lồ ở dưới nước một lúc mất luôn bốn nội đơn tức giận không chịu nổi, ngoác miệng kêu ú ú hoài. Rồi nó nhân lúc hai người đang chuyện trò đột nhiên phun nốt hai viên nội đơn ra nhằm mặt hai người bắn tới.
Lần này nó giở hết toàn lực nên ánh sáng của nội đơn càng sáng hơn trước, và kình lực mạnh hơn trước nhiều. Hai trái hạt châu nhanh như điện chớp nhắm lưng Long Uyên phi tới.
Chỉ nghe tiếng gió Long Uyên đã biết quái vật dùng nộ đơn tấn công mình, nên chàng không đợi hai hạt châu đó tới gần, lập tức quay người lại.
Lần trước Vân Tuệ bị nội đơn đẩy té, vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt nên nàng ghét con rùa này vô cùng. Bây giờ thấy con rùa lại phun nội đơn ra tấn công, nàng liền nhảy xổ lại trước mặt Long Uyên giơ song chưởng lên dùng hết nội lực phản công luôn.
Long Uyên thấy vậy giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Chị Tuệ vừa bị nó đẩy té như vậy sao lại xông lên như thế?”
Nhưng chàng đã thấy Vân Tuệ dồn một luồng sương mù trắng ra bao vây lấy khắp mình mẩy, chàng biết nàng dùng Thiên Địa Cương Khí để bảo vệ thân trước, chàng không tiện can thiệp, sợ nàng giận nên chỉ vận công lực vào hai tay chuẩn bị tiếp ứng. Nhưng Vân Tuệ đâu phải người ngốc, biết sức mình không địch nổi hai hạt châu đó khi nào nàng lại dại dột như hồi nãy. Nàng đã nghĩ cách đối phó, giơ hai chưởng lên vận hết Thiên Địa Cương Khí, chỉ đợi kình lực của mình va vào nội đơn của con rùa là nàn thu sức nhảy sang một bên, và dùng cánh tay ngọc rung mạnh một cái khiến Thiên Địa Cương Khí hóa thành một làn sương mù bao trùm lấy hai hạt châu nọ. Tiếp theo đó nàng dậm chân một cái người lùi lại theo sức đẩy của viên nội đơn, chỉ trong nháy mắt nàng đã lùi xa hơn hai trượng, suýt tí nữa thì rớt xuống dưới bể.
Long Uyên đứng cạnh thấy nàng ra tay như vậy cũng phải kính phục, vì chàng nhận thấy sức Vân Tuệ kém hơn sức của hai hạt châu nhiều, mà lại có thể dụng lực yếu hơn đó để thâu dụng hai hạt châu n hư vậy thực khéo léo vô cùng.
Cũng nên biết Thiên Địa Cương Khí của Vân Tuệ với Đơn Thiết Thần Công của Long Uyên tuy hơi giống nhau, đều dùng bảo vệ lấy bổn thân được nhưng dù sao Đơn Thiết Thần Công của Long Uyên vẫn lợi hại hơn. Vân Tuệ đã dùng Thiên Địa Cương Khí hóa thành một làn xương mù trắng chụp lấy hai hạt châu đó, hai hạt châu không khác gì nằm trong lưới. Nhưng vì sức nội đơn quá mạnh, nếu nàng không lui nhanh về phía sau như thé thì đã bị đẩy bắn lui như trước. Khi Vân Tuệ lui ra ngoài xa rồi, sức mạnh của nội đơn cũng suy yếu nhiều nên nàng mới giở song chưởng ra bắt một cách nhẹ nhàng.
Long Uyên thấy nàng đã bắt được hai trái nội đơn rồi thì mừng rỡ vô cùng, vội chạy lại khen ngợi.
Con rùa khổng lồ bị mất thêm hai hạt châu tức giận điên cuồng càng kêu to hơn, tiếng ú ú vang lên như sấm động. Sáu chân nó đập bì bộp vào mặt nước mấy cái rồi nó phi thân lên trên bụng con cá kình đánh bộp một tiếng. Nó há mồm đỏ như máu, kêu ú ú bò lại định cắn hai người.
Long Uyên thấy vậy không dợi nó bò lại gần, nắm tay Vân Tuệ thét lớn một tiếng tung mình nhảy lên cao. Long Uyên rút thanh Đơn Huyết bảo kiếm ra dùng thế Khương Long Nhập Hải lượn một vòng rồi bổ xuống lưng con rùa. Ngờ đâu kiếm của chàng đâm vào lưng nó kêu đánh “coong” một tiếng, lưng nó không suy chuyển gì.
Trái lại tay của chàng tê tái suýt tí nữa không cầm nỗi thanh bảo kiếm.
Lúc ấy Vân Tuệ cũng hạ xuống phía sau con rùa vận Thiên Địa Cương Khí vào tay phải, dùng mười hai thành công lực tấn công vào đuôi nó một chưởng.
Đuôi con rùa dài có ba thước thôi trông rất mềm mại yếu ớt, ngờ đâu chưởng chưa kịp chạm nó đã rụt vào trong mai.
Vân Tuệ không ngờ đuôi nó rút nhanh như thế, thất kinh la lớn, vôi xoay tay tấn công vào chân nó. Lần này nàng đánh trúng, nhưng chân nó mềm nhũn như bông gòn vậy, chưởng của nàng có đánh trúng cũng không làm gì được nó.
Con rùa khổng lồ bỗng không thấy bóng người ở trước mặt, quay đầu lại mới phát giác một người ở trên lưng và một ở sau đuôi, nó tức giận lại kêu ú ú, bốn mắt sáng quắc như nẩy lửa, và phun ngay ra một luồng hơi nóng kèm theo nhớt tanh hôi, nhằm Long Uyên tấn công tới.
Đồng thời chân nó rụt lại rồi thò ra đánh vào chân Vân Tuệ.
Long Uyên dùng thế Thần Long Thăng Thiên nhảy lên trên cao để tránh khỏi luồng hơi nóng của con rùa phun tới.
Vân Tuệ vội nhảy sang bên để tránh cái đá đó, cả hai cùng lo lắng, không biết dùng cách gì diệt trừ nổi con rùa khổng lồ kia.
Long Uyên lượn trên không một vòng, bỗng nghĩ ra được một kế, nhảy xuống cạnh Vân Tuệ nói:
-Chị Tuệ, mai con rùa này cứng lắm, bảo kiếm của đệ cũng không làm gì nổi nó. Nhưng tiểu đệ đoán chắc dưới bụng nó thế nào cũng có chỗ yếu, chúng ta hợp sức lật ngửa nó lên, chị nghĩ sao?
Vân Tuệ nhận thấy phương pháp này có thể làm được, liền gật đầu ngay.
Cả hai vôi nhảy sang bên để tránh hơi nóng thứ hai của con rùa phun ra, và lẹ làng tiến tới phía trái của con rùa.
Long Uyên nhanh nhẹn cắm kiếm vào bao rồi hai người bốn tay cùng nắm vào mép mai con rùa giờ hết sức bình sinh hất mạnh một cái. Lúc ấy sức của hai người mạnh hàng ngàn cân va con rùa cũng không ngờ hai người lại có hành động đó, nó chưa kịp chống đỡ thì người đã bị lật ngửa lên trời kêu đánh bùng một tiếng. Sáu chân nó vì thế khua động trong không khí hoài.
Giống rùa sợ nhất là bị lật ngửa, vì chân nó ngắn, khi đã bị lật ngửa rồi thì khó mà lật ngược lại được. Nên sau khi bị lật ngửa, nó kêu ú ú một cách tức giận, sáu chân khua loạn xạ cố lật sấp lại mà không sao làm được.
Vân Tuệ với Long Uyên cả mừng, vỗ tay cười ha hả, vẻ mặt thích thú nhìn con rùa đang cử động sáu chân mà không vội giết nó ngay.
Con rùa cửa động mãi mà không sao lật sấp lại được. Từ tức giận biến thành nản chí, rồi dần dần sợ hãi. Bốn mắt nó cứ nhìn thẳng vào hai người, miệng kêu ú ú hoài, tiếng kêu trở nên hiền từ và van lơn chứ không còn hung ác như lúc nãy nữa.
Long Uyên thấy vậy nói với Vân Tuệ:
-Chị Tuệ xem con rùa này tội nghiệp thực, trông nó không còn hung ác như trước nữa, chúng ta tha nó nhé?
Vân Tuệ đáp:
-Con rùa này không những kì quái mà ít nhất nó cũng tu hành trên mấy ngàn năm rồi, giết chết nó cũng đáng tiếc thực, nhưng tha nó nhỡ nó lại cắn người thì sao?
Long Uyên thở dài một tiếng nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
-Đệ đã nghĩ lại những loài rùa ở trong bể mà có ghi ở trong sách, nhưng không thấy sách nào ghi loại rùa như con này cả, chị bảo có lạ hay không? Nhưng theo trong sách thì loài rùa rất hay tu luyện, hễ chúng tu luyện được một thời gian là thông linh liền. Nếu con này đã tu hành mấy nghìn năm tức nhiên nó phả thông linh mới đúng.
Khi hai người chuyện trò con rùa cứ kêu hoài nhưng không dãy dụa như trước nữa, hình như nó biết nghe lời nói của hai người vậy. Nhất là khi Long Uyên nói xong nó kêu “u u” hai tiếng và tiếng kêu lại nhu hòa vô cùng.
Long Uyên rấ tinh nghịch, nghe thấy con rùa kêu vậy tiến lại gần hỏi luôn:
-Mi nghe được lời nói của chúng ta ư?
Vân Tuệ cười khì, vì thấy Long Uyên ngây thơ, ngờ đâu con rù đã kêu ú ù hai tiếng, hình như trả lời Long Uyên vậy, nàng kinh ngạc vô cùng, còn Long Uyên thì mừng rỡ nhảy bắt người lên, nói tiếp:
-Nếu ngươi biết nghe thực kêu hai tiếng nữa đi.
Con rùa lại kêu ú ú hai tiếng liền, Long Uyên khoái chí vô cùng, vỗ tay cười ha hả lại nói tiếp:
-Chị Tuệ xem nó thông linh thực.
Nói xong, chàng lại quay đầu nói với con rùa tiếp:
-Nếu mi thông linh thực, chúng ta không giết mi đâu, nhưng chỉ sợ thả mi rồi sau này mi lại nổi hung cắn người thì sao?
Con rùa kêu một tiếng trả lời.
Long Uyên liền hỏi ý kiến Vân Tuệ:
-Chị Tuệ chúng ta có nên thả không?
Vân Tuệ gật đầu, rồi hai người đang chạy lại cạnh con rùa định lập sấp nó lại, nhưng Long Uyên bỗng ngưng tay và hỏi con rùa tiếp:
-TA có hai điều kiện: Một, sau này bất cứ đối với ai ngươi cũng không được giết hại, hai, mi phải đưa chúng ta về, mi có nhận không? Nếu mi chấp nhận thì kêu bốn tiếng đi, không những chúng ta thả mi mà còn trả lại nội đơn cho mi nữa. Nếu mi không bằng lòng, ta cứ để yên mi như vậy mặc cho mặt trời thiêu mi đến chết khô thì thôi.
Con rùa kêu luôn bốn tiếng nhận lời, Long Uyên cả mừng nháy mắt ra hiệu cho Vân Tuệ, rồi cũng đi tới cạnh con rùa, hai người vận sức lật sấp nó lại.
Sau khi được hai người lật sấp lại rồi con rùa theo đúng lời hứa nằm yên không cử động. Lúc này nó không những mất hết vẻ hung ác mà trông mặt nó còn hiền lành vô cùng.
Long Uyên thấy vậy mới yên tâm, rút bảo kiếm ra cắt lấy bảy tám sợi gân bằng da cá kình, mỗi sợi chừng bảy tám trượng. Cắt xong chàng còn rửa sạch máu và thịt còn dính ở trên rồi mới đi tới trước mặt con rùa và nói tiếp:
-Bây giờ chúng ta làm hai cái yên ngồi để ở trên lưng mi, làm xong mi đưa chúng ta về nhà nhé!
Con rùa gật đầu lia lịa mặt tỏ vẻ bằng lòng và cầu khẩn.
Long Uyên thấy vận kêu ủa một tiếng rồi nói:
-Mi muốn lấy lại nội đơn phải không? Được bây giờ ta trả cho mi nhưng mi không được nuốt lời nhé!
Nói xong móc túi lấy nội đơn trả cho nó.
Vân Tuệ đứng cạnh thấy vậy buồn cười trước cử chỉ ngây thơ của chàng, cũng kính phục trí óc của chàng. Nàng cũng cầm hai hạt châu đi tới bỏ vào mồm con rùa, con rùa đớp luôn, gật đầu mấy cái tỏ vẻ cảm ơn, mồm lại kêu ú ú.
Long Uyên giơ tay ra, khẽ vỗ đầu nó mấy cái, rồi cột sáu đầu dây da cá vào sáu chân nó, còn sáu đầu dây kia thì chàng cột vào một cái yên cũng làm bằng da cá kình để ở trên lưng nó. Chàng lại cột hai đầu dây vào đầu nó để làm cương.
Con rùa cứ nằm yên nhắm mắt, để mặc cho chàng cột.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, Long Uyên hình như trông thấy cù lao đen ở phía Bắc. Chàng cùng Vân Tuệ liền leo lên chỗ ngồi để thúc giục con rùa lên đường ngay. Vì hai người suốt một ngày đêm chưa được ăn uống gì, nhờ đã ăn kình châu cùng Xích Long Đơn, nên cả hai cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, nhưng trong bụng cũng thấy đói và khát. Nếu không đi ngay bây giờ chỉ sợ mặt trời mọc lên cao, ánh nắng nóng bức, lúc ấy lại khát thêm. Vì vậy chàng không dám chần chờ là thế.
Hai ngời ngồi lên lưng rùa, chàng ngồi phía trước cầm cương, Vân Tuệ ngồi ở phía sau, ôm lấy ngang lưng chàng. Chàng khẽ giật cương một cái, mồm thì quát bảo:
-Đi thôi! Mi đừng ngủ nữa.
Con rùa nghe nói, quay đầu lại nhìn chàng, bốn mắt nó chớp chớp mấy cái, rồi nó bò ngay xuống nước nhưng người nó không chìm chút nào, không khác nào một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt bể vậy. Sáu chân của nó khẽ khua động một cái, người nó đã như bay, bơi thẳng về phía Bắc.
Long Uyên ngồi trên lưng rùa, thấy vững chãi hơn thuyền nhiều, chàng khoái chí vô cùng, cười khì rồi ngâm nga:
Nhữ quân bất phụ đăng làm ước.
Đồng thượng kim ngao bối thượng hành.
Dịch nghĩa:
“Cùng bạn không phụ chuyến đi này.
“Ngồi trên lưng con rùa vàng mà đi ngao du”.

HOMECHAT
1 | 1 | 230
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com