Tên đại hán ấy tưởng chàng mỉa mai, vẻ mặt càng dữ tợn thêm, cười the thé rồi đáp: -Võ học của các hạ cao siêu thực, không biết các hạ là cao nhân môn phái nào? Mỗ, Trại Tần Quỳnh Trương Kỷ, sẽ ghi nhớ mãi, một ngày kia tái ngộ sẽ lãnh giáo lại tuyệt thế võ công công của ngươi. Đại hán ấy bao danh xong có một vài người trong thực khác giật mình kinh hãi. Vì Trương Kỷ là một tay cao thủ trong hắc đạo ở Bắc phương mới nổi lên trong mấy năm gần đây, có tiếng là độc ác nhất, chỉ sử dụng song giản bằng đồng thường thường đi lại vùng núi Tần. Hắn chuyên môn cướp khách lữ hành và các tiều xa, y không bào giờ nói đạo nghĩa với luật lệ giang hồ gì hết, hễ y ưa thích phải cướp cho kì được mới thôi. Long Uyên không nghe thấy cha mình nói qua tên này không biết, nhưng thực khác thì nghe y xưng danh đều sợ hêt sức. Những người khác tuy không biết tên y nhưng thấy những người kia sợ hãi cũng bất giác lạnh lòng. Long Uyên đảo đôi ngươi một vòng và đã nghĩ ra một kế liền mỉm cười: -Tại hạ Long Linh Vân là một tiểu tốt vô danh trên giang hồ, sau này Trương đại huynh cần gì, thế nào chúng ta cũng có ngày gặp lại, hôm nay tại hạ có việc cần, phải dùng đến ngựa, huynh trao đổi ngựa cho tại hạ như vậy tại hạ lấy làm cám ơn. Nói xong chàng chấp tay chào, ra khỏi quán, nhảy lên con ngựa đen mà chàng đã dùng hai hạt châu trao đổi, một tay dắt cương con ngựa của mình, tiến thẳng ra ngoài trấn. Trương Kỹ ngẩn người nhìn theo, đầu óc suy nghĩ mãi cũng không sao tìm ra nhân vật nào là Long Linh Vân lại có võ công cao siêu như vậy. Vì bại trận một cách nhục nhã nên y không còn mặt mũi nào ở đó nữa. Hơn nữa y cũng đã no rồi chả cần phải ở lại làm chi. Y liền quay đầu trợn mắt nhìn mọi người một vòng. Tất cả thực khách liền giật mình đánh thót, không dám thở mạnh. Y thấy mọi người sợ mình như vậy, đắc chí cười khỉnh mấy tiếng rồi tay xoa bụng nghênh ngang đi ra luôn. Bọn tửu bảo thấy y hung ác như vậy cũng không dám đuổi theo đòi tiền. Hãy nói Long Uyên phóng ngựa ra ngoài thị trấn, thấy con ngựa mình cưỡi quả là ngựa tốt, vừa nhanh vừa êm chứ không như con ngựa già. Nghĩ đến ngựa già chàng quay đầu lại nhìn. Ngờ đau con ngựa này chạy không một mình mà mồm cũng phì bọt mép, hơi thở hồng hộc, chàng vừa bực mình vừa buồn cười, liền gò cương cho ngựa dừng chân lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy cách đó không xa có ba nông phu đang ngồi nghỉ ngơi. Chàng chợt nghĩ ra một kế, liền dắt ngựa đi tới đó vái chào mọi người và nói rằng: -Thúc thúc, tôi muốn gửi con ngựa này ở nhà nghỉ, chẳng hay các vị có nhận không? Người nông phu ấy tuổi ngoài bốn mươi, trông khá thật thà thấy chàng ăn mặc rất lịch sự, rất xấu xí, nhưng lại ăn nói rất lễ phép, nên y vội đứng dậy đáp lễ và nhận lời ngay. Long Uyên liên trao con ngựa già cho người ấy và còn đưa cho y một miếng bạc, hỏi rõ chỗ ở của người đó xong chàng định đi, nhưng sực nghĩ ra một việc lại hỏi tiếp: -Xin hỏi thúc thúc, vừa rồi có vị tướng công nào cưỡi một con ngựa vàng đi qua đây không? Nông phu ấy đỡ lấy miếng bạc, thấy nặng hơn năm lạng cảm động vô cùng, ứa nước mắt ra. Y nghe Long Uyên hỏi như vậy, cau mày suy nghĩ giây lát rồi đáp: -Thưa tướng công chúng tôi ở đây từ sáng đến giờ chưa hề thấy người nào cưỡi ngựa vàng đi qua đây cả. Long Uyên nghe người nông phu nói vậy thất vọng vô cùng. Bỗng một người trẻ tuổi thấy vậy, liền xen lời nói: -Có, tôi có trông thấy một vị cưỡi ngựa vàng, ăn mặc quần áo như tướng công vậy, có phải là em tướng công đấy không? Long Uyên nghe nói mừng rỡ vô cùng, ném cho người đó một miếng bạc và hỏi tiếp: -Huynh thấy y đi nối nào? Nông phu ấy mừng rỡ vô cùng, giơ tay chỉ bừa về một phía, Long Uyên vội cám ơn rồi phóng ngựa đi luôn. Người nông phu già vội hỏi nông phu trẻ: -Ba Chó có thật mi trông thấy không? Ba Chó, cầm miếng bạc vừa cười vừa đáp: -Kệ ý, thấy hay không không có liên quan gì đến mình đâu, quí hồ được nén bạc này là mừng rồi. -Thực là đồ chó có khác. -Lý lão gia, bác chửi tôi đấy à? Lý lão gia quay đầu lại thấy Ba Chó hung hăng như muốn đánh mình vậy, ông ta không lôi thôi, liền chỉ con ngựa già và mỉm cười nói: -Lão chửi con ngựa già này? Nông phu kia liền cười ồ. Ba Chó đắc ý cười theo: -Biết mà, ai dám chửi Ba Chó này. Y chưa nói dứt, thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo như sấm động: -Khốn nạn, vừa rồi mi có thấy một tên đi qua đây không? Ba Chó đang đắc chí, nghe thấy tiếng quát như vậy hoảng sợ đến nhảy bắn người lên và cũng bực mình nữa, Y quay lại mắng trả đũa: -Hừ, khốn nạn thật, mi kêu là như… Bỗng có một tiếng “bốp” vang lên, Ba chó bị đánh một cái bạt tai hộc máu tươi, gãy luôn hai cái răng cửa. Ba chó có tiếng là du côn, có bao giờ bị ai đánh như thế đâu, y chưa nhìn rõ đối phương là ai, vội quay người húc đầu vào đối thủ, đồng thời chửi ỏm tỏi lên. Lại một tiếng “bốp” nữa. Y lại bị tát một cái và người cảu y cũng bị đánh bắn ra xa. Ba Chó bị đánh bắn ra ngoài xa ba trượng nằm sóng xoài trên mặt đất vừa rên vừa nhe răng kêu đau om xòm. Nước mắt nhỏ ròng xuống, đang định bò dậy thì ngực Ba Chó đã bị đối phương dùng chân đạp lên. Y càng đau thêm dụi mắt nhìn, mới hay đối phương là một đại hán to lớn vạm vỡ, mặt rất hung ác. Ba chó kêu thầm một tiếng “mẹ” rồi nhịn đau chùi nước mắt van lơn: -Lạy hảo hán, tội cháu đáng chết, cháu là con chó, cháu là con mèo, cháu là cháu của ông tổ…. Đại hán đó chính là Tần Huỳnh Trương Kỷ, y bị Long uyên đánh không dám trả đũa, đang bực mình. Ngờ đâu vừa tới đây lại bị Ba chó chửi như vậy,nên bao nhiêu lửa giận đều đổ dồn vào Ba chó, sau y thấy Ba chó nhận lỗi tự mắng mình như vậy mới buống chân đá thêm một cái. Ban chó lăn lóc ra ngoài xa hai ba trượng. Trương Kỷ quay lại hỏi mấy người nông phu kia xong, biết Long Uyên đi lối nào rồi, y liên đi vào đường nhỏ chạy về phía trước. Lý lão gia thấy Ba chó năm yêu trên mặt đất hằng nửa ngày trời không cử động gì cả, không nhẫn tâm liền chạy lại xem, mới hay y đã chết giấc rồi. Lý lão gia liền gọi hai người nông phu nữa tới, khiêng Ba chó để lên lưng ngựa trở về làng. Bị trận đòn lên thân đó, Ba chó phải chữa gần một tháng mới khỏi va từ đó y không còn du côn như trước nữa. * Lại nói Long Uyên phóng ngựa đi năm mươi dặm liền mà không thấy bóng người nào cả, chàng nghi ngờ, bụng bảo dạ: “Ngựa của y chạy thua con ngựa đen này, ngêu y chạy nối này thì thế nào ta cũng đuồi kịp rồi sao đến giờ vẫn không thấy hình bóng của y đâu hết?” Nghĩ đoạn chàng liền ngừng ngựa hỏi thăm người qua đường. Người nào cũng bảo không thấy gai cả. Chàng đoán chắc tên gian ấy thế nào cũng rẽ vào một đường ngang chứ không sai. Chàng nản chí vô cùng liền quay ngựa trở lại, vừa đi vừa hỏi thăm. Không bao lâu chàng lại trở về thị trấn. Vì mắt chàng trông ban đêm cũng như ban ngày, nên chàng muốn biết đêm ngày, chỉ căn cứ vào những người làm và nghỉ việc. Chàng thấy đã vê tới thị trấn mà không thấy tên giặc đâu cả nên nản chí vô cùng, và hổ thẹn vì việc này có liên quan đến trinh tiết của Tuệ Châu, mà còn nguy hiểm đến tính mạng của nàng nữa. Đồng thời lần này cũng là lần đầu tiên chàng ra tay hành hiệp. Bây giờ đuổi giạc suốt một ngày trời mà không thấy hình bóng giặc đâu cả, như vậy chả hổ thẹn là gì. Vì vậy chàng nản chí không thúc ngựa chạy nữa mặc cho người ngựa đi bước một. Người trong thị trấn này ai ai cũng biết chuyện trưa chàng đã ra tay đánh tướng giặc, sau chàng hồi Trương Kỷ đi khỏi mọi người đều đem chuyện này ra bàn tán, bây giờ lại thấy chàng quay trở lại, nên người nào người nấy đều chạy cả ra xem, mặt tỏ vẻ kinh ngạc và thì thầm bàn tán. Chàng không thèm để ý đến những người nhìn và bình luận, đang định thúc ngựa chạy nhưng nghĩ lại liền đi tới tiệm cơm hồi trưa rồi xuống ngựa vào trong tiệm. Chàng đưa mắt nhìn, thi thấy lúc này, hình như đã tới giờ ăn cơm rồi, nhưng chỉ có hai ba bàn là có khách ngồi. Chàng kiếm cái bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, thấy mọi người đều nhìn mình, chàng cố ý giả bộ không trông thấy vẫy gọi tửu bảo. Tửu bảo đã biết thiếu niên xấu xí này giàu sang và tiêu hang lắm nhưng thấy mặt chàng quái dị như vậy không sao nhịn được cười, những cũng phải cố nhịn mà chạy lại tiếp chàng. Long Uyên bảo y làm mấy món ăn rồi mới hỏi thăm tên tửu bảo có thấy một người cưỡi ngựa vàng đi qua đây không? Tên tửu bảo vừa cười vừa đáp: -Công tỷ hỏi đúng người rồi, tiểu nhân… Nói tới đó y làm ra vẻ thần bí, nhìn ngược nhìn xuôi một lát, rồi hai mắt tỏ vẻ tham lam cứ cười hì hì hoài. Long Uyên thấy thái độ của nó biết nó là đứa ham tiền, vội móc lấy một miếng bạc đưa ra và nói: -Bạc này là ta cho riêng ngươi, còn tiền cơm ta sẽ trả sau. Ngươi biết những gì cứ việc nói cho ta nghe. Ta nhất định không nói cho người khác biết đâu. Tên tửu bảo thấy Long Uyên tặng cho mình một số bạc hậu hĩ như vậy, y liền bỏ vào túi rồi cười hi hi hỏi: -Công tử hỏi môit vị cưỡi ngựa vàng ăn mặc văn sĩ phải không? Long Uyên không biết người đó ăn vận gì cứ gật đầu bừa và bao tên tửu bảo nói tiếp. Hắn nói: -Vị ấy cũng là một công tử, hiện đang trọ ở trong tửu điếm, công tử đó tới đây mấy ngày rồi. Long Uyên nghe nói thất vọng vô cùng, vì chàng nghe tên tửu bảo nói y ở đây mấy ngày như vậy thì nghi không phải tên mà chàng muốn tìm. Nhưng tên tửu bảo ấy có biết chàng chán nản đâu, lại kể tiếp: -Công tử ấy kỳ lạ lắm. Mấy ngày hôm trước lúc tới đây hình như bị thương thì phải. Ngày hôm nay mới thấy công tỷ ấy đi lại được. Trời vừa mới sáng tinh sương đã thấy công tử ấy cưỡi ngựa đi luôn đến giữa trưa mới về. Không hiểu công tử ấy ở đâu mang về một cái túi thực lớn, mà đi lối cửa sau lén lút trở về phòng. Vừa về tới phòng công tử ấy đóng kín cửa phòng và cấm không được ai vào trong cả. Theo nhận xét của tiều nhân cái túi đó, hì hì… hình như là người chết vậy. Long Uyên nghe thế mừng rỡ vô cùng, vì chàng biết người mà chàng cần tìm đang ở đây rồi. Cái túi vải đó chắc là Tuệ Châu tiểu thư chứ không sai. Tên tửu bảo nói người chết chắc nàng bị điểm huyệt cho nên mới nằm yên không lên tiếng được, thực là mình tìm kiếm suốt ngày ngờ đâu tên giặc ấy lại ở ngay trong điếm. Chàng mừng rỡ khôn tả. Nhưng bề ngoài chàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên rồi chàng lại thưởng luông tên tiểu nhị một miếng bạc nữa và hỏi xem tên giặc nọ ở phòng nào. Hỏi xong chàng dặn tửu bảo: -Được rồi, chú đừng nói cho ai biết tôi hỏi chú việc này nhé! Tên tửu bảo được thưởng nhiều tiền như vậy nên coi chàng như một vị thánh, vội cung kính lui ngay. Long Uyên cơm nước xong thấy trong tửu điếm đã thắp đèn thì biết trời đã tối, liền đứng dậy sang khách điếm bên cạnh thuê một căn phòng nhỏ ở. Chàng vào phòng rồi liền dặn tửu bảo đừng có hỏi han gì hết, vì mình quá mệt mỏi muốn ngủ một giấc cho đến sáng. Chàng dặn bảo xong, đóng kín cửa tắt đèn làm như ngủ thực nhưng thật ra thì chàng nóng lòng muốn biết Tuệ Châu sống chết ra sao, như vậy thì làm sao mà ngủ được. Chàng chở tên tửu bảo đi khỏi vội mở cửa sổ nhảy ra ngoài vòng sang tiệm kế bên ngay. Lúc ấy trời mới tối, mặt trăng còn chưa ló dạng nền trời chỉ có những vì sao sáng lấp lánh. Nhưng Long Uyên có đôi mắt đặc biệt, bất cứ trời tối đến đâu chàng cũng trông rõ như ban ngày vậy. Các nơi tuy đã thắp sáng đèn nhưng những người thường vẫn khó mà trông thấy rõ tung tích của chàng. Chàng đi như điện, lúc nhảy xuống đất lại nhẹ nhàng như ma quỷ, chàng chỉ nhảy có mấy cái đã tới vườn sau của khách điếm mà mình ăn cơm hồi nãy rồi. Vườn đó rất bé, bốn bề chung quanh có xây mấy căn phòng, ở giữa chỉ còn lại một cái sân thì đúng hơn, giữa sân có một cây cổ thụ cành lá rậm rạp trông như một cái lọng vậy. Long Uyên nghe tửu bảo nói qua người đó ở căn phòng thứ ba phía bên tay phải. Vì vậy chàng vừa vào khu vườn là nhảy ngay lên cành cây nhìn vào phòng thứ bà ở bên tay phải. Lúc ấy là mùa hè mà căn phòng đó đóng kín cửa sổ lại chỉ có ánh sáng đèn lóe ra thôi, mới trông chàng khả nghi liền. Long Uyên lắng tai nghe thấy không có tiếng động gì hết trong lòng sốt ruột vô cùng. Chàng từ trên cây tuột xuống và đi tới cửa sổ nhẹ nhàng không một tiếng động. Khi tới trước cửa sổ chàng đục thủng giấy dán ở trên cửa rồi ngó vào bên trong thấy trong đó chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở giữa có một cái sập, cỗ màn cửa sập ấy buông xõa xuống và bên trong có một người đang ngồi. Mắt chàng sáng hơn người bình thường,c hàng đã trông thấy người đó là ai, vừa hoài nghi vừa tức giận. Thì ra trong mùng có một thiếu niên khuôn mặt khá anh tuấn và không hiểu tại sao y lại cởi trận truồng ra ngồi xếp bằng tròn, mắt nhắm nghiền tựa như điều thần dưỡng khí vậy. Nhưng điều đó chàng không tức, chỉ tức là chàng thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mình trần truồng như nhộng đang nằm ngửa ở trước mặt thanh niên kia không hề cử động chút nào. Thanh niên ấy một tay đang ấn vào ngực và tay kia ấn vào thân dưới thiếu nữ. Tuy Long Uyên đứng cách cái sập ấy rất xa nhưng cảnh vật ở trong mùng thế nào chàng đều trông thẩy rõ hết nên trống ngực đập rất mạnh. Long Uyên thắc mắc vô cùng, sao thiếu niên kia lại nhắm mắt vận công mà hai bàn tay lại để trên hai nơi trên người nàng nọ như thế để làm chi. Tuy chàng chưa gặp qua Tuệ Châu bao giờ nhưng cũng đoán chắc thiếu nữ nằm trên giường đó át là nàng vì vậy chàng đoán chắc người nọ làm như thế nào cũng có hại cho nàng ta. Chàng có trách nhiệm đến cứu người tất nhiên phải hiểu rõ nguyên nhân đã, chàng nhìn kỹ lại mới rõ sự thể ra sao. Chàng đã học qua Đơn Thư Thiết Quyển và Thần Nông Y Giản đối với các loại huyệt đạo trên người và chuyện lạ dị thiết đều biết rất nhiều. Chàng chú ý nhìn lần thứ hai đã biết ngay người kia tay đang ấn vào Đàm Trung và Âm giao hai huyệt của thiếu nữ. Chàng vừa suy nghĩ vừa để ý thì bỗng nghe thiếu nữ rên lên một tiếng khẽ, tiếng kêu ấy không phải là Long Uyên thì không sao nghe rõ được, chàng giật mình kinh hãi: “Nguy tai!” Chàng vội giơ chưởng lên đánh một thế, cửa sổ mở toang rồi nhảy ngay vào trong phòng tiến đến trước sập, chàng chưa tới nơi miệng đã quát: -Tên giặc khả ố tàn sát những kẻ vô tội. Chàng vừa nói vừa giơ tay phải lên khé búng một cái liền có một luồng kình phong nhắm yếu huyệt ở cánh tay phải của thiếu niên kia bắn tới. Người nọ vừa vận công đến chỗ tối quan trọng không ngờ lại có người xông vào phá bĩnh, và y lại không ngờ đối phương lại nhắm yếu huyệt trí mạng của mình tấn công như thế. Y giật mình kinh hãi trong lúc kinh ngạc chưa kịp tránh nứ thì yếu huyệt của y đã bị ngón tay của Long Uyên điểm trúng đau đến cả cánh tay tê tái không sao cử động được. Y kinh hoảng vô cùng vội lăn vào bên trong, nhưng vì chính khí đang vận đến giữa đường, nay bỗng bị ngừng trệ nen không sao vận lên được nữa. Long Uyên đi tới trước sập đưa mắt liếc nhìn thấy thiếu nữ nọ hơi thở hồng hộc hình như sắp chết đến nơi, mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc. Chàng tức giận vô cùng liếc nhìn thiếu niên nằm cứng đờ ở trong giường mặt cũng nhợt nhạt, mồ hôi trên trán toát ra như tắm, hinh như y đau đớn không chịu nổi. Long Uyên thấy tình cảnh ấy không nỡ nhẫn tâm, chàng vội lấy một cái chăn đơn đắp cho thiếu nữ lõa thể kia rồi trầm giọng quát hỏi: -Hành vi của ngươi chết một trăm lần cũng không thể chuộc tội được, nhưng bây giờ ngươi đã bị đình trệ khí huyết như vậy, ta cũng không làm gì nữa, tạm thời tha chết cho ngươi, nếu sau này ngươi còn luyện võ công tà môn này để hại người như thể nữa thì Long Linh Vân này quyết không tha. Nói xong chàng nhặt bộ quần áo của thiếu nữ và lấy chăn đơn quấn chặt lấy nàng, hai tay ôm nàng ta quay mình đi ra ngoài phòng. Chỉ thoáng cái mất dạng. Người trên sập thấy công phu sắp thành công lại bị Long Uyên xông ra phá đám như vậy trong lòng tức giận vô cùng, cho tới khi Long Uyên đi rồi y mới miễn cưỡng bò dậy mỉm cười nghiến răng: -Tiểu tử vô danh kia, ngươi dám phá đám công việc của Thái gia này. Được, sẽ có một ngày ta để cho ngươi biết Ngũ âm chưởng của Thái gia lợi hại như thế nào. Hừ. Y vừa nói dứt thì khí huyết trong người lại dạo rực, y hoảng sợ vô cùng cố nén lửa giận và ngồi gắng sức vận công. Thiếu niên này họ Bốc tên là Tường còn lai lịch của u ra sao thì sau này quý vị sẽ rõ. Hãy nói Long Uyên ẵm thiếu nữ về phòng mình định để lên trên giường, chàng chả cần phải thắp sáng đèn lửa cũng trông thấy rõ, vội mặc quần áo cho nàng nọ trước. Luc ấy chàng không dám nghĩ ngợi gì hết, nhưng tay va chạm vào người nàng ta. Chàng cảm thấy da thịt nàng mịn màng và thơm tho vô cùng, dù sao trống ngực chàng vẫn đập rất mạnh và trong người cảm thấy rạo rực khó chịu. Nhưng chàng là một kỳ nam tử, dù gặp hoàn cảnh như thế mà chàng cũng vẫn cầm cự được, đồng thời chàng vội vàng mặc quần áo vào cho nàng ta, nhưng tiếp theo đó lại có mấy vấn đề làm cho chàng khó xử là. Thứ nhất, chàng chưa biết thiếu nữ này có phải là Đường tiểu thư không? Thứ nhì, xem tình hình này thì nàng chưa bị cưỡng hiếp, nhưng chàng lại e sợ đã bị người hiếp dâm, vì vừa rồi nghe tiếng rên của nàng. Chàng đoán biết thiếu niên kia thể nào cũng luyện tập một môn võ công yêu tà gì đó? Hai tay cả thiếu niên ấy để nên hai nơi yếu huyệt của nàng, chắc là đang hút âm khí để công lực mạnh lên chứ không sai, có thế nàng mới kêu rên như là sắp tắt thở vậy. Tuy LU không rõ những vấn đề đó nhưng chãng đã đoán trúng phần nào. Chàng đang đứng ngẩn người ra suy nghĩ, đột nhiên thấy thiếu nữ khẽ rên rỉ rồi bỗng ngừng hẳn hơi thở. Chàng cả kinh thất sắc vội đưa tay rờ ngực nàng, tim đã ngừng đập, chàng dậm chân lẩm bẩm nói: -Việc đã xảy ra như thế này, ta không thể do dự được, nhưng tại sao ta lại cứ gặp phải những chuyện éo le như thế này! Tiếp đó chàng cúi đầu xuống, miễn cưỡng hà hơi vào miệng nàng nọ.