watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:42:3526/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 19

Mở đầu

Tàn kịch trên đỉnh núi

Đêm khuya, mặt bể lóng lánh những ánh phản chiếu của các vì sao trên nền trời trông đẹp vô cùng.
Lúc ấy trên đỉnh núi cạnh bờ bể, bỗng có hai tiếng than thở vang lên. Sau tiếng thở than đó lại có tiếng rên rỉ.
Ai lại than thở và rên rỉ giữa sườn núi chơ vơ này?
Đó là một người mặt gầy gò, râu cằm đã hoa râm, dính đầy máu. Nữa người ngâm dưới nước, nửa người nằm tựa trên một hòn đá. Vẻ mặt đau khổ và mệt mỏi đang há hốc để nuốt lấy không khí. Hình như y vừa lặn dưới nước lên thì phải. Nghỉ ngơi giây lát y lại tuột xuống nước và bơi tới một bãi cát ở phía xa khơi. Nhưng bãi cát xa quá, phải tốn công hơn hai tiếng đồng hồ mới bơi đến bãi gần sườn núi cao chót vót.
Y cố gắng lắm mới bò lên được trên bãi. Quá mệt mỏi y nằm mọp xuống bãi cát thở hổn hển, sau mấy phút y gượng dậy ngồi xếp bằng tròn để điều hơi vận sức. Có lẽ vì bị thương quá nặng, nội tặng đã bị chấn động, nên vừa vận khí y đã hộc ra ngay mấy bụm máu tươi.
Y lẩm bẩm nói mấy lời rồi thở dài, gương mặt y vẫn lạnh lùng.
Nhưng chỉ thoáng cái, hai mắt của y tia ra hia luồng sáng phẫn nộ.
Y đứng lên, người lảo đảo, thất thểu leo lên sườn núi ở trước mặt.
Sườn núi dốc và rất trơn, y leo mãi mới lên được. Hai bên mép lại rỉ ra khá nhiều máu tươi, nhưng y vẫn không chịu ngừng cứ tiếp tục cố leo lên được trên đỉnh núi mới thôi.
Không ngờ trên đỉnh núi lại có một bãi đất bằng rộng mấy chục trượng, một mặt hướng ra biển, một mặt tựa vào sườn núi ở phía sau, trên mặt bãi đất lại có mấy hàng cây thông cổ thụ cao chọc trời, trông như một tấm bình phong.
Người đó lên tới bãi đất bằng và bò tới gốc cây thông ngồi nghỉ ngơi chốc lát. Đoạn y lảo đảo đi sau vào vùng cây um tùm.
Bây giờ là mùa hè. Trên bãi đất trống, ở giữa rừng có nhiều kỳ hoa dị thảo. Nhưng lạ thay, giữa không khí trong lành và tươi mát ấy, giữa muôn hao đua nở mà người nọ không ngửi thấy một tí hoa thơm nào cả, trái lại chỉ ngửi thấy mùi máu tanh xông lên.
Trên nền trời, đám mây đen vừa bay qua, mặt trăng lưỡi liềm chiếu xuống bãi đất ánh sáng le lói khiến người nọ trông thấy rõ hết cả cảnh vật quanh mình. Không biết ai lại tàn nhẫn chà đạp nát những luống hoa xinh đẹp như thế và lại có người nằm phục trên hoa như ngủ say. Y lẩm bẩm:
-Ủa? Không phải ngủ, hình như người này đã chết, ý có nhiều...
Y thấy người chết nhiều như vậy, mà không kinh hoảng chút nào trái lại còn đến gần đếm:
-Một, hai, ba... bốn, năm, sáu, bảy!
Tất cả mười cái xác nằm trên những luống hoa.
Dưới ánh sáng trăng trông mặt người đó càng nhợt nhạt và thảm không thêm, y loạng choạng bước qua những cái xác đó, đi thẳng về phía sườn núi, vừa đi vừa cười ha hả như điên loạn.
Tiếng cười của y kiến ai nghe cũng phải rùng mình kinh hoảng. Tiếng cười của y mường tượng như tiếng ma kêu quỷ khóc.
Y cười được một hồi thì thổ ra một đống máu tươi. Nhưng có lẽ y không coi sự sống chết ra gì thì phải, và đang lẩm bẩm  hình như muốn thổ lộ tâm sự của mình cho những người chết nghe:
-Hừ, các người là quân khốn khiếp. Các người dám đến Quan Nhật Nhai (sườn núi xem mặt trời mọc) nầy quấy nhiễu, các ngươi không biết tự lượng, mới bỏ xác như vầy. Bây giờ các ngươi đã chết rồi, các ngươi đã biết ta. Cô Độc Khách không phải nhân vật dễ bắt nạt chứ?
Y dẵm lên bụng một hòa thượng to béo và hậm hực đá cái xác đó một cái. Xác ấy không nhúc nhích chút nào vẫn nằm yên, trái lại suýt tí nữa thì y đã trượt chân té ngã, tiếp theo đó y lẩm bẩm mắng chửi.
-Hòa thượng chó chết này, ngươi chả là giám viện của Thiếu Lâm là gì? Tại sao ngươi tầm thường đến thế, sư huynh mi là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, y tự biết địch không nổi một chưởng của Cô Độc Khách, nên y chỉ đứng đằng xa hò reo trợ oai thôi, còn để cho các ngươi, lũ chó chết các ngươi đến đây nạp mạng. Các ngươi tự vấn thân, chứ không còn vu cho ai được nữa, bầy giờ các ngươi yên tâm rồi chứ?... ta đã yên tâm... chưa??
Y tự hỏi lại như vậy, rồi lẩm bẩm:
-Không, lòng ta không bao giờ yên hết. Ta phải giết sạch những kẻ đã âm mưu đến đây sát hại ta. Nơi đây chí có mười bảy người, nhưng không có ai là chủ mưu cả. Hừ sẽ có một ngày, ta bước chân tới cửa nhà những tên chủ mưu rồi ta sẽ đánh chết chúng cho mà xem ta còn muốn... đồ đệ ngoan ngoãn của ta trả thù cho ta...
Vừa nói vừa loạng choạng đi đến gần vách núi, dưới vách ấy trước kia có một căn nhà lá nho nhỏ. Bây giờ đã cháy rụi rồi và chỉ còn là đống tro tàn thôi. Y đi vòng qua đống tro tàn đó, tới vách núi thò tay vào một cái lỗ thật nhỏ, bên ngoài ngụy trang kéo léo không ai có thể thấy được? Y lấy ra một cái hộp sắc hình đài cặp dưới nách, rồi lại loạng choạng quay người đi luôn.
Trăng ở trên nền trời đã lặn xuống: Trên đỉnh núi đột nhiên trời tối âm u. Góc trời bên phía đông sáng dần. Mặt trời dần dần nhô lên. Lúc bấy giờ, trên mặt biển cạnh sườn núi xuất hiện một chiếc thuyền buồm nho nhỏ đang lướt sóng tiến thẳng ra khơi. Chiếc thuyền ấy càng đi càng xa, sau cùng chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ.
Người ta không còn trông thấy ông già bị thương nặng xuất hiện trên đỉnh núi nọ nữa. Nhưng khi mặt trời đã mọc lên cao, trên đỉnh núi ấy lại xuất hiện một bọn người khác. Bọn người này đa số là thanh niên tuổi ngoài hai mươi. Trong số các thanh niên đó, đạo sĩ có, hòa thượng có, người thường cũng có. Người nào người nấy đều võ trang, lưng đeo kiếm.
Họ leo lên trên đỉnh núi với vẻ thản nhiên riêng chỉ có vài người ứa nước mắt thôi. Họ lẳng lặng đi tới các luống hoa nhận xác chết. Một số nhìn xuống sườn núi, ngó xuống phía vực sâu rồi mới quay lại dùng chiếu gói những xác chết lại vác lên vai rồi lẳng lặng đi xuống núi.
Một đêm kỳ lạ và kinh khủng đó đã qua rồi. Nhưng sự tích của đêm ấy đã được bọng thanh niên đến nhặt xác truyền bá đi khắp nơi.
Thế là trên giang hồ ai ai cũng đều hay tin: “Sát tinh Độc Cô Khách, người mà các tay cao thủ võ lâm đều sợ hãi đã bị bảy đại chưởng môn liên hiệp, tổ chức một đại quân chính nghĩa diệt trừ.”
Nhưng sự thật. Cô Độc Khách đã hùng cứ võ lâm ngót hai mươi năm có thật bị bọn người của bẩy đại môn phái giết chết không? Sát tinh Cô Độc Khách có thật là kẻ tàn sát vô nhân đạo đáng để cho “đội quân chính nghĩa” của bẩy đại môn phái liên hiệp diệt trừ không?
Những câu hỏi đó quả thật khó trả lời cho đúng vì trong võ lâm rất ít người biết rõ chuyện.
Nhưng rồi tất cả những bí mật ấy dần dần được tiết lộ dưới ánh mặt trời.
Hồi 1a

Nuôi ong tay áo

Câu chuyện bảy đại môn phái liên hiệp diệt trừ Cô Độc Khách đã qua được năm năm rồi.
Trên Quan Nhật Nhai ở núi Lao Sơn, hoa vẫn đua nở và còn nở nhiều hơn và đẹp hơn trước nữa là khác. Đồng thời dưới sườn núi lại mới xây một tòa nhà rất đẹp.
Tòa nhà mới xây đó thật hùng vĩ. Những cột và sàn nhà đều có chạm rồng phụng, kỳ hoa dị thảo và các sự tích đời xưa. Nhà đó có tất cả chín căn, căn nào cũng có lầu và xây bằng gạch đỏ. Căn nào cũng có hàng lang liên thông với nhau, và chín căn xây vòng quanh theo hình bán nguyệt. Chính giữa lại có nhà thủy tạ, đình đài và vườn hoa. Tòa nhà trang hoàng lịch sự không kém gì những lâu đài của vương hầu bá tước.
Bây giờ là mùa hè. Gió bể thối tới mát dịu khiến người ở trong nhà không thấy oi bức, nhất là những buổi hoàng hôn. Trời xanh biếc, trông ra ngoài khơi người ta không thể nào phân biệt đâu là trời và đâu là bể. Mặt trời sắp lặn, mặt đỏ bừng như say rượu chiếu lên trên những ngọn sóng phản chiếu những ánh sáng ngũ sắc.
Dưới chân núi, từng làn sóng trắng xóa, đánh tạt vào vách đá đã dội lên trên bãi cát, những tiếng rì rào êm tai, những con hải điểu sắp trở về tổ ba lượn trên mặt bể dưới sườn núi, thêu dệt cảnh sắc thành một bức tranh đẹp vô cùng.
Sắp đến giờ ăn tối, trong lầu bỗng khói bốc lên nghi ngút đột nhiên cửa lầu của căn nhà giữa hé mở. Một đứa bé mặc quần màu phấn hồng ở bên trong chạy nhanh ra như con thỏ tiến thẳng vào trong rừng thông gần đó.
Em quay đầu lại nhìn, thấy chưa có ai chú ý nên khoái chí cười khì rồi chạy nhanh qua khu rừng đó. Em chạy xuống một cái dốc nho nhỏ để tới bãi cát.
Chủ nhân của tòa nhà đồ sộ này họ Long. Gia đình này có tất cả chín anh em. Người lớn nhất, tức lão đại là Long Chí Lễ, lão nhị Chí Nghĩa, lão tam Chí Nhân, lão tứ Chí Tín, lão ngũ Chí Trung, lão lục Chí Đạt, lão thất Chí Tri, lão bát Chí Hiếu, lão cửu Chí Dũng. Người nào người nấy tuổi đều trên ngũ tuần.
Trước kia chín anh em mỗi người ở một nơi, người làm quan, kẻ đi buôn bán, mỗi người làm một nghề, người nào người ấy đều khá giả, riêng có lão cửu Chí Dũng tính thích võ hiệp và đã được Nhất Phong Thượng nhân ở Bạch Vân Quán trên núi Thái sơn nhâtnj làm đồ đệ. Nhờ võ công cao siêu, hành hiệp trượng nghĩa ở chốn giang hồ, nên Chí Dũng được người trong võ lâm ban cho danh hiệu Quá Sơn
Chín anh em thấy mình đã luống tuổi nên cùng rủ nhau về quê hương tỉnh Sơn Đông đoàn tụ dưới một mái nhà. Trong chín anh em chỉ có một mình Chí Dũng sanh được một người con trai.
Tám người nọ tuy có một vài người đã có năm thê bảy thiếp mà vẫn hiếm muộn.
Vì vậy, con trai của Chí Dũng là Uyên nhi, vô hình trung trở nên vật quý nhất của nhà họ Long, tám người anh đều muốn nhận Uyên nhi thừa tự cho mình.
Nhưng Chí Dũng chỉ được một đứa con như vậy mà thằng nhỏ mới lên ba tất nhiên không khi nào mẹ nó lại chịu để nó sang ở những nhà của các người anh kia. Vả lại có những tám người thì biết để nó ở với ai được? Vì vậy, chín anh em mới tìm đến Quan Nhật Nhai phong cảnh tuyệt đẹp này để xây một tòa nhà đồ sộ, rồi cùng ở chung với nhau và cũng để tạo cơ hội gần gũi đứa con duy nhất của nhà họ Long.
Thấm thoát đã được ba năm, Uyên nhi đã lên sáu.
Tám ông già đều thương yêu Uyên nhi, nên để căn lầu giữa cho nó và cha mẹ nó ở. Đại sảnh lớn dưới lầu là phòng ăn, mỗi ngày hai bữa cả nhà họ Long già trẻ lớn bé đều đến phòng đó dùng cơm.
Uyên nhi được cả nhà thương như vậy, tất nhiên muốn gì được nấy, chỉ có một điều là nó không được tự do.
Một đứa trẻ mới lên sáu, suốt ngày bị vú già va con sen trông coi, nào là không được nghịch nước, nghịch bùn... vì vậy y bực mình với vú già và con sen lắm, cho nên hễ hai người trong coi nó lơ đễnh một chút là nó lén trốn đi chơi một mình ngay. Nó thích xuống bãi cát nhặt vỏ trai, vỏ hến chơi, cũng vì thế mà vú già và con sen cứ bị chủ nhân mắng chửi luôn.
Sở dĩ mọi người thương yêu Uyên nhi như vậy là vì nó vừa ngoan, vừa xinh xắn, lại vừa lanh lợi, không khác gì mọt tiên đồng đầu thai xuống trần gian.
Chí Tri, người em thứ bảy, năm xưa đã làm mấy năm tri phủ, học vấn uyên thâm, lại tinh thông cả y, bốc, tinh, tướng. Theo sự nhận xét của ông ta thì cốt cách của Uyên nhi rất thanh kỳ, sau này thế nào cũng trải qua một lần đại nạn nhưng lại gặp quới nhân ngay nên rốt cuộc trở thành một kỳ nhân trong thiên hạ.
Chí Tri nói như thế, cha mẹ Uyên nhi và vợ chồng Chí Dũng đều là hiệp sĩ tính tình khoáng đạt nên coi như không có gì, nhưng còn bẩy người anh kia thì lại càng lo âu thêm vì người nào người nấy đều coi Uyên nhi như con đẻ của mình, ai ai cũng mong sau này nó nối giòng dõi cho nhà họ Long, nhưng họ chỉ muốn Uyên nhi trưởng thành lấy vợ, đẻ con để nối dõi chứ không mong nó phiêu bạt giang hồ.
Cũng vì thế mà nhà họ Long, không những ra nghiêm lịnh cho vú già, con sen phải trông coi Uyên nhi mà còn cấm đứa bé ra khỏi nhà.
Năm Uyên nhi lên năm, mấy người anh bắt Chí Tri phụ trách việc dạy học cho Uyên nhi. Ý của họ là muốn Uyên nhi bận lo học hành mà không rong chơi.
Ngờ đâu Uyên nhi thông minh vô cùng, những bài học mà người khác học ba ngày chưa thuộc lòng nó chỉ học nửa ngày.
Chí Tri thấy Uyên nhi thông minh như vậy biết nó không phải là đứa trẻ tầm thường, nên để cho nó tự do tùy theo số mạng, thuận theo lòng trời thì hơn.
Vì thế chiều nào Uyên nhi học xong, là Chí Tri cho đi ra ngoài chơi, và dặn nó về trước giờ cơm.
Một năm đã qua, Uyên nhi học thuộc mấy cuốn kinh điển và thường lẻ đi chơi mà chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày nào Uyên nhi cũng xuống bãi cát chơi. Nó đã quen thuộc đường, đồng thời nó cũng tìm được một cái hang bí ẩn dưới chân núi.
Ngày nào nó cũng vào đó quét dọn rất sạch và nhặt được những vỏ sò, vỏ hến đem vào chơi. Một chiều nọ cung như mọi khi Uyên nhi vào trong hang bí mật chơi chẳng ngờ gặp tai biến. Uyên nhi vừa xuống tới bãi cát đã trông thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu sẵn ở bãi bể. Nó ngạc nhiên và mừng rỡ vì ở đây không có nhà nào khác, cho nên quanh năm không có chiếc thuyền nào neo đậu cả.
Uyên nhi đi đến cái động bí mật, nhưng mặt ngoảnh về phía sau nhìn chiếc thuyền.
Ngờ đâu y vừa bước vào hang động thì cảm thấy có sự khác lạ vì cái nhà đắp bằng vỏ trai của nó đã bị người ta phá nát.
Nó tức giận vô cùng, vội chạy vào bên trong, cúi xuống nhặt lại vỏ trai, vỏ hến.
Ngờ đâu, vừa cúi đầu xuống, bỗng thấy phía lưng tê tái, rồi ngã lăn lên đống vỏ trai mê man bất tỉnh.
Lúc ấy, phía sau Uyên nhi có một đại hán tuổi ngoài ba mươi, mặt hung dữ. Thấy Uyên  nhi té ngã, tỏ vẻ đắc chí, ung dung móc túi lấy một lá thư ra để xuống đất, rồi cúi xuống ẵm Uyên nhi lên, nhảy luôn ra ngoài hang chạy thẳng về phía bờ bể.
Gã đại hán đặt Uyên nhi xuống thuyền, sửa soạn kéo buồm nhổ neo, thì bỗng để ý thấy người của Uyên nhi trắng như ngọc, mặt hồng hào, trán cao, mũi to, đôi môi đỏ như son, lông mày hình lưỡi kiếm xếch lên, hai mắt nhắm nghiền, lông mi rậm như hai cái quạt lông ghép vào nhau. Trông đứa bé anh tuấn như vậy, gã đại hán ngẩn người ra tự hổ thẹn với lương tâm.
Có lẽ lúc ấy lương tri của y vẫn còn phần nào nên y mới có sự phản ứng như vậy, suýt tí nữa thì y ẵm thằng nhỏ đem lên bờ trả về chỗ cũ, nhưng lòng tham mạnh hơn lương tri, sau cùng y nghiến răng mím môi ắm đứa bé vô khoang thuyền đặt nó lên một cái giường, rồi giương buồm ra khơi.
Trời đã sâm sẩm tối, tòa  nhà chín căn ở trên Quan Nhật Nhai đã lần lượt thắp đèn, phòng ăn lớn ở giữa đèn đuốc thắp sáng như ban ngày, chín vợ chồng của chín anh em họ Long và tì thiếp tụ họp đông đủ nơi phòng ăn, riêng  thiếu có một mình Uyên nhi.
Lão đại Chí Lễ tính nóng nảy quát hỏi con sen. Chí Tri thì ung dung dắt tay cửu đệ đứng dậy nói:
-Đại ca chớ có nóng nảy như vậy, đệ biết Uyên nhi đi đâu chơi, cửu đệ cùng huynh đi ra ngoài đó tìm Uyên nhi.
Trí Dũng vâng lời, sai người thắp sáng đèn lồng rồi hai anh em đi ra ngoài bể.
Cái hang bí mật dưới chân núi là chỗ chơi riêng của Uyên nhi, chỉ có Chí Tri và Chí Dũng biết, nhưng vì hai người tính rất khoáng đạt nên không ngăn cấm nó.
Khi hai người đi xuống đến bãi cát thì trời đã tối sầm. Hai người thấy vậy lo âu thêm, vì từ xưa tới nay, không bao giờ Uyên nhi lại ở trong hang động đó chơi cho đến tối như thế này cả. Chí Dũng lo lắng lên tiếng:
-Thất ca ở đây để đệ đi tìm kiếm quanh đây xem Uyên nhi có đi chơi quanh đây mà bị lạc lối không.
Nói xong, y không chờ Chí Tri trả lời, vội giở khinh công ra tựa như một bóng đen tiến về phía hang động bí mật kia.
Tuy Chí Tri biết người em của mình võ công cao siêu, nhưng chưa hề thấy em biểu diễn bao giờ. Bây giờ thấy Chí Dũng giở khinh công tuyệt mức ra đi nhanh như thế, Chí Tri vừa kinh hãi vừa thán phục, đứng ngẩn người ra.
Một lát sau, y bỗng thấy dưới chân núi có một đạo ánh sáng thấp thoáng, nhanh như gió lao lên.
Thì ra đó là Chí Dũng tay cầm đèn lồng đã lên tới nơi. Chí Tri thấy mặt cửu đệ rầu rĩ vừa tới nơi đã thở dài nói:
-Thất ca, Uyên nhi nó bị bắt đi rồi!
Tựa như sét đánh ngang tai, Chí Tri đã sớm biết có ngày Uyên nhi ngộ nạn, nhưng không ngờ lại sớm đến thế, nên y đứng ngẩn người ra ấp úng hỏi lại:
-Thật... có thế không? Cửu đệ...
Chí Dũng thấy thái độ của người anh như vậy càng đau lòng thêm, liền đưa mảnh giấy cho Chí Tri xem rồi cầm tay Chí Tri đi trở lên, vừa đi, y vừa nói tiếp:
-Tên giặc để lá thơ đòi chúng ta phải chuộc Uyên nhi bằng hai trăm ngàn lạng bạc, nếu ba ngày sau, không chuộc thì hắn sẽ giết Uyên nhi.
Chí Tri nghe nói hơi yên tâm nói:
-Tên giặc bắt Uyên nhi là muốn có tiền, vậy chỉ cần giao cho hắn là Uyên nhi vô sự ngay. Nhưng trong ba ngày phải làm thế nào đem hai trăm ngàn lạng bạc tới đây, không thì...
Hai anh em về tới đại sảnh. Các người anh ngồi ở trong đại sảnh đời chờ đứa cháu quí báu về để cùng ăn cơm, cho nên họ vừa thấy hai người vè mà không thấy bóng Uyên nhi đâu, liền hỏi ngay:
-Cửu đệ, các ngươi làm trò quỷ gì thế, Uyên nhi đâu?
Chí Dũng lẳng lặng đưa lá thư cho anh cả. Lão đại thấy vậy, biết điềm chẳng lành, vội cầm lấy đọc:
“Gởi chín thằng già họ Long
Con của các người đã bình yên đến trại của Thái gia rồi. Hiện giờ nó bình yên vô sự, nhưng đến trưa ba ngày sau mà các người không sửa soạn đủ hai trăm ngàn lạng bạc đem đến dưới bãi cát cạnh chân núi để Thái gia đến nhận. Nếu không thiếu lạng nào, thì đúng hẹn Thái gia sẽ trảe lại con các người, còn nếu các người thương tiền thì đến ngày thứ tư Thái gia sẽ bỏ thằng nhỏ vào vạc dầu chiên giòn.
Náo Hải giao; bạch”
Lão đại đọc xong lá thư vừa giận và kinh hãi, hai tay run lẩy bẩy. Tám người đàn ông, nghe lão đại đọc xong chỉ lắc đầu than thở, mặt biến sắc.
Chí Lễ đứng ngẩn người  ra giây lát, nước mắt giàn rụa, gào lớn:
-Quân giặc to gan, dám bắt Uyên nhi...
Mẹ của Uyên nhi, Liễu thị phu nhân, tuy là vợ của Chí Dũng nhưng không biết võ công, tính lại nhân từ, nghe tin con bị bắt cóc như vậy, đau lòng quá ngã ra bất tỉnh.
Chí Dũng vội xoa bóp cho vợ. Chí Tri phu nhân đứng cạnh đó cũng khóc sướt mướt trách chồng:
-Ông... ông làm thầy nó mà để nó đi chơi, bị bắt cóc như vậy... trời... tội nghiệp cho Uyên nhi của tôi... Suốt ngày nó ở trong phòng sách của ông... đến bị người ta bắt cóc đi rồi... chỉ tại ông...
Chí Tri phu nhân vừa khóc vừa trách chồng làm cho những người đàn bà khác cũng òa lên khóc theo.
Lão đại quát bảo im họ mới chịu nín.
Chí Lễ chờ mọi người yên lặng rồi mới ôn hòa nói:
-Việc đã như vậy rồi, hối cũng vô ích. Giờ phải nghĩ cách  lấy ra hai trăm ngàn lạng bạc đem tới đây, đồng thời đến phủ đường báo cho Uyên Tri phủ biết việc này; để cho ông ta phái người theo dõi tên giặc Náo Hải Giao, phòng y không giữ tín, lấy tiền rồi không trả Uyên nhi.
Y dặn bảo xong, liền xua tay ra hiệu bảo vợ là Vương thị phu nhân cùng mình về phòng nghỉ ngơi.
Các ông già thấy anh cả đã về phòng nghỉ, ai nấy cũng lần lượt về phòng. Trong đại sảnh chỉ còn lại lão thất Chí Tri và vợ chồng Chí Dũng.
Chí Dũng bảo người nhà dọn mâm cơm chưa ai động đũa đi, và sai con sen đỡ vợ về phòng nghỉ trước còn y ở lại bàn với Chí Tri.
Chí Dũng võ học cao siêu, Chi Tri tài hơn người, nhưng vì sợ thiệt hại tánh mạng của Uyên nhi nên không dám tìm đến ổ giặc để cứu Uyên nhi. Hai anh em đâm ra rầu rĩ vô cùng.
Ngày thứ hai Chí Dũng tuân theo lời dặn dò của anh cả, một mình xuống núi để lấy tiền và báo cáo tự sự với tri phủ.
Ngày thứ ba Chí Dũng sai người chở mười mấy xe bạc tới nơi, khiêng ra từng rương một để ngoài bãi cát để  chờ giao nạp đổi lấy Uyên nhi.
Nhưng rồi năm ngày đã qua mà không thấy tên giặc Náo Hải Giao xuất hiện nhận tiền.
Chín ông già lần lượt thay phiên nhau xuống bãi cát canh gác để xem có người đến nhận bạc không, nhưng hết ngày này qua ngày khác, hai trăm ngàn lạng bạc vẫn y nguyên chỗ cũ, tin tức của Uyên nhi cũng bặt tăm.
Sức khỏe của các ông già có hạn, lại lo âu nửa tháng liền nên trong chín người thì bẩy người ốm liệt giường, chỉ còn Chí Tri nhờ tinh thông y thuật nên thăm bệnh và khai toa bốc thuốc, Chí Dũng có võ học uyên thâm nên còn khỏe thì bận vào trong thị trấn hốt thuốc và làm việc vặt.

HOMECHAT
1 | 1 | 604
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com