Hồi 2a
Tai họa biến hạnh phúc
Uyên nhi tay vẫn nắm chặt chân bàn không buông ra tới khi y cảm thấy người mình va chạm vào một vật cứng, lại bán lên trên cao và văng ra xa. Khi rớt xuống cả người lẫn bàn đều rơi xuống mặt nước và chìm lỉm luôn.
Y kêu ối một tiếng, nhưng vừa há mồm ra là bị uống luôn hai ngụm nước bể. Một lát sau. Y lại thấy người từ từ nổi lên trên mặt nước. Khi y thấy đầu đã nhô lên khỏi mặt nước, mới mở mắt nhìn. Y thấy mình đang lênh đênh trên mặt bể, bốn bề là trời nước mông mênh.
Y thấy phía đằng trước cách đó không xa, có một cù lao lớn, cao chừng hai mươi trượng, có những ván vỡ nổi lềnh bềnh và có những mảnh ván rơi trên những tảng đá cạnh cù lao kia nữa.
Y cố bò lên mặt bàn, rồi ngồi ngay giữa, y quay đầu lại nhìn và hoảng sợ đến mất hết hồn vía. Thì ra chỗ phía đắng sau cách y mười trượng có một con cá lớn nổi lên, lưng nó như một cái núi nhỏ và đầu nó đang phun một vòi nước rất cao, hai mắt nó to như hai cái chậu rẳ mặt đang lóng lánh nhìn y. Thỉnh thoảng con cá ấy há hốc mồm như muốn đớp y vậy, vì thân quá lớn, phần bãi biển cạn và bên dưới cách xa bờ lại có nhiều đá ngầm, vì vậy nó cứ bơi quanh ngoài khơi cách xa hơn mười trượng lên không làm hại Uyên nhi được.
Uyên nhi không biết việc đó lên hoảng sợ. Nhưng rồi dần dần, gió thổi tạt Uyên nhi vào gần bờ. Y còn ít tuổi, chưa biết chèo thuyền lần nào và vì quá lo sợ nên chỉ còn cách vài mươi thước nữa tới bờ, mà y không biết làm sao bơi tới.
Y sợ toát mồ hôi. Bỗng có tiếng khua “cộc” rất lớn, cái bàn y đang ngồi bị động mạnh, rồi bay thẳng về phía trước mấy thước. Suýt tý nữa y rơi xuống biển. Y nhìn xuống rất ngạc nhiên vì có đàn cá đang bơi và chân bàn đã bị lũ cá gặm gãy hết.
Y thầm lo ngại, nếu một con cá to nào đó nhô lên đúng ngay mặt bàn lạt y xuống nước, ắt y chêt sthee thảm, vì sẽ bị lũ cá nầy chia nhau cắn xé...
Vừa kinh sợ vừa đưa mắt nhìn quanh bỗng thấy gần đó có một tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước chừng năm thước, nhưng từ chỗ y tới đó cách chừng bảy thước thì làm sao mà tới được?
Đang do dự, đột nhiên nghe “kẹt” y càng run sợ vì mặt bàn đã bị con cá lưỡi cưa đâm thủng một lỗ, suýt tí nữa tây y cũng bị lưỡi cưa ở mồm cá cưa phải, y quá sợ không kịp suy nghĩ, vội đứng dậy tung mình nhảy về phía tảng đá trước mặt.
Y thầm ước muốn nhảy tới gần rồi giơ tay năm được má đá là có thể leo lên liền. Ngờ đâu, y vừa tung mình nhảy đi, người y đã bay lên cao hơn 5 trượng, và vượt qua tảng đá đó rất xa, nên y lấy làm kinh hãi và ngạc nhiên không hiểu tại sao mình lại có thể làm được như vậy.
Y thấy chỗ mình sắp rơi xuống lại là mặt nước nên hoảng sợ vô cùng, vội huơ tay đạp chân lung tung, nhờ vậy người y lại văng về phía trước mấy thước và rớt xuống một tảng đá nho nhỏ ở gần đó.
Tuy y không biết võ công là gì, nhưng khi y múa tay đập chân, ngò đầu lại hợp với một thể thức của khinh công, nhờ vậy y mới bắn được ra xa mấy thước như thế, nhưng khi đụng chân xuống mặt đá vì không biết võ công nên y ngã sóng soài ra đó liền.
Tuy đau một chút nhưng còn hơn là bị rớt xuống nước, bị cá đớp. Y bò dậy, đưa tay xoa bóp chỗ đau ở trán, hai khuỷu tay và hai đầu gối, sau đó vài phauts, y cảm thấy bớt đau nên lồm cồm ngồi dậy, y ngẫn người ra nghĩ ngợi. Câu chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ, vì trước kia y rất thích chạy nhảy nhưng nhảy cao lắm cũng không đầy 5 thước, lần này ngờ đâu lại nhảy cao được đến thế và tựa như bay vậy.
Nghĩ ngợi mãi mà không tìm ra được nguyên nhân. Y không suy nghĩ nữa, và hiện thấy mình ngồi trên một tảng đá bơ vơ, y cảm thấy buồn, lại muốn nhảy sang một tảng đá khác.
Đã kinh ghiệm lần trước và y cũng tự tin là mình có thẻ nhảy xa được nên lần này, y rất cẩn thận tung mình nhảy lên, hai chân hơi co lại, hai tay nắm chựt đưa về phía sau phi luôn sang một tảng đá lớn hơn cách đó hai trượng hơn.
Lúc hạ chân xuống y vẫn bị té ngồi, chứ không sao đứng vững được. Hòn đá mà y vừa nhảy tới đó rất to lại bằng phẳng. Y lại thấy gần đó có một cái hòm sắt nằm yên ở đó. Vội chạy lại xem, y ngẩn người vì đó chính là cái hòm sắt đã thấy trong hang động kỳ lạ trước kia. Y không ngờ lúc y bị thổi bay hòm sắt cũng bay tới đây.
Y lôi cái hòm đó ra giữa tảng đá, để làm ghế ngồi, suy nghĩ vẩn vơ và nhìn trời nước mênh mông. Y lại thấy con cá to như hòn núi vẫn bơi đi bơi lại ngoài khơi cách chỗ y ngồi hơn 30 trượng, và dưới bể chỗ gần y một đàn cá đang lượn qua lượn lại.
Mặt trời đã về phía tây, màu đen tối nuốt dần không gian. Y nghĩ thầm: “ Ta làm gì bây giờ đây? Không biết trên cù lao lớn kia có người hay không? Hà... nếu ta trông thấy một chiếc thuyền nào ta phải cố kêu la cầu cứu yêu cầu họ đưa ta về nhà.
Y nghĩ tự nhiên bỏ nhà ra đi như thế này, chắc mẹ cha và các bác thế nào cũng nhớ thương lắm. Bao nhiêu ý nghĩ trôi qua đầu óc Uyên nhi. Rồi y lẩm bẩm:
-Không! Ta không về nhà các bác nghiêm khắc, không tự do, nếu ta trông thấy thuyền, ta yêu cầu họ cứu ta nhưng ta không nói chỗ ta ở. Như vậy họ không biết ta ở đâu và sẽ giữ ta lại trên thuyền, suốt ngày được đi đây đi đó sung sướng biết bao.
Y ngồi đây đã lâu rồi, tự dưng đôi mắt y thấy con cá lớn kia vẫn không chịu đi, nên y ngạc nhiên vô cùng:
-Cá này là cá gì? Sao to như vậy, tại sao nó bơi quanh đây không chịu đi nơi khác, và cứ trố mắt nhìn ta như vậy? Nếu mi không chịu đi, người ta trông thấy mi, thì ai dám bơi thuyền đến đây cứu ta.
Nghĩ tới đó, y lại thấy đói khát, liền móc túi lấy trái hạt châu để ăn.
Ngờ đâu vừa mở gói hạt châu ra ánh sáng đỏ chói lọi liền, con cá lớn trong bể trông thấy ánh sáng hạt châu liền há hốc mồm đớp liên tiếp và kêu “u…u…” hoài. Hình như nó đang giận dữ vô cùng, cho nên vòi nước của nó phun ra lại càng cao và lớn hơn trước nhiều.
Thỉnh thoảng có một ít nước bắn tới người Uyên nhi nữa.
Những vòi nước đó tuy mạnh thật, nhưng vì cách Uyên nhi quá xa nên không làm gì nổi thằng nhỏ, trái lại chỉ làm cho những con cá bơi gần đó bị đập vào đá chết tươi thôi.
Uyên nhi thấy vòi nước của con cá đó không làm gì được mình, trong lòng mới yên. Y trông thấy những đợt sóng bởi vòi nước đó như những loạt núi đổ tới dồn dập. Y không những không sợ trái lại còn vỗ tay khen đẹp.
Trời tối dần, mặt trăng ở phía đông cũng từ từ lên cao, những vì sao lần lượt nhô lên. Nhưng lạ thật! Uyên nhi không cảm thấy trời tối chút nào, trong mắt y lúc nào trời cũng sáng tỏ như ban ngày. Trời tối như thế, y chỉ không trông thấy mặt trời và ánh nắng chiếu xuống thôi, còn bốn bể chung quanh vẫn sáng tỏ như ban ngày vậy.
Y ngạc nhiên vô cùng, tưởng mình tới một thế giới nào khác vậy, chứ có biết đâu nước từ trái hạt châu dính lên mắt nên y mới thấy sáng như thế.
Sự thật trái hạt châu đỏ mà y đã ăn đó là Quỳnh Châu nghìn vạn năm chưa chắc người ta đã gặp và cũng là linh huyết của con cá lớn cứ bơi quanh đó không chịu đi hóa thành.
Thì ra Uyên nhi ngủ say, chiếc thuyền của y đột nhiên gặp phải một con cá kình. Con cá này sống hơn chín nghìn năm, mình mẩy của nó to không thể tưởng tượng được. Lúc ấy nó đang nghịch nước và kiếm ăn, ngẫu nhiên há miệng đớp một cái, ngờ đâu lại nuốt phải chiếc thuyền nhỏ của Uyên nhi vào trong dạ dày.
Khi Uyên nhi thức tỉnh trông thấy cái động đó chính là dạ dày con cá.
Mỗi khi cá ông nuốt những cá nhỏ vào trong dạ dày rồi, vách dạ dày rỉ ra những nước chua để hóa những thức ăn đó tành một chất nước đặc rồi đổ vào trong ruột già. Cái hang động nho nhỏ ở phía đằng sau mà Uyên nhi trông thấy chính là miệng ruột già của con cá.
Nước chua có công dụng làm xương thịt của các loài cá tan rã, nên lúc đầu cánh tay của Uyên nhi bị nhỏ trúng một giọt, y thấy đau nhức buốt xương là thế.
Cũng may, y nằm ở trong khoang thuyền nước chua đó không sao thấm qua được nên y mới thoát chết.
Còn những trái hạt châu đỏ kia là những trái kết tinh của tinh huyết của con cá ông này, mỗi nghìn năm mới luyện thành được một trái.
Nếu con cá sống lâu vạn năm thì trong người nó có mười trái châu, và chỉ sống thêm nghìn năm nữa những kình châu ấy cứng như đá biến thành nội đơn. Lúc bấy giờ nó có thể hóa thân biến thành rồng.
Con cá này có chin trái kình châu như vậy nó đã sống trên chín nghìn năm rồi, chỉ còn một nghìn năm nữa là nó thành rồng.
Ngờ đâu số của Uyên nhi may mắn ăn được ngót năm trái kình châu, vì vậy thể chất của y biến đổi lớn.
Những uế tục khí trong người đều hóa hết, ba trăm bảy mươi chín yếu huyệt to nhỏ đều được đả thông và luồng hơi nóng của hạt châu hóa thành nội lực tiềm ấn trong người y. Sau này nếu y được minh sư chỉ điểm võ công, y sẽ học một tiến mười, người nhẹ sức khỏe, chân khí của y sẽ vận dụng được hóa vô hình thành hữu hình và bất cứ luyện tập môn nào y chỉ luyện một năm nhưng sự thành công bằng người thường luyện hai mươi năm.
Ngoài ra nước của hạt châu còn có công dụng làm sáng mắt. Người thường chỉ bôi một chút nên mắt cũng có thể đi trong bóng tối như đi lúc ban ngày. Nếu người khổ luyện võ công tinh thông huyền công mà bôi một tí nước lên mắt, có thể nhìn suốt qua những tầng mây và có thể trông thấy được những cảnh vật ngoài xa trăm dặm.
Uyên nhi mơ màng trải qua những kì hiểm đó bù lại ngộ được kỳ duyên như vậy.
Con cá ông ấy nuốt chiếc thuyền nhỏ, không những không tiêu hóa nổi mà còn mất đi vật báu, làm sao nó không tức giận được. Lúc bấy giờ nó chỉ đủ năng lực vận động những kình châu làm tiêu hóa thức ăn ở trong bụng thôi, chứ chưa đủ sức dùng ý sai khiến những hạt châu ấy.
Sau Uyên nhi ngẫu nhiên kiếm thấy cái đinh ba xuyên cá, muốn thử xem vách động là vật gì mà lại biết rung động như thế, y liền lao cái chĩa ba đó lên sâu ngập nửa cán khiến con cá ông đau nhức không chịu nổi.
Trong khi nó đau nhức cá liền vận sức nôn chiếc thuyền nhỏ ấy ra. Chiếc thuyền liền bắn về chỗ có những hòn đá lởm chởm. Vì vậy thân thuyền mới vỡ ra làm muôn mảnh nếu Uyên nhi không nắm chặt cái bàn, thì y không chết đuối cũng bị cá mập và cá dao ăn thịt rồi.
Gió bể càng lúc càng lớn! Những đợt sóng đánh vào thành đá, gây ra những tiếng ầm ầm như sấm động.
Lúc bấy giờ, trăng đã lên tới đỉnh đầu. Nếu tính giờ có lẽ lúc đó đang nửa đêm. Uyên nhi không thấy lạnh nhưng y ghét những luồng gió to kia, vì gió bể bao giờ cũng mạnh hơn ở trên bờ, nếu y không nắm chặt cái hòm sắt thì có lẽ bị gió thổi đi xa mấy lần rồi.
Cũng vì vậy, y buồn ngủ mà không dám nhắm mắt lại ngủ, sợ bị gió thổi rớt xuống bể. Y trợn to đôi mắt ngắm nhìn bốn bể chung quanh lòng mong trông thấy có chiếc thuyền nào xuất hiện.
Quả nhiên y bỗng trông thấy phía bên phải của cù lao đá đen bỗng có một chiếc thuyền buồm xuất hiện.
Uyên nhi không biết thuyền còn cách mình bao xa, vội đứng dậy mua chân múa tay kêu la cầu cứu.
Từ khi ăn mấy trái kình châu, trung khí sung túc, nên tiếng kêu của y có thể đi xa chừng mười dặm. Nhưng chiếc thuyền đó cách xa hàng bảy tám chục dặm thì người trên thuyền làm sao mà nghe thấy tiếng kêu cứu của y được.
Uyên nhi kêu gào liên tục nhưng chiếc thuyền nọ vẫn đi thẳng không quay về hướng mình và một lát sau thì thuyền mất dạng. Uyên nhi thất vọng vô cùng.
Y đang nản chí ngồi xuống, thì bỗng nghe trên đỉnh núi cao hơn hai mươi trượng và rộng mấy chục mẫu, ở phía đằng sau y có một giọng nói thanh thoát vọng xuống:
-Này ai ở bên dưới kêu la om sòm thế, người có phải bị nạn không?
Uyên nhi nghe mừng rỡ vô cùng, quay người và ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh núi. Quả nhiên trông thấy một nằng mặc áo trắng đang đứng ở khe núi lởm chởm trên đỉnh cù lao.
Nàng nọ đứng trên đỉnh non cao, quần áo bị gió bể thổi bay phấp phới tựa như một nàng tiên đẹp tuyệt trần, thiếu nữ có mái tóc vàng và dùng môt cái khăn trắng cột chắc mớ tóc xõa xuống ngực, dài tới eo lưng.
Uyên nhi thấy vậy thắc mắc vô cùng, bụng bảo dạ: “Có lẽ cô nương này không phải là người, người gì mà tóc lại vàng thế?”
Thiếu nữ nọ không thấy y trả lời liền lên tiếng hỏi tiếp:
-Này sao người không nói gì? Người ở đâu thế?
Uyên nhi nghe nói nghĩ thầm: “Có lẽ cô nương này mù. Ta trông thấy cô ta rõ mồn một mà, sao cô ta lại không thấy ta!”
Nghĩ đoạn, y múa hai tay và la lớn:
-Đại tỷ, tôi ở đây, đại tỷ có trông thấy tôi không?
Cô nương nọ hình như kêu “ủa” một tiếng rồi hỏi tiếp:
-Người trông thấy tôi ư? Sao tôi không trông thấy người ở đâu hết vậy?
Uyên nhi nghe nàng nói vậy nghĩ: “Nếu cô này không cận thị thì bị mù chứ không sai.”
Nghĩ đoạn y liền lấy hai trái kình châu ra cầm nơi tay khua động và hỏi tiếp:
-Đại tỷ tôi ở đây, mau cứu tôi lên trên ấy đi.
Trong bóng tối hai trái kình châu chiếu ra hai khối ánh sáng đỏ như hai cái đèn lồng và sung quanh hơn trượng đều sáng tỏ. Thiếu nữ đứng ở trên khe núi hình như đã trông thấy Uyên nhi rồi, liền kêu “ối chào” một tiếng và nói tiếp:
-Ủa! Thế ra cậu là em nhỏ đấy à? Sao lại phiêu lưu tới đây thế? Cậu đừng sợ tôi sẽ xuống cứu cậu nên, ngoan ngoãn chờ, coi chừng trượt té xuống nước nhé!
Uyên nhi thấy thiếu nữ ấy sốt sắng như vậy, cảm động vô cùng, lẳng lặng ngồi xuống đợi cô xuống cứu.
Con cá ông ở ngoài bể trông thấy Uyên nhi lấy kình châu ra lại há mồm thật lớn kêu “u…u” hoài. Đồng thời nó cứ phun nước liên tiếp, vòi nước nó vừa cao, và mạnh như là trời long đất lở vậy.
Uyên nhi biết nó không sao bơi gần được nên không thèm đếm xỉa tới, cứ đưa mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm xem có thấy hình bóng thiếu nữ tóc vàng tới cứu mình hay không.
Độ nửa tiếng đồng hồ sau, y đã thấy phía trái có một chiếc thuyền nho nhỏ dài hơn trượng, rộng chừng ba thước từ từ bơi tới. Thiếu nữ tóc vàng ngồi ở trên thuyền, hai tay cầm hai cái dầm bơi rất lão luyện xuyên qua những tảng đá lởm chởm và đi nhanh như tên bay.
Uyên nhi trông thấy nàng mừng rỡ vô cùng, vội đứng dậy gọi:
-Đại tỷ em ở đây này.
Y vừa nói dứt thì chiếc thuyền nhỏ đã tới bên cạnh. Thiếu nẽ nọ để hai cái dầm xuống, tay cầm một sợi dây thừng, không thấy nàng nhún nhảy gì hết mà người đã phi lên trên tảng đá, đứng trước mặt Uyên nhi rồi.
Thiếu nữ trông thấy Uyên nhi trắng trẻo xinh đẹp như một tiên đồng ngạc nhiên vô cùng vội giơ hai tay nõn nà ra vỗ vai Uyên nhi cười hỏi:
-Em tên gì? Sao lại lưu lạc đến đây?
Uyên nhi hai tay bận nắm hai hạt kình châu có ánh sáng đỏ chiếu vào mạt nàng nọ, y thấy nàng ta tuổi chừng mười bốn mười lăm, da trắng như tuyết, mày ngài nhưng màu vàng thẫm, đôi ngươi xanh biếc, khác hẳn người thường lại thêm đôi môi đỏ, răng vừa trắng vừa đều, với mớ tóc vàng phủ bờ vai trông đẹp vô cùng. Nhất là hai má lúm đồng tiền, mỗi khi nàng nói và cười càng tăng thêm vẻ đẹp.
Uyên nhi thấy nàng quá đẹp cứ đứng ngẩn người ra nhìn và quên cả trả lời.
-Sao em không nói gì, em đói ư?
Lúc ấy, Uyên nhi mới tỉnh ngộ lắc đầu tỏ vẻ không đói, nhưng hai mắt vẫn nhìn mặt nàng cười khúc khích đáp:
-Đại tỷ đẹp thật!
Thiếu nữ tỏ vẻ hổ thẹn, nhưng lại nhìn thẳng vào mặt Uyên nhi và nói tiếp:
-Em cũng như tiên đồng còn gì! Hà, em không rét ư! Mau theo chị về, muốn gì chờ về nhà hãy nói.
Nói xong nàng ẵm Uyên nhi lên, một tay ôm cái hòm sắt nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền. Lạ thật nàng ẵm Uyên nhi và ôm cái hộp sắt nặng như thế mà khi xuống tới thuyền thân thuyền không hề xao động chút nào. Như vậy đủ thấy khinh công của cô ta đã luyện tới mức thượng thặng rồi.
Nhưng lúc ấy Uyên nhi không biết cái gì là khinh công chỉ thấy cô ta nhảy như vậy mà thuyền không chòng chành thì rất lấy làm lạ thôi. Y chỉ thấy lạ và thích thú, chứ không sợ hãi gì hết, trái lại còn muốn dò biết căn bản của thiếu nữ nọ.
Thiếu nữ ngồi xuống, đặt Uyên nhi ngồi trong lòng, hai tay cầm ai cái dầm khẽ bơi, chiếc thuyền quay đầu đi luôn.
Trong lúc đi đường thiếu nữ hỏi tên họ Uyên nhi và hỏi tại sao lại lạc tới đây. Uyên nhi biết được những gì thì nói cho cô ta nghe thế.
Thiếu nữ nghe Uyên nhi kể kinh ngạc vô cùng, nàng cũng không hiểu quái động gì mà biết chảy máu, biết rung động và có nước chua chảy ra như thế. Cho nên nàng không sao giải thích cho Uyên nhi được và chính nàng thắc mắc vô cùng. Sự thật nàng cũng không rõ Uyên nhi nói thật hay nói dối. Nhưng nàng thấy vẻ mặt Uyên nhi thật thà và tay lại cầm kình châu như vậy khiến nàng phải tin.
Thế rồi nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài đáp:
-Việc này tỷ cũng không biết rõ nếu sư phụ của tỷ còn sống, thì thế nào tỷ cũng biết ngay. Hà, tiếc thay một năm trước đây ông ta đã khuất núi rồi.
Uyên nhi ngồi trong lòng của thiếu nữ mùi thơm dìu dịu phảng phất làm cho y ngất ngây. Y tựa về phía sau, thân người nàng mát dịu làm cho Uyên nhi nghe dễ chịu. Thiếu nữ nọ tiếp:
-Em phải ngồi cẩn thận, sắp vào hang rồi, muốn nói gì để về nhà hãy hay.
Uyên nhi đã thấy chiếc thuyền nhỏ ấy tiến thẳng vào một vách núi cao chót vót. Y ngạc nhiên vô cùng, sao cô ta lại bơi thuyền vào trong vách núi như vậy, thì làm sao có chỗ lên xuống. Nhưng y chưa kịp nghĩ thì thấy tuyền đã chui vào một hang động tối om. Sở dĩ y thấy hơi tối là vì đang ở ngoài sáng mà chui vào trong đó ánh sáng khác hẳn, nhưng y vẫn trông thấy rõ mồn một.
Y thấy thủy động đó hình như rất dài và quanh co khúc khuỷu, nên đi mãi, vẫn chưa thấy đi hết hang động.
Đi được một quãng khi thuyền quẹo sang bên thì y thấy trên đỉnh hang có treo một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng lờ mờ tỏa ra.
Hình như cô nương này rất quen thuộc dường lối của động nên dù đi nhanh như vậy mà thuyền không chạm vào vách động.
Thủy động càng đi càng sâu, càng vào càng rộng và đỉnh động cũng càng lúc càng cao.
Không bao lâu đã ra khỏi động đó, y thấy trước mặt là một cái đầm lớn, đầm này hình tròn rộng chừng một mẫu, nước trong đầm trong suốt, cá bơi đi bơi lại trông thấy rất rõ ràng. Trên bờ đầm có mấy chiếc thuyền nhỏ và lớn.
Thuyền vào đến trong đàm. Uyên nhi tưởng tượng như lạc vào tiên cảnh nhìn tả nhìn hữu hoài vì những cảnh tượng kỳ lạ trong đầm này làm cho y ngạc nhiên vô cùng.
Thì ra những vách núi quanh đó cây cối um tùm và có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ! Trong bụi cây ở phía đàng trước có những nhà cửa như ẩn như hiện lộ ra chứ không trơ trọi như những vách núi bên ngoài. Vì vậy Uyên nhi mới ngạc nhiên ngắm nhìn. Không những thế hai bên sườn núi ở hai phía động lại có mấy chục mẫu ruộng, lúa trong ruộng mọc cao và sắp chín.
Uyên nhi càng xem càng lấy làm lạ vội hỏi:
-Đại tỷ, những ruộng kia có phải một mình chị cấy không?
Thiếu nữ nọ lắc đầu, rồi ghé thuyền vào bờ, rồi dắt tay y, nhảy lên và vừa đi vừa đáp:
-Ruộng đó không phải chị cấy, những người kia cấy đấy!
Nói xong, nàng chỉ những dãy nhà trong rừng thông ở phía đằng trước, rồi nàng vác hòm sắt dắt tay Uyên nhi sang phía nam.
Bốn phía Nam đầy những hoa thơm cỏ lạ. Mùi thơm theo gió thổi tới, khiến Uyên nhi dễ chịu hết sức. Ngoài ra, y lại còn thấy những trái cây ở trên những cành cây gần đó rất sai và như sắp chín cả, nên y thèm nhỏ dãi nhưng không tiện lên tiếng đòi hái.