watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:12:2828/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 19
Hồi 4b

Mắt của Uyên nhi sắc bén lạ thường, chàng đã thấy chị Tuệ ở đằng xa tới, nhưng chàng không ngờ nàng ta lại mạo hiểm đến như vậy, cho nên chàng vừ trông thấy Vân Tuệ nhảy xổ vào mồm cá thì chàng kinh hãi rú lên, đẩy ra một luồng gió mạnh khôn tả, tay phải lập tức múa kiếm nhắm ngay vào mồm con cá.
Nói thì chậm hưng lúc ấy là lúc Vân Tuệ đã ngừng được người lại, giơ tay ra tấn công hàm trên con cá, là một người tiếng một người lùi vừa va chạm nhau. Vân Tuệ nghe thấy phía sau có tiếng gió mạnh, vội quay đàu lại thì đã thấy một luồng ánh sáng đỏ nhắm người mình chụp xuống. Nàng biết ngay đó là Đơn Huyết bảo kiếm tuy không thấy bóng người trong làn kiếm, nhưng nàng biết đó là Uyên nhi rồi. Nàng thất thanh kêu to:
-Uyên đệ, tôi đây.
Uyên nhi đã không kịp thâu kiếm lại.
Sự thật Uyên nhi đã trông thấy Vân Tuệ nhưng thế đâm bổ của nàng đã nhanh và kinhy nghiệm của chàng non nớt nên mới cuống quýt nhảy sổ xuống như thế.
Tuy vậy chàng vẫn kìm kịp kiếm thức, từ thế Thần Long Truy Vĩ hóa thành Thương Long Bãi Vĩ, kiếm trong tay chàng rạch xuống bên dưới đánh soẹt một tiếng trúng ngay vào lưỡi con cá kinh đang thè ra định cuốn lấy Vân Tuệ. Lúc ấy tuy chưởng của chàng đã giảm bớt hai thành công lực nhưng vẫn đánh trúng vào lưng Vân Tuệ đánh bùng một tiếng, thân hình nàng bị đẩy bắn ra.
Uyên nhi thấy mình đã gây lên họa lớn, đả thương lầm chị Tuệ nên hối hận vô cùng, vội nhảy xuống  theo ôm ngang lưng nàng. Nhưng động tác đó nhanh như điện chớp, chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi.
Hàm trên con cá kình bị Vân Tuệ đánh trúng một chưởng đau nhức vô cùng, nó đang định ngậm miệng lại và lưỡi cuốn lên định bắt Vân Tuệ, ngò đâu lại trúng kiếm của Uyên nhi, nó đau đớn ngậm miệng nhanh hơn.
Uyên nhi ôm được người Vân Tuệ thì đồng thời mồn con cá kình cũng vừa mím chặt và nó vội chúi đầu xuống dưới uống một bụm nước bể vào.
Uyên nhi ôm được Vân Tuệ vào lòng cúi đầu nhìn mặt nàng. Uyên nhi thấy thần sắc nàng nhợt nhạt không có sắc máu, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Uyên nhi vừa lo âu vừa hối hận, chỉ muốn giơ kiếm tự vận, vì vậy chàng quên cả lúc này mình đang ở đâu. Nước mắt ứa ra, chân khí trong người chàng cũng lập tức tắc nghẽn.
Thế là thân hình chàng cùng Vân Tuệ rơi xuống, khi hai chân chàng chạm nước chàng mới nhớ mình đang ở đâu, vội ngẩng đầu lên nhìn, phía trước mặt chàng có một cái hang động cao hơn hai trượng. Chàng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây để cứu chữa cho Vân Tuệ, nên không nghĩ ngợi gì cả vận chân khí giở thân pháp Tùy Ba Tục Lưu dẫm chân lên mặt nước lao vào trong động tức thì.
Hang động lớn ấy hình như có một đường hẻm đi sâu vào bên trong, nhưn sự thực đó là mồm và cổ họng con cá kình. Khi Uyên nhi vào tới bên trong mới ngửi thấy mùi tanh quen thuộc ngày trước, chàng ngạc nhiên nhìn xung quanh, chàng nhận ra hang động trò và lại to vô cùng, vách lồi lõm và cú rung động hoài, và từ từ có những nước chua nhỏ xuống.
Lúc ấy chàng mới tỉnh ngộ và biết mình đã đi lầm đường. Chàng định quay trở ra thì bỗng nghe thấy có tiếng ào ào, nước bể cuồn cuộn đổ vào. Chàng vội dùng tay trái ôm Vân Tuệ, giơ tay phải lên dùng thế Phi Long Hồi Không tung mình nhảy lên lượn một vòng tránh dòng nước đó. Nước càng ngày càng lên, một lát sau đã lên tới ba bốn trượng, sắp đụng vào người của Uyên nhi rồi.
Chàng thấy vậy lại đạp vào một làn sóng nhảy lên cao hơn hai trượng nữa vf người chàng sắp va vào dỉnh động, chàng ngửng đầu nhìn thấy nới đỉnh dộng còn có một cái đinh ba đâm cá bị rỉ sét còn cắm ở trên đó. Lần này chàng tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:
“Thế ra ta trước đây ta ở trong bụng cá kình mà không hay. Thảo nào động này lại rung động như vậy.”
Nghĩ xong chàng đạp chân đá mạnh, người liền lao lên hơn trượng, tay phải giơ kiếm lên trên cao theo đà người quay tít một vòng, vách đỉnh động liền thủng ngay một lỗ rộng hơn trượng. Vách dạ dày cá thủng, máu tươi phun ra ướt cả lưng Uyên nhi. Con cá kình bị đau, dạ dày rung động mạnh hơn, nước bể nhân thế cũng như nổi sóng, từng ngọn từng ngọn bắn lên đỉnh vách.
Chỗ vết thương có nước bể dính vào, con cá càng đau thêm, dạ dày nó lại rung động mạnh thêm.
Uyên nhi nhân đó chân liên tiếp đểm vào đầu ngọn sóng, người ở trên không bay lượn nhanh thêm, nhưng tay phải của chàng không yên. Hễ khi nào bay lên chàng đâm túi bụi vào vách động, nên chỉ trong nháy mắt trên đỉnh động máu đã chảy xuống như suối.
Chắc con cá kình biết cách hút nước vào như vậy không phải là phương pháp hay, nó lại mở cửa hậu để cho nước trong dạ dày chảy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt nước còn lại rất ít.
Uyên nhi thừa cơ nhảy xuống bên dưới, tay múa tít thanh kiếm. Kiếm của chàng lia đến đâu máu thịt bắn tung đến đó và chỉ trong nháy mắt đã mở được một lỗ hổng.
Đâu đâu cũng là mỡ vàng, chàng học qua Thần Nông Y Giản, đối với nội tạng người cấu kết thế nào chàng cũng biết rõ lắm. Chàng vừa ra khỏi ruột già tiến thẳng về phía quả tim của nó ở bên trái, chỉ có nơi chứa đựng quả tim là ít thịt và mỡ nhất. Uyên nhi quay mấy vòng thì đã trông thấy quả tim của con cá kình khổng lồ. Chu vi của nó hơn hai trượng to như một bể đựng máu vậy, Bể này cứ rung động liên hồi. Chàng biết mình đã đến nơi cần đến.
Lòng cả mừng, vội vận công lực không dụng thế thức gì hết đâm luôn bảy tám nhát kiếm. Chỗ bị đâm máu phun như suối. Chỉ nháy mắt máu ngập lên hơn cả thước. Lúc ấy chàng đã leo lên trên đỉnh quả tim, thâu kiếm vào bao ngồi trên mấy huyết quản lớn để xem xét thương thế của Vân Tuệ.
Vân Tuệ vốn đã vận Thiên Địa Cương Khí để bảo vệ thân thể, nếu không phải Uyên nhi dùng Đơn Thiết Chưởng thì không khi nào nàng bị đả thương như thế, dù võ công nag chưa luyện tới tuyệt đỉnh nhưng vết thương của nàng không nặng lắm và cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nàng chỉ chết giấc thôi.
Khi Uyên nhi hoảng sợ đâm đầu vào miệng cá kình, vào đến dạ dày nước chua của cá xông lên kích thích dây thần kinh nên nàng đã tỉnh lại từ lâu, nhưng cảm thấy khó thở và tay chân yếu ớt, lại nằm trong vòng tay Uyên nhi nàng đột nhiên cảm thấy một sự kích thích kì lạ. Nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra đó là nguyên nhân gì. Chỉ biết được Uyên nhi ẵm thì thấy khoan khoái lạ thường. Hơn nữa lại có một luồng hơi nóng từ người Uyên nhi chuyền sang khiến nàng càng thấy dễ chịu hơn. Nàng lại thấy tim mình đập rất mạnh, mặt nóng hổi.
Nàng sợ Uyên nhi biết mình tỉnh, nên giả bộ mê man, đầu rúc vào nách chàng để chàng khỏi trông thấy.
Uyên nhi có biết chuyện đó đâu. Chàng thấy chị Tuệ cứ nằm yên không cử động lòng hối hận vô cùng. Lúc ấy chàng nghĩ mãi mới ra được cách thoát khỏi bụng cá kình. Nhân lúc nghỉ ngơi này, chàng muốn làm cho Vân Tuệ khỏi ngay. Ngồi trên đỉnh qur tim của cá kình, ngồi lên mấy đại động mạch rồi khẽ đặt Vân Tuệ xuống hai đùi, nhìn sắc mặt đỏ bừng của nang liền ngẩn người ra rồi lại nắm cổ tay nàng thăm mạch.
Chàng bắt mạch giây lát rồi thở dài lo âu, vì chàng thấy mạch Vân Tuệ khác hẳn mạch của người chết giấc và bị thương nặng. Chàng không có kinh nghiệm chữa bịnh cho người nên không hiểu tâm lý và trạng thái của Vân Tuệ. Lúc này chàng chỉ thấy mạch nàng đập hơi nhanh hơn bình thường. Không đoán được bệnh, nước mắt chàng tuôn dầm dề trên má của Vân Tuệ.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi đặt mình nằm lên đùi của chàng lúc này không còn lý do gì hồi hộp nữa, nên nàng không dám mở mắt ra nhìn.
Nàng đang suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng hô hấp rất mạnh, mặt mình lại có mấy giọt nước ấm nhỏ xuống, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, không hiểu chàng ta đang làm gì, thì bỗng nghe thấy chàng nức nở gọi:
-Chị Tuệ… chị Tuệ…
Lúc này mơi biết chàng ta quá lo mà khóc lóc như vậy, không nỡ để chàng phải đau lòng, nàng đành mở mắt ra.
Uyên nhi nghĩ mãi không tìm được nguyên nhân tại sao Vân Tuệ mãi không tỉnh lo quá hóa khóc, ngờ đâu tiếng khóc lại có tác dụng làm Vân Tuệ mở mắt tức thì. Tuy Vân Tuệ mở mắt nhưng nàng đang ở trong người con cá tối đen như mực, giơ tay không trông thấy ngón, nên dù nàng có mở mắt thì người khác cũng không thể biết, nhưng Uyên nhi lại có thể trong đêm nhìn rõ như ban ngày. Vì vậy nàng vừa hé mắt chàng đã trông thấy, mừng rỡ vô cùng, cười khì một tiếng và nói:
-Chị Tuệ tỉnh rồi đấy à? Chị thử vận khí xem đau ở chỗ nào, để lát nữa chúng ta ra ngoài đệ sẽ nghĩ cách cứu chữa cho.
Nhắc tới vết thương của nàng, chàng mới nghĩ đến sự lỡ tay của mình, không dám cười nữa, mặt tỏ vẻ hổ then:
-Chị Tuệ, chỉ tại đệ…
Chàng chưa kịp nói hết đã bị Vân Tuệ đưa tay mềm mại lên bịt miệng lại, miệng tủm tỉm cười, an ủi chàng và định hỏi hiện giờ đang ở đâu. Ngờ đâu nàng vừa há mồm đã thấy cổ họng ngọt ngọt, khạc một tiếng phun ra một đống máu.
Uyên nhi giỏi về y lý, thấy nàng thổ huyết như vậy mới an tâm, có vậy nàng mới chóng khỏi. Quả nhiên chàng thăm mạch cho Vân Tuệ đã thấy mạch điều hòa nhiều. Vân Tuệ tuy không trông thấy nhưng chờ chàng thăm mạch xong liền hỏi:
-Thưa thầy đang…
Nàng vừa nói thì Uyên nhi đã vội bịt miệng không cho nàng nói.
-Chị Tuệ, chị hãy còn bị thương, tốt hơn hết chị đừng nói chuyện để giữ chân khí. Hiện giờ chúng ta còn đang nằm ở trong bụng cá kình, đệ đang nghĩ cách ra khỏi nơi đây, khi ra khỏi chốn này đệ sẽ chữa cho chị ngay.
Vân Tuệ bị bịt mồm má đỏ bừng, gật đầu đồng ý.
Uyên nhi cõng nàng lên vai bảo nàng ôm chặt cổ mình, rồi rút Đơn Huyết bảo kiếm, vận Đơn Thiết Thần Công xuống cánh tay, dồn ra mũi kiếm. Thanh bảo kiếm lập tức phát ra ánh sáng đỏ chói lọi xua đi màn đen trong bụng cá. Những tia sáng đầu mũi kiếm trông như rắn phun nọc vậy.
Uyên nhi cầm kiếm trong tay liền đâm ngay vào đại động mạch ở cạnh người chàng. Chàng không rút kiếm ra vội mà nhảy sang bên rồi rạch mạnh, huyết quản bị đứt làm đôi, máu bên trong cũng lập tức phun ra như suối. Uyên nhi lại cắt đứt luôn hai huyết quản nữa.
Trái tim là tính mạng, dù người hay cầm thú cũng vậy, con cá kình bị Uyên nhi đâm vào tim đã mất nhiều máu rồi, nó đang uể oải. Giờ lại bị cắt đứt mấy huyết quản thì còn sống làm sao được. Con cá vừa bị cắt đứt động mạch thì Uyên nhi lập tức cảm nhận nó nhún người, nẩy thực mạnh rồi như trời long đất lở lăn đi lộn lại hoài.
Chàng biết con cá thế nào cũng giãy chết nên không kinh hoảng chút nào, chờ tới khi con cá ưỡn bụng lên trên chàng liền nhảy tới cạnh xương hông của nó múa kiếm đâm thẳng vào, tay phải dùng chưởng công một thế thực mạnh. Thế là chàng đã mở một lỗ hổng nhỏ, chàng thuận tay rạch luôn một miếng thịt lớn để tạo chỗ chui ra. Chàng chui ngay vào lỗ hổng đó, vừa chui vừa rạch, quần áo hai người đều bị máu của cá kình nhuộm đỏ. Lúc ấy còn để ý gì đến sạch sẽ hay không, chàng chui vào khoét tiếp, khoét chừng nửa trượng mà chưa ra khỏi bụng cá.
Càng chui sâu vào bao nhiêu lỗ hổng càng chật bấy nhiêu, và càng lúc càng khó thở, nhất là mùi tanh hôi của thịt cá làm Vân Tuệ không sao nhịn được nôn ọe. Chàng lo âu vô cùng, vận hết thần lực đâm mạnh một nhát kiếm lên nữa. “Phập” một tiếng, chàng biết sắp thoát cả mừng dùng kiếm vạch luôn một vòng và dùng chưởng lực đẩy mạnh một cái. Miếng thịt cá trên đầu chàng đã bị đẩy bắn ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời cùng không khí trong lành theo lỗ hổng chui vào, chàng mừng rỡ vô cùng rú lên một tiếng thực dài tung mình nhảy ra khỏi bụng cá.
Ngờ đâu chàng vừa nhảy ra bên ngoài đưa mắt nhìn quanh liền thở dài buồn bã. Thì ra lúc ấy chàng với con cá đang ở giữa biển cả, không trông thấy bờ bến đâu hết. Cũng không biết chỗ chàng đang đứng cách cù lao bao xa nữa.
Nhưng cũng may con cá tuy chết, bụng cá nổi bềnh lên trên mặt nước, chỗ bụng của nó nhô lên mặt nước rộng chừng bảy tám trượng như một cù lao nhỏ, đủ ch hai người ngồi và nằm nghỉ như thường.
Vân Tuệ tuy nằm phục ở trên vai Uyên nhi, nhưng nàng cảm nhận không khí và ánh sáng khác trước nhiều. Nàng ngẩng đầu mở mắt ra nhìn thấy toàn cảnh bốn bề xung quanh, người của Uyên nhi đỏ như máu.
Nàng liền hỏi ngay:
-Uyên đệ, sao người đệ đẫm máu như thế? Hiện giờ chúng ta ở đâu vậy?
Uyên nhi đã đứng trên bụng cá và đã tra kiếm vào bao, chàng đang định đặt Vân Tuệ xuống bỗng nghe nàng hỏi vậy, quay đầu lại nhìn thấy Vân Tuệ mặt vì nằm úp trên vai chàng nên không nhiễm tí máu nào nhưng tóc và quần áo đều nhuộm đỏ hết. Chàng vội đặt nàng ngồi xuống vừa cười vừa đáp:
-Chị Tuệ, chị xem người chị có giống đệ không?
Nghe chàng nói vậy nàng mới nhìn lại mình, khắp mình mẫy của nàng đỏ như máu tươi khiến nàng kinh hãi thêm.
Uyên nhi thấy vậy thở dài và nói tiếp:
-Hà… chị Tuệ, chị nhìn xuống xem có phải đất hay là con cá chết. Vừa rồi chúng ta ở bụng cá ra, cho nên mới nhuộm đầy máu. Nhưng giờ tuy thoát khỏi bụng cá nhưng không trông thấy đất liền đâu hết. Gần đây lại không có cù lao hay thuyền bè. Làm thế nào mà trở về được?
Vân Tuệ nghe chàng ta nói như vậy, cúi đầu nhìn xuống quả thấy dưới chân mình mềm nhũn như không phải là đất, nàng lại đưa mắt nhìn bốn bể chung quanh lại càng kinh hãi thêm, nàng nghĩ mãi không ra được cách nào để thoát khỏi chốn đó cả.
Lúc ấy trời sắp chính ngọ, mặt trời nóng như lửa chiếu xuống đầu hai người, chỉ trong chốc lát máu trên mình hai người đã khô.
Uyên nhi rất quan tâm đến vết thương của Vân Tuệ nên vội hỏi:
-Chị Tuệ, mau vận khí thử xem, nếu thấy chỗ nào đau hay bị trắc trở nói cho đệ biết, để tiểu đệ nghĩ cách cứu chữa cho chị. Chữa khỏi cho chị xong chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây.
Nghe Uyên nhi nói vậy, Vân Tuệ mới cảm thấy mình mệt mỏi và yếu ớt thực, nàng dẹp sự kinh hãi và lo âu sang bên, vội vàng xếp bằng vận khí điều thức, ngờ đâu vừa vận khí đã khạc ra một đống máu tươi, người lảo đảo suýt ngã.
Uyên nhi đứng cạnh thấy vậy, vội ôm lấy nàng và luồn tay qua nách đưa về phía trước ôm chặt ngực trái cảu nàng soa bóp luôn. Đồng thời tay phải đặt vào Đan Điền Huyệt.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi ôm chặt mình, tay xoa ngực, tay để lên bụng như thế hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, nhưng nàng không chống cự, trái lại còn tựa cả lưng vao người Uyên nhi.
Tuy Uyên nhi phát triển nhanh, cao lơn không kém gì người mười tám mười chín, nhưng dù sao tuổi của chàng chỉ mới mười ba, chưa biết tình ái là gì, vì thế tuy chàng ôm Vân Tuệ vào lòng, hai tay xoa bóp nơi quí báu nhất của thiếu nữ mà lòng không dao động chút nào, chàng chỉ nhất tâm nhất chí muốn chữa khỏi cho chị Tuệ, cho nên chàng vận Đơn Thiết Thần Công ra theo trong cuốn Thần Nông Y Giản mà chữa cho Vân Tuệ. Một luồng chân khí ở gan bàn tay cảu chàng dồn sang người của Vân Tuệ đả thông các huyệt bị tắc, giúp nàng thâu lượm lại chân khí đã tản mát.
Vân Tuệ chưa học qua cuốn Thần Nông Y Giản, nhưng phàm người có võ công đều biết vận nội công để chữa thương cho người khác.
Nhưng nếu chân khí của bản thân không luyện tới mức thượng thừa thì không ai dám ra tay chữa thương cho người khác cả, vì chữa như thế không những bị tiêu hao chân lực rất nhiều, mà nếu thiếu định lực hay bị ngoại vật chi phối chân khí sẽ chạy loạn ngay, nhẹ thì nội thương, nặng hơn thì tẩu hỏa nhập ma hay bị mất mạng.
Vì thế mà Vân Tuệ cảm thấy hai gan bàn tay của Uyên nhi nóng hổi, hai luồng chân khí như hai ngọn lửa kèm them tam muôi chân hỏa thấu sang bên người mình. Nàng cả kinh thất sắc, nàng không ló cho mình mà sợ cho Uyên nhi, nhỡ sơ suất một chút thì chàng không bị tẩu hỏa nhập ma cũng bị thương nặng, như vậy dù có chữa khỏi cho nàng cũng vô ích. Cho nên nàng tuy kinh ngạc nhưng thấy Uyên nhi đã như cưỡi trên mình hổ rồi cự tuyệt cũng không được nữa. Vì nàng cố sức vận nội công phụ giúp Uyên nhi.
Nhờ có sự hợp tác của nàng Uyên nhi đỡ mệt nhọc hơn trước. Một lát sau chân khí của nàng đã nghênh tụ, dần hòa hợp với chân khí của Uyên nhi thông qua cá quan huyệt rồi trở về Đơn Điền. Uyên nhi lại giúp nàng chuyển vận thêm hai lần như thế nữa, thấy không còn bị cản trở gì chàng mới dừng tay.
Vân Tuệ không những lành mạnh như thường, lại còn được tam muội chân hỏa thuần dương của Uyên nhi dồn sang, nội công của nàng tinh tiến hơn trước nhiều.
Uyên nhi chữa cho Vân Tuệ xong liền buông tay ra. Vân Tuệ vội quay lại ôm chàng, cảm động vô cùng khẽ gọi:
-Uyên đệ…
Nàng vừa nói tới đó đã thấy Uyên nhi mồ hôi toát ra như tắm, mặt chàng bị máu cá nhuộm đỏ nên không sao biết được sắc mặt ra sao, nhưng trông thái độ cũng đủ biết chàng mệt nhọc lắm rồi. Nàng càng cảm động thêm ứa nước mắt nức nở hỏi:
-Uyên đệ hà tất phải tốn công mệt nhọc như vậy, vết thương của tôi có nặng lắm đâu, giờ tuy tôi lành mạnh ròi mà hiền đệ mệt nhọc như thế này tôi yên lòng sao được.
Uyên nhi mỉm cười, đang định an ủi nàng mấy câu để nàng yên tâm, nhưng nàng nhất định không cho chàng nói và còn nói thêm:
-Uyên đệ mệt rồi mau nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nàng đã đỡ chàng ngồi dậy rồi kéo chàng nằm xuống gối vào đùi mình, móc túi lấy khăn tay lau mồ hôi và máu cá trên mặt ch chàng. Chàng được Vân Tuệ săn sóc như vậy cũng cảm động hết sức, chàng nhìn thẳng vào mặt nàng, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng Vân Tuệ đã dùng tay bịt mồm chàng và giả bộ hờn giận nói:
-Hiền đệ không chịu nghe lời tôi thực tức chết đi được, nếu hiền đệ còn nói nữa thì tôi đánh cho đấy.
Nàng nói xong miệng tủm tỉm cười, hai má đỏ bừng rồi lại bịt tay vào mắt Uyên nhi nói tiếp:
-Hiền đệ nhìn tôi làm chi, mau nhắm mắt vào nghỉ ngơi đi. Hiền đệ chẳng nói mau nghĩ cách rời khỏi nơi đây là gì?
Vốn dĩ chân khí của Uyên nhi chưa luyện tới mức thượng thừa, nên sau khi tiêu hao bấy nhiêu chân khí để chữa thương cho Vân Tuệ cảm thấy mỏi mệt vô cùng, nên nghe nàng nói vậy cảm động vô cùng, vội nhắm mắt lại nghỉ, ngờ đâu ngủ thiếp lúc nào không hay.
Lúc ấy trái lại Vân Tuệ tỉnh táo vô cùng, thấy Uyên nhi nằm gối vào đùi mình ngủ rất ngon, nàng vừa mừng vừa lo. Nàng cúi đầu nhìn mái tóc đen của chàng bị máu cá nhuộm thành đỏ, bộ mặt đẹp của chàng tuy nàng đã lau chùi sạch nhưng vẫn còn lấm tấm chưa hết, nhưng không tổn hại gì đến bộ mặt đáng yêu của chàng. Nàng càng ngắm càng thấy chàng đẹp như tranh vẽ, đầu óc cứ nghĩ vơ vẩn hoài, chỉ thấy lúc ấy nàng thay đổi sắc mặt luôn, khi thì cau mày lo nghĩ, khi thì mỉm cười, sau cùng lại hổ thẹn, hai má đỏ bừng và vội ngẩng mặt lên không dám ngắm nhìn mặt của Uyên nhi nữa. Nhưng không bao lâu nàng lại cúi xuống ngắm nhìn, bụng bảo dạ:
“Nếu mặt y xấu xí thì khi nào ta lại yêu y như vậy.”
Vấn đề đó quả thực khó giải đáp. Nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra được câu trả lời, nhưng có một điều nàng dám chắc là sau này Uyên nhi không may ngộ nạn, bộ mặt bị hủy xấu như ma quỷ đi nữa nàng vẫn yêu chàng như thường. Vì khuôn mặt Uyên nhi đã in sâu vào tận đáy lòng nàng rồi. Nàng cứ ngắm nhìn và nghĩ vẩn vơ quên cả mình đang ở đau và đang đói khát, sự thực suốt một ngày trời nàng chưa hề ăn uống gì.
Lúc ấy, mặt trời đã sắp lặn. Bốn bể tối dần. Gió bể thổi đến càng lúc càng mạnh. Nàng ngơ ngác nhìn bố bể xung quanh thấy chỉ có nước với nước. Ngoài sóng gió ra thì không còn vật gì nữa, vì thế nàng mưois lo âu quay đầu lại ngắm Uyên nhi thì thấy chàng vẫn ngủ say, miệng tủm tỉm cười hình như đang mơ một giấc mộng rất đẹp vây, nàng khẽ thở dài một tiếng, không đang tâm gọi chàng dậy.
“Ta nên gọi chàng dậy… nhưng thôi để chàng ngủ thêm vì chàng quá mệt rồi.”
Quả thực Uyên nhi quá mệt nhọc. Chàng ngủ say quên hết cả những chuyện chung quanh, miệng chàng cười tủm tỉm vì chàng nằm mê thấy mình bước chân vào giang hồ làm những việc nghĩa hiệp diệt trừ kẻ gian, nên chàng đắc chí, giơ tay lên đấm một cái, ngờ đâu đánh trúng phải bộ ngực của Vân Tuệ.
Vân Tuệ giật mình kinh hãi vội ngửa người về sau tránh, còn Uyên nhi chỉ trở mình một cái lại ngáy khò khò ngay.
Lúc ấy mới biết Uyên nhi nằm mơ vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng định đỡ đầu chàng nằm lên đùi mình nhưng lại sợ chàng thức giấc. Đồng thời nàng thấy máu trên người mình tuy đã khô nhưng tanh hôi vô cùng, nên nàng nghĩ thầm:
“Sao ta không nhân dịp này xuống bể tắm rửa một lát, đằng nào Uyên  đệ cũng đang ngủ say kia mà. Vả lại không có người xem trộm, ta tắm một cái cho thoải mái có hơn không?”
Nghĩ đoạn, nàng lẳng lặng đi tới cạch nước nhảy xuống bể. Vì nắng chiếu suốt ngày nên nước bể lúc bấy giờ rất mát. Nàng cứ nhô lên ngụp xuống ở trên ngọn sóng và thấy trong người dễ chịu vô cùng. Nàng lặn xuống bể để gội đầu, rửa sạch rồi nàng mới giặt quần áo. Máu đã bám vào quần áo cả ngày nên không sao giặt sạch được.
Nàng tức giận cứ để cho nói nổi trên mặt nước không thèm vò nữa. Đoạn nàng bơi đi bơi lại và lặn xuống nhô lên nghịch ngợm một hồi.
Uyên nhi bị ánh mặt trời đang lặn xuống mặt biển phản chiếu qua nước vào mặt làm chàng chói mắt liền tỉnh dậy. Chàng mở mắt ra không thấy Vân Tuệ đâu cả, cả kinh thất sắc, chàng tỉnh táo ngay vội lên tiếng gọi:
-Chị Tuệ, chị Tuệ…
Tiếng kêu của chàng có vẻ hoảng hốt.
Vân Tuệ đang ở dưới nước nghe tiếng tưởng chàng xảy ra chuyện gì, quên cả mình đang tắm. Nhô đầu lên và nhảy lên lưng cá, vừa trông thấy Uyên nhi chạy tới đông thời bị gió bể thổi đến, nàng cảm thấy người giá lạnh thì mới nhớ ra mình vừa mới trầm mình dưới nước nên nàng hổ thẹn vô cùng. Nàng la thất thanh rồi lại nhảy xuống bể.

HOMECHAT
1 | 1 | 227
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com