watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:12:5128/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 19
Hồi 8a

Cổ am nổi phong ba

Thì ra trong lúc Long Uyên đang đi ở ngoài sân người nha họ Đường đã trông thấy rõ rồi, vợ trồng viên ngoại với tiểu thư thấy chàng ngớ ngẩn và mặt khác hẳn lời giới thiệu của bà mai, hai vợ chồng với cô con gái đều thất vọng vô cùng: cho nên Đường viên ngoại mới bảo Tuệ Châu lui vào trong phòng tối tạm thời đừng ra mặt vội. Bây giờ thấy Long phu nhân hỏi tới đành phải gọi con ra chào và ông ta cũng định tâm rồi, chờ con mình vái chào hai vị Long phu nhận xong là cáo từ về ngay.
Ngờ đâu ông ta gọi luôn mấy tiếng không thấy con gái trả lời lại tưởng nàng xấu hổ không chịu ra, liền xin lỗi rồi vào phòng gọi con gái ra. Nhưng ông ta vừa vào đến trong phòng đã thất thanh kêu lên một tiếng, vội chạy ra hỏi lão sư thái rằng:
-Sư thái… căn phòng trong kia có cửa ngõ khác không?
Lão sư thái biết chắc có chuyện gì xảy ra nên vội chạy vào xem. Quả nhiên thấy cửa sổ mở toang và không thấy hình bóng của tiểu thư đâu hết!
Đường phu nhân thấy sắc mặt của chồng biết có chuyện gì xảy ra. Phu nhân chỉ sinh được một mình Tuệ Châu, nên yêu chiều cô con gái này vô cùng, bà ta giật mình kinh hãi, hoảng hốt chạy vào phòng trong.
Lão sư thái giầu kinh nghiêm giang hồ đoán chắc Đường tiểu thư yếu ớt như vậy không khi nào lại leo qua cửa sổ mà đi được, ngàn có leo qua cửa sổ thì với võ công cùng thính giác tinh tường thế này sao lại không nghe thấy. Bà ta đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, liền phát giác trên sà nhà có điểm hoi khác lạ. Lúc ấy bà ta không kịp trả lời vợ chồng Đường viên ngoại đã vội nhảy lên trên sà nhà cao hơn hai trượng.
Lão sư thái chỉ khám xét qua một chút vội phi thân xuống, miệng niêm Adi đà phật rồi nói:
-Xin hai vị thí chủ chớ có lo ngại, tiểu thư quả thực đã bị người ta bắt cóc rồi.
Đường phu nhân nghe nói dậm chân đấm ngực khóc lóc kêu la thảm thiết còn Đường viên ngoại thì ứa nước mắt.
Trí Trung và Trí Chi hai phu nhân cùng bốn thị nữ đều kinh hãi đến biến sắc, cuống quýt không biết xử lý thế nào cho phải.
Lão sư thái ngượng vô cùng khẽ nói:
-Xin hai vị thí chủ hãy bình tĩnh nghe bần ni… Bần ni tuy bất tài nhưng năm xưa cũng đã lăn lộn trên giang hồ vài năm nên có đôi chút kinh nghiệm, vừa rồi bần ni thấy vết  trên sà nhà, hiển nhiên kẻ gian tới cũng không lâu. Như vậy kẻ gian lẻn vào trong phòng này trước rồi thừa cơ bắt cóc lệnh ái đi.
Đường phu nhân nghe nói càng khóc thêm:
-Trời ơi… biết… làm sao bây giờ?... Ối con ơi là là con!
Đường viên ngoại chỉ biết nhỏ lệ lắc đầu thở dài.
Lão sư thái lại an ủi vợ chồng viên ngoại:
-Hai vị thí chủ chớ quá lo âu như vậy, nên giữ gìn sức khỏe, việc này xảy ra trong am của bần ni, tất nhiên bần ni phải chịu trách nhiệm. Phen này đành phải khai sát giới đấu với kẻ gian một phen.
Nói tới đó bà ta tức giận trợn to đôi mắt lên vẻ mặt đầy sát ý khiến ai trông thấy cũng phải kinh hãi. Lão sư thái lại nói:
-Đường lão thí chủ thử nghĩ lại xem, lúc thí chủ tới giữa đường có phát giác người nào khả nghi không? Hay người lạ mặt nào chủ ý tiểu thư không?
Đường viên ngoại lắc đầu, nhưng đột nhiên kêu lên một tiếng đáp:
-Ừ! Phải rồi, khi lão tới đây vì trời hãy còn nhá nhem người đi đường rất ít, vì mải xem phong cảnh tiểu nữ không cho buông mành xe xuống, lúc xe ra tới ngoại thành thì đột nhiên gặp một công tử ăn vận sa hoa cưỡi con ngựa cao ở đàng xa phóng tới. Khi đi cạnh xe y trông thấy tiểu nữ liền kêu lên ngạc nhiên, nhưng y không dừng chân lại thúc ngựa đi luôn. Lúc ấy nội nhân lại còn nói với lão: “chắc người ta là Long…”
Nói tới đó ông ta đưa mắt nhìn người nhà họ Long  không nói tiếp.
Lúc ấy mọi người mới biết rằng rằng ông ta đinh nói Long Uyên. Ai cũng quay mặt nhìn lại chàng ta, nhưng khôgn thấy hình bóng chàng ta đâu hết, không biết cũng biết đi đâu từ lúc nào rồi?
Trí Trung phu nhân ngạc nhiên vô cùng, đang định hỏi mấy thi nữ thì một tên trong bọn đã tiến lên thưa rằng:
-Vừa rồi thiếu gia nói thiếu gia thấy khó chịu không yên nên thiếu gia đã đi về nhà trước.
Trí Chi phu nhân càng lo sợ thêm không biết Long Uyên đau bệnh gì mà lại bỏ về như thế? BÀ ta cũng muốn về xem nhưng nơi đây đang xảy ra chuyện phiền phức như vậy mình không tiện bỏ về ngay, cau mày lại nhìn thị nữ nọ một cái, có ý trách nó sao lại không báo cho mình hay trước.
Lúc ấy sư thái lại lên tiếng:
-Thí chủ chưos lo việc này đã có manh mối đôi chút, bần ni thế nào cũng điều tra ra và đưa lệnh ái về. Việc này không thể trì hoãn được, bần ni phải đi ngay mời quí vị thí chủ hãy về phủ trước hễ có tin gì bần ni sẽ sai người đi báo cho quý vị hay ngay. Theo ý bần ni thì tót hơn hết đừng báo quan, vì tên giặc này võ công khá cao siêu, dù y cướp tài hay cướp sắc cũng không giám giết hại lệnh ái đâu. Nếu báo quan bình chỉ làm sao động mà xông ích lợi gì cả.
Nói tới đó, bà ta lại nói với Trí Trung và  Trí Chi nhị vị phu nhân:
-Mời hai vị thí chủ hãy về nhà trước, và làm ơn báo cho Trí Dũng sư đề hay, nếu sư đệ của bần ni có rảnh thì mau tới tệ am để giúp bần ni một tay.
Trí Chi phu nhân đang lo cho Long Uyên đã sớm muốn cáo lui rồi, bây giờ nghe nói vậy liền khuyên vợ chồng Đường viên ngoại vài lời rồi cùng Trí Trung phu nhân cáo lui đi về ngay.
Hai chị em dâu về tới nhà chưa kịp thay quần áo đã vội sang nhà Trí Dũng hỏi xem Long Uyên đã về chưa? Mới hay chàng ta chưa về tới. trí Trung phu nhân càng lo, vội nói:
-Như vậy biết làm sao bây giờ?
Trí Dũng đang đánh cờ trong thư phòng nghe tiếng vội chạy ra hỏi.
Trí Tri phu nhân nghĩ đến lời nói của lão sư thái vội kể chuyện Đường tiểu thư bị mất tích như thế nào. Trong lúc mọi người bối rối Long Uyên tự nhiên bảo khó chịu nên về trước nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy y về tới, không hiểu y đi đâu?
Trí Dũng cau mày lại suy nghĩ giây lát rồi nói:
-Ngũ tẩu cứ yên tâm. Uyên nhi đã lớn như vậy không khi nào lại bị người ta bắt cóc được, thiết nghĩ ở quanh huyện Chức Mạc này theo đệ biết rất ít có nhân vật võ lâm và cũng không có một người nào thuộc giới hắc đạo cả. Ao bàn ngày ban mặt như vậy lại có vụ bắt cóc xảy ra như thế được? Năm xưa sư tỉ đệ hành hiệp giang hồ biệt hiệu là Thiết Hốt Ni Pháp Duyên và cũng là sát tinh của bọn hắc đạo. Gần đây bà ta quy ẩn ở huyện này tuy không can thiệp đến việc bên ngoài, nhưng võ công của bà ấy ngày càng điêu luyện… Không ngờ tên dâm tặc nào mù quáng lại dám bạo gan bắt cóc người ở trong am như thế? Việc này không chừng làm bà ta tái nhập giang hồ một phen nữa.
Nói tới đây Trí Dũng thấy mọi người đều trố mắt nhìn mình, liền mỉm cười nói tiếp:
-Thôi bây giờ tôi phải đi gặp sư tỉ, chắc bà ta có việc gì dặn bảo.
Nói xong, ông sai mấy thị nữ lấy thanh bảo kiếm ra, giấu trong người rồi đi luôn.
*
Hãy nói tới Long Uyên, biết tin mình đi xem mặt vợ rồi, chàng liền nghĩ ra một kế hoạch tiêu cực rất khôn khéo rồi theo kế hoạch đó mà chàng hóa trang cho bộ mặt vàng khè, khiến ai trông thấy cũng tưởng đau ốm, tất nhiên chàng không dám giấu diếm bác bảy và cha mình, chàng thành thực thưa với hai người thanh là vì mình hãy còn nhỏ chưa muốn lấy vợ vội, hai là thiếu nữ kia có thật lòng yêu mình thì không cứ gì bộ mặt xấu đẹp, như vậy mới phải là yêu thực.
Trí Chi và Trí Dũng là người khoáng đạt xưa nay, thấy Long Uyên nói vậy thì đồng ý ngay.
Từ khi Long Uyên về nhà tới nay, ban ngày thường ở trong thư phòng học y bốc tinh tướng của Trí Chi, đêm đén lúc mọi người ngủ hết lại hay cùng cha vào trong rừng nghiên cứu võ công, vì vậy Trí Dũng không những biết rõ cá tính của con mình, đồng thời cũng biết con mình đã học hỏi thêm khá nhiều những võ công cao siêu.
Từ khi ra đời hành đạo đến giờ ông đã dự hàng trăm nghìn trận đấu lớn nhỏ, rất giàu kiến thức, nhưng ông thấy võ học của con mình huyền ảo khôn lường, nêu cũng tự nhận còn kém xa, ông biết võ công của mình không thể truyền thụ cho con được, nên ông chỉ dạy con kinh nghiệm thường thức và luật lệ giang hồ, để sau này con mình ra đời khỏi bị thiệt thòi và kém lịch duyệt.
Ngay hôm đi xem mắt vợ, Long Uyên lại bôi mặt vàng khè thêm khi tới ni am chàng cố ý làm ra vẻ khờ khạo để cho vợ chồng viên ngoại với cô con gái khinh mình, rồi tự động cự tuyệt hôn nhân này. Nếu bên nhà gái tự động cự tuyệt thì bá mẫu không sao bắt ép được mình nữa nên từ khi vào đến trong am rồi chàng chàng liền tỏ vẻ ngô nghê, nhưng sự thực tai mắt thì linh mẫn vô cùng. Vì vậy khi lão sư thái hàn huyên, trong phòng tối có tiếng động gì chàng đều nghe hết nhưng chàng lại tưởng là môn hạ của lão sư thái, cho nên chàng không để ý, tới sau nghe thấy Đường viên ngoại nói con gái bị mất tích, chàng mới giật mình sực tỉnh, tự nhủ:
“Tuy Tuệ Châu không quen biết ta, nhưng nàng vì mình mới tới đây, bây giờ nàng lại bị người ta bắt cóc đi như vậy, nếu có hậu quả không may gì thì tuy ta chưa giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết như vậy về mặt đạo nghĩa ta không thể nào tránh được trách nhiệm, vả lại ta đã có mặt ở đây chẳng lẽ thấy nguy mà không ra tay cứu hay sao?
Nghĩ như vậy, chàng nhân lúc mọi người đang hoang mang vội chạy vào trong phòng xem qua rồi ra dặn thị nữ vài câu rồi chạy đi luôn.
Chàng đoán chắc ban ngày ban mặt như vậy tên giặc không dám đi ra lối chính, nên chàng giở kinh công tuyệt đỉnh chạy thẳng hướng vườn hoa sau am. Trong vườn cây cối um tùm và cao trọc trời chàng cứ đi ở trên cây nhìn xuống, những người hay vật chạy qua bên dưới không sao tránh khỏi được tầm mắt của chàng.
Một lát sau chàng đã tìm được một vài manh mối. Thì ra con đường cái duy nhất ở trước am đi thẳng tới Linh Sơn có một người đáng cưỡi ngựa phóng chạy như bay, chỉ cách chỗ mình chừng 5 dặm đường thôi. Người đó ăn vận rất xa hoa, tay cầm cương, tay cầm roi vừa giật cương vừa quất ngựa chạy như bay bất chấp những người qua đường kinh hoàng né tránh, phía trước lại có một cái bọc rất to, nếu bọc đó là hành lý đáng lẽ phải cột ở phía sau yêu nhưng sao y lại để ở đằng trước làm vướng chân vướng cẳng như vậy. Hơn nữa lúc này đang giữa trưa trời nắng không ai bắt ngựa phóng chạy một cách kì lạ như vậy.
Vả lại y ăn vận nho sẽ trông văn vẻ lại phóng ngựa một cách ngông cuồng như vậy? Vì những điểm đó mà chàng không kịp suy nghĩ thêm liền giở khinh công tuyệt đỉnh đuổi theo, nhưng ban ngày ban mặt giở khinh công ra chạy trên đường cái như vậy, thường nhân lại nghĩ mình là ma quỷ, nên chàng đành trở về am lấy con ngựa già của lão bộc cưỡi tới mà đuổi theo.
Con ngựa này tuổi đã cao nên chạy rất chậm và đây là lần đầu tiên chàng cưỡi ngựa, chàng không quen, còn con ngựa thì chạy rề rề như người đi bộ vậy, chàng tức giận vô cùng, nhưng đã đi được một đoạn đường như vậy rồi, chẳng lẽ lại bỏ ngựa mà đi bộ sao? Bất đắc dĩ chàng đành để mặc cho nó chạy tới đâu hay tới dó. Mãi về sau chàng mới tới một thị trấn. Chàng liền nghĩ thầm:
“Nếu người đó không có ở đây ta phải mua một con ngựa khác mới được!”
Chàng vừa nghĩ vừa lấy thuốc dị dung ra, chỉ trong nháy mắt trên má trái của chàng đã xuất hiện một vết sẹo to bằng trái đào.
Trông mặt chàng lúc này lại càng xấu xí hơn, nhất là đôi mắt bỗng to lớn thêm trông khó coi vô cùng. Người ăn vận lịch sự như chàng mà xấu như vậy khiến ai trông thấy cũng phải tiếc rẻ. Nhưng chàng bất chấp mọi người chăm chú nhìn mình thản nhiên đi vào trong thị trấn, thị trấn này chỉ có một con phố lớn, hai bên có ba bốn tiện ăn và buôn bán còn lại chỉ toàn là nhà ở cả.
Lúc ấy đang là giờ nghỉ ngơi, các xe cộ và ngựa đều đậu ở trước một tử điếm và khách sạn. Trong tửu điếm ấy ngồi đầy khách. Chàng liếc mắt nhìn không thấy con ngựa vàng và cũng không thấy con ngựa nào giao bán. Đồng thời chàng đã thấy bụng đói cồn nhưng nghĩ đến cứu người như cứu hỏa, chàng không dám ở lại lâu.
Long Uyên vào tiệm ăn mua một khúc bánh mì lớn vừa đi vừa ăn rồi vào khách điếm. Tửu bảo thấy chàng ăn mặc lịch sự như vậy, tuy mặt xấu xí đáng ghét, nhưng cũng không dám thất lễ vội chạy lại mời ngồi.
Chàng thấy trước điếm có một con ngựa lông đen, liền hỏi tửu bảo:
-Ngựa kia của ai, chú thử hỏi xem người ta có bán không? Vì tôi có việc bận, đồng thời chuẩn bị cho tôi một cái bánh lớn nữa để tôi vừa đi vừa ăn.
Tửu bảo thấy chàng muốn mua ngựa, nên y yêu chí thế nào cũng có chút tiền thưởng, sau thấy chàng không muốn ăn cơm mà chỉ bảo làm một chiếc bánh mì lớn, y liền nghi ngờ cho chàng là người điên khùng vì không có tiền ăn cơm mà sao lại có tiền mua ngựa như vậy? Vì thế mà y có vẻ chần chờ.
Long Uyên thấy vậy càng nóng lòng sốt ruột thêm nhưng chàng không biết y đang khinh thị mình, chàng vội đứng dậy lớn tiếng hỏi:
-Xin hỏi con ngựa đen ở ngoài kia của ai thế? Chẳng hay có thể bán lại cho tại hạ không?
Chàng mới dùng hai thành nội lực mà tiếng nói của chàng đã làm váng tai mọi người rồi. Tất cả những người có mặt tại đó đểu trố mắt nhìn chàng. Chàng lại chắp tay chào và nói một lượt như trước. Mọi người không hiểu quái nhân xấu xí này đâu ra mà lại ăn nói như vậy.
Lúc ấy có một đại hán mặc võ trang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, mặt hung ác, lưng đeo khí giới trợn trừng mắt lên nhìn chàng la lớn:
-Con ngựa đó là của đại gia, tiểu tử xấu xí kia muốn mua định trả bao nhiêu?
Thấy thái độ của tên đó hung hăng như vậy, mọi người ngồi ở đó đều lo thay cho Long Uyên và còn bất bình hô chàng nữa, nhưng Long Uyên không tức giận chút nào, móc tay vào túi nấy một hạt minh châu to bằng trái long nhãn ra để vào bàn tay và nói:
-Hạt châu này đổi con ngựa của các hạ, các hạ bằng lòng không?
Mọi người đều kinh ngạc và xôn xao bàn tán, không ngờ thiếu niên xấu xí đó lại có một vật báu vô giá, mà lại dùng đổi lấy một con ngựa tầm thường.
Đại hán nọ cũng ngạc nhiên vô cùng. Y ngửng đầu lên cười ha hả, tiêng cười của y như tiếng thanh la vỡ, cười xong, y mới sầm nét mặt đáp:
-Con ngựa của đại gia là con ngựa thần, ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm, tiểu tử đừng có hòng dùng hạt châu tầm thường ấy mà đổi được con ngựa của ta.
Long Uyên mới về nhà có hơn hai tháng lại không sử dụng tiền bao giờ không biết giá trị của tiền bạc và châu báu gì cả, vì vậy chàng coi hai túi châu báu của mình cũng không có gì quan trọng. Lúc này nghe đại hán nói như vậy chàng tưởng là thực nên móc túi lấy các vật ra xem, thấy ngoài hai lọ thuốc dị dung ra chỉ còn một viên Kỵ thủy châu và một hạt minh châu nữa.
Chàng lấy hạt châu đó ra, còn những vật khác bỏ vào trong túi rồi ngẩng đầu lên định hỏi tiếp, thì thấy mọi người trong quán đều trố mắt nhìn mình, chàng biết nguy tai, không nên để lộ hạt Kỵ thủy châu ra vì hạt châu đó có ánh sáng chói mắt. Chàng đã để lộ hạt châu quý báu ấy nên nên làm cho mọi người có ánh mắt thèm thuồng. Sự thật chàng có biết đâu ngoài hạt châu đó ra, hạt châu kia cũng là báu vật. Nghĩ đến lời dạy cảu cha, chàng giật mình kinh hãi đưa mắt liếc nhìn, quả thấy đại hán nọ quả thực tỏ vẻ tham lam quá đỗi. Chàng đã biết nhưng giả vờ như không biết, giơ hai hạt châu lên hỏi:
-Thêm một hạt nữa bạn đã bằng lòng chưa?
Đại hán nọ cười khì khì tiến lên giơ tay ra định chộp hai hạt châu mồn thì nói:
-Được lám, được lắm.
Long Uyên tưởng y đã bằng lòng quay mình lại cầm gói bánh của tửu bảo đưa và trả bằng bạc rôi quay mình đi luôn. Không ngờ đại hán nọ nhân lúc chàng không phòng bị giơ tay ra chộp ngay vào yếu huyệt ở trên vai phải cảu chàng miệng quát:
-Tiểu tử ngoan ngoãn đưa nốt hạt châu kia đây, ta sẽ nhường ngựa cho ngươi cưỡi bằng không…
Y vừa cười vừa nhấn sức vào bàn tay vì trước mặt đông người như thế nên y chỉ bóp vào yếu huyệt của Long Uyên thôi. Nếu ở chỗ vắng vẻ y đã một đao giết chàng rồi.
Long Uyên không sao nhịn được nữa, chàng liền vận Đơn Thiết Thần Công ra bảo vệ lấy các nơi yếu huyệt nhưng chàng không muốn đả thương người nên chỉ phong bế các yếu huyệt thôi chứ không dùng cương khí phản chấn lại.
Đại hán nọ không cười nữa. Long Uyên giận dữ nói:
-Này, sao ngươi phản phúc như thế? Vừa rồi rõ ràng người đã bằng lòng rồi sao bây giờ ngươi lại tham lam như thể? Nếu ngươi không bằng lòng trao đổi thì trả lại hai hạt châu kia lại cho ta.
Đại hán nọ dùng đến năm thành công lực bóp chặt vào yếu huyệt trên vai của Long Uyên, một trong 36 tử huyệt của thân người, đừng nói là người thường, ngay cả người có võ công cao siêu mà bị người ta kìm chế yếu huyệt ấy cũng bán thân tê tái không thể nào cử động được. Nếu bị đối phương bóp chặt có khi chết ngay tại chỗ là khác. Ngờ đâu đại hán nọ cho là chắc ăn mười mươi thì Long Uyên đã từ từ quay người lại giằng tay ra được. Nếu chàng không có tuyệt học cái thế thì làm sao có thể làm được như vậy, nhưng tức cười thay vì lòng tham làm mờ mắt, đại hán không nhìn ra, trái lại còn nổi giận quát tháo:
-Tiểu tử muốn chết?
Y vừa nói vừa giơ quyền lên nhắm ngực Long Uyên tấn công luôn. Tất cả thực khách có mặt tại đó tuy có ác cảm với bộ mặt xấu xí của Long Uyên, nhưng cũng không ưa hành vi hung tàn của đại hán kia. Không ai dám ra can gián đại hán ấy cả, họ chỉ kinh hãi la lên, vì tên nào tên nấy biết đại hán kia không phải là tay vừa, nên không ai muốn tự cầm giây cột lấy người mình.
Người nào người nấy đều đinh ninh Long Uyên không sao thoát khỏi bàn tay độc của đại hán kia. Nhưng ngờ đâu họ thấy chàng chỉ từ từ giư tay trái lên và chìa hai ngón tay ra kẹp chặt lấy cổ tay của đại hán đó, quyền của đại hán đó ấn mạnh như thế mà lại bị ngón tay của chàng kẹp chặt không sao rút lại được.
Đại hán có biết đâu lúc này Long Uyên đang dụng Đơn thiết chỉ công tuyệt học trong Đơn Thiết Thần Công, y làm sao mà chống đỡ nổi, nhưng y vẫn không tự lượng sức, thấy rút tay không được liền rống lên một tiếng giơ tả quyền lên tấn công tiếp vào đầu Long Uyên.
Long Uyên nóng lòng đuổi theo tên bắt cóc, không muốn dây dưa mãi với đại hán này, cho nên vừa ra tay chàng đã giở tuyệt học làm cho đối phương kinh hãi mà rút lui ngay.
Ngờ đâu đối phương không biết lòng tốt của chàng lại còn hung hăng tấn tới, liền “hừ” một tiếng và nhấn mạnh sức vào hai ngón tay, đại hán nọ liền kêu rú lên như heo bị chọc tiết. Tay trái của y mới được nửa đường đã uể oải buông thòng xuống, mình mẩy đau nhức tê tái và ngồi thụp ngay xuống.
Nghe đối phương kêu rên thảm thiết như vậy Long Uyên giật mình đánh thót, buông hai ngón tay ra và lùi lại năm thước. Chàng thấy tên đại hán đó tay trái đỡ lấy tay phải từ từ đứng dậy mồ hôi trán toát ra như tắm hậm hực nhìn mình. Chàng biết đối phương đã bị thương rồi, trong lòng hơi ái ngại liền mỉm cười hỏi:
-Bạn bị thương ra sao, không việc gì chứ? Thế nào có bằng lòng đổi ngựa không?

HOMECHAT
1 | 1 | 216
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com