watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:22:0531/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 19
Hồi 3a

Thư của Dị nhân

Vân Tuệ thấy Uyên nhi hãy còn ngây thơ nên lấy làm thích thú cười bảo:
-Thôi được, em cứ ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ dạy em học võ. Trời sắp sáng rồi, em hãy nằm ngủ một lúc, lát nữa ra ngoài luyện võ.
Từ khi ăn được năm trái Kình châu, Uyên nhi cảm thấy tinh thần khác thường, vì vậy không buồn ngủ tí nào.
Nghe Vân Tuệ bảo không dám trái lời, sợ Vân Tuệ giận không dạy võ nữa, nên ngoan ngoãn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vân Tuệ thấy vậy đáp chăn cho y, thổi tắt đèn dầu ở trên bàn mới quay mình đi ra ngoài phòng.
Uyên nhi nàm trên giường tuy cố gắng hết sức nhưng tinh thần tỉnh táo không sao ngủ được, đồng thời những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cứ lần lượt hiện lên trong đầu óc nên làm tâm trí của y bị xáo dộng với những hình ảnh đó.
Lúc ấy trời chưa sáng. Vân Tuệ đã thổi tắt đèn dầu, trong phòng tối như mực. Nhưng, với Uyên nhi trong phòng vẫn sáng như ban ngày, y không biết đó là tác dụng của Kình châu nên tưởng rằng ở đây khác Trung Nguyên không có ngày đêm gì cả, lúc nào cũng sáng như ban ngày.
Y lẳng lặng đi ra ngoài phòng bước bào trong đại sảnh để ý xem. Y thấy căn nhà ấy chỉ có một người đang ngủ thôi chớ không có người thứ hai.
Y nghĩ vừa rồi chị Tuệ bảo luyện tập võ công, chắc chị ấy phải nghỉ ngơi chốc lát để chờ trời sáng tỏ mới ra ngoài luyện tập. Y tưởng người đang nằm đó là nàng, nhưng khi y đến gần xem kỹ mới hay người đó không phải.
Y vội lẻn ra ngoài cửa sảnh, đưa mắt nhìn bốn bề vì chỗ y đứng rất cao, có thể trông thấy hết thảy đất đai của chốn đào nguyên này, nhưng y thấy tất cả cảnh vật đều trầm tĩnh lạ thường. Những nhà cửa trong rừng đối diện không một bóng người. Y tưởng những người ở trong mấy căn nhà đó ngủ say cả.
Y quay vào trong nhà, đi tới cửa sau, thấy đằng sau nhà có trồng mấy cây thông cao ngang nóc nhà, cành lá giao nhau trông không khác gì một tấm bình phong thiên nhiên. Sau là tảng đá lớn, trên đỉnh tảng đá lởm chởm như hàm răng chó.
Uyên nhi đi tới bụi cây thông đã nghe thấy trên đỉnh tảng đá hình như có hơi thở rất mạnh, y ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ: “Chả lẽ chị Tuệ ở trên ấy?”
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, y muốn leo lên xem nhưng sự Vân Tuệ phát giác. Sau y leo lên trên một cây thông, nhờ có sức mạnh của kình châu người y nhẹ nhõm nên lúc này y leo lên cây không khó khăn gì hết và ngồi lên trên một cành cây nhỏ. Cành cây ấy cũng không gẫy và không có tiếng động gì cả.
Quả nhiên y thấy trên đỉnh tảng đá có một miếng đất bằng vuông vắn, mỗi bề dài hai trượng, ba mặt có những đá lởm chởm bao vây, còn một mặt hướng vè phía trong thì bằng phẳng.
Lúc ấy Vân Tuệ đang ở trên đó thật. Nàng đứng hướng về phía Đông, hai mắt nhìn thẳng không chớp, hai tay chống ra sau lưng, hai bàn tay ôm chặt chỗ lưng đó, mồm hơi mím, hai lỗ mũi của nàng phun ra hai làn sương mù trắng.
Những luồng gió bể thổi tới, mái tóc vàng, cùng áo lụa trắng theo gió phất phới, nhưng hai làn sương trắng ở trước mũi nàng lại không bị suy chuyển chút nào, dù gió thổi mạnh đến đâu nó vẫn nguyên như trước.
Uyên nhi ngạc nhiên vô cùng, hai mắt không chớp, nhìn thẳng vào mặt Vân Tuệ xem nàng làm trò gì?
Phía chính Đông, mặt trời đang từ từ mọc lên, tia ra những luồng ánh sáng đỏ trông rất đẹp mắt.
Hình như Vân Tuệ chịu không nổi ánh sáng, sương mù ở mũi nàng phun ra càng ngày càng dầy, càng trắng hơn. Chỉ trong nháy mắt đám sương mù ấy đã che lấp nửa người trên của nàng, như ẩn như hiện.
Uyên nhi đứng xem đờ người ra. Y cũng không biết trải qua bao lâu nhưng chỉ trong nháy mắt bóng người ở trước mặt lu mờ dần như một làn sương trắng rồi đột nhiên biến mất. Y đang thắc mắc bỗng cảm thấy lưng bị ôm chặt rồi người bay lên không và khi hạ chân xuống y mới hay đã đứng ở tren tảng đá mà Vân Tuệ vừa đứng lúc nãy.
Tai y bỗng nghe tiếng cười trong trẻo như tiếng nhạc và có tiếng thì thầm bên tai:
-Tiểu quỷ không chịu nghe lời chị, lại leo lên cây cao như vậy, em không sợ té chết hay sao?
Uyên nhi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, thấy chị Tuệ mặt tươi như hoa, tuy miệng trách mắng như vậy, nhưng mặt không có vẻ giận.
Uyên nhi yên tâm đang định giải thích thì Vân Tuệ đã xua tay bảo y đừng lên tiếng. Nàng lại tiếp:
-Thôi được nếu Uyên đệ không thích ngủ thì cứ ở đây xem chị luyện võ.
Nói xong nàng đã nhảy lên nhanh như điện chớp lướt qua ngọn cây, hạ chân xuống mái nhà. Chỉ nhún nhẩy một cái người ngà đã bay lên và chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Uyên nhi đang thắc mắc thì thấy chị Tuệ quay trở lại trở lại, trong tay cầm thêm một thanh bảo kiếm.
Thanh bảo kiếm này rất lạ, nơi che tay bằng bạc bóng nhoáng trông như cái bát vậy, thân kiếm cũng màu bạc, có ánh sáng tỏa ra làm lóe mắt. Thân kiếm dài ba thước, từ chuôi đến mũi to và dầy như nhau, độ bằng ngón tay cái thòi và tròn như một cái que vậy.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, un chạy lại đỡ thanh kiếm ở tay Vân Tuệ lên xem. Lúc ấy y mới hay thanh kiếm ấy hai bên đều là lưỡi chứ không có sống kiếm, nhưng cùn lắm. Y đang định sờ tay vào lưỡi kiếm, Vân Tuệ liền lên tiếng ngăn:
-Uyên đệ đừng mó vào! Có phải đệ tưởng nó cùn phải không?
Uyên nhi gật đầu, Vân Tuệ cầm lấy thanh kiếm khẽ chém vào một tảng đá đen ở gần đó, tảng đá bị chém đứt đôi mà không có tiếng kêu gì cả.
Uyên nhi lè lưỡi, lắc đầu, tỏ vẻ kinh dị. Vân Tuệ thấy vậy cười rồi nàng nghiêm nghị bảo Uyên nhi lui sang một bên. Nàng tiến ra giữa tảng đá, tay cầm thanh bảo kiếm, từ từ luyện từng thế một cho Uyên nhi xem.
Uyên nhi thông minh lạ lùng, tuy y chưa hề luyện qua kiếm pháp bao giờ, nhưng chỉ trông thấy một lần là nhớ liền, tuy chưa hiểu thấu tinh ảo của pho kiếm ấy ra sao, nhưng bảo y bắt chước diễn lại, y có thể biểu diễn ngay được.
Múa xong pho kiếm ấy, Vân Tuệ lại múa một lần nữa, nhưng lần này nàng múa nhanh hơn lần trước nhiều. Một lát sau, chỉ thấy nàng bị một làn kiếm quang bao trùm, rồi dần dần chỉ thấy một tòa núi bạc chứ không thấy người của nàng nữa.
Biểu diễn luôn một tiếng đồng hồ như vậy, Vân Tuệ bỗng thâu kiếm lại vẻ mặt vẫn tự nhiên, tủm tỉm cười đi tới trước mặt Uyên nhi.
Chưa bao giờ được trông thấy ai biểu diễn kiếm thuật tuyệt diệu như thế cả. Uyên nhi và thấy Vân Tuệ luyện xong pho kiếm ấy đã vỗ tay khen ngợi.
Vân Tuệ đắc chí, tay vuốt mái tóc, mặt thành khẩn nhìn Uyên nhi nói:
-Uyên đệ, tỷ rất cảm tạ hiền đệ đã tặng cho hai trái hạt châu. Chị ăn nó xong không những đả thông được Nhâm Đốc nhị mạch công lực cao hơn trước nhiều. Trước kia, tuy chị đã chịu khó khổ luyện mà không sao luyện được như ngày hôm nay. Mỗi lần tập nội công vì cương khí hộ thân không sao nghênh tụ được, hai mắt ánh nắng chiếu vào cứ đau nhức chịu không nổi. Đồng thời lần nào cũng vậy, luyện xong một pho kiếm là mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng hôm nay thì khác hẳn.
Uyên nhi “ồ” lên một tiếng, rồi vừa cười vừa hỏi lại:
-Có thực không chị Tuệ? Nếu vậy, em đã ăn năm trái, chắc em học võ dễ hơn người khác phải không?
Vân Tuệ nghĩ giây lát mới đáp:
-Việc này chị không rõ lắm, nhưng chắc phải dễ hơn người khác. Chỉ tiếc hiền đệ không biết cách tập hợp điều thức, dùng chân khí của mình dẫn linh khí của những trái châu ấy đột phá huyền quan, như vậy hiền đệ mới thâu được sức mạnh của nó làm sức mạnh của mình. Nên chị bảo đáng tiếc là thế đấy. Bằng không công lực của đệ đã mạnh bằng chị rồi và khi luyện tập võ công thành công nhanh chóng không sao tưởng tượng được.
Nghe thấy Vân Tuệ nói vâyk, Uyên nhi nản chí vô cùng, Vân Tuệ vội an ủi:
-Nhưng hiền đệ hãy còn ít tuổi, chỉ cần chịu khó luyện tập tới khi hiện đệ lớn bằng chị sẽ giỏi hơn chị nhiều. Vì linh khí của những trái châu đó vẫn ở trong người hiền đệ, rồi chị sẽ dạy đệ cách nghênh thần, điều khí khi Nhâm Đốc nhị mạch của đệ đã thông rồi lúc ấy sự tiến bộ của hiền đệ sẽ nhanh chóng vô cùng.
Uyên nhi nghe vậy mừng rỡ, nắm tay Vân Tuệ vừa nhảy vừa la lớn:
-Thích quá, chị Tuệ mau dạy em đi. Thế nào em cũng gắng công học tập. Chị không tin thử xem, em đã học múa kiếm rồi đấy.
Nói xong, y cầm lấy thanh kiếm của Vân Tuệ đi ra giữa tảng đá, đúng ngay chỗ Vân Tuệ đứng hồi nãy, rồi đứng thế từng thức một y bắt chước đúng hết pho kiếm của nàng vừa biểu diễn mà khua động.
Thoạt tiên, Vân Tuệ lại tưởng y là một đứa trẻ hiếu kỳ thích đùa, cố ý cầm thanh kiếm lên múa chơi đấy thôi. Ngờ đâu y lại múa đủ pho kiếm, không thiếu một thế nào, thức nào hết, và cũng không nhầm lẫn gì cả.
Vân Tuệ ngạc nhiên vô cùng rồi nàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, cứ lặng lặng đứng xem Uyên nhi múa hết mười hai thức mà mình biểu diễn hồi nãy.
Mười hai thức kiếm đó trông bề ngoài tuy rất giản dị, nhưng đó là tâm huyết kết tinh cả một đời của Cô Độc Khách.
Hồi nhỏ Cô Độc Khách được dị nhân truyền thụ cho, kiếm thuật tuyệt học của các môn phái, khi tuổi già lão hiệp ẩn cư trong cù lao này, nhận thấy võ học của các môn phái tuy phái nào phái nấy đều có huyền diệu riêng nhưng vẫn còn nhiều khuyết điểm vì thế ông ta mới hợp kiếm pháp, chưởng pháp với nội lực của các nhà rồi mới tự sáng chế ra mười hai thức kiếm và mười hai thức chưởng và đặt cho hai pho đó một cái tên: Cô Độc Kiếm pháp và Cô Độc Chưởng pháp. Còn về mặt nội công thì hợp nhất nội công chính tông của Phật Đạo hai nhà mà tạo ra tĩnh tọa điều tức và Thiên Địa Cương Khí. Tĩnh tọa điều tức đem chân khí vào người là căn bản điều nguyên, và cũng là căn bản của sự luyện tập môn Thiên địa cương khí.
Còn Thiên địa cương khí là đem chân khí vận ra ngoài hút tinh anh của trời đất vào trong người, hóa vô hình thành hữu hình, rồi lại hóa hữu hình ra vô hình. Khi luyện đến mức tuyệt đỉnh, chân khí của mình sẽ hội hợp với trời đất thành một, thần tới ý hội, ý tới khí theo, mồm mũi da thịt đều có thể thoát ra chân khí rồi kết tụ ở ngoài người. Lúc ấy có thể phòng thân cũng có thể phản chấn. Nếu dùng chưởng lực đẩy ra, chỉ khẽ phát động là đả thượng được kẻ địch ngay, huyền diệu khôn tả.
Cô Độc Khách sáng tạo ra môn Thiên Địa Cương Khí, luyện tập không lâu thì bị kẻ thù đánh bị thương nặng và đã ngậm hờn xuống suối vàng.
Vân Tuệ luyện tập môn này mới được 7, 8 năm. Môn Thiên Địa Cương Khí plhair học tập 30 năm trở lên mới thành công, ngờ đâu từ khi ăn được hai trái kình châu. Nhâm Đốc nhị mạch đả thông, chỉ trong một đêm đã luyện tới mức dồn chân khí kết thành một đám sương mù rồi, như vậy chả là một kỳ tích là gì?
Còn về hai môn kiếm thuật và chưởng pháp, tuy chỉ có mười hai thức thôi nhưng thức nào cũng tinh hoa vô thượng, nên rất khó lĩnh hội sự tinh ảo của nó.
Sáng hôm nay trong khi luyện tâp không những nàng đã hoàn toàn thành công mà cả Uyên nhi cũng học được sơ bộ, như vậy nàng không kinh hãi, mừng rỡ sao được.
Chờ Uyên nhi luyện xong nàng vội chạy lại ôm vào lòng hôn hít một hồi, cảm động nói:
-Uyên đệ thông minh và tài ba thật. Hiền đệ có lẽ là thần đồng. Vừa mới học mà đã thành công đến như thế rồi.
Uyên nhi thấy Vân Tuệ khen ngợi mình như vậy ngượng vô cùng định nói vài câu khiêm tốn nhưng y nghĩ mãi không nói lên lời.
Vân Tuệ thấy y có vẻ ngượng liền cười khì, đỡ lấy bảo kiểm, ẵm y lên rồi nói:
-Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi.
Uyên nhi lẳng lặng gật đầu rồi gục đầu vào nàng. Vân Tuệ cười khanh khách rồi đi như bay, nhảy xuống dưới, đặt y xuống, và dắt tay đi vào trong khách sảnh. Lúc ấy trong sảnh đã có một người đàn bà trạc ngũ tuần đang quét dọn. Vân Tuệ vừa trông thấy người đàn bà đó liền lên tiếng gọi:
-Vú Triệu, dậy sớm thế! Vú xem, chú em mà tôi đã cứu ở ngoài bể vào từ hồi hôm, tên là Long Uyên, vú bảo có đáng yêu không?
Nói xong nàng lại giới thiệu với Uyên nhi:
-Đây là vú Triệu. Vú ấy đến đây làm đã mười mấy năm rồi. Chính vú ấy đã nuôi chị từ nhỏ đến giờ. Vú Triệu tốt lắm, sau này có việc gì, hiền đệ cứ nhờ vú làm giúp, thể nào vú cũng vui lòng. Có phải thế không vú Triệu?
Nàng quay lại vú Triệu mà hỏi như vậy.
Từ khi hai người bước vào khách sảnh đến giờ, vú Triệu ngắm nhìn Uyên nhi không chớp, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Lúc này, vú ta thấy Vân Tuệ nói như vậy, vội chạy lại xoa đầu Uyên nhi tắc lưỡi khen ngợi và nói:
-Cậu bé này đẹp trai thật sao lại phiêu lưu đến chốn này thế? Có cậu ấy ở chung với chúng ta tiểu thư không còn buồn như trước nữa. Cậu bé đừng có sợ cứ yên tâm ở đây, có việc gì cậu cứ dặn bảo tôi, đừng có ngượng ngịu và phải coi đây là nhà của cậu.
Nói xong vú bỗng nghĩ tới một việc cất tiếng kêu ủa rồi tiếp.
-Sao tôi lại lẩm cẩm như thế. Mải nói chuyện quên cả tiểu thư và cậu bé đói bụng. Thôi, để tôi vào làm cơm trước. Cậu bé, cậu thích ăn gì bảo cho vú biết, để sau này vú sẽ làm cho cậu ăn. Vú đoán những món của vú làm ra thế nào cậu cũng ăn ngon lành lắm. Rồi cậu sẽ trắng trẻo mập mạp như tiểu thư vậy.
Vú ta vừa nói vừa đi vào trong bếp, Vân Tuệ chờ Uyên nhi ngồi xuống mới bỏ kiếm vào bao, đem vào trong thư phòng cất đi. Nhưng khi nàng vừa vào tới cửa bỗng thấy cái hòm sắt hôm qua đem về vẫn còn nằm ở yên đó. Nàng vộ hỏi Uyên nhi:
-Hôm nầy có phải đựng hành lý của hiền đệ không?
Uyên nhi lắc đầu rồi kề qua chuyện cái hòm sắt đó cho Vân Tuệ nghe và nói tiếp:
-Cái hòm sắt này lạ thật, trông nó như một khối vậy, không sao mở được ra, không biết ở bên trong đựng gì! Chị Tuệ có cách nào mở ra không?
Vân Tuệ để cái hòm đóleen mặt bàn, xem kỹ lưỡng một hồi, nàng chỉ thấy cái hòm ấy dài chừng hai thước rưỡi, mỗi bề dày chừng một thước, chỗ giữa có một quai sách sắt, còn bốn xung quanh không có khe hở nào hết, trông như một khối sắt làm thành cái hòm ấy vậy.
Nhưng nếu bảo nó là một khối sắt, sao nó lại nhẹ như vậy?
Như thế hiển nhiên bên trong phải trống rỗng.
Nàng cầm cái hòm lên lắc thử, nhưng không nghe thấy bên trong có tiếng động gì cả, nàng tức giận vô cùng, dùng bảo kiếm rạch theo nắp hòm một vòng, bảo kiếm sắc bén, chỉ rạch một lượt như vậy đã mở được nắp hòm ra liền.
Uyên nhi đứng ở trên ghế liền giơ tay mở nắp hòm ra xem thì thấy chứa toàn những lá cây bằng sắt. Những lá cây ấy dài chín tấc, rộng bảy tấc rất mỏng xâu bằng hai sợi gân bò thành một chuỗi trông như những cánh hoa lê vậy.
Vân Tuệ cầm những lá sắt đó ra để lên trên bàn xoảng. Nàng lại thấy bên dưới có một chuỗi miếng tre cũng xâu bằng gân bò. Những miếng tre đó cũng to bằng những miếng lá sắt vậy.
Uyên nhi lấy chuỗi miếng che đó ra thì thấy bên dưới còn một thanh đoản kiếm với một cái ống bạc. Y nhanh tay cầm lấy hai vật đó, nhưng y cầm thanh kiếm lên rồi rút mãi không rút ra được. Y tức giận cứ chạy quanh bàn hoài.
Vân Tuệ thấy vậy cười khúc khích, đõ lấy thanh kiếm, nó chỉ dài độ hai thước ba tấc thôi.
Nhưng hình dáng rất cổ kỉnh, cán và bao kiếm đều đỏ như màu máu, cán chỉ có ba tấc thôi, một bên khắc hai chữ “Đơn Huyết”, còn bên kia khắc bốn chữ “đơn tam tử trù”.
Vân Tuệ bấm cái chốt ở dưới cán, rút lưỡi kiếm ra khỏi bao, nhưng mới rút ra độ một tấc, ánh sáng đỏ của thân kiếm đã chiếu sáng cả căn phòng.
Uyên nhi vỗ tay la lớn, Vân Tuệ cũng kinh ngạc hết sức, nhanh tay rút nốt kiếm ra khỏi bao. Ánh sáng kiếm không những làm sáng tỏ cả căn phòng, mà tia sáng cứ co giãn luôn. Nàng còn cảm thấy thân kiếm rung động hình như muốn bay đi vậy, nàng biết thanh kiếm này lâu năm đã thông linh không muốn để cho người giá ngự, nên nàng vội vận công dùng sức nắm chặt nó.
Uyên nhi không biết trời cao đất rộng thấy thân kiếm rung động hoài và thấy tia sáng của mũi kiếm co giãn luôn, có lúc dài tới nửa thước tưởng là trò chơi liền đưa tay sờ thử.
Ngờ đâu tay y chưa đụng tới. Vân Tuệ định quát bảo thì cán kiếm đột nhiên nẩy mạnh một cái, đã rạch đúng đầu ngón tay Uyên nhi, máu chảy ra liền.
Uyên nhi với Vân Tuệ cùng kinh hoảng la lớn, Uyên nhi vội rút tay lại. Vân Tuệ cũng đột nhiên mất hết hơi sức.
Thanh kiếm dính một chút máu tanh, tia sáng ở đầu kiếm đột nhiên vươn dài ra. Nhân lúc Vân Tuệ cầm không vững, nó tự động giằng mạnh một cái nhảy ra khỏi tay nàng và bắn thẳng về phía Uyên nhi.
Vân Tuệ thất thanh la lớn.
Nàng vừa kêu vừa vươn tay ra dùng môn “Nhân quang túc ảnh” để bắt lấy thanh kiếm. Nhưng nàng không sao bắt nổi thanh kiếm ấy.
Uyên nhi đang kinh hãi và đau tay, bỗng thấy thanh kiếm nhắm mình phi tới càng sợ thêm, nhưng theo phản xạ vẫn giơ tay chảy máu lên đỡ. Không hiểu y làm thế nào mà lại nắm được cán kiếm.
Thanh bảo kiếm vừa lọt vào tay y, những tia sáng ở mũi kiếm bỗng biến mất, và sáng tỏa ra bỗng chuyển thành màu hồng xẫm, và cũng không thấy nó rung động sút ra khỏi tay của Uyên nhi.
Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp đó chỉ trong nháy mắt.
Vân Tuệ thấy mình không bắt nổi thanh bảo kiếm đã lo âu kinh hoảng hết sức, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã thấy sự thay đổi kỳ lạ đó. Quả là kỳ tích. Vì tuổi lớn hơn, công lực mạnh như thế mà nàng không chế ngự nổi thanh bảo kiếm. Trái lại Uyên nhi không biết võ công lại thu phục nổi, như vậy chả là kỳ tích là gì?
Nàng ngơ ngác giây lát, thấy ngón tay Uyên nhi vẫn còn chảy máu vội nói:
-Để chị đi lấy thuốc ra băng bó cho, đệ mau cất thanh quái kiếm này đi, đừng để nó chiems phải nơi khác, không phải là chuyện đùa đâu.
Nói xong nàng nhanh nhẹn đi vào trong phòng lấy thuốc và vải ra để băng bó cho Uyên nhi.
Vân Tuệ ra tới nơi thấy Uyên nhi không những không nghĩ gì đến vết thương đang chảy máu mà lại còn vui vẻ hai tay cầm cán kiếm cứ múa may quay cuồng hoài.
Nàng vừa thương vừa buồn cười và thán phục đứa trẻ bạo gan. Nàng tới gần cắm bao kiếm vào thân kiếm rồi để thanh bảo kiếm lên trên bàn. Nàng ngồi xuống ghế kéo Uyên nhi lại gần băng bó và cho y uống thuốc.
Sự thật vết thương không nặng lắm, tuy chảy khá nhiều máu nhưng ngón tay giữa chỉ bị sướt một chút da thôi.
Nàng băng bó cho Uyên nhi xong dặn bảo y phải cẩn thận đừng có nhúng tay bị thương đó vào nước và cũng đừng bỏ miếng vải nơi tay ra.
Uyên nhi vâng dạ và cầm thanh kiếm lên đùa nghịch.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi thích thanh kiếm như vậy liền khuyên bảo:
-Tiểu đệ, đừng có đùa nữa, đằng nào thanh bảo kiếm cũng là của đệ, chờ khi đệ học xong kiếm pháp, lúc ấy đem nó ra xử dụng có hơn không? Bây giờ đệ hãy còn nhỏ khong nên nghịch những võ khí sắc bén này. Để chiều nay, tỷ lấy trúc làm thành một thanh trúc kiếm cho tiểu đệ nhé, đệ có bằng lòng không?
Uyên nhi mừng rỡ vô cùng vâng dạ luôn mồm. Lúc ấy vú Triệu đã bưng cơm ra, trông thấy những đồ để trên bàn và nững giọt máu tươi, vú kinh hoảnh hỏi:
-Tiểu thư, tay của cậu bé làm sao lại bị thương như vậy?
Vân Tuệ kể rõ nguyên nhân cho vú Triệu, vú hoảng sợ miệng niệm phật rồi nói tiếp:
-Cậu phải cẩn thận mới được, tục ngữ có câu “Đao thương không có mắt” nhỡ nó đâm vào chỗ khác có phải nguy tai không? Từ giờ trở đi cậu đừng có nghịch nữa nhé.
Nói xong, vú ta bày thức ăn lên bàn, cầm tay của Uyên nhi lên xem.
Ngờ đâu Uyên nhi không coi vết thương đó vào đâu cả, cười khúc khích nói:
-Vú Triệu, không sao đâu. Vú ngồi đây ăn cơm với chúng con nhé?
Vú Triệu thấy y không có vẻ gì đau đớn hết mới yên tâm và lắc đầu, rồi vú dọn cái hòm sang một bên lau chùi các vết máu và trả lời:
-Cậu ăn với chị trước, vú có việc bận lát nữa ăn cũng được.
Nói xong vú đi xuống bến luôn. Uyên nhi liền ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nghịch chuỗi sắt mỏng. Y lật lên xem bỗng kinh hãi la lớn:
-Chị Tuệ, chị xem, trên miếng sát có chữ.
Vân Tuệ vội để bát cơm xuống, cầm những miếng sắt nhỏ đó lên xem từng miếng một. Càng xem càng ngạc nhiên vì nàng không thấy một miếng nào có chữ cả, lại tưởng Uyên nhi đùa liền trách:
-Tiểu đệ đừng nói bậy, làm gì có chữ nào?

HOMECHAT
1 | 1 | 238
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com