Thiểm quang trong bóng tối, là mục quang!
Mục quang của thanh y nhân lạnh ngắc, ngời ngời, sắc bén!
Mục quang chưa từng ly khai cái đồng hồ cát.
Đồng hồ cuối cùng đã chảy hết cát!
“Đã đến giờ!”. Thanh y nhân là người đầu tiên mở miệng, giọng nói cũng lãnh đạm.
“Bất Liễu, Trương Phượng còn chưa đến”. Người thứ hai mở miệng là Bộ Yên Phi.
Bộ Yên Phi không những người đẹp, thanh âm cũng êm ái dễ nghe.
“Đợi thêm nửa khắc cũng không sao!”. Ôn Bát gia nói tiếp một câu, quạt xếp trong tay vẫn đang đung đưa.
“Bất tất phải đợi nữa!”. Thanh y nhân cười lạnh:
“Giờ này còn chưa thấy người, hai người bọn họ vĩnh viễn không còn đến được nữa!”.
Ôn Bát gia ngẩn người, thiết phiến liền dừng quạt.
Tiếng ho húng hắng của Tào Kim Hổ ngưng bặt, song thủ đang lau lưỡi búa khổng lồ của Ân Khai Sơn cơ hồ rơi xuống cạnh bén của cự phủ.
Một sự tĩnh lặng dị thường.
“Còn Biên Bức?”. Thường Tam Phong chợt mở miệng hỏi.
“Biên Bức tiên sinh đang ở trên xà nhà!”. Thanh y nhân phất tay.
Thanh y nhân thì ra không phải là Biên Bức, vậy thanh y nhân là ai?
“Vậy còn đợi gì nữa?”. Thường Tam Phong hỏi nữa.
“Không đợi nữa!”. Một giọng nói khan khản già nua chợt phát ra trên xà nhà!
Sa châu:
cồn cát.
Bỗng một luồng âm phong ùa xuống! Đèn dầu leo lét liền tắt ngóm! Sát na đèn lửa tắt phụt, thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen như u linh lăng không rơi mình trên một cái ghế trống!
Đó mới là Biên Bức!
Tối, càng tối hơn! Trong bóng tối chỉ có một điểm nhụy đèn đo đỏ còn chưa tắt hẳn. Giữa vùng ánh sáng còn dư lại đột nhiên xuất hiện hai ngón tay khô gầy tựa như vuốt chim. Hai ngón tay đó bóp lại, chút ánh sáng kia liền mất hẳn!
Lúc Biên Bức chưa có mặt còn có thể thắp đèn, Biên Bức một khi đến là chút nhụy đèn le lói cũng không cho phép tồn tại! Biên Bức không ngờ lại sợ ánh sáng như vậy!
Bây giờ thì được rồi.
“Bắt đầu bắt đầu, có thể bắt đầu rồi!”. Khan khản, già nua, lại là thanh âm của Biên Bức.
Trong bóng tối nghe thứ tiếng cười đó thật vô cùng âm trầm khủng bố. Biên Bức cả cười cũng đặc biệt khó nghe.
Tiếng cười chung quy đã ngưng lại.
Trong bóng tối một thanh âm liền tiếp nối, là thanh âm của Ôn Bát gia:
“Thẩm Thắng Y thật là vật gì đây?”.
“Không phải là vật, là người!”. Thanh âm lạnh giá của thanh y nhân.
“Người đó thật ra có thù oán gì với bọn ta?”.
“Có trời biết!”.
“Thập tam sát thủ mỗi người một phương, đồng thời kết oán với một người, đó đơn giản là chuyển không thể có!”.
“Vậy y đồng thời khiêu chiến mười ba người bọn ta, thật ra là vì cái gì?”.
“Đầu óc của người đó lẽ nào đã phát bệnh gì đó?”.
“Một chút bệnh hoạn cũng không có!”. Thanh y nhân cười lạnh:
“Cho tới bây giờ, ta còn chưa gặp qua người thứ hai có đầu óc lãnh tĩnh như y, có thân thủ mẫn tiệp như y!”.
“Đó thật là ép người quá, ta đâu có quen biết người đó!”. Ôn Bát gia thở dài.
“Ta cũng không quen biết!”. Một tràng tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, dĩ nhiên là Bộ Yên Phi cười:
“Ta lại hy vọng có thể gặp được y!”.
“Ngươi nhất định sẽ không thất vọng!”. Thanh y nhân hừ nhẹ:
“Trước tiên là Liễu Triển Cầm ...”.
“Liễu Triển Cầm Lưu Vân Tụ phiêu hốt, Đoạn Kim Thủ trầm hùng!”. Biên Bức xen lời:
“Kiếm thuật của Thẩm Thắng Y tên tiểu tử đó nhất định càng trầm hùng hơn, càng phiêu hốt hơn!”.
“Sau đó là Cao Hoan ...”.
“Cao Hoan ... luôn luôn tự hào mình vận kiếm như sấm chớp!”. Lại là Biên Bức:
“Tiểu tử đó dụng kiếm lẽ nào còn thần tốc hơn? Còn hung mãnh hơn?”.
“Lại tới Bất Liễu ...”.
“Bất Liễu kiếm nhanh, kiếm độc, kiếm chuẩn, một kiếm liền thấy máu!”. Biên Bức không ngờ không chịu giữ im lặng:
“Kiếm của tiểu tử đó nhất định càng nhanh, càng độc, càng chuẩn, nếu không người gục ngã nhất định là y, không phải là Bất Liễu!”.
“Mười hai người bọn ta ngươi biết được bao nhiêu?”. Đột nhiên có người xen miệng hỏi một câu.
“Không nhiều không ít!”.
“Ta thì sao?”.
“Thủ pháp ám khí của ngươi có thể coi là nhất lưu, chỉ tiếc còn chưa biết khống chế tình tự, ngươi thật quá khẩn trương, ta không lo ám khí của ngươi đánh không trúng mục tiêu, chỉ lo ngươi giết lầm người!”.
“Ngươi ...”.
“Ta tuy mù mắt, mũi luôn luôn linh mẫn, tai lại càng linh mẫn!”. Biên Bức đang cười:
“Hơi thở của ngươi không phải rất cấp tốc sao?”.
Người đó không nói gì, người đó đương nhiên là Phong Lâm!
Biên Bức thì ra đã mù lòa, căn bản không nhìn thấy gì, chỉ bằng vào hai tai và một cái mũi.
Tai của lão thật linh mẫn, mũi của lão thật linh mẫn!
Chỉ bằng vào thính giác lão có thể phân biệt được người ta ở đâu, phán đoán mức độ thâm sâu của võ công của người đó.
Lửa phừng cháy tất có âm thanh, lúc đèn lửa phựt bừng, cho dù là người bình thường cũng nghe được đèn lửa ở đâu.
Biên Bức dập tắt đèn thật không thể coi là bản lãnh.
Nhụy đèn tuy không phát ra tiếng, mùi khói dầu vẫn còn, mũi Biên Bức nếu linh mẫn, cũng không khó gì chộp được, đó cũng không thể coi là bản lãnh.
Bằng vào thính giác có thể phán đoán ra mức độ thâm sâu ưu khuyết của võ công của người khác, đó không thể không coi là bản lãnh!
Chỉ tiếc mũi cho dù có linh mẫn, tai cho dù có linh mẫn, một người nếu không có mắt, luôn luôn chịu kém.
Cho nên Biên Bức sống ở một nơi như vầy.
Có đèn hay không có đèn ở đây đối với Biên Bức mà nói kỳ thật cũng như nhau, chỉ là không có đèn thì hay hơn.
Bóng tối, không còn nghi ngờ gì nữa, là vương quốc của người mù.
Biên Bức không có lý do gì không chọn bóng tối!
Trong bóng tối Biên Bức chiến hết ưu thế, nơi đây vốn là vương quốc của Biên Bức.
Ở đây cho dù Biên Bức có nói sai cũng không có ai dám nói không đúng, huống hồ lão tựa hồ không có nói sai!
Phong Lâm lúc này chỉ còn nước ngậm miệng.
Im lặng chết chóc, im lặng khó chịu!
“Còn Trương Phượng?”. Thanh y nhân lại một lần nữa đả phá bầu không khí tĩnh lặng khủng bố đó.
“Trương Phượng một kiếm rải mưa sao, thắng ở chỗ quỷ dị, thắng ở chỗ xảo ảo, kiếm pháp của tiểu tử Thẩm Thắng Y không lẽ còn quỷ dị hơn? Còn xảo ảo hơn?”. Biên Bức chợt thở dài một hơi:
“Trầm hùng, phiêu hốt, sấm chớp, cầu vồng, nhanh, độc, chuẩn, quỷ dị, xảo ảo, ôi ... Kiếm thuật tiểu tử đó dụng thật ra là môn phái nào đây? Kiếm thuật bộ dạng ra sao đây?”.
“Năm năm trước ta đã bại dưới kiếm của y một lần, lúc đó kiếm thuật của y tuy cao cường, lúc xuất thủ vẫn còn có thể truy tầm kiếm lộ, nhưng đến hôm trước, ta thấy y giết Cao Hoan, không ngờ vô phương nhìn thấu được, vô phương đoán ra lối chuyển hoán thân hình, lối biến hóa kiếm thế của y!”.
Thanh y nhân cũng đang thở dài.
Năm năm trước người bại dưới kiếm của Thẩm Thắng Y không có nhiều, chỉ có năm người Kim Ty Yến, Liễu My Nhân, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử!
Thanh y nhân thật ra là người nào?
“Lúc Thẩm Thắng Y truy sát Cao Hoan ngươi có mặt ở đó?”. Trong bóng tối chợt vang lên một thanh âm xa lạ.
Thanh âm đó hữu khí vô lực, có vẻ uể oải lừ đừ.
Nghe thấy thanh âm đó mình không khó gì nghĩ tới Phóng Thiên Long.
Người đó lẽ nào là Phóng Thiên Long?
Thanh y nhân đã sớm liệu được sẽ bị hỏi, lập tức hồi đáp:
“Ta ở kề bên!”.
“Y không phát giác?”.
“Ta không phải đang còn sống nói chuyện với ngươi sao?”.
“Ngươi chỉ biết tụ thủ bàng quan?”.
“Ta chỉ ngẫu nhiên làm khách trong nhà Cao Hoan, vô ý biết chuyện đó, y lại không phải tìm ta, ta tại sao lại phải đa sự?”.
“Còn hôm nay?”.
“Hôm nay ta đã biết y tịnh không phải chỉ đối phó một mình Cao Hoan, mục đích là thập tam sát thủ, ta cũng là một trong thập tam sát thủ!”.
“Vậy ...”.
“Đó gọi là chuyện không liên quan tới mình, mình không lao tâm. Đó gọi là làm người mà không lo cho mình, trời tru đất diệt!”.
“ ...”. Phóng Thiên Long còn có gì để nói nữa chứ?
“Cho dù ta lúc đó có xen tay vào cũng vô dụng!”.
“Ta không tin y lợi hại như vậy!”. Thanh âm của Phong Lâm.
“Ngươi bằng vào ám khí mà nổi tiếng, ngươi tự so mình với Thần Thủ Vu Khiêm thì thế nào?”.
“Thanh danh của ta không vang vọng bằng y!”.
“Danh vọng thường đi đôi với thực tế, bản lãnh ám khí của ngươi sợ rằng cũng như vậy!”.
“Hừ!”. Phong Lâm hừ lạnh, hừ rất lớn tiếng.
“Hai tháng trước có người nhìn thấy Thần Thủ Vu Khiêm, Lôi Tiên Thôi Quần, Thần Thương Thập Tam Lang, Biến Phủ Khai Sơn Mã lão lục một đám bảy người trong đêm xâm nhập Thẩm gia ở Giang Ninh, kết quả một người cũng không thấy đi ra!”.
Phong Lâm lại hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ nhẹ đi nhiều.
“Hai không được, ba có được không?”. Lần này xen lời là Ôn Bát gia.
“Ta nghĩ có năm phần cơ hội có thể thắng!”.
“Còn bốn người?”.
“Bảy phần!”.
“Chín người thì sao?”.
“Tất thắng!”.
“Vậy không phải quá đơn giản sao!”. Ôn Bát gia quạt quạt thiết phiến:
“Bọn ta chín người kề vai liên thủ, còn sợ gì y không chết!”.
“Y nhất định không chết!”.
“Ngươi không phải mới nói chín người tất thắng sao?”.
“Ta nói chín người cùng tề tâm hợp lực, chín người bọn ta ai dám đảm bảo có thể tề tâm hợp lực, ngươi?”.
“Ta ...”. Ôn Bát gia ngưng quạt:
“Cái đó khó nói ...”.
“Bọn ta chín người, nếu không thể tề tâm hợp lực, nếu toàn bộ chỉ lo cho riêng mình, nếu đòi nhẹ bỏ nặng, sợ rằng không những không thể chắc thắng, giữ được mạng cũng là may lắm rồi!”.
“Thật vậy!”. Thường Tam Phong gật đầu:
“Không thể tề tâm hợp lực, người có nhiều cũng chỉ có loạn mà thôi, càng giúp cho Thẩm Thắng Y thừa cơ!”.
“Cho dù tề tâm hợp lực thì sao? Tất thắng thì sao?”. Lại có một thanh âm lạ lớn tiếng:
“Sau trận chiến, ai dám bảo đảm chín người bọn ta toàn bộ đều có thể bảo toàn mạng sống?”.
“Khai Sơn nói cũng có lý, Thẩm Thắng Y mạt lộ cùng đường, nhất định sẽ tận hết dư lực, uy lực phản kích nhất định làm cho trời đất phải kinh hoàng, quỷ thần phải khóc lóc, y tuy chết chắc, chín người bọn ta có thể giữ được tính mạng cho năm người đã là vạn hạnh lắm rồi!”. Đó cũng là một thanh âm lạ:
“Trong bốn người xui xẻo, nói không chừng có Tào Kim Hổ ta một phần, Ôn Bát gia, ngươi cũng chưa biết được có phần không đó!”.
“Gan ta nhỏ, ngươi đừng hù ta!”. Ôn Bát gia lại quạt quạt.
Tào Kim Hổ cười lớn:
“Có ai chịu chết chứ!”.
Không ai đáp lời!
Biên Bức cười khặc khặc hai tiếng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng còn chưa mở miệng, thanh âm của Ôn Bát gia lại đã cướp lời:
“Ta thấy hay là trốn tránh y đi!”.
“Trốn y? Làm sao trốn?”. Thanh y nhân liền cười lạnh một tràng:
“Trong bóng tối bọn ta là chức nghiệp sát thủ, ngoài mặt bọn ta có thể đều là vang bóng một thời, hào hùng một phương, danh dự, địa vị, kim tiền, điền sản ... muốn gì có đó, nói thì nghe hay lắm, những thứ đó đều là vật ngoại thân, thử hỏi chín người bọn ta có ai có thể buông bỏ hết!”.
“Buông bỏ được ta hà tất phải cực nhọc đi làm chức nghiệp sát thủ?”. Phóng Thiên Long uể oải lên tiếng.
“Ta mới mua được vài khu đất rẻ mạt, bỏ hết, không khỏi quá tội nghiệp cho mình đó!”. Tào Kim Hổ điềm đạm tiếp một câu.
“Trong số chín người, người mua nhiều đất đai nhất vẫn là ta, bọn ngươi đều buông không được, ta không ngờ lại buông được, không phải rất buồn cười sao?”. Ôn Bát gia cuối cùng đã nói ra lời trong lòng:
“Ta ngoài miệng nói là trốn tránh y, trong lòng cả một chút ý tứ trốn tránh cũng không có”.
“Trốn thì trốn đến khi nào? Trốn thì trốn đi đâu? Y đã quyết tâm muốn đến, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến!”. Thanh y nhân giọng nói lạnh buốt:
“Chỉ có giết y mới là kế sách vạn toàn! Chỉ có giết y mới vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn!”.
“Vậy lẽ nào ngươi đã có biện pháp gì?”.
“Biện pháp đương nhiên có!”.
“Thỉnh giáo!”.
“Rất đơn giản, khiêu chiến một ngày, chọn một địa điểm, chín người bọn ta cùng y quyết một trận tử chiến!”.
“Đó mà là biện pháp gì, hồi nãy ngươi không phải có nói bọn ta chín người không thể đồng tâm hợp lực sao?”.
“Lẽ nào ta có nói qua lần này bọn ta chín người phải đồng tâm hợp lực?”.
“Ý của ngươi muốn nói bọn ta chín người lần này tuy cùng tụ lại, lại không phải kề vai nhất tề xông lên, mà là từng người từng người đến?”.
“Chính là ý đó!”.
“Ai lên trước, ngươi?”.
“Nói không chừng là ta, cũng có thể là ngươi!”.
“Nói vậy là sao?”.
Thanh y nhân hắng giọng, thông cổ họng, chợt hỏi:
“Các ngươi có biết Tây Hồ không?”.
“Cả Tây Hồ cũng không biết thì làm sao mà đi lại giang hồ?”. Thường Tam Phong cười lạnh nói tiếp:
“Ta không nhiều gì, chỉ đi qua ba lần rồi”.
“Còn Tây Khê phụ cận Tây Hồ?”.
“Cũng đã qua một lần”.
“Thu Tuyết Am?”.
“Phía đông Tây Khê”.
“Thu Tuyết Am bốn bề là nước, chia ra bố trí mười mấy cồn cát!”.
“Ta không có lưu ý”.
“Giữa các cồn cát chỉ có đi thủy lộ, chín người bọn ta mỗi ngươi chiếm một cồn cát!”.
“Để làm gì?”.
“Ngày khiêu chiến bọn ta ước chiến Thẩm Thắng Y trên cồn cát, Thẩm Thắng Y đi thuyền đến, không có ai biết y sẽ đậu ở cồn cát nào!”.
“Trên mỗi một cồn cát chỉ có một người, Thẩm Thắng Y vừa đến, người đó phải liều mạng, Thẩm Thắng Y không chết, người đó chết chắc!”.