Thiếu nữ đó sợ nói nhiều phải lở lời vội đáp: - Triều Âm tự thật ra vẫn là một ngôi am nhỏ, không quan trọng. Trừ gia sra các đệ tử đều để tóc tu hành. Khách thập phương không hề đến đó dâng hư ơng. Công tử không biết là phải. Chúng không dám lưu lại lâu sợ Yến Thanh hỏi dồn buông dứt câu rồi quay mình đi vào liền. Yến Thanh mỉm cười. Mọi người vào đại điện, đến trước phật đài. Ngộ Nhân có mặt tại điện, tay cầm xâu chuổi. Còn lão bà cầm một bó hư ơng, hư ơng đốt sẵn, bà phân phát cho mỗi người mấy cây. Yến Thanh quỳ lạy trớc, rồi lần lợc đến các người kia tiếp nối hành lể. Long Vũ Điền lạy sau cùng. Đang lạy bổng nhiên y nghẽo đầu. Yến Thanh vội bớc tới nâng y, nhưng rồi chàng cũng xỉu luôn. Cuối cùng mấy người kia cũng gục theo họ. Ngộ Nhân điểm nụ cười lạnh, vổ tay mấy tiếng. Từ phía hậu điện hơn mời người chạy ra. Nam có nữ có, phóng chụp bọn Yến Thanh, nhấc bổng lên mang hết vào trong. Nơi bọn Yến Thanh bị mang đến đã có sáu bảy người, người nào cũng bị thương khá nặng. Trong số đó có một lão ni, đầu trọc, mày bạc trắng, nằm khoanh tròn mình tại một góc. Chúng bỏ bọn Yến Thanh tại đó rồi lui ra. Ngộ Nhân vẩy móng tay, bắn một chút thuốc phấn vào mũi mỗi người sau đó bà ta cũng rút lui vào chỗ kín đáo. Long Vũ Điền thấp giọng thốt: - Chúng ta hành động được rồi! Cần nhất là ai ai cũng phải giả vờ là võ công bị thất tán hết! Yến Thanh loay hoay gượng ngồi dậy kêu lên: - Đây là đâu? Việc gì xảy ra? Đào huynh ơi! Lão ni kia có phải là Mạnh sư thái chăng? Đào Lập chẳng biết làm sao cho thích đáng trờng hợp chỉ hàm hồ gật đầu xem nhph ải, mà cũng như không. Yến Thanh lết mình đến gần lão ni, đưa tay nắm cổ tay bà nghe mạch rồi thốt: - Bà bị người ta mạnh tay điểm huyệt, có thể cứu được song rất tiếc võ công của mình bị tán thất rồi, đành chịu thôi! Tự mình vô cứu, còn cứu được ai mà hòng! Tuy nói thế, chàng âm thầm ấn mạnh ngón tay vào huyệt nhân trung của lão ni. Lão ni đảo đôi tròng trắng mấy lượt, rồi thở phì, sau cùng mắng: - Tặc đồ? Các ng ơi định làm gì nữa? Bần ni đã thất thế rồi, các ng ơi muốn hành hạ thế nào cứ hành hạ! Đào Lập bò tới lên tiếng: - S thái! Đệ tử là Đào Lập và Dư ơng Mãnh đây! Mắt không thấy, tai vẫn nghe, nhận ra âm thanh lão ni biến sắc hỏi: - Đào Lập thật sự đó phải không? Dư ơng Mãnh đáp: - Phải! Bọn đệ tử đây sư thái! Mãnh sư thái càng biến sắc hơn: - Các ng ơi làm sao lại vào đây? Đào Lập tiếp: - Biến cố phát sanh tại Kim Lăng, tổng đàn Thiên Ma Giáo bị phá hủy, Thiên Ma Lịnh Chủ bị Mã Cảnh Long giết chết. Mãnh sư thái giật bắn mình: - Thật vậy à? Đào Lập tiếp: - Thật vậy sư thái! Sau đó Mã Bách Bình dẫn một toán người ly khai Kim Lăng lên đường gấp, bọn đệ tử sợ hắn làm điều bất lợi cho đại môn chủ nên hấp tấp trở về đây. Việc gì đã xảy ra hở sư thái? Tại sao họ chế ngự sư thái như thế này? Mạnh sư thái thốt: - Các ng ơi về chậm một bớc? Việc xảy ra không lâu, chỉ sớm mai này thôi! Thiên Tuyệt Cốc phái một lão sát thủ dẫn một số người đến tìm đại môn chủ, cũng vì cái tin do ng ơi mới nói đó, tin ấy ta mới biết là có thật! Bạch Ngân Phượng mời môn chủ đến thảo luận với nàng về biến cố tại Kim Lăng, đồng thời hoạch định ch ơng trình chấn chỉnh môn hộ! Đào Lập kêu lên: - Nhất định là một dàn cảnh, lừa đại môn chủ!Mạnh sư thái tiếp: - Ta cũng biết vậy nên không trình báo với môn chủ, ngở đâu trong lúc đó có một ni cô đi theo chúng bảo muốn dâng hư ơng trước Phật đài. Không rõ trong cây hư ơng có chất ma quái gì… Đào Lập thốt: - Bọn đệ tử cũng bị chế ngự như trờng hợp của sư thái! Mạnh sư thái thở dài: - Các ng ơi bị hại cũng chẳng lạ gì bởi chính ta đây cùng chín hộ pháp giữ am còn không phát giác kịp thời hà huống các ng ơi! Đâu ng ơi xem các đại hộ pháp có ở đây hay không! Đào Lập đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi đáp: - Có đủ. Ba vị hôn mê, sáu vị mang trọng thương! Mạnh sư thái thở dài: - Cũng may đấy! Ba người hôn mê như ta, còn sáu người kia nghe động chạy đến, giao chiến với chúng. Thế là không có ai chết cả! Chợt bà biến sắc hỏi gấp: - Ngư ơi có tiết lộ cơ quan bí mật vào cốc chăng? Đào Lập đáp: - Không! Đệ tử đưa ra mấy ám hiệu liên lạc nhưng đối phương không có phản ứng gì nên biết ngay là có sự lạ thành thử đệ tử nín luôn. Mạnh sư thái thở phào: - Tốt! Hiện tại việc trước tiên phải làm là thông báo cho môn chủ biết tình hình. Bà không dùng tiếng đại môn chủ, điều đó chứng tỏ bà không nhìn nhận Bạch Ngân Phượng và trước sau chỉ có một môn chủ thôi là Bạch Kim Phượng! Bà hỏi: - Đào Lập! Ngư ơi còn cử động được không? Đào Lập đáp: - Miễn cưởng thôi chứ công phu thì đã tán thất hết rồi. Mạnh sư thái tiếp: - Nơi vách bên phải có bức luyện ngục đồ, trong đồ có hình hai con quỷ cầm thiết xoa. Ngư ơi cố gắng đến đó ấn tay vào con mắt của hình bên tả xem. Đào Lập hỏi: - Để làm gì? Mạnh sư thái đáp: - Đó là tín hiệu báo cảnh cáo. Môn chủ tiếp được hiệu báo sẽ chuẩn bị ứng phó với chúng, nếu bất thần chúng đột nhập được. Đào Lập toan bớc đi. Yến Thanh ngăn lại: - Hãy khoan Đào huynh? Mạnh sư thái biến sắc: - Ai Thế? Yến Thanh dịu giọng đáp: - Tại hạ là Yến Thanh, người mà đào huynh mời đến đây để tiếp trợ quý môn chủ! Mạnh sư thái trầm ngâm một chút: - Yến Thanh nào? Yến Thanh Lãng Tử, đơn thân độc lực khuynh đảo Thiên Ma Giáo? Yến Thanh gật đầu, tuy sư thái không thể thấy cái gật đầu của chàng: - Phải! S thái cũng biết tên của tại hạ! Mạnh sư thái lạnh lẽng: - Đại hiệp đến đây với ý định gì? Yến Thanh đáp: - Tại hạ vẫn không muốn đến thì làm gì có ý định? Đào và Dư ơng nhị vị nói quá tại hạ bắt buộc phải đi theo thôi! Đào Lập vội thốt: - Đại s, Yến đại hiệp là người thừa cơ trí, võ công lại quán tuyệt trần gian, trọng nghĩa khí giang hồ luôn luôn bảo vệ chính đạo võ lâm, ghét kẻ ác như thù. Đệ tử mời về đây để chung lo đại cuộc! Mạnh sư thái hừ một tiếng: - Thế ng ơi đã tố cáo với y mọi việc của chúng ta? Đào Lập đáp: - Phải! Yến đại hiệp là bậc chánh nhân quân tử, chỉ nhận giúp sức khi nào biết rõ sự thật! Mạnh sư thái trầm ngâm không nói gì nữa. Dư ơng Mãnh tiếp: - Vả lại chưa con họ Mã hiện đang tìm mọi cách lôi cuốn, dù đệ tử không nói ra chưa con họ Mã cũng tiết lộ tình hình nên đệ tử phải hành động trớc. Mạnh sư thái vụt hỏi: - Tại sao đại hiệp lại ngăn trở Đào Lập? Yến Thanh đáp: - Tại vì tại hạ thấy chưa cần thiết, làm gấp như vậy là hạ sách chứ không phải là thất sách! Mạnh sư thái hừ một tiếng: - Đại hiệp nói sao? Yến Thanh tiếp: - Nếu hiệu báo truyền đi là ngôi am rộng lớn này sẽ biến thành tro bụi! Mạnh sư thái biến sắc: - Sao đại hiệp biết! Yến Thanh cười nhạt: - Người trong quý môn chủ trương hy sinh một cách mù quáng, hy sinh cả những kẻ vô can, hy sinh một cách tàn độc miễn sao được việc thì thôi bất chấp nạn nhân là bạn hay thù, là người có công lao gầy dựng cái huy hoàng cho quý môn hay là người phá hoại! Tại hạ đã từng chứng kiến thủ đoạn đó thì sư thái có tiếc gì một ngôi am tự này với bao nhiêu người dở sống dở chết. Không may cho sư thái là có bọn tại hạ trong số người hiện diện. Thành thử sư thái không thực hiện được chủ trương cứu người bằng lối tiêu thổ! Tuy nhiên tại hạ không trách sư thái bởi vì sư thái nóng nảy lo lắng cho sự an toàn của quý môn chủ! Bất quá tại hạ thấy không cần hy sinh như vậy! Mạnh sư thái quát: - Một kẻ úy tử tham sanh! Không đáng mặt anh hùng! Yến Thanh điềm nhiên: - Sống ai cũng ham, song có những cái đáng ham hơn sống, chẳng hạn như danh dự. Chết ai lại không sợ, nhưng có những cái đáng sợ hơn chết, chẳng hạn tủi nhục! Cho nên không thể đặt vấn đề sợ trong lẽ sống chết. Tại hạ chủ trương nếu cần phải chết thì nên chết sao cho đáng giá. Bằng ngợc lại tại hạ quyết bảo vệ từng hơi thở! Mạnh sư thái trầm giọng: - Hiện tại đối phương đã nắm sanh mạng của chúng ta rồi, Yến đại hiệp còn hy vọng gì nữa? Yến Thanh thốt: - Không hy vọng cũng phải hy vọng, chưa cần chết thì đừng chết vội! S thái chết, một thiểu số tại đây chết phỏng có ích lợi gì cho quý môn chủ mà sư thái phải hy sinh? Các vị lưu mạng sống một giây là quý môn chủ còn may mắn một điểm nhỏ, biết được tình hình bên ngoài, các vị chết rồi là đoạn tuyệt! Qúy môn chủ nào có biết hiện nay chưa con họ Mã thống chất bao nhiêu lực lượng chống lại quý môn chủ? Trong trờng hợp đó quý môn chủ dù có đột phá vòng vây mà ra chắc gì vợt khỏi sức kháng cự liên minh của cả đám phản đồ Thiên Tàn Môn, của đám dư đảng Thiên Ma Giáo và lủ thuộc hạ của chưa con họ Mã? S thái gấp hy sinh là giục quý môn chủ chống chết đó! Mạnh sư thái vẫn còn ngoan cố: - Cha hẳn vậy đâu! Quanh mình môn chủ còn có một số thuộc hạ trung thành, họ sẽ bảo vệ môn chủ thoát khỏi vòng vây an toàn, môn chủ đi đến một nơi nào đó tái lập cơ đồ chuẩn bị quật khởi… Yến Thanh chận lời: - ảo tưởng! Nói như thế là không thức thời, là không xét mình xét người! Rất tiếc sth ái không còn nhìn đời được chứ nếu đôi mắt còn sáng thì sư thái sẽ sáng mắt ra trước hiện tình đại cuộc. Mạnh sư thái nổi giân toan cải. Đào Lập chen vào đàn giải. Yến Thanh thốt: - Vấn đề chỉ còn là tại hạ sống để gặp môn chủ. Mạnh sư thái hừ một tiếng: - Đại hiệp làm cách nào đến gặp môn chủ? Yến Thanh đáp: - Cái đó do bà! Bà hãy chỉ dẫn cách thức đường đi nước bớc cho tại hạ vào tận nơi. Mạnh sư thái lắc đầu: - Không ai để cho đại hiệp vào lọt! Đối phương sẽ ngăn chận hảm hại đại hiệp… Yến Thanh mỉm cười: - S thái yên tâm! Tại hạ có cách! Đào Lập thì thầm bên tai Mạnh sư thái một lúc. Mạnh sư thái a lên một tiếng: - Thật vậy à? Đào Lập tiếp: - Thật vậy! S thái phải tin đệ tử chứ! Mạnh sư thái gật đầu: - Được rồi, ta cứ làm thử xem sao! Mạnh sư thái hướng mắt ra cửa cao giọng gọi: - Hồ lão bà có đó không? Vào đây cho ta bảo! Hồ lão bà là bà tiếp đón bọn Yến Thanh lúc mới đến. Bà bớc vào điểm một nụ cười hỏi: - Mạnh sư tỷ đã hiểu rồi chứ? Mạnh sư thái lạnh lẽo: - Ta đưa ng ơi vào gặp môn chủ! Hồ lão bà thốt: - Nhị môn chủ có muốn gặp đại môn chủ để thảo luận về đại cuộc, ngoài ra chẳng có ý gì khác, sư tỷ cố chấp quá! Mạnh sư thái trầm giọng: - Bổn môn chỉ có một môn chủ! Hồ lão bà cười mĩa: - Cũng được! Nhị cung chủ Bạch Ngân Phượng không có ý tranh giành quyền chưởng môn đâu. Hiện tại nàng đã tiếp thu thế lực của Thiên Ma Giáo, với thế lực đó nàng sẽ lập một môn bộ khác hơn hẳn Thiên Tàn Môn! Mạnh sư thái nổi giận: - Ngư ơi đừng quên ng ơi cũng là một môn đồ của Thiên Tàn Môn đó! Hồ lão bà nghiêm giọng: - Mạnh sư tỷ! S tỷ nên suy nghĩ kỷ lại đi! Thiên Tàn Môn đang đi dần vào chỗ diệt vong, cái sự nghiệp này sở dỉ có là do công sức của chị em ta tạo thành, chẳng lẽ ngày nay Bạch Kim Phượng ngồi mát ăn bát vàng còn chị em ta cứ cúi đầu khuất phục mãi? Không thể như vây được sư tỷ!