Lão ngư phủ cha nàng bật cười ha hả: - Triển công tử định đến “Võ Sĩ Đường” để dùng trà đấy à? Hôm nay không phải là bữa trăng tròn, nơi đó nhất định là đông khách. Gã công tử họ Triển hé môi cười đáp lễ và lão ngư ông họ Đỗ lại cười dòn hơn nữa, khi hai thuyền xáp lại gần nhau: - Bữa nay trúng con nước nầy khá lắm, để rồi lão phu sẽ cho Đỗ Quyên nó mang đến vài con cá chẽm tươi biếu công tử làm thức nhắm nhé! Hai người nói nói cười cười và chiếc thuyền của gã công tử họ Triển nhẹ lướt đi nhanh, qua khỏi khúc quanh, ngàn lao che khuất đầu người nhưng giọng hát của Đỗ Quyên vẫn cao vút trài dài theo lòng suối... Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của gã thanh niên họ Triển chỉ ngời lên với người đối diện nhưng khi thuyền trôi nhanh về phía trước là trở lại lạnh băng băng... Tên chèo thuyền thấy thái độ trầm ngâm của chủ nhân, làm cho gã muốn khen tiếng hát vài lời để tỏ mình cũng ra điều... thưởng thức, đành phải ấm ức lặng thinh ra sức chèo nhanh. Qua khỏi rừng trúc là đến ngôi Giang Nam Võ Sĩ Đường, nơi khét tiếng trang nhã và cũng là nơi làm nổi bật thinh danh chủ nhân của nó: Cửu Liên Hoàn Lâm Nhuyễn Hồng, một Giang Nam danh hiệp thanh niên. Khi gã thanh niên họ Triển bước lên lầu, thì thực khách đã đầy ăm ắp, nhiều người đứng lên chào hỏi, chứng tỏ gã thanh niên họ Triển rất được nhiều người trọng vọng... Trong đám thực khách có người hỏi bằng một giọng nôn nóng: - Triển thiếu gia, có tin gì về Lão thái gia chưa nhỉ? Gã thanh niên họ Triển cau mày thở ra và khẽ lắc đầu. Một giọng nói sang sảng nổi lên từ phía cầu thang: - Mộng Bạch, sao lại đến chậm thế? Tiếp liền theo là một người ăn mặc lối văn nhân vui vẻ bước lên: chủ nhân Võ Sĩ Đường Lâm Nhuyễn Hồng. Những ai mới đặt chân vào đây nhất định sẽ cảm thấy hai điều lạ. Thứ nhất: Võ Sĩ Đường mà chủ nhân lại luôn luôn ăn vận như văn nhân và thứ hai: ngay giữa gian lầu chính giữa, nơi mệnh danh “Đàn Kiếm Các” lại viết hai câu đối: Uống rượu, thỉnh lên lầu thi hứng. Đánh nhau, mời ra bãi trâu ăn! Đối với người quen tự nhiên là không lấy gì là lạ, vì nơi đây người ta thích ngâm thi luận võ, nhưng không phải là nơi đón tiếp hạng thô bỉ tục tằn. Nơi đây cho đến lúc say mèn, người ta vẫn cố giữ gìn lễ phép. Được chủ nhân ân cần đón vào gian giữa, gã thanh niên có tên Triển Mộng Bạch sắc mặt trầm trầm: - Lạc đại hiệp với tứ thúc của tôi vốn là chỗ thâm giao, nhưng khi tứ thúc thúc của tôi bị thảm tử, không biết ông ta sẽ hành động ra sao... Ánh mắt của họ Triển chớp ngời và nói tiếp: - Còn Lao Sơn Tam Nhạn không biết có phải vì anh em họ Hạ hay không mà đi một cách vội vã như thế ấy? Lâm Nhuyễn Hồng hỏi: - Họ về hết rồi à? Triển Mộng Bạch mím miệng thở dài: - Về cả, về tất cả... Lâm Nhuyễn Hồng hừ nho nhỏ trong bụng: - Không về thì cũng không biết phải làm gì... Từ lúc Ngụy nhị hiệp bị hại nơi Thanh Hải, Đàm tam hiệp chết trong thành Bảo Định và Hồ tứ hiệp biến mất ở Nhất Nhân Thôn thì người trong võ lâm hình như ai cũng muốn tự ai lo nấy, luôn cả Hoa Sơn Tam Oanh cũng bỏ luôn Hoa Tiên Đại Hội hàng năm... A, Mộng Bạch, tôi không thể giấu hiền hữu, nếu không vì cần giữ ngôi Võ Sĩ Đường này để làm nơi liên lạc trao đổi tin tức cho hào kiệt Giang Nam thì có lẽ tôi cũng đã tìm non ở ẩn mất rồi! Triển Mộng Bạch cười nhạt làm thinh không nói... Lâm Nhuyễn Hồng nhìn quanh và thấp giọng: - Mộng Bạch, tôi khuyên bạn cũng nên cố mà ẩn nhẩn một thời gian, gần đây xem chừng Tình Nhân Tiễn lộng hành thái quá, và thật khó mà biết được ai có mang nó trong mình, biết đâu chừng bên cạnh bạn lại không có người hờm hờm thứ đó! Triển Mộng Bạch ngửa mặt cười sặc sụa: - Nói không chừng trong mình tôi đang có “Tình Nhân Tiễn” cũng nên. Lâm huynh nè, anh hãy coi chừng nghe, muốn khỏi thì mau mang rượu ra đây mau! Giọng sang sảng của gã thanh niên họ Triển làm cho những người có mặt đều quay lại và Lâm Nhuyễn Hồng gượng mỉm cười gọi người mang rượu ra mời... Rượu vừa đem ra thì tiếng cười của Triển Mộng Bạch cũng vừa nín bặt khi hắn nhìn thấy một lão già ngồi khuất ở góc phía trong... Lão già ngồi quay lưng ra nên không trông thấy mặt, Triển Mộng Bạch như cảm thấy có gì hơi lạ, hắn nhìn đăm đăm và cau mặt hỏi: - Ai đấy nhỉ? Lâm Nhuyễn Hồng thoáng hơi đổi sắc, nhưng chưa kịp trả lời thì lão già đã lanh lảnh nói: - Bé con, không biết ta thật à? Giọng nói của lão già làm cho Triển Mộng Bạch hơi khó chịu, hắn nhếch mép lạnh lùng: - Xin lỗi, kể như rất lạ! Lão già quay lại, khuôn mặt hóp sâu, tái mét như người đau mới mạnh, lão lừ lừ đôi mắt: - Chú bé ăn nói phải lễ phép một chút chứ? Ngươi đừng ỷ có người cha có ít nhiều danh vọng rồi vội lên mặt lên mày chứ? Thực khách đều biến sắc trước thái độ gây sự của lão già và Triển Mộng Bạch xô ghế đứng lên... Lâm Nhuyễn Hồng lật đật kéo tay áo gã: - Mộng Bạch, chuyện chi mà nóng nảy như thế? Ngồi xuống uống rượu đi! Thái độ của Lâm Nhuyễn Hồng rõ ràng có hơi sờ sợ lão già, và thái độ đó càng làm cho Triển Mộng Bạch thêm khó chịu: - Tôi thấy người có tuổi ăn nói cũng cần phải có lễ độ một chút, cho dù tuổi tác của ông có hơn người cũng vẫn đâu phải là một lý do ngạo mạn! Lâm Nhuyễn Hồng dặt dặt tay áo hai ba lần, nhưng Triển Mộng Bạch cứ nhìn chầm chập vào lão già chứ không hề quay lại. Lão già cũng quắc mắt cười sằng sặc: - Giỏi, ngươi dám lên mặt dạy bảo ta à? Hừ, ngươi nghĩ rằng sau nầy ngươi không có dịp phải nhờ vả ta à? Lâm Nhuyễn Hồng tặc lưỡi: - Mộng Bạch, sao lại làm phiền lòng Tần lão bá như thế... Họ Lâm nói chưa dứt tiếng, bỗng nghe từ phía dưới có tiếng lanh lảnh vọng lên: - Gia gia, gia gia bảo kẻ nào muốn lên mặt với gia gia đó? Và y như một luồng gió nhẹ từ dưới lầu một cô gái áo hồng lao vút lên thang... Ánh mắt sắc lạnh của nàng soi vào mặt Triển Mộng Bạch và gằn gằn từng tiếng: - Có phải ngươi không? Dường như không muốn nói hơn thua với một người con gái, Triển Mộng Bạch cau mày ngồi xuống... Lâm Nhuyễn Hồng thấp giọng: - Như thế chứ, Mộng Bạch, chuyện chi mà phải sinh ra gây gổ... Đám lửa bực tức trong lòng gã thanh niên họ Triển vừa hạ xuống, câu nói tiêu cực của Lâm Nhuyễn Hồng như tạt một gáo dầu. Triển Mộng Bạch đứng phắt lên quắc mắt: - Đúng, ta đây, chẳng lẽ cô bảo gia gia của cô muốn mắng ai là mắng à? Cô gái áo hồng nhướng mày cười nhạt: - Ngươi dám nhận thì cũng là khá đấy! Vừa nói, cô ta vừa lừ lừ nhích tới... Toàn thể thực khách nơi đây đều là những người quen mặt, có thể họ là thân thiết với Triển Mộng Bạch, nhưng đứng trước hai cha con cô gái áo hồng, họ như đâm ra sợ sệt làm lơ... Lâm Nhuyễn Hồng biến sắc kêu lên: - Tần cô nương... Nhưng cô gái làm như không nghe, cứ lừ lừ nhích tới... Lâm Nhuyễn Hồng quay qua lão già cầu cứu: - Tần tiền bối... người bạn đây là con trai của Triển Hóa Vũ đại hiệp, chuyện nhỏ vừa mới xảy ra, xin lão tiền bối bỏ qua... Lão già họ Tần ngạo nghễ ngoảnh mặt ngó lơ chỗ khác... Triển Mộng Bạch nhún vai cười khẩy: - Tôi vốn thật không muốn gây sự với đàn bà, nhưng... Cô gái áo hồng chặn hỏi: - Nhưng làm sao? Triển Mộng Bạch trầm giọng: - Nhưng nếu cô nhích thêm một bước nữa, thì tôi buộc lòng phải thay mặt huynh trưởng cô để dạy cho cô biết một đôi điều! - Hay, hay... Cô gái áo hồng vừa nói vừa nhích tới, thét lớn: - Ta cũng cần xem cách dạy của ngươi như thế nào... Lâm Nhuyễn Hồng vụt quát lên: - Khoan! Mọi người quay phắt lại và nhìn theo tay chỉ của họ Lâm, bao nhiêu cặp mắt dồn vào hai câu đối: Uống rượu, thỉnh lên lầu thi hứng. Đán nhau, mời ra bãi trâu ăn! Cô gáo áo hồng bỉu môi: - Đánh nhau, mời ra bãi trâu ăn! Hừ, như thế là cái quái gì? Một câu đối lèo phèo như thế có thể dọa người ta được à? Ta muốn đánh nơi nào tùy ý, không ai cản ta được cả! Lâm Nhuyễn Hồng nghiêm giọng: - Tần cô nương có biết hai câu đối ấy của ai viết ra đó không nhỉ? Cô gái áo hồng hừ hừ trong cổ: - Võ lâm đệ nhất hiệp... hứ, quả là lớn lối! Lão già họ Tần quay mặt ra thấp giọng: - Kỳ nhi, con không được vô lễ đối với những giòng chữ của đại hiệp như thế! Cô gái áo hồng lừ mắt về phía Triển Mộng Bạch và lui lại làm thinh... Ngay trong lúc đó, từ bên dưới rặng lao phía trước Võ Sĩ Đường vụt có tiếng kêu lạc giọng: - Triển công tử, Triển công tử đâu... Mọi người đổ xô ra dòm xuống... Một gã thanh niên đang tận dụng thuật Thảo Thượng Phi lướt như bay trên ngọn phi lao... Lâm Nhuyễn Hồng kinh hãi kêu lên: - Lao Sơn Tam Nhạn... Bây giờ mọi người mới thấy rõ kẽ dùng thuật Thảo Thượng Phi dưới rặng phi lao là hai chứ không phải một. Và ngay trong lúc đó, chừng như kiệt sức, người thanh niên bên trái vụt qụy xuống sóng soài trong đám phi lao... Triển Mộng Bạch bậm môi nhún mình phóng qua lan can lầu lao vút xuống bãi phi lao... Cùng một lúc, cô gái áo hồng dang chân trên lan can mở sợi giây đai lụa vung xuống, một vừng hồng lóe lên uốn khúc và vút xuống rặng lao y như một chiếc mống dài. Chân vừa chấm đất, Triển Mộng Bạch ôm xốc lấy gã thanh niên bị té, nhún mình nhảy vọt trở lên... Nhưng đà xuống đã tận dụng khinh công hơi quá sức, cho nên khi trở lên chàng không còn đủ sức. Triển Mộng Bạch vụt cảm thấy chới với trên khoảng không và thân mình nghe như khối đá từ từ rơi xuống... Vừa kịp lúc sợi giây đai lụa của cô gái áo hồng lao vút tới, Triển Mộng Bạch không cần suy nghĩ, chụp ngay và từ trên lầu cô gái kéo mạnh tay, họ Triển ôm gã thanh niên mượn đà bay trở lên lầu! Cô gái buộc sợi dây đai lụa lại và bĩu môi: - Không đủ sức mà cũng làm tàng! Nhận ra người tung giây là cô gái áo hồng. Triển Mộng Bạch hơi khựng lại nhưng vì chuyện trước mắt là gã thanh niên kiệt sức cho nên không mội ai chú ý tới vấn đề nhỏ nhặt. Lâm Nhuyễn Hồng xốc lấy gã thanh niên và tất cả những người có mặt đều tỏ ra lo lắng... Vì không một ai lạ mặt, gã thanh niên kiệt sức vốn là Ngân Nhạn Hạ Quân Hiệp, một trong Lao Sơn Tam Nhạn, mà vừa rồi Lâm Nhuyễn Hồng mới nhắc đến tên... Vừa hơi tỉnh dậy, Hạ Quân Hiệp đã hớt hãi kêu lên: - Ai là Triển công tử? Ai là Tần Sấu Ông tiên sinh? Triển Mộng Bạch lên tiếng: - Tôi đây, tôi là Triển Mộng Bạch đây... Hắn nói chưa dứt thì Hạ Quân Hiệp đã chụp lấy tay thét lớn: - Triển công tử... lệnh tôn... Triển Mộng Bạch hoảng hốt hỏi dồn: - Sao? Cha tôi làm sao... Giọng nói của Hạ Quân Hiệp phát run lên: - Lệnh tôn... Tình Nhân Tiễn... Triển Mộng Bạch rú lên một tiếng lớn, ngã ngữa người ra. Lâm Nhuyễn Hồng nhanh tay đón y, nâng ngang vai, kịp thời giữ y khỏi ngã. Thiếu nữ áo đỏ, Tần Kỳ, cầm chén rượu nóng, đưa ra bảo: - Cho y uống đi! Hạ Quân Hiệp đảo mắt nhìn quanh, đoạn thở dài: - Triển lão tiền bối trúng mũi Tình Nhân Tiễn nơi ngoài thành, tại hạ may mắn phát hiện sớm sự việc đó, bất quá cách đây không đầy một khắc thời gian. Giã như tìm được Tần Sấu Ông tiên sanh thì Triển lão tiền bối có cơ cứu sống. Tiếc thay, vừa rồi nhị ca cố tìm Tần lão tiên sanh, chẳng gặp lão tiên sanh đâu cả... Lâm Nhuyễn Hồng đang lo lắng, nghe họ Hạ nói thế, thở phào một hơi dài. Tần Kỳ thốt nhanh: - Không đáng lo ngại. Gia gia của tôi hiện tại có mặt tại đây! Hạ Quân Hiệp sáng mắt lên: - Thật vậy à? Lâm Nhuyễn Hồng ngẩng mặt nhìn ra, thấy Tần Sấu Ông tay chắp sau lưng, đứng cạnh lan can, ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đó đang chiếu về Triển Mộng Bạch. Nhớ đến những gì lão nhân đó đã nói vừa rồi, Lâm Nhuyễn Hồng bỗng lạnh mình. Hạ Quân Hiệp cũng đưa mắt nhìn theo hướng mắt của họ Lâm rồi từ từ bước tới trịnh trọng hỏi: - Tiền bối là Tần lão tiên sanh? Tần Sấu Ông điềm nhiên đến lạnh thần sắc: - Phải! Hạ Quân Hiệp lộ vẻ hân hoan, hấp tấp thốt: - Xin thỉnh lão tiền bối chuyển bước đến... Y không kịp dứt tròn câu, Tần Sấu Ông lại nhìn Triển Mộng Bạch điểm phớt một nụ cười, rồi trở về chổ cũ, chẳng nói một tiếng nào. Lão ung dung nhấc chén trà, đưa lên môi, nhấp nhấp. Hạ Quân Hiệp sững sờ. Y quay mình lại, nhìn Lâm Nhuyễn Hồng. Lúc đó, Triển Mộng Bạch đã tỉnh lại rồi. Lâm Nhuyễn Hồng cao giọng: - Tần lão tiên sanh! Cứu một mạng người hơn xây bao nhiêu cảnh chùa, đắp bao nhiêu con đường, cất bao nhiêu chiếc cầu, hà huống Triển lão tiền bối trọn đời vì công đạo, nhân nghĩa luôn luôn cứu khốn, phò nguy, từng chủ trương xá kỷ vị tha... Tần Sấu Ông lạnh lùng: - Con trai của Triển Hóa Vũ đang có mặt tại đây, sao ngươi lại phải dùng đến lưỡi ngươi? Triển Mộng Bạch cảm thấy rợn người. Bây giờ, y mới thức ngộ ra, trên thế gian này, chỉ có mỗi một Tần Sấu Ông mới giải trừ nổi chất độc trong Tình Nhân Tiễn. Thì ra, lão là một thần y! Một thánh thủ! Y gượng đứng vững lên. Lâm Nhuyễn Hồng thốt gấp: - Bước tới nói mấy tiếng với Tần lão tiên sanh đi, Mộng Bạch. Vừa rồi... Hạ Quân Hiệp đưa tay vét vội mấy hạt mồ hôi từ trán đổ ra chảy xuống cằm, còn đọng lại đó, hấp tấp kêu lên: - Trời! Trời! Cứu người còn gấp hơn chữa cháy, thời gian cấp bách lắm rồi, nếu diên trì mãi, thì hỏng! Hỏng hết! Tần Sấu Ông cười lạnh. Khẩn trương tột độ, Hạ Quân Hiệp thét lên: - Lão tiên sanh đi hay không đi? Tần Kỳ đứng một bên, thấp giọng gọi: - Gia gia... Tần Sấu Ông quắc mắt nhìn con gái, gắt: - Đừng nhiều lời! Hạ Quân Hiệp nhún đôi vai, cao giọng: - Nếu tiên sanh không đi, xin chớ trách tại hạ vô lễ... Tần Sấu Ông bật cười hắc hắc: - Ngươi dám động đến sợi lông chân của lão phu chăng? Cho ngươi biết trên đời này, chẳng phải bất cứ danh y nào cũng có thể giải trừ chất độc của mũi tên Nhân Tình đó đâu nhé! Hạ Quân Hiệp đã bước tới mấy bước... Người trong nhà lấm lét nhìn Tần Sấu Ông, rồi cùng nhìn nhau, niềm sợ hãi thoáng lộ nơi gương mặt. Ai ai cũng nghĩ, rất có thể mình cũng bị trúng độc của Tình Nhân Tiễn, cho nên chẳng ai dám mở miệng nói gì. Vừa lúc đó, có tiếng chân người dẫm nơi thang lầu, gấp rút, rồi một giọng nói trong trẻo vang lên: - Triển công tử! Gia gia tôi mang cá tươi đến cho công tử đây! Một thiếu niên xuất hiện nơi đầu thang, y phục đẩm nước, nước còn nhỏ giọt ròng ròng theo thang lầu. Theo sau thiếu niên là một thiếu nữ y phục xanh, tóc đen huyền, mắt sánh như hai hạt ngọc. Đôi chân nàng trắng và no tròn, đôi chân mang đôi giày bằng bố xanh thông thường, không sang đã đành, mà cũng không đến đổi hèn vì đôi bàn chân quá đẹp, bốc ngời cái vẻ cao quý. Thì ra thiếu nữ đó là Đỗ Quyên, đã cứu nhị hiệp Xung Lôi Nhạn Hạ Quân Hiệp trong bộ ba Lao Sơn Tam Nhạn vừa rồi thoát đi cái nạn trần thủy. Tay nàng còn cầm hai con cá tươi, và cũng chính nàng lên tiếng gọi Triển Mộng Bạch, thanh niên đi trước, bất quá là người đưa đường... Lên đến lầu rồi, Đỗ Quyên ngượng ngùng, đảo mắt nhìn quanh quẩn, cái vẻ ngỡ ngàng của nàng càng làm tăng thêm cái đẹp ngây thơ của nàng. Hạ Quân Hiệp trông thấy thanh niên, cao giọng hỏi: - Lão Tam, đã gặp Tần lão tiên sanh rồi chứ? Hỏi như thế, là có ý tứ gì? Mỉa mai, hằn học chăng? Nhưng, chưa ai nói gì, Tần Sấu Ông điềm nhiên thốt: - Lão phu tuy có cái thuật giải độc, cứu ngươi, song lại không có cái bổn phận giải độc cứu người! Phàm ai ai cũng thế, không thích làm những việc mà mình chẳng có bổn phận phải làm! Lão day qua Tần Kỳ tiếp: - Hai con cá đó xem ra tươi quá, chắc phải ngon! Con bước tới lấy đi, rồi bảo làm món nhắm cho cha uống rượu. Đỗ Quyên giương tròn đôi mắt sáng, kêu lên: - Đâu phải cá mang bán? Gia gia tôi bảo đem cho... Mãi đến bây giờ, Triển Mộng Bạch mới cất tiếng được: - Tần tiên sanh!...vừa rồi... tại hạ nông nổi quá... Y cúi thấp đầu, giấu vẻ mặt đỏ bừng, đôi tay rung rung. Y khổ sở vô cùng giữa hai niềm bi thương và phẩn uất cùng dâng lên, cùng dày vò y. Nhưng, biết làm sao hơn khi y lâm vào trường hợp bất khả kháng!