watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:57:4728/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Xuân Thu Bút - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Xuân Thu Bút - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 32



Hồi 4-1: Tiêu Diệt Vô Cực Môn

Mười hai đệ tử Vô Cực môn, trừ Đổng Xuyên, Sở Tiêu Phong, còn lại mười người, mà xác chết chỉ có sáu đều bị đầy vết chém. Hiển nhiên đã trải qua một trận ác đấu mà chết. Đổng Xuyên cẩn thận tra xét phát hiện ra các sư đệ thứ ba, bốn, sáu, tám, mười và mười một, sáu xác chết ấy mà không thấy xác của nhị sư đệ, ngũ sư đệ, cửu sư đệ và tiểu sư đệ Tông Nhất Chí đâu.
Bạch Phong tóc tai tơi tả, chồng chết, sơn trang bị thiêu rụi, con thất lạc, sống chết chưa biết. Những vết thương ấy nặng nề khiến Bạch Phong tuy kiên cường cũng khó mà chịu đựng nổi, bà ngồi thất thần tại cửa vườn hoa nhìn mấy xác chết bày ở đó, ánh mắt lạc thần bi ai lên đến cực điểm. Đổng Xuyên bước chậm đến hạ giọng nói :
- Sư mẫu, không tìm ra xác của tiểu đệ.
Bạch Phong thần sắc hoang mang nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, bà gật đầu :
- Ta biết rồi!
Bên kia là Sở Tiêu Phong và Thành Trung Nhạc đang nhỏ to bàn luận gì đó.
Từ sau khi dùng chỉ công giải khai huyệt đạo cho Bạch Mai, nội tâm Thành Trung Nhạc đối với Sở Tiêu Phong hoàn toàn thay đổi. Y thở nhẹ một tiếng nói :
- Ngươi nhìn xem đây là những việc do người nào làm?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Trong tro tàn kia tìm chẳng ra đầu mối nào, hiển nhiên đối phương đã có kế hoạch rất chu toàn nên năm sư đệ và năm sư huynh không ai đào thoát khỏi.
Hốt nhiên chàng im bặt không nói nữa. Thành Trung Nhạc gật đầu :
- Tiểu Phong. Nhất Chí xưa nay vẫn luyện võ cùng các ngươi, võ công của nó ra sao?
- Tuổi sư đệ Nhất Chí còn trẻ, về nội công không bằng đại sư huynh, nhưng tạo chí kiếm thuật quyết chẳng kém gì đại sư huynh và tiểu điệt.
- Điểm khả nghi cũng ở chỗ ấy, kiếm thuật của Nhất Chí tiếu tạo chỉ tương đồng với các ngươi. Dù không thắng nổi đối phương cũng đủ sức đào tẩu mới đúng.
- Trừ khi Tông sư đệ không động thủ hoặc bị ám toán, bọn chúng đã sơ ý để lại dấu vết này.
- Tuy Nhất Chí có nhỏ tuổi chút ít, nhưng chưa chắc nó hoàn toàn không có tâm cơ.
- Nếu không phải là người quen biết, e rằng không ai có thể ám toán được Tông sư đệ.
- Thế ai là người đã ám toán Nhất Chí?
- Việc ấy rất quan trọng, trước khi tìm ra chứng cớ chính xác, tiểu điệt không dám nói càn.
Chợt nghe Bạch Mai lớn giọng :
- Phong nhi, khi Lãnh Cương chết có đem Vô Cực môn trao cho đại đệ tử Đổng Xuyên lại có Trung Nhạc ở bên giúp và Tiêu Phong toàn lực tương trợ, gánh nặng Vô Cực môn đã có người gánh vác, nhưng còn bao nhiêu thuộc hạ nô bộc trong Nghênh Nguyệt sơn trang đều không biết võ công mà chết tức tửi, con không thể không quan tâm.
Bạch Phong vội đứng bật dậy :
- Trong một đêm chồng chết con thất lạc, gia gia bảo làm sao nữ nhi chịu cho thấu.
Bạch Mai nói :
- Phong nhi, Lãnh Cương bị kết quả như ngày nay, con cũng có trách nhiệm lớn. Một môn phái nổi tiếng thiên hạ mà chẳng có phòng bị gì, xét ra cũng là lỗi của các con và riêng con chưa hoàn toàn làm tròn trách nhiệm tương trợ phu tử...
Ôi! Chuyện thảm hôm nay, tuy không ai muốn nhưng nghĩ cho cùng cũng chẳng phải là nguyên nhân xảy ra vô tình đâu.
- Phụ thân dạy phải lắm.
- Ta nghe Long Thiên Tường nói qua, ít nhất trước đây sáu năm con cũng có gặp gỡ hắn, thế mà con không hề kể chuyện ấy với Lãnh Cương và cũng không hề thương lượng qua với Trung Nhạc.
Bạch Phong cúi đầu :
- Lúc ấy nữ nhi những mong hy vọng hóa giải được cuộc phân tranh...
Bạch Mai nói tiếp :
- Hai mươi năm đan chéo những tình và hận há có thể dùng lời nói mà hóa giải được ư? Nếu như con báo với Lãnh Cương sớm để Vô Cực môn sẵn sàng chuẩn bị thì đâu đến nỗi xảy ra thảm biến hôm nay.
Bạch Phong cúi đầu :
- Nữ nhi biết lỗi.
Bạch Mai thở dài :
- Tiếc thay, hắn đã khống chế ta trước...
Thành Trung Nhạc hạ giọng hỏi :
- Long Thiên Tường đã dùng thủ đoạn gì khống chế Bạch lão tiền bối?
Bạch Mai đáp :
- Nói tới thêm thẹn, hắn một mình một ngựa đến tìm ta, ta giữ hắn lại ăn cơm.
Hắn vốn sẵn đem theo một hủ rượu, chúng ta cùng uống, vừa uống vừa nói chuyện. Bất tri bất giác đã uống hết hủ rượu, thoạt đầu ta có hơi phòng bị, nhưng uống hết hũ rượu ta lại đâm ra sơ xuất. Nào ngờ, khi ta tiễn hắn về hắn đột nhiên xuất thủ điểm huyệt ta.
Thành Trung Nhạc nói :
- Lão tiền bối. Chúng chiếm dụng một nhà nông dân và giết chết ba người trong đó.
- Lão phu chết đi sống lại trong lúc Lãnh Cương đã chết. Ôi! Lão phu vốn có ý định đến ở luôn tại Nghênh Nguyệt sơn trang, nhưng chưa kịp đã xảy ra thảm biến.
Sở Tiêu Phong ho khan mấy tiếng :
- Lão tiền bối, vãn bối có điều chưa hiểu, không biết có nên nói ra hay không?
Thành Trung Nhạc thúc giục :
- Tiêu Phong, hãy can đảm lên, kiến thức Bạch lão tiền bối sâu rộng, lòng dạ rộng rãi đã từng đi ngàn dặm, đọc văn quyên sách. Lão nhân gia mà ở với chúng ta, chúng ta được ích lợi nhiều lắm đó.
Bạch Mai buồn bã :
- Con rể duy nhất của ta đã chết, điệt tôn duy nhất của ta thất tung, chỉ còn lại con gái duy nhất. Vì vậy ta không thể bỏ qua việc này, huống gì ta còn bị chúng giam giữ mấy ngày.
Ánh mắt lão nhân chuyển nhìn Sở Tiêu Phong nói tiếp :
- Tiêu Phong, ngươi nói đi, có cao kiến gì?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Theo vãn bối về nguyên nhân thảm biến hôm nay có hai lý do, nhưng thực ra chỉ là một...
Bạch Mai gật đầu :
- Cao kiến. Tiêu Phong, nói tiếp đi!
- Hỏa thiêu Nghênh Nguyệt sơn trang của chúng ta là chủ mưu của chúng, kế hoạch ấy tất phải sắp xếp từ lâu... Tình cờ lại đúng với cơ hội Long Thiên Tường tìm đến.
Thành Trung Nhạc hỏi :
- Tiêu Phong, còn gì nữa?
Chàng đáp :
- Chúng ta không nên tự trách. Dù chúng không gặp cơ hội có Long Thiên Tường, chúng cũng phải ra tay ác độc. Kế hoạch chúng đã có từ lâu và có lẽ cũng đợi lâu rồi, điều đó chứng minh chúng đã tính toán kỹ lưỡng. Chỉ vì Long Thiên Tường giúp đỡ chúng thực hiện kế hoạch mau hơn mà thôi.
Bạch Mai nói :
- Lão phu cũng có nghĩ đến việc ấy, nhưng không nghĩ thấu triệt như tiểu tử ngươi. Hài tử, người xưa có nói bậc tu tài không cần ra khỏi nhà mà vẫn biết việc thiên hạ. Tiểu tử ngươi đọc sách không uổng công.
Sở Tiêu Phong khiêm tốn :
- Nếu như vãn bối không đầu nhập Vô Cực môn, chắc cũng không thể có phương pháp đoán việc như thế.
Đổng Xuyên hỏi :
- Sư đệ nói vậy là sao?
Sở Tiêu Phong nói :
- Tiểu đệ vào Vô Cực môn rồi, sư phụ không nề hà ngăn cấm tiểu đệ đọc sách mà còn cho tiểu đệ có cơ hội đọc thêm nhiều.
Bạch Phong tiếp :
- Mỗi khi sư phụ con đi đâu về là đều mang về khá nhiều sách vở, đều có ý dành riêng cho con đọc đó.
- Sư phục săn sóc con rất chu đáo, nhưng lợi ích nhất mà con có là nhờ hai rương sách mà Bạch tiền bối để lại.
Bạch Mai trừng mắt :
- Tiểu tử, ngươi đã đọc hết hai rương của ta rồi ư?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Đó là do sư phụ cho phép vãn bối đọc, chứ vãn bối nào dám tự ý động đến vật của lão tiền bối?
- Ý của lão phu là người đọc hiểu hết sách của lão phu rồi ư?
- Số sách của lão tiền bối thu thập tuy không nhiều, nhưng đều là những sách rất khó đọc. Trong ấy có hai bộ đúng là cực thâm cao, đệ tử đọc mấy lần mà chẳng hiểu gì và có một bộ không phải là chữ của Trung Nguyên ta.
- Phải! Đó là chữ Thiên Trúc, lão phu có bộ ấy là từ tay một lão tăng sắp chết, đó có phải là bộ kinh thư không?
Sở Tiêu Phong cười đáp :
- Vãn bối không biết chữ Thiên Trúc, nhưng theo cảm giác của vãn bối hình như không phải là kinh văn.
Bạch Mai ngẩng mặt hỏi tiếp :
- Không phải kinh văn thì là cái gì?
- Hình như bộ sách ấy ghi chép cố sự gì đó.
- Tiểu tử có thể kể cho ta nghe cố sự chép trong sách ấy?
Sở Tiêu Phong đỏ mặt, chẳng đặng đừng đành nói :
- Thực sự vãn bối cũng không hiểu hết. Sau đó vãn bối đã đọc hết các sách không còn cuốn nào nữa bèn đem bộ sách chữ Thiên Trúc ra đọc lại, đọc mấy chục lần mới đoán lần đoán mò hiểu ra chút ít. Đương nhiên nhờ ba bức địa đồ vẽ trong sách đã giúp vãn bối khá nhiều. Bất quá lão tiền bối, vãn bối không thể xác định là dự đoán của vãn bối có đúng hay không. Ôi! Nếu là đoán sai thì sai cả hoàn toàn, chẳng còn đúng một chút nào nữa cả. Vì vậy, vãn bối không dám khinh suất nói ra.
Bạch Mai trầm giọng :
- Không sao đâu. Ngươi cứ nói, biết đâu lão phu lại chẳng giúp được cho ngươi phần nào?
Đột nhiên Thành Trung Nhạc xen lời vào :
- Tiêu Phong, ta nhớ hai năm trước đây cố sư huynh có nói với ta một câu.
Lúc ấy ta không để bụng, nay nghĩ lại có lẽ sư huynh nói không sai.
Bạch Phong hỏi liền :
- Lãnh Cương nói cái gì?
Phu thê họ tình rất thâm sâu, sau khi Tông Lãnh Cương chết đi, Bạch Phong rất muốn nghe bất cứ câu gì của chồng lúc sinh tiền. Vì nhờ đó bà có cảm giác được an ủi không ít, dù đó không phải là âm thanh của người chồng yêu kính nừa, nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của người. Thành Trung Nhạc đáp :
- Sư huynh nói Tiêu Phong chỉ dồn bốn thành tâm lực vào luyện võ công, còn sáu thành tâm lực để hết vào việc đọc sách. Thời gian mất cho việc đọc sách nhiều hơn cả thời gian học võ rất nhiều.
Sở Tiêu Phong vội nói :
- Sư thúc, không có việc ấy đâu. Mỗi khi sư phụ dạy võ công đều có mặt đệ tử.
Thành Trung Nhạc nói :
- Sinh tiền sư phụ ngươi đã nói câu ấy, còn có đúng hay không, ta làm sao biết được.
Bạch Mai nhẹ ho một tiếng :
- Trung Nhạc, mau đi tìm gọi các người lại đây dọn dẹp tro than, chúng ta cần phải xây dựng lại Nghênh Nguyệt sơn trang.
Thành Trung Nhạc cúi đầu :
- Tiêu Phong đi mau, chúng ta đi gọi người.
Bạch Mai lại ho khan một tiếng nữa :
- Để Tiêu Phong ở lại đây, lão phu còn muốn hỏi y về bộ sách kia.
Thành Trung Nhạc vội vâng dạ, cùng Đổng Xuyên chuyển thân đi.
Trong hoa sảnh chỉ còn lại Bạch Mai, Bạch Phong, Sở Tiêu Phong và những xác chết chưa kịp chôn. Bạch Mai có vẻ vội vã nói :
- Lão phu đã xem qua bộ sách ấy, nhưng lão phu không có uyên nguyên gia học như ngươi, nên chỉ nhớ ấn tượng về ba bức địa đồ. Với kinh nghiệm của lão phu cũng có thể giúp ngươi giải thích được chút ít.
Sở Tiêu Phong trầm tư một chút rồi nói :
- Ý tứ viết trong sách hình như đề cập tới một người phải lìa bỏ nhà ra đi đến một vùng núi non rất rộng lớn cư trú ở đó, trải qua những tháng ngày thịch mịch.
Bạch Mai hỏi :
- Người ấy phải chăng là một nữ nhân?
- Đó là chỗ mờ ám nhất trong sách, có lẽ văn tự có kể rõ, chỉ vì vãn bối không đọc được đó thôi.
- Lão phu đã nhìn kỹ mấy bức địa đồ, tuy nét vẽ rất mơ hồ, nhưng lão phu vẫn nhận ra là một nữ nhân, bộ sách ấy lão phu nhận được từ tay một hòa thượng.
Tại sao lại có thể là hình bóng nữ nhân?
- Có lẽ vị hòa thượng ấy tự viết về mình...
Đột nhiên nói tới đó, Sở Tiêu Phong im bặt vì một ý niệm thoáng qua trong đầu chàng. Đó chỉ là bộ sách được chép lại, trải qua niên đại khá dài, chữ không phải do chính tay vị hòa thượng nọ sao chép.
Bạch Mai khẽ thở dài nói :
- Tiểu tử, khi vị hòa thượng ấy giao cho lão phu bộ sách, người chỉ nói một câu mong ta mang bộ sách ấy đến Phi Long tự ở Thanh Hải trao lại cho một người là Ma Già đại sư, lão phu sẽ được trả công bằng ba viên minh châu.
Sở Tiêu Phong ngạc nhiên :
- Minh châu ngọc vô giá, nhưng xét như vậy bộ sách còn vô giá hơn.
- Lúc ấy lão phu lại không nhớ đến việc ấy, chỉ tưởng rằng đó là một bộ kinh Phật. Đối với lão phu, đối với võ lâm chẳng có gì là quan trọng. Do đó, lão phu không đáp ứng lời dặn của vị hòa thượng. Tiếc thay, hòa thượng ấy cũng chẳng nói gì thêm với lão phu nữa, người viên tịch. Sau đó lão phu vẫn thường mang bộ sách ra xem và cứ nghĩ đó là một loại cố sự gì đó trong kinh phật. Lão phu tuy rất mê đọc sách nhưng lại không có được thiên bẩm như ngươi, nay nghe ngươi nói khiến lão phu được mở mắt ra nhiều, bộ sách ấy có khả năng không phải là kinh sách.
Sở Tiêu Phong vội hỏi :
- Không là kinh sách thì nó là gì?
- Có thể là một tập ghi chép truyện ký gì đó.
- Là truyện ký ư?
- Nếu không là truyện ký thì lão hòa thượng đem theo nó để truy tìm cái gì?
Kết quả hòa thượng tự biết đã không thể hoàn thành tâm nguyện cho nên mới có ý nhờ lão phu đem nó giao lại cho một người.
- Người ấy phải chăng là Ma Già đại sư?
- Đúng... Tiếc thay, lão phu không đem bộ sách ấy đi, đến nay việc đã cách mười năm, chỉ sợ vị Ma Già đại sư ấy đã không còn ở Phi Long tự nữa.
Sở Tiêu Phong cười khổ :
- Lão tiền bối, có lẽ chúng ta vĩnh viễn không thể đem bộ sách đó đến Phi Long tự được nữa.
Bạch Mai bật cười lớn :
- Đúng đấy, vì nó bị thiêu cháy mất rồi.
- Vãn bối đã xem xét nơi phòng chứa sách, nó bị thiêu cháy không còn lại chút gì.
Đột nhiên Bạch Phong xen lời :
- Gia gia đã xem xét qua hiện trường có phát hiện ra sự thực ai là người hãm hại Lãnh Cương không?
Bạch Mai đáp :
- Phong nhi, nếu như ta nói thật, con sẽ cảm thấy thất vọng.
- Xin gia gia cứ nói.
- Ta chẳng tra ra điều gì, đây là một âm mưu rất chặt chẽ thâm độc.
- Nói như gia gia chúng ta vĩnh viễn không còn cách nào báo thù nữa ư?
- Trong thiên hạ không có gì là bí mật tuyệt đối, vả chăng vẫn không tìm thấy thi thể của Nhất Chí, đối với chúng ta đó vẫn là điểm hy vọng.
- Hy vọng điều gì?
- Có khả năng là Nhất Chí không chết mà bị bọn chúng bắt đi, đó chính là một đầu mối.
- Con chưa hiểu rõ, vì sao bọn chúng lại bắt Nhất Chí mang đi?
- Đó là chúng đã tính toán kỹ, giết Nhất Chí không có lợi bằng giữ lại Nhất Chí còn có lúc sử dụng.
- Thủ đoạn bọn chúng độc ác, giết gần sạch sơn trang, để lại Nhất Chí há chăng phải để lại dấu vết?
- Vô Cực môn bây giờ hiện là môn phái lớn, trong một đêm bị kẻ thù giết sạch, nhà cửa biến thành tro than, các người của Vô Cực môn có thể không biết nguyên do vì đâu nhưng không thể qua mắt được tất cả giang hồ đồng đạo, nếu chúng giết luôn cả Nhất Chí chẳng khó gì mà không tìm ra thủ phạm. Điều ấy con không nên nóng vội, chỉ cần hiểu được vì sao chúng lại cần lưu lại mạng sống của Nhất Chí, còn nữa Vô Cực môn còn có bọn nhị đệ tử chưa chết mà.
Bạch Phong than :
- Nghĩ lại thật là kỳ quái...
Sở Tiêu Phong nói tiếp :
- Nhị sư huynh Lang Anh, cửu sư đệ Đường Thiên vốn đã có hành vi khả nghi, đại sư huynh đã vâng lệnh theo dõi hai huynh đệ ấy, chỉ vì sự việc xảy ra quá mau, chúng ta chưa kịp hành động, đối phương đã ra tay, cũng chẳng thấy thi thể của ngũ sư huynh Trương Phương Trung đâu, đúng là thật kỳ quái.
Bạch Phong than :
- Ôi! Băng giá đâu phải chỉ trong một ngày mà đóng dày, Lãnh Cương thái quá nhân từ nên vô tình nuôi dưỡng loại gian ác, người đã biết rõ Lang Anh có vấn đề tại sao không sớm hạ thủ, hoặc ít ra cũng phải sai người theo dõi để phá tan âm mưu của nó.
Sở Tiêu Phong nói :
- Sư phụ cũng đã chú ý đến việc ấy nên đặc biệt sai đại sư huynh, chỉ tiếc rằng bọn chúng hành động mau hơn chúng ta.
Bạch Mai trầm giọng :
- Không thể trách người khác hành động mau hơn. Hài tử, trong giang hồ điều đáng sợ nhất là ở đó, nếu đã phát hiện vấn đề, tại sao không lập tức xử lý?
Sở tiểu tử, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ vì sư phụ ngươi quá nhân từ mới bị trả giá bằng chuyện bi thảm hôm nay, trả giá bằng máu chính mình và mạng sống của hàng chục người.
Sở Tiêu Phong thở dài :
- Lời dạy chân thiết của lão tiền bối, vãn bối xin lãnh giáo.
Bạch Mai tiếp lời :
- Tiểu hài tử, mai sau khi ngươi bôn tẩu giang hồ, tâm nhân cần phải linh hoạt, bất cứ chuyện gì nhất định phải tra cứu cho rõ ràng, muôn vạn chớ bỏ lưng chừng. Việc có khinh trọng làm sao có thể tìm ra việc trọng yếu làm trước, đó là cần dựa vào trí tuệ.
- Lão tiền bối giáo huấn rất đúng.
Bạch Phong nhẹ than :
- Gia gia, lúc này chúng ta còn nói làm gì chuyện ấy, nên chăng hãy tìm cách phát hiện hung thủ trước cái đã.
Bạch Mai đáp :
- Kinh nghiệm đời trước truyền cho đời sau, người nào nghe tốt cho người ấy.
Bây giờ lời gia gia nói với Tiêu Phong mới để cho y nhớ lâu vì máu sư phụ y chưa khô, mấy thi thể sư huynh đệ còn bày trước mặt y, y phải nhớ ghi từng lời từng chữ của gia gia.
Sở Tiêu Phong cung lạy vái dài :
- Vãn bối thực sự được ích lợi rất nhiều.
Bạch Mai gượng cười :
- Lãnh Cương không tiếc công khẩn cầu tổ phụ, phụ thân ngươi cho ngươi theo học, vô đầu nhập Vô Cực môn, điều ấy ngươi còn hiểu rõ hơn ta.
Bạch Phong có vẻ nôn nóng :
- Gia gia có nên tra xét hiện trường thêm một lần nữa may ra tìm chứng cớ.
Bạch Mai mỉm cười :
- Hài tử, con yên tâm, dù gia gia có tra xét mấy lần nữa cũng không tìm ra chứng cớ đâu. Bọn chúng không dại gì để lại chứng cớ ở hiện trường, chúng hành động quá mau, sau khi giết người vẫn còn đủ thời gian tiêu diệt bất cứ chứng cớ, bất quá, con cứ yên tâm, bọn chúng hành động đông người, không phải là không có dấu vết có thể truy tầm, nhưng lòng gia gia vẫn còn ít nhiều nghi vấn cần hỏi con.
- Gia gia có nghi vấn gì?
- Ta còn nhớ trong Nghênh Nguyệt sơn trang đâu chỉ có bằng ấy người, hình như còn thiếu gần nửa?
- Không biết tại vì sao, hình như Lãnh Cương đã có dự dảm gì đó nên ba tháng trước đã thả đi khá đông nô bộc và tráng đinh.
- Tại sao vậy?
- Hình như con có nghe Lãnh Cương nói qua một lần, người muốn điều chỉnh nhân sự trong Nghênh Nguyệt sơn trang và chuẩn bị huấn luyện số tráng đinh trẻ tuổi hơn.
Bạch Mai nghiêm sắc mặt :
- Phong nhi, con cố nhớ lại xem vì sao Lãnh Cương lại làm như thế?
Bạch Phong trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Hình như Lành Cương phát hiện gần đây trong giang hồ có xảy ra gì đó?
Sau khi các đệ tử đời thứ hai làm lễ xuất sư, nhân số trong Nghênh Nguyệt sơn trang sẽ vắng nhiều, vì vậy người muốn huấn luyện sáu mươi bốn tráng đinh tăng cường lực lượng phòng thủ cho Nghênh Nguyệt sơn trang.
- Tiếc rằng Lãnh Cương không thực hiện kế hoạch sớm hơn một chút, nếu không tình hình hôm nay đã khác rồi.
Bây giờ Đổng Xuyên đã gọi đến khá đông nhân công thu dọn tro tàn. Khi mặt trời ngả về tây, Thành Trung Nhạc dẫn về mười cỗ xe và mấy chục cỗ quan tài. Nơi cất giấu tiền bạc của Nghênh Nguyệt sơn trang may thay không hề bị tổn thất, càng chứng thực hung thủ chỉ có ý định giết người chứ không muốn cướp tiền của sản vật.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 174
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com