Lão nhân ấy cũng không đến nỗi khó nhìn, chỉ vì toàn thân lão tựa như toát ra mùi sát khí dữ dội. Bây giờ thần sắc lại càng dễ sợ, Tông Lãnh Cương khẽ chau mày muốn nói lại thôi, y thân phận là một Chưởng môn nhân, không thể không giữ dáng uy nghiêm. Lão nhân áo xám quan sát rất kỹ xác những con bướm, dường như đang suy nghĩ điều gì. Không khí trầm mặc, căng thẳng không ai nói câu nào nhưng sát khí lạnh lẽo ấy khiến Tông Lãnh Cương phải vận khí kháng cự. Mục quang lão nhân áo xám từ từ chuyển nhìn thiếu nữ áo xanh, lão cất lời : - Ai giết bầy bướm của ta? Không thể im lặng được nữa, Tông Lãnh Cương nhẹ thở đáp : - Là tại hạ giết, bất quả chỉ là vô tâm. Lão nhân thoáng qua nụ cười thê lương, nhưng rồi lập tức lại khôi phục sát khí : - Vì cái gì? Bầy bướm của ta không hề bay ra ngoài tấn công ai, nơi rừng rậm này cách xa loài người, ta nuôi bầy bướm này chưa hề cho bay ra chu vi một trăm trượng, là do các hạ tự tìm đến đây giết chết chúng. Sắc mặt Tông Lãnh Cương lúng túng : - Tại hạ chưa hề biết có người nuôi dưỡng bướm, do đó không ngờ chúng là vật có chủ, nay lỗi lầm đã lỡ, các hạ đòi điều kiện gì xin cứ nói ra. - Các hạ không bồi thường được đâu. Hơi dừng lại một chút, lão tiếp : - Các hạ là Tông chưởng môn của Vô Cực môn, đúng không? - Tại hạ là Tông Lãnh Cương. - Vì bầy bướm và vườn hoa độc này, lão đã uổng phí khổ công mất mười tám năm, hôm nay bị các hạ giết hơn nữa trong vòng một khắc, các hạ chỉ nói vài câu tạ lỗi mà coi là xong việc được ư? - Thế thì sao? Bầy bướm ấy bắt từ nơi nào, tại hạ sẽ xin sai môn nhân đi bắt về đền cho các hạ. Với thân phận tôn quý của Tông Lãnh Cương, mà đành nhún nhường đến thế, nếu không phải là người hàm dưỡng sâu xa quyết không thể làm được. Chỉ thấy lão nhân áo xám lắc đầu : - Không được. Tông Lãnh Cương “a” một tiếng : - Muốn tại hạ làm gì mới khiến các hạ vừa ý? Lão nhân lại lắc đầu : - Chỉ có một cách là khiến bầy bướm chết kia sống lại. - Điều ấy tại hạ không thể làm được, không dám vâng lời. - Vì vậy các hạ chỉ còn một con đường. - Xin hỏi đó là đường nào? - Chết! Thường mạng cho những con bướm ấy. Thanh âm lão nói câu ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh như làm một chuyện nhỏ, không dáng kể và hoàn toàn chẳng liên quan gì đến lão. Tông Lãnh Cương đáp : - Vì mấy con bướm hung hãn kia mà giết chết một mạng người, các hạ không thấy đó là quá đáng sao? - Quá đáng? Bầy bướm vẫn có sinh mạng, chúng chết thật là vô lý. Đổng Xuyên không kềm chế được nữa buột miệng : - Thưa tiền bối, mạng của mấy con bướm sao lại đem so sánh với mạng người? Lão nhân lạnh lùng : - Đó là cách nhìn của ngươi, còn trong mắt lão phu, bầy bướm ấy quý hơn mạng người rất nhiều. Đổng Xuyên chưa kịp đáp đã thấy Tông Lãnh Cương nghiêm sắc mặt có ý trách móc chàng, chàng lập tức im miệng. Tông Lãnh Cương thở ra nhè nhẹ : - Các hạ, trừ ra việc đền mạng cho bầy bướm, còn cách nào nữa không? Lão nhân lắc đầu : - Các hạ không làm chúng sống lại được, cũng không thể tìm cho ra những con bướm khác đã nằm chết trước mặt chúng ta kia thì chỉ còn một con đường. Tông Lãnh Cương mỉm cười : - Tại hạ không hiểu rõ về loài bướm, bất quá những con bướm kia có gì kỳ lạ quý báu, tại hạ cũng có thể nhờ cậy mấy vị bằng hữu tìm cho các hạ. Lão nhân bật “à” một tiếng nghe Tông Lãnh Cương nói tiếp : - Có câu này các hạ nói không sai, bầy bướm ấy cũng là sinh mạng, chúng lại không tấn công người, tại hạ chính giết chúng là lỗi lầm của tại hạ, tại hạ hy vọng các hạ cho tại hạ hạn kỳ trong vòng ba tháng, nhất định tại hạ sẽ xin dâng hoàn lại đủ số bướm. - Ba tháng ư? - Vâng, ba tháng. Tại hạ tin rằng nhất định sẽ hoàn trả lại các hạ đủ số bướm. Đột nhiên thiếu nữ áo xanh nói xen vào : - Âu Dương bá phụ, người ta đã tin chắc vào trong vòng ba tháng sẽ bồi thường đủ số bướm, sao chưa chịu chấp thuận hạn kỳ ấy? Lão nhân áo xám đáp : - Y bồi thường không nổi đâu. Thiếu nữ áo xanh vẫn nói : - Âu Dương bá phụ, hãy chấp thuận cho người ta đi, người ấy là thân phận một Chưởng môn nhân, đương nhiên không thể nuốt lời. Lão nhân gật đầu : - Được! Nể tình tiểu nha đầu ngươi, ta chấp nhận, ngươi hãy giúp ta đàm luận điều kiện với họ! Lão nghiễm nhiên cất bước bỏ đi, không hề quay đầu lại. Thiếu nữ nhìn theo bóng lão nhân đi xa, xong mới thở phào nhè nhẹ như trút được gánh nặng lẩm bẩm hỏi : - Thật là lạ, đại khái các hạ là nhân vật rất có uy danh trong võ lâm phải không? Tông Lãnh Cương đáp : - Chỉ là chút hư danh mà thôi. - Ta chưa hề thấy bá phụ ta lại khách sáo với người làm hại lão đến thế. - Làm hại lão... ta... - Các hạ giết chừng ấy con bướm là làm hại lão nhân ấy đấy. - Cô nương, bầy bướm trọng yếu với lão vậy sao? - Cực trọng yếu, lão muốn lấy chất độc trong mình lũ bướm... Như chợt cảnh giác, đột nhiên nàng im miệng. Tông Lãnh Cương hỏi : - Cô nương, có thể cho biết đại danh của vị Âu Dương lão nhân gia ấy không? Nàng lắc đầu : - Người ta ai cũng chỉ gọi lão là Âu Dương tiên sinh. Tông Lãnh Cương hạ giọng lẩm bẩm : - Âu Dương tiên sinh... Âu Dương tiên sinh... Thiếu nữ cười diễm lệ : - Các hạ là người Vô Cực môn? - Tại hạ là Chưởng môn nhân Vô Cực môn cư ngụ trong Nghênh Nguyệt sơn trang, cách đây không xa, trong vòng ba tháng, tại hạ nhất định thân hành đem bầy bướm tới đây, xin tạm biệt cô nương. Thiếu nữ kêu nhỏ : - Khoan đã, các hạ đến nơi nào tìm bướm? - Những con bướm ấy cũng chẳng là vật trân quý gì, đại khái đâu khó gì mà không tìm được? - Các hạ lầm lớn, loại bướm ấy không phải là vật ở Trung Nguyên, các hạ muốn tìm được chúng tất phải đến Tây Vực xa xôi, vừa đi vừa về ít nhất cũng phải mất nửa năm, hay mười tháng, tại sao các hạ lại khinh thường nhận lời trong ba tháng đem bướm tới nơi đây được? Tông Lãnh Cương nhăn tít cặp lông mày : - Cô nương, loại bướm này tuy ở Trung Nguyên rất ít, nhưng tại hạ tin chắc trong thâm sơn cùng cốc thế nào cũng có. Thiếu nữ lắc đầu : - Không phải đâu, đây là loại bướm cực khó tìm, chúng có linh tính chẳng khác gì người. Tông Lãnh Cương thảng thốt “a” một tiếng, thiếu nữ nói tiếp : - Âu Dương tiên sinh đối với các hạ có phần khách sáo, trong trí nhớ của ta, xưa nay lão chưa hề đối với ai như vậy. - Nói như cô nương, phải chăng lão nhân có phần ưu ái tại hạ? - Không sai, nhưng các hạ dám hứa ba tháng sẽ bồi hoàn số bướm là điều cực khó khăn. Lão bá phụ của ta ghét nhất là những kẻ bội ước đó! Tông Lãnh Cương trầm ngâm một lúc rồi nói : - Cô nương, những con bướm ấy đã không biết hút mật lại rất hung hãn. Âu Dương lão nhân nuôi dưỡng chúng bất quá chỉ để giải trí, nếu tại hạ không thể tìm được bướm xin nguyện ý hiến một lễ vật trọng hậu đến xin tội... Không biết cô nương có thể xin giùm tại hạ một tiếng chăng? Thiếu nữ hơi trầm ngâm mới đáp : - Các hạ vốn đã giết chết quá nhiều bướm, ta mà nhận lời các hạ chỉ chọc giận thêm lão nhân gia. Lũ bướm ấy có quan hệ trọng đại với lão, không dễ mà tạ tội được đâu. Vị cô nương ấy niên kỷ còn trẻ nhưng ngôn ngữ lanh lợi rất phân biệt lý tình. Tông Lãnh Cương nghĩ thầm : - “Trong núi Long Trung sơn không xa Nghênh Nguyệt sơn trang có cao nhân nuôi dưỡng bướm lạ mà ta không hề biết chút gì, nghĩ cũng thật đáng hổ thẹn”. Tâm niệm chuyển động, miệng y nói tiếp : - Cô nương, có thể cho tại hạ biết, lão nhân gia nuôi dưỡng bầy bướm ấy quan hệ trọng đại thế nào? - Vì muốn cứu một người. Tông Lãnh Cương ngẩn người : - Cứu? Cứu người nào? Thiếu nữ áo xanh thở dài một tiếng : - Ta không thể nói thêm, ta nói vậy đã là quá nhiều. - Ồ! Nói như cô nương, tại hạ quả là đắc tội. - Này, trong giang hồ chắc các hạ được mọi người rất kính trọng? - Không dám, các bằng hữu võ lâm vì quá yêu tại hạ thế thôi. - Chỉ mong lão bá phụ ta vừa rồi không nghe câu nói hứa của các hạ. Tông Lãnh Cương gật đầu : - Cô nương, nếu thật như cô nương nói, trong thâm sơn cùng cốc Trung Nguyên cũng không có loài bướm ấy, trong vòng ba tháng, tại hạ nhất định sẽ xin tạ tội. - Ba tháng quá lâu, nửa tháng thôi đi, ta biết nửa tháng nữa là lúc lão nhân gia vui vẻ nhất, hãy đến để đàm luận việc ấy. - Hay lắm, xin được đa tạ cô nương trước. - Hy vọng các hạ nhớ lời hứa, nửa tháng nữa tìm tới đây. - Vâng, một lời đã định, bất luận thế nào, trong vòng nửa tháng nữa, tại hạ nhất định tới đây. - Các người cư ngụ ở sơn trang nào? - Nghênh Nguyệt sơn trang. - Được! Nếu trong vòng mười ngày mà có tin tức gì, ta sẽ tìm các người. Trong lòng Tông Lãnh Cương vẫn chất đầy nghi vấn nhưng y kềm chế không nói ra. Thiếu nữ áo xanh vẫn cười tươi : - Các hạ có thể cho ta biết danh tánh? - Tông Lãnh Cương. Thiếu nữ chỉ qua Sơ Tiêu Phong : - Còn y? Tông Lãnh Cương quay nhìn chàng mỉm cười : - Y tên Sơ Tiêu Phong là đệ tử của tại hạ. - Lúc các hạ đến đúng ước hẹn, có thể đem y cùng đến không? Tông Lãnh Cương trầm ngâm thoáng qua rồi đáp : - Được! Tại hạ sẽ đem y theo, ở bên Âu Dương tiên sinh, mong cô nương nói tới cho vài lời. - Ta sẽ xin cố sức. Tông Lãnh Cương vốn cao hứng từ buổi sáng sớm nhưng trải qua chuyện rắc rối đã tan hết hứng thú, y dẫn ba đệ tử lập tức quay về. Thần sắc y nghiêm túc khiến Đổng Xuyên, Sơ Tiêu Phong và Tông Nhất Chí tuy có nhiều điều muốn hỏi nhưng không ai dám mở lời. Bốn con ngựa nhắm hướng Nghênh Nguyệt sơn trang, nhưng Tông Lãnh Cương không dẫn ba đệ tử vào ngay sơn trang, y dừng lại một nơi cách sơn trang hơn dặm bên một dòng suối cho nước chảy róc rách cỏ xanh mơn mởn. Tông Lãnh Cương kéo cương ngựa dừng lại, Đổng Xuyên, Sơ Tiêu Phong, Tông Nhất Chí cũng dừng theo, cả ba không ai dám mở lời. Tông Lãnh Cương nhè nhẹ thở dài : - Lúc này, ta thi triển thủ pháp “Hồi toàn Thiết liên hoa”, từ chậm sang mau, không biết các con có nhìn kỹ? Tông Nhất Chí đáp : - Tuy có nhìn kỹ nhưng chưa thể lãnh hội được kỷ xảo của thủ pháp. Tông Lãnh Cương nhìn qua Đổng Xuyên : - Còn con? Đổng Xuyên đáp : - Đệ tử ngu muội, chỉ lãnh hội được ba bốn phần. Tông Lãnh Cương nói : - Thế là đã khá lắm. Y đưa mắt sang Sơ Tiêu Phong : - Con thì sao? Sơ Tiêu Phong đáp : - Đệ tử cũng lãnh hội chút ít. - Cũng là tốt rồi... Trầm ngâm chút ít, y nói tiếp : - Thiết liên hoa của sư môn, thiên hạ ai cũng biết, ta không thể truyền cho ba đệ tử các con, từ ngày mai ta bắt đầu truyền thụ thủ pháp cho cả mười hai đệ tử, nhưng thủ pháp “hồi toàn” này là do ta tự sáng tạo ra, điều đó không thể chỉ cậy vào khổ tâm, công lực mà phải đạt được thành tựu võ công, tài trí, còn không vĩnh viễn không luyện được thủ pháp ấy, nếu như vụng về thủ pháp non yếu chẳng những khó lãnh hội được yếu lãnh, không thể luyện thành, trái lại còn để thủ pháp ấy tiết lộ ra giang hồ. Ta đã suy nghĩ kỹ, ba con đều là người tài, mà chỉ có ba con mới khả dĩ luyện thành thủ pháp ấy do đó ta quyết định truyền cho ba con. Âm thanh hơi ngừng lại, nói tiếp : - Đổng Xuyên, con hãy nói sư phụ làm như vậy có phải là có phần thiên vị? Đổng Xuyên cúi thân thưa : - Vô Cực môn muốn bảo vệ thanh uy cần phải có võ học ngày càng tịnh tiến, sư phụ là hào kiệt trong đời, chấn hưng Vô Cực môn, tự nhiên phải chọn lựa người muốn truyền thụ, các đệ tử được ân đào luyện đã lâu đều biết đại nghĩa, con tin rằng các sư huynh đệ khác tất thể lượng cho dụng tâm của sư phụ. Tông Lãnh Cương ngửa mặt thở phào : - Ta theo tài năng từng đệ tử mà dạy dỗ vốn tự lấy làm không có gì hổ thẹn, bất quá trong bản môn còn có vài đệ tử mà tài tuệ không bằng các con, nếu chúng thấu biết nội tình tất cho ta bất công nên ta vẫn lấy làm không an. - Lo lắng của sư phụ phải chăng là nhị sử dụng và cửu sử dụng chăng? Tông Lãnh Cương đáp : - Chính là hai người ấy. Đổng Xuyên nói : - Điều ấy sư phụ hãy yên tâm, đệ tử sẽ tìm được lúc giải thích khổ tâm của sư phụ với hai sư đệ ấy. - Sự thực luận về tài hoa, hai sư đệ ấy không kém gì các con, nhưng họ tâm thuật bất chính, cửu sư đệ tà hơn là chính, đó là nguyên nhân ta không muốn truyền thụ tuyệt kỹ cho chúng. - Sư phụ đã phát hiện như thế tại sao không... Tông Lãnh Cương lắc đầu cắt lời : - Các con đều sắp thành tài xuất sư, nhị sư đệ con là người thông minh, hy vọng con hãy bảo trọng, ta tùy tài năng dạy dỗ, khiến hai người chúng ganh tỵ. Ôi! Vô Cực môn trong giang hồ có chút danh tiếng được không phải dễ, hy vọng các con thừa kế phát dương lớn hơn nữa, ta không muốn trước khi làm lễ xuất sư lại phải trục xuất chúng ra khỏi sư môn. Sơ Tiêu Phong đột nhiên tiếp lời : - Sư phụ nhân hậu chân thực, mong rằng các sư huynh đệ đều hiểu. - Sở Phong, ý của con là... - Đệ tử bất quá trong lòng có lo nghĩ nên buột miệng thế thôi. Tông Lãnh Cương im lặng nhìn Sơ Tiêu Phong một lúc rồi xoay sang nhìn Đổng Xuyên : - Đổng Xuyên con... Đổng Xuyên kính cẩn cúi thân : - Đệ tử có mặt. - Sau khi các con xuất sư, đệ tử thủ tòa đương nhiên là do con trách nhiệm, tất cả hành vi cử động đều phải như lúc có ta bên cạnh. Đổng Xuyên quỳ hẳn xuống bái lạy : - Đệ tử tự biết trách nhiệm trọng đại, chỉ hận tài trí không đủ, chỉ mong vẫn được sư phụ chỉ giáo thêm nhiều. - Con đứng lên đi. Đổng Xuyên đứng dậy xuôi tay kính cẩn. Tông Lãnh Cương nói : - Sau khi các con xuất sư, thay ta hành tẩu giang hồ, hãy ngấm ngầm theo dõi nhị sư đệ, cửu sư đệ ba năm nếu như phát hiện chúng có hành vi phản bội tâm thuật tà ác hãy thay ta lấy lại võ công của chúng. Đổng Xuyên đáp : - Đệ tử vâng lệnh. Mục quang Tông Lãnh Cương chuyển sang Sơ Tiêu Phong và Tông Nhất Chí : - Các con hãy hỗ trợ cho đại sư huynh. Cả hai cùng cung thân : - Vâng! - Được, bây giờ các con hãy lưu ý nhìn thủ pháp “hồi toàn” của ta đây. Lần này y không bắn Thiết liên hoa ám khí nữa mà chỉ đọc khẩu quyết của thủ pháp, đồng thời giải thích mấy lần rất cặn kẽ. Ba đệ tử dù tận mắt nhìn rõ uy thế của thủ pháp “Thiết liên hoa” do đó mỗi người đều tập trung tinh thần học tập. Qua hơn một giờ, Tông Lãnh Cương thấy cả ba đều đã thuộc yếu quyết y mới mỉm cười hỏi lại ba đệ tử vài câu rồi giục mọi người lên ngựa trở bề Nghênh Nguyệt sơn trang. Đổng Xuyên nhớ lời của thiếu nữ áo xanh liền hạ giọng hỏi : - Sư phụ, chúng ta thật cần tìm bầy bướm bồi hoàn sao? Tông Lãnh Cương đáp : - Hiện nay chính là lúc các con học tập đến quan yếu nhất mấy chuyện ấy không cần các con để tâm, ta tự có cách ứng phó. Đổng Xuyên vâng dạ không nói nữa. Về tới Nghênh Nguyệt sơn trang, thái dương đã ngã về tây. Sơ Tiêu Phong gấp gáp chạy đến chuồng ngựa nhưng người đã vắng bóng, lão Lục coi ngựa không biết biến đi đâu, chỉ thấy vị quản sự trong sơn trang từ từ bước tới. Đó là lão tổng quản do Vô Cực môn chủ đời trước lưu lại đã hơn sáu mươi tuổi mà thân thể vẫn còn tráng kiện, âm thanh rền như chuông, vừa thấy Sơ Tiêu Phong lão tổng quản liền hỏi : - Tiêu Phong, công tử đến đây làm gì? Sơ Tiêu Phong vội hỏi : - Vương tổng quản, Lục lão bá coi ngựa đâu mất rồi? Vương tổng quản thở dài : - Một người đang khỏe mạnh bỗng nhiên bị một ác bệnh qua đời mất rồi. - Lão Lục chết rồi ư? - Vâng, giờ mão phát bệnh chưa đến giờ ngọ đã tắt thở! Ôi! Thật là cuộc đời vô thường, họa phúc trong sớm tối... Sơ Tiêu Phong như đột nhiên bị người đấm trúng một quyền giữa ngực, chàng chấn động cả người, miệng lúng búng nói : - Sao lại đến thế? Lão nhân vẫn còn khỏe mạnh mà.