Gương mặt bình tĩnh của lão nhân bỗng lạnh lẽo hẳn : - Hãy nhớ lấy lời dặn của lão. Trong vòng hai ngày nhất định phải đốt cuốn sách ấy, nếu con không nghe lời lão tất đại họa sẽ giáng xuống. Con đi đi! Từ giờ khắc này trở đi, lão căn bản không quen biết với con. Nói xong câu ấy lão nhân chuyển thân đi xa. Sơ Tiêu Phong ngẩn người, rồi cất cuốn sách vào bụng, cũng chuyển thân ra ngoài. Chàng chưa tắm rửa xong ba con ngựa, Đổng Xuyên và Tông Nhất Chí đã trước sau tìm đến. Chàng hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Nhất Chí : - Sư đệ không đi gặp sư nương ư? Tông Nhất Chí cười đáp : - Tiểu đệ đã gặp mẫu thân, mẫu thân nói đệ tuy là con của phụ thân, nhưng vẫn là đệ tử của Vô Cực môn, tất cả mọi điều đều giống như bất cứ đệ tử nào khác. Trước khi làm đại lễ xuất sư, không ai được đối xử đặc biệt... Chàng tươi cười tiếp lời : - Đại sư huynh, Tiêu Phong sư huynh. Mẫu thân đệ đã dặn dò cho các thợ thuyền bắt đầu dựng một tòa tịnh xá. Đổng Xuyên hỏi : - Dựng tòa tịnh xá ư? Để làm gì? - Mẫu thân đệ nói khi chúng ta tập võ đều như nhau, phải tự mình hành động tập thành thói quen cần lao, do đó giặt quần áo, tắm rửa ngựa đều bắt chúng ta tự làm. Nhưng mai đây sau khi làm đại lễ xuất sư, chúng ta đều được coi là đã trưởng thành, phải có một tòa tịnh xá để sinh hoạt. Đổng Xuyên tán thán : - Ân đức sư môn như trời biển, không biết bao giờ chúng ta mới báo đáp hết được. Tông Nhất Chí hạ giọng thấp xuống : - Đại sư huynh. Theo lời mẫu thân đệ, sau khi chúng ta cử hành đại lễ xuất sư, hình như phụ thân muốn dẫn chúng ta bôn tẩu giang hồ, học tập thêm kinh nghiệm. Sơ Tiêu Phong buông bàn chải ngựa xuống, hỏi : - Có thật thế ư? Tông Nhất Chí đáp : - Đương nhiên là thật. Nghe nói phụ thân muốn dẫn chúng ta tham gia một cái đại hội gì đó, nhân đó thuận tiện dẫn chúng ta thiệp hiệp giang hồ. Đổng Xuyên khẽ cười : - Sáng mai sư phụ đưa chúng ta vào núi săn bắn, một mặt là để truyền thụ thủ pháp Thiết liên hoa, một mặt cũng là để khảo nghiệm võ công chúng ta. Kiếm pháp của sư phụ bác đại cao thâm, ta tuy là đại sư huynh được sư phụ chỉ giáo kiếm pháp mấy năm nay, nhưng vẫn có cảm giác chưa học được hết phần tinh túy. Tông Nhất Chí khẽ cười : - Đại sư huynh quá khiêm tốn! Kỳ thực, phụ thân đệ đối với sự thành tựu của chúng ta rất lấy làm mãn ý. Đệ nghe Thành sư thúc nói, gia gia đệ và sư thúc bàn về chúng ta. Phụ thân rất lấy làm mãn ý, sư thúc nói đại sư huynh đã đạt được chân truyền hầu hết võ công của sư phụ. Tuy Đổng Xuyên đã cố hết sức trấn áp sự vui mừng, nhưng nét mặt vẫn lộ ra vẻ mừng khó giấu được. Tông Nhất Chí nói tiếp : - Phụ thân nói về công lực kiếm pháp của đại sư huynh đều tiến bộ rất mau, đã đạt chín phần mười võ công phụ thân. Còn tiểu đệ chỉ mới đạt tới sáu, bảy phần. Đổng Xuyên quay lại nhìn Sơ Tiêu Phong : - Tiểu sư đệ, sư phụ nói về thất sư huynh ra sao? Thì ra trong mười hai đệ tử Vô Cực môn, Sơ Tiêu Phong xếp hàng thứ bảy. Còn Tông Nhất Chí nhỏ nhất, xếp hàng mười hai. Cả ba thiếu niên này đều tài hoa xuất chúng, được Tông Lãnh Cương đặc biệt cho ở chung một nơi. Còn chín sư huynh đệ khác về thiên bẩm khí chất không thể so với ba người này, ai nấy đều cho như thế là hợp lý, chỉ có hai đệ tử lấy làm bất mãn. Đó là đệ tử thứ hai và đệ tử thứ chín. Hai người đệ tử này thực ra về tài nghệ cũng có hơn bảy đệ tử còn lại kia, nhưng vẫn chưa thể so sánh về ba huynh đệ Đổng Xuyên. Tông Lãnh Cương uy nghiêm cương trực, dựa vào tài nghệ mà giáo huấn, hai đệ tử bất mãn kia tuy phẫn uất, nhưng không ai dám biểu lộ. Nghe câu hỏi của Đổng Xuyên, Tông Nhất Chí suy nghĩ một chút rồi đáp : - Phụ thân nói Tiêu Phong sư huynh rất kỳ quái, không nhận ra đã thành tựu tới đâu. Sư huynh hình như quá thông minh, nhưng kiếm chiêu lại quá thuần phác không lợi hại bằng đại sư huynh. Sơ Tiêu Phong vội đón lời : - Đại sư huynh, tài trí của tiểu đệ làm sao so sánh với đại sư huynh được? Tiểu đệ hiểu rất rõ, nếu như tiểu đệ có chút thành tựu gì cũng chỉ cỡ như Nhất Chí sư đệ là cùng. Không dám hy vọng được như đại sư huynh. Đổng Xuyên khẽ mỉm cười : - Thất sư đệ không cần quá khiêm tốn. Đại sư huynh như ta cũng nhận ra được kiếm pháp của sư đệ vẻ thuần phác còn hàm chứa nhiều biến hóa, đó chính mới là thành tựu tối cao của kiếm pháp. Sơ Tiêu Phong cúi đầu : - Đại sư huynh quá khen mất rồi. Đổng Xuyên mỉm cười : - Sư huynh đệ chúng ta dù ai có thành tựu cao hay thấp đều là người một nhà cả, không nên quá quan tâm. Mấy năm nay sư phụ đã phí nhiều tâm huyết đào tạo chúng ta, chẳng những về võ công mà còn tìm khắp linh dược trong thiên hạ bồi bổ chúng ta, ân đức ấy cả đời chúng ta khó mà báo đáp cho hết. Tông Nhất Chí giúp Sơ Tiêu Phong tắm rửa mấy con ngựa cho mau xong. Quay về chỗ cư ngụ, trời đã vào đầu canh, Sơ Tiêu Phong trong bụng gấp rút, chàng nóng lòng muốn xem cuốn sách. Chàng không hiểu sách có chép những gì nhưng chỉ biết rất là trọng yếu. Ba sư huynh đệ cùng ở chung một phòng nhưng xưa nay Sơ Tiêu Phong vốn có thói quen đọc sách rất khuya, có khi đọc sách suốt đêm không ngủ. Nhưng đêm nay chàng hết sức cẩn thận đặt trên bàn một cuốn kinh Dịch, sau đó mới mở cuốn sách chế tác bằng những trang da dê ra. Đó là bảy chiêu kiếm pháp. Có nhiều chỗ hiển nhiên đã bị người cố ý sửa đổi, nên không thể nhận ra lai lịch xuất xứ bảy chiêu kiếm pháp ấy, các chỗ bị sửa đổi không ít, nhưng may thay không đến nỗi hao tổn nguyên trạng kiếm pháp. Sơ Tiêu Phong vốn là người thông minh, ký ức cực mạnh. Tổng cộng sách chỉ có bảy chiêu kiếm, mỗi chiêu chép làm hai trang, một trang là đồ hình, một trang là giải thích sự biến hóa của chiêu kiếm ấy. Mỗi chiêu gồm có bảy lần biến hóa, bảy bảy bốn mươi chín lần biến hóa. Bìa sách chẳng đề ai là tác giả và cũng chẳng có tên gọi đó là kiếm pháp gì. Sơ Tiêu Phong chỉ cần đọc ba lần là đã thuộc lòng từng chữ từng đồ hình. Đốt cháy cuốn sách, chàng thổi tắt đèn, lên giường nhắm mắt định ngủ một giấc sáng mai sẽ theo sư phụ đi săn và học thủ pháp Thiết liên hoa. Kiếm pháp của chàng vốn đã có phần cơ sở, nên khi bảy chiêu kiếm pháp kia ghi sâu vào óc não chàng như bảy hạt mầm gieo vào đất tốt, nảy nở bắt đầu trong lòng chàng. Bảy chiêu kiếm pháp ấy ám ảnh mãi khiến Sơ Tiêu Phong không sao ngủ được. Không nhớ đến nó thì thôi, hễ nhớ đến nó liền có cảm giác bảy chiêu kiếm ấy sâu xa rộng lớn như trời biển, bao hàm diệu dụng vô cùng vô tận. Bất ngờ trời đã sáng từ lúc nào, đến khi có tiếng Đổng Xuyên gọi lớn, Sơ Tiêu Phong mới vội vã xuống giường rửa mặt. Khi cả ba vào sân, Tông Lãnh Cương đã đợi sẵn. Tông Nhất Chí dẫn ba con ngựa đứng cạnh bên. Sơ Tiêu Phong vội bước đến bái lạy sư phụ : - Đệ tử ngủ quên để sư phụ phải chờ đợi. Tông Lãnh Cương khoát tay : - Con đứng dậy đi, con xuất thân là nhà thư hương, nên thích đọc sách. Sư phụ biết con thường xem sách cả đêm, suốt đêm không ngủ, phải chăng đêm qua đọc sách quá muộn? - Đệ tử đọc sách không lâu, chợt nhớ ra sáng nay phải theo sư phụ vào núi, trong lòng quá ư hưng phấn, suốt đêm khó mà chợp mắt. Tông Lãnh Cương gật đầu : - Ta biết. Nét mặt con vẫn còn mệt mỏi, chắc vì tâm sự gì? Sơ Tiêu Phong chỉ ậm ừ cho qua, chàng không muốn nói dối sư phụ, nhưng cũng không thể làm trái lời hứa với Lục lão bá. Tông Lãnh Cương ngửa đầu nhìn sắc trời ra lệnh : - Lên đường! Trời đã muộn rồi đó! Bốn sư đồ rời khỏi sơn trang. Tông Lãnh Cương cưỡi ngựa đi đầu dẫn đường. Họ đã ở trong sơn trang có tên Nghênh Nguyệt sơn trang này bốn năm năm liền, chưa hề đi ra ngoài một bước. Bây giờ vừa nhìn thấy bầu trời màu lam cao rộng, mây trắng bay la đà cùng với gió sớm mát dịu, khiến có cảm giác vô cùng sảng khoái. Nơi này tuy không xa Nghênh Nguyệt sơn trang bao nhiêu, nhưng ba sư huynh đệ Đổng Xuyên chưa hề được tới. Tông Lãnh Cương phi thân xuống ngựa. Đổng Xuyên vội chạy đến gần đón lấy dây cương. Đó là một vùng bằng phẳng cỏ mọc lưng chừng sườn núi, một mặt là khe rừng rậm, một mặt là vách núi đá. Tông Lãnh Cương tươi cười nói : - Nơi đây không phải nơi săn bắn nhưng nếu lên cao lại không thể đi ngựa, chúng ta hãy đi bộ lên núi. Họ Tông ra hiệu cho ba đệ tử cùng cột ngựa vào một gốc cây. Tông Nhất Chí hạ giọng hỏi : - Gia gia, chúng ta đi đến đây bây giờ? Tông Lãnh Cương đáp : - Trong khu rừng kia có một bầy bướm rừng sinh sản rất đông, mỗi con dài nửa tấc, mũi kim đuôi nó cực độc. Ta muốn mượn sức bay mau lẹ của các con bướm ấy truyền dạy cho các con thủ pháp ám khí. Tông Nhất Chí nói : - Thì ra như thế. Hài nhi lại tưởng gia gia dẫn chúng con đi săn thú rừng... - Thiết liên hoa tuy không phải là loại ám khí cực độc, nhưng tự tay ta sáng chế ra, thủ pháp phát ra cuốn về, mười hai mũi ám khí liên tục bắn ra thu về khả dĩ có thể chống lại ám khí địch nhân và cũng khả dĩ lấy một chống đông. Nhưng thủ pháp này không dễ sử dụng, phải vừa dùng kình lực vừa nhắm chuẩn xác đều cần thông tuệ mới được, nhất là dùng kình lực bắt ám khí quay về hoàn toàn phải dùng tới kỷ xảo. Họa hổ không thành lại biến ra họa chó, thủ pháp ấy tuy xảo diệu, nhưng nếu học không thông sẽ làm trò cười mà còn hại đến thân nữa. Thí dụ như ba đệ tử các con nếu phối hợp vận dụng Cung chủ cùng nhau, ta tin còn diệu dụng hơn nữa. Bây giờ ta dẫn các con đến nơi có bầy bướm sinh sống thi triển trước một lần cho các con xem thử, sau đó sẽ dạy thủ pháp cho các con. Tuy sư phụ không nói ra hết ý, nhưng ý hàm ẩn trong lời, Đổng Xuyên và Sơ Tiêu Phong đều nhận ra minh bạch. Trong mười hai đệ tử Vô Cực môn, chỉ có ba đệ tử họ mới được sư phụ truyền thụ kình lực thủ pháp này. Vì vậy sư phụ không muốn truyền thụ cho họ ở ngay trong Nghênh Nguyệt sơn trang. Đi xuyên qua khu rừng, cảnh vật hốt nhiên biến đổi. Chỉ thấy giữa một vùng rộng lớn mọc đầy các loại hoa núi đủ màu sắc và những tiếng ong ong không cùng tận. Những con bướm quả là to lớn, mỗi con đều từ nửa tấc trở lên, hằng trăm con bướm bay lượn không ngớt. Tông Lãnh Cương nói : - Các con hãy chú ý, bọn bướm này độc tính rất mạnh và rất hung dữ. Bất quá chỉ cần tránh chúng, chúng cũng chẳng tấn công ta. Ta sẽ phóng Thiết liên hoa chọc giận chúng, các con đã học mấy năm kiếm pháp nhưng chưa động thủ với ai. Hôm nay các con hãy thử đối phó với bầy bướm này. Tông Lãnh Cương rút trong người ra một bình ngọc nhỏ đổ ra ba viên thuốc, rồi tiếp : - Đây là loại thuốc khử độc, các con mỗi người uống một viên. Nếu lỡ bị bướm đâm trúng phải nói ngay và hai người còn lại sẽ bảo vệ người bị thương lui vào rừng. Sơ Tiêu Phong chau mày muốn nói lại thôi, sư phụ Tông Lãnh Cương của chàng là người kinh nghiệm phong phú, nhận định của người nhất định chính xác hơn chàng. Sư phụ đã dẫn các đệ tử tới đây, đương nhiên là phải có lý do. Trong rừng cao núi thẳm có rất nhiều nơi kỳ quái, đó là bí mật của tạo hóa. Có lẽ nơi này cũng là một nơi thư thế, Sơ Tiêu Phong cố trấn áp nghi tâm. Đổng Xuyên nhìn thấy thần sắc khác thường của Sơ Tiêu Phong, bòn hỏi : - Tiêu Phong, sư đệ nghĩ ngợi gì đó? Bấy giờ Tông Lãnh Cương đã cất bước đi vào giữa rừng hoa dại. Sơ Tiêu Phong hạ thấp giọng : - Đại sư huynh, tiểu đệ lấy làm kỳ quái. Nhưng lại sợ không dám nói. Đổng Xuyên “a” một tiếng : - Tiểu đệ cứ nói ta nghe nào! Tiểu đệ đọc sách nhiều, kiến thức uyên bác, cứ nói cho ta mở mang tầm mắt. - Sư huynh có thấy nơi này rất ư kỳ quái? - Hoa dại rất nhiều màu sắc mỹ lệ, đúng là có khác những chỗ khác. Nhưng ngoài điều ấy đâu có gì quái dị? - Chính là những hoa dại ấy có màu sắc tươi quá, và màu cũng nhiều phức tạp. Do đó đệ nhận ra loại hoa kỳ lạ này không phải là hoa tự nhiên sinh trưởng. Đổng Xuyên ngẩn người một lúc mới hỏi được : - Ý sư đệ nói là do người trồng? - Vâng. Nếu như hoa núi này là do người trồng thì những con bướm lạ lùng kia cũng phải do người nuôi dưỡng. Đổng Xuyên hơi giật mình rồi liền gật đầu không đáp. Sơ Tiêu Phong nói tiếp : - Nếu như tiểu đệ suy luận không sai, ở đây có hai vấn đề khiến chúng ta phải quan tâm. Đổng Xuyên thúc giục : - Sư đệ nói mau lên, hai vấn đề gì? - Thứ nhất, ai là người trồng các loại hoa ấy, và nuôi loại bướm kỳ dị ấy? - Còn thứ hai? - Người ấy là trồng hoa vì bướm, hay nuôi bướm vì hoa? Mục đích là gì? Tông Nhất Chí đứng bên cạnh nghe các sư huynh đối đáp, bèn vội xen vào : - Đại sư huynh, thất sư huynh nói có lý lắm. Việc trọng yếu là ta có nên báo với phụ thân hay không? Đổng Xuyên đáp : - Nên báo cho sư phụ biết. Bấy giờ Tông Lãnh Cương đã đi xa hơn hai trượng, lớn tiếng nói với các đệ tử : - Các con lưu tâm nhìn ta thi triển thủ pháp Thiết liên hoa. Cùng với tiếng quát ấy, thân hình đột nhiên nghiêng về trước, tay hữu bắn ra một luồng sáng trắng, liên tiếp theo là những luồng ánh sáng liên miên bắn ra. Những luồng Thiết liên hoa ấy giữ một khoảng cách vừa đủ để hình thành một vòng tròn dày kín phát ánh sáng. Vòng tròn Thiết liên hoa chận các con bướm đang bay quanh thân Tông Lãnh Cương không cho chúng đến gần, nhiều con bị ám khí đánh trúng tan xác rơi rụng lả tả. Chính vì vậy mà các con bướm khác lập tức phản ứng, hằng trăm lũ bướm bay ào lại. Có lẽ Tông Lãnh Cương muốn cho các đệ tử nhìn được rõ thủ pháp nên bắn Thiết liên hoa rất chậm, thủ pháp quả thần kỳ, luồng Thiết liên hoa bay ào trên không trung một hồi lại quay trở về tay. Bầy bướm nhân cơ hội bay ập tới đâm thẳng vào thân Tông Lãnh Cương. Trong tình thế cấp bách, Tông Lãnh Cương vung mạnh tay đánh ra một chưởng, nội công của Tông Lãnh Cương cực mạnh, chưởng ấy kình lực trầm trọng rít u u trong gió, chưởng phong đã đánh bạt bầy bướm. Thiết liên hoa bắn ra lần thứ hai, lần này thủ pháp Tông Lãnh Cương mau hơn, chỉ thấy một vòng tròn ánh sáng lấp lánh đảo lộn rít gió giữa bầy bướm, ánh sáng lấp lánh lướt qua, xác bướm lại rơi lả tả, bầy bướm bay tán loại dạt ra xa. Hồi Toàn Thiết liên hoa liên hoàn càng lúc càng mau, toàn thân Tông Lãnh Cương được bao bọc bởi luồng ánh sáng bằng sắt ấy. Người và bướm hoàn toàn ngăn cách, bầy bướm tuy hung hãn nhưng bị vòng sắt sáng buộc không thể bay tới gần, chỉ còn bay đảo ra ngoài vòng Thiết liên hoa. Nhưng hết sức bất ngờ là bầy bướm ấy không giống những con bướm khác, sau khi hoảng sợ chúng càng tập trung tấn công Tông Lãnh Cương dữ dội hơn. Đổng Xuyên và Tông Nhất Chí đều bị thủ pháp kỳ dị của Tông Lãnh Cương hấp dẫn, họ ngẩn người ra nhìn sư phụ. Nghĩ tới lúc chính họ luyện được thủ pháp ấy đủ để ngạo mạn giang hồ, suốt đời không sợ thất bại. Riêng Sơ Tiêu Phong lại cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm : - “Bầy bướm kia thương vong đã quá nhiều mà không có vẻ hoảng loạn, chẳng giống những con bướm sinh sản trong núi hoang chút nào. Hình như chúng đã được huấn luyện kỹ càng từ lâu, chẳng lẽ bầy bướm ấy thật là được người nuôi chăng?” Trong lúc tâm niệm chuyển động, đột nhiên chàng nhìn thấy bầy bướm tụ lại bay đi mất, những tiếng ong ong càng lúc càng xa không còn sót một con. Tông Lãnh Cương tựa hồ có phần cảnh giác, vội thu ám khí Thiết liên hoa lại, đứng thẳng người lên. Đổng Xuyên, Tông Nhất Chí bước mau đến : - Sư phụ, đây có lẽ là loại ám khí cao minh nhất trong thiên hạ? Tông Lãnh Cương không trả lời ngay, mà nhìn theo hướng bay của bầy bướm, mặt ngẩn ra xuất thần. Sơ Tiêu Phong cũng vội chạy đến, nhỏ giọng hỏi : - Sư phụ, bầy bướm kia có gì kỳ quái? Tông Lãnh Cương gật đầu : - Đúng là có gì kỳ quái, không giống loại bướm thường... Bỗng một thanh âm trong trẻo lanh lảnh vọng đến tiếp lời : - Chính là bướm thường. Bất quá chúng đã từng được huấn luyện. Cả bốn người xoay đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc áo xanh ước độ mười bốn, mười lăm, tóc thắt hai cái bím buông xuống vai đứng cách hơn hai trượng sau vườn hoa. Tiểu cô nương tuyệt đẹp, nhất là hai con mắt to sáng long lanh như hai mặt nước hồ thu. Tông Lãnh Cương hỏi : - Bầy bướm ấy là do người nào nuôi dưỡng? Tay hữu tiểu cô nương áo xanh hất bím tóc trả lời : - Đó là một người rất khó hiểu, các hạ đã mang họa vào thân rồi. Tông Lãnh Cương “ồ” một tiếng, hỏi : - Họa gì? Tiểu cô nương đáp : - Bầy bưóm ấy là một loài đặc biệt do người ấy tuyển chọn, vì nuôi dưỡng chúng phải mang về từ nơi rất xa, và phải khổ công trồng loại kỳ hoa này. Các hạ đã đem bầy bướm do người ta khổ công nuôi dưỡng làm đối tượng tập luyện ám khí, lại còn đánh chết quá nhiều bướm. Thử nghĩ, người ấy làm sao tha cho các hạ được? - Cô nương nói vậy là do tại hạ có lỗi? - May mà người ấy không có mặt. Nếu như lão có ở đây, thấy các hạ giết nhiều bướm như thế, e rằng lão bắt các hạ đền mạng rồi. - Hung dữ đến thế ư? - Đúng vậy! Lão vốn rất nóng nảy, bầy bướm kia là do lão đau khổ mười năm mới nuôi được. Các hạ vừa giết một lúc ít ra cũng chết hết nửa phần của người ta. Ôi! Điều ấy xúc phạm lão cực lớn. Tông Lãnh Cương hỏi : - Bầy bướm ấy dường như không phải là vật ở Trung Nguyên? - Chúng vốn không phải vật ở Trung Nguyên. Nếu là vật ở Trung Nguyên thì đâu có gì quí giá đến thế? - Cô nương, bầy bướm ấy rất hung ác, độc tính cũng rất mạnh. Dù cho tại hạ có giết ít nhiều cũng chẳng có gì trọng đại. Nếu như chủ nhân của chúng nhất định bắt tại hạ bồi thường, tại hạ xin tuân lệnh. Họ Tông với là người rất được giới võ lâm tôn kính, thế mà vẫn giữ được hòa khí hơn người. Thiếu nữ áo xanh lắc mạnh đầu nói : - Các hạ không bồi thường được. Đột nhiên nàng biến sắc im bặt không nói nữa. Tông Lãnh Cương giật mình xoay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một lão nhân áo bào xám đang từ trong rừng đi tới. Thoạt nhình lão còn ở xa sáu bảy trượng, nhưng chỉ trong một nháy mắt đã lướt thân đến trước mặt Tông Lãnh Cương. Họ Tông chấn động kêu thầm : - “Thân pháp tuyệt diệu”. Họ Tông lịch duyệt giang hồ đã nhiều quen biết không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm và nhiều nhân vật có khinh công tuyệt diệu mà chưa hề gặp ai có thân pháp cực mau như lão nhân này. Cơ hồ chưa kịp nhìn rõ thì lão nhân đã đến trước mặt rồi. Hai con mắt của lão nhân áo xám chuyển nhìn xuống xác những con bướm nằm tơi tả dưới đất, thần sắc cực kỳ lạnh lùng.