Tiểu cô nương bị hoảng sợ đến ngẩn người ra, đang định rón rén lui đi, bỗng phát hiện một cặp mắt còn lạnh hơn thanh đao đang trừng trừng nhìn nàng. Bình rượu và vò rượu đều là bạc nguyên chất, miếng đất niêm trên vò rượu tuyệt đối không hề thấy vết tích gì là đã bị người khác từng động đến. Yến Nam Phi đã trúng độc, chỉ mới uống có ba ly rượu đã trúng độc rất nặng, độc ở trong rượu là từ đâu mà ra? Phó Hồng Tuyết dốc ngược vò rượu đổ hết rượu ra, dưới đáy vò rượu hình như có tia sáng lấp lánh. Hắn liền đập nát vò rượu, liền tìm thấy ngay một cây độc châm màu xanh nhạt. Châm dài ba tấc, nhưng đáy vò chỉ dày hơn một tấc, cắm cây kim từ dưới đáy vò rượu thì chất độc trên mũi kim sẽ dÔ dàng hòa vào trong rượu. Hắn đã tìm ra đáp án cho một câu hỏi, nhưng câu hỏi không chỉ có một - độc là từ cây kim, vậy cây kim từ đâu ? ánh mắt Phó Hồng Tuyết sắc lạnh như mũi đao, hỏi: - Vò rượu này là do ngươi mang đến? Tiểu cô nương gật gật đầu, khuôn mặt vốn đỏ như trái táo đã trắng nhợt lên vì hoảng sợ. Phó Hồng Tuyết hỏi: - Ngươi lấy ở đâu? Tiểu cô nương giọng run run, đáp: - Rượu của nhà tôi, đều cất trong tầng hầm ở dưới lầu. Phó Hồng Tuyết hỏi: - Sao ngươi lại chọn trúng vò rượu này? Tiểu cô nương đáp: - Không phải là tôi chọn, là cô nương nhà tôi chọn, cô nương nói phải dùng loại rượu ngon nhất để khoản đãi khách quý, vò rượu này là loại rượu ngon nhất! Phó Hồng Tuyết hỏi: - Vậy cô ta ở đâu? Tiểu cô nương đáp: - Cô nương đang thay y phục, vì... Nàng ta vẫn chưa nói dứt câu đó, bên ngoài đã có người tiếp lời: - Vì khi tôi quay lại đây, y phục đã ướt hết cả. Nàng bước vào phòng, giọng nói của nàng đã thật hay, nụ cười lại càng đẹp. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, phong tư vô cùng nhã nhặn. Có thể nàng không được coi là một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khi nàng bước vào,mường tượng giống như ánh trăng mờ mờ rọi vào cửa sổ trong một đêm cuối xuân, khiến người ta cảm thấy trong long có một nỗi vui sướng không nói thành lời, một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng không sao diÔn tả. Đôi mắt nàng cũng dịu dàng như trăng xuân, nhưng khi nàng nhìn thấy cây châm độc nằm trong tay Phó Hồng Tuyết, liền trở nên vô cùng sắc sảo. - Ngài đã có thể tìm ra cây kim, thì chắc cũng nhìn ra lai lịch của nó. Giọng nói của nàng cũng trở nên sắc bén hơn: - Đây là ám khí độc môn của Đường gia đất Thục, lão nhân nằm chết ở bên ngoài, chính là kẻ phá gia chi tử duy nhất của Đường gia, hắn đã từng đến nơi này, nơi đây cũng không phải là một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, hầm cất rượu càng không có khóa. Phó Hồng Tuyết dường như chẳng hề nghe thấy những lời này của nàng, chỉ mê mải nhìn nàng, khuôn mặt trắng nhợt của hắn đột nhiên ửng đỏ, hơi thở đột nhiên gấp gáp, những giọt nước mưa trên mặt vừa khô xong mồ hôi lạnh đã tới tấp rơi xuống. Khi Minh Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên mới phát hiện ra sự thay đổi kì dị trên khuôn mặt hắn, vội lớn tiếng hỏi: - Lẽ nào ngài cũng đã trúng độc? Phó Hồng Tuyết dù đã siết chặt hai tay lại nhưng vẫn cầm không nổi đôi tay đang run lên. Đột nhiên hắn lộn người, phi thân phóng ra ngoài cửa sổ. Tiểu cô nương kinh hãi nhìn bóng của hắn biến mất dần, nhíu mày nói: - Những nỗi đau đớn của người này quả thực chẳng hề ít. Minh Nguyệt Tâm khẽ thở dài, nói: - Thực sự nỗi đau của hắn rất sâu. Tiểu cô nương hỏi: - Là bệnh gì thế ? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Tâm bệnh. Tiểu cô nương chớp chớp mắt, hỏi: - Bệnh của hắn sao lại ở trong tâm? Minh Nguyệt Tâm im lặng một hồi lâu, mới thở dài nói: - Bởi vì hắn cũng là một kẻ đau khổ. Chỉ có gió, có mưa, không có đèn. Thị trấn trong bóng đêm, giống như là một hoang mạc. Phó Hồng Tuyết đã gục xuống, gục xuống bên một mương ngầm cũ nát, thân người hắn gập lại, co giật, không ngừng nôn mửa. Có thể hắn chẳng hề nôn ra thứ gì, thứ mà hắn nôn ra chẳng qua chỉ là những đau thương và sầu khổ trong lòng. Hắn thật sự là có bệnh. Đối với hắn mà nói, bệnh của hắn không những là sự đau khổ không cách nào giải thoát, mà còn là một sự nhục nhã. Mỗi khi sự phẫn nộ và nỗi đau thương của hắn lên đến cực điểm, bệnh của hắn lại phát tác. Hắn chỉ còn cách một mình trốn đi, dùng phương pháp tàn khốc nhất để giày vò bản thân. Bởi vì hắn hận chính mình, hận mình tại sao lại mắc phải căn bệnh này. Mưa lạnh rơi trên người hắn, cũng giống như những cây roi đang quất lên mình hắn, tim hắn đang chảy máu, tay hắn cũng đang chảy máu. Hắn dùng lực cào tung đám đất cát lên, cùng với máu nhét vào miệng mình. Hắn sợ mình sẽ giống dã thú rên rỉ kêu gào. Hắn thà đổ máu chứ không muốn để người khác nhìn thấy nỗi đau và sự nhục nhã của hắn. Nhưng trong cái mương cũ nát không có người này, lại có vẻ như có ai đang đi đến. Một bóng người nhỏ nhắn chầm chậm bước tới trước mặt hắn. Hắn không nhìn thấy người của nàng ta, chỉ thấy đôi chân, một đôi bàn chân thon nhỏ mà thanh tú, đang mang một đôi hài mềm mại, có lẽ rất tương xứng với màu y phục. Màu y phục của nàng trông thật tươi tắn dịu mát, dịu mát như trăng xuân. Cổ họng Phó Hồng Tuyết đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhỏ như thú vật, giống như con mãnh hổ bị đao đâm trúng bụng. Hắn thà để mọi người trong thiên hạ nhìn thấy nỗi thống khổ và nhục nhã của hắn lúc này, chứ không muốn để người này trông thấy. Hắn giãy giụa định bỏ chạy, nhưng không hiểu sao bắp thịt toàn thân hắn đều đang co rút lại. Nàng thở dài, nhẹ nhàng quỳ gối xuống. Hắn nghe thấy tiếng thở dài của nàng, hắn cảm nhận được đôi tay lạnh giá đang vuốt nhẹ lên mặt hắn. Sau đó hắn đột nhiên mất hết cảm giác, tất cả nỗi đau khổ và sự nhục nhã của hắn dường như lập tức được giải thoát. Đến khi hắn tỉnh lại, hắn thấy hắn đã quay về tiểu lầu. Nàng đang đứng ở đầu giường nhìn hắn, tấm áo mỏng như trăng xuân, nhưng mắt lại sáng như sao trời thu. Khi nhìn vào đôi mắt đó, từ trong sâu thẳm tâm hồn hắn lại dấy lên một cơn run rẩy kì lạ, giống như dây đàn vô cớ bị rung lên. Thần sắc của nàng lại rất lạnh, nàng dửng dưng nói: - Ngài sao đến một lời cũng không chịu nói, tôi mang ngài về đây, chẳng qua chỉ vì tôi muốn cứu Yến Nam Phi, chất độc mà chàng trúng phải rất nặng. Phó Hồng Tuyết nhắm mắt lại, cũng không biết có phải vì muốn trốn tránh ánh mắt của nàng, hay là vì không muốn để nàng nhìn thấy sự đau khổ trong mắt hắn. Minh Nguyệt Tâm nói: - Tôi biết trong giang hồ nhiều nhất chỉ có ba người có thể giải được chất độc của Đường gia, ngài là một trong số đó. Phó Hồng Tuyết không hề phản ứng, nhưng ngươi hắn đột nhiên đứng dậy, mặt hướng ra cửa sổ, quay lưng lại với nàng. Trên mình hắn vẫn mặc bộ y phục trước giờ, đao vẫn ở cạnh bên tay, hai chuyện này hiển nhiên khiến hắn cảm thấy an tâm hơn, vì thế lần này hắn không phi qua cửa sổ ra ngoài, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: - Hắn vẫn còn ở đây chứ? - Vẫn còn, đang ở căn phòng bên trong. - Ta vào trong, cô ở đây đợi. Nàng liền đứng ngay đó, nhìn hắn từ từ bước vào trong, nhìn thấy dáng đi của hắn, ánh mắt nàng cũng không thể nén lộ ra một nỗi xót thương và đau khổ khó mà lý giải đuợc. Qua một hồi lâu, mới nghe tiếng từ phía trong đằng sau tấm rèm vọng ra: - Thuốc giải ở trên bàn. Giọng nói vẫn rất lạnh lung : - Độc mà hắn trúng không nặng lắm, trong ba ngày tới, sẽ tỉnh táo, bảy ngày sau là có thể phục hồi. - Nhưng bây giờ ngài vẫn chưa thể đi được! Nàng vội nói rất nhanh, hình như là nàng biết râ là hắn đang muốn đi ngay: - Dù cho ngài không muốn nhìn thấy tôi, nhưng lúc này ngài vẫn chưa thể đi được! Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, tấm rèm cửa khẽ khẽ động, nhưng phía trong một chút hồi ứng cũng không có. Hắn đã đi chưa? - Tôi rất hiểu ngài, cũng biết ngài đã từng trải qua một chuyện đau lòng, người khiến con tim ngài bị tổn thương, nhất định rất giống tôi. Giọng nói của Minh Nguyệt Tâm rất kiên định, nàng nói tiếp: - Nhưng ngài nhất định phải hiểu râ, cô ta là cô ta, không phải tôi, cũng không phải là ai khác. Vì thế ngài không cần phải trốn tránh, bất cứ ai cũng không cần trốn tránh. Câu nói cuối nàng không hề nói ra, nàng tin chắc hắn nhất định có thể hiểu được ý của nàng. Gió vẫn đang thổi, tấm rèm vẫn đang lay động, hắn vẫn chưa đi! Nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài, lập tức nói: - Nếu ngài thật sự muốn chàng sống thêm một năm nữa, thì nên làm được hai chuyện. Hắn cuối cùng cũng mở miệng: - Chuyện gì? - Nội trong bảy ngày này ngài tuyệt không được bỏ đi! Nàng chớp chớp mắt rồi nói tiếp: - Trưa nay, ngày còn phải cùng tôi ngồi xe ra phố, tôi muốn đưa ngài đi gặp vài người. - Người nào? - Người mà không hề muốn Yến Nam Phi sống thêm ba ngày! Trưa - Tại sao phải ngồi xe? - Bởi vì tôi chỉ muốn ngài thấy bọn chúng, chứ không muốn chúng trông thấy ngài. Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên cười cười nói: - Tôi biết ngài cũng không muốn trông thấy tôi, nên tôi đã chuẩn bị đeo lên mặt một cái mặt nạ. Mặt nạ mà nàng mang là một tấm mặt nạ hình Phật Bà, khuôn mặt mập mập tròn tròn, cười cười trông như một em bé mũm mĩm, làm nền cho thân hình nhỏ nhắn thon thả của nàng, xem ra thật sự rất buồn cười. Phó Hồng Tuyết vẫn đến nhìn cũng không nhìn qua nàng lấy một lần, trong cánh tay trắng nhợt, vẫn là thanh đao đen sì luôn được cầm chặt. Xem ra trong ánh mắt của hắn, trên thế gian này đã chẳng còn chuyện gì đáng để hắn cười. Nhưng đôi mắt của Minh Nguyệt Tâm phía sau tấm mặt nạ đang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên hỏi: - Ngài có muốn biết người đầu tiên tôi muốn đưa ngài đi gặp là ai không? Phó Hồng Tuyết không phản đáp. Minh Nguyệt Tâm nói: - Là Đỗ Lôi, Nhất đao động phong lôi Đỗ Lôi Phó Hồng Tuyết không phản ứng gì. Minh Nguyệt Tâm thở ra một hơi, nói: - Xem ra ngài rời bỏ giang hồ thực sự đã quá lâu rồi, đến người này ngài cũng không biết. Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh lùng hỏi: - Sao ta nhất định phải biết hắn? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Bởi vì hắn cũng là người có tên trong bảng. Phó Hồng Tuyết hỏi: - Bảng gì? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Giang hồ danh nhân bảng! Sắc mặt Phó Hồng Tuyết càng trắng nhợt. Hắn biết người đã nổi danh trong chốn giang hồ, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ quyết không cúi đầu trước kẻ khác! Năm xưa Bách Hiểu Sinh sáng tác Binh khí phổ, bình phẩm thiên hạ cao thủ, tuy là rất công chính, nhưng vẫn dẫn đến một cuộc truy sát lẫn nhau, sau đó thậm chí có người nói hắn cố ý khiến cho trong giang hồ nổi sóng gió. Ngày nay Giang hồ danh nhân bảng này lại làm sao mà có? Phải chăng cũng có một sự rắp tâm nào ở đây ? Minh Nguyệt Tâm nói: - Nghe đồn tấm bảng danh nhân này là do chính tay Công tử Vũ viết ra, trên bảng tổng cộng chỉ có danh tự của mười ba người. Phó Hồng Tuyết đột nhiên cười nhạt, nói: - Tên của chính hắn đương nhiên không có trên bảng. Minh Nguyệt Tâm nói: - Ngài đoán đúng rồi. ánh mắt Phó Hồng Tuyết chuyển động, lại hỏi: - Còn Diệp Khai? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Tên của Diệp Khai cũng không có, điều này có thể vì Diệp Khai đã hoàn toàn rời khỏi giang hồ, đã là người ngoài, đã ở thiên thượng của thiên ngoại. Phó Hồng Tuyết im lặng, ánh mắt đã tới một nơi xa xăm.