Cái góc sau vườn có một cánh cổng nhỏ. Phó Hồng Tuyết từ cánh cổng đó mà đi vào, Đỗ Lôi cũng thế. Bọn họ không phi qua tường. Con đường nhỏ đã bị cỏ phủ kín và nếu như đi thẳng qua đám cỏ khoảng cách sẽ ngắn hơn nhiều. Nhưng bọn họ lại thà rằng đi men theo con đường nhỏ khúc khuỷu. Bọn họ đều đi rất chậm, nhưng một khi đã bắt đầu đi, thì sẽ tuyệt không dừng lại. Xét về một số phương diện mà nói, bọn họ dường như có rất nhiều điểm tương đồng. Nhưng bọn họ tuyệt không phải là cùng một loại người, người ta chỉ cần nhìn đao của bọn họ, là có thể nhận ra ngay sự khác biệt. Đao của Đỗ Lôi khảm đầy ngọc quý, sáng lòa cả mắt! Còn đao của Phó Hồng Tuyết tuyền một màu đen sì. Nhưng ở hai thanh đao này dường như lại có một điểm chung. - Hai thanh đao đều là đao, đều là đao để giết người! Ở hai con người này phải chăng cũng giống như đao, phải chăng cũng có một điểm chung? - Hai người này đều là người, đều là những kẻ giết người! Giờ Thân vẫn chưa tới, nhưng thời khắc để phát đao đã tới rồi. Một khi đao phát ra, thì chỉ có cái chết! Không phải ngươi chết, thì là ta! Bước chân của Đỗ Lôi cuối cùng đã dừng lại, hắn đối mặt với Phó Hồng Tuyết, cũng đối mặt với thanh đao thiên hạ vô song trong tay Phó Hồng Tuyết. Hắn thực lòng muốn người này chết dưới đao của hắn, nhưng tận sâu trong đáy lòng hắn một người mà hắn tôn kính nhất cũng là người này! Nhưng Phó Hồng Tuyết dường như lại vẫn đang hướng về một phương xa, đúng lúc nơi xa đó có một đám mây đen che kín mặt trời. Mặt trời không thấy nữa, thế nhưng mặt trời mãi mãi lại cũng sẽ không bao giờ chết. Người thì sao? Đỗ Lôi cuối cũng mở miệng: - Ta họ Đỗ, Đỗ Lôi. Phó Hồng Tuyết nói: - Ta biết! Đỗ Lôi nói: - Ta đã tới trễ. Phó Hồng Tuyết nói: - Ta biết? Đỗ Lôi nói: - Ta cố ý để ngươi đợi, muốn ngươi đợi đến tâm thần bấn loạn ta mới có cơ hội giết ngươi. Phó Hồng Tuyết nói: - Ta biết! Đỗ Lôi bỗng nhiên cười cười, nói: - Đáng tiếc ta đã quên mất một điều. Hắn cười trông rất chua chát: - Khi ta để ngươi đợi ta, bản thân ta chính cũng đang đợi như vậy. Phó Hồng Tuyết nói: - Ta biết! Đỗ Lôi bỗng lại cười nhạt, nói: - Ngươi chuyện gì cũng biết à? Phó Hồng Tuyết đáp: - Ta ít nhất còn biết một chuyện. Đỗ Lôi nói: - Ngươi nói đi. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói: - Ta một khi phát đao, ngươi sẽ chết. Tay Đỗ Lôi đột nhiên siết chặt lại, con ngươi đột nhiên thu lại, qua một hồi lâu, mới hỏi: - Ngươi có chắc không? Phó Hồng Tuyết đáp: - Có! Đỗ Lôi hỏi: - Vậy ngươi bây giờ sao còn không phát đao? Bây giờ vừa qua giờ Mùi ba khắc, mây đen vừa mới che kín ánh mặt trời, trong gió vừa mới có chút hơi mát. Đây chính là lúc thích hợp để giết người. Trăng sáng đang tại lầu Minh Nguyệt, trăng sáng đang ở phố Minh Nguyệt. Đúng lúc Ngón Cái và Chim Công đi vào phố Minh Nguyệt thì có một trận gió thổi qua tạt thẳng vào mặt chúng. Gió thật mát mẻ. Ngón Cái hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: - Hôm nay chính là thời tiết tốt để giết người, bây giờ cũng chính là thời điểm tốt để giết người. Chim Công hỏi: - Hả? Ngón Cái đáp: - Bây giờ sau khi giết người xong, vẫn còn có thể thong thong thả thả đi tắm táp, lại thoải mái đi uống rượu nữa! Chim Công nói: - Sau đó thì đi kiếm gái ngủ cùng. Ngón Cái cười híp cả mắt lại, nói: - Có khi ta thậm chí sẽ tìm hai ba đứa. Chim Công cũng cười cười, nói: - Ngươi từng nói, Minh Nguyệt Tâm cũng là kĩ nữ. Ngón Cái nói: - Nàng ta vốn là kĩ nữ. Chim Công hỏi: - Đêm nay, ngươi có muốn tìm nàng ta không? Ngón Cái đáp: - Không muốn. Chim Công hỏi: - Tại sao? Ngón Cái không trực tiếp trả lời câu hỏi, nhưng lại chầm chậm nói: - Kĩ nữ cũng có rất nhiều loại! Chim Công hỏi: - Nàng ta là loại nào? Ngón Cái đáp: - Nàng ta lại chính là loại mà ta không muốn tìm! Chim Công lại hỏi: - Tại sao? Ngón Cái thở ra, cười khổ đáp: - Bởi vì trong tất cả đàn bà ta gặp qua thì một người đáng sợ nhất chính là nàng ta, chỉ cần ta nhắm mắt lại nàng lập tức sẽ giết ta ngay. Chim Công hỏi: - Còn nếu như ngươi không nhắm mắt? Ngón Cái lại thở hắt ra nói: - Dù ta không nhắm mắt, nàng cũng vẫn có thể giết ta. Chim Công nói: - Ta biết vâ công của ngươi rất cao cường. Ngón Cái nói: - Nhưng trên thế gian này chí ít vẫn còn có hai người đàn bà có thể giết được ta. Chim Công hỏi: - Nàng ta là một trong số đó? Ngón Cái thở dài gật gật đầu. Chim Công hỏi: - Còn một người nữa là ai? Ngón Cái đáp: - Nghê nhị tiểu thư, Nghê Tuệ. Hắn vừa nói xong câu này liền nghe thấy một tràng tiếng cười, tiếng cười trong trẻo, đẹp tựa tiếng chuông bạc reo. Hai bên con phố có tường cao, phía đầu của bức tường cao lại có cây cối. Xuân tàn, cây cối cũng tàn. Tiếng cười là từ trong đám cây cối truyền ra. - Tên béo chết tiệt, ngươi làm sao biết ta nghe thấy ngươi nói chuyện? - Ta không biết! Ngón Cái lập tức phủ nhận. - Vậy ngươi tại sao phải cố ý vỗ vào mông ngựa của ta thế? Tiếng cười đẹp, người đẹp, thân pháp của khinh công càng đẹp, khi nàng nhẹ nhàng từ đầu tường hạ xuống, trông giống như một đám mây, một cánh hoa. Như một cánh hoa đào vừa đang cuốn theo chiều gió, như một đám mây trôi lững lờ từ từ hang núi bay ra. Khi Ngón Cái trông thấy bóng của nàng thì người của nàng lại không thấy đâu nữa. Ngón Cái dâi theo bóng nàng mất hút trong một đám cây khác, mắt lại cười híp lại thành một sợi chỉ. - Đó chính là Nghê nhị tiểu thư. - Nàng ta sao bỗng nhiên đến, lại bỗng nhiên đi mất? Chim Công nhịn không nổi hỏi. - Bởi vì nàng muốn chúng ta biết, nàng so với Minh Nguyệt Tâm thì đáng sợ hơn hơn nhiều. ánh mắt của Ngón Cái vẫn còn đang tại nơi mà bóng nàng biến mất: - Vì thế chúng ta bây giờ đã có thể yên tâm đi đối phó Yến Nam Phi rồi. - Chỉ có một điều ta không hiểu. - Điều nào? - Chúng ta tại sao cứ nhất định phải giết Yến Nam Phi? Chim Công thăm dò: - Hắn rốt cuộc là loại người gì? Tại sao từ trước tới nay trong giang hồ không có ai biết thân thế lai lịch của hắn? - Điều này ngươi tốt nhất là đừng có hỏi! Thái độ của Ngón Cái đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, nói: - Nếu như ngươi nhất định muốn hỏi, thì tốt nhất trước tiên hãy đi chuẩn bị một thứ. - Ngươi muốn ta trước tiên chuẩn bị cái gì? - Quan tài. Chim Công không hỏi thêm nữa, khi hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc có một đám mây đen che khuất ánh trăng. Khi đám mây đó che kín vầng trăng Minh Nguyệt Tâm đang ngồi đối diện với một đóa tầm xuân trước khung cửa sổ nhỏ, nàng đang thêu hoa. Cái mà nàng thêu cũng là tầm xuân, một đóa tầm xuân mùa xuân. Xuân đã sắp tàn. Tầm xuân cũng sắp tàn. Yến Nam Phi không hề động đậy vẫn nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt giống hệt Phó Hồng Tuyết. Gió đang thổi nhè nhẹ ngoài song cửa, gió lạnh, lạnh như cuối thu. Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng của bọn chúng. Tiếng bước chân của bọn chúng còn nhẹ hơn gió, tiếng bọn chúng nói chuyện lạnh hơn giớ. - Mau đi kêu Yến Nam Phi xuống. - Hắn mà không xuống, thì bọn ta lên. Minh Nguyệt Tâm thở ra, nàng biết Yến Nam Phi sẽ không bao giờ xuống, cũng biết bọn chúng nhất định sẽ lên. Bởi vì Yến Nam Phi không hề muốn giết bọn chúng, là bọn chúng muốn giết Yến Nam Phi, vì thế Yến Nam Phi có thể thoải mái nằm trên giường, nhưng bọn chúng lại mang theo vũ khí của chúng, qua đường vào phố, đập cửa lên lầu, vội vội vàng vàng xông đến, sợ lỡ mất cơ hội giết người. - Giữa kẻ đi giết người và người bị giết, suy cho cùng là ai cao quý? Ai đê hèn? Không ai có thể trả lời được !. Nàng lại cúi xuống thêu hoa. Nàng không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng nàng biết đã có người ngoài cửa. - Vào đi. Nàng đến đầu cũng không ngẩng lên: - Trên cửa không có khóa, đẩy vào là mở ra ngay. Râ ràng là đẩy khẽ một cái là có thể đẩy cửa mở ra, nhưng hoàn toàn chẳng có người đẩy.