watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:29:4529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 35
Chỉ mục bài viết
Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Tất cả các trang
Trang 35 trong tổng số 35



Hồi 15-2

Phó Hồng Tuyết cũng tịnh không kinh ngạc, chuyện này vốn nằm trong ý liệu của hắn sao ?
Một người lúc bình thường không phải là người nhiều chuyện, sao lại ngồi ở trà quán cả ngày huyên thuyên kể chuyện ? Cả đốn củi cũng không đi ?
Gã uống rượu, ăn thịt, hơn nữa còn tìm mùi đàn bà, đương nhiên không phải là tiền giành giụm.
Hai ngày không làm ăn gì làm sao có tiền để tìm đến Tiểu Đào ?
Hơn nữa câu chuyện đó gã kể quá thành thạo, quá tinh thông, thậm chí cả biểu tình trên mặt đều có thể hoàn toàn phối hợp, xem chừng đã luyện tập rất lâu.
Kết luận suy ra từ những đầu mối đó đã quá sáng tỏ.
- Gã cố ý ở lại trong trà quán không ngừng kể chuyện, vì để đợi Phó Hồng Tuyết đến tìm gã.
Bọn Công Tôn Đồ đã cho gã một số tiền, muốn gã nói láo, kể cho Phó Hồng Tuyết nghe.
Cho nên hiện tại bọn chúng giết gã để diệt khẩu.
Chỉ bất quá những suy luận đó cho dù hoàn toàn chính xác, vẫn còn có những vấn đề tồn tại.
Những gì trong chuyện gã kể, cái nào là thật ? Cái nào là lời nói láo ? Sao gã lại phải nói láo ? Bọn chúng vì sao lại muốn gã nói láo ? Có phải là vì chân hung cái chết của Yến Nam Phi phải giấu kín ? Hay là vì muốn Phó Hồng Tuyết đến Thiên Long cổ tự ?
Phó Hồng Tuyết không thể xác định. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Thiên Long cổ tự là hầm bẫy giết người, hắn cũng không thể không đến.
Ngay lúc đó, nữ nhân lõa lồ trong vũng máu đột nhiên phi thân bay lên, rút một thanh đao dưới gối, đâm thẳng vào ngực hắn.
Trong cái tủ đằng sau cũng có một người nhảy ra, giương ngân thương như con độc xà đâm vào lưng hắn.
Đó tuyệt đối nằm ngoài ý liệu của bất cứ ai.
Trịnh Kiệt quả thật đã chết, không ai nghĩ ra nữ nhân nằm kề người gã còn sống.
Cũng không ai chú ý một nữ nhân đê tiện lõa thể nằm trong vũng máu.
Càng không ai có thể tưởng nữ nhân đó xuất thủ không những rất ngoan độc chuẩn xác, mà còn nhanh như chớp.
Phó Hồng Tuyết không động đậy, cũng không bạt đao ra, hắn căn bản vốn không có chiêu thức chống đỡ tránh né.
Ngay phút giây đó, bên ngoài cửa đột nhiên có đao quang lóe lên một cái, bay cắt ngang cổ bên phải của gã thích khách cầm ngân thương, bay qua đâm phập vào yết hầu của nữ nhân lõa thể.
Máu tươi từ cổ của nam nhân phún ra, thân hình nữ nhân đang bay vụt lên, lại ngã gục xuống.
Đao quang lóe lên, đoạt liền tính mạng hồn phách của hai người.
Máu tươi lắc rắc.
Phó Hồng Tuyết từ từ quay lại, nhìn thấy Tiêu Tứ Vô.
Trong tay của gã cũng có một mũi đao, lần này gã không dũa móng tay, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
- Một đao hai mạng, hảo đao.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Có thật là giỏi không ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Giỏi.
Tiêu Tứ Vô quay mình đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói:
- Ngươi đương nhiên thấy được ta tịnh không phải muốn cứu ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ ?
Tiêu Tứ Vô nói:
- Ta chỉ bất quá muốn ngươi nhìn đao của ta lần nữa.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Hiện tại ta đã thấy.
Tiêu Tứ Vô nói:
- Ngươi đã thấy ta xuất thủ ba lần, còn có hai lần nhắm ngươi mà phát đao, đố i với cách xuất thủ của ta, trên thế gian đã không còn người nào khác có thể rõ ràng hơn ngươi.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Rất có thể.
Tiêu Tứ Vô nói:
- Diệp Khai là bằng hữu của ngươi, ngươi đương nhiên cũng thấy y xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Hắn đương nhiên đã thấy, hơn nữa không chỉ một lần.
Tiêu Tứ Vô nói:
- Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi nếu không chịu nói cho ta biết, ta cũng không trách ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi cứ hỏi.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Phi đao của ta có điểm nào không bì được Diệp Khai ?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm, qua một hồi lâu mới từ từ đáp:
- Ngươi xuất thủ ám toán ta hai lần, lần thứ nhất tuy tận toàn lực, trước khi xuất thủ lại đã lên giọng cảnh cáo, lần thứ hai tuy không nói gì, lúc xuất thủ lại chỉ dùng hai phần công lực.
Tiêu Tứ Vô cũng không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Đó là vì trong tâm ngươi cũng đã tự biết không nên giết ta, ngươi căn bản không thể giết ta mà không có lý do, cho nên khi ngươi xuất thủ, đã thiếu đi chính ý kiên định cứng cỏi.
Hắn từ từ nói tiếp:
- Diệp Khai muốn giết người, là toàn là người không giết không được, cho nên y mạnh hơn so với ngươi.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Chỉ có một điểm đó ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Một điểm đó đã quá đủ, đáng để nói ngươi vĩnh viễn không thể bì với y.
Tiêu Tứ Vô trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên chuyển mình, đi thẳng không quay đầu lại.
Phó Hồng Tuyết tịnh không quay đầu.
Đi ra tới ngoài đường, Tiêu Tứ Vô đột nhiên quay đầu nói lớn:
- Ngươi chờ xem, sẽ có một ngày ta sẽ mạnh hơn y, đợi đến ngày đó, ta nhất định phải giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt:
- Ta nhất định đợi ngươi.
Nếu muốn giết người, bách vô cấm kỵ.
Lần này Phó Hồng Tuyết có phải cũng nên giết Tiêu Tứ Vô không ?
- Ngươi lần này không giết gã, lần tới chỉ sợ phải chết dưới đao của gã.
Lần này Phó Hồng Tuyết không xuất thủ, nhưng hắn tịnh không hối hận, bởi vì hắn đã gieo một hạt giống, gieo vào tâm lý của Tiêu Tứ Vô.
Hạt giống chính nghĩa.
Hắn biết thứ hạt giống đó sẽ có một ngày khai hoa kết quả.
Đi ra tới hẻm, ả đàn bà mười bảy tuổi đó đã choàng dây hoa lài trên tóc, đứng trước cửa len lén nhìn Phó Hồng Tuyết, có vẻ sợ sệt, lại có vẻ hiếu kỳ.
Trong mắt của ả, Phó Hồng Tuyết là một quái nhân.
Phó Hồng Tuyết tuy vốn không muốn gặp lại ả, lại khó có thể tránh nhìn thấy ả một lần.
Đợi đến lúc hắn ra tới đầu hẻm, ả đột nhiên la lớn:
“Ông đánh tôi, biểu thị là ông thích tôi, tôi biết sau này ông nhất định quay lại tìm tôi”. Thanh âm của ả càng lớn hơn:
“Tôi nhất định đợi ông”.
Thiên Long cổ tự vốn là một ngôi chùa lớn hương hỏa phồn thịnh, không ai biết vì sao đột nhiên lại biến thành vắng vẻ lạnh lẽo như vậy, nhưng về phương diện truyền thuyết thì có rất nhiều.
Truyền thuyết lưu truyền rộng rãi nhất là:
ngôi cổ tự bên ngoài nhìn trang nghiêm như vậy, kỳ thật lại là một cái động dâm ô, phụ nữ trẻ đẹp dâng hương bái Phật thường bị giam giữ trong cơ quan mật thất trong miếu, không chịu phục tòng thì bị đánh chết.
Cho nên mỗi lúc trời không trăng không sao, xung quanh có cô hồn oan quỷ xuất hiện.
Có thật là có cơ quan mật thất trong miếu hay không ? Có nhiều ít phụ nữ lương thiện bị gian dâm vũ nhục không ? Ai ai cũng không thể xác thực được, bởi vì ai ai cũng chưa từng tận mắt thấy qua.
Nhưng kể từ khi lời truyền miệng đó lan ra, người đến dâng hương nơi đó đã dần dần ít đi.
Một người nếu tin tưởng dùng một chút tiền cúng nhang đèn là có thể đã đổi được bình an phước lộc bốn mùa, đối với lời đồn giả giả thiệt thiệt, đương nhiên cũng không nghiên cứu kỹ càng.
Bên ngoài cổ tự là một cánh rừng dày đặc, cho dù là trời xuân, lá cũng rụng rất nhiều.
Vốn có một con đường nhỏ đi thẳng đến cửa miếu, nay bị lá rụng cỏ dại che phủ, cho dù là người qua lại nhiều lần, đi vào cánh rừng tối tăm đó, cũng rất khó nhận ra con lộ.
Phó Hồng Tuyết cả một lần cũng chưa đi qua.
Hiện tại từ chỗ hắn đứng mà nhìn tới, bốn bề là đại thụ cao to, cơ hồ hoàn toàn đều giống hệt nhau.
Hắn căn bản vốn nhận không ra đi về phương hướng nào cho đúng.
Chính lúc hắn đang do dự, có tiếng bước chân trên đám lá rụng, một tăng nhân mi thanh mục tú, thanh nhã như hạc, thong dong nhẹ nhàng đi tới, toàn thân phiêu dật dưới lớp tăng y trắng toát, không nhuốm chút bụi trần.
Ông ta đã có tuổi.
Phó Hồng Tuyết tuy tịnh không phải là một Phật đồ, đối với cao tăng và danh sĩ đều một mực tôn kính.
- Đại sư đi đâu vậy ?
- Có chỗ đi ra, đương nhiên có chỗ đi về.
Tăng nhân chắp tay nhíu đôi mày rậm, căn bản không nhìn hắn một lần.
Phó Hồng Tuyết lại không chịu bỏ mất cơ hội hỏi đường, hiện tại đã không còn thời gian cho hắn đi sai đường.
- Đại sư có biết đường đi tới Thiên Long cổ tự không ?
- Ngươi đi theo ta.
Bước chân của tăng nhân an tường chậm chạp, giống như con lộ đó cho dù là đường đi tới Tây Thiên, lão cũng tuyệt không đi nhanh hơn.
Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước bước theo phía sau.
Sắc trời càng tối tăm, bọn họ chung quy đã đến trước một tòa lục giác đình nho nhỏ, màu sơn trên lan can bên ngoài đình đã phai nhạt, trong đình đặt một cung đàn, một bàn cờ, một hồ rượu, một nghiên bút, còn có một lò lửa nhỏ làm bằng đất sé t đỏ.
Tại cánh rừng u tĩnh đó, phủ cầm hạ kỳ, ngâm thi chử tửu, cao tăng chính như danh thổ, luôn là nhã hứng cao quý.
Phó Hồng Tuyết tuy từ đó tới giờ không có thứ nhàn tình nhã trí như vậy, đối với người có thị hiếu cao thượng như vậy, cũng một mực tôn kính.
Cao tăng thanh nhã như hạc đã đi vào tiểu đình, cầm một quân cờ ngưng thị, trong mắt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, phảng phất đang đắn đo, không biết nên đi nước cờ nào.
Bởi vậy ông ta cầm con cờ đó, từ từ đưa vào miệng, “ọt” một tiếng, nuốt cả con cờ.
Sau đó đập vỡ cung đàn tan nát, nhét vào lò lửa, nhúm lửa, đổ rượu trong hồ rửa chân, lại đem mực trong nghiên đá đổ vào hồ đun trên lò, chộp bàn cờ đập xuống đất không ngừng, trên mặt lộ xuất nụ cười thỏa mãn, tựa như thứ thanh âm đó thú vị hơn lắng nghe tiếng đàn nhiều.
Phó Hồng Tuyết nhìn đến ngây người.
Cao tăng tu vi thâm hậu đó, không ngờ chính là hòa thượng điên ?
Phó Hồng Tuyết lại ngẩn người.
Hòa thượng không những điên, mà còn thích ăn thịt, thịt người.
Tăng nhân nhìn hắn từ đầu xuống chân, chừng như đang đo lường trên thân hắn có bao nhiêu cân thịt có thể ăn được.
Phó Hồng Tuyết lại còn chưa thể tin tưởng.
- Ông có thật là hòa thượng điên ?
“Điên là không điên, không điên là điên”. Tăng nhân cười hè hè:
“Có lẽ người điên không phải là ta, mà là ngươi”.
- Là ta ?
- Ngươi nếu không điên, sao lại muốn đến chịu chết ?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay, hỏi:
- Ông biết ta là ai ? Biết ta phải đến đây ?
Tăng nhân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đột nhiên ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm:
- Thiện tai thiện tai, cổ tự ngàn năm phải đổ sập, biển người đâu đâu cũng ngửi thấy mùi máu, sao ngươi kêu hòa thượng đến đây ?
Lão đột nhiên cầm hồ rượu đựng đầy mực đang đun trên lò, há miệng đổ mực vào miệng, mực từ khóe miệng chảy ròng ròng nhuốm lên tăng y trắng toát không nhiễm chút bụi trần đó.
Lão đột nhiên quỳ xuống đất, khóc rền vang, chỉ về phía Tây hét lớn:
- Ngươi phải đi chết, đi nhanh lên, có lúc sống quả thật không tốt bằng chết.
Ngay lúc đó, phía Tây đột nhiên có tiếng chuông âm vang.
Chỉ có chuông đồng ngàn năm của cổ tự mới có thể phát ra tiếng chuông vang vọng thanh tao đó.
Trong cổ tự chỉ có một hòa thượng điên, còn người đánh chuông là ai ?
Tăng nhân đang khóc rống đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dâng đầy vẻ khủng bố kinh hãi.
“Đó là chuông tang”. Lão la lớn:
“Có tiếng chuông tang, nhất định có người phải chết”.
Lão quăng hồ rượu về phía Phó Hồng Tuyết:
- Ngươi nếu không chết, người khác phải chết, sao ngươi còn không mau đi chết ?
Phó Hồng Tuyết nhìn lão, điềm đạm thốt:
- Ta đi.

Bảy điểm, số lẻ.
Đỗ Thập Thất thốt:
- Ta lấy bài sau.
Hai miếng bài cửu gỗ đen thui, “cạch” một tiếng, từ từ hé ra.
Ánh mắt của Đỗ Thập Thất phát sáng, khóe miệng hé cười, huynh đệ của y cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Ai ai cũng đều thấy bài trên tay y quá tốt.
Phó Hồng Tuyết lại lạnh lùng thốt:
- Ngươi thua rồi.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Sao ngươi biết ta thua được ? Ngươi biết bài trên tay ta là gì sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Một miếng là bài thiên, một là bài nhân, thiên giang.
Đỗ Thập Thất thất kinh nhìn hắn:
- Ngươi cũng đã coi bài của ngươi sao ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Ta không cần xem, bài của ta là tạp ngũ.
Đồ Thanh nhịn không được, lật bài của Phó Hồng Tuyết, quả nhiên là tạp ngũ.
Tạp ngũ thắng thiên giang.
Đỗ Thập Thất ngẩn người, ai ai cũng đều ngẩn người.
Có tiếng xầm xì:
- Tiểu tử đó có quỷ kế, tiểu tử đó nhận ra bài.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Bài của ai ?
Đỗ Thập Thất đáp:
- Ta.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ta có đụng tới bài không ?
Đỗ Thập Thất đáp:
- Không.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vậy làm sao ta ăn gian được ?
Đỗ Thập Thất thở dài, cười khổ:
- Ngươi không có ăn gian, ta đi theo ngươi.
Lại có mấy tiếng xầm xì.
Người cầm đao lại muốn động đao, kẻ nắm tay quyền lại muốn động thủ.
Đỗ Thập Thất hét lớn:
- Ta đánh bạc tuy thua, cái mạng còn chưa thua, bọn ngươi tranh cãi làm gì ?
Tiếng xầm xì lập tức tản mác, không có ai dám mở miệng.
Đỗ Thập Thất lại cười, nụ cười lại rất vui vẻ:
- Kỳ thật bọn ngươi đáng lẽ phải biết, cái mạng của ta tuyệt không thua.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi tin chắc ?
Đỗ Thập Thất cười cười:
- Cho dù ta không tin chắc, nhưng ta có chín cái mạng, ngươi lại chỉ có một.
oo Không sao, không trăng, không đèn.
Hẻm dài tối tăm, đêm dài vô hạn.
Đỗ Thập Thất đột nhiên thở dài:
- Kỳ thật ta cũng không có chín cái mạng, ta căn bản một mạng cũng không có.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ ?
Đỗ Thập Thất nói:
- Cái mạng của ta đã nợ Yến Nam Phi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi biết ta là ai ?
Đỗ Thập Thất gật đầu:
- Ta thiếu gã một mạng, gã thiếu ngươi, ta có thể thay gã trả cho ngươi.
Hắn dừng lại, trên mặt vẫn còn nụ cười:
- Ta chỉ hy vọng ngươi có thể để cho ta minh bạch một chuyện.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Chuyện gì ?
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Người làm sao mà nhận ra bài ?
Phó Hồng Tuyết không hồi đáp, lại hỏi ngược:
- Ngươi không biết mỗi ngón tay đều có dấu tay sao ?
Đỗ Thập Thất đáp:
- Ta biết, có người dấu tay chằng chịt, có người dấu tay lại rất thưa.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi có biết trên thế gian tuyệt không có hai người có dấu tay giống hệt hay không ?
Đỗ Thập Thất không biết.
Chuyện đó thời đó căn bản vốn không ai biết.
Y cười khổ:
- Ta rất ít khi nhìn tay người ta, nhất là tay nam nhân.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Cho dù ngươi có thường nhìn, cũng nhận không ra, sự phân biệt giữa những dấu tay vốn rất nhỏ.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi nhận ra được ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Cho dù là bánh xuất ra từ một lò, ta cũng có thể nhìn một cái là phân biệt được chỗ khác biệt.
Đỗ Thập Thất thở dài:
- Đó nhất định là thiên tài.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không sai, là thiên tài, chỉ bất quá thứ thiên tài đó lại là sự khổ luyện trong mật thất không có một tia sáng mà ra.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi luyện bao lâu ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta chỉ bất quá luyện mười bảy năm, mỗi ngày chỉ bất quá luyện ba tới năm canh giờ.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Cách bạt đao của ngươi cũng luyện như vậy ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Đang lúc ngươi luyện nhãn, phải bạt đao không ngừng, nếu không tất ngủ gục.
Đỗ Thập Thất cười khổ:
- Hiện tại ta cuối cùng đã minh bạch “thiên tài” là ý tứ gì.
Ý tứ của thiên tài là khổ luyện, khổ luyện không ngưng nghỉ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Bộ bài cửu đó làm bằng gỗ, trên mặt gỗ cũng có vân gỗ. Vân gỗ trên mỗi một con bài đều không giống nhau, ta đã thấy ngươi xào bài hai lần, ba mươi hai con bài đó không còn miếng nào mà ta không nhận ra.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Đôi súc sắc đó nếu ra số chẳn, ngươi làm sao mà không thua được ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Đôi súc sắc đó tuyệt không thể ra số chẳn.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp:
- Bởi vì thảy súc sắc cũng là thiên tài của ta.
Đã đi đến đầu hẻm, đừng bên ngoài lại càng tối đen.
Hiện tại đêm đã rất khuya.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nhảy lên trên nóc nhà, nóc nhà cao nhất, mỗi một góc ngõ tăm tối đều lọt vào mắt hắn.
Hắn giết người không để cho người ta thấy, lần này lại càng không thể để ai thấy.
Đỗ Thập Thất chung quy cũng hỏi:
- Ngươi muốn ta làm cái gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Muốn ngươi chết.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Chết thật sự ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hiện tại ngươi đã là người chết.
Đỗ Thập Thất không hiểu.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi ít nhất phải chết một năm trời.
Đỗ Thập Thất ngẫm nghĩ, chừng như đã hiểu một chút, lại không hiểu lắm.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Thậm chí cả quan tài của ngươi ta cũng đã chuẩn bị, để ở loạn tán cương ngoài thành.
Đỗ Thập Thất nháy nháy mắt:
- Trong quan tài có vật gì không ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Còn có ba người.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Người sống ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Nhưng có rất nhiều người không muốn để bọn họ sống.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi thì nhất định muốn bọn họ sống ?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu:
- Cho nên nhất định phải thay ta đưa bọn họ đến một địa phương bí mật an toàn, tuyệt không thể để ai tìm ra bọn họ.
Ánh mắt của Đỗ Thập Thất dần dần phát sáng:
- Sau đó ngươi khiêng quan tài của ta về, đường đường chính chính thiết lập tang sự.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi nhất định phải chết, bởi vì ai cũng không nghĩ phải tìm người chết để truy tra nơi hạ lạc của bọn họ.
Đỗ Thập Thất nói:
- Hà huống ta có chết dưới tay ngươi, người khác nhất định thấy là ngươi vì giao hoán điều kiện với Hồ Côn mà giết ta giùm cho gã, gã lại giấu ba người đó giùm ngươi.
Hiện tại y chung quy đã minh bạch chuyện này vốn là một chuyện rất đơn giản, chỉ bất quá Phó Hồng Tuyết làm thành một chuyện rất phức tạp.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ta không thể không đặc biệt cẩn thận. Thủ đoạn của bọn chúng thật sự rất tàn độc.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Bọn chúng là ai ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Dương Vô Kỵ, Tiêu Tứ Vô, Công Tôn Đồ, còn có Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.
Hắn còn chưa nói tên Công tử Vũ, hắn không muốn làm Đỗ Thập Thất thất kinh.
Nhưng tên của bốn người đó cũng đã đủ làm cho một người có tám lá gan cũng phải thất kinh.
Đỗ Thập Thất ngưng thị nhìn hắn:
- Bọn chúng phải đối phó ngươi, ngươi đương nhiên cũng không tha bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết cũng không phủ nhận.
Đỗ Thập Thất đột nhiên thở dài:
- Ta tịnh không sợ bọn chúng, bởi vì ta đã là người chết, người chết còn phải sợi ai nữa, nhưng ngươi ...
Phó Hồng Tuyết không phủ nhận.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi an bày chuyện này tử tế như vậy, có phải là muốn đi tìm bọn chúng ?
Y nhìn Phó Hồng Tuyết, lại nhìn thanh đao đen sì đó, đột nhiên lại cười cười, nói tiếp:
- Có lẽ kẻ nên lo sợ tịnh không phải là ngươi, mà là bọn chúng, có lẽ sau một năm cũng đều đã biến thành xác chết.
Mục quang của Phó Hồng Tuyết nhìn xa xăm, người cũng phảng phất đang ở đâu đó xa xăm.
Xa xăm chỉ là một màn hắc ám.
Hắn nắm chặt cán đao.
Qua một hồi lâu, mới chầm chậm thốt:
- Có lúc ta cũng hy vọng ta có thể có chín cái mạng, muốn đối phó với đám người bọn chúng, một mạng thật sự quá ít.
oo Sơn cốc hoang lương, đất đai khô cằn.
Sơn thôn chỉ có vài chục hộ nhân gia, bao quanh ngôi lều có hàng rào trúc, còn có nhiều đóa huỳnh hoa.
Đỗ Thập Thất thất thần nhìn đám huỳnh hoa bên dưới những bụi trúc, trong mắt phảng phất dạt dào tình cảm dịu dàng.
Đến nơi đây, y xem chừng đã đột nhiên biến thành một thảo dân chất phác.
Tâm lý của Phó Hồng Tuyết phảng phất cũng có rất nhiều cảm khái.
Hắn vừa từ lều đi ra, lúc đi ra thì Trác Ngọc Trinh cùng đám trẻ đã ngủ say.
- Hiện tại ở đây nàng có thể an tâm, tuyệt không có người nào tìm đến đây được đâu.
- Còn chàng ? Chàng phải đi ?
- Ta chưa đi, ta cũng phải ở lại đây mấy ngày.
Hắn luôn luôn rất ít khi nói láo, nhưng lần này lời nói của hắn lại là lời nói láo.
Hắn không thể không nói láo, bởi vì hắn đã không thể không đi, một khi phải đi, hà tất phải lưu lại chút bi thương ?
Phó Hồng Tuyết thở dài nhè nhẹ:
- Đây là một địa phương tốt, đủ để sống an bình suốt đời, người ở đây là người có phước.
Đỗ Thập Thất miễn cưỡng cười:
- Ta sinh trưởng ở đây, ta vốn cũng có thể nói là người có phước.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vì sao ngươi lại phải bỏ đi ?
Đỗ Thập Thất trầm mặc, qua một hồi lâu, đột nhiên hỏi:
- Ngươi có thấy đám huỳnh hoa dưới bụi trúc không ?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Đỗ Thập Thất nói:
- Đó là hoa do một cô bé trồng, cô bé mắt to to, tóc thắt bím dài dài.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hiện tại cô bé ở đâu ?
Đỗ Thập Thất không hồi đáp, cũng bất tất hồi đáp, đôi mắt đã ngấn lệ đã thay y giải thích.
Huỳnh hoa còn ở đó, người trồng hoa lại không còn.
Qua một hồi rất lâu, y lại chầm chậm thốt:
- Kỳ thật ta đã nên về đây kề cận nàng, bao năm nay nàng nhất định rất tịch mịch.
- Người sau khi chết, có còn tịch mịch như thế không ?
Phó Hồng Tuyết rút ra một tập ngân phiếu giao cho Đỗ Thập Thất:
- Đây là tiền Hồ Côn muốn dùng để mua cái mạng của ngươi, bọn ngươi tùy tiện mà xài cũng bất tất sợ thiếu hụt.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi sao lại không giao cho nàng ? Ngươi hiện tại phải đi ?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Đỗ Thập Thất hỏi:
- Ngươi không muốn từ biệt nàng ?
Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp:
- Một khi phải đi, hà tất phải từ biệt.
Đỗ Thập Thất thốt:
- Ngươi vì nàng mà làm nhiều chuyện như vầy, nàng đương nhiên nhất định là thân nhân của ngươi, ngươi ít ra cũng nên ...
Phó Hồng Tuyết ngắt lời y:
- Ngươi vì ta mà làm nhiều chuyện như vầy, ngươi tịnh không phải là thân nhân của ta.
Đỗ Thập Thất nói:
- Nhưng bọn ta là bằng hữu.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
- Ta không có thân nhân, cũng không có bằng hữu.
Tịch dương tây hạ, mặt trời đã lặn.
Phó Hồng Tuyết đi đến lúc mặt trời lặn, cước bộ còn chưa dừng, lại đã đi chậm lại, phảng phất trên vai đang bị một áp lực đè nặng.
Hắn quả thật không có thân nhân sao ? Không có bằng hữu sao ?
Đỗ Thập Thất nhìn bóng lưng cô độc của hắn xa xa, đột nhiên hét lớn:
- Ta quên nói với ngươi một chuyện, Hồ Côn đã chết, bị người treo cổ chết trên lan can Đăng Tiên Lâu.
Phó Hồng Tuyết không quay đầu:
- Ai giết gã ?
Đỗ Thập Thất đáp:
- Không biết, không có ai biết, ta chỉ biết người giết gã có lưu lại lời nhắn.
Hai câu dùng máu tươi nhắn lại - Đây là lần thứ nhất ta giết người miễn phí, cũng là lần cuối cùng ta giết người.
Tịch dương càng ảm đạm, mắt Phó Hồng Tuyết lại đột nhiên lóe sáng.
Đồ Thanh chung quy đã buông đao, đao đồ tể.
Loại người đó nếu đã hạ quyết tâm, vĩnh viễn không cải sửa.
- Nhưng còn ta ? Trong tay ta cũng là một thanh đao đồ tể, ta phải đợi chừng nào mới có thể buông đao ?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán đao, ánh sáng trong mắt lại ảm đạm.
Hắn hoàn toàn không thể buông thanh đao đó. Chỉ cần trên thế giới này còn bọn người như Công Tôn Đồ sống sót, hắn không thể buông đao.
Tuyệt không thể !
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 80
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com