watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:47:0131/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 35



Hồi 3-3

Quỷ Ngoại Bà lại cười, cười đến mức đáng khiếp sợ:
- Bà ngoại tốt rất thương các cháu, các cháu cũng lại thích làm việc cho bà ngoại, việc đó liên can gì đến ngươi.
Yến Nam Phi đã ngậm miệng lại.
Hắn đã không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, hắn đã cầm chắc kiếm của mình.
Thanh kiếm đỏ tươi, đỏ như máu nóng\Ỹ Quỷ Ngoại Bà cười độc địa, nói:
- Kẻ khác sợ thanh kiếm Tường Vi của ngươi, chứ ta...
Mụ vẫn chưa nói hết, đã ném độp cả túi bánh ngọt trong tay rất mạnh xuống mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng chấn động lớn - ầm, khói bụi bốc lên, toả ra tứ phía, xen lẫn vào là những tia lửa tròn.
Yến Nam Phi nhảy lên không lộn người, lùi xa hai trượng.
Khi đám khói và bụi tản hết, Bà ngoại quỷ và bọn trẻ đều không thấy đâu nữa, nhưng trên mặt đất lại còn một cái hốc lớn.
Đám người qua đường tụm lại từ nãy giờ cũng đã tản ra.
Yến Nam Phi vẫn ngẩn người đứng đó, mãi một lúc sau mới xoay người lại đối diện với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lạnh như tuyết.
Yến Nam Phi cuối cùng nhịn không nổi, thở ra một hơi dài, nói:
- Lần này ngươi cũng lại không nhìn lầm.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta rất ít khi lầm.
Yến Nam Phi than:
- Nhưng bọn trẻ là vô tội, chúng nó nhất định ngày bé bị Quỷ Ngoại Bà lừa bắt đi… Màn đêm của bóng tối, đứa bé quấn trong cái tã, lão bà khuôn mặt khô gầy nửa đêm gâ cửa..
Cha mẹ với lòng dạ đau đớn, đứa bé đáng thương… Yến Nam Phi buồn rầu nói:
- Mụ nhất định đã dùng đủ mọi cách, từ nhỏ đã để những đứa trẻ đó học và lĩnh hội tội ác cũng như thù hận.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Vì thế ngươi đã không nên để mụ ta đi.
Yến Nam Phi nói:
- Ta không ngờ tới trong túi bánh của mụ ta lại có chứa hoả khí Giang Nam Tịch Lôi Đường.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đáng lẽ phải nghĩ ra, trong bánh đã có thể có Ngũ Độc Kim thì rất có khả năng sẽ kèm theo đó là Tịch Lôi Tử.
Yến Nam Phi hỏi:
- Ngươi đã sớm nghĩ ra?
Phó Hồng Tuyết không phủ nhận.
Yến Nam Phi hỏi:
- Ngươi cũng đã cho rằng không nên để mụ ta thoát, vậy sao không ra tay?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Vì người mụ ta muốn giết không phải ta, cũng bởi vì ta không nghĩ rằng ngươi lại xuẩn ngốc như thế.
Yến Nam Phi nhìn thẳng hắn, đột nhiên cười, cười rất khổ sở:
- Có thể không phải là ta quá ngốc mà là ngươi quá tỉnh.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hử?
Yến Nam Phi nói:
- Có điều đến giờ ta vẫn chưa hiểu, đám khí độc lẫn trong làn khói kia, cũng như những con rắn độc trong yên ngựa, sao ngươi có thể nhìn ra được ?
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Cách thức của bọn sát nhân có rất nhiều kiểu, ám sát cũng là một kiểu trong số đó, mà còn là kiểu đáng sợ nhất.
Yến Nam Phi nói:
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết nói rằng:
- Ngươi có biết ám sát lại có bao nhiêu cách không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không biết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi có biết trong ba trăm năm trở lại đây, có bao nhiêu người lẽ ra không chết vì ám sát mà lại chết vì ám sát không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Chí ít cũng có năm trăm ba mươi tám người.
Yến Nam Phi hỏi:
- Ngươi đã đếm qua?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đã đếm, ta phải mất đúng thời gian là bảy năm mới đếm được râ ràng như thế.
Yến Nam Phi nhịn không nổi liền hỏi:
- Ngươi sao phải tốn nhiều công sức thế để đi đếm những chuyện này.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì nếu như ta chưa đếm qua, bây giờ ít nhất đã chết mười lần, còn ngươi cũng đã chết ba lần rồi.
Yến Nam Phi khẽ thở dài, hắn định mở miệng nhưng lại im.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói tiếp:
- Năm trăm ba mươi sáu người mà ta nói, vốn đều là những cao thủ hạng nhất trong vâ lâm, kẻ giết bọn họ lại vốn chẳng phải là đối thủ của bọn họ.
Yến Nam Phi nói:
- Chẳng qua chỉ là thủ đoạn của bọn sát nhân này rất ác độc khéo léo, do đó mới có thể đắc thủ.
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, nói:
- Bị ám sát mà chết tuy có năm trăm ba mươi sáu người, nhưng số thích khách đã giết bọn họ lại chỉ có bốn trăm tám mươi ba tên.
Yến Nam Phi nói:
- Bởi vì trong số bọn họ có một vài người chết trong tay cùng một tên.
Phó Hồng Tuyết lại gật gật đầu, nói:
- Cách thức giết người của những tên thích khách này, cũng có một vài điểm tương đồng.
Yến Nam Phi nói:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bọn chúng tổng cộng chỉ dùng hai trăm hai mươi bảy kiểu thủ đoạn.
Yến Nam Phi nói:
- Hai trăm hai mươi bảy cách ám sát này đương nhiên đều là khéo léo nhất, độc ác nhất.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đương nhiên.
Yến Nam Phi hỏi:
- Trong số đó ngươi biết được bao nhiêu kiểu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hai trăm hai mươi bảy kiểu.
Yến Nam Phi thở dài, nói:
- Những thủ đoạn này, ta thực chất đến một kiểu cũng không biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bây giờ chí ít ngươi cũng đã biết được ba kiểu.
Yến Nam Phi nói:
- Không chỉ có ba kiểu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Không chỉ thế?
Yến Nam Phi cười cười, nói:
- Ngươi có biết trong vòng nửa năm nay ta bị người ta ám sát bao nhiêu lần không?
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Yến Nam Phi nói:
- Không tính những lần ngươi chứng kiến, cũng có đến ba mươi chín lần.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Những thủ đoạn mà chúng dùng đều không giống nhau?
Yến Nam Phi đáp:
- Chẳng những hoàn toàn không giống, mà còn đều là những cách mà ta không ngờ tới, nhưng có điều đến giờ ta vẫn còn sống.
Lần này người ngậm miệng là Phó Hồng Tuyết.
Yến Nam Phi cười lớn xoay người lại, bước vào lối rẽ cắt ngang phía bên kia đường, trong lối nhỏ đó có một cao lầu, trên lầu có hoa thơm.
Là mùi hương của loài hoa gì?
Phải hay không phải hươn tầm xuân?
Lầu cao, trên lầu có cửa sổ, trước cửa sổ là trăng, dưới trăng là hoa.
Hoa là tầm xuân, trăng là trăng sáng.
Không có đèn, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào nụ tầm xuân trên gối Yến Nam Phi.
Trên gối hắn không chỉ có tầm xuân mà còn có một người bị gai tầm xuân đâm.
Kim tịch hà tịch?
Trăng như nước, người tựa bên nhau.
Có bao nhiêu nỗi tương tư không sao thổ lộ?
Có bao nhiêu nhu tình mật ý nói không hết nỗi?
Đêm đã khuya, người cũng đã say.
Nhưng Yến Nam Phi lại không hề say, đôi mắt hắn vẫn y nguyên trong suốt như trăng sáng, nhưng cảm xúc biểu lộ trên nét mặt dường như lại cũng như bị gai tầm xuân đâm phải.
Tầm xuân có gai, vậy trăng sáng thì sao?
Trăng sáng có tâm, vì thế trăng sáng chiếu tới người. Tên nàng cũng gọi là Minh Nguyệt Tâm.
Đêm càng khuya, trăng càng thanh, người càng đẹp, nhưng cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt hắn dường như lại càng đau khổ.
Nàng chăm chú nhìn hắn, lâu thật lâu, cuối cùng không cầm lòng được, khe khẽ hỏi:
- Chàng đang nghĩ gì vậy?
Yến Nam Phi cũng im lặng rất lâu, mới trầm trầm trả lời:
- Ta đang nghĩ tới người, hai người.
Minh Nguyệt Tâm giọng nói càng dịu dàng:
- Hai người trong lòng chàng đang nghĩ, có một người là thiếp không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không có.
Giọng nói của hắn lạnh băng, nói tiếp:
- Cả hai người đều không phải là nàng.
Mỹ nhân lại bị gai đâm, nhưng không hề rụt lại, lại hỏi:
- Không phải là thiếp, vậy là ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Một người là Phó Hồng Tuyết.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Phó Hồng Tuyết? Có phải đó chính là người đã đợi chàng tại Phượng Hoàng Tập không?
Yến Nam Phi đáp:
- ừ.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Hắn là kẻ thù của chàng?
Yến Nam Phi đáp:
- Không phải.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Là bạn của chàng?
Yến Nam Phi đáp:
- Cũng không phải.
Hắn đột nhiên cười cười, lại nói:
- Nàng mãi mãi cũng không nghĩ được hắn tại sao lại ở Phượng Hoàng Tập đợi ta đâu.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Tại sao?
Yến Nam Phi đáp:
- Hắn đợi để giết ta.
Minh Nguyệt Tâm khe khẽ thở ra, nói:
- Nhưng hắn đã chẳng hề giết chàng.
Trong nụ cười của Yến Nam Phi mang một vẻ mỉa mai trách móc không thể nói thành lời:
- Chẳng những không giết ta, mà hắn còn cứu ta ba lần.
Minh Nguyệt Tâm lại khẽ thở dài nói:
- Những chuyện nam nhi các người làm, nữ nhi bọn thiếp dường như mãi mãi chẳng thể hiểu được.
Yến Nam Phi nói:
- Các nàng vốn dĩ đã không hiểu.
Minh Nguyệt Tâm quay đầu lại, chăm chú nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ:
- Còn một người chàng nghĩ tới là ai?
Nét khinh bạc trong mắt Yến Nam Phi lại biến thành nỗi đau đớn, u uất:
- Là kẻ mà ta muốn giết, đáng tiếc bản thân ta tự biết, ta mãi mãi cũng không thể giết được hắn.
Thấy nỗi đau của hắn, mắt nàng như mờ đi, trăng sáng ngoài cửa sổ cũng mờ đi.
Một đám mây đen bất ngờ nhè nhẹ trôi đến, che kín vầng trăng.
Nàng cũng nhẹ nhàng đứng dậy, từ tốn nói:
- Chàng nên ngủ rồi, thiếp cũng nên đi thôi.
Yến Nam Phi cũng chẳng ngẩng đầu:
- Nàng đi ư?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Thiếp hiểu nỗi lòng của chàng lúc này, thiếp nên ở lại cùng với chàng, nhưng..
Yến Nam Phi cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói:
- Nhưng nàng không thể không đi, bởi vì tuy là trong chốn phong trần, nhưng nàng lại chưa bao giờ lưu khách, có thể để ta ngủ ở đây, đã là nể mặt ta lắm rồi.
Minh Nguyệt Tâm nhìn hắn, trong ánh mắt cũng lộ ra một nỗi đau khổ, bỗng nhiên quay người lại, u uất nói:
- Có lẽ ta không nên giữ chàng lại, cũng có lẽ chàng không nên đến đây.
Người bỏ đi, căn gác trống trải. Gác trống tịch mịch, nhưng ngoài cửa sổ lại nghe được tiếng mưa rơi như tiếng đàn, lớn dần, nhanh dần.
Cơn mưa thật to, đến cũng thật nhanh, đến những nụ tầm xuân ngoài cửa sổ cũng đều đã bị hạt mưa rơi làm nát hết.
Nhưng dưới góc tường phía đối diện lại vẫn còn có một người không thể đánh bại được, bất kể là gì cũng không thể đánh bại, chẳng những không thể đánh bại con người hắn, cũng chẳng thể đánh bại quyết tâm của hắn.
Yến Nam Phi đẩy cửa sổ ra, liền nhìn thấy người này.
- Hắn vẫn ở đó\Ỹ mưa càng to, nhưng người này vẫn không hề cử động đứng ngay đó, dù cho ngàn ngàn vạn vạn hạt mưa này, hóa thành ngàn ngàn vạn vạn nhát đao, người này cũng tuyệt không xê dịch nửa bước. Yến Nam Phi cười khổ sở, chỉ biết khổ sở cười:
- Phó Hồng Tuyết ơi là Phó Hồng Tuyết, ngươi sao lại là loại người như thế chứ?
Một trận gió thổi qua, hạt mưa đập vào mặt hắn, lạnh buốt, lạnh tận vào trong tim.
Nhưng trong tim hắn đột nhiên lại trào lên một dòng nhiệt huyết, bỗng nhiên hắn phóng ra ngoài, trong những giọt mưa lạnh giá, bay qua tường cao, hắn hạ xuống trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Nhưng Phó Hồng Tuyết lại như đã ở một nơi xa, đã không còn cảm thấy trận mưa như trút nứơc này, cũng như không hề nhìn đến hắn.
Yến Nam Phi chẳng qua cũng chỉ đứng trong mưa có một chốc, toàn thân đã ướt sũng, nhưng Phó Hồng Tuyết không mở miệng, hắn cũng tuyệt không mở miệng.
ánh mắt của Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng phải chuyển hướng sang hắn, lạnh lùng nói:
- Trời đang mưa, mưa rất to.
Yến Nam Phi nói:
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi lẽ ra không nên ra đây.
Yến Nam Phi cười cười, nói:
- Ngươi có thể đứng ngoài trời dầm mưa, sao ta không thể?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi có thể.
Vừa nói xong ba từ đó, hắn liền dời ánh mắt đi, hiển nhiên ý định sắp sửa kết thúc cuộc nói chuyện này.
Yến Nam Phi lại không muốn kết thúc, nói:
- Ta đương nhiên có thể dầm mưa, bất cứ ai đều có tự do được dầm mưa.
Phó Hồng Tuyết lại như đã rời ra một chỗ xa.
Yến Nam Phi lớn tiếng nói:
- Nhưng ta lại không hề ra đây chỉ là để dầm mưa.
Giọng hắn nói thực là quá to, so với tiếng hàng ngàn hang vạn giọt mưa đang rơi trên mái hiên còn to hơn.
Phó Hồng Tuyết suy cho cùng cũng không phải là một kẻ điếc, cuối cùng lạnh nhạt hỏi một câu:
- Ngươi ra đây làm gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta muốn nói với ngươi một chuyện, một bí mật.
Trong ánh mắt Phó Hồng Tuyết phát sáng, hỏi:
- Giờ thì ngươi đã sắp nói với ta?
Yến Nam Phi gật gật đầu. Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi vốn chẳng phải thà chết cũng quyết không nói sao?
Yến Nam Phi thừa nhận, nói:
- Ta vốn đã hạ quyết tâm, tuyệt không nói cho bất kì ai.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Bây giờ sao ngươi lại muốn nói cho ta?
Yến Nam Phi nhìn hắn, nhìn những hạt mưa trên mặt hắn, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn, đáp:
- Bây giờ ta nói cho ngươi biết, vì ta bỗng nhiên phát hiện ra một điều.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Là điều gì?
Yến Nam Phi lại cười cười, lãnh đạm nói:
- Ngươi không phải là người, thực chất là không phải.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com