Một thanh đao có thể chém đứt làm hai một con ngựa đang phi, thanh đao đó phải ra sao ? Không có ai thấy. Đao quang từ cánh rừng bên đường bay ra, xe ngựa lại đã phóng qua hai ba chục trượng, nhìn từ đó sang, không thấy người, càng không thấy đao, Phó Hồng Tuyết đứng trước người Trác Ngọc Trinh cùng hai đứa bé, mắt nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối tăm dày đặc, bộ mặt trắng nhợt phảng phất lại càng nhợt nhạt hơn. Yến Nam Phi thở hổn hển, lập tức hỏi: - Ngươi có nhìn thấy thanh đao đó không ? Phó Hồng Tuyết lắc đầu. Yến Nam Phi hỏi: - Ngươi ngươi nhất định đã biết đó là loại đao gì ? Phó Hồng Tuyết gật đầu. Yến Nam Phi thở dài: - Xem ra tin tức của Công tử Vũ quả nhiên rất linh thông, Miêu Thiên Vương quả nhiên đã đến. Đao của Miêu Thiên Vương, đương nhiên là Thiên Vương Trảm Quỷ Đao. Tay của Phó Hồng Tuyết nắm chặt, lạnh lùng thốt: - Người đến chỉ sợ cũng không ít. Ngay lúc đó, hai đầu con lộ mỗi đầu đều có hai cỗ xe lớn chắn ngang đường, khúc đường đó hoàn toàn bị phong tỏa. Phía bên trái, trên cỗ xe thứ nhất có để mấy cái ghế gỗ, hai người bắt chéo chân ngồi trên xe đánh cờ. Trên cỗ xe thứ hai cũng có hai người, một người ngồi dũa móng tay, một người uống rượu, bọn chúng làm những chuyện đó xem chừng rất chăm chú, ai cũng không ngẩng đầu nhìn sang bên này một cái. Phó Hồng Tuyết và Yến Nam Phi không ngờ cũng chừng như không nhìn bọn chúng. Bên phải, trên cỗ xe thứ nhất, có vô số nữ nhân, trẻ có già có. Có người đang thêu thùa, có người cắn hạt dưa, cũng có người đang chải tóc, người già nhất, chính là Quỷ Ngoại Bà. Trên cỗ xe thứ hai có một cái chảo đồng to lớn vừa vặn để nấu đủ cơm cho năm trăm hòa thượng ăn no. Yến Nam Phi đã từng ghé qua Thiếu Lâm Tự, đã từng thấy qua loại chảo đó, chàng trời sinh là một người hiếu kỳ. Miệng chảo trên xe xem ra không nhỏ hơn miệng chảo Thiếu Lâm Tự. Kỳ quái nhất là trong chảo không ngờ còn có một người, mặt tròn tròn, đầu to tai bự, cắt xéo mặt lại là một vết thẹo đao như con độc xà bò từ mi tâm thẳng xuống khóe miệng, làm cho khuôn mặt vốn rất hòa ái đột nhiên biến thành tà ác quỷ dị không thể tả nổi. Xe đi không nhanh, mặt chảo lắc lư nhè nhẹ, người ngồi bên trong giống như ngồi trong nôi. Mây đen đã bay xa, mặt trời lại lên cao, tâm của Yến Nam Phi lại chùn xuống. Nhưng chàng phải miễn cưỡng gượng cười, thì thào: - Nghĩ không ra Đa Tình Tử không ngờ lại không đến. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt: - Một khi nhất kích không trúng, toàn thân phải thối lui, đó vốn là quy củ lâu đời của Tinh Tú Hải bọn chúng. Nụ cười của Yến Nam Phi phảng phất có vẻ vui mừng: - Trừ gã ra, ai phải đến đều xem ra đã đến, ai không nên đến cũng đã đến. Chàng nhìn người mập mạp có thẹo trên mặt vừa cười vừa nói: - Đầu bếp họ Hách, ngươi cũng đến sao ? Vết thẹo trên mặt gã béo như con độc xà nhúc nhích. Gã đang cười, nụ cười lại làm cho mặt mày gã nhìn càng đanh ác quỷ bí: - Ta đến để lượm xác. Yến Nam Phi hỏi: - Lượm xác ai ? Hách Trù Tử đáp: - Ai cũng lượm, ngựa chết thì bỏ vô bụng, người chết thì bỏ vô quan tài. Toàn bộ các cỗ xe đã dừng hẳn. Người chơi cờ còn nhấc quân cờ, người uống rượu còn rót rượu, người chải tóc cũng còn đang chải tóc. Hách Trù Tử cười nói: - Xem ra miệng của mọi người hôm nay gặp may mắn, Hách Trù Tử nấu thịt ngựa ngũ hương, tịnh không phải ai ai cũng đều có cơ hội ăn được. Yến Nam Phi hỏi: - Xem chừng đồ ngươi nấu ngon đâu phải là thịt ngựa ngũ hương ? Hách Trù Tử đáp: - Ta nấu cái gì không ngon, chứ thịt ngựa ngũ hương thì các ngươi ăn bảo đảm ngon. Nói xong câu đó, người gã đã phóng ra khỏi chảo đồng, nhảy xuống xe, người tròn vo không thấy thân, thật sự rất khó tin một người béo nặng cả hơn hai trăm cân như vậy lại nhảy xuống gọn gàng như vậy, động tác không ngờ có khinh xảo linh mẫn như vậy. Trên người gã cũng có một thanh đao, dao chặt thịt. Trác Ngọc Trinh nhịn không được, hỏi: - Gã Hách Trù Tử đó, có phải quả thật là một đầu bếp không ? Yến Nam Phi đáp: - Giả. Trác Ngọc Trinh hỏi: - Tại sao người ta lại kêu gã là đầu bếp ? Yến Nam Phi đáp: - Bởi vì gã thích chiên nướng, cũng vì gã thích dùng dao chặt thịt. Trác Ngọc Trinh hỏi: - Gã giỏi nấu món gì ? Yến Nam Phi đáp: - Nướng tim người, chiên hông người. Gã tiều phu trẻ tuổi đã ngừng ói mửa, chỉ vừa ngẩng đầu lên nhìn một cái, đã ngẩn người, gã nằm mộng cũng nghĩ không ra chỗ này lại đột nhiên biến thành nhiệt náo như vậy. Hôm nay gã chỉ mới ăn hai cái bánh bao, mấy chén canh, vốn đã ói ra hết, bây giờ không còn gì để ói ra nữa, nhưng gã vừa nhìn lần thứ hai, lập tức lại nhịn không được bắt đầu ói tiếp, ói còn ghê hơn lần trước. Hách Trù Tử đã rút con dao chặt thịt của gã ra, một đao chặt trên mình ngựa, chặt cả da lẫn thịt thành một cục lớn rồi quăng lên, quăng vào cái chảo đồng lớn trên xe. Hữu thủ của gã cầm đao, tả thủ quăng thịt, hai tay lúc giơ cao lúc hạ thấp, động tác vừa khinh xảo, vừa thành thục, con ngựa chỉ trong một thời gian ngắn đã bị gã chặt thành một trăm ba chục phần, còn dễ dàng hơn người khác xẻ đậu hũ. Thịt ngựa đã ở trong chảo, còn ngũ hương ? Hách Trù Tử chùi dao chặt thịt dính đầy máu trên gót giày, quay trở lại mở nắp quan tài; trong quan tài không ngờ có mang đủ loại đồ ướp, ớt, dầu, muối, tương, dấm, nấm, hồi ... Bất cứ thứ gì có thể nghĩ tới, trong quan tài đều có. Hách Trù Tử lẩm bẩm: - Cỗ xe đổ đó có đủ gỗ để nhúm lửa, đợi đến lúc cỗ xe bị thiêu rụi, thịt cũng chín tới. Dương Vô Kỵ đang đánh cờ đột nhiên thốt: - Phần của ta không cần nấu rục quá, răng ta còn tốt. Hách Trù Tử hỏi: - Đạo sĩ xuất gia cũng ăn thịt ngựa ? Dương Vô Kỵ đáp: - Có lúc cả thịt người cũng ăn, hà huống là thịt ngựa. Hách Trù Tử cười thốt: - Đạo sĩ nếu quả thật muốn ăn thịt người, đợi một lát thế nào cũng có. Dương Vô Kỵ nói: - Ta vốn đến đây để đợi, ta không gấp gáp chút nào. Hách Trù Tử cười lớn, liếc về phía Phó Hồng Tuyết: - Thịt người bổ máu nhất, nếu ăn thịt người đó, sắc mặt cũng không phát trắng nhợt đâu. Gã cười lớn, dùng một tay nhấc cái chảo đồng nặng ba trăm cân đi xuống xe, lại dùng gỗ trên cỗ xe bị vỡ, chất thành một đống lửa đặt cái chảo lên. Ngọn lửa lóe lên, cháy tí tách không ngớt. Đứa bé lại khóc, Trác Ngọc Trinh vạch áo cho bọn chúng bú. Công Tôn Đồ đang uống rượu, đột nhiên thốt: - Da trắng quá. Hách Trù Tử cười cười xen vào: - Thịt mềm quá. Quỷ Ngoại Bà đang cắn hột dưa cũng thở dài, thốt: - Đứa bé tội nghiệp quá. Phó Hồng Tuyết có cảm giác dạ dày đang co thắt, bàn tay nắm chặt cán đao của hắn đã lộ gân xanh, phảng phất đã muốn bạt đao. Yến Nam Phi lại nắm tay hắn, nói nhỏ: - Hiện tại không thể động. Phó Hồng Tuyết đương nhiên cũng thấy được hiện tại không thể động. Đám người đó tuy làm ra vẻ nhàn nhã, kỳ thật lại không khác gì một tổ ong, chỉ cần động một cái, hậu quả bất kham thiết tưởng. Nhưng bất động như vậy để đợi cái gì, đợi cho bọn chúng ăn hết thịt ngựa, ăn tới thịt người ? Thanh âm của Yến Nam Phi vẫn trầm lắng, đột nhiên lại hỏi: - Ngươi có biết "Bát Đảm Bát Mạng" Đỗ Thập Thất ? Phó Hồng Tuyết lắc đầu. Yến Nam Phi thốt: - Con người đó tuy không phải là đại hiệp, lại so với đám đại hiệp mà ta biết càng hiệp khí hơn, ta đã cùng y ước hẹn gặp nhau tại trà quán Thiên Hương Lâu, chỉ cần có thể tìm ra y, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể giải quyết, ta cùng y có mối giao tình không tệ. Phó Hồng Tuyết đáp: - Đó là chuyện của ngươi. Yến Nam Phi thốt: - Chuyện của ta là chuyện của ngươi. Phó Hồng Tuyết nói: - Ta không biết y. Yến Nam Phi thốt: - Nhưng y lại biết ngươi. Người đánh cờ vẫn còn đánh cờ, mỗi người đều vẫn còn làm chuyện mình đang lamøm, căn bản không chú ý đến bọn họ, làm như bọn họ đã là người chết rồi. Yến Nam Phi lại hỏi: - Ngươi có phải là người nói lý lẽ không ? Phó Hồng Tuyết đáp: - Có khi có, có khi không. Yến Nam Phi hỏi: - Hiện tại không phải đã đến lúc không thể không nói lý lẽ sao ? Phó Hồng Tuyết đáp: - Xem chừng là vậy. Yến Nam Phi lại hỏi: - Trác Ngọc Trinh và con của nàng có thể chết không ? Phó Hồng Tuyết đáp: - Không thể. Yến Nam Phi thở dài: - Chỉ cần ngươi nhớ kỹ câu nói đó, bọn ta bỏ chạy. Phó Hồng Tuyết hỏi: - Chạy ? Làm sao chạy ? Yến Nam Phi đáp: - Ngươi một khi nghe hai chữ "chó con", đem Trác Ngọc Trinh và hai đứa nhỏ leo lên cỗ xe đó, quất ngựa chạy đi, chuyện khác để ta lo. Chàng cười cười, lại nói: - Đừng quên chạy trốn ta vốn là thiên hạ đệ nhất. Phó Hồng Tuyết ngậm miệng. Hắn đương nhiên minh bạch ý tứ của Yến Nam Phi, hắn hiện tại hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào, vô luận ra sao, hắn đều tuyệt không thể để Trác Ngọc Trinh cùng đám nhỏ rơi vào tay đám người đó. Quỷ Ngoại Bà ngồi trên cỗ xe ngựa, tổng cộng có năm nữ nhân, trừ bà ta ra, những nàng trẻ tuổi đều không khó nhìn chút nào. Không khó nhìn có nghĩa là dễ nhìn, người dễ nhìn nhất đang chải tóc, tóc dài, vừa đen lại vừa mượt. Yến Nam Phi đột nhiên thốt: - Nghe nói Miêu Thiên Vương lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng có bảy tám chục bà vợ. Quỷ Ngoại Bà thốt: - Là tám chục, lão thích chính xác. Yến Nam Phi thốt: - Nghe nói lão không cần biết là đi tới đâu, ít ra cũng dẫn bốn năm bà vợ theo bên mình, bởi vì, lão lúc nào chỗ nào cũng đều có thể dùng tới. Quỷ Ngoại Bà đáp: - Lão là một nam tử hán tinh lực sung mãn, làm vợ lão là may mắn lắm rồi. Yến Nam Phi hỏi: - Bà có phải là vợ lão không ? Quỷ Ngoại Bà thở dài: - Ta tuy rất muốn, nhưng chỉ tiếc lão chê ta đã quá già. Yến Nam Phi thốt: - Ai nói bà quá già, ta thấy bà còn trẻ hơn nữ nhân ngồi chải tóc tới mười tuổi. Quỷ Ngoại Bà cười lớn, nữ nhân đang chải tóc biến sắc, nhìn chàng một cách thù hận. Yến Nam Phi lại nhìn ả cười lớn: - Kỳ thật nàng cũng không thể tính là quá già, trừ Quỷ Ngoại Bà ra, nàng là người trẻ nhất. Hiện tại mọi người đều thấy chàng đang cố ý gây phiền hà, lại nghĩ không ra tại sao chàng làm như vậy, người nào cố ý không nhìn chàng, hiện tại cũng nhịn không được phải mở to hai mắt nhìn chàng. Chàng quả nhiên bắt qua Hách Trù Tử: - Trừ việc chặt thịt nấu nướng ra, con dao chặt thịt của ngươi còn làm gì được ? Hách Trù Tử đáp: - Còn có thể giết người. Con độc xà trên mặt hắn lại bắt đầu nhúc nhích: - Dùng một thao đao bên trên có khảm đầy trân châu để giết người, so với dùng một con dao chặt thịt để giết người cũng không có gì bất đồng. Yến Nam Phi thốt: - Có một điểm bất đồng. Hách Trù Tử hỏi: - Điểm nào ? Yến Nam Phi lại không lý gì tới gã, chuyển thân, mở nắp quan tài, lẩm bẩm: - Nghĩ không ra trong đây không ngờ cũng có hành tỏi, không biết có tiêu không ? Hách Trù Tử hét lớn: - Điểm bất đồng là gì ?