Giọng của nàng bình tĩnh mà kiên định: - Nhưng chúng tôi lại quyết tâm phải làm được một chút chuyện. Thu Thủy Thanh hỏi: - Mục tiêu của các người là ai? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Là bạo lực, tôn chỉ của chúng tôi chỉ có bốn chữ... Thu Thủy Thanh hỏi: - Phản kháng bạo lực? Minh Nguyệt Tâm đáp: - Không sai, Phản kháng bạo lực! Nàng lại nói tiếp: - Chúng tôi không dám chống lại môn quy vì thế cho nên chỉ có cách ẩn náu trong chốn phong trần, ba năm nay chúng tôi đã tổ chức thành một lực lượng chống bạo lực, chỉ tiếc lực lượng của chúng tôi vẫn chưa đủ. Yến Nam Phi nói: - Bởi vì trong thời gian đấy tổ chức của đối phương càng nghiêm mật, lực lượng càng lớn mạnh. Thu Thủy Thanh hỏi: - Thủ lĩnh của các đối phương là ai? Yến Nam Phi đáp: - Một kẻ đáng chết. Thu Thủy Thanh hỏi: - Hắn chính là tâm bệnh của ngươi? Yến Nam Phi thừa nhận. Thu Thủy Thanh hỏi: - Ngươi muốn dùng Khổng Tước Linh của ta đi giết hắn. Yến Nam Phi đáp: - Dĩ bạo chế bạo, dĩ sát chỉ sát! Thu Thủy Thanh nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết, bỗng nhiên nói: - Giải huyệt đạo ở chân cho ta, cùng ta đi! Họ đi ngang qua bức bích họa rất đẹp và lớn, xuyên qua một khu rừng phong, một bụi trúc, vượt qua một cây cầu chín khúc, và ánh đèn bỗng nhiên nhạt đi. Bóng đêm trong sân sướng, mang một vẻ u ám thê lương không sao diễn tả, đến ánh đèn dường như cũng rất nhợt nhạt. Và tòa lầu các trước mặt tráng lệ như cung điện, nhưng bên trong đấy thì lại giống như là một thế giới khác. Những ngôi nhà cao rộng ấy lại rất u ám và lạnh lẽo. Trong phòng điểm hơn một trăm ngọn đèn trường minh, ánh đèn mờ mờ buồn tẻ trông hệt như ma trơi. Trước mỗi ngọn đèn, đều có một linh vị. Mỗi cái tên trên linh vị đều là những cái tên hiển hách một thời, một số người trong đó trước đây không lâu vẫn còn là những nhân vật bất khả xâm phạm trong giới giang hồ! Nhìn thấy dãy linh vị này cảm xúc của Minh Nguyệt Tâm cũng trở nên rất nghiêm túc. Nàng biết những người này đều chết bởi Khổng Tước Linh, nàng hy vọng nơi đây có thể có thêm một cái linh vị nữa, một cái tên nữa. - Công tử Vũ! Thu Thủy Thanh nói: - Tổ tiên vì sợ tội ác của con cháu quá nặng, thế nên mới đặt những linh vị vủa bọn người đó ở đây, siêu độ cho vong hồn của bọn họ. Sau đó hắn mới đưa mọi người đi vào tâm thất của Khổng Tước sơn trang, lối vào bắt đầu từ một hành lang . Hành lang khúc khuỷu, hàng rào sắt nặng nề, cũng không biết là có bao nhiêu ngã rẽ. Mọi người im lặng đi theo sau hắn, chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên như là đang đi vào lăng mộ của một bậc đế vương thời cổ đại âm u, ẩm ướt và thần bí. Cuối hành lang là một cái cửa sắt được làm bởi tấm sắt dày ba thước, nặng tới cả ngàn cân. Trên cửa có mười ba cái khóa. - Mười ba chiếc chìa khóa vốn do mười ba người khác nhau coi giữ, nhưng thời nay những bằng hữu đáng tín nhiệm càng ngày càng ít. Vì thế bây giờ đã chỉ còn lại có sáu người, đều đã là những lão nhân tóc đã điểm bạc, trong đó có những họ hàng thân tín của Khổng Tước sơn trang, cũng có cả những danh tú vâ lâm đã từng một thời nổi tiếng trong giang hồ. Thân phận và lai lịch của những người đó không giống nhau, nhưng lòng trung thành và sự chân thành của họ lại có thể khiến Thu Thủy Thanh tuyệt đối tín nhiệm. Vâ công của bọn họ đương nhiên càng khiến người ta tin tưởng, Thu Thủy Thanh chỉ cần vỗ vỗ tay sáu người này lập tức đột ngột xuất hiện như hồn ma, người đến nhanh nhất có đôi mắt sắc như chim ưng, thân pháp cũng thoăn thoắt như chim ưng, khuôn mặt dạn dày sương gió vết dao kiếm dọc ngang, mường tượng như là - Bất tử thần ¦ng Công Tôn Đồ oai chấn đại mạc những năm về trước. Chìa khóa là dùng dây xích sắt buộc vào người, chiếc chìa khóa cuối cùng nằm trên người của Thu Thủy Thanh. Minh Nguyệt Tâm nhìn hắn mở cái khóa cuối cùng xong thì sáu người này đột nhiên biến mất, họ giống như là được tổ tiên của Thu gia từ âm phủ phái đến canh giữ hồn ma của nơi cấm địa này. Sau cánh cửa sắt là một gian thạch thất rộng rãi, trên tường đã mọc đầy rêu xanh, sáu ngọn đèn trường minh lập loè hắt sáng . Đèn chiếu mờ ảo, chiếu lên đủ kiểu đủ loại binh khí ngoại môn kì quái trên những giá gỗ ở tứ phía, có những cái mà đến Yến Nam Phi cũng chưa từng thấy qua. Cũng không biết là binh khí của Thu gia sử dụng hay là của kẻ thù của họ, giờ đây những binh khí này thì hãy còn, mà xương cốt của người sử dụng lại đã mục nát rồi. Thu Thủy Thanh bước lại đẩy một tảng đá lớn sang bên, trong bức vách đá phía sau lại vẫn còn tàng chứa một két sắt, lẽ nào Khổng Tước Linh chính nằm trong két sắt này? Mọi người đều nín thở, nhìn hắn mở két sắt, cung cung kính kính lấy ra một cái hộp gỗ bạch đàn được chạm trổ rất tinh xảo. Ai cũng không ngờ bên trong cái hộp gỗ đó không hề là Khổng Tước Linh mà là một miếng mỏng căng ra, màu vàng sáp nến. Minh Nguyệt Tâm không hề muốn che giấu sự thất vọng của nàng, nhíu mày hỏi: - Đây là cái gì? Biểu hiện của Thu Thủy Thanh càng cung kính nghiêm trọng, trầm giọng đáp: - Đây là mặt của một người. Minh Nguyệt Tâm thất thanh hỏi: - Lẽ nào đây là miếng da được lột xuống từ mặt của một người? Thu Thủy Thanh gật gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy đau khổ, u uất đáp: - Vì người này đã làm mất một vật vô cùng quan trọng, tự cảm thấy không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa nên trước khi tự vẫn đã để lại một di mệnh kêu người lột da trên mặt mình xuống để nhắc nhở hậu nhân. Hắn không hề nói ra tên của người này, những ai nấy đều biết người hắn nói tới là ai. Thu Nhất Phong đột nhiên qua đời, vốn là một nghi vấn trong giang hồ lúc đó, bây giờ bí mật này mới được Thu Thủy Thanh nói ra. Minh Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt từng cơn, thân người run bắn lên, qua một hồi lâu mới thở dài, nói: - Chuyện này ngài vốn không nên nói ra. Thu Thủy Thanh sầm nét mặt nói: - Ta vốn cũng không muốn nói, nhưng ta nhất định phải nói để các người tin rằng Không Tước Linh từ lâu rồi đã không còn ở Khổng Tước sơn trang nữa. Minh Nguyệt Tâm nói: - Nhưng những người mà gần đây chết tại Khổng Tước sơn trang... Thu Thủy Thanh ngắt ngang lời của nàng, lạnh lùng nói: - Giết người có rất nhiều cách, không nhất định phải dùng Khổng Tước Linh. Minh Nguyệt Tâm nhìn nhìn tấm da người trong cái hộp gỗ, nghĩ đến sự bi hùng và thảm khốc khi người này dùng cái chết để chuộc tội, chỉ hy vọng là mình đã không tới nơi này. Trong lòng Yến Nam Phi rất bất chợt lại cũng đang hối hận như vậy, chính ngay lúc đó bỗng nghe một tiếng - uỳnh, tấm cửa sắt đã đóng lại! Tiếp đến là - crắc, crắc, crắc mười ba tiếng vang nhỏ, mười ba ổ khóa ngoài cửa bỗng nhiên đều đã bị người ta khóa lại. Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm biến đổi, Yến Nam Phi thở dài nói: - Chúng ta đã không nên đến, cũng không nên biết bí mật này, càng không nên mạo phạm đến sự anh linh của các vị tiền bối, chúng ta vốn là nên chết. Thu Thủy Thanh yên lặng lắng nghe, trên mặt hoàn toàn vô cảm. Yến Nam Phi nói: - Nhưng cái mạng này của ta thuộc về Phó Hồng Tuyết ! ... Phó Hồng Tuyết không hề đáng chết. Thu Thủy Thanh lạnh lùng nói: - Ta cũng không đáng chết. Yến Nam Phi kinh ngạc nhìn hắn, Minh Nguyệt Tâm tranh lời hỏi: - Đây không phải là ý của ngài? Thu Thủy Thanh đáp: - Không phải. Minh Nguyệt Tâm kinh ngạc: - Là ai ở bên ngoài khóa tấm cửa sắt lại? Một nơi cơ mật như thế này, có ai có thể đi vào? Thu Thủy Thanh đáp: - Chí ít có sáu người. Minh Nguyệt Tâm nói: - Nhưng bọn họ đều là bằng hữu của ngài... Thu Thủy Thanh nói: - Ta đã nói, thế gian này những kẻ chuyên bán rẻ bạn bè luôn không ít! Phó Hồng Tuyết cuối cùng mở miệng, nói: - Trong sáu người, chỉ cần có một kẻ phản bội thì đã quá đủ rồi. Minh Nguyệt Tâm hỏi: - Kẻ ngài nói là ai? Phó Hồng Tuyết không đáp, hỏi ngược lại Thu Thủy Thanh: - Mở cái khóa thứ nhất là Công Tôn Đồ phải không? Thu Thủy Thanh đáp: - Phải. Minh Nguyệt Tâm lại tranh lời hỏi: - Phải hay không phải là kẻ vốn đã nên chết rất nhiều lần mà không chết Thần ¦ng Công Tôn Đồ? Thu Thủy Thanh đáp: - Phải. Y ến Nam Phi cũng lại hỏi: - Trận quyết tử cuối cùng của hắn, đối thủ có phải là Công Tử Vũ không? Thu Thủy Thanh đáp: - Phải. Yến Nam Phi nhìn nhìn Minh Nguyệt Tâm, Minh Nguyệt Tâm nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết, cả ba người đều đã ngậm miệng. Vấn đề này đã không cần hỏi nữa. Công Tôn Đồ từ trong tay Công Tử Vũ thoát ra, trong giang hồ vốn đã cho rằng là một kì tích. Bọn họ bây giờ mới biết rằng đó không hề là một kì tích, Công Tử Vũ cố ý tha cho Công Tôn Đồ, đồng thời cũng đã mua chuộc hắn. Bây giờ điều duy nhất nên hỏi là: - Trong đây có lối ra thứ hai không? - Không. Thu Thủy Thanh trả lời rất dứt khoát, mật thất cất giữ những thứ quan trọng, vốn đã không nên có lối ra thứ hai! Minh Nguyệt Tâm than thở, cả người nàng dường như đã rã rời cả ra. Nơi này có tấm cửa sắt dày ba thước,có tường đá dày sáu thước, bất kể là ai bị nhốt trong một gian thạch thất như thế này thì chuyện duy nhất có thể làm chính là ngồi chờ chết. Yến Nam Phi bỗng nhiên lại hỏi: - Trong này có rượu không? Thu Thủy Thanh đáp: - Có, chỉ có một vò, một vò rượu độc! Yến Nam Phi cười cười nói: - Rượu độc còn tốt hơn là không có rượu. Đối với người chỉ có đang chờ chết mà nói, rượu độc thì có hề gì? Hắn tìm được vò rượu rồi, đập vỡ miếng đẩt niêm, đột nhiên đao quang phát sáng, vò rượu rơi xuống. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói: - Đừng quên rằng mạng của ngươi vẫn là của ta, muốn chết, cũng phải để ta ra tay. Yến Nam Phi hỏi: - Ngươi định lúc nào sẽ ra tay? Phó Hồng Tuyết đáp: - Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Yến Nam Phi hỏi: - Hiện tại chúng ta còn hy vọng gì nữa chứ? Phó Hồng Tuyết đáp: - Chỉ cần người còn sống thì còn hy vọng! Yến Nam Phi cười lớn: - Hay, nói rất hay, chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, thì tuyệt sẽ không quên câu nói này. Phó Hồng Tuyết đến một chữ cũng không nói nữa, nhưng hình như lại đột nhiên có hứng thú với những binh khí trên giá gỗ quanh bốn bức tường. Hắn từ từ bước qua, với mỗi món binh khí đều xem rất tỉ mỉ. Căn phòng đá lạnh lẽo dần dần trở nên rất oi bức, Thu Thủy Thanh thổi tắt ba ngọn đèn trường minh, Phó Hồng Tuyết đột nhiên từ trên giá gỗ rút ra một cái roi hình ống trúc. Cây roi được làm từ thép nguyên chất, nhìn bề ngoài trọng lượng chắc chắn phải rất nặng nhưng thực tế lại hoàn toàn không hề nặng như vẻ ngoài đó ! Phó Hồng Tuyết trầm ngâm hỏi: - Thứ binh khí này làm sao mà có? Thu Thủy Thanh không trực tiếp trả lời, trước tiên lấy từ trong hốc tường ra một cuốn sổ ghi chép rất dày, thổi hết bụi bặm, lật qua hơn mười trang rồi mới chầm chậm đáp: - Là do Hải Đông Khai để lại. Phó Hồng Tuyết lại hỏi: - Hải Đông Khai ở Giang Nam Tịch Lôi Đường? Thu Thủy Thanh gật gật đầu nói: - Hỏa khí của Tịch Lôi Đường vốn là ám khí uy khiếp khắp thiên hạ, nhưng sau khi Khổng Tước Linh xuất hiện thanh thế của bọn họ liền yếu đi. Vì thế Hải Đông Khai tập hợp đệ tử đến xâm phạm, muốn phá hoại Khổng Tước sơn trang, chỉ đáng tiếc hắn vẫn chưa xuất thủ thì đã chết bởi Khổng Tước Linh. Mắt Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên phát sáng, khẽ lặp lại : - Hắn vẫn chưa xuất thủ, thì đã chết bởi Khổng Tước Linh. Thu Thủy Thanh lại gật gật đầu nói: - Đó tuy là đã là chuyện cũ của hơn trăm năm trước nhưng trên đây lại ghi lại rất râ ràng. Minh Nguyệt Tâm nói: - Tôi cũng đã từng nghe nói qua về vị vâ lâm tiền bối này, tôi nhớ ngoại hiệu của ông ta hình như gọi là Tịch Lôi Tiên! Phó Hồng Tuyết khe khẽ gật gật đầu, lại bắt đầu men theo bức tường đá tiến về phía trước. Hắn tay phải cầm thanh đao, tay trái cầm cây roi nhưng mắt lại nhắm, dáng đi của hắn tuy kỳ lạ, nhưng cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt dường như đã rất nhập định. Mọi người đều lại nín thở nhìn hắn, thạch thất lại trở nên tĩnh lặng như một phần mộ. Đột nhiên, đao quang phát sáng. Nhát đao này so với tất cả những nhát đao mà Yến Nam Phi đã từng thấy trước đây cũng sáng hơn gấp bội. Nhát đao này Phó Hồng Tuyết hiển nhiên dồn công lực, mắt hắn tuy nhắm nhưng nhát đao lại chính xác đâm vào kẽ hở giữa khối đá trên bức tường. Hắn đã không hề dùng mắt để nhìn, hắn đã dùng tâm để nhìn! Một đao đâm tới, rốt cuộc không hoàn toàn đâm sâu vào bức tường đá.