watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:10:2430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 31-45 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 31-45
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 28



Hồi 34-1: Ra Khỏi Lều Tranh

Vạn Lương cố lắng tai nghe nhưng chẳng qua cũng chỉ nghe được một câu, thấy lạ hết sức, nghĩ không ra trong võ lâm làm gì có nhân vật được tôn xưng là Quân chủ. Còn đang mãi nghĩ, hốt bên tai đã lại vang lên một tiếng rú thảm.
Chú mắt nhìn, chỉ thấy một hồng y đại hán bị đánh văng mất đơn đao, thân hình liền theo đó đổ sầm xuống đất. Y bị chém vào bả vai chẽ suốt làm hai mãnh.
Hai đường đao khốc liệt tung ra không những khiến mười hồng y đại hán còn lại hãi hùng nhất tề hè nhau chống đở, mà ngay cả bạch y nhân cũng sửng sốt, đứng thừ người cả hồi lâu mới thở dài quơ ngọn roi trong tay, buồn bã nói: - Các người lui đi!
Mười hồng y đại hán được lời, mừng rỡ, vội vàng quay chạy. Bạch y nhân giơ tay, cố lấy giọng cao ngạo nói:
- Thiên kiếm, tuyệt đao quả nhiên danh bất hư truyền, bổn tòa tối hôm nay cũng được rộng kiến thức rất nhiều.
Dứt lời, quay người định đi.
Thiếu Bạch cầm chặt đốc đao, cười nhạt hét: - Đứng lại!
Bạch y nhân làm bộ tỉnh táo, quay đầu lại hỏi: - Các hạ còn muốn nói chuyện gì?
- Nhà ngươi không muốn thử Bá đao à? Bạch y nhân lắc đầu:
- Đã được thấy tận mắt, cao minh lắm, khỏi cần phải thử.
- Huynh đài không muốn thử Bá đao cũng được, chỉ cần một điều kiện. - Xin chỉ giáo.
- Thả vị Cao đệ của tại hạ. Bạch y nhân cười nhạt: - Các hạ uy hiếp ta? - Có thả không thì bảo?
Miệng nói, tay Thiếu Bạch lăm lăm ngọn đao.
Dưới ánh đuốc sáng choang, lớp lục mỏng bao mặt của bạch y nhân phơ phất, chắc trong bụng y vô cùng khích động. Bầu không khí khẩn trương kéo dài cả công phu uống xong chén trà nóng, bạch y nhân đột ngột quay đầu lại, cao giọng nói: - Thả tên họ Cao.
Tức thời, ở ngoài mấy trượng, trong màn đêm âm ám có tiếng dạ đáp lại, liền theo đó ánh đèn lại hắt lên bốc sáng.
Hai hắc y nhân, một cầm đèn, một cầm đao áp giải Cao Quang tới.
Cao Quang lúc bấy giờ quần áo rách tả tơi, mặt mày mệt mỏi, rõ ràng bị hành hạ quá nặng. Thiếu Bạch ái ngại nói: - Hiền đệ chắc khổ lắm?
Cao Quang quay lại nhìn hai tên hắc y đại hán nói: - Không sao, khổ thì khổ nhưng đệ vẫn chịu được.
Thiếu Bạch lơi tay cầm đao, nhìn thẳng vào mặt bạch y nhân nói: - Các hạ có thể đi, mong sao chúng ta không có gặp nhau nữa. Bạch y nhân gượng cười:
- Bổn tòa không ngờ Thiên kiếm tuyệt đao lại tụ ở cả một người, cái nhục đêm hôm nay bổn tòa thật kỹ trong tim, và sẽ không quên...
Ngưng bặt giữa câu, y quay lại sẵng giọng thét: - Đi!
Dứt lời, y đùng đùng bỏ đi trước. Đại hán cầm đèn vội vàng chạy theo bén gót được mười trượng, ngọn đèn đột nhiên tắt phụt chìm lìm trong màn đêm.
Vạn Lương chậm rãi bước ra, ôm vai Cao Quang hỏi: - Bị thương đau không?
- Vết thương ở da thịt có đáng gì?
Vạn Lương ngửa mặt nhìn trời, thở dài nói:
- Hai chị em cô mù đã lấy hỏa hiệu truyền tin, nhưng thế lửa đang hồi mạnh bỗng nhiên phụt tắt, chắc gặp phải biến cố gì đây, mong sao chị em cô ta bình yên vô sự.
Nói vừa dứt, hốt nhiên trong chỗ tăm tối cách đó mấy trượng có tiếng thanh tao ngọt ngào của cô gái đỡ lời: - Đa tạ lão tiền bối có lòng lo lắng, chị em vãn bối không sao cả.
Dưới ánh sao lờ mờ, chỉ thiên hạ hai thiếu nữ tóc dài buông thỏng nắm tay nhau đi lại. Chị em họ đi thật nhanh, chỉ một loáng đã tới cửa nhà tranh.
Cô câm Phạm Tuyết Nghi đảo mắt nhìn mấy người rồi cười rất tươi, thiếu nữ mù động môi nói: - Cũng thật may chư vị không việc gì cả, nếu không là bởi mưu kế của tiện thiếp còn sơ sót.
Thiếu Bạch tươi nét mặt nói:
- Dẫu cho chúng tôi bị thương hay chết chóc cũng không thể trách cô nương được. Phạm Tuyết Quân khẽ thở dài: - Thế địch quá mạnh, thực tiện thiếp không ngờ đến.
Vạn Lương cười ha hả, đỡ lời:
- Thế địch tuy mạnh nhưng bên ta toàn thắng. Trận này tuy không tiêu diệt được toàn quân địch nhưng cũng khiến chúng phải hoảng hốt chạy trốn thật mau.
- Xá muội cho biết Tả tướng công xuất đao nhanh như điện chớp, mỗi nhát đều có một mạng gục ngã ở đương trường.
Vạn Lương nói:
- Phạm huynh của ta chẳng nhẽ không nói cho nhị vị biết à? Đó là một đao tung hoành thiên hạ, từ ngày xưa đến này chưa thể có một ai chỉ với một đao mà vô địch cả thiên hạ.
Phạm Tuyết Quân đỡ lời:
- Phải chăng là Đoạn hồn nhất đao của Hướng Ngao?
- Đúng đấy, thì ra Phạm huynh của ta cũng đã cho cô nương biết?
- Hồi tiên sư còn tại thế, người cũng đã từng giảng cho chị em vãn bối hiểu võ công ở trong thiên hạ, cũng đã có nhắc tới Cơ Đồng, Hướng Ngao.
Vạn Lương cảm khái:
- Phạm huynh của ta trí tuệ tuyệt thế, tất phải có kiến giải cao minh, siêu việt, không hiểu y đã luận ra sao về Thiên kiếm tuyệt đao?
- Người nói Thiên kiếm tuy thâm ảo nhưng vẫn có quỷ đạo nhất định có thể tìm ra được, nếu như một người nào đó có một trí thông minh tuyệt đỉnh cộng thêm với sự hiểu võ công thì không khó sáng chế một môn võ công chống lại Thiên kiếm. Nhưng đến như Đoạn hồn nhất đao của Hướng Ngao thì chẳng khác gì linh dương đánh sừng, không biết đâu mà mò.
- Nói vậy có ý bảo Thiên kiếm hữu hạn, còn tuyệt đao mới là vô địch? Phạm Tuyết Quân nhoẻn miệng cười:
- Không phải vậy, tiên sư nói tuyệt đao tuy vô địch nhưng không có cái thâm ảo của Thiên kiếm, chỉ cần có người nhìn ra bí quyết của nó là phá giải thật dễ dàng.
Thiếu Bạch chen lời:
- Nói vậy, Thiên kiếm hay hơn tuyệt đao?
- Tiên sư chỉ luận có vậy chứ chưa nói thẳng bên nào hơn bên nào kém. Còn tiện thiếp đã không được biết những độc chiêu của Thiên kiếm, lại không thấy được oai thế của tuyệt đao thành thử không dám bình luận.
Vạn Lương hỏi:
- Nhị vị cô nương đã đến đây lâu rồi à?
- Đúng thế, sau khi ở trên núi phóng hỏa, cố ý làm cho mồi lửa biến ra nhiều hình trạng phức tạp nhằm phân tâm sự chú ý của địch nhân, vãn bối đã thừa cơ cùng xá muội lặng lẽ lần về.
Phạm Tuyết Quân thấy đứng lâu ở ngoài trời bèn lên tiếng: - Chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Rồi hai chị em sóng vai đi vào trong nhà tranh.
Phạm Tuyết Quân tuy hai mắt đều bị mù, nhưng nhờ có Tuyết Nghi giúp đỡ nên hành động đi đứng rất nhanh nhẹn như thời không có vẻ chậm chạp, cà rềnh cà ràng của người mù.
Vào đến trong nhà, Tuyết Nghi nhanh nhẹn đánh lửa thắp đuốc, tiện tay kéo một chiếc ghế đỡ Tuyết Quân ngồi xuống, xong đâu đó nàng chạy đứng sau lưng chị.
Phạm Tuyết Quân đưa tay sửa lại tóc nói:
- Tiện thiếp dám liều đoán địch nhân đã rút hết đi rồi, chúng ta khỏi phải lo lắng. Vạn Lương nói:
- Vừa qua bọn chúng đến quấy phá, chắc lại làm nhị vị cô nương phải hoãn lại ngày lên đường?
Phạm Tuyết Quân im lặng giây lâu nói:
- Tiện thiếp tính tôn bái linh tiền ân sư, thủ linh ba ngày, cũng định nhờ thời gian này để suy nghĩ thêm. Nhưng trải qua tình thế vừa rồi, chị em tiện thiếp đã bàn với nhau thấy rằng chốn này không thể ở được nữa, phải lên đường ngay.
- Phạm huynh của ta tài hoa tuyệt thế nhưng khi còn sống chưa làm được việc gì to tát, trước khi lâm chung may mắn đã mang được cả thân sở học truyền lại cho nhị vị cô nương, hẳn y phải kỳ vọng ở nhị vị rất nhiều. Mong rằng chuyến ra đi này, nhị vị thi thố được hết thiên tài, quét sạch yêu khí giang hồ, cho võ lâm âm ám, đen tối hàng mấy chục năm nay được quang đãng, thấy ánh sáng mặt trời, trước là không phụ lòng khổ tâm truyền nghệ của Phạm huynh, sau cũng không uổng một thân sở học.
Phạm Tuyết Quân nhẹ thở dài nói:
- Lão tiền bối tin tưởng quá như vậy thật khiến chị em chúng tôi không khỏi xấu hổ và sợ hãi. Chị em chúng tôi thiên sinh tàn khuyết tuy được lương sư dạy dỗ nhưng mức thành tựu cũng có hạn, chỉ sợ phụ lòng mong mỏi của chư vị mà thôi.
Vạn Lương buông tiếng cười ha hả nói:
- Ai không biết Phạm huynh kia chứ lão hủ biết rõ quá mà. Lão hủ hết sức tin nhị vị cô nương được y truyền dạy, lại thêm ngọn đao tàn độc và đường kiếm tuyệt diệu của Tả huynh tương trợ giúp vào thì thế nào cũng phát huy được tài năng sáng chói trong võ lâm.
- Lão tiền bối đừng quá khen vãn bối như thế, tuy nhiên vãn bối có tài đến đâu cũng xin đem hết...
Ngừng giây lát, nàng tiếp:
- Chỗ này đã thành đất thị phi, chúng ta không nên ở lâu, chúng ta liệu lên đường ngay đi. Vạn Lương gật đầu: - Nhị vị cô nương sửa soạn hành trang, chúng tôi đứng đợi ở trước nhà.
Nói rồi lão nhanh nhẹn bước đi ra trước.
Bọn Thiếu Bạch cũng nhanh chân theo ra. Hoàng Vĩnh sẽ giọng nói với Vạn Lương: - Lão tiền bối, nhị nữ tàn khuyết, đi lại khó khăn, vậy phải cách nào chớ bắt họ đi bộ sao? - Đúng thế, lão hủ cũng nghĩ vậy.
- Chị mù, em câm, cưỡi ngựa không tiện, hay nhất là kiếm cho họ một cỗ xe.
Trong khi đang bàn, chị em cô mù đã đi ra khỏi nhà, hành trang của họ mỗi người khoác một chiếc đãy nhỏ. Hai chị em đi sát nhau, Tuyết Quân đặt tay phải lên vai Tuyết Nghi.
Vạn Lương sẽ đằng hắng nói:
- Phạm cô nương, lão hủ có một câu không phải nói ra, mong cô nương tha thứ. - Lão tiền bối cứ nói cho nghe, chị em vãn bối lắng chờ.
- Cô nương mắt không thấy đường, hành động khó khăn, không hiểu dùng gì đi thì tốt? Tuyết Quân thở dài: - Tiện thiếp như vậy từ nhỏ cũng quen.
- Chuyến này đi đường rất xa, không biết đến tháng nào năm nào dừng lại ở đâu, vậy hay nhất cô nương nên chọn lấy một phương tiện.
Phạm Tuyết Quân ngẫm nghĩ giấy lát, nói:
- Được, chư vị đã có lòng tốt, nếu tiện thiếp lại không nhận thì không biết điều. Vạn Lương nói:
- Đây đi về phía tây hai chục dặm có một thị trấn khá lớn, ở đấy có đủ xe ngựa. Vậy đến đó chúng tôi thuê cho nhị vị một cỗ xe hai ngựa, được không?
- Việc này xin để tùy lão tiền bối định đoạt... Ngừng lại giây lát, nàng tiếp:
- Tiện thiếp mới bước chân vào giang hồ, không có một chút kinh nghiệm, hai mắt lại mù không thấy đường, được liệt vị quý mến thật trong lòng áy náy không yên. Tiện thiếp thiết nghĩ chuyến đi này trên đường đi của chúng ta thế nào cũng có cường địch đánh úp. Xá muội tuy vẫn luôn luôn thông tin cho tiện thiếp, nhưng chỉ sợ kiến văn của xá muội còn thiếu sót, mong chư vị cũng nhắc cho tiện thiếp được biết địch tình để dễ bề liệu đoán.
Hiển nhiên mới có mấy ngày trời, nàng đã có hào khí, vững tin ở tài mình, quyết chí đối đầu với địch quyết liệt ăn thua.
Vạn Lương cũng mừng thầm trong bụng đáp: - À, điều đó là lẽ tự nhiên.
Trong khi đó, Hoàng Vĩnh cũng quay sang hỏi Cao Quang: - Cao đệ, có đi được không?
Cao Quang ưỡn ngực:
- Vết thương ở ngoài da thịt, có đáng gì? - Hay, nếu vậy chúng ta mở đường.
Cặp phán quan bút của Cao Quang đã bị địch nhân đoạt mất, giờ đây y tay không, sấn sớ bước. Thiếu Bạch thấy vậy rút trường kiếm nói:
- Tam đệ, cầm lấy binh khí.
Cao Quang quay lại cầm khí giới, nhảy lên đi song song với Hoàng Vĩnh.
Hơn hai chục dặm đường đối với những cao thủ như bọn Thiếu Bạch đâu có ăn nhằm gì, thành thử không đầy một tiếng đồng hồ, đoàn người đã tới trấn. Đi đường cũng bình an không bị địch nhân tập kích.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 106
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com