watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:43:3029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Phong Linh Trung Đao Thanh - Cổ Long - Trang 33
Chỉ mục bài viết
Phong Linh Trung Đao Thanh - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 33 trong tổng số 40



Hồi 22-2


Không cần biết ra sao, nàng làm như vậy luôn là vì Đinh Trữ, nàng vẫn như hôm trước, chỉ cần có thể phù trợ cho Đinh Trữ đắc thắng, nàng vẫn không ngại hy sinh tất cả.
Nhưng nàng làm như vậy, có phải là thật sự tốt đẹp cho Đinh Trữ không ?
Bạn Bạn lại không khỏi thở dài.
Nàng chỉ hy vọng Đinh Trữ không bị thương hại đến, chỉ hy vọng mình không làm sai.
Tịch dương đỏ như lửa đã trầm lặn, Mộ Dung Thu Thủy lại vẫn độc tọa trong bóng tối trước song cửa sổ, trong tay có địch mà không thổi, trong ốc có đèn mà không thắp, ngoài cửa cái gì cũng không thấy được, bầu trời đêm nãy giờ mới có một ánh sao lạnh nhú mọc.
Ánh mắt của Vi Hiếu Khách cũng ảm đạm, gã đang dùng nhãn thần ảm đạm đó nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
Gã vĩnh viễn không quên biểu tình trong ánh mắt của Mộ Dung Thu Thủy nhìn lúc một chân của gã bị chặt.
Lúc đó trên mặt của Mộ Dung Thu Thủy căn bản không có biểu tình gì.
Trên đoản tháp trải một tấm da điêu sắc thái tươi đẹp cơ hồ giống như một bức đồ họa.
Vi Hiếu Khách vận bộ y phục trắng xám nằm nghiêng trên đoản tháp, phần dưới đầu gối gã đắp che trong cái mền da cáo cũng một màu trắng xám như màu y phục của gã.
Kỳ thật những bộ phận dưới đầu gối của gã chỉ còn phân nửa so với người thường, thiếu đi một bàn chân và một ống chân.
Mộ Dung Thu Thủy có lẽ vẫn không thể coi là một người quá xấu, nhưng y lại có rất nhiều tập quán rất xấu.
Ngày giờ của y không thường lệ, ăn uống không đều đặn, lúc khẩu vị tệ, cái gì cũng ăn, thậm chí cả đụng cũng không đụng, nhìn cũng không nhìn, có lẽ vì vậy mà y đêm hôm qua ăn luôn một lúc mười tám chén mà còn muốn ăn nữa, đợi đến đêm hôm sau, y có lẽ cũng ăn như vậy, ăn không ngừng.
Nhưng đêm hôm nay, y không ăn, cũng không ngủ.
Có lúc y cũng rất thích nhiệt náo, trong đình viên đặc biệt hoa lệ ưu nhã xứng đáng với tước vị vương hầu của y, đêm đêm chén vàng đầy ắp, hoa nở đầy vườn, ca vũ cả đêm không ngưng.
Lúc y thích nhiệt náo, quả thật thích muốn chết.
Chỉ bất quá, lúc muốn chết nhất vẫn là lúc y không thích nhiệt náo.
Đối với những người bên cạnh y mà nói, mấy lúc đó đơn giản là khốc hình.
Bởi vì mấy lúc đó, yêu cầu của y là “tuyệt đối không có”, không có ánh đèn, không có động tĩnh, không có tiếng động.
Trong mấy lúc đó, y nghiêm lệnh yêu cầu thuộc hạ của y làm cho y một chuyện:
nhất định phải để y tuyệt đối một mình, tuyệt đối an tĩnh.
Hiện tại cũng vậy, cho nên từ trong song cửa đối diện y nhìn ra, cả một đình viên quảng đại không có tới một ánh đèn.
Tịch mịch, có lúc tuy giống như một con côn trùng đang gặm nhấm linh hồn y, có lúc lại giống như bàn tay dịu dàng của một cô gái đang mềm mại vuốt ve nhục thể và tâm hồn y, khiến cho tâm linh của y có lúc đau đớn dày vò, có lúc an bình trong chốc lát, đủ để trùng sinh lực lượng.
Cô độc, an tĩnh, tịch mịch, đều là liều thuốc phục hồi hữu hiệu phi thường.
Lúc đó Hoa Cảnh Nhân Mộng đã đứng trong bóng tối từ rất lâu.
Trên thân nàng tuy mặc một bộ y phục trắng như tuyết, sắc mặt nàng tuy cũng trắng như tuyết, nhưng con người nàng lại phảng phất đã hòa lẫn vào bóng tối, thậm chí giống như đã dung hóa thành một thể với bóng tối.
Nàng thậm chí đã là bản thân của bóng tối, hắc ám làm sao, thần bí làm sao, ưu mỹ làm sao, lãnh khốc làm sao.
Nàng đang dùng một ánh mắt như bóng đêm nhìn bọn chúng, nhìn đã lâu rồi.
Bọn chúng đang bị nàng nhìn như vậy.
- “Nhìn”, tịnh không nhất định là “nhìn thấy”, nhìn thấy cũng không nhất định là phải nhìn.
Có lẽ nàng tuy đang nhìn bọn chúng, lại không nhìn thấy, bởi vì trong tâm nàng đang nghĩ về chuyện khác người khác, cho nên không thấy.
Trước mắt Mộ Dung Thu Thủy đích thị là một màn hắc ám vô biên vô hạn, Vi Hiếu Khách đang nhìn Mộ Dung Thu Thủy mờ mịt như xuân dạ thu thủy, bọn chúng đều không đang “nhìn” nàng, cũng không thấy nàng.
Nhưng bọn chúng đều biết nàng đã đến.
Quan trọng nhất là - bọn chúng cũng biết nàng vì sao đã đến.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nhìn tịch dương tiêu thệ, nhìn bóng tối giáng lâm, nhìn hai nam nhân trong nhà có thanh có danh có địa vị có quyền thế lại hoàn toàn không có hoan lạc đang trầm tẩm trong một thứ bi thương xanh dờn thậm chí còn hắc ám hơn cả bóng đêm.
- Đêm là đen, “xanh” có lúc còn “đen” hơn cả đen.
Thứ màu sắc đó, thứ cảm giác đó, rất có thể khiến cho chính nàng cũng nhịn không nỗi.
Cho nên nàng thắp lên một ánh đèn.
Đèn bên cạnh người Vi Hiếu Khách, bên cạnh đoản tháp có một cái kỷ cao, trên kỷ có một ngọn đèn thủy tinh pha lê, cho nên ánh đèn vừa sáng lên, hơi nóng đã chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của Vi Hiếu Khách.
Nhân Mộng liếc nhìn mặt gã, sóng mắt ôn nhu, thanh âm cũng ôn nhu.
“Ta biết ngươi hiện tại nhất định rất yếu ớt, nên uống thuốc bổ máu”. Nàng nói:
“Nhân sâm, ngưu thất đều tốt, mỗi sáng sớm ăn một chén súp gan heo cũng không tệ”.
Nàng đương nhiên biết, nếu quả Vi Hiếu Khách muốn ăn một lá gan, là gan của nàng, nhưng bộ dạng của nàng xem ra lại chừng như hoàn toàn không biết.
“Lần tới ngươi có đánh cá với người ta nữa, ngàn vạn lần không nên đánh cá như vậy nữa”. Nhân Mộng thốt:
“Một người tối đa chỉ có hai chân, vô luận là ai cũng không nên thua”.
Nàng lại nói:
- Nhưng một người nếu quả đã thua, phải nhận thua, không cần biết là cá lớn cỡ nào, đều phải trả giá, nếu không hắn đâu còn là nam tử hán. Cho nên ngươi đã thua, ta nhất định phải bắt ngươi trả, bởi vì ta luôn luôn coi ngươi là nam tử hán.
“Ta hiểu rõ.” Trên mặt Vi Hiếu Khách không ngờ cũng lộ xuất một nụ cười:
“Lời nói của ngươi ta hoàn toàn hiểu rõ”.
- Ngươi cũng không giận ta ?
- Không.
- Cũng không đau khổ ?
Vi Hiếu Khách gật đầu, nụ cười của Nhân Mộng như hoa:
- Nếu quả thật như vậy, ta an tâm rồi.
Có thể làm cho Hoa Cảnh Nhân Mộng an tâm nhất, đương nhiên vẫn là một bầu rượu, nàng hiểu rõ sự trân quý của thứ rượu đó phi thường, cũng am hiểu tửu lực của thứ rượu đó phi thường.
Thứ rượu đó thậm chí không thể coi là một thứ rượu, mà là một thứ mê dược, vô luận là ai uống vào ba chén, đều mất hết ý chí lực và khống chế lực, cho dù tửu lượng đệ nhất thiên hạ cũng không ngoại lệ.
Nhưng thứ rượu đó lại khơi khơi thật là rượu, giống như một thần binh lợi khí đã tinh luyện trăm lần có thể chém sắt như chém bùn, bản chất của nó vẫn là sắt.
Kỳ diệu nhất là, tên của thứ rượu đó là “thiết trấp”, nhựa sắt.
- Thiết trấp ?
“Ta đã sớt vào một cái bầu nhỏ, giao cho Liễu Bạn Bạn”. Nhân Mộng thốt:
“Ta tin nàng ta nhất định chiếu theo lời dặn của ta mà làm”.
- Nàng tin chắc ?
- Ta tin chắc.
Người hỏi là Mộ Dung Thu Thủy, lúc này biểu tình trên mặt y lại đã không còn là một Mộ Dung Thu Thủy công tử quyền quý, hiện tại nụ cười của y đơn giản nhìn giống như một tên ác ôn côn đồ.
“Nàng tin chắc ? Nàng tin rằng ả nhất định nghe lời nàng ?” Mộ Dung Thu Thủy dùng thái độ ác ôn côn đồ hỏi Nhân Mộng:
“Nàng thấy ả đã bị nàng mê hoặc ?” Tâm lý y đương nhiên không quá dễ chịu, Bạn Bạn đã từng là nữ nhân của y, nữ nhân của mình bị một nữ nhân khác giật lấy, tuy dễ chịu hơn là bị một nam nhân khác giật đi, nhưng vẫn không dễ chịu gì lắm.
Nhân Mộng hiểu rõ, lại làm như không hiểu.
“Nàng ta cũng là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, nàng ta làm sao có thể bị ta mê hoặc ?” Nhân Mộng thốt:
“Nàng ta làm như vậy chỉ bất quá vì nàng ta sợ chết”.
“Sợ chết ?” Mộ Dung Thu Thủy hỏi:
“Sợ gì chứ ?” “Sợ đám nam nhân các người muốn chết”. Nhân Mộng thốt:
“Không những sợ chết, mà còn sợ muốn chết, đến nước hoàn toàn buông thả, tình huống giống như phút giây một xử nam đột nhiên không còn là xử nam nữa”.
Sau đó nàng dùng một thanh âm vừa thỏa mãn dị thường, vừa suy nhược dị thường hỏi Vi Hiếu Khách:
- Tình huống hiện giờ ngươi có phải đã hoàn toàn minh bạch ?
- Phải.
- Hiện tại bọn ta có phải đã có thể mời Thắng Tam đến đó ?
- Phải.
Thắng Tam có lẽ tịnh không phải họ Thắng, cũng không phải xếp hàng đệ tam, người ta kêu hắn là Thắng Tam chỉ bất quá vì người từng bị hắn “xử lý” thông thường chỉ có “ba” vật còn “dư” lại.
Ba vật đó là gì ?
Qua tay hắn, người bị “xử lý”, tình huống thông thường là - tính mệnh tiêu tán, đầu tóc trọc lóc, mắt bị móc ra, lưỡi tai đều bị cắt, răng và móng tay móng chân bị giật ra, da bị lột, tứ chi gãy gọn, thậm chí cả xương cốt cũng vỡ vụn.
Người như vậy còn có thể có ba thứ còn chừa lại sao ? Là ba thứ gì đây ?
Không cố định lắm, Thắng Tam muốn chừa lại ba thứ gì thì ba thứ đó còn dư lại.
Sau khi hắn “xử lý” qua một người, thông thường bảo lưu lại ba thứ cho người đó.
“Tâm của ta luôn luôn rất mềm”. Thắng Tam thường nói với người ta:
“Hơn nữa ta không thích đuổi tận giết tuyệt”.
Gã nói:
“Không cần biết ta làm chuyện gì, ta đều lưu lại một đường cho người ta, có lúc ta thậm chí còn lưu lại tới hơn ba thứ”.
Có một lần gã giữ lại cho một người một cọng tóc, một cái răng, một móng tay, và một cái lỗ mũi.
Thắng Tam nhìn có vẻ là người rất hòa khí, mặt tròn tròn, mỗi khi cười là híp mắt thành một đường, lúc rảnh rỗi ngoại trừ đọc sách hay đi tản bộ xem hoa, thích nhất là “nhỏ”.
- Gà con, chó con, thỏ con, khỉ con, thậm chí cả trâu con, dê con, heo con gã đều thích.
Có người thậm chí tận mắt nhìn thấy gã ôm một con heo con mà ngủ.
Thứ người đó đương nhiên không uống rượu, một giọt rượu cũng không đụng tới.
Thắng Tam lấy một bộ y phục bạch bố xé thành từng dải rộng khoảng hai tấc, thủ pháp của gã không những nhanh nhẹn, mà còn hữu hiệu, không đến một khắc đã xé xong bộ y phục, chiều rộng của mỗi một dải bố đều cơ hồ hoàn toàn như nhau.
Sau đó gã dùng mấy dải bố đó buột chặt thịt mỡ phì nộn trên thân mình.
Mấy năm gần đây gã rất ít khi “xuất hành”, chăm sóc heo chó hoa cỏ dùng không hết khí lực, cho nên thịt mỡ trên người gã chừng như cũng “loạn sinh” như đám cỏ dại bên cạnh hoa cỏ chưa được được cắt tỉa.
Cắt tỉa hoa cỏ đương nhiên không phải là thị hiếu lớn nhất của gã, thị hiếu lớn nhất của gã đương nhiên vẫn là “xử lý” người.
Về phương diện đó, gã tuyệt đối có thể coi là chuyên gia.
Có người hỏi gã:
- Tại sao người ta nói ngươi là chuyên gia “xử lý” ?
- Bởi vì ta thật là vậy.
- Ngươi xử lý cái gì ?
- Người.
- Người cũng phải xử lý sao ?
- Ai cũng nghĩ xử lý là xử lý những chỗ dơ thúi trên thế giới, nhưng cần xử lý nhất vẫn là người, có những người nếu quả mình không xử lý hắn, ta bảo đảm thế giới này nhất định càng dơ thúi hơn.
- Ngươi nói những người nào ?
- Ta nói những người đã phạm pháp mà không chịu thừa nhận, những người trong tâm mình quỷ quái mà cứ muốn xoi mói chuyện riêng tư của người khác, và những người rõ ràng đáng chịu trừng phạt lại vẫn tiêu dao pháp ngoại.
- Người ta nói ngươi là “chuyên gia xử lý” có phải vì ngươi có thể bắt mấy kẻ đó nói thật ?
- Phải.
Một bộ y phục xé ra thành rất nhiều dải bố, thịt mỡ xề lộ trên người Thắng Tam lại không nhiều lắm.
Những dải bố còn dư là để cho đám đồng bọn đã từng vào sinh ra tử với gã chuẩn bị.
Đồng bọn của gã cũng hệt như gã, dần dần bắt đầu phát tướng, phát tướng tuy không phải là “phước”, đám người đó lại vẫn còn là những lão thủ kinh nghiệm phong phú thân kinh bách chiến.
Lúc nắm đấm của bọn chúng lạc tới đâu, thông thường đều là nơi dễ dàng khiến cho người ta nói ra hết sự thật nhất.
Nếu quả bọn chúng muốn trừng phạt một người, người đó thông thường đều hy vọng mình chưa từng sinh ra trên cõi đời này.
Thắng Tam thậm chí đã từng bảo đảm:
- Sau khi đã bị đám huynh đệ bọn ta xử lý qua, thậm chí cả một xử nữ cũng phải thừa nhận mình đã từng sinh đẻ tám đứa con.
Cho nên có rất nhiều người hy vọng Thắng Tam căn bản chưa bao giờ sống trên thế giới.
Hiện tại Thắng Tam đang nhìn một tên đồng bọn thắt dải bố bằng một thủ pháp đặc biệt phi thường, giống như một đại phu ngoại khoa dùng một phương pháp thắt buộc cầm máu cho bệnh nhân, vừa đơn giản chuẩn xác, vừa hữu hiệu.
Sau khi làm xong thủ tục đó, mặc lên người bộ y phục vải gai dầu bó sát, thể thái của bọn chúng nhìn hoàn toàn không khác gì lúc còn trẻ.
Nhưng Thắng Tam hiểu rõ đám đồng bọn của gã phi thường, bọn chúng làm vậy tuyệt không phải vì muốn cho người ta cảm thấy dễ nhìn, mà là vì tiện lợi cho hành động.
Đối với bọn chúng mà nói, điểm đó mới quan trọng.
Gã tin biểu hiện lúc bọn chúng hành động tuyệt không để người ta thất vọng, càng không thể thua kém lúc trước.
Gã tin bọn chúng nhất định cũng giống như lúc trước, hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách viên mãn.
Nhiệm vụ lần này đã là lần thứ một trăm tám mươi sáu.
Đinh Trữ là người rất tiêu sái, trên mặt luôn luôn tỏ lộ biểu tình làm cho người ta dễ chịu, thung dung tự tại, huy sái tự như.
Biểu tình trên mặt Khương Đoạn Huyền lại luôn luôn khiến cho người ta rất không dễ chịu. Một khuôn mặt hoàn toàn không có biểu tình gì luôn luôn khiến cho người ta có cảm giác rất không dễ chịu.
Nhưng hiện tại biểu tình trên mặt của hai người bọn họ xem ra lại không khác biệt gì nhiều.
- Người say rượu, biểu tình trên mặt có phải luôn luôn không khác biệt gì nhiều ?
Liễu Bạn Bạn nhìn bọn họ, trong tâm chợt cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó nói.
Hiện tại ngọn lửa trong lò vẫn còn cháy, nồi gà kho măng xuân vẫn còn nóng, trong nhà bếp vẫn ấm cúng và thân thiết như trước, người uống rượu cũng đã uống say.
Mọi chuyện đều không có gì cải biến, nhưng Liễu Bạn Bạn chợt có một dự cảm rất đáng sợ, cảm thấy mỗi một chuyện đều mau chóng biến đổi, hơn nữa có thể lập tức biến đổi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 79
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com