watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:21:5129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 24-29
Chỉ mục bài viết
Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 24-29
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 12
Hồi 24-1

Tình thâm tựa bể

Nữ lang áo hồng cười nhạt:
- Dù sao thì y cũng phải ngoan ngoãn theo chúng ta về cốc.
Kim Phi Hùng nghe vậy bất giác mỉm cười khinh bạc:
- Lẽ nào cô nương cũng muốn bắt ta trở về hay sao?
Nữ lang áo hồng cực kỳ lạnh lẽo cất tiếng:
- Bản cô nương đâu có cái hứng thú đó.
Kim Phi Hùng liền nói:
- E rằng cô nương có muốn cũng không được.
Nữ lang áo hồng trầm sắc mặt, không muốn để ý đến lời Kim Phi Hùng, quay  sang nói với Bạch Lãnh Thu:
- Thất muội, ngươi đã phản bội sư môn, nay để cho Đỗ di nương chịu tội thay  ngươi hay là trở về cốc với chúng ta?
Bạch Lãnh Thu lắc đầu, hai mắt nhìn đăm đăm vào Kim Phi Hùng, đoạn mím  môi không đáp.
Nữ lang áo hồng lên tiếng thúc giục:
- Nói mau!
Bạch Lãnh Thu bật khóc:
- Tiểu muội sẽ đi theo đại sư tỷ.
Nữ lang áo hồng cười nhạt, không thèm nhìn Kim Phi Hùng, khẽ khoát tay ra hiệu  cho hai lão bà:
- Đi thôi, chúng ta trở về cốc.
Kim Phi Hùng bất giác đứng lặng người, chàng làm sao có thể để cho muội muội  của mình trở về cốc như vậy, bởi vì chàng thoáng nhìn thần thái ba người, chàng biết  rằng sau khi trở về nhất định sẽ bị môn quy trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí  có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Huống chi sự tình này là do chàng gây ra.
Do vậy chàng vội lên tiếng quát lớn:
- Khoan đã!

Nữ lang áo hồng quay lại mỉm cười nói:
- Ta phụng mệnh sư phụ mang tiểu sư muội trở về, các hạ cảm thấy có gì không  đúng hả?
Bạch Lãnh Thu quay lại, mặt đầm đìa nước mắt:
- Chàng đi một mình đi, để riêng ta trở về…
Kim Phi Hùng lớn tiếng:
- Ta sẽ đi về với các ngươi.
Nữ lang áo hồng thoáng nở nụ cười, đoạn cất giọng chọc tức:
- Ta nói đâu có sai, thế nào ngươi cũng phải trở về với chúng ta mà.
Kim Phi Hùng tuy trong lòng bực bội, nhưng chàng cố nhẫn nại thầm nhủ:
“Hừ, chỉ vì muội muội của ta đó thôi, ngươi chớ nên đắc ý quá sớm.”
Nữ lang áo hồng khịt mũi hừ lên một tiếng lạnh lùng:
- Tiểu tử ngu ngốc kia, ngươi còn giả bộ đóng kịch nữa à!
Nói rồi nàng kéo tay Bạch Lãnh Thu:
- Thất muội, chúng ta hãy đi trước dẫn đường.
Nói rồi hai người cùng vọt mình bay xuyên qua rừng trúc, thân pháp nhanh lẹ ảo  diệu dị thường.
Thẩm đại nương và Kiều tam cô cũng lên tiếng giục Kim Phi Hùng:
- Xin mời…
Kim Phi Hùng bực bội đáp:
- Tại hạ tình nguyện đi theo lẽ nào còn cần ngươi phải bức ép nữa.
Thẩm đại nương cười lạnh:
- Chỉ e rằng hai ta thi triển khinh công đi rồi ngươi sẽ không tài nào tìm ra đường  được thôi.
Kim Phi Hùng bĩu môi chế nhạo:
- Tại hạ mà đi trước thì e rằng tổ tông các ngươi cũng không đuổi kịp nữa, huống  chi là các ngươi.
Nói xong chàng hơi cong người nhún mình bay vọt lên không trung rồi triển khai  khinh công lướt đi, thân pháp còn ảo diệu hơn hai nữ nhân đi trước một bậc.
Thẩm đại nương và Kiều tam cô bất giác đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, rồi vội vã  phi thân theo sau Kim Phi Hùng. Năm bóng người chia làm ba nhóm rời bỏ đường quan  đạo, thi triển khinh công vào trong hoang sơn thâm cốc tựa như những làn khói mỏng,  nhanh không thể tưởng.
Thì ra trong thâm cốc có một con đường tắt dẫn ra đường quan lộ, cho nên Kim  Phi Hùng và Bạch Lãnh Thu đã đi suốt nửa ngày cũng không thoát khỏi tay ba người  truy đuổi.
Gần hai giờ sau, bọn họ đã trở về Trường Xuân cốc.

Nữ lang áo hồng sau khi trở về cốc lại mỉm cười bảo Kim Phi Hùng:
- Lúc này đảo chủ đang luyện công, xin cảm phiền các hạ vào trong tịnh thất chờ  một chút.
Nói đoạn quay sang Bạch Lãnh Thu:
- Thất muội vào trong phòng ta nghỉ đi.
Nữ lang áo hồng vỗ nhẹ tay hai cái.
Tức thì ở trong nội sảnh có hai tiểu tỳ khoảng chừng mười tuổi chạy như bay ra  ngoài đợi lịnh.
Nữ lang áo hồng chỉ vào Kim Phi Hùng rồi bảo:
- Dẫn vị tướng công này vào trong tịnh thất, nhớ khoản đãi chu đáo để chút nữa  tiếp kiến đảo chủ.
- Xin mời tướng công theo tiểu tỳ.
Vào trong tịnh thất, hai tiểu tỳ vội dâng bình trà, lát sau lại bưng đến một mâm  thức ăn thịnh soạn, phía trên có một bình Trường Xuân mỹ tửu, rồi hai người lẹ làng  biến đi.
Thời khắc dần dần đã chuyển sang đầu canh, màn đêm đã bao phủ khắp Trường  Xuân cốc.
Hai tiểu tỳ nữ tay xách đèn lồng nhẹ nhàng bước tới gõ cửa phòng, đoạn cung  kính nói:
- Đảo chủ mời tướng công tiếp kiến.
Kim Phi Hùng nôn nóng đáp:
- Các ngươi mau dẫn đường cho ta.
Hai tỳ nữ lẳng lặng cầm đèn đi trước dẫn đường.
Qua mấy gian tịnh xá, lại đến con đường có hàng dương liễu lòa xòa rũ bóng hai  bên.
Chợt thấy một sảnh đường rộng lớn, bên trong có ánh đèn sáng rực như ban ngày.
Hai bên đường dẫn vào đại sảnh đều có các thiếu nữ hết sức xinh đẹp, mình vận  kình trang hai màu xanh trắng, hông đeo đoản kiếm đứng uy nghiêm như tượng gỗ.
Kim Phi Hùng thầm thán phục:
- Khí thế lớn lao như vầy thì lai lịch của đảo chủ tất chẳng phải tầm thường.
Kim Phi Hùng đi qua ba gian đại sảnh rồi bước lên bốn bậc thềm đá.

Chàng vừa đặt chân lên bậc thềm đá, bất giác trợn tròn mắt kinh ngạc.
Bởi vì các thiếu nữ đứng ở hai bên thềm đá tuy cũng xinh đẹp bội phần, song  mình lại vận cung trang màu tím.
Điều kỳ quái là thiếu nữ đứng ở hàng đầu phía bên tả lại chính là Tử Quyên, tiểu  a đầu trên hoa thuyền Kỷ La Xuân ngày trước.
Chàng đột ngột dừng chân lại, lên tiếng hỏi:
- Ngươi là Tử Quyên…
Thiếu nữ được gọi là Tử Quyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lớn tiếng bảo chàng:
- Xin mời tướng công vào trong.
Lúc này vô số ánh mắt đổ dồn về chàng, thế là Kim Phi Hùng đành phải tiếp tục  đi vào bên trong.
Đến gian đại sảnh thứ năm, trần thiên cực kỳ hoa lệ, không khí cực kỳ nghiêm  trọng.
Phía chính giữa đại sảnh có bày một án thư làm bằng gỗ đàn hương, phía sau án  thư có một vị thiếu phụ trung niên ngồi uy nghi trên chiếc ghế nệm vàng, có hai tay  dựa chạm hình đầu phụng cực kỳ tinh xảo.
Thiếu phụ này có sắc đẹp thiên kiều bá mỵ, tựa như một mỹ nhân từ trong tranh  bước ra.
Hai bên án thư có sáu nữ lang tuyệt mỹ đứng chống kiếm, mặt lạnh lùng như  băng.
Nữ lang đứng sau cùng, bên mặt hữu chính là Tô Ngọc Dung mà chàng đã gặp  nhiều lần.
Phía sau thiếu phụ là ba lão bà bà đứng thành hàng chữ nhất.
Một người là Kiều tam cô, người kia là Thẩm đại nương.
Kim Phi Hùng không khỏi kinh ngạc nhìn lão bà bà thứ ba còn lại, đầu tóc bạc  trắng, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, tựa như chàng đã gặp nhiều lần chỉ vì nhất thời  không thể nhớ được là đã gặp người này ở đâu mà thôi.
Lúc này Tô Ngọc Dung vượt ra khỏi hàng, tiến đến bảo chàng:
- Đảo chủ mời Kim đại hiệp an tọa.
Kim Phi Hùng tuy trong lòng không vui, song cũng phải vòng tay đáp:
- Tạ ơn cô nương.
Kim Phi Hùng chưa ngồi yên chỗ đã vội lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi cô nương, xá muội của ta hiện giờ ở đâu?

Tô Ngọc Dung không đáp mà cung kính lên tiếng:
- Kim đại hiệp, người ngồi phía trên chính là bản đảo chủ.
Kim Phi Hùng chợt đỏ mặt, bởi vì từ lúc tiến vào đại sảnh đến giờ chàng chỉ lo  mải quan tâm đến thiếu nữ mang tên Tử Quyên và lão bà có khuôn mặt rất quen thuộc,  cho nên chàng đã quên thi lễ với chủ nhân. Chàng lại nghĩ chủ nhân của Trường Xuân  đảo, bất luận là chính hay tà vẫn là sư phụ của muội muội chàng, vả lại người ta cũng  là bậc tiền bối, mình nên lấy lễ của vãn bối tương ứng mới phải, nếu như mình có thái  độ cuồng ngạo thì há chẳng phải là thất lễ hay sao?
Hơn nữa sinh mạng của muội muội chàng lại nằm trong tay đảo chủ, cho nên  chàng phải cố gắng nhẫn nại mà không thốt nên lời.
Nghĩ đến đây, Kim Phi Hùng vội rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt thiếu phụ,  vòng tay khẽ cúi mình thi lễ đoạn lớn tiếng nói:
- Vãn bối Kim Phi Hùng đến bái kiến tiền bối.
Thiếu phụ trung niên chiếu hai luồng nhãn quang sắc lạnh nhìn chằm chằm vào  Kim Phi Hùng từ nãy giờ, đến lúc này mới thu hồi lại, ánh mắt đã bớt vẻ nghiêm lạnh,  rồi lên tiếng hỏi chàng:
- Ngươi là người của Thái Dương cốc?
Kim Phi Hùng bất giác kinh ngạc đáp:
- Có thể nói phải mà cũng có thể nói là không phải.
Thiếu phụ trung niên trầm sắc mặt, giọng hơi có vẻ tức giận:
- Lời nói của ngươi nên hiểu ra sao? Ta hy vọng trước mặt đảo chủ ngươi phải suy  xét kỹ hơn trước khi nói.
Kim Phi Hùng thoáng điểm nụ cười:
- Tại hạ nói với bất cứ ai khác cũng đều như thế cả.

Thiếu phụ trung niên trầm giọng:
- Ngươi quá cuồng ngạo.
Kim Phi Hùng liền bảo:
- Núi sông dễ đổi, bản tính khó thay. Kim mỗ đây không hề cuồng ngạo mà bản  nhân bình sinh vốn như vậy đó.
Thiếu phụ trung niên đập tay xuống án thư, giọng không vui:
- Trước mặt bản đảo chủ, ngươi không được vô lễ.
Kim Phi Hùng cũng trầm mặt đáp:
- Vì người là sư phụ của xá muội, cho nên tại hạ mới lấy lễ tiền bối mà tôn kính,  còn như là đảo chúa hay đảo vua thì cũng phải biết đáp lễ chớ.
Giọng chàng cực kỳ điềm tĩnh, thái độ thản nhiên không hề quan tâm gì đến vị  đảo chủ cả.
Sáu nữ lang đứng hai bên, nét mặt lộ vẻ khẩn trương, âm thầm tụ công vận khí.
Ba lão bà đứng phía sau cũng hiện vẻ phẫn nộ ra mặt, dường như muốn lao tới  trừng phạt gã thiếu niên cuồng ngạo, vô lễ đang đứng trước mặt.
Thiếu phụ trung niên khẽ đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ đừng vọng động, khóe môi  xinh đẹp khẽ điểm một nụ cười, miệng dịu dàng cất tiếng:
- Được lắm, khá khen cho tiểu tử có tính cứng rắn, thôi được ngươi ngồi xuống đi.
Sáu nữ lang cùng với ba vị lão đại nương buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, cùng  âm thầm đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ cảm thấy tính tình của đảo chủ hôm nay thay đổi cực kỳ lớn lao, như biến  thành một người khác, khiến họ không khỏi ngạc nhiên.
Thiếu phụ trung niên chợt hé môi dịu dàng lên tiếng:
- Lời nói của ngươi thiệt mơ hồ khiến cho ta không thể hiểu nổi, ngươi có thể giải  thích cho ta rõ hơn được không?
Kim Phi Hùng liền từ tốn đáp:
- Tại hạ sở dĩ nói không phải là người của Thái Dương cốc là vì tại hạ không phải  từ Thái Dương cốc đến, cũng không hề được Thái Dương cốc truyền thụ võ công.
Thiếu phụ trung niên nghi ngờ hỏi lại:
- Vậy thì tại sao ngươi lại nói là người của Thái Dương cốc?

Kim Phi Hùng thoáng điểm nụ cười:
- Chỉ vì cách đây không lâu tại hạ gặp được chủ nhân của Tu La đoạn kiếm ba  mươi năm về trước.
Nói đến đây, chàng đưa tay xuống thắt lưng rút Tu La đoạn kiếm giơ lên trước mặt.
Thiếu phụ trung niên chợt biến sắc, đôi mắt có luồng nhãn quang sắc lạnh bất  giác long lanh tựa như có ngấn lệ, cả thân hình bà như muốn chồm lên phía trước.
Kim Phi Hùng thu đoạn kiếm lại, rồi lên tiếng nói tiếp:
- Tại hạ lại may mắn được lão nhân đó truyền thụ cho một bộ kiếm pháp, vả lại  lão nhân đó còn nói là xuất thân từ Thái Dương cốc.
Thiếu phụ trung niên vội bảo:
- Chỉ là lời nói suông mà thôi, không có chứng cớ làm sao mà ngươi có thể tin  được…
Kim Phi Hùng cười lớn:
- Điều thứ nhất là chiêu kiếm không thể nào giả mạo được, hơn nữa lão nhân còn  đưa cho tại hạ một tín vật của Thái Dương cốc.
Nói rồi chàng đưa miếng Lục ngọc như ý ra trước mặt thiếu phụ, đoạn hạ giọng  nói tiếp:
- Bởi vậy mới nói tại hạ đã luyện tập kiếm pháp của Thái Dương cốc, đương  nhiên tại hạ đúng là người của Thái Dương cốc.
Thiếu phụ trung niên trầm ngâm không nói rồi đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra  hiệu cho các thuộc hạ.
- Thời giờ đã trễ, các ngươi hãy lui về phòng.
- Tuân lệnh.
Một tiếng hô vang chấn động khắp gian đại sảnh.
Không bao lâu trong gian đại sảnh chỉ còn lại hai người.
Kim Phi Hùng thấy thiếu phụ không hề đề cập đến việc của muội muội mình, bất  giác chàng lo lắng hỏi:
- Tiền bối…

Thiếu phụ vội đưa tay ra hiệu cho chàng đứng lên, đoạn hạ giọng thì thầm:
- Ngươi hãy đi theo ta.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ:
“Có lẽ bà ta đã đồng tình với chuyện huynh muội của chàng, nhưng trước mặt  môn nhân đệ tử không dám nói ra, sợ làm trái với qui củ của môn phái, nên mới cho  môn nhân đệ tử lui về phòng rồi sau đó giải thoát cho Kim Ngân Thi.”
Khi thấy thiếu phụ dời gót sen đi ra phía sau đại sảnh, chàng cũng vội bước theo  sau.
Qua khỏi đại sảnh, chợt thấy một cây Cửu khúc cầu quanh co uốn khúc, phía trên  thành cầu có chạm hình hoa lan trông cực kỳ mỹ lệ.
Thiếu phụ trung niên vừa đi vừa hỏi:
- Có thật là ngươi đã chính mắt nhìn thấy chủ nhân của Tu La đoạn kiếm?
Kim Phi Hùng đáp ngay:
- Đương nhiên là như vậy.
Rồi thiếu phụ lại hỏi:
- Có thật là người đó đã truyền thụ kiếm pháp cho ngươi?
- Không sai.
Thiếu phụ gặng hỏi tiếp:
- Việc này cách đây bao lâu rồi?
Kim Phi Hùng đáp:
- Khoảng hơn một tháng.
Thiếu phụ ồ lên kinh ngạc:
- Ở chỗ nào vậy?
Kim Phi Hùng lập tức đáp:
- Trên Tàng Kinh lầu của Bích Vân thiền tự gần thành Kim Lăng.
Thiếu phụ giọng nghi hoặc:
- Ngươi không lừa gạt ta chớ?

Kim Phi Hùng thoáng bực bội:
- Tại hạ không bao giờ lừa gạt ai cả.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến phía uốn cầu. Ẩn mình  trong rừng thông là một tòa nhà hình bát giác, tám mặt đều có cửa sổ, nhưng có một  tấm lụa vàng rũ xuống che kín.
Phía trước tòa nhà bát giác có một bãi đất chu vi hơn năm trượng, xung quanh  cây cỏ mọc xanh um.
Thiếu phụ trung niên chợt bảo chàng:
- Kim Phi Hùng, ngươi đợi ta một chút, để ta vào thay đổi y phục.
Nói rồi bà biến vào bên trong, lát sau lại xuất hiện, mình vận kình trang, đầu  cuốn một dải lụa vàng, hữu thủ cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm xanh tím, dưới  ánh trăng lấp lánh chiếu ra những điểm hàn quang lạnh rợn người, chỉ liếc sơ qua cũng  đủ biết đây là một thanh bảo kiếm có lai lịch phi phàm hiếm có trong võ lâm.
Kim Phi Hùng thấy vậy hết sức ngạc nhiên:
- Tiền bối…
Không ngờ thiếu phụ trung niên quát lên:
- Mau rút kiếm ra!
Kim Phi Hùng ngơ ngác lui ra sau nửa bước:
- Tại sao mà…
Thiếu phụ trầm giọng:
- Không được nói nhiều, hãy tận lực xuất chiêu đi.
Kim Phi Hùng không tài nào đoán ra thâm ý của thiếu phụ kỳ quái này, bèn ngửa  mặt cười khổ:
- Người là ân sư của xá muội, hơn nữa tại hạ đâu có thù oán.

Ai ngờ thiếu phụ lớn tiếng khiêu khích, chế giễu:
- Hừ, hào khí ban đầu đi đâu hết rồi? Hảo hán mà như vậy không sợ thiên hạ  cười nhạo ư?
Kim Phi Hùng tức khí rút Tu La đoạn kiếm ra, lạnh lùng lên tiếng:
- Người không hối hận chứ?
Thiếu phụ lặng im không đáp, vung kiếm xuất chiêu.
Một đạo hàn quang lạnh ngắt chớp lên, xẹt thẳng vào mặt Kim Phi Hùng.
Kiếm chiêu phát ra cực kỳ ảo diệu vô tưởng, khiến đối phương phải kinh sợ.
Kim Phi Hùng thấy vậy bất giác cũng phải chấn động tâm thần. Lúc này chàng  không dám chần chừ, vội vàng huy động đoạn kiếm đẩy ra phía trước, thi triển kiếm  pháp mà Ngộ Phi đại sư đã truyền dạy, chặn đứng lưỡi kiếm lợi hại của thiếu phụ.
Trường kiếm của thiếu phụ trung niên quả nhiên biến hóa kỳ ảo thần quỉ khôn  lường, có thể nói là một cao thủ lợi hại mà chàng gặp đầu tiên trong suốt hơn hai năm  xuất đạo bôn tẩu trên giang hồ, chàng bất giác thầm hổ thẹn.
Bởi vì qua năm chiêu, chàng cảm thấy kiếm pháp của đối phương chẳng những  ảo diệu khôn lường mà còn biến hóa phát ra liên miên bất tuyệt, chiêu thức bao hàm  công thủ kín mít không hề có khe hở. Kim Phi Hùng cảm thấy nếu như mình không  được kỳ ngộ Ngộ Phi đại sư truyền thụ công phu nơi cổ lầu, thì e rằng lúc này chàng đã  trở thành du quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm lợi hại của thiếu phụ rồi.
Nghĩ vậy, chàng không hề dám sơ ý, mang hết tuyệt học của Thái Dương cốc  tuần tự triển khai để đối phó với kiếm pháp tuyệt độc của thiếu phụ.
Chợt nghe thiếu phụ vừa thi triển chiêu thức vừa nói:
- Hừ! Nhất thành bất biến, kiếm pháp như vậy thật là ngươi quá cố chấp, hạ  sách.
Kim Phi Hùng lúc này đã hoàn toàn tùy ý xuất thủ, trừ bỏ hết tạp niệm để chế áp  uy thế của đối phương.
Chàng vung kiếm đánh ra một chiêu dương đông kích tây, đoạn hạ giọng khẽ  quát lên một tiếng:
- Cẩn thận, coi chừng cánh tay trái.

Nói thì chậm, song sự việc xảy ra nhanh như chớp.
Tu La đoạn kiếm phát ra một đạo hàn quang lẹ như điện xẹt chém thẳng vào  cánh tay trái của thiếu phụ.
Kiếm chiêu vừa phát ra nhanh lẹ vô cùng. Kim Phi Hùng có thu kiếm lại cũng  không kịp, miệng thầm la hoảng:
- Hỏng rồi!
Keng!
Một tiếng động lớn vang lên, ánh lửa bắn ra tứ phía, đoạn kiếm của Kim Phi  Hùng tựa như chạm phải một khối đồng cứng ngắt.
Thiếu phụ trung niên lạnh lùng mỉm cười:
- Hừ! Chớ vội đắc ý, hãy tiếp chiêu kiếm của ta!
Kim Phi Hùng vừa chạm phải cánh tay của thiếu phụ đã bị chấn động dội lại,  khiến cho hổ khẩu tê buốt, đang lúc thất thần chợt thấy một màn kiếm quang chụp  xuống đầu mình, bất giác kinh hãi.
Trong lúc cấp bách, chàng vội vung thanh kiếm ngăn thế công của đối phương.
Nào ngờ trường kiếm của thiếu phụ đột nhiên biến hóa thành ngàn vạn lưỡi kiếm  bao phủ khắp tứ phương, tiền hậu, tả hữu, kiếm khí toát ra lạnh ngắt, khiến chàng cảm  thấy thập phần kinh sợ, dường như sắp sửa bị mất mạng vậy.
Trong lúc cực kỳ nguy cấp, chàng lại nhớ đến chiêu thức mà Ngộ Phi đại sư đã sở  ngộ trong suốt ba mươi năm bị xích chặt nơi cổ lầu Bích Vân thiền tự.
Tâm niệm ý động, lập tức đoạn kiếm biến hóa quái dị khác thường. Quả nhiên  thiếu phụ trung niên bị bất ngờ vì chiêu thức lạ kỳ của chàng, miệng lẩm bẩm:
- Ủa, kiếm pháp kỳ quái quá chừng!
Kim Phi Hùng liền nói:
- Mấy chiêu kiếm của người cũng đâu có liên quan đến kiếm pháp lúc đầu.
Thiếu phụ trung niên lạnh lùng:
- Phí lời vô ích!

 

 

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 161
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com