Chỉ mục bài viết |
---|
Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 24-29 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Dư Giang thấy Kim Phi Hùng một mực khăng khăng phủ nhận, bất giác hai giọt lệ tuôn ra nơi khóe mắt nhăn nheo, giọng hết sức bi thương:
- Kim đại hiệp không nể mặt lão hủ này sao?
Kim Phi Hùng hết sức cảm thông tình cảnh đáng thương của lão, liền nói:
- Tại hạ biết Sinh Tử đồ là di vật quí báu của quí môn đã truyền qua chín mươi chín đời chưởng môn, được coi như là bảo vật tượng trưng cho tinh thần của Cửu Cung môn.
Dư Giang thoáng kinh ngạc:
- Như vậy là đại hiệp cũng biết giá trị lai lịch của vật đó.
Kim Phi Hùng nói tiếp:
- Tại hạ dù cho có trăm ngàn miệng lưỡi cũng không thể biện bạch được chuyện hiểu lầm này, nhưng mà tại hạ thấy lão chưởng môn đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây mà vẫn giữ được phong thái lễ độ đúng mực, tại hạ sẽ đáp ứng trong khoảng kỳ hạn sớm nhất sẽ thu hồi vật hoàn lại cho chưởng môn.
Dư Giang vui sướng phát điên, rối rít cười nói:
- Nếu được như vậy lão hủ muôn đời cảm kích, lão thay mặt đệ tử Cửu Cung môn cảm tạ đại đức của ngài.
Kim Phi Hùng bảo:
- Chưởng môn chớ nên quá trịnh trọng như vậy.
Dư Giang vòng tay nói:
- Lão hủ sẽ ở lại Kim Lăng để mong đợi hồi âm của Kim đại hiệp, giờ xin bái biệt.
Kim Phi Hùng cũng vội đứng dậy, cúi mình đáp lễ:
- Tại hạ sẽ tận lực tìm kiếm.
Dư Giang mặt mày vui vẻ, đứng dậy bước ra khỏi trà lầu.
Dương Ngọc Phượng đưa mắt nhìn theo Tái Quan Vũ Dư Giang, rồi chợt bảo chàng:
- Hà tất phải đáp ứng lão ta như vậy?
Vương Thái Vân cũng nói:
- Kim huynh tự lo giùm việc của kẻ khác, há chẳng phải sinh sự rắc rối thêm ư?
Kim Phi Hùng mỉm cười đáp:
- Hảo ý của nhị vị cô nương tại hạ rất cảm kích, nhưng mà hiện nay ở thành Kim Lăng này tứ phương bát hướng đều ẩn chứa nguy cơ ghê gớm, dường như tất cả đều tập trung vào một mình tại hạ.
Vương Thái Vân nói:
- Phải đó, đã biết như vậy sao Kim huynh còn lo thêm chuyện Cửu Cung môn làm gì cho thêm phiền phức.
Kim Phi Hùng hạ giọng:
- Nhị vị nên biết tất cả chuyện này thoạt nhìn tuy đơn độc phát sinh, song tất cả đều có liên quan với nhau.
Chàng nói tới đây, bỗng nhiên một luồng hàn quang từ ngoài xẹt vào kèm theo tiếng gió rít vang lên bên tai bốn người.
Kim Phi Hùng cực kỳ bực bội, giận dữ quát vang:
- Lũ chuột dám to gan.
Chàng mặc kệ chiếc bạch hổ đinh cắm vào chiếc cột sau lưng, vội lắc mình bay vọt ra ngoài cửa trà lầu.
Trên đường quang lộ, người qua kẻ lại buôn bán đông đúc, làm sao chàng có thể phát hiện được kẻ phóng ám khí.
Lúc này Dương Ngọc Phượng đã rút chiếc bạch hổ đinh cắm nơi chiếc cột ra.
Thì ra phía đuôi món ám khí bạch hổ đinh có kèm theo một mảnh giấy, hóa ra đó không phải là ám khí để ám toán Kim Phi Hùng, mà chỉ là một vật truyền tin cho chàng mà thôi.
Kim Phi Hùng mở mảnh giấy ra đọc, trên đó có ghi mấy chữ:
Vương Thái Vân nói:
- Đây là ám khí của Quân Sơn ngũ hổ.
Đột nhiên có tiếng nói lớn:
- Đúng đó!
Từ phía mé phải trà lầu có một lão già tóc bạc trắng, tay chống long vĩ trượng bước tới nói lớn:
- Vị cô nương này đoán không sai, chính là lão đại trong Quân Sơn ngũ hổ đưa tín thư thay lão đó.
Kim Phi Hùng thản nhiên cười hỏi:
- Lão nhân gia có điều chi chỉ giáo. Hay là cũng…
Lão bà nghe vậy liền nói:
- Các hạ không nhận ra mụ già này sao?
Kim Phi Hùng ngây người ngạc nhiên, trầm tư hồi lâu rồi lẩm bẩm:
- Nhất thời tại hạ nhớ không ra, không lẽ đã gặp lão bà ở đâu rồi à?
Lão bà trầm sắc mặt, đôi mắt trợn lên chiếu ra hai luồng hàn quang lạnh rợn người:
- Các hạ quả là mau quên thật?
Kim Phi Hùng thấy mụ hầm hầm nổi giận, bất giác cũng nộ khí hét vang:
- Kim mỗ không hề quen biết ngươi.
Mặt của mụ già càng lạnh lùng, giọng băng giá:
- Mới cách đây ba hôm, ngươi đang đêm đến Nam Nhạc hủy hoại tịnh xá của ta, ngọn lửa dữ dội đó vô tình đã khiến ta không còn chốn dung thân.
Kim Phi Hùng cười lạnh:
- Ồ, hóa ra ngươi là Bạch phát ma nữ Triệu Ngũ Nương ở Nam Nhạc Hằng Sơn phải không? - Không sai.
Bạch phát ma nữ Triệu Ngũ Nương giơ long vĩ trượng chỉ vào mặt chàng:
- Bây giờ ngươi tính sao với ta đây?
Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn mụ, lại liếc mảnh giấy trên tay:
- Đoan dương chính ngọ chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở Chung Sơn.
Triệu Ngũ Nương nghiến răng rít lên:
- Cũng được, đến lúc đó ta sẽ tính nợ nần với ngươi.
Kim Phi Hùng nói:
- Ngày Đoan dương sắp tới rồi, ngươi bất tất phải nói nhiều.
Triệu Ngũ Nương vẫn còn hậm hực nói:
- Coi như số ngươi cũng lớn mạng đó chứ, tối hôm đó vì mụ đây phải vung trượng thoát khỏi đám lửa, nếu không ngươi đừng hòng trốn thoát.
Kim Phi Hùng thoáng bực mình:
- Nói vậy đủ rồi, mụ nên đi cho ta rảnh mắt.
Bạch phát ma nữ Triệu Ngũ Nương gầm gừ:
- Ta để cho ngươi sống thêm mấy ngày nữa, ngày Đoan dương là lúc tận số của ngươi đó.
Mụ vừa nói vừa căm hận trợn mắt nhìn chàng rồi mới chịu vung vẩy long vĩ trượng bước ra khỏi trà lầu.
Hai mắt Kim Phi Hùng chiếu ra hai luồng tinh quang sáng rực quét nhanh tứ phía, cất tiếng nói:
- Còn vị bằng hữu nào cần kiếm Kim mỗ nữa không?
Giọng chàng sang sảng vang lên, lồng lộng vẻ hào khí bốc lên tận mây xanh, khí thế uy dũng làm cho kẻ khác phải nể sợ.
Trong đại sảnh của trà lầu có không ít những nhân vật võ lâm, nhưng ai nấy đều lặng thinh, không dám thốt một tiếng.
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười nói:
- Nếu không có ai thì tại hạ phải đi đây.
Lúc này Vương Thái Vân, Dương Ngọc Phượng cũng đứng dậy kêu điếm chủ đến tính tiền.
Kim Phi Hùng lớn tiếng nói tiếp:
- Tại hạ có một câu này muốn nói, các vị ở tại Kim Lăng trà lầu này không ra mặt, coi như các vị đã bỏ qua cơ hội rồi đó, bởi vì tại hạ phá lệ, ở trong trà lầu thì không bao giờ giết người, còn nếu khi đã bước ra khỏi trà lầu thì lúc đó chớ có đến quấy rầy tại hạ mà tự chuốc lấy họa vào thân.
- A di đà Phật.
Một tiếng niệm Phật hiệu vang lên, phía ngoài cửa trà lầu có một vị tăng nhân mặt mũi hiền từ, thân hình cao gầy bước vào.
Dương Ngọc Phượng hạ giọng nói với Kim Phi Hùng:
- Chưởng môn Thiếu Lâm Liễu Tuệ đại sư.
Thanh âm của nàng hết sức nhỏ nhẹ đến mức không còn nhỏ hơn được nữa, nhưng đã lọt vào tai vị tăng nhân nọ, người vội cười nói:
- Đa tạ cô nương đã tiến cử lão nạp trước.
Kim Phi Hùng bước tới trước, ngẩng mặt nói lớn:
- Người chính là Liễu Tuệ đại sư ở Thiếu Lâm tự.
Liễu Tuệ đại sư chắp tay đáp:
- Tiểu thí chủ, lão nạp đây đích thị chính là Liễu Tuệ.
Kim Phi Hùng vẫn lớn tiếng:
- Có điều chi chỉ giáo?
Liễu Tuệ đại sư ôn tồn nói:
- Tiểu thí chủ có thể ngồi xuống nghe lão nạp nói một lời chăng?
Kim Phi Hùng ngang ngạnh:
- Không được, có gì cứ nói, tại hạ đã nóng nảy lắm rồi.
Liễu Tuệ đại sư nghĩ ngợi một lát đoạn từ tốn nói:
- Mấy ngày trước tiểu thí chủ đã đến Tàng kinh lầu của bản tự mượn đi một cuốn Kim Cương kinh do tổ sư sáng lập Thiếu Lâm chép ra, chắc rằng thí chủ đã xem xong, nên lão nạp tiện đường ghé qua Kim Lăng để thu hồi di vật của tổ sư về.
Kim Phi Hùng không hề đắn đo suy nghĩ, vội đáp:
- Tiết Đoan dương lúc chính ngọ tại hạ sẽ đợi ở Chung Sơn, lúc đó đại sư sẽ tới lấy Kim Cương kinh. Thôi chúng ta đi.
Nói xong, chàng vẫy tay ra hiệu cho Vương Thái Vân cùng Dương Ngọc Phượng, Lăng Nhạn đi ra khỏi trà lầu.
- A di đà Phật.
Liễu Tuệ đại sư miệng tuyên Phật hiệu cũng đang định bước ra khỏi Kim Lăng trà lầu.
- Đại sư hãy khoan đã.
Từ trên thang lầu của trà lầu có tiếng nói lớn của Ngọc Phiến Lang Quân, y vội vàng bước xuống, đi thẳng về phía Liễu Tuệ đại sư.
Liễu Tuệ đại sư hỏi:
- Khang thí chủ có điều chi…
Ngọc Phiến Lang Quân bước tới nói:
- Tệ minh chủ hiện đang có mặt ở trên lầu, thỉnh đại sư pháp giá…
Hắn chưa nói dứt câu đã thấy Cổ Trường Khanh xuất hiện trên thang lầu lớn tiếng ra lệnh:
- Khang Tiệp, ngươi hãy đưa thiệp đến cho Kim Phi Hùng, ta ở trên Kim Lăng trà lầu đợi ngươi.
Nói xong, lão quay sang nói với Liễu Tuệ đại sư:
- Người này dã tính bất kham, coi thường mọi người. Sau này tất sẽ làm hại võ lâm, mời ngài lên lầu chúng ta cùng đàm đạo để trừ mối họa này.
Liễu Tuệ đại sư khẽ nhíu mày đáp:
- Luận về công lực y đã đạt đến mức tuyệt đỉnh, ngoài võ công của Thái Dương cốc ra, phảng phất còn sử dụng tuyệt học võ công của một môn phái khác nữa.
Nói đoạn Liễu Tuệ đại sư bước lên thang lầu.
Cổ Trường Khanh nói:
- Nghe giang hồ truyền ngôn Huyền môn vũ thư rơi vào tay hắn, lại có Mật Đà Thần Châu tăng công ích khí, rồi hắn lại có thêm ngọc dịch quỳnh tương bồi bổ kinh huyết nữa.
- Cổ minh chủ.
Một tiếng hét kinh hồn vang tới, chưởng môn phái Võ Đang bước đến, lớn tiếng nói:
- Hà tất phải dương danh của gã làm mất đi uy phong của chúng ta.
Chưởng môn phái Nga My Nhạc Phong tán đồng, đứng dậy nói:
- Đúng vậy! Cửu đại môn phái của chúng ta lại thêm tinh anh của tam sơn ngũ nhạc lẽ nào lại đi sợ một tiểu tử?
Nhất thời tiếng ồn ào vang lên huyên náo khắp ngôi lầu của trà đình.
Liễu Tuệ đại sư chợt cau đôi mày bạc hỏi:
- Cổ minh chủ à, thì ra mọi tinh anh của võ lâm đều tụ tập ở đây ư?
Cổ Trường Khanh cười gian xảo:
- Thái Dương cốc trùng hiện giang hồ là chuyện đại sự của võ lâm, do vậy Cổ mỗ phải hội tụ anh hùng hào kiệt tứ phương họp nhau cùng bàn luận kế sách để ứng phó.
Liễu Tuệ đại sư mặc nhiên nói:
- Ý của Cổ minh chủ là…
Cổ Trường Khanh ngắt lời:
- Tụ tập hai đạo hắc bạch trong võ lâm liều mạng với hắn.
Liễu Tuệ đại sư tuyên niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật, ba chục năm về trước đã tái hiện, e rằng võ lâm lại trầm luân, sa vào sát kiếp dữ dội hơn năm xưa.
Cửu lộ thông báo sứ giả Cơ Tử Xương phái Thanh Thành gật đầu nói:
- Lời đại sư nói không sai. Cơ mỗ cảm thấy Thái Dương cốc đã xuất hiện, Trường Xuân đảo nhất định sẽ lộ diện bởi vì hai đại môn phái này như nước với lửa, thủy hỏa làm sao mà dung hòa được.
Liễu Tuệ đại sư vội ngắt lời, ôn tồn lên tiếng:
- Theo lão nạp thấy thì điểm này hoàn toàn khác với ba chục năm về trước, có lẽ hai phái sẽ đoàn kết lại, điều đó mới là phiền phức cho võ lâm Trung Nguyên đó.
Lời nói vừa thốt ra hơn mấy chục cao thủ chợt lặng im khiến cho bầu khí trên tòa lầu chợt trầm mặc nặng nề hết sức.
Hồi lâu Cổ Trường Khanh mới lên tiếng hỏi:
- Đại sư nói thật chớ?
Liễu Tuệ đại sư đáp:
- Lão nạp đang cùng với Nhạn Đăng Nhất Trần Tử trên đường đến đây, đi qua Ải môn quan gặp một vị xưng là Ngộ Phi thiền sư đang cùng đi với một thiếu phụ diễm lệ tuyệt trần nhắm hướng Thiên Trúc sơn hành tẩu.
Cổ Trường Khanh bất ngờ hỏi:
- Tại sao đại sư lại nhắc đến mấy kẻ lạ mặt đó?
Liễu Tuệ đại sư không thèm để ý đến câu hỏi của lão, tiếp tục lên tiếng bảo:
- Các vị, Ngộ Phi đại sư chính là Thái Dương cốc chủ ba mươi năm trước đã gây náo động giang hồ, còn thiếu phụ tuyệt sắc kia chính là Trường Xuân đảo chủ.
- Hả?
Mọi người đồng thanh la lên một tiếng kinh hãi.
Liễu Tuệ đại sư nói tiếp:
- Hai người đã dẹp bỏ hiềm khích trước kia, hơn nữa còn kết thành cặp tình nhân định tìm một nơi u tịch ở Thiên Trúc sơn cùng an hưởng thú vui điền viên.
Đại sư nói một hơi đến đây rồi ngừng lại một chút, rồi đưa ánh mắt quét qua một lượt khắp các cao thủ võ lâm, đoạn nói tiếp:
- Không chỉ như thế, mà họ còn hạ lịnh cải sửa môn qui, truyền cho Thái Dương cốc chủ và Trường Xuân đảo chủ đời thứ ba kết thành phu thê để xóa bỏ thành kiến giữa hai phái, nhu hợp tuyệt học võ công hai môn thành một mạch.
Lúc này không khí trong tòa lầu trầm mặc nhưng khẩn trương cực độ, ai nấy đều có thể nghe thấy tim mình đập từng nhịp hồi hộp.
Lặng im một lát, Liễu Tuệ đại sư lại nói tiếp:
- Thủ bút Kim Cương kinh của bản môn bị mất trộm, không hề liên quan đến sự hưng vong của võ lâm, vì thế lão nạp xin thoái thác lời thỉnh cầu của Cổ minh chủ, lão nạp bế môn tạ khách từ đây.
Nói vừa dứt lời, đại sư đã chắp tay để trước ngực, miệng niệm Phật hiệu, quay người nhẹ nhàng bước xuống thang lầu.
Cổ Trường Khanh giật mình lớn tiếng gọi:
- Đại sư, đại sư…
Liễu Tuệ đại sư không quay đầu lại, miệng vẫn lẩm bẩm niệm Phật hiệu, dáng điệu hiền từ lướt nhanh ra khỏi trà lầu, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bạch phát ma nữ Triệu Ngũ Nương bỗng nộ khí nói lớn:
- Cái lão trọc đầu đó thật là nhát gan. Hừ!
Cổ Trường Khanh lạnh lùng cười nói:
- Các vị bằng hữu, cho dù Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo liên thủ đi chăng nữa, võ lâm Trung Nguyên chúng ta cũng không thể rụt đầu co cổ như con rùa đen được.
- Đúng thế
- Không sai!
Cổ Trường Khanh thấy đám ngươi bỗng hăng hái liền thừa cơ nói:
- Nơi Trung Nguyên chúng ta có nhiều môn phái, nên kết minh lại làm một, ý của lão hủ đầu tiên là phải suy tôn một người vào ngôi tổng minh chủ để thống nhất mọi việc để chỉ huy đại sự.
Mọi người lại xôn xao bàn luận không ngớt.
Cổ Trường Khanh lạnh lùng cất tiếng cười nói:
- Lão hủ lúc đầu có ý muốn đề nghị Liễu Tuệ đại sư làm đầu lĩnh lãnh tụ các môn phái, nhưng lão đã không có ý tranh chấp, nên đành phải đề cử chưởng môn phái Võ Đang.
Lữ thị tam anh phái Tiên Lộ đồng thanh hô lớn:
- Bản phái ủng hộ Cổ minh chủ.
Bạch phát ma nữ Triệu Ngũ Nương cũng vội tiếp lời:
- Đúng đó, lão đây cũng muốn được dưới trướng chỉ huy của Cổ minh chủ.
Cổ Trường Khanh giả vờ khiêm tốn chối từ:
- Cổ mỗ đâu có tài đức để ngồi lên tôn vị đó, vì e rằng không đủ sức lo nổi trọng trách.
- Minh chủ không nên thoái thác.
- Không được từ chối mà.
- Trừ ngài ra không ai có thể.
Tiếng la hét reo hò ủng hộ Cổ Trường Khanh vang lên ồn ào, các phái đều suy tôn lão làm minh chủ võ lâm Trung Nguyên, địa vị cao hơn cả Cửu đại môn phái.
Nói về Kim Phi Hùng, khi chàng trở về khách điếm thì đã thấy Cốc Chi Dương đứng ngay ngoài cửa điếm nghênh đón. Thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên này hôm nay cực kỳ buồn bã, ưu tư, lại còn có phần lo lắng, y nói với Kim Phi Hùng giọng thiểu não:
- Tình thế trong thành Kim Lăng hiện nay tương đối bất lợi cho chúng ta.
Cốc Chi Dương vừa nói vừa bước vào trong phòng lấy ra một xấp thiếp hồng ước chừng có hơn mấy chục cái, đưa cho Kim Phi Hùng rồi nói:
- Đây là thiếp của các đại môn phái và bang hội ở Trung Nguyên hẹn với người.
Kim Phi Hùng đưa mắt liếc qua thấy tử thiếp của Cửu đại môn phái, còn có tam sơn Ngũ Nhạc, tam đại ma tôn, tứ đại ma đạo, giang hồ thập ác, nhị quỷ cửu yêu… hầu như toàn bộ võ lâm đều hội tụ đông đủ.
Điều kỳ quái là các tấm tiếp ước hẹn đều ghi ngày Đoan dương hay Đoan ngọ vào lúc chính ngọ, địa điểm đều tập trung dưới chân núi Chung Sơn.
Hiển nhiên là có kẻ nào đó đã âm thầm điều khiển vạch ra kế hoạch hành động, dụng ý muốn huy động lực lượng võ lâm thiên hạ để đối phó với một mình Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng bất giác lạnh lùng mỉm cười:
- Hừ! Đây là cơ hội lớn lao hiếm có thật.
Đột nhiên, chàng phát hiện trong xấp thiếp mời có một tấm thiếp chỉ vỏn vẹn vài chữ Vạn Nhân Kiệt.
Kim Phi Hùng lật đi lật lại tấm thiếp trong tay, lẩm bẩm tự hỏi:
“Người này không biết ở môn phái nào mà không thấy ghi, chỉ có tên húy như vậy kìa? Lạ thật!”
Chính ngay lúc đó phía ngoài cửa có tiếng bước chân vọng đến rồi có tiếng người vang lên:
- Bách Kiếm Minh Khang Tiệp phụng lệnh bái kiến Kim đại hiệp.
Kim Phi Hùng cất tiếng hỏi:
- Ngọc Phiến Lang Quân đó phải không? Hừ! Ta nghĩ ngươi sẽ đến mà.
Ngọc phiến lang quân Khang Tiệp cúi đầu đưa tay vén rèm bước vào, đoạn trịnh trọng dùng hai tay dâng lên trước mặt một tấm thiếp hồng, bên ngoài thếp vàng màu kim nhũ lấp lánh nói:
- Tiểu nhân phụng mạng minh chủ đưa thiếp mời Kim đại hiệp hồi âm.
Kim Phi Hùng đưa tay tiếp lấy tấm thiếp, thấy phía trên viết:
“Đoan ngọ tiết chính ngọ thời, đợi tôn giá tại chân núi Chung Sơn.”
Phía dưới có hàng chữ:
“Võ lâm Trung Nguyên tổng minh chủ Cổ Trường Khanh hạ bút.”
Kim Phi Hùng cười lạt:
- Hừ! Danh vọng của Cổ Trường Khanh càng ngày càng lớn.
Ngọc Phiến Lang Quân hạ giọng nói:
- Tiểu nhân đợi hồi âm của Kim đại hiệp.
Kim Phi Hùng cao giọng đáp:
- Ngươi về báo lại, Kim mỗ sẽ đến phó ước đúng giờ.
Lời nói còn ngân vang chưa dứt thì bỗng nhiên màn cửa khẽ lay động, một hán tử mặt đỏ, thân hình cao lớn bước vào.
Hán tử này sau lưng đeo một thanh kiếm thiết tiên, mình vận kình trang màu đen, hai mắt sáng quắc, thần thái uy nghi lẫm liệt.
Kim Phi Hùng lập tức nhún mình nhảy vọt tới trước, trầm giọng quát hỏi:
- Các hạ là ai?
Hán tử đó không hề để ý đến Kim Phi Hùng mà quay sang cất giọng sang sảng nói với Ngọc Phiến Lang Quân:
- Ngươi về báo lại với Cổ Trường Khanh trừ Bạch công tử ra, còn có Vạn Nhân Kiệt cũng sẽ có mặt tại đó.
Kim Phi Hùng nghe vậy, bất giác giật mình kinh ngạc hỏi:
- Các hạ là Vạn Nhân Kiệt sao?
Vạn Nhân Kiệt không đáp, khẽ phất tay bảo Ngọc Phiến Lang Quân:
- Bây giờ ngươi có thể đi được rồi đó.
Ngọc Phiến Lang Quân khiếp sợ uy phong của Kim Phi Hùng, lại bị cái hào khí của hán tử tự xưng là Vạn Nhân Kiệt khiến gã run rẩy, nên y lắp bắp đáp:
- Dạ… dạ… tiểu nhân xin cáo từ.
Nói rồi gã lui ra sau, rồi vội phóng ra khỏi cửa sổ bỏ chạy như bị ma đuổi.
Kim Phi Hùng cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi:
- Các hạ là Vạn Nhân Kiệt, còn Bạch công tử là ai?
Không ngờ hán tử mặt đỏ đột nhiên quỳ sụp xuống đất, cúi đầu bái lạy chàng, miệng hô lớn:
- Tiểu nhân Vạn Nhân Kiệt khấu đầu bái kiến công tử.
Kim Phi Hùng sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra, vội lắc mình xẹt ngang năm thước, tránh không nhận lễ bái của hán tử lạ mặt, miệng bối rối nói không thành câu:
- Mời các hạ đứng dậy, tại hạ là Kim Phi Hùng, đâu… đâu có quen biết gì các hạ?
Vạn Nhân Kiệt vẫn không chịu nghe, sụp đầu xuống đất bái lạy ba lần, rồi mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói:
- Công tử ơi, bao nhiêu mưu kế của tiểu nhân cũng không sát hại được người.
Những người có mặt trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau.
Kim Phi Hùng chợt lên tiếng:
- Các hạ có nhìn lầm người không vậy?
Vạn Nhân Kiệt cả quyết nói:
- Không thể, không thể nào lầm được, tiểu nhân còn có bức họa của lão phu nhân làm chứng mà.
Nói đoạn, hán tử rút từ trong người ra một cuộn giấy đã ngả sang màu vàng ố, trải ra trước mặt chàng.
Kim Phi Hùng bất giác kinh ngạc.
Chỉ thấy trên mặt giấy có vẽ tám hình người.
Ngay phía chính giữa là một cặp phu thê tuổi trạc trung niên, nam nhân đầu đội mão mình mặc triều phục, nữ nhân đầu đội mũ phượng quan, ngồi sóng vai nhau.
Mé bên phải có một hài nữ đang đứng nhìn rất giống Kim Ngân Thi, còn phía bên trái có một nam đồng tướng mạo giống hệt Kim Phi Hùng.
Phía sau có bốn người vận đồ võ sĩ đứng hầu.
Người đứng chính giữa mặt giống như hán tử mặt đỏ Vạn Nhân Kiệt.
Trong ba người còn lại có một người là hóa thân của Cổ Trường Khanh, phía trong là một thiếu niên mặt trắng, lưng đeo trường kiếm và nam nhân trung niên vận trường bào màu xanh.
Kim Phi Hùng hơi nhíu mày khẽ hỏi:
- Bức họa đồ này có ý nghĩa gì?
Vạn Nhân Kiệt hai mắt ứa lệ, giọng nghẹn ngào:
- Công tử, vị đại nhân này chính làm Tam biên tổng binh Bạch Thiên Đạo, là phụ thân của công tử và là chủ nhân của tiểu nhân đây.
Kim Phi Hùng giật mình kinh ngạc:
- Tại hạ không phải họ Kim sao? Tại hạ họ Bạch à?