watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:07:0328/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 20

Hồi 14a

Quốc thù vị phục đầu tương bạc.


Quốc thù vị phục đầu tương bạc.
(Đặng Dung, Thuật hoài).
Nghĩa là:
Thù nước chưa trả, đầu đã bạc?

Đào Kỳ cùng Phương Dung rời khỏi Cối-giang đi về phía Long-biên. Hai ngựa ruổi nhẹ gót trên đường. Dân chúng chen chúc, ngựa xe rộn rịp qua lại. Các quán ăn đầy thực khách, Hán có, Việt có. Những toán thiết kỵ người Hán nghênh ngang giữa đường, dân chúng hoảng hốt tránh vào một bên. Thỉnh thoảng có người không tránh kịp, bị lính thiết kỵ dùng roi quất túi bụi vào người. Nạn nhân đau đớn, ôm đầu lủi vào bên đường. Bọn Hán binh được dịp cười khoái trá.
Đào Kỳ nhớ lại mấy năm trước, chàng đã cùng Thiều Hoa và hai người con của Nguyễn Tam Trinh cũng đi trên con đường này. Chàng không dằn được cơn nóng giận, đã ra tay giết quân Hán. Tuy cứu được cô bé Tiá, nhưng lạc Thiều Hoa và hai con của Tam Trinh. Ngẫm lại thời gian qua đã sáu năm. Tuy mới sáu năm, nhưng vì trải qua nhiều biến cố, khiến chàng trở thành người khôn ngoan, tinh tế.
Nếu sáu năm về trước, chàng chẳng ngại ngùng gì, đứng giữa đường, đánh thiết kỵ người Hán cho bõ tức. Nhưng, nay chàng đã chín chắn, nói nhỏ với Phương Dung:
- Chúng ta không nên dây dưa với bọn lính Hán. Việc của chúng ta quan hệ hơn. Đợi ngày phất cờ khởi nghĩa rồi, giết chúng nó cũng không muộn.
Hai người chọn một quán ăn, cột ngựa ở cửa rồi bước vào. Chủ quán thấy hai người ăn mặc sang trọng, biết rằng là con cháu của Lạc-hầu, Lạc-tướng gì đây nên vội khép nép ra chào.
Phương Dung hỏi:
- Xin cho chúng tôi một bàn trên lầu, trông ra đường.
Chủ quán dẫn hai người lên lầu. Liếc nhìn qua thực khách, Phương Dung nói khẽ với Đào Kỳ:
- Anh à, phân nửa là bọn Hán, số còn lại là bọn Việt làm việc cho Hán.
Thực khách thấy Đào Kỳ, Phương Dung ăn mặc sang trọng, đeo kiếm thì đoán là người trong võ lâm. Hai người gọi mấy món ăn Việt rồi ngồi bàn chuyện.
Đào Kỳ khẽ nói:
- Đêm nay chúng ta thám thính Thái-hà trang, nếu tiện thì đại náo một trận cho chúng táng đởm kinh hồn.
Phương Dung nói:
- Vậy chúng ta phải giả dạng. Anh gắn thêm bộ râu, em thì giả trai. Đạo Sinh là đệ nhất cao thủ đương thời, có thể hắn không nhận ra võ công của anh, nhưng võ công của em thì hắn nhận ra. Vì vậy em sẽ mặc đồ đen giống như đệ tử của Mai Huyền Sương. Nếu Đạo Sinh nghi ngờ, sẽ nghi ngờ Mai Huyền Sương. Mình quấy phá Đạo Sinh, làm cho bọn chúng nghi ngờ nhau.
Hai người đang ăn uống thì có tiếng hô:
- Tô công tử giá lâm.
Tất cả thực khách trên lầu đều đứng dậy, chắp tay cúi đầu hành lễ. Một thanh niên người Hán trẻ tuổi, dáng người hùng vĩ đang bước lên lầu. Phía sau có năm người nữa, lưng đeo kiếm. Phương Dung ra hiệu cho Đào Kỳ rồi cả hai cùng đứng dậy:
- Anh phải nhớ, mình đừng làm khác người, để khỏi lộ hình tích.
Đào Kỳ lắng nghe người ngồi bàn bên cạnh nói với nhau:
- Đây là đại công tử của Tô thái thú, tên Tô Phương. Không hiểu sao hôm nay đại công tử lại cao hứng lên đây uống rượu?
Người khác nói:
- Nghe đồn Tô công tử võ công cái thế, năm người đi theo là Ngũ-phương thần kiếm. Ngũ-phương thần kiếm trước đây giúp Cảnh-Thủy hoàng đế đánh Vương Mãng chiếm lại Trường-an, Lâm-đồng và Đồng-quan. Thiên tử phong chức tước gì, Ngũ-kiếm cũng không nhận. Thiên tử mới ban cho Ngũ-kiếm thanh Thượng-phương bảo kiếm, có quyền tiền trảm hậu tấu.
Một người khác hỏi:
- Sao họ lại mặc quần áo khác nhau?
- Có gì mà không hiểu? Họ mặc quần áo theo kiểu ngũ hành. Người đứng đầu tức là cai quản trung ương. Theo ngũ hành thì trung ương thuộc màu vàng, nên họ mặc quần áo vàng.
- À, thì ra thế. Kế đó là bạch kiếm mặc quần áo trắng. Hắc kiếm mặc quần áo đen. Lam kiếm mặc quần áo xanh. Xích kiếm mặc quần áo đỏ.
- Nghe đâu Tô công tử được Kiến Vũ thiên tử phong làm Đô-sát Giao-chỉ thì phải?
- Đúng đấy. Còn Ngũ-kiếm sang đây điều tra xem Lĩnh-nam công thực sự chuẩn bị làm phản hay chỉ do người ta xàm tấu, vì triều đình chia làm hai phe. Một phe cho rằng Lĩnh-nam công là người hiệp nghĩa, cai trị dân bằng nhân trị. Còn một phe cho rằng Lĩnh-nam công muốn tự lập làm vua một nước.
Ghi chú của thuật giả
Nhân-trị, Pháp-trị là hai quan niệm cổ về phương pháp cai trị. Đời Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Văn Vương thì dùng nhân đức để cải hoá dân chúng. Phương pháp trên chép trong sách Đại-học. Người quân tử tự tu thân. Lấy đức của mình cảm hoá người trong nhà, tức là tề gia. Lấy nhà mình làm gương mẫu cảm hoá thiên hạ, là trị quốc. Nước mình dân chúng ăn ở khuôn mẫu, đạo lý, cảm hoá các nước khác phục tùng là bình thiên hạ. Thuyết đó được Khổng-tử, Mạnh-tử nhắc nhở trong suốt cuộc đời hai ngài. Mạnh-tử nói: "Nhân chi sơ, tính bản thiện", nghĩa là người ta sinh ra, tính vốn thiện như nước chảy chỗ trũng. Về sau Hàn Phi-tử, Thương Ưởng đưa ra thuyết Pháp trị: Người ta sinh ra tính vốn ác, cần phải dùng hình pháp mà cai trị. Danh từ Nhân- trị, Pháp-trị, các đời sau dùng để chỉ người dùng đức độ, chăm lo hạnh phúc cho dân, và người dùng sức mạnh cai trị dân.
Tô Phương ngồi xuống, nói với chủ quán:
- Mời Bạch Lan cô nương ra.
Chủ quán cúi rạp người xuống rồi đi vào. Chỉ lát sau, một thiếu nữ Việt, sắc phục theo lối quý tộc Hán, ôm đàn bước ra. Nàng cung tay hành lễ trước Tô Phương:
- Tiểu tỳ là Bạch Lan, xin cúi đầu tham kiến Tô đại công tử. Chúc Tô đại công tử danh vang tứ hải, đức tựa Thái-sơn.
Tô Phương vòng tay qua lưng nàng, kéo vào lòng mình, hôn lên má nàng hai cái. Bạch Lan dạo đàn rồi cất tiếng hát theo điệu sa mạc:
Hôm qua ra đứng bờ ao,
Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ.
Buồn trông con nhện giăng tơ,
Nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ với ai?
Tô Phương cười ha hả, nói:
- Còn chờ ai nữa? Chờ ta chứ còn chờ ai?
Y lại kéo Bạch Lan hôn cái nữa, thưởng cho nàng một nén bạc. Bạch Lan cúi đầu cảm tạ, rồi dạo đàn hát khúc nữa:
Trúc xinh trúc mọc bờ ao,
Em xinh em đứng chỗ nào cũng xinh.
Trúc xinh trúc mọc đầu đình,
Em xinh en đứng một mình cũng xinh.
Xích kiếm ngồi cạnh Tô Phương ghé tai y nói nhỏ câu gì không rõ, chỉ thấy Tô Phương quay lại liếc Đào Kỳ và Phương Dung một cái rồi gật đầu. Xích kiếm tiến đến bàn hai người, vái Phương Dung một cái và nói:
- Thưa Mỵ nương, Tô đại công tử của tôi muốn mời Mỵ nương sang bàn uống rượu, nghe hát được chăng?
Phương Dung lắc đầu:
- Chúng tôi xin đa tạ Tô công tử. Xin để khi khác, hôm nay chúng tôi bận việc phải đi ngay.
Phương Dung nói khá to. Tô Phương cũng nghe thấy. Y đứng dậy, tiến đến bên Phương Dung chắp tay xá một cái:
- Cô nương, cô nương là tiên nga giáng thế, xin cho tôi được mời chén rượu, nên chăng?
Vừa nói, y vừa nắm tay Phương Dung kéo nàng đứng dậy. Đào Kỳ nháy Phương Dung. Nàng hiểu ý, đứng lên chỉ Đào Kỳ:
- Đây là biểu huynh tôi.
Tô Phương chắp tay vái :
- Không hiểu nhân huynh xưng hô thế nào?
Đào Kỳ nói:
- Tôi họ Âu, biểu muội họ Nguyễn.
Rồi chàng cùng Phương Dung lại bàn của Tô Phương ngồi. Tô Phương cho rằng hai người sợ mình, y mừng lắm, rót rượu mời Đào Kỳ uống. Y chỉ năm người theo hầu giới thiệu:
- Đây là Ngũ-phương thần kiếm. Vị đứng đầu là Hoàng kiếm, vị thứ nhì là Bạch kiếm, vị thứ ba là Hắc kiếm, vị thứ tư là Lam kiếm và vị thứ năm là Xích kiếm. Còn hai vị, chẳng hay là đệ tử cao nhân nào?
Đào Kỳ nói:
- Đệ là người phái Tản-viên. Nghiệp sư là Phong-châu song hiệp. Còn biểu muội là đệ tử phái Long-biên, đệ tử của Mai Huyền Sương lão sư.
Tô Phương gật đầu:
- Thì ra người nhà cả. Ta với Phong-châu song hiệp với Mai lão sư có chỗ giao tình rất hậu. Chẳng hay hai vị về Long-biên có việc gì?
Đào Kỳ nói:
- Chúng tôi vậng lệnh tôn sư về Long-biên yết kiến Lục-trúc tiên sinh.
Tô Phương cười ha hả:
- Thực là tuyệt. Có phải hai vị tới yết kiến Lục Trúc tiên sinh về vụ đại hội Tây-hồ chăng? Nhưng hai vị uổng công rồi. Lục lão tiên sinh mới đi Mê-linh hôm qua để...
Hắc kiếm đưa mắt ra hiệu cho Tô Phương rồi nói:
- Xin công tử tiểu tâm.
Tô Phương cười hê hê:
- Không lẽ ta còn không tin Phong-châu song hiệp với Mai lão nương ư? Lát nữa, bọn ta đi Mê Linh, vậy mời hai vị cùng đi, nên chăng?
Đào Kỳ thấy chàng công tử bột này vừa ngu lại vừa dại gái, nên muốn lợi dụng dịp này để biết nội tình bên giặc:
- Nếu Tô công tử thuận cho anh em chúng tôi đi cùng, còn gì hay hơn?
Tô Phương gọi chủ quán:
- Tất cả tiền ăn của hai vị đây tính về ta nghe.
Chủ quán cúi rạp người xuống tiễn khách. Bọn bồi thấy chủ nhân cung kính Đào Kỳ, Phương Dung thì biết ngay công tử nhà mình đã ăn phải bả tình của vị tiểu cô nương. Chúng biết, muốn lấy lòng Tô Phương, không gì bằng tỏ lòng kính cẩn vị tiểu cô nương ngày.
Bọn người cùng hướng về phía đông xuất phát. Tô Phương cho ngựa đi song song với Phương Dung, y nói:
- Gia phụ tôi mới đến đất Giao-chỉ có năm tháng, đã liên kết được hết các anh hùng hào kiệt, ban Ngũ-lệnh, thế là bọn phản nghịch không thể cựa quậy được nữa. Tấu chương gửi về triều đình, Mã thái hậu mừng lắm, khen ngợi không tiếc lời. Người hứa sẽ thăng thân phụ tôi lên làm thứ sử, cai quản các quận Cửu-chân, Nhật-nam và Hợp-phố.
Đào Kỳ nói:
- Tôi thấy sáu đại môn phái hầu như đều chống Hán triều, không hiểu Tô đại nhân làm cách nào thu phục được họ?
Tô Phương nói:
- Điều này Lục-trúc tiên sinh đã định liệu sẵn rồi. Phái Cửu-chân người nhiều thế mạnh là do tên hủ nho Nhâm Diên làm Thái thú. Y muốn bắt chước Khổng-Tử, dạy dân chúng lễ nghĩa. Bọn phản loạn nhân đó âm mưu tổ chức lực lượng hùng mạnh. Khi Kiến Vũ thiên tử đuổi Vương Mãng, chiếm lại Kinh-châu, người phong nghĩa đệ là Nghiêm Sơn làm Lĩnh-nam công, tước Bình-nam đại tướng quân, sai kinh lược sáu quận Nhật-Nam, Cửu-chân, Giao-chỉ, Quế-lâm, Nam-hải và Tượng-quận. Nghiêm Sơn lợi dụng chức vụ, tìm cách giết dần các Thái-thú, Đô-uý, đô sát, rồi đưa người của mình vào. Y dự định tổ chức thành một nước riêng như Triệu Đà, rồi hướng lên Bắc, tranh đất Trung-nguyên với thiên tử. Vì vậy, Mã thái hậu mới cử gia phụ làm Thái-thú Giao-chỉ, cùng với Ngũ-phương thần kiếm đây đến Lĩnh-nam điều tra hư thực. Gia phụ mới đến, ban hành Ngũ-lệnh cấm tập võ, thế là các phái võ với mầm mống phản loạn tan rã dễ dàng. Nhưng...
Y ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nghiêm Sơn lấy quyền Lĩnh-nam công phế bỏ Ngũ-lệnh, cho các phái võ vẫn được hoạt động như cũ. Gia phụ đành chịu thua và phải tìm cách thu phục các phái võ.
Phương Dung hỏi:
- Nhưng các võ phái ở Giao-chỉ lại không quy phục mới khó.
Tô Phương cười:
- Mặc cho Lục-trúc tiên sinh lo liệu. Phái Long-biên thì đã có sư phụ, sư bá cô nương lo chiếm lại. Phái Tản-viên thì chính Lục-trúc tiên sinh tự liệu, còn phái Hoa-lư, Sài-sơn thì đã có người phục sẵn ở trong. Khó khăn nhất là sáu đại môn phái. Khi sáu đại môn phái đã quy phục, những môn phái nhỏ chỉ còn nước cúi đầu tuân theo.
Đào Kỳ khen:
- Tô đại nhân thực là người đại trí, đại lực.
Chàng vừa khen, vừa nghĩ trong lòng:
- Hỏng to rồi. Trong các môn phái đầy dẫy những bất đồng ý kiến. Sự tương tranh với nhau khiến cho họ quên mất kẻ thù lớn. Nguy hơn nữa là họ chạy theo mượn tay kẻ thù để thanh toán đồng môn. Khi đã thắng đồng môn rồi, họ sẽ không còn đủ lực lượng để đối phó với quân thù nữa. Phái Cửu-chân nhà ta đã tan nát rồi. Phái Long-biên tuy đã đuổi được bọn Nghĩa Nam đi, nhưng mối nguy vẫn còn đó. Phái Tản-viên thì Đặng Thi Sách không biết có đối phó nổi với Lê Đạo Sinh hay không?
Tô Phương hỏi Đào Kỳ:
- Hiền đệ là đệ tử của Phong-châu nhị hiệp, nhưng không hiểu đứng vai thứ mấy?
Đào Kỳ giật mình:
- Chết thật, ta không biết Vũ Hỷ, Phương Anh có bao nhiêu học trò, làm sao trả lời đây?
Nghĩ rồi, chàng phải lựa lời nói cho qua:
- Đệ là cháu gọi sư phụ bằng cậu, nên không xếp vào thứ bậc. Nhưng võ công của đệ lại được chân truyền.
Chàng nói lấp đi như vậy, cố làm nổi bật võ công của mình khiến Tô Phương không ngờ tới. Chàng tự tin võ công mình bây giờ còn cao hơn song quái, dù Tô có tra hỏi, chàng vẫn dư sức trả lời.
Hoàng kiếm hỏi:
- Ta nghe phái Tản-viên có Phục ngưu thần chưởng 36 thức hùng mạnh vô cùng. Chưởng môn trước đây là Đặng Thi Kế, cũng chỉ biết được có chín thức. Còn Lục-trúc tiên sinh cũng chỉ biết có 12 thức mà thôi. Người ta đồn rằng Phong-châu song hiệp đã học được đủ chín thức, mỗi thức đều biến hoá thành hai là âm, dương, rồi hai biến thành 18 và 18 biến thành 36. Chẳng hay tiểu huynh đệ học được tới đâu rồi?
Hoàng kiếm là người lão luyện, có ý tra hỏi võ công của Đào Kỳ, bởi y sợ có thể chàng là gian tế chăng?
Đào Kỳ nghẫm nghĩ:
- Mi hỏi ai câu này, chứ hỏi ta thì vô ích. Ta thông cả 36 thức, biến hoá thành 2.304 chiêu.
Nghĩ rồi chàng bèn trả lời với vẻ tự đắc:
- Cậu tôi thương tôi lắm nên đã dốc hết truyền cho. Ngặt vì cậu tôi chỉ biết các thức dương thôi, không biết các thức âm.
Hắc kiếm hỏi Phương Dung:
- Nguyễn cô nương, dường như cô nương là đệ tử mới nhập môn của Mai lão nương thì phải?
Phương Dung cười:
- Nếu so tuổi, tôi là đồ tôn của lão gia cũng không đáng. Nhưng lão gia đặc cách nhận tôi làm đệ tử thứ chín.
Hắc kiếm tiếp:
- Hôm trước tôi có so tay luyện kiếm với lão gia. Khi ở Trung-nguyên, tôi cứ tưởng anh em mình là đệ nhất rồi, không ngờ đến Giao-chỉ mới biết ngoài bầu trời này, còn có bầu trời khác.
Phương Dung hỏi:
- Thế đại ca đấu với sư phụ tôi đến mấy hiệp thì phân thắng bại?
Đào Kỳ xen vào:
- Chắc ít ra cũng phải 100 hiệp?
Hắc kiếm gật đầu:
- Đúng đó, đấu tới hiệp thứ 98 thì tôi bị thua.
Phương Dung cười:
- Tôi không tin. Có lẽ đại ca đến đây là khách, nể chủ nhân nên nhường sư phụ tôi thì đúng hơn.
Hắc kiếm được Phương Dung gỡ nhục, y cười híp mắt lại, không nói gì. Cả bọn tiếp tục lên đường. Đến khi mặt trời gần xế bóng, Hoàng kiếm nói:
- Thưa công tử, sắp tới huyện Đăng-châu rồi. Đêm nay chúng ta ngủ ở Đăng-châu, mai sẽ lên đường tiếp. Huyện-lệnh Đăng-châu là Trương Thanh, người Hán, quê ở Kinh-châu, nhậm chức đã được trên mười năm.
Tô Phương đồng ý. Đoàn người tiến vào Đăng-châu.
Khi nghe đến tiếng Đăng-châu, Đào Kỳ thấy tim mình như bị nhói lên một cái. Bồi hồi thầm nghĩ:
- Trước đây Tường Quy nói rằng cha nàng đã hứa gả nàng cho con trai Huyện-lệnh Đăng-châu, họ Trương. Đã hơn năm qua rồi, chắc giờ này nàng đang sống hạnh phúc bên chồng. Không biết lúc này nàng có biết ta cũng đang ở Đăng-châu không? Ta làm thế nào để tìm được nàng? Nhìn nàng một lần cho thoả tấc lòng nhung nhớ bấy lâu?
Tự nhiên Đào Kỳ nảy ra ý tưởng cứ liều đột nhập phủ đường Đăng-châu để gặp được Tường Quy, rồi có vì nàng mà chết cũng cam lòng. Chàng nghĩ tiếp:
- Ừ, sao ta không đột nhập phủ đường Đăng-châu lén nhìn dung nhan nàng? Biết đâu ta chẳng được nghe nàng đánh đàn? Rồi sau đó bị vệ sĩ phát giác, ta vừa chiến đấu vừa chạy. Nếu chẳng may ta bị giết, sáng nàng thức giấc, binh sĩ kể cho nghe, đêm qua có tên trộm viếng dinh huyện lệnh bị giết, xác còn phơi ngoài đường. Nàng ra đường coi, thấy ta chắc nàng sẽ nhỏ xuống xác ta mấy giọt nước mắt. Chỉ cần thế thôi, ta cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nghĩ tới đó thì đoàn người đã đi vào phố huyện.
Bạch kiếm hỏi:
- Công-tử chúng ta kiếm hàng quán, rồi cho gọi Huyện-lệnh tới, hay chúng ta vào Huyện?
Tô Phương gật đầu:
- Chúng ta vào quán ăn trước, rồi cho gọi y đến.
Cả bọn tiến vàomột tửu lâu lớn nhất, trên có chiến đèn lồng mầu đỏ đề ba chữ Anh hùng lâu. Chủ quán thấy bọn tám người ăn mặc sang trọng, nửa Hán, nửa Việt; lưng đeo kiếm, vội cúi rạp mình xuống mời. Cả bọn lên lầu. Tô Phương chỉ một bàn lới trưng hoa thật đẹp giữa lầu nói:
- Ta lấy bàn kia.
Chủ quán chắp tay thưa:
- Xin quan nhân lấy bàn khác. Bàn này của Trương công tử. Công tử đã có lệnh, dù ngài không đến ăn, cũng không cho ai ngồi vào. Nếu quan khách ngồi vào mà công tử biết được, ắt người nổi lôi đình.
Hắc kiếm hỏi:
- Trương công tử là ai?
Chủ quán thưa:
- Thưa, là con trai duy nhất của Trương Huyện-lệnh.
Hắc kiếm gạt đi:
- Công tử ta muốn ngồi là ngồi. Các người khỏi lo. Nếu Trương công tử gây sự, chúng ta khắc có biện pháp đối phó.
Nói rồi cả bọn ngồi vào bàn.
Tô Phương hỏi Phương Dung:
- Nguyễn cô nương, cô nương quen các món ăn Việt, xin kêu cho mấy món thời trân.
Phương Dung hỏi chủ quán:
- Ông có đủ các món Việt không?
Chủ quán đáp vẻ thản nhiên:
- Thưa cô nương, tại bản quán, không món Việt nào mà không ngon.
Phương Dung gật đầu:
- Vậy thì tốt quá. Ông cho hai bát chuối xanh nấu ốc nhồi. Tôi nói lại là ốc nhồi chứ không phải ốc ang đâu nhé. Hai đĩa chả rươi với trứng. Mùa rươi là tháng chín, bây giờ mới tháng hai, nhưng quán ông lớn, tất có món mắm rươi để làm chả. Nước mắm chấm là nước mắm nhĩ đã cất lên rồi. Cho thêm 16 đùi gà mái ghẹ luộc, với lá chanh non. Canh thì tám bát canh cua đồng nấu với rau đay. Rượu, càng nhiều càng tốt, nhưng phải thứ rượu tăm mới được. Còn tráng miệng, mùa này là mùa quýt. Ông cho quýt Đăng-châu là được.
Chủ quán thấy Phương Dung kêu toàn những món trân quý, lại biết quýt Đăng-châu là ngon thì phục vô cùng:
- Cô nương quả thực là người sành ăn.
Đào Kỳ chợt nhớ lại hồi còn ở Thái-hà trang, một hôm đi chơi Cổ-loa với Tường Quy và Minh Châu, vô tình gặp Chu Thổ Quan. Chu nói rằng gặp hai người con trai tên là Đào Hiển Hiệu, Đào Quý Minh và một gái là Đào Phương Dung đến từ Đăng-châu. Ba người đó là con của chú ta. Vậy chú ta đang ở Đăng-châu. Ta phải dò la tin tức của người mới được.
Phương Dung xin phép Tô Phương để nàng xuống lầu rửa tay. Lúc nàng đang rửa tay, bỗng nghe có tiếng nói lớn ở ngoài:
- Đứa nào dám cả gan ngồi vào bàn của lão gia? Lão gia phải băm vằm nó ra mới được.
Nàng nhìn ra, thấy một thanh niên người Hán khoảng 20 tuổi, cùng với ba tên cận vệ, đeo gươm đi vào.
Chủ quán chạy ra chắp tay:
- Trăm lạy công tử thương cho tôi nhờ. Bọn họ những tám người, đều mang gươm đao. Tôi đã can, nhưng họ không nghe, cứ đòi ngồi vào bàn đó.
Phương Dung đồ chừng đây là Trương công tử, nàng lẩm bẩm:
- Tụi Hán sắp giết nhau rồi đây. Tội gì ta không đổ thêm dầu vào lửa?
Nghĩ rồi, ngàng tiến ra đứng ở chân cầu thang, liếc nhìn Trương công tử mỉm cười. Trương công tử thấy sắc đẹp của Phương Dung thì thần hồn, thần phách như bay mất. Y người lại hỏi chủ quán:
- Cô nương, cô nương... này là... ai vậy?
Chủ quán muốn nói nàng là đồng bọn của kẻ chiếm bàn nhưng không dám. Y tảng lờ không biết:
- Cô nương đây cũng là khách mới đến.
Phương Dung e lệ cúi đầu chào:
- Kính chào công tử.
Nàng liếc mắt đưa tình rồi chạy vụt lên lầu, ngồi xuống bên Tô Phương. Trương công tử chạy theo. Thấy nàng ngồi cùng bàn với sáu người Hán, một người Việt ngay trên bàn của mình, y liền có ý tưởng ra oai:
- Bọn bay là ai mà dám ngồi vào bàn của ta?
Phương Dung liếc mắt nhìn Trương công tử mỉm cười, rồi nhìn Tô Phương.
Tô Phương hỏi:
- Bàn này là của quán, ai có tiền thì được ngồi. Ngươi là ai mà dám lên đây to tiếng?
Trương công tử bị Phương Dung đưa tình, hồn phách bay phơi phới. Y quát lớn:
- Bay đâu, bắt bọn này cho ta. Trừ cô em này thì không được động đến.
Hoàng kiếm đứng dậy, thân hình y chuyển động thấp thoáng một cái, mọi người nghe bốp, bốp hai tiếng, y đã trở về chỗ cũ. Trương công tử bị tát hai cái ngã lộn xuống sàn. Lập tức cả ba tên cận vệ cùng rút đao nhảy vào. Hoàng, Lam, Bạch kiếm đứng dậy, vung tay một cái, chụp ba thanh đao, thuận đà túm lấy ba tên vật xuống sàn đánh rầm một tiếng. Xích kiếm chụp Trương công tử liệng ra xa. Bọn Tô Phương cười ồ lên khoái chí. Trương công tử với ba tên cận vệ vội lồm cồm bò dậy, chạy mất.
Hoàng kiếm nói:
- Thằng Trương công tử này là cái bị thịt. Nhưng có lẽ nó chưa chịu thua đâu. Không chừng nó còn trở lại sinh sự cũng nên.
Tô Phương cười:
- Thế nào chúng cũng kéo thầy chúng đến để trả thù. Ta thấy võ công của chúng dường như là võ công Giao-chỉ chứ không phải võ công Trung-nguyên. Âu huynh đệ, người có nhận ra chúng thuộc phái nào không?
Ngay từ khi bốn tên lên lầu, nhìn thân pháp của chúng, Đào Kỳ đã biết chúng sử dụng võ công Cửu-chân rồi. Hơn nữa, lại chính võ công Đào trang nhà chàng. Nhưng, dường như chúng mới học, nên chưa thành thạo. Chàng biết bọn Ngũ phương thần kiếm đều là những người bác học, nên không thể nói dối được:
- Đệ thấy chúng sử dụng võ công Đào gia thuộc Cửu-chân.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 164
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com