Ưu tùng trung lai,
Bất khả đoạn tuyệt.
(Tào Tháo)
Chú giải: Câu thơ trên trích trong bài "Uống rượu dưới trăng sáng trên sông Trường giang" của Tào Tháo. Tào Tháo là nhân vật lịch sử Trung-quốc. Ông cũng là một thi hào thời Kiến-an. Câu trên nghĩa là: Mối lo lắng trong lòng mà ra, không sao dập tắt đi được.
Hùng Bảo, Trần Năng nghe tiếng kêu thất thanh vội từ trong nhà chạy ra, nhưng đều ngơ ngác, không hiểu những gì đã xảy tới. Cả hai, tuổi còn trẻ, chưa ra đời, ít kinh nghiệm, trước hoàn cảnh khẩn cấp, họ chỉ biết ngây người ra đứng nhìn. Phương Dung kiếm thuật thần thông, kinh luân gồm tài, gặp nghịch cảnh diễn ra mau chóng, cũng luống cuống, không biết giải quyết ra sao. Hùng Trọng lớn tuổi, kinh lịch nhiều, ông bảo Trần Năng:
- Con cầm mạch cho sư thúc, coi sự thể ra sao?
Trần Năng vội cầm tay Đào Kỳ bắt mạch, rồi nói:
- Con thấy mạch đi khẩn và hồng đại. Như vậy là trúng nhiệt độc.
Nàng nhớ sư phụ dặn: Khi trúng nhiệt độc, thì lấy rau má, đậu xanh, mỗi thứ một lượng, giã nhỏ ra mà uống. Rau má thì dễ kiếm. Nàng sai gia nhân làm thực gấp. Lát sau, gia nhân bưng nước rau má, đậu xanh lên. Phương Dung đỡ lấy, đổ vào miệng Đào Kỳ. Khoảng thời gian nhai dập miếng trầu, Đào Kỳ từ từ mở mắt. Chàng không nói gì, ngồi xếp chân vận công. Chàng nhớ một câu quyết trong thẻ đồng dạy luyện nội công âm nhu: Nếu nhiệt khí trong người lên cao, thì khí trầm đơn điền, vận từ đơn điền ra ngoài da. Chàng vận thử. Một lát sau, mồ hôi xuất ra như tắm, mùi tanh hôi bốc lên, mọi người đều buồn nôn. Chàng thấy người khoan khoái, tuy nhiên, lồng ngực vẫn còn như nghẹn, hơi thở khó khăn. Trần Năng than:
- Không biết sư thúc trúng loại độc gì? Sư phụ chỉ dạy con trị cảm mạo, bong gân, gãy xương, trị trúng độc vì thức ăn. Còn trúng độc lối này thì con không biết. Bây giờ phải đi kiếm sư phụ mới cứu được sư thúc.
Phương Dung mừng quá nói:
- Thế sư phụ của Hùng phu nhân ở đâu?
Trần Năng thở dài:
- Có lần cháu hỏi sư phụ rằng người ở đâu? Thì người bảo: Ta ở nơi thánh Tản-viên ở. Rồi người chỉ lên ngọn núi mây mù che phủ, cao ngất lưng trời. Bây giờ, cháu phải lên núi Tản-viên tìm người.
Hùng Trọng lắc đầu:
- Núi Tản-viên thì làm sao mà lên nổi? Núi cao đến một ngàn năm trăm trượng (3000 mét). Từ dưới đi lên khoảng sáu trăm trượng thì núi thắt vào rồi lại phình ra như cái bầu, thử hỏi ai có thể leo lên được? Tương truyền trên đỉnh núi có thành do tiên xây.
Hùng Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Dù sao thì cũng cứ đi thỉnh sư phụ về cứu sư thúc. Vậy anh ở nhà trông trang ấp, còn em đi theo Nguyễn cô nương, quyết thỉnh cho được sư phụ, cứu sư thúc.
Đào Kỳ gói hai tờ giấy tẩm độc vào hai tờ giấy khác nhau, dặn Phương Dung:
- Em mang hai gói này đi, trình cho tiên sinh, thì người mới biết rõ là loại độc gì mà giải.
Phương Dung cùng Trần Năng lấy ngựa lên đường khẩn cấp. Từ trang Thượng-hồng lên núi Tản-viên phải qua trang Lôi-sơn. Hai người phi ngựa như bay. Chiều hôm đó tới một ngọn thác chảy xuống rất đẹp. Trần Năng chỉ thác nước, nói:
- Sư phụ thường dạy võ cháu ở chỗ này. Sau khi dạy xong, người hướng về đỉnh ngọn núi Tản-viên mà đi.
Nàng ruổi ngựa đi trước. Phương Dung cũng cho ngựa đi kèm theo. Vượt qua được khoảng mấy trượng, thì lối đi thẳng như vách tường. Hai người xuống ngựa, ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy mây trắng phiêu bạt. Trên đỉnh núi lờ mờ như có thành quách.
Phương Dung bảo Trần Năng:
- Bố tôi thường nói, đỉnh núi Tản-viên đường lên theo một cái hang, chỉ người chưởng môm mới biết cửa hang ở đâu, chứ không ai có thể leo lên được. Hiện chưởng môn phải Tản-viên là Đặng Thi Sách. Vậy chúng ta phải đi Mê-linh, yết kiến Đặng chưởng môn, để hỏi đường lên.
Hai người lại trở xuống thì thấy ngựa đã bị hai tên tiều phu đang dắt đi hướng về phía bờ suối. Phương Dung quát:
- Này hai anh kia. Tại sao lại lấy ngựa của ta?
Hai tên tiều phu cười:
- Rõ ràng là ngựa rừng. Tôi bắt được, sao lại bảo rằng của cô? Thực là vô lý. Nếu cô cho rằng ngựa của cô, thì cô thử lại cưỡi xem có được không? Tôi e các cô không biết cỡi ngựa rừng, nó sẽ vật ngã các cô cho mà coi.
Phương Dung, Trần Năng cùng tiến lại bờ suối. Bỗng nàng cảm thấy chân mình như dẫm vào chỗ không. Biết gặp nguy hiểm, nàng vọt người lên cao, đá gió một cái, tà tà đáp xuống. Chỗ đất nàng đáp xuống cũng bị lún. Nàng lại vọt người lên lần nữa, nhưng bị rơi xuống một cái hầm. Nàng đang định vọt người lên, thì có hơn mươi tráng đinh ở đâu nhảy ra, ôm chặt lấy nàng, đè xuống, trói lại. Nàng nhìn sang phía Trần Năng, cũng thấy nàng bị bắt như mình. Rồi một giọng cười quen thuộc vang lên:
- May thực là may. Ta vâng lệnh đi bắt một nàng về làm vợ cho đại ca, không ngờ lại được một lúc hai nàng. Thôi thế thì nàng này phần ta.
Người nói câu đó là Đinh Công Hùng. Bấy giờ Phương Dung mới biết hai nàng đã bị Đinh Công Hùng theo dõi. Trong khi hai nàng mải trèo núi, chúng đã đào hố, đặt cỏ lên trên, rồi sai tráng đinh giả làm tiều phu trộm ngựa, dụ cho hai nàng sa xuống hố.
Trần Năng tức quá, chửi:
- Chúng bay uổng danh là Lôi-sơn tam hùng. Hùng gì lại đi dùng xảo kế bắt chúng ta? Như vậy, người cũng dám mở mắt nhìn thiên hạ ư?
Đinh Công Hùng không nói không rằng, truyền tráng định đặt hai nàng lên ngựa, rồi dẫn đi.
Phương Dung lo nghĩ:
- Ta bị bắt, trước sau gì cũng có kế thoát thân. Nhưng Đào đại ca bị trúng độc, không thỉnh được sư phụ Trần Năng thì chỉ mấy hôm là mất mạng.
Đi được hơn hai giờ, tới chân núi Lôi-sơn. Vượt qua ngọn suối, đi vào trang. Phương Dung để ý quan sát, thấy trang Lôi-sơn dài ít ra cũng năm mươi dặm, còn chiều rộng thì nàng không biết. Dân chúng trong trang khá đông. Đời sống phồn thịnh không thua gì trang Cối-giang của nhà nàng. Tới một căn nhà lớn, xây bằng đá, Đinh Công Hùng gọi hai nữ tỳ lại bảo:
- Ngươi đưa Trần cô nương sang dinh của đại ca ta. Còn Nguyễn cô nương, ngươi đưa vào dinh của ta. Chớ có cởi trói. Cả hai nàng đều là hai con sư tử thứ dữ đấy.
Tên tỳ nữ dẫn Phương Dung qua một dãy nhà thứ nhất, tới căn phòng lớn, nó mở cửa đưa nàng vào. Căn phòng không lớn lắm, nhưng trang trí thanh nhã. Nó bảo nàng:
- Cô nương đã bị bắt vào đây, chỉ có một đường duy nhất là nhắm mắt chịu thua số phận. Có chống cự cũng vô ích.
Phương Dung dùng cước trái quét vào chân con nữ tỳ một cái. Nó ngã úp sấp xuống đất. Nó vừa định mở miệng la lên thì Phương Dung đã đạp chân vào miệng nó, chân kia nàng đạp lên ngực nó, miệng nói:
- Nếu mi la lên, ta nhả kình lực ra, mi sẽ bị dập ngực mà chết. Mi biết không? Nếu chịu nghe lời ta, hãy nháy mắt làm hiệu đi. Con nữ tỳ nháy mắt hai cái.
Phương Dung dẫm lên hai bàn chân nó, cho nó ngồi dậy được. Nàng bảo:
- Mi cởi trói cho ta đi.
Con nữ tỳ ngồi dậy cởi trói cho nàng. Được tự do rồi, nàng xé áo con nữ tỳ, nhét vào miệng nó rồi dùng giây trói nó lại, để lên giường. Nàng nhủ thầm:
- Ta phải đi cứu Trần Năng trước, rồi sẽ đi thỉnh sư phụ nàng cứu Đào đại ca sau.
Thấy trên tường có treo thanh kiếm, nàng cầm lấy, đeo vào lưng, rời khỏi phòng, thuận tay nàng đóng cửa lại.
Ra khỏi căn nhà, nàng nương theo hướng con nữ tỳ dẫn Trần Năng hồi nãy mà đi. Tới một căn nhà lầu, dưới xây bằng đá, trên làm bằng gỗ, chạm trổ tinh vi, chung quanh trồng nhiều hoa thơm cỏ lạ. Trong vườn có mấy con hạc, hươu nai nhởn nhơ. Cạnh đó, là chỗ cột ngựa có cột bảy, tám con ngựa chiến. Thoáng nhìn Phương Dung cũng biết là ngựa của quân Hán, vì nàng đã thấy ở Long-biên. Trong căn nhà lầu có nhiều tiếng nói lớn vọng ra. Nàng ren rén lại bên cửa sổ, ghé mắt nhìn vào: Bên trong, Đinh Công Hùng ngồi đối diện với một người lớn tuổi hơn y một chút, da mặt hồng hào, khuôn mặt giống hệt y. Nàng đoán là Đinh Công Dũng. Cạnh đó là một người mặc theo lối quan lại người Hán, tuổi khoảng 25, 26 rất anh tuấn. Cạnh viên quan Hán là một thiếu nữ mặc theo lối Việt, tuổi khoảng 23-24 nhan sắc diễm lệ. Phương Dung nghĩ thầm:
- Ta tưởng ta với Tường Quy đã là những người đẹp, thế mà so với thiếu nữ này, chúng ta còn thua xa.
Viên quan Hán lên tiếng hỏi:
- Đinh tiên sinh. Hiện các trang, động Lôi-sơn được khoảng bao nhiêu tráng đinh? Khi hữu sự tận dụng hết khả năng thì được bao nhiêu?
Đinh Công Dũng lễ phép đáp:
- Thưa Quốc-công, tráng đinh từ 15 tới 40 tuổi được trên ba ngàn. Khi hữu sự, có thể đạt tới năm ngàn người chiến đấu. Chúng tôi đã huấn luyện, chuẩn bị để bất cứ lúc nào Quốc-công cần đến, thì có ngay.
Phương Dung giật mình:
-Thì ra viên quan Hán này là Nghiêm Sơn, tước phong Lĩnh Nam công, Bình Nam đại tướng quân. Trước đây Đào đại ca có nói: Nghiêm Sơn là người Hán, theo học với phái Quế-lâm. Y cùng Hợp-phố lục hiệp, một đêm đánh hai mươi trận, bị thương mười lăm lần, cứu Quang Vũ thoát khỏi tay võ sĩ của Vương Mãng. Rồi một mình y giúp Quang Vũ khởi nghiệp từ Côn-dương, đánh chiếm năm quận. Tất cả các đại tướng danh tiếng Trung-nguyên như Đặng Vũ, Ngô Hán, Sầm Bành, Mã Viện đều do một tay y tạo ra. Sau khi chiếm Kinh-châu, y được Quang Vũ phong cho tước Lĩnh-nam công, lĩnh Bình-nam đại tướng quân. Y cùng Hợp-phố lục hiệp kinh lược Lĩnh-nam. Các Thái thú đều quy phục, nhưng vẫn được giữ đất mình như giang sơn riêng. Chỉ hơn một năm sau, y đã tìm cách loại hết các Thái thú, nắm lấy binh quyền.
Nghiêm Sơn hỏi Đinh Công Dũng:
- Đinh tiên sinh! Hôm nay tôi lên đường điều tra vụ Ngũ-phương thần kiếm giết Tô Phương. Tôi nghe trước khi đi Đăng-châu, họ có ghé qua Lôi-sơn. Đinh tiên sinh có thấy gì khác lạ không?
Đinh Công Dũng gật đầu:
- Trước khi đi Đăng-châu, Tô công tử cùng Ngũ-phương kiếm có ghé tệ trang ở lại chơi hai ngày. Tiểu nhân thấy họ rất thân với nhau. Không ngờ tới Đăng-châu lại xảy ra sự chẳng lành.
Thình lình Nghiêm Sơn lên tiếng:
- Chúng tôi đang bàn chuyện riêng tư với nhau, người là cao nhân phương nào, tại sao lại nghe trộm, đâu có phải trượng phu?
Nói rồi, y cầm chung trà liệng về phía Phương Dung. Phương Dung kinh hồn, vì với nội công âm nhu, quy tức của nàng, ít ai khám phá ra được. Thế mà Nghiêm Sơn đã khám phá ra.
Chung trà hướng về phía nàng, kình lực kêu rít lên, đủ tỏ nội lực cường mãnh tuyệt luân. Phương Dung rút kiếm lên khoa một vòng. Kình lực âm nhu của nàng làm cho chung trà đổi chiều. Nàng phát một chiêu chưởng âm nhu, chung trà bay trở về phía Đinh Công Dũng. Đinh Công Dũng phát chưởng đỡ. Bốp một tiếng, chung trà vỡ tan tành.
Phương Dung định chạy, thì thấp thoáng một cái, bốn người đã bao vây nàng vào giữa: Đinh Công Dũng, Đinh Công Hùng, Nghiêm Sơn và nữ lang xinh đẹp.
Nghiêm Sơn hỏi Đinh Công Dũng:
- Cô nương này phải chăng là người quý trang?
Công Dũng lắc đầu:
- Không phải. Nó là người của phái Long-biên, được bọn phản tặc phái tới Mê-linh. Tôi vừa cho bắt về để giải lên phủ Tế-tác. Không ngờ, nó đã thoát ra ngoài được.
Nghiêm Sơn là người tinh tế, chàng đã cai quản hàng triệu người, nên nhìn Phương Dung, chàng đã đoán ra tám, chín phần:
- Cô này tuổi bất quá 17, 18 mà dùng một chiêu kiếm, vòng trên không, hoá giải kình lực chung trà của ta, làm cho chung trà đổi chiều tấn công Đinh Công Dũng, tất nàng là con nhà danh gia. Đinh Công Dũng nói không sai đâu.
Đinh Công Dũng dùng một thế cầm nã, chụp vai Phương Dung. Thấp thoáng một cái, nàng đã nhảy lui lại hai bước.
Nàng kêu lớn:
- Bình-nam đại tướng quân. Cứu tôi với!
Nghiêm Sơn ra hiệu cho Đinh Công Dũng ngừng tay, hỏi:
- Cô nương là đệ tử của cao nhân nào? Thân pháp cô nương là của phái Long-biên. Vậy cô nương với Long-biên song hiệp là chỗ thế nào
Phương Dung lắc đầu:
- Tôi không là gì của họ cả.
Nghiêm Sơn nói:
-Vậy cô nương là đệ tử của Mai Huyền Sương nữ hiệp phải không?
Phương Dung cũng lắc đầu. Nàng nói:
- Bình-nam đại tướng quân! Người hiện là Lĩnh-nam công, tức là ông vua đất Lĩnh -nam. Tôi nghe nói người xuất thân hiệp nghĩa. Xin người chủ trì cho tôi một chuyện.
- Cô nương cứ nói.
- Nếu trên đất Lĩnh-nam, có kẻ dùng sức mạnh, bắt cóc con gái có chồng về hãm hiếp, thì người có cần trừng trị nó không?
Nghiêm Sơn nói:
- Ai đã làm việc đó, cô nương cứ nói, tôi sẽ chặt đầu nó liền.
Phương Dung chỉ Đinh Công Dũng:
- Thì anh em tên này. Hôm trước trong đám cưới con gái Lạc-hầu trang Toàn-liệt lấy con trai Lạc-hầu trang Thượng-hồng, chúng nó đã kéo đến định bắt cô dâu. Sau bị cô dâu đánh thua, chúng đem thuốc độc hại người, rồi dùng kế bắt tôi với Trần Năng về để hãm hiếp. May tôi thoát ra được, còn Trần Năng, xin Lĩnh-nam công cứu nàng.
Mặt Đinh Công Dũng xám như tro. Y nói:
- Xin Quốc công đừng tin con nhỏ phản tặc này. Y thị bịa đặt ra đó.
Nói rồi, y nhảy tới chụp nàng. Ánh kiếm lấp lánh, Phương Dung rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa vào cổ Đinh Công Dũng. Đinh Công Dũng hoảng hốt ngửa cổ ra sau. Mũi kiếm như bóng với hình, đuổi theo. Y kinh hoàng lăn người xuống đất tránh khỏi, rồi vọt người dậy. Tuy y thoát chết, nhưng cũng bở vía.
Nghiêm Sơn kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Chiêu kiếm vừa rồi là chiêu gì? Rõ ràng đánh phải mà lại bật lên cao. Nếu ta là Đinh Công Dũng, ta cũng phải lộn ngửa như y mới tránh nổi. Cô bé này kiếm pháp cao minh thực.
Đinh Công Hùng nói:
- Con nhỏ này bịa chuyện nói xấu người. Ta bắt Trần Năng bao giờ? Ngươi chỉ nói láo.
Vèo một cái, một người từ bụi hoa hướng về phía Đinh Công Hùng đánh tới. Chưởng lực ào ào. Đinh Công Hùng vung chưởng đỡ. Bốp một tiếng, y bật lùi lại hai bước. Người đó lại tấn công liền ba chưởng. Đinh Công Hùng thối lui tới cạnh Nghiêm Sơn. Vừa lúc đó, chưởng thứ năm đánh tới, mạnh vô cùng. Nghiêm Sơn phất tay đỡ. Bình một tiếng, tay chàng thấy hơi tê tê.
Phương Dung nhìn lại thì ra Trần Năng. Nàng reo lên:
- Đây là Hùng phu nhân, nhũ danh Trần Năng. Chính bọn mi bắt chúng ta, mi còn chối được nữa không?
Nghiêm Sơn hỏi Trần Năng:
- Hùng phu nhân, người vừa sử dụng Phục-ngưu thần chưởng, chiêu đó là Vong ngưu ư sơn. Chiêu này phái Tản-viên đã bị thất truyền từ lâu. Đến Lục-trúc tiên sinh Lê Đạo Sinh, Đặng Thi Kế, Đặng Thi Sách cũng không biết, sao phu nhân lại biết?
Trần Năng nhìn Nghiêm Sơn cười:
- Bình-nam đại tướng quân, người quên tôi rồi sao?
Nghiêm Sơn nhìn Trần Năng. Chàng chợt nhớ lại một chuyện: Cách đây mấy năm, chàng ước hẹn với Khất đại phu Trần Đại Sinh, sư huynh của Lê Đạo Sinh đấu võ. Nếu chàng thắng, thì ông phải ra nhận chức Thái-thú Cửu-chân. Còn chàng bại, chàng phải làm theo một lời yêu cầu của ông. Chàng đấu với ông được chín chiêu thì bị thua. Chàng đành phải hứa làm cho ông một điều. Trong lúc đấu với Khất đại phu, chàng thấy cạnh đó có một cô gái nhỏ tuổi. Nhưng hôm đó là đêm trăng, chàng không nhận được mặt cô. Hôm nay, Trần Năng lên tiếng, chàng mới nhận ra.
Trần Năng nói:
- Nghiêm quốc công, những điều Quốc-công nói với sư phụ tôi, dù tôi có chết cũng không nói với bất cứ ai đâu.
Nghiêm Sơn nói với Đinh Công Dũng:
- Đinh tiên sinh! Cô này không phải là người của phản tặc đâu. Sư phụ cô với tôi là bạn tâm giao. Tôi biết người rất kỹ.
Rồi chàng quay lại hỏi Phương Dung:
- Cô nương sử dụng kiếm pháp Long-biên, vậy cô nương mới từ miền xuôi lên đây phải không?
Phương Dung chưa kịp trả lời thì nữ lang xinh đẹp đã cất tiếng ôn nhu nói:
- Này em! Em từ Long-biên lên đây, chị muốn hỏi em một vài tin tức, được không?
Nghiêm Sơn chỉ nữ lang:
- Đây là phu nhân của ta.
Phương Dung thấy nữ lang xinh đẹp, nói năng nhu nhã, nàng có cảm tình ngay, nên đáp:
- Tin tức phu nhân muốn hỏi là tin tức gì vậy?
Nữ lang nói:
- Tôi hỏi em, ở Long-biên có người nào họ Đào không?
Phương Dung liếc nhìn nữ lang, thầm nghĩ: Không biết nàng hỏi Đào nào? Có liên quan gì tới Đào đại ca không?
Nghĩ rồi, nàng trả lời lửng lơ:
- Tôi biết rất nhiều người họ Đào. Người chết có, người sống có. Người sắp chết cũng có. Người giỏi võ có, người giỏi văn có. Song tôi đi đường xa hết tiền, nếu phu nhân muốn biết tin tức một người họ Đào thì phải ban thưởng mười lạng vàng.
Nàng những tưởng đùa vậy cho vui, không ngờ, nữ lang gật đầu:
- Nếu em cho chị biết tin tức của người họ Đào, chị sẽ thưởng cho em bất cứ vật gì chị có.
Phương Dung gật đầu:
- Phu nhân là người lớn, không được nói dối trẻ con. Phu nhân là đệ nhất phu nhân Lĩnh-nam... Xin nhớ lời. Tôi có một người biết tất cả tin tức của Cửu-chân song kiệt Đào Thế Kiệt, Đinh Đại. Y biết cả tin tức của Đào Thế Hùng nữa... Ngặt một điều, y bị trúng độc của tên Đinh Công Dũng, đang hấp hối. Nếu phu nhân bắt Đinh Công Dũng đưa thuốc giải cứu y, y sẽ cho phu nhân tin tức.
Nữ lang đưa mắt nhìn Nghiêm Sơn. Nghiêm Sơn bảo Đinh Công Dũng, giọng uy nghiêm:
- Xin Đinh tiên sinh ban thuốc giải.
Đinh Công Dũng nói:
- Y trúng phải chất độc của con tằm núi, pha với nọc độc lá han. Không có thuốc nào chữa được cả. Duy chỉ dùng ma hoàng, tiá tô, gừng tươi nấu lên uống thì kéo dài mạng sống được ba năm.
Nữ lang nhảy lên ngựa. Thân pháp nàng đẹp vô cùng. Nghiêm Sơn nói với Phương Dung, Trần Năng:
- Chúng ta đi thôi.
Bốn ngựa hướng trang Thượng-hồng phi như bay. Từ xa xa, Phương Dung thấy trong trang khói bốc lên ngùn ngụt. Nàng la lớn:
- Thôi, chết rồi. Chúng ta mắc kế điệu hổ ly sơn của anh em họ Đinh rồi!
Bốn người đến cổng trang đã thấy có mấy xác chết của tráng đinh Thượng-hồng. Bên trong có sáu người cỡi ngựa chỉ huy tráng đinh Lôi-sơn tấn công tráng đinh Thượng-hồng. Bên phía Thượng-hồng, Hùng Bảo đốc chiến, có vẻ yếu thế lắm rồi. Phương Dung, Trần Năng nhảy xuống ngựa. Ánh kiếm lấp lánh. Hai nàng đi đến đâu, tráng đinh Lôi-sơn rơi đầu đến đó.
Nữ lang ngồi trên mình ngựa thấy Đào Kỳ nằm ở sân, do hai tráng đinh Thượng-hồng chăm sóc. Nàng xông vào trùng vây, đánh liền năm chưởng. Phương Dung nhận ra chiêu Hải triều lãng lãng của phái Cửu-chân. Vòng vây dãn ra một khoảng. Nữ lang lách mình một cái đã lọt vào trong. Nàng đến bồng Đào Kỳ lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Phương Dung nghĩ đến vụ Tường Quy, nàng cho rằng nữ lang cũng là loại người trắc nết, nên nổi giận, cầm kiếm đâm liền. Nghiêm Sơn đưa kiếm gạt đánh choang một cái. Phương Dung đổ quạu:
- Ngươi là vua Lĩnh-nam, để vợ đi ôm trai, không biết nhục, sao còn đỡ kiếm của ta?
Đào Kỳ đã tỉnh. Chàng vẫy tay gọi Phương Dung:
- Em Dung, không được vô lễ. Đây là tam sư tỷ của anh.
Nghiêm Sơn, Trần Năng, Phương Dung cùng rút kiếm ra tấn công đám tráng đinh Lôi-sơn. Chỉ mấy chiêu đã giết trên mười người. Chúng kinh hoảng, hô lên một tiếng báo nguy, rồi cùng bỏ chạy.
Hùng Bảo thúc tráng đinh đuổi theo. Trần Năng cản lại, nói:
- Chúng ta phải thu xếp mọi việc ở đây trước đã. Không nên đuổi theo.
Hùng Trọng, Hùng Bảo điều khiển tráng đinh chữa cháy, thu dọn xác chết. Trần Năng thì băng bó cho những người bị thương.
Phương Dung bảo Hùng Trọng:
- Hùng hầu, bọn chúng tới đây từ bao giờ?
Hùng Trọng buồn bã đáp:
- Khi cô nương với Trần Năng vừa đi khỏi, thì chúng kéo tới trên năm trăm tên. Không nói, không rằng đánh vào hai mặt nam và đông. Hùng Bảo giữ mặt đông. Sư thúc giữ mặt nam. Chúng đánh tới trưa mà không vào được, tráng đinh chết có hơn mười tên. Quá ngọ, sư thúc bị lên cơn suyễn ngất đi. Hàng ngũ Thượng-hồng rối loạn, vì vậy chúng lọt được vào vòng ngoài của trang. Tôi với Bảo thủ vòng trong, những tưởng sẽ nguy đến nơi, may nhờ cô nương về kịp.
Hùng hầu không hổ là người lãnh đạo. Sau trận đánh, ông vẫn bình tĩnh như thường. Ông liếc mắt nhìn Nghiêm Sơn, Thiều Hoa, hỏi Trần Năng:
- Quý khách đây là ai? Sao lại ra tay nghĩa hiệp trợ giúp chúng ta trong cơn nguy biến?
Trần Năng chỉ Nghiêm Sơn và Thiều Hoa:
- Thưa bố, vị này là Lĩnh-nam công. Còn vị này là phu nhân của người.
Với địa vị Lạc-hầu, Hùng hầu thường chỉ gặp đến cấp Huyện-lệnh đã là ghê gớm lắm rồi, chẳng mấy khi gặp được Thái-thú, huống hồ đối với Lĩnh-nam công? Hùng Trọng thất kinh, vội kính cẩn ra mặt:
- Lạc-hầu trang Thượng-hồng xin tham kiến Quốc-công, đa tạ Quốc-công đã ra tay cứu viện.
Nghiêm Sơn phất tay, một kình lực nhu hòa đỡ Hùng Trọng dậy, không cho dùng đại lễ. Nghiêm Sơn nói:
- Hùng hầu! Tôi ăn ở, cai trị không có đức nên để kẻ ác tới xâm phạm trang ấp của người. Dù đây là dã tâm của Đinh Công Dũng, nhưng tôi là Lĩnh Nam công, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. Hùng hầu yên tâm, tôi sẽ xử vụ này theo đúng luật lệ của bản triều.
Hùng Trọng là giòng dõi Hùng-vương, coi người Hán như cựu thù. Vì luật lệ, ông phải hành đại lễ với Nghiêm Sơn. Khi thấy Nghiêm Sơn ở địa vị tối cao, mà giản dị, không hách dịch như những huyện lệnh, thái thú, ông đã thấy cảm tình. Nghiêm Sơn còn tự nhận là không có đức, nên Đinh Công Dũng mới làm loạn, lại còn hứa sẽ xử vụ này theo luật. Ông mừng lắm, kính cẩn mời Nghiêm Sơn với Thiều Hoa vào nhà khách, truyền làm tiệc đãi đằng.
Hoàng Thiều Hoa đặt Đào Kỳ xuống sập, rồi hỏi:
- Tiểu sư đệ! Em lớn quá rồi, tại sao em lại bị bệnh? Mấy năm nay chị nhớ em chết đi được. Chị tìm em khắp nơi mà không thấy.
Nàng thiết tha săn sóc Đào Kỳ như mẹ săn sóc con. Đào Kỳ đã tỉnh, chàng vẫy tay gọi Phương Dung:
- Phương Dung, lại ra mắt sư tỷ của anh đi.
Từ lúc bị lầm lẫn, tỏ ý ghen tuông, Phương Dung xấu hổ đứng yên, không biết nói sao. Bây giờ được Đào Kỳ gọi, nàng mới lên tiếng:
- Sư tỷ! Chị là người lớn xin đừng chấp. Em chưa gặp sư tỷ lần nào, nên vô phép.
Thiều Hoa cười, hỏi Đào Kỳ:
- Cô nương đây là ai?
Đào Kỳ đáp:
-...Là Nguyễn Phương Dung, con gái của chưởng môn phái Long-biên.
Hoàng Thiều Hoa à lên một tiếng:
- Đúng là danh gia đệ tử. Hèn chi kiếm thuật thần thông. Mấy chiêu kiếm em đánh Đinh Công Dũng, nếu chị là y, cũng chỉ có nước chịu chết.
Hoàng Thiều Hoa vẫy tay gọi Hùng Bảo:
- Đồ nhi! Con đến ra mắt tiểu sư thúc đi.
Hùng Bảo đến trước Thiều Hoa thụp xuống lạy:
- Đệ tử là Hùng Bảo, xin kính cẩn ra mắt sư nương.
Đào Kỳ chỉ Hùng Bảo cười:
- Ngay buổi đầu tiên gặp Hùng Bảo, em đã biết y là đệ tử của Cửu-chân. Bảo với em đã nhận nhau từ hôm mới gặp. Tuy Bảo không nói ra, nhưng em cũng biết sư phụ của Bảo là sư tỷ.
Thiều Hoa nói:
- Cách đây mấy năm, trên đường về thăm quê, ta gặp Bảo. Thấy Bảo là con cháu Hùng-vương, ta thu Bảo làm đồ đệ. Ta cấm không cho Bảo tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Vì vậy, hồi nãy Bảo thấy ta mà không dám ra hành lễ, cho đến lúc ta gọi, Bảo mới dám ra mắt.
Nàng nhìn Phương Dung cười:
- Em cưới vợ bao giờ? Chị có cô em dâu vừa xinh đẹp, vừa con nhà danh gia, kiếm thuật thần thông...
Đào Kỳ ngắt lời:
- Chúng em chưa thành vợ chồng. Chú Hùng đã đến Cối-giang cầu hôn. Cha mẹ đôi bên đều vui lòng, nhưng em muốn ngày cưới phải có bố mẹ với sư tỷ, nên còn hoãn lại.
Thiều Hoa hỏi:
- Từ hồi lạc nhau ở Long-biên đến giờ, em ở đâu?
Đào Kỳ thuật lại chi tiết mọi sự việc xảy ra. Đến chỗ chàng viết thơ nhắn Nghiêm Sơn, thì Nghiêm Sơn ngắt lời:
- Thư sư đệ viết cho ta, ta không nhận được. Ta không biết sư đệ ở Thái-hà trang. Chứ nếu ta biết, đã cho người đi đón sư đệ về cho sư tỷ rồi. Sư tỷ của em, không tìm được em, ăn không thấy mùi vị, ngủ không yên giấc, ta vui thế nào được?
Phương Dung xen vào:
- Như vậy Lê Đạo Sinh đã bịa ra chuyện đại ca viết thơ gửi gấm Đào đại ca cho y. Không biết y làm vậy để mưu đồ việc gì đây?