watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:52:0328/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 20

Hồi 20b


Đinh Công Dũng hỏi lại:
- Có vị động chủ, trang chủ nào có ý kiến nữa chăng?
Trang chủ Thượng Hồng là Hùng Trọng đứng lên giữa đài, nói:
- Thưa các anh hùng thiên hạ! Lời Đinh lão trang chủ nói rất đúng. Chúng ta sống lẻ tẻ, không những bị ăn hiếp, mà việc canh tác, ngư nghiệp cũng không phát triển được. Nay, nếu chúng ta hiệp lại làm một, người người coi nhau như trong gia đình, còn gì tốt đẹp hơn?
Nỗi lo lắng nhất của Đinh Công Dũng là trang Thượng-hồng và Toàn-liệt, vì hai nơi đó xưa nay vẫn chống đối y. Nay y thấy Hùng Trọng tán đồng thì y không khỏi ngạc nhiên. Tưởng mình nghe lầm, y hỏi lại:
- Hùng hầu, như vậy là hầu tán thành?
Hùng Trọng nói:
- Đúng, tôi tán thành việc hợp nhất 36 trang, động làm một.
Đinh Công Dũng không tin ở tai mình nữa, y hỏi tiếp:
- Ý kiến của Hùng hầu coi như đã xong, còn ý kiến của Trần hầu?
Trần Năng đứng dậy nói:
- Cha tôi mới qua đời, tôi tạm quyền thay thế. Nay tôi đã làm dâu họ Hùng, ý kiến của bố chồng làm sao, tôi cũng đồng ý như vậy. Nhưng có một điều tôi hỏi Đinh lão gia: Ai sẽ là người thống lĩnh toàn thể 36 trang, động chúng ta?
Đinh Công Dũng nói:
- Việc thống nhất 36 trang, động đã xong. Bây giờ tới lượt đề cử ai là người thống lĩnh. Xin các động chủ, trang chủ cho biết ý kiến? Theo thiển kiến của tôi, người thống lĩnh phải là người đạo cao, đức trọng, võ công cao cường mới xứng đáng.
Lập tức có tiếng nhiều người cùng hô lớn:
- Đinh lão tiên sinh! Đinh lão tiên sinh!
- Lôi-sơn tam hùng!
Đợi cho tiếng hô dứt, Trần Năng mới nói:
- Tôi không phục! Tôi không phục!
Cử tọa im phăng phắc, hướng vào nàng. Trần Năng để cho mọi người im lặng, rồi nàng dõng dạc kể tất cả những hành vi của Đinh Công Dũng trong việc hại trang Toàn-liệt và Thượng-hồng với mọi người. Đinh Công Thắng nói:
- Theo ý Hùng phu nhân, ai mới là người xứng đáng thống lĩnh 36 trang, động chúng ta? Có lẽ là phu quân của nàng chăng?
Trần Năng lắc đầu:
- Phu quân của tôi tuổi trẻ, tài sơ, đâu dám với cao. Nhưng Đinh lão trang chủ vừa nói: Phải là người đạo cao, đức trọng, võ công cao cường phải không? Tôi xin cử một người hùng tài đại lược, võ công hơn đời, không ai chê được một điểm nào cả.
Nàng ngưng lại, làm mọi người ngơ ngác, tự hỏi:
- Ai? Ai đây nhỉ?
Trần Năng nghĩ một lúc rồi chỉ vào khán đài của phái Tản-viên:
- Tôi xin đề cử Tản-viên song phượng Nhị Trưng. Nhị Trưng võ công cao cường, ôn nhu đức hạnh, đạo cao đức trọng. Ai dám chê thì xin lên tiếng?
Đinh Công Hùng nói:
- Đã đành Nhị Trưng đạo cao đức trọng, võ công hơn đời, nhưng người có liên hệ gì với Nam Mê-linh chúng ta?
Trần Năng cãi:
- Sao lại không? Tôi xin hỏi Nhị Trưng hiện là trang chủ trang nào vậy?
Đinh Công Hùng nói:
- Dĩ nhiên Nhị Trưng là trang chủ của 72 trang Bắc Mê-linh. Trần Năng nói:
- Như vậy sao lại bảo không liên hệ với Mê-linh chúng ta? Nam hay Bắc cũng là Mê-linh.
Đinh Công Hùng tắc họng, không nói được nữa. Một trang chủ của 36 trang, động Nam Mê-linh nói:
- Phải là một người trong 36 trang, động của chúng ta mới được. Bây giờ tôi đề nghị: Trong tất cả những người của 36 trang, động Nam Mê-linh, ai muốn tranh chức thống lĩnh thì lên đài. Mỗi trang động chỉ được cử một người thôi. Sau đó, dùng võ công ăn thua, ai thắng thì làm thống lĩnh.
Lập tức quảng trường ồn lên. Trong nhóm Toàn-liệt, Thượng-hồng bàn luận xôn xao. Phương Dung đề nghị:
- Bây giờ Hùng phu nhân đại diện Toàn-liệt, còn phía Thượng-hồng thì tôi ra. Sau khi thắng được lão Đinh, tôi sẽ nhường cho phu nhân, nên chăng?
Đào Kỳ nói:
- Hay là để Hùng Bảo đại diện Thượng-hồng, còn Phương Dung đại diện Toàn-liệt? Với Hùng Bảo, tôi có thể mách nước cho được.
Mọi người thấy rằng Hùng Bảo và Trần Năng đều không phải là đối thủ của Đinh Công Dũng. Cuối cùng đành theo đề nghị của Phương Dung. Về phía họ Đinh thì Đinh Công Dũng ra tranh tài. Về phía các trang khác thì có trang Đỗ-xá cử một nữ lang tên là Lê Ngọc Trinh.
Hồ Đề đứng dậy, nói:
- Đấu võ phải có quy củ, có trọng tài. Vậy quy củ như thế nào? Ai sẽ là trọng tài?
Người này đề cử một người, người kia đề cử một người, quảng trường ồn ào hẳn lên.
Cuối cùng, Đặng Thi Sách là người có tiếng tăm, được cử làm trọng tài.
Ông đứng lên nói:
- Trước mặt, chúng ta có bốn đấu thủ đại diện: Lôi-sơn thì Đinh Công Dũng tiên sinh. Toàn-liệt thì Hùng phu nhân. Thượng-hồng thì Nguyễn Phương Dung cô nương. Đỗ-xá thì Lê Ngọc Trinh cô nương. Tôi viết bốn cái thăm bỏ vào một cái hộp. Tôi dùng một con chim gắp thăm. Nó gắp hai cái thứ nhất, trúng hai đấu thủ nào thì đấu với nhau. Còn lại hai đấu thủ khác sẽ đấu với nhau. Sau đợt đầu, có hai người thắng. Bấy giờ hai đấu thủ sẽ vào chung kết.
Ông vỗ tay một cái, người hầu đưa đến con két, lông xanh mướt, mỏ đỏ tươi. Ông vỗ tay cái nữa, con két mổ hai cái thăm ra: Phương Dung đấu với Đinh Công Dũng. Còn lại, Lê Ngọc Trinh sẽ đấu với Trần Năng.
Đặng Thi Sách nói lớn:
- Bây giờ tôi xin nhắc lại thể lệ cuộc đấu: Hai bên được dùng vũ khí, chưởng, quyền đấu với nhau. Cấm dùng ám khí, cấm không cho người ngoài can thiệp. Hai bên chỉ đấu với nhau đến 30 hiệp. Quá 30 hiệp là hòa. Cấm không được sát hại nhau. Nếu bên này đánh bên kia tử thương, coi như thua cuộc.
Đào Kỳ dặn Trần Năng:
- Hùng phu nhân, tôi không rõ võ công, chiêu số của Lê Ngọc Trinh, rất khó mà đoán. Nhưng phu nhân nên nhớ: Nếu thấy đối phương dùng nhu thì phải đánh rất gấp, phải thủ thắng trong vòng từ 10 tới 15 chiêu. Với công lực của phu nhân, sau 15 chiêu, sức sẽ giảm dần. Còn nếu đối phương dùng cương thì cứ cầm chừng cho đủ 30 chiêu cho hòa thì tốt hơn.
Lê Ngọc Trinh là một thiếu nữ tuổi khoảng 21, 22, dáng người đậm đà, xinh đẹp. Nàng khoanh tay đứng giữa đài. Trần Năng cũng thượng đài. Đặng Thi Sách nói:
- Cuộc tranh tài thứ nhất bắt đầu: Lê Ngọc Trinh cô nương, đại diện trang Đỗ-xá đấu với Hùng phu nhân trang chủ Toàn-liệt.
Trần Năng đứng thủ, chưa muốn ra tay. Nàng để ý thấy Lê Ngọc Trinh lấy mũi giày chùi trên đài. Nàng nhìn lại thì thấy chữ Hòa. Trần Năng hiểu ý, gật đầu. Lê Ngọc Trinh tấn công trước. Võ công nàng cũng là võ công Tản-viên như Trần Năng. Bấy giờ Trần Năng mới tỉnh ngộ: Thì ra Lê Ngọc Trinh đã biết nàng là đồng môn, nên mới đề nghị hòa.
Khi Lê Ngọc Trinh xuất chiêu, thì Đào Kỳ lẫn nhóm Thi Sách, Nhị Trưng đều kêu lên, kinh ngạc:
- Úi cha!
Đầy vẻ ngạc nhiên, Đào Kỳ tự hỏi:
- Cô này là ai? Tại sao lại có chưởng pháp giống của Tản-viên như vậy?
Chàng liếc nhìn sang chỗ Đặng Thi Sách, thì thấy ông lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Chính Thi Sách cũng ngạc nhiên:
- Mình là chưởng môn Tản-viên mà sao không biết cô này là đệ tử ai? Cả đến Trần Năng cũng sử dụng võ công phái mình mà mình cũng không biết. Không lẽ cả hai đều là đệ tử của sư thúc Nguyễn Thành Công? Sư thúc tuyệt tích đã lâu, tại sao lại thu đệ tử?
Nhưng ông chợt tỉnh ngộ, vì nhận thấy cách biến chiêu của hai người đều giống nhau. Chính chỗ biến chiêu đó, khi cha ông dạy ông, có nói rằng người đã quên mất. Nay thấy hai thiếu nữ sử dụng đầy đủ, ông đờ người ra nhìn. Trong đầu óc ông đầy nghi vấn:
- Hay họ là đệ tử thái sư thúc Lê Đạo Sinh?
Hai thiếu nữ trẻ tuổi, sử dụng cùng một thứ võ công dương cương cực mạnh đấu với nhau, khiến mọi người ngây mặt ra nhìn. Bỗng Thi Sách hô lớn:
- Ngừng tay!
Hai người thu chưởng về, đồng chắp tay:
- Bái phục! Bái phục!
Thi Sách tuyên bố:
- Hai vị: Hùng phu nhân và Lê Ngọc Trinh cô nương đấu quá 30 hiệp không phân thắng bại, theo thể lệ như thế là hòa. Xin mời xuống đài.
Trần Năng trở về chỗ, hỏi Đào Kỳ:
- Sư thúc, sư thúc thấy thế nào?
Đào Kỳ nói:
- Tôi thấy dường như cả phu nhân lẫn Lê cô nương đều không dùng hết lực, giống như sư huynh, muội dợt võ với nhau vậy.
Trần Năng nói:
- Vì cô nương đó dùng chân viết chữ Hòa trên đài. Ý nàng muốn hòa với cháu, nên cháu cũng không dùng hết sức. Chắc chắn nàng biết rõ chân tướng cháu, mà cháu không biết rõ nàng. Có thể nàng là học trò của sư phụ cháu sai đến tiếp viện cho cháu cũng nên.
Trận thứ nhì, Phương Dung đấu với Đinh Công Dũng. Công Dũng vừa lên đài thì bốn phương trống đánh, người hò reo ầm ĩ. Y chắp tay chào bốn phía rồi đứng giữa đài, thái độ cực kỳ ngạo mạn. Phương Dung từ dưới đài tung mình nhảy lên. Nàng mặc chiếc áo xanh, dây lưng đỏ trông rất đẹp. Đinh Công Dũng thì to lớn, nàng thì nhỏ bé, trông không xứng chút nào.
Đinh Công Dũng nói:
- Nguyễn cô nương, lão già này mắt kém, không biết vị cao nhân nào đã tạo được một đệ tử tài ba như cô nương?
Phương Dung nói:
- Tôi học võ với bố tôi.
Đinh Công Dũng đã được báo cáo rằng thiếu nữ này từ Long-biên mới lên. Y nghĩ thầm:
- Hôm trước nàng sử dụng một thế kiếm đã làm Đinh Công Hùng suýt chết. Nghiêm Sơn hỏi nàng liên hệ thế nào với Mai Huyền Sương, Long-biên nhị hiệp, y thị đều chối. Thế thì y thị thuộc phái nào? Tuy nhiên y thị mới từng ấy tuổi đầu, ta há sợ sao?
Y làm mặt anh hùng nói với Đặng Thi Sách:
- Tôi dùng chưởng đấu với kiếm của Nguyễn cô nương, nếu chẳng may tôi lỡ chết hoặc bị thương, chẳng qua là vô tình, xin vẫn để cho cô thắng.
Y đứng khoanh tay, nhường cho Phương Dung ra tay trước. Phương Dung rút kiếm vòng lên không rồi chỉ xuống đất, đó là thế Tạ thiên, bái địa, một thế kiếm dùng để chào trước khi giao đấu... Đinh Công Dũng phóng hư chưởng đánh trả:
- Nguyễn cô nương không nên khách sáo.
Chưởng của y bao hàm âm nhu, biến hóa rất kỳ dị. Phương Dung vung kiếm đánh liên tiếp mười chiêu, y đều phản đòn được cả. Nàng chợt nghĩ:
- Đã vậy, ta đánh hư chiêu.
Nàng quay kiếm vòng lên không chuyển sang phải, sang trái toàn hư chiêu.
Đinh Công Dũng ngơ ngác tự hỏi:
- Kiếm này là kiếm gì vậy?
Y mải nghiên cứu kiếm thuật, thoáng một cái đã qua 20 chiêu. Y vội vàng hít hơi, dùng hết sức phóng một chưởng. Phương Dung vung kiếm đâm vào giữa chưởng của y. Y định thu chưởng về, nhưng không kịp nữa. Sột một cái, tay y bị xuyên thủng. Người Phương Dung bay bổng khỏi đài, rơi xuống đất. Nhưng nàng đạp chân phải một vật gì mềm mềm, thì ra con ngựa ô thấy chủ rơi xuống, nó phóng lại đỡ chân nàng. Phương Dung đạp lên lưng nó trở lại đài.
Đinh Công Dũng nói:
- Nguyễn cô nương, tuy cô nương đả thương được ta, nhưng cô nương rơi xuống đài là thua rồi.
Phương Dung cãi:
- Hồi đầu Đặng chưởng môn có nói: Ai rơi xuống đất là thua, ai có người trợ giúp là thua. Nay tôi đâu có rơi xuống đất? Đâu có người trợ giúp?
Đinh Công Dũng đành chịu nàng có lý. Y đổ quạu, vung chưởng đánh liền. Đào Kỳ hô lớn:
- Tam hư thất thực. Tử, tử, sinh, sinh.
Phương Dung tỉnh ngộ, rút kiếm xoẹt, xoẹt, xoẹt phóng liền ba chiêu. Đinh Công Dũng lùi đến mép đài. Y vung chưởng bổ lên đầu Phương Dung. Nàng muốn ngộp thở, ngã lăn trên đài. Đinh Công Dũng nhảy đến phóng tiếp một chưởng. Phương Dung áp dụng lý thuyết Tử, tử, sinh, sinh phóng liền 9 chiêu. Ba chiêu xuyên qua ngực Đinh Công Dũng. Y nhảy vọt lên cao, bóp cổ nàng. Nhưng người y đã hết kình lực, mắt trợn lên rồi buông nàng ra.
Đinh Công Thắng, Đinh Công Minh cùng nhảy lên đài phóng chưởng đánh Phương Dung. Đặng Thi Sách, Trưng Nhị vội nhảy lên đỡ chưởng hai người. Chưởng lực của Thi Sách, Trưng Nhị là Phục ngưu thần chưởng, hùng mạnh vô cùng. Binh, binh bốn chưởng gặp nhau. Thi Sách, Trưng Nhị đứng nguyên còn Đinh Công Minh và Đinh Công Thắng lùi lại hai bước, oẹ một tiếng, khạc ra một búng máu.
Đặng Thi Sách nói:
- Thứ lỗi, thứ lỗi.
Trưng Nhị xuống đài, Đặng Thi Sách nói:
- Nguyễn cô nương đánh tử thương Đinh lão, trái với thể lệ, như vậy, trang Thượng-hồng thua cuộc. Nhưng Đinh lão tử thương rồi. Vậy chỉ có Hùng phu nhân với Lê cô nương rút thăm. Ai được thì làm thủ lĩnh.
Ông viết hai cái thăm, bỏ vào hộp, vỗ tay một cái, nói:
- Lê cô nương lớn tuổi hơn rút trước.
Lê Ngọc Trinh thò tay vào rút, nàng mở ra thì là thăm trắng.
Đặng Thi Sách nói:
- Như thế, Lê cô nương thua cuộc. Tôi tuyên bố Hùng phu nhân thắng cuộc. Từ nay Hùng phu nhân thống lĩnh toàn thể 36 trang động Nam Mê-linh.
Trần Năng lên đài giữa tiếng vỗ tay của bốn phương anh hùng. Hồ Đề lên đài chắp tay nói:
- Đại diện 72 động vùng Tây vu và rừng Thiên-sớ, tôi xin kính mừng tỷ tỷ giữ chức thống lĩnh 36 động Nam Mê-linh. Từ đây đến Thiên sớ, đường không xa. Nếu tỷ tỷ có gì cần đến, xin cứ gọi. Tôi sẵn sàng.
Ý Hồ Đề muốn nói, Trần Năng có bị đám dư đảng của Đinh lão gây sự thì Hồ Đề sẵn sàng tiếp ứng.
Đặng Thi Sách cũng chắp tay nói:
- Phái Tản-viên cũng xin cáo từ, Hùng phu nhân, Mê-linh Nam, Bắc từ nay có nhau.
Trần Năng tiễn quan khách về hết rồi mới nói:
- Từ nay 36 động chúng ta thống nhất một nhà. Tôi xin đề nghị đặt tên cho trang chúng ta là Lôi-sơn.
Đám đệ tử của Đinh gia đang căm hận về cái chết của Đinh Công Dũng, nay Thấy trần Năng đặt tên cho châu mới của mình là Lôi-sơn, tức biệt hiệu của Đinh Công Dũng, thì uất hận dần dần tiêu tan.
Trần Năng nói:
- Tuy chúng ta có châu rồi, nhưng trong châu các trang, động vẫn giữ nguyên tên cũ. Các trang chủ, động chủ vẫn ở chức vụ điều khiển trong trang, động của mình. Riêng trang Lôi-sơn, xin lão tiên sinh Đinh Công Hùng giữ cho.
Nói rồi, nàng xuống đài, lên ngựa cùng mọi người trở về Thượng-hồng. Về tới nơi, Phương Dung nói:
- Tôi không ngờ chưởng lực của Đinh Công Dũng mạnh đến thế. Nếu không có con ngựa Ô thì tôi thua rồi. Võ công của lão này không thua sư thúc Đào Thế Hùng là bao. Có lẽ ngang với cha tôi chứ không ít. May nhờ có con ngựa Ô, chứ không thì thua rồi.
Đào Kỳ nói:
- Việc trước mắt, chúng ta phải tổ chức lại châu Lôi-sơn. Đinh Công Dũng tuy chết nhưng đệ tử thế lực của Đinh gia còn mạnh. Nếu chúng ta không tổ chức thành hệ thống, thì rút cục cái tên châu Lôi-sơn chỉ có tiếng, mà không có thực lực. Hùng phu nhân lấy quyền châu trưởng lệnh cho các trang, động đặt đội quân của họ dưới quyền điều động trực tiếp của ta. Các trang động có muốn sinh sự cũng không làm gì được.
Chúng ta chia ra như sau: Năm người làm một Ngũ, năm Ngũ tức 25 người làm một Lượng, bốn Lượng tức 100 người làm một Tốt. Năm Tốt tức 500 người làm một Lữ. Năm Lữ tức 2.500 người làm một Sư. Đó là lực lượng nòng cốt. Cứ bốn Lữ làm việc, thì có một Lữ tập luyện trong vòng 10 ngày. Ngoài ra trai tráng từ 15 đến 18 tuổi mỗi tháng phải luyện tập trong 5 ngày, và họ cũng được tổ chức thành một Lượng. Đến tuổi 18 họ được sung vào lực lượng chính. Người trên 36 tuổi thì được xếp thành những lượng trừ bị, khi cần thì dùng đến. Những ngày đi tập được phát lương thực đầy đủ.
Về ruộng đất chia đều theo lối đầu người, không kể nam, nữ, già trẻ, lớn bé. Nếu trong trang có người phải sung vào Sư đi chinh chiến xa, trong trang phải làm ruộng cho người đó. Nhà con một, người có cha mẹ tàn tật thì chỉ sung vào các lượng trừ bị mà thôi.
Về cách luyện quân tôi sẽ chỉ sau.
Nguyên hồi ở trang Thái-hà, Đào Kỳ đã học binh thư của Khương thái-công, Tô Võ Tử, Ngô Khởi nên chàng rất rành cách tổ chức. Nay chàng đem ra dạy cho Hùng Bảo để quản trị châu Lôi-sơn.
Chàng lại chỉ cho Trần Năng gởi người về Luy-lâu, Long-biên mua quặng sắt, mướn thợ về rèn binh khí. Dạy cho người trong trang biết luyện sắt thép, chế binh khí. Chàng còn ra lệnh cho trang Văn-lạc thống thuộc châu Lôi-sơn. Ngược lại châu Lôi-sơn sẽ giúp cho trang Văn lạc lương thực, lừa, ngựa,.v.v...
Hơn nửa tháng sau, một đêm Đào Kỳ đang luyện võ cho Hùng Bảo, Trần Năng, thì chàng lên cơn suyễn đến ngất đi hơn giờ sau, mới tỉnh dậy. Người chàng mệt nhừ, không còn chút kình lực nào.
Phương Dung đứng cạnh chàng an ủi, chà sát lưng cho hạ cơn suyễn. Chàng vừa tỉnh dậy, thì thấy dưới ánh trăng, một bóng người mặc quần áo lụa xanh. Nhìn kỹ, đó là một phụ nữ. Chàng giật mình hỏi:
- Chẳng hay người là ai? Đêm khuya đến đây có việc gì?
Người đó dường như không có ác ý, từ bóng tối bước ra, mặt bịt kín, chỉ để hở hai con mắt. Phương Dung lên tiếng:
- Ngươi tuy bịt mặt, nhưng ta cũng biết ngươi là ai rồi.Ngươi có cái lưng ong, tay chân dài, dáng tha thướt, thì ngươi là người đẹp lắm. Người đẹp như vậy thì cũng dễ tìm ra tông tích.
Người đó vẫy Hùng Bảo, Hùng Bảo tiến tới trước mặt hỏi:
- Cô nương là ai? Giá lâm tệ trang có điều chi dạy bảo?
Người đó nhảy vút lên cao, hai tay chụp xuống như con chim vồ mồi. Hùng Bảo trầm người xuống đinh tấn, hai tay biến thành cầm nã, bắt xuống hai trảo người đó. Người đó biến từ trảo ra chỉ, đâm vào mắt chàng. Hùng Bảo phải lộn người đi mới tránh khỏi, kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Đào Kỳ cũng suýt kêu lên, vì người đò sử dụng ba tuyệt chiêu của phái Cửu chân. Những chiêu đó chỉ dạy cho nội đồ. Kình lực đó mạnh ngang với cô em họ Đào Phương Dung của chàng. Đào Kỳ nhìn kỹ, thấy người đó cao hơn Đào Phương Dung một chút, có lẽ tuổi ngang nhau.
Hùng Bảo lên tiếng:
- Cô nương sử dụng võ công Cửu chân, vậy chúng ta cùng môn hộ. Cô nương là ai? Tại sao lại bịt mặt như vậy?
Người đó không nói, tiếp tục tấn công Hùng Bảo. Hùng Bảo đem hết sức ra chống lại. Công lực người đó không phải tầm thườngf. Nếu chàng không được Đào Kỳ chỉ điểm cho mấy tháng qua, thì chàng đã bị thua từ hiệp thứ mười rồi. Đấu chừng năm mươi hiệp, người đó nhảy lùi lại.
Nàng thở dài một tiếng, rồi hướng vào Đào Kỳ tấn công. Đào Kỳ chỉ hóa giải chứ không phản công. Người đó tấn công đến trên một trăm chiêu, thủy chung Đào Kỳ cũng chỉ chiết giải. Người đó nhảy lùi lại, thở dài:
Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Ta nghe lời sư phụ, hơn nữa vì sự nghiệp phục quốc của Lĩnh-Nam, nên mới tới đây trao thuốc giải cho ngươi. Thuốc này chỉ khiến cho ngươi không chết mà thôi. sau đó, ngươi phải tìm Khất đại phu, may mới thoát chết. Còn ta là ai, sau này ngươi sẽ biết. Việc họ Đinh, ta bảo đảm, không ai gây sự với các ngươi nữa đâu. Người đó đưa cho Đào Kỳ bình thuốc rồi phóng vào đêm tối. Đào Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Phương Dung:
- Em đoán thử xem, người đó là ai?
Phương Dung lắc đầu:
- Người này vai vế ngang với Hoàng sư tỷ. Chắc y thị là người Lôi-sơn, nghĩ tình đồng môn mà giúp đỡ chúng ta.
Trần Năng hỏi:
- Thuốc này có thể là thuốc độc không?
Phương Dung lắc đầu:
- Nếu y thị có ác ý, thì chẳng cần cho thuốc, một tháng sau, Đào đại ca cũng chết. Hơn nữa người đó là đệ tử của Đào trang không lẽ lại đi giết con út của chưởng môn? Đào trang đâu có phản đồ?
Đào Kỳ ngẫm nghĩ thấy Phương Dung có lý. Chàng cầm hai viên thuốc bỏ vào miệng nuốt. Chỉ một lát sau, chàng ho lên một tiếng, khạc ra một bãi đờm. Bao nhiêu cái khổ sở vì tức ngực, nghẹt thở đều chấm dứt. Chàng mừng lắm nói:
- Thuốc này là thuốc giải thực rồi. Vậy mà hôm trước Đinh Công Dũng bảo là không có. Thế ra y chẳng tử tế gì với Nghiêm đại ca.
Được hơn nữa tháng chàng nhắc Trần Năng:
- Ngày trăng tròn là ngày phu nhân có hẹn tương hội với tôn sư. Vậy nhớ hỏi người cách trị bệnh cho ta.
Trong suốt mấy ngày qua, Đào Kỳ tuy không nói ra, nhưng đêm đêm, thường thấy tức ngực khó thở. Chàng muốn vận khí luyện công mà không được. Chàng thường bị cơn suyễn hành hạ khổ sở. Song may mắn là cơn suyễn đó, mỗi ngày chỉ lên có một lần thôi.
Đúng ngày trăng tròn, Trần Năng cùng Đào Kỳ tới chỗ tương hội cùng sư phụ.
Hai người ngồi chờ tới lúc trăng lên cao cũng không thấy ông đến. Hai người đã định ra về thì thấy có tiếng ngựa. Trần Năng mừng quá, đứng dậy để đón tôn sư. Nhưng người đến là Lê Ngọc Trinh.
Kể từ hôm đại hội đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Năng gặp lại Lê Ngọc Trinh. Trần Năng mừng quá nói:
- Chị Trinh, từ hôm ấy đến giờ, chị đi đâu?
Ngọc Trinh cười:
- Thì còn đi đâu nữa? Chị đi hái thuốc với sư phụ. Cách đây hơn tháng, sư phụ có việc phải đi xa, người gọi chị đến dặn dò giúp em. Người còn nói: Hiện giờ bên cạnh em có người võ công không kém gì sư phụ. Em cứ việc học. Được người đó dạy, chỉ cần luyện tập trong mười lăm năm, thì bằng sư phụ rồi.
Đào Kỳ hỏi:
- Tỷ tỷ, tôn sư đi đâu? Bao giờ về vậy?
Lê Ngọc Trinh nói:
- Sư phụ tôi đi đâu, thường không bao giờ nói và cũng chẳng bao giờ cho biết ngày về.
Đào Kỳ thất vọng ra mặt, chàng từ biệt Lê Ngọc Trinh, rồi cùng Trần Năng ra về.
Hôm sau, chàng nói với Hùng Trọng:
- Về võ công bây giờ Hùng Bảo, Trần Năng không thua gì chú cháu họ Đinh nữa. Tôi với Phương Dung có việc phải đi, hậu hội hữu kỳ.
Rồi chàng với Phương Dung nhắm hướng Bắc Mê-linh tiến phát.

 

 

Còn Tiếp

 

 

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 166
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com