watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:09:5228/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20 - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 20

Hồi 20a

Công cha như núi Thái-sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
(Ca dao)

Trần Năng đang hoảng hốt thì Đào Kỳ đã phi thân đến trước mặt nàng. Chàng phất tay đỡ chưởng của Đinh Công Minh. Hai chưởng lực gặp nhau, Đinh Công Minh cảm thấy chưởng lực của mình mất tăm mất tích. Y lùi lại mấy bước, trố mắt nhìn địch thủ: Đó là một thiếu niên ít hơn y tới mấy tuổi.
Y bàng hoàng, sửng sốt. Tại sao trên đời lại có người luyện được nội công âm nhu đến độ hai chưởng chạm vào nhau, kình lực của y mất tăm mất tích luôn? Y vẫn chưa tin, vội hít một hơi chân khí, vận đủ mười thành công lực tấn công.
Chưởng phong của y ào ào tuôn ra. Trần Năng đứng sau còn cảm thấy nghẹt thở. Đào Kỳ vẫn ung dung đợi cho chưởng của địch tới nơi rồi mới đỡ. Hai chưởng gặp nhau, dính tẹt làm một. Đào Kỳ thấy chưởng đối phương thuộc loại dương cương, chàng vận âm nhu ra chống đỡ. Một lúc sau, mặt y đỏ bừng lên. Chàng biết chân khí y phát huy cùng cực rồi. Hai người tiếp tục đấu nội lực. Được một lát thì Đinh Công Minh cảm thấy yếu dần. Y muốn lên tiếng van xin, nhưng nếu mở miệng ra thì lập tức ộc máu mà chết. Y tự nghĩ:
- Thôi rồi! Hôm nay ta phải chết.
Đào Kỳ thấy nếu tiếp tục một lát nữa, gã họ Đinh tất phải chết. Tuy cha gã là một ma đầu, nhưng gã là một thiên tài, giết đi thực đáng tiếc. Chàng từ từ thu hồi nội lực. Đinh Công Minh như xuống quỷ môn quan được trở về, bải hoải ngồi bịch xuống đất.
Phương Dung dí kiếm vào cổ y, hỏi:
- Mi chịu phục chưa?
Hắn gật đầu, uể oải đứng dậy nói:
- Thiếu niên kia, ta muốn biết tên ngươi. Chưởng pháp của ngươi là chưởng pháp Tản-viên, nhưng ta thấy chính Đặng Thi Sách chưởng môn của phái này cũng không phải là đối thủ của ngươi. Vậy ngươi là đệ tử của ai?
Đào Kỳ nói:
- Ta không phải người của phái Tản-viên. Võ công ta học là võ công Văn-Lang, nên có đôi phần giống võ công Tản-viên. Hôm nay ta tha cho ngươi trở về. Ngươi đã bại thì phải mang trâu bò đến Thượng-hồng mà nộp.
Đinh Công Minh nói:
- Ta sẽ làm như lời ngươi nói.
Rồi y vẫy tráng đinh ra đi. Lệ bấy giờ, hai đấu thủ đấu với nhau tới chỗ sống chết, nếu bên này thua, muốn được đối phương tha chết thì phải nộp từ mười trâu trở lên để chuộc mạng. Đáng lẽ giết Đinh Công Minh trả thù cho Trần Hậu, nhưng Đào Kỳ là người nhân hậu, chàng tiếc tài, không muốn giết một thiếu niên có chân tài, lại có khí phách, chứ không giống như cha chú.
Chàng nói với Hùng Bảo:
- Sư điệt, người cùng tráng đinh mai táng cho nhạc gia đi.
Hùng Bảo cùng vợ điều động tráng đinh chôn cất Trần Hậu và những người tử thương. Trần Năng nói:
- Bây giờ trang của ta bị đốt phá hết rồi, các anh em hãy mang gia đình sang trang Thượng-hồng mà ở.
Các tráng đinh vội vàng thu xếp đồ đạc, trâu bò, gà vịt, dắt díu vợ con, lên xe hướng Thượng-hồng tiến phát. Đoàn người đi một buổi mới tới Thượng-hồng. Hùng-hầu được tin, cho mở rộng cổng trang đón những người của trang Toàn-liệt. Ông nói:
- Trần-hầu với ta tuy là thông gia, nhưng tình như thủ túc. Chắc Trần Hầu cũng đã trối lại những điều giữa người và ta cùng mưu sự. Hỡi ôi! Ta những tưởng một mai sạch bóng quân thù, ta cùng Trần-hầu, ngày ngày cưỡi ngựa, tiêu dao mây nước, thế mà thoáng đây, nay đã cách trở đôi đàng!
Đào Kỳ hỏi:
- Ngày mai, ba mươi sáu động thuộc Nam Mê-linh họp để cử người đại diện dự đại hội Tây-hồ. Không biết Đinh Công Dũng có mời Thượng-hồng và Toàn-liệt ta dự không?
Trần Năng đưa ra bức thư:
- Có, trước ngày cưới, bố cháu cho biết người đã nhận được thư của Đinh Công Dũng mời tham dự đại hội 36 trang, động vùng Nam Mê-linh, chuẩn bị cho đại hội Tây-hồ. Bây giờ cha cháu đã ra người thiên cổ, cháu là con duy nhất, đương nhiên kế vị người. Sư thúc thử nghĩ xem cháu có nên đi không?
Phương Dung hỏi:
- Trong thư có giới hạn mỗi trang được mang đi bao nhiêu người không?
Trần Năng gật đầu:
- Ít nhất một người, nhiều nhất trăm người.
Hùng Trọng nói:
- Tôi thấy đại hội này Đinh Công Dũng dùng để thống nhất 36 trang, động lại. Vậy chúng ta phải đi, hầu phá vỡ âm mưu đó. Đại diện cho Thượng-hồng có tôi với Bảo. Tôi xin mạn phép thỉnh sư thúc đi theo trợ thủ, không biết người nghĩ sao?
Đào Kỳ nói:
- Sư tỷ giao Bảo cho tôi, tôi có bổn phận phải lo. Tôi nghĩ, khi Đinh Công Dũng ép các trang, động thống nhất làm một, chúng ta cứ chấp thuận. Cuối cùng sẽ đi đến việc cử người làm thống lĩnh, ta cứ bạo tay đoạt lấy.
Phương Dung bàn:
- Về phía Toàn-liệt thì Hùng phu nhân là trang chủ, tôi xin đi theo trợ giúp. Dù không thắng được Đinh Công Dũng, ít ra cũng phá cho đại hội nát bét. Tuy nhiên, chúng ta phải chuẩn bị cho chu đáo.
Đào Kỳ đồng ý:
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Nghiêm đại ca hứa sẽ nhắm mắt cho chúng ta làm việc này, chúng ta cứ tiến tới.
Phương Dung bàn:
- Chúng ta thấy những gì có lợi cho việc phục quốc thì cứ làm. Nếu có động đến quan nha thì để Đào đại ca đứng chủ trì. Lĩnh Nam công thì không dám trái ý phu nhân. Còn phu nhân thì rất thương yêu Đào đại ca. Ta cứ lợi dụng làm tới.
Cuối cùng, Hùng Trọng mang theo Hùng Bảo, Đào Kỳ. Còn Trần Năng mang theo Phương Dung với hai tỳ nữ.
Sáng sớm hôm sau, họ cùng lên đường, nhắm hướng Lôi-sơn mà đi. Họ đi rất chậm. Trong khi đi đường, Đào Kỳ đã giảng dạy cho Hùng Bảo những tinh yếu về võ công của Cửu-chân. Còn Phương Dung với Trần Năng thì ríu rít chuyện trò.
Tới chân núi Lôi-sơn thì có một toán ba người mặc quần áo xanh, chắp tay hành lễ:
- Lôi-sơn tam hùng sai bọn tôi đến đây nghinh tiếp đại giá Trần trang chủ Toàn-liệt và Hùng trang chủ Thượng-hồng.
Hùng Trọng và Trần Năng đáp lễ, rồi đi theo đám người tiếp rước. Đến giữa sườn núi lại có đám người khác tiếp rước thay thế cho đám người kia trở xuống. Đường lên núi đã được sửa chữa bằng phẳng, cây cối cũng được chặt cho gọn gàng, quang đãng. Xem vậy đủ biết Đinh Công Dũng đã chuẩn bị cho đại hội này thực kỹ càng. Nơi họp đại hội là đỉnh một ngọn đồi, nằm dưới chân núi Ba-vì. Đây là ngọn núi cao, hùng vĩ của vùng Mê-linh. Giữa đồi dựng lên một đài cao, xung quanh có tám khán đài làm theo hình bát quái. Hùng Trọng vừa tới nơi thì có tiếng loa gọi lớn:
- Hùng hầu, trang chủ Thượng-hồng và phái đoàn tới.
Đinh Công Thắng bước ra, chắp tay hành lễ:
- Xin mời Hùng-hầu lên đài cho.
Hùng Trọng dẫn Hùng Bảo lên khán đài ngồi.
Tiếng hô lại tiếp tục:
- Trần hầu, trang chủ Toàn-liệt tới.
Một thiếu nữ xinh đẹp, mắt sắc như dao cau, chắp tay mời Trần Năng:
- Xin mời Trần hầu.
Trần Năng nói nhỏ với Phương Dung:
- Cô này là Đinh Hồng Thanh, con gái Đinh Công Dũng. Nàng trọ học tại nhà bà cô ở Đăng-châu mới về. Nghe đâu võ công của nàng không kém gì anh là Đinh Công Minh.
Phương Dung liếc nhìn Đinh Hồng Thanh, thấy dáng người mảnh mai, nước da trắng, môi hồng, mặc bộ quần áo lụa xanh, thắt giây lưng tím, phất phơ trước gió như một vị tiên nữ.
Trần Năng nói nhỏ vào tai Phương Dung:
- Sư thẩm coi kìa, cô nàng đẹp có kém gì sư thẩm đâu?
Hai người cùng tỳ nữ lên đài ngồi:
Chợt tiếng loa lại hô lớn:
- Chưởng môn phái Tản-viên và phái đoàn tới.
Đào Kỳ, Phương Dung cùng rúng động. Từ hồi còn nhỏ, chàng đã nghe nói đến đương kim chưởng môn phái Tản-viên là Đặng Thi Sách, một trong đệ nhất cao thủ đương thời. Phái Tản-viên có chi phái lớn, một do họ Đặng chưởng quản, một do họ Trưng chưởng quản. Nhưng từ hơn trăm năm nay, hai họ không đồng ý với nhau, nên dù phái Tản-viên lớn là thế, vẫn không thể khôi phục được đất nước.
Trong kỳ đại hội Quế-lâm để tranh chức Lĩnh Nam võ lâm chí tôn thì chưởng môn phái này là Đặng Thi Kế với sư đệ là Nguyễn Thành Công đứng đầu. Sau đó, đệ tử của Nguyễn Thành Công là Phong-châu song quái phản sư môn, qua lại giang hồ, gây nên một trường sát nghiệp kinh thiên động địa, khiến Nguyễn Thành Công xấu hổ, đã tuyệt tích giang hồ. Còn Đặng Thi Kế truyền chức chưởng môn cho con là Đặng Thi Sách, rồi cũng tuyệt tích luôn.
Tuy Phong-châu song quái có hành vi ác độc, nhưng chính những hành vi đó, làm cho mọi người biết tiếng võ công Tản-viên đứng đầu thiên hạ. Có ai ngờ rằng Đặng Thi Kế bị sư thúc là Lê Đạo Sinh bắt giam ở dưới hầm trong vùng Long-biên, mà Đào Kỳ đã gặp. Riêng Nguyễn Thành Công không biết hiện giờ ở đâu?
Trong phái Tản-viên, cao thủ như rừng. Họ đều là người nghĩa hiệp, mưu đồ phục quốc. Trên Đặng Thi Sách còn hai người thái sư thúc, đó là Trần Đại Sinh, tuyệt tích giang hồ đã lâu, Đào Kỳ biết ông ẩn thân để nghiên cứu y học giúp đời. Ông là sư phụ của Trần Năng. Người thái sư thúc thứ nhì hiện được coi như là Thái-sơn Bắc-đẩu, đó là Lê Đạo Sinh, khắp giang hồ đều tôn ông là Lục-trúc, cho rằng ông là người quân tử. Nhưng Đào Kỳ đã biết rõ hành vi của y. Y chỉ là một tên ngụy quân tử trá hình. Khi rời Cửu-chân, Đào Kỳ nghe hai chi phái lớn nhất Tản-viên đã hợp lại với nhau, bằng cuộc hôn nhân của hai người thừa kế là Đặng Thi Sách và Trưng Trắc. Cho nên hôm nay Đào Kỳ, Phương Dung nghe Đặng Thi Sách đến, cả hai không khỏi rúng động. Phái đoàn Tản-viên là quan khách, được mời đến một khán đài riêng biệt.
Phương Dung hỏi Đào Kỳ:
- Phái đoàn Tản-viên đông đấy nhỉ? Người đi đầu là Đặng Thi Sách, người đàn bà đi cạnh chắc là Trưng Trắc. Còn người đàn bà thứ nhì đi cạnh Trưng Trắc chắc là Trưng Nhị.
Đào Kỳ chú ý nhìn Đặng Thi Sách, tướng đi bệ vệ, mắt nhìn thẳng, mặt hơi bầu, dáng người cao lớn, cử chỉ hòa nhã, vui tươi. Trưng Trắc dáng người thanh nhã, da trắng, mắt bồ câu đen, to, lưng đeo bảo kiếm. Trái lại, Trưng Nhị dáng người hơi đậm đà, da trắng, môi hồng, nụ cười luôn nở trên môi.
Phái đoàn Tản-viên đến chỗ khán đài Đào Kỳ, thì Hùng Trọng đứng dậy, hành lễ:
- Hùng Trọng xin tham kiến chưởng môn phái Tản-viên và phu nhân, cùng các vị anh hùng.
Trưng Trắc đáp lời:
- Hùng hầu, ngài là người thuộc dòng họ thân mẫu tôi, kể vai vế, tôi phải gọi người bằng cậu. Vậy xin cậu đừng quá đa lễ.
Trưng Nhị nhìn Hùng Bảo nói:
- Hôm trước được tin đệ đệ thành hôn, chúng ta bận quá, không đến chia vui được, chúng ta thành thực chịu lỗi với đệ đệ.
Hùng Trọng nói:
- Nhị Trưng là người hào kiệt đương thời, đừng quá khách sáo.
Đặng Thi Sách thấy Trần Năng để tang, thất kinh hỏi:
- Trần muội muội, chẳng hay lão bá đâu không đến dự?
Trần Năng chỉ vào Đinh Công Dũng:
- Tên ác tặc kia đã hại bố em rồi.
Rồi nàng kể sơ lược tự sự cho Đặng Thi Sách nghe. Đặng Thi Sách nói:
- Đinh tiên sinh định thống nhất 36 trang, động, không hiểu ý muội muội thế nào?
Trần Năng nói:
- Trang Thượng-hồng với Toàn-liệt sẽ chống đến cùng.
Đặng Thi Sách nói:
- Chúng ta tới đây cũng chỉ vì vấn đề đó. Dường như Đinh tiên sinh muốn thống nhất các trang, rồi sau đó, ăn thua đủ với những trang Bắc Mê-linh của ta...
Nhị Trưng nhìn thấy Đào Kỳ và Phương Dung, đưa mắt ngó Hùng Trọng. Hùng Bảo nói:
- Đây là Đào sư thúc của em. Còn đây là Nguyễn cô nương từ Long-biên tới.
Nhị Trưng nhìn Đào Kỳ, Phương Dung tự nhiên cảm thấy như thân quen nhau tự bao giờ. Trưng Nhị nắm tay Phương Dung:
- Em này, sau đại hội, nhất định hai em phải đến Bắc Mê-linh chơi với chúng ta ít hôm.
Chủ ý chuyến đi này của Đào Kỳ và Phương Dung là tìm gặp Đặng Thi Sách và Nhị Trưng, nên Phương Dung nói ngay:
- Hồi em còn bé xíu đã nghe danh Đặng chưởng môn, và nhất là Tản-viên song phượng Trưng Trắc, Trưng Nhị. Bố em thường nói: Sinh làm con trai mà chưa gặp Đặng Thi Sách thì coi như uổng một đời. Sinh làm con gái mà không được thấy Tản-viên song phượng thì đừng xưng là con gái Âu Cơ.
Nhị Trưng còn đang quyến luyến Phương Dung chưa muốn rời, thì tiếng loa đã lại hô lớn:
- Tổng động chúa 72 động Tây-vu tới!
Mọi người quay lại, thấy một cụ già đầu tóc bạc phơ, ngồi trên một con ngựa ô đen không cương đang đi vào. Phía sau là một con voi trắng. Con voi có đặc điểm là hai cái ngà chéo nhau trông rất đẹp. Trên bành voi, một nữ lang ngồi với một thanh niên. Đào Kỳ ngơ ngác hỏi Trưng Nhị:
- Tản-viên song phượng, xin tỷ tỷ cho biết họ là ai vậy?
Trưng Nhị nói:
- Họ là khách đấy. Nguyên phía tây vùng Mê-linh ta, là vùng núi rừng Thiên-sớ thuộc đất Tây-vu, nơi phát xuất ra Thục An-Dương vương, có 72 châu. Gần đây, 72 châu đã thống nhất, cụ Hồ Công An làm thống lĩnh.
Phương Dung hỏi:
- Hồ lão gia có biết võ không?
Trưng Trắc nói:
- Ông không biết võ, nhưng con gái và con trai ông là hai cao thủ người Mường. Tính tình họ chất phác, ngay thẳng. Suốt bao năm qua, họ sống tiêu dao, tự tại với núi rừng. Người con gái là Hồ Đề, còn người con trai là Hồ Hác.
Hồ Công An tuổi già, sức yếu, ông lên đài ngồi, chắp tay hướng vào đài hội vái chào. Còn Hồ Đề, Hồ Hác thì đi khắp các khán đài chào mọi người. Tới khán đài có Đào Kỳ, Phương Dung gặp Đặng Thi Sách, Nhị Trưng. Hồ Đề nói:
- Chị em chúng tôi tới đây không phải để xem lão con khỉ làm trò, nhưng tới để được gặp những người anh kiệt thời đại như Đặng chưởng môn, Nhị Trưng và các vị đây.
Thế là họ kết thành một nhóm, đem chuyện phục quốc ra nói công khai. Một thiếu nữ đứng sau Trưng Nhị nói:
- Xin các anh, các chị nên kín đáo thì hơn. Rừng có mạch, bức vách có tai.
Hồ Đề nói:
- Phải, chúng ta sẽ gặp nhau ở Mê-linh, tha hồ mà bàn.
Nàng liếc nhìn thiếu nữ nói câu đó thì thấy đó là một thiếu nữ dáng người mảnh mai, bàn tay nhỏ đẹp, gương mặt thanh tú. Trưng Nhị giới thiệu:
- Đây là Nguyễn Quý Lan. Lan mới đến Mê-linh với chúng tôi không lâu. Người thì nhỏ, võ công không cao, nhưng văn tài, kế hoạch thì cực lỗi lạc.
Phương Dung hỏi Hồ Đề:
- Chị Hồ Đề, em hơi tò mò, chị đừng trách. Chị kiếm đâu được con ngựa đen cao lớn như vậy? Hơn nữa, làm cách nào, không cần cương, cũng cỡi được?
Hồ Đề nắm tay Phương Dung:
- Em thắc mắc cũng phải. Nguyên nó là một con ngựa rừng, một hôm đi săn, chị gặp nó. Không những nó không sợ chị mà còn chạy đến đá, cắn ngựa của chị. Lập tức chị phi thân phóng lên lưng nó. Nó tinh lắm, dựng đứng thân lên rồi phi thẳng, làm chị đáp hụt. Chị đang ở trên cao, liền đá gió một cái, người tạt ngang, thì nắm được bờm nó, giật mạnh. Thế là người chị bay vào lưng nó. Nó hí lên rồi nhảy dựng. Nó nhảy thế nào, mặc nó, chị cũng cứ bám chặc lấy bờm. Nó thấy nhảy dựng không hất được chị ngã, nó liền phóng nước đại, rồi thỉnh thoảng lại nhảy lên. Chị mặc kệ, cứ nắm chặt bờm. Chạy được một lúc, nó ngưng lại thở, tỏ vẻ phục tùng. Nó rất tinh khôn. Chị luyện cho nó quen với âm thanh, điều khiển nó như điều khiển người vậy.
Nói rồi Hồ Đề hú lên một tiếng dài. Lập tức thấy tiếng ngựa hí, rồi con ngựa ô phi thẳng đến gần khán đài, nghểnh cổ nhìn chủ. Trần Năng tính hiếu động, hỏi Hồ Đề:
- Chị cho em cỡi thử được không?
Hồ Đề cười:
- Được chứ. Em cứ cỡi đi. Chị bảo nó chạy cho mà coi.
Trần Năng phi thân vọt lên mình ngựa. Lưng nàng uốn cong, trông thực ngoạn mục. Hồ Đề hí lên một tiếng dài, một tiếng ngắn, con ngựa ô phi nước đại quanh khán đài. Trần Năng thấy gió ù ù bên tai, thích quá. Con ngựa chạy được một vòng rồi ngừng lại. Trần Năng nhảy xuống. Phương Dung nói:
- Ngựa của chị hiền như vậy, coi chừng bị ăn cắp.
Hồ Hác cười:
- Cô nương nói đùa thì thôi. Nếu không có lệnh của chủ, ngươi khác cỡi lên thì đừng hòng yên với nó.
Phương Dung không phục. Nàng phi thân vọt lên lưng ngựa ô. Con ngựa thấy người muốn cỡi lên lưng nó mà không có lệnh của chủ, nó dựng đứng lên, rồi hí một tiếng dài. Phương Dung lơ lửng trên không sắp rơi xuống, nàng đạp chân trên lưng ngựa, vọt lên cao, vừa lúc con ngựa đứng xuống. Nàng đã cỡi trên lưng nó. Con ngựa lại hí lên rồi phi nước đại. Phương Dung đứng một chân trên lưng ngựa. Dù ngựa phi như thế nào nàng cũng chỉ đứng một chân. Nó vẫn chưa phục thỉnh thoảng lại dựng đứng lên, nhưng chân Phương Dung vẫn bám sát lưng nó. Quan khách không biết bao nhiêu người đều nhìn Phương Dung cỡi ngựa. Họ ngạc nhiên:
- Không hiểu một cô gái nhỏ bé thế kia mà học ở đâu được khinh công đến tuyệt mức như vậy?
Chính Đặng Thi Sách với Nhị Trưng cũng ngẩn người ra:
- Cô bé có khinh công đến mức ấy thì muôn vạn lần mình không bằng. Trước đây, mình nghe sư phụ nói khinh công phái Long-biên tuyệt thế vô song, hôm nay mình mới được thấy lần thứ nhất.
Con ngựa chạy một lúc rồi ngừng lại thở, tỏ ý khâm phục. Phương Dung nhảy xuống, vỗ bờm nó, nó liếm tay nàng, tỏ ý âu yếm. Hồ Đề nói:
- Tiểu muội muội, nếu em thích, chị tặng em con ngựa này đó.
Phương Dung bái tạ:
- Tính em thích đùa, cỡi thử một lúc thôi. Em không dám nhận của chị đâu.
Hồ Đề tát yêu Phương Dung một cái:
- Đã là chị em, còn nề hà gì nữa?
Phương Dung đành tạ ơn, rồi hỏi Hồ Đề những âm thanh để sai khiến ngựa.
Quan khách đã đến đủ, bọn Đặng Thi Sách, Hồ Đề về khán đài ngồi. Một đệ tử của Lôi-sơn ra giữa sân đốt lên một cây pháo cối lớn, lập tức, bốn phương tiếng pháo nổ liên hồi. Pháo dứt, Đinh Công Dũng lẫm liệt bước lên giữa đài trung ương, chắp tay xá mọi người, rồi nói:
- Thưa quý vị huynh đệ xa gần. Hôm nay là ngày 36 trang, động Nam Mê-linh chúng tôi đại hội để thống nhất. Chúng tôi lấy làm cảm động thịnh tình quý khách từ xa tới đây chứng kiến.
Ngừng một lúc cho mọi người vỗ tay, hắn nói tiếp:
- Thưa quý vị huynh đệ trang chủ, động chủ 36 trang, động Nam Mê-linh, từ hơn trăm năm nay, các trang chúng ta sống rải rác, không nương tựa vào nhau, thậm chí còn coi nhau như người ngoài, chém giết lẫn nhau, tranh giành quyền lợi của nhau. Vì vậy, gần đây, tôi đã luận bàn với các vị đạo cao đức trọng trong 36 trang, động chúng ta bàn về việc hợp nhất làm một. May mắn thay, các vị đều đồng ý cả. Cho nên hôm nay, chúng ta mới hội nhau nơi đây để ra mắt anh hùng thiên hạ.
Bỗng một động chủ trong khán đài của 36 động đứng dậy nói:
- Đinh trang chủ nói rằng đã bàn với anh em, chẳng hay những người ấy là ai? Lão Du tôi là một động chủ mà sao không biết? Động Nam-hà của ta truyền từ trên ba mươi đời nay, lúc nào dân chúng cũng sống ấm no đầy đủ. Không bao giờ ta chịu bỏ đâu.
Bỗng có người ngồi cạnh lão Du quát lớn:
- Du Lợi Nhan, người có đủ tư cách làm động chủ động Nam-hà chăng?
Du Lợi Nhan nhìn lại thì là con cựu động chủ tiền nhiệm của động Nam-hà. Ông giận quá, hỏi:
- Trịnh Khánh Long, trong cuộc bầu cách đây bốn năm, ta thắng cử động chủ, chính ngươi cũng có dự mà? Tại sao hôm nay ngươi lại trở mặt như vậy?
Trịnh Khánh Long nói:
- Động chủ Nam-hà từ bao nhiêu đời nay là giòng dõi của họ Trịnh ta chủ quản, mi đã dùng thủ đoạn gian manh, cướp lấy. Hôm nay có anh hùng khắp thiên hạ tụ tập về đây, mi còn dám chường mặt ra xưng là động chủ sao?
Du Lợi Nhan nói:
- Cách đây bốn năm, sư phụ cho hội đồng môn, tuyên bố từ nay động Nam-hà theo lối cử người hiền lãnh đạo, chứ không theo lối lưu truyền huyết tộc nữa. Do vậy, ta mới đắc cử động chủ.
Trịnh Khánh Long cười hà hà:
- Ởã đời làm gì có người thương đứa học trò lưu manh hơn con mình bao giờ? Cha ta chủ tâm truyền chức động chủ cho ta, mi đã bỏ thuốc đầu độc cha ta rồi lừa dối anh em, chiếm ngôi động chủ. Hôm nay, trước anh hùng thiên hạ, ta phải trả mối thù này. Người hãy ra đây nói chuyện với ta.
Du Lợi Nhan giận quá, vác côn đứng trước đài:
- Ta há sợ ngươi sao?
Trịnh Khánh Long nói:
- Ngươi đã hại chết sư phụ là cha ta. Hôm nay ngươi có giỏi thì giết ta đi để anh hùng thiên hạ phán đoán.
Nói rồi Khánh Long vác côn đứng đối diện với Lợi Nhan. Hai người nhảy xổ vào nhau. Họ là người đồng môn, nên họ hiểu các thế võ của nhau, khó có thể quyết thắng trong một vài chiêu được. Hai bên đã qua lại trên hai chục hiệp. Đào Kỳ hỏi Trần Năng:
- Hùng phu nhân, việc trước mặt, phu nhân nghĩ sao?
Trần Năng nói:
- Thì Đinh Công Dũng xúi dục gã Trịnh Khánh Long lật đổ Du Lợi Nhan. Cháu e rằng các trang, động khác cũng làm hoàn cảnh tương tự.
Hai người giao đấu được ít hiệp nữa thì bỏ côn, dùng quyền đấu với nhau. Phương Dung nhận không ra quyền pháp của họ, liếc hỏi Đào Kỳ. Đào Kỳ cũng lắc đầu không hiểu. Giữa lúc ấy, Khánh Long có vẻ đuối thế, lui dần. Lợi Nhan đánh liền mấy quyền veo, veo. Khánh Long chợt nhảy vọt ra xa vung tay phóng chưởng đánh lại ba chiêu liền. Chưởng nọ liên tiếp chưởng kia như vũ bão. Phương Dung, Hùng Bảo, Đào Kỳ cùng nhìn nhau:
- Võ công Cửu-chân!
Lợi Nhan luống cuống, chống đỡ được chưởng thứ nhất, thì chưởng thứ nhì đã tới. Y biết không đỡ nổi, vội lăn tròn người đi mới tránh được, thì chưởng thứ ba đã bao trùm người y. Bùng một cái, thân hình y văng ra xa, dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.
Khánh Long đá xác y vào góc đài, nói:
- Cho quân lừa thầy phản bạn đền tội.
Hắn hướng vào Đinh Công Dũng nói:
- Đinh lão động chủ, tôi, động chủ động Nam-hà tán thành ý kiến của tiên sinh về việc thống nhất 36 động chúng ta.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 151
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com