watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:48:4626/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20
Chỉ mục bài viết
Tập 1 - Anh Hùng Lĩnh Nam - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 20
Hồi 11a

Bất tri hà nhật xuất lao lung

Bất tri hà nhật xuất lao lung
(Phan Chu Trinh, Chí thành thông thánh thi)
Nghĩa là:
Không biết bao giờ đất nước thóat ra khỏi cảnh lao tù.

Từ hơn một tháng nay, trai tráng trang Cổ-đại phải bỏ hết công việc đồng án để lo sửa đường, cắt cỏ, đốn những cành cây chỉa ra đường và làm một đài cao giữa thôn. Lệnh của quan Huyện-úy ban ra rằng: Trai tráng trong thôn từ 15 tới 50 tuổi đều phải có mặt tại chỗ từ giờ Mão, để làm xâu. Lệnh còn cắt đặt rõ, người nào phải mang dao mác, người nào phải mang cuốc, mang móng, mang xẻng. Sau hơn một tháng, con đường cái quan dài hơn chục dặm đã được sửa chữa bằng phẳng. Một ngọn cỏ cũng không còn, một cành cây chỉa ra đường cũng chẳng có. Hai cây cầu bắt qua suối được sửa lại. Hôm nay người ta bắt đầu làm hai cái cổng lớn bằng tre, một cái ở đường cái quan rẽ vào thôn và một cái ở ngay kỳ đài.
Quan Huyện-uý lại ra lệnh: Ngày mai tất cả mọi người trong xã phải mặc quần áo chỉnh tề, tụ tập ở chợ, để đón quan trên. Hỏi quan trên là ai thì không được trả lời. Dân làng thắc mắc: Quan nào mà oai đến thế?
Nhưng sáng nay thì người ta hiểu. Trên cổng chào, hai tấm vải đỏ viết hàng chữ vàng lóng lánh:
Cung nghinh Tô thái thú giá lâm
Nghĩa là kính mừng ngài Thái-thú họ Tô giá lâm.
Sang giờ Thìn, mặt trời đã lên cao, nắng mùa hè chói chang, già trẻ lớn bé mồ hôi nhễ nhãi, có người đã phải ngồi xuống để nghỉ chân. Bỗng một hồi tù và vọng lại, rồi tiếp theo tiếng trống thúc, mọi người đều đứng dậy nhìn về xa, chỉ thấy mờ mờ một đoàn người ngựa đi đến, gươm dáo sáng chưng.
Đầu tiên, hai con ngựa ô cao lớn, trên có hai vị tướng quân mặc giáp sắt, lưng đeo bảo kiếm tiến qua cổng. Tiếp theo, hai người lính hầu cầm bảng đề chữ Tĩnh túc, Hồi tỵ, tiếp theo chín con ngựa, ba con một hàng, trên mỗi con ngựa, một vị vệ uý, giáp trụ, đao kiếm sáng ngời. Khoảng xa một chút, một người mặc quần áo đại quan, mắt hơi to, má phính đầy những thịt, bụng lớn như cái trống ngồi trên con ngựa màu đỏ như huyết dụ, bốn bên có bốn vệ sĩ đeo gươm theo hầu. Bỗng một tiếng loa hô lớn:
- Thái-thú giá lâm, quỳ xuống.
Dân chúng hai bên đường đồng quỳ xuống, cúi gầm mặt, không dám ngửng đầu lên. Thái-thú họ Tô giơ roi ngựa phất phất mấy cái. Ngựa tiến đến trước đình. Thái-thú nhảy xuống, giữa hàng bô lão, chức sắc đang quỳ gối. Y vẫy tay nói lớn:
- Miễn lễ.
Theo sau Thái-thú là các huyện lệnh, quan lại, nghênh ngang tiến vào sân đình. Tất cả ngồi xuống mấy hàng ghế trên khán đài. Dân chúng đã được điều động đến trước khán đài, quỳ xuống.
Huyện-lệnh đứng dậy, hướng về phía Thái-thú vái mấy vái rồi hướng ra dân chúng nói lớn:
- Dân Giao-Chỉ chúng bay nghe đây, ngài Tô thái thú vừa được đức kim thượng phong cho chăn dắt chúng bây. Sách nói rằng: Dân chi phụ mẫu nghĩa là quan trên là cha mẹ dân, nên ngài từ tâm đi khắp nơi để thăm dân cho biết sự tình. Vậy ai có điều gì oan ức hãy đến khấu đầu trước ngài, để đèn trời soi xét cho.
Một lão ông đầu tóc trắng như cước, run rẩy tiến lên, dập đầu lạy bốn lạy trước Tô thái-thú, rồi nói:
- Bẩm thái thú, ngài thương dân như con đỏ, xin ngày cứu xét cho trang của tôi thoát khỏi cơn bĩ cực.
Tô Định gật đầu:
- Người có gì cứ nói.
Lão ông lạy thêm ba lạy:
- Trang tôi trước đây có Trần Lạc hầu cai quản đã mấy đời. Mới đây, Lạc-hầu bị người ta ám sát chết. Chúng tôi xin tôn Trần công tử lên thay. Nhưng Huyện-lệnh đại nhân không cho. Vì vậy trang ấp không người cầm đầu. Bẩm Thái-thú đại nhân, trang tôi có 300 xuất đinh, năm trước quan Huyện bắt nộp 600 cân quế, năm nay bắt nộp 900 cân. Vì rừng nhiều thú dữ, rắn độc, nên đến giờ này là tháng bảy mà mới được có 400 cân. Đàn bà, trẻ con phải lên rừng tìm quế, đồng ruộng bỏ hoang, mùa màng thất thu, chắc chết hết. Mong Thái-thú đại nhân ân giảm cho.
Huyện-lệnh đứng dậy chỉ mặt lão ông nạt:
- Dân trang Cổ-lễ đã lười biếng, lại vô phép, chỉ lêu lổng rong chơi, không chịu tuân phép nước. Mày còn muốn kêu ca gì nữa? Bây đâu, lôi cổ nó ra đánh đủ 30 côn.
Vệ sĩ dạ ran. Hai người tiến ra, đè cổ ông già xuống đánh. Đến côn thứ năm thì ông ngất xỉu. Trong đám đông, có một thiếu nữ đứng dậy, chạy đến trước Thái-thú Tô Định quỳ xuống dập đầu lạy bốn lạy:
- Trăm lạy đại nhân, ngàn lạy đại nhân, tiểu tỳ xin thay cha chịu đòn.
Tô Định liếc nhìn thiếu nữ, tuổi khoảng 17, 18, nhan sắc tươi như hoa, y nghĩ gì không rõ, sẽ cau mặt rồi phất tay:
- Tha cho lão. Còn cô kia, tên gì?
Thiếu nữ cúi đầu thưa:
- Tiểu tỳ họ Nguyễn, tên Thánh Thiên.
Tô Định đứng lên nâng nàng dậy:
- Nể lời bậc quốc sắc thiên hương, ta tha cho cha cô, nhưng cô phải theo ta về Luy-lâu.
Thiếu nữ quỳ xuống, dập đầu liên tiếp:
- Bẩm Thái-thú, cha tiểu tỳ chỉ có mình tiểu tỳ, nếu tiểu tỳ theo đại nhân về Luy-lâu thì không người phụng dưỡng. Xin đại nhân cho tiểu tỳ được ở lại phụng dưỡng cha già.
Tô Định gật đầu:
- Được, nàng đem cha về đi.
Y quay lại tên vệ sĩ nói mấy câu nho nhỏ. Tên vệ sĩ cười, rồi theo bén gót Thánh Thiên.
Huyện-lệnh lại dõng dạc nói:
- Ngài Tô thái-thú ban phép mới cho bọn man di Giao-chỉ các người, hãy lắng tai nghe:
Ghi chú của thuật giả
Đời Hán bên Trung-hoa -220, là thời kỳ tiếp nối thời Chiến-quốc, triều đình chưa có luật pháp cai trị thống nhất, cho nên ngoài Cửu-chương luật của Tiêu Hà ra, thì các Thái thú có toàn quyền. Thái thú như một ông vua con, được quyền bổ nhiệm từ các quan lại trực thuộc cho tới huyện-úy, huyện-lệnh. Thái thú chỉ huy cả quân sự lẫn hành chính. Vì vậy, khi Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, các thái-thú nổi lên cát cứ một phương. Sau Quang Vũ trung hưng lên được, vẫn phải đi đánh dẹp từng quận một. Luật nhà Hán có điều khoản cho phép Thái thú ban lệnh nội trị, trái với luật triều đình trong trường hợp cần thiết. Bởi vậy, Tô Định mới ban hàn Ngũ-lệnh.
Hết chú giải.
“Niên hiệu Kiến Vũ (3) thứ mười nhà Đại Hán, tháng 7 mùa hạ, quan Thái-thú đất Giao-chỉ họ Tô ban lệnh cho dân chúng Nam-man được rõ:
“Kể từ đức Thái tổ Cao hoàng (4), thần thánh văn võ chém rắn khởi binh, trước diệt bạo Tần, sau chinh phạt Nguỵ Sở, kể từ đấy, khắp lê dân thiên hạ đều cúi đầu quy phục. Vùng Lĩnh Nam, Triệu Đà quỳ gối, nên thiên triều vẫn cho được tồn tạii. Sau Lữ Gia giết ấu chúa làm điều bạo nghịch, chống lại thiên triều, nên thánh Thiên tử phải cho binh tướng chinh phạt. Vừa rồi Vương Mãng lòng lang dạ thú, nhân việc Tiên-đế uỷ thác trọng sự, mưu đồ phản nghịch. Nay chúa ta tuốt gươm, phất cờ trung hưng, lập lại nhà Đại Hán, đã nghĩ đến các người ở xa. Phái ta làm Thái thú, để chăn dạy các người tuân theo lễ nghĩa, biết phép tắc thiên triều. Ta đi khắp các châu quận để ban bố chính thống cho các người biết. Các người phải bỏ thói man mọi hung hăng mà quy phục, thì ta sẽ giáo hoá dạy dỗ cho, còn trái lệnh, quyết xử tử chẳng tha. Ta nay ban xuống chính lệnh năm điều, các người phải bảo nhau quy phục.
“Điều thứ nhất: Các người quen bạo tàn, ngang ngược, thường lấy cớ tập võ, tụ tập nhau làm đạo tặc, mưu đồ phản nghịch. Kể từ nay cứ tụ tập từ 19 người trở đi phải có phép, dù là đám tang, đám giỗ. Trái luật, người cầm đầu bị xử trảm. Tòng phạm bị chặt một tay hoặc một chân.
“Điều thứ hai: Trai cũng như gái, từ 15 tới 50 tuổi, mỗi năm phải nộp 500 cân gạo, gọi là thuế quân phí.
“Điều thứ ba: Mỗi trang, tuỳ vùng phải nộp gỗ quý, ngọc ngà, kim khí, đồi mồi, da thú, theo quy định của Huyện-lệnh.
“Điều thứ tư: Khi có lệnh, phải cung cấp đủ số dân đinh quy định, xung làm lao quân. Lao quân bắt đầu từ 15 tới 40 tuổi. Trang nào thiếu một lao quân, phải nộp 10 lượng vàng (6). Nếu không nộp vàng thì Lạc-hầu bị cách. Người nào trốn tránh, bị xử trảm.
“Điều thứ năm: Kẻ nào biết âm mưu tạo phản, phỉ đồ, báo với quan trên thì trong nhà được miễn lao quân, còn được thưởng tuỳ theo lớn nhỏ. Kẻ nào tri tình, che dấu sẽ bị tội như chính phạm.
“Kẻ nào vi phạm một trong các điều trên sẽ bị chém. Phạm từ hai điều trở đi, cả nhà sẽ bị chém. Phạm từ ba điều trở đi sẽ bị giết cả ba họ.”
Đọc xong, Huyện-lệnh hỏi lại:
- Bọn man mọi Giao-chỉ các người có gì không hiểu thì được phép hỏi.
Dân chúng im phăng phắc, không một tiếng trả lời.
Bỗng có tiếng nói:
- Tôi có điều thắc mắc.
Mọi người đổ dồn mắt về phía có tiếng nói. Tất cả đều cười ồ lên, vì người nói là một đứa trẻ, khoảng 17, 18, mặt mũi lem luốc, đầu bù tóc rối. Đứa trẻ đó chính là Đào Kỳ.
Đêm ấy, trên đường trốn đi, nó gặp Đức Hiệp và đánh một chưởng khiến y bị thương nặng. Giữa lúc đó, Lê Đạo Sinh xuất hiện, đánh nó một chưởng. Nó đã vận âm kình đủ mười thành công lực, thế mà đỡ chường của y, nó còn thấy tê liệt khắp thân mình. Nếu hôm đó Đạo Sinh không mải cứu Đức Hiệp, mà đánh một chưởng nữa, ắt nó khó toàn mạng.
Rời Thái-hà trang, nó về vùng Cổ-loa để nghe tin tức cha, chú, nhưng vẫn biệt tăm. Tiền hết, đêm nó lẻn vào đền thờ Hùng vương trong trang Thái-hà đào lên lấy mấy lượng vàng, thanh kiếm của An-Dương vương với cây búa của Sơn Tinh rồi lang thang các nơi giả làm ăn mày. Tối tối, nó về các đền thờ ngủ và tập võ.
Trong mấy ngày đầu xa Thái-hà, nó như người mất hồn, nhắm mắt lại thấy Tường Quy ôn nhu văn nhã, nước mắt chảy dài, ngồi đánh đàn. Có nhiều lần, nghĩ đến Tường Quy, nó thức suốt đêm không ngủ. Nhiều lúc nó mơ thấy Tường Quy lấy chồng, bỏ rơi nó, nó khóc lóc thảm thiết, lúc thức dậy mới biết là giấc mơ.
Một hôm nhớ Tường Quy quá, nó đột nhập Thái-hà trang để tìm nàng, nhưng không thấy đâu. Nó kiếm con nữ tỳ tra hỏi, được trả lời rằng Tường Quy đã về Bắc-đái rồi. Nó định đi Bắc-đái, nhưng không biết đường. Nó lang thang khắp nơi giả làm ăn mày. Rồi nó kiếm thợ rèn, nhờ khắc chữ Tường Quy vào thanh kiếm của vua An-Dương, lúc nào cũng đeo ở bên cạnh nó. Vì nhớ thương quá, nó như người dở điên dở khùng.
Một đêm nọ, nó lần mò về Thái-hà trang để dò tìm tin tức Tường Quy. Vào trong trang, nó cảm thấy có điều khác lạ: Trang được canh gác nghiêm mật. Kinh nghiệm cho nó biết rằng khi tráng đinh canh phòng như vậy, thế nào cũng có cuộc hội họp. Nó đã quen đường, nên đã lần mò đến đại sảnh đường một cách dễ dàng. Nó thấy một tráng đinh cầm đao đứng gác ở gần cửa sổ, có hình dáng tương đương với nó, nó tự nhủ thầm:
- Ta bắt tên tráng đinh này, lột quần áo, giả làm y đứng canh gác để nghe trộm cuộc họp của Lê Đạo Sinh, biết đâu chẳng dò ra được tin tức Tường Quy?
Nghĩ là làm. Với võ công hiện thời, nó đến bên cạnh tên tráng đinh, mà y cũng không biết. Nó dùng ngón tay làm chỉ, nó phóng một chỉ vào ngực, tên tráng đinh đã chết ngất. Nó lôi tên tráng đinh vào bụi cây, lột quần áo, mặc vào, rồi cầm đao đứng gác bên cửa sổ.
Một lát, sảnh đường đã đầy người. Tổng số người họp lên tới trên trăm. Nó đưa mắt quan sát thấy toàn là đệ tử của Lê Đạo Sinh với các Lạc-hầu, Lạc-tướng, Trang-chủ, Động-chủ thuộc Thái-hà trang.
Lê Đạo Sinh tiến vào đại sảnh, ngồi lên ghế chủ toạ. Lê Đức Hiệp hướng xuống cử toạ, nói:
- Sư phụ tôi cho mời các vị về đây họp, vì có sự thay đổi rất quan trọng của đất Giao-chỉ ta. Xin để Vũ Hỷ, Vũ Phương Anh trình bày.
Phong-châu song quái đứng dậy. Vũ Hỷ hướng vào Lê Đạo Sinh hành lễ rồi nói:
- Thưa sư phụ, thưa các vị sư huynh, sư đệ, trước đây Kiến Vũ thiên tử phong cho Nghiêm Sơn làm Lĩnh-nam công, lĩnh chức Bình-nam đại tướng quân. Nghiêm Sơn có công cứu giá 20 lần, bị thương 15 lần, rồi giúp Kiến Vũ thiên tử trung hưng Hán thất. Kiến Vũ thiên tử với Nghiêm công kết huynh đệ với nhau, hẹn chia đôi thiên hạ. Sau khi đánh chiếm được chín quận Kinh-châu, Nghiêm công đề nghị nên chiếm sáu quận Lĩnh Nam để có một vùng yên ổn, cung cấp lương tiền cho Trung-nguyên. Kiến Vũ thiên tử phong Nghiêm công tước Lĩnh Nam công. Nghiêm công một mình một ngựa, mang theo Hợp-phố lục hiệp kinh lược sáu quận như một giang sơn riêng. Sau đó Nghiêm công dần dần loại hết các thái thú, cử người thân tín của mình giữ chức Thái-thú, Đô-uý, Đô-sát rồi nắm lấy binh quyền. Đất Lĩnh Nam trở thành một giang sơn riêng của người.
Vũ Hỷ ngừng lại một lúc, để cho thính giả nắm được tình hình, rồi nói tiếp:
- Lĩnh-nam công xuất thân là người nghĩa hiệp, lại là nghĩa đệ của Kiến Vũ thiên tử, được toàn quyền, vì vậy người muốn các Thái thú thi hành chính sách cai trị dân như Nghiêu, Thuấn. Nhất là khuyến khích võ lâm dạy võ cho dân chúng tự do. Mấy năm nay dân chúng được hưởng ngày Nghiêu, tháng Thuấn. Người lại ra lệnh trọng dụng người Việt, vì vậy hiện tất cả các Huyện-uý đều là người Việt. Chính trong chúng ta đã có tới sáu Huyện-uý. Trước đây, chỉ có người Hán mới được giữ chức Giám sở Tế-tác tại các huyện. Lĩnh-nam công cho mở rộng, người Việt được cử vào chức Giám-sở Tế-tác hầu hết các nơi. Riêng tôi còn được cử làm Đô-sát Cửu-chân. Nhưng... không biết kẻ nào đã xàm tấu với Kiến Vũ thiên tử rằng: Lĩnh-nam công làm phản, muốn biến Lĩnh Nam này thành một giang sơn riêng.
Lê Đạo Sinh hỏi:
- Thế Kiến Vũ thiên tử có tin không?
Vũ Hỷ tiếp:
- Không! Nhưng Mã thái hậu thì lại tin. Mã thái hậu lấy kinh nghiệm riêng trong nhà. Trước đây Kiến Vũ thiên tử theo bá phụ là Cảnh-Thủy hoàng đế cầm quân chinh phạt (7), khi quyền vào tay đã phản Cảnh Thủy thiên tử. Vì vậy bà cho rằng Nghiêm Công sẽ phản Kiến Vũ thiên tử. Triều thần, hầu hết là chân tay cũ của Lĩnh-nam công, đều không tin lý luận của Thái hậu. Song, Thái hậu cũng mua chuộc được một số quan lại mới, cùng anh em giòng họ Thái-hậu, nên Kiến Vũ thiên tử đã sinh ra hoang mang.
Lê Đạo Sinh tiếp:
- Khi chúa đã nghi, bầy tôi chỉ có hai đường: Một là bầy tôi làm phản để sống, hai là chịu chết. Trước cuộc tranh cãi của hai phe đại thần, Kiến Vũ thiên tử đưa ra quyết định: Cử Ngũ-phương thần kiếm sang kinh lược Lĩnh Nam. Ngũ-phương thần kiếm trước đây đã từng nổi dậy giúp Cảnh Thủy hoàng đế đánh chiếm Trường-an, Lâm-đồng, Đồâng-quan. Sau đó Cảnh Thủy hoàng đế phong chức tước gì cũng không nhận, ngài mới ban cho một thanh Thượng phương bảo kiếm, được quyền tiền trảm hậu tấu. Ngũ phương thần kiếm cũng có quen biết với Nghiêm công. Tuy vậy, nếu quả họ thấy Nghiêm Công phản Thiên-tử thì có quyền giết đi. Nhưng ta không hiểu sao Kiến Vũ thiên tử còn cử Tô Định sang làm Thái thú Giao-chỉ, khi đã giao Lĩnh Nam cho Lĩnh-nam công thì Thái thú phải do Lĩnh-nam công cử mới phải chứ?
Vũ Hỷ nói:
- Đệ tử đã cho dò thám trong đám tùy tùng của Tô Định, được biết: Mã thái hậu cho rằng Ngũ phương thần kiếm cô đơn sẽ bị Lĩnh-nam công mưu hại. Cuối cùng bà đưa ra ý kiến rằng: Bây giờ cứ cử một người thân của Thái hậu là Tô Định sang làm Thái thú Giao-chỉ. Lại giao cho Tô Định ban hành pháp lệnh mới. Pháp lệnh này hình như hủy bỏ hết cả những luật lệ của Lĩnh-nam công đã mở rộng cho dân Việt được nhiều quyền. Nếu Lĩnh-nam công không nhận Tô Định, rõ ràng có ý tham quyền cố vị, tất sẽ làm phản. Còn Lĩnh-nam công, nhận Tô Định thì vẫn là người trung thành.
Lê Đạo Sinh ngắt lời:
- Ngươi có biết Lĩnh-nam công đối phó ra sao không?
Vũ Hỷ đáp:
- Lĩnh Nam công được tin này vội họp với Hợp-phố lục hiệp, đưa ra ý kiến rằng: Công chỉ kinh lược, xếp đặt cho Lĩnh Nam yên ổn, rồi về Trung-nguyên đánh giặc, thống nhất giang sơn cho Kiến Vũ thiên tử, chứ người đâu có tham cái bả Lĩnh-nam công, nên vui vẻ nhận Tô Định. Nhưng Tô Định có người con là Tô Phương, sư đệ của Ngũ-phương thần kiếm. Tô Phương được cử làm Đô-sát Giao-chỉ. Đệ tử e rằng Tô Định dựa thế Mã thái hậu, cùng Tô Phương sẽ ảnh hưởng vào Ngũ-phương thần kiếm, gây khó dễ cho Lĩnh Nam công. Bây giờ đệ tử dám xin sư phụ ban quyết định: Chúng ta theo Lĩnh-nam công hay Thái-thú Tô Định?
Lê Đạo Sinh nói:
- Ta hiện giờ lĩnh chức Đô-úy của Giao-chỉ, nhưng binh quyền thì phủ Lĩnh-nam công nắm hết rồi. Về quân sự, ta phải tuân theo lệnh Bình-nam đại tướng quân. Về hành chính, ta trực tiếp với Tô Định. Vậy ta quyết định đứng ngoài sự tranh chấp giữa Nghiêm công và Mã thái hậu. Đợi xem tình thế ra sao đã.
Vũ Hỷ tiếp:
- Thái thú Tô Định sang Giao-chỉ chuyến này có mang theo một số võ học cao thủ, có ý coi khinh Lĩnh Nam không người. Ngày mai Thái thú đi Cổ-lễ để ban hành pháp lệnh mới, rất khắt khe. Con e rằng võ lâm Lĩnh Nam sẽ gây ra chuyện chẳng lành với Thái thú. Vậy thái độ chúng ta phải ra sao?
Lê Đạo Sinh nói:
- Thái thú Tô Định đã mang theo nhiều võ lâm cao thủ, chúng ta nên tìm cách tránh né, không đi theo. Nếu võ lâm Lĩnh Nam gây sự với Tô Định, cứ mặc cho võ sĩ theo Tô đối phó. Trai cò hại nhau, ngư ông hưởng lợi. Vậy ta quyết định: Các người đâu về đó, nhứt thiết chờ thời cơ để quyết định sau. Còn Tô thái thú đi kinh lược đâu, các ngươi không đi theo. Dù có đi theo, nếu xảy ra sự gì, cứ đứng ngoài, để mặc võ sĩ của Tô thái thú đối phó.
Bất thình lình Lê Đức Hiệp quát lên:
- Thằng bé Đào Kỳ, mi gớm thực.
Nói rồi y vọt ra cửa sổ. Còn lơ lửng trên không, hai tay y đã biến thành trảo chụp xuống Đào Kỳ.
Đào Kỳ không ngờ y nhận ra nó. Nó xoạc cẳng xuống đinh tấn, hai tay sử dụng thế cầm nã bắt tay Đức Hiệp. Đức Hiệp biến chiêu thành quyền đánh vào người nó. Đào Kỳ lộn người đi, phóng một hồi phong cước vào người Đức Hiệp. Cước, quyền chạm nhau. Đức Hiệp cảm thấy tay bị tê liệt. Y vội phát chưởng tấn công vào thượng bộ Đào Kỳ. Vì sợ Lê Đạo Sinh can thiệp, Đào Kỳ hú lên một tiếng rồi phóng mình vào đêm tối.
Ra khỏi trang Thái-hà, Đào Kỳ nghĩ thầm:
- Nghiêm đại ca của ta một lòng một dạ với Kiến Vũ thiên tử, thế mà mụ Mã thái hậu lại mưu hại đại ca. Ngày mai ta sẽ đến Cổ-lễ phá cho Tô Định biết mặt anh hùng Lĩnh Nam một phen.
Trước khi lên đường trấn nhậm, Tô Định đã nghiên cứu rất kỹ về các quận phía nam núi Ngũ-lĩnh. Đây là vùng bờ sôi giếng mật, vàng bạc châu báu rất nhiều, nhưng cũng là vùng rồng nằm, hổ phục, lắm anh tài. Dân chúng nhà nhà đều tập võ. Định đã từng nghe xưa kia, đệ nhất võ tướng đời Tần Thủy Hoàng là Đồ Thư bị giết, bởi một võ tướng Lĩnh Nam là Vũ Bảo Trung. Đất Giao-chỉ là nơi anh hùng tụ tập. Họ đều là người Việt, đang mưu đồ phục quốc. Các trường võ, các môn phái mọc lên khắp nơi. Y có ý định dẹp hết các môn phái võ, rồi dần dần đánh phá các Lạc-hầu, Lạc-tướng sau. Có như thế, y mới ngồi yên được. Bởi vậy y mời cho được một số đầu trộm đuôi cướp, nhưng là những cao thủ thời đại của Trung-nguyên sang với ý đồ dẹp Giao-chỉ, đàn áp võ lâm anh hùng. Y đã đi an dân khắp các nơi, nay đến Cổ-đại, Cổ-lễ, Cổ-loa nữa là coi như xong.
Đi đến đâu y cũng công bố ngũ pháp, cấm tập võ. Các phái, các gia ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói gì. Thảng hoặc có người phản đối, y cho vệ sĩ đánh chết ngay trước công đường, làm gương cho kẻ khác sợ.
Nay đến đây, thấy thằng ăn mày con có ý kiến, y ra hiệu cho nó nói.
Đào Kỳ hiên ngang đứng giữa đình nói lớn:
- Ngài là quan Thái thú mới đến nhậm chức, đúng như ông Khổng-Tử của quý quốc đã nói: Phàm các đạo làm quan, phải yêu thương dân như yêu thương con đỏ, lo trước cái lo của dân, vui sau cái vui của dân. Thế nhưng ngài lại ban ra ngũ pháp cực kỳ khắc nghiệt như vậy, còn đâu là cái đạo tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ nữa?
Đám quan lại theo hầu Tô Định quát tháo, đuổi Đào Kỳ đi. Nhưng Tô Định phất tay ra hiệu bảo im lặng, rồi hỏi:
- Cậu bé kia, cậu nói cũng có lý, nhưng cậu tên họ là gi? Cha mẹ là ai? Ai xúi cậu ra đây nói như thế?
Đào Kỳ trợn mắt, méo mồm, thè lưỡi quay lưng hướng về đám quan lại. Dân chúng được một phen cười ầm lên. Nhưng đám người Hán thì không nhìn thấy!
Đào Kỳ thủng thẳng trả lời:
- Tôi họ Âu, tên Lạc, chẳng có ai xúi tôi ra đây cả. Bởi hai tháng nay tôi nghe các bậc huynh trưởng trong làng nói rằng: Ngài tân thái thú họ Tô là người thương dân như con, nên mới mạo muội ra đây để phân trần.
Mọi người đều biết đứa trẻ nói mỉa Tô Định, nhưng Tô Định lại tươi nét mặt lên, cho rằng dân chúng ca tụng y thực:
- Cậu bé kia, ngũ pháp của ta đã ban ra, không thể thu về. Tuy vậy, ta cũng có biệt lệ. Trong đám vệ sĩ theo ta, có năm người biết chút ít võ nghệ. Nếu trong trang, có ai thắng được một người, ta sẽ miễn cho một điều. Nếu thắng được cả năm người, ta sẽ miễn cho cả năm điều.
Đào Kỳ chụp lấy cơ hội:
- Sách binh thư của Tôn Tử quý quốc có nói: Quân trung vô hý ngôn. Nghĩa là trong quân, không được nói đùa. Vậy nếu trong trang có ai thắng được một trong các vệ sĩ của ngài, xin ngài y lời hứa.
Tô Định liếc mắt nhìn đám vệ sĩ, lòng đầy tin tưởng:
- Được, ta hứa! Không sai lời.
Đào Kỳ chắp tay vái Tô Định, nói:
- Tôi còn nhỏ, sức không được là bao, vậy đề tài xin cho tôi được chọn phép đấu, không hiểu các vệ sĩ của ngài có dám cho tôi chọn không?
Đám võ sĩ nhìn nhau mỉm cười rồi nói:
- Chú mọi con Giao-chỉ kia, bất cứ đấu văn, đấu võ, đấu thứ gì chúng ta cũng đấu với chú.
Đào Kỳ chấp tay xá y:
- Ông là vệ sĩ của Tô thái thú, lại là người Hán, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Không được thay đổi.
Người đứng đầu đám cận vệ nói:
- Ta là anh hùng người Hán, lời hứa nặng như núi Thái-sơn, không bao giờ đổi. Cậu có biết núi Thái-sơn ở đâu không?
Đào Kỳ nghiêm trang trả lời:
- Thái-sơn là ngọn núi nhỏ ở Trung-nguyên, nhưng lại là hòn núi lớn nhất nước Lỗ, quê hương của Khổng-Tử (9), nên thường được mang ra để tượng trưng cho sức nặng. Bởi Khổng-Tử là bậc thánh nhân dạy nhân, nghĩa, lễ, trí, tín cho đời, nên người ta mới mang núi Thái-sơn ra ví von, vừa có ý nghĩa sức nặng, vừa có ý nghĩa đạo lý.
Nghe Đào Kỳ thuyết về Khổng-Tử, lại ca tụng Thái thú, vệ sĩ đám người Hán cảm thấy đứa nhỏ này dễ thương, dễ cai trị, chứ không phải là đứa trẻ rắn mắt, do người xúi ra phá rối.
Tô Định xuất thân là một võ học danh gia, tài kiêm văn võ. Trước khi đến Giao-chỉ trấn nhậm, Định mang theo năm gia tướng, võ nghệ tuyệt vời, hy vọng giúp Định đối phó với các môn phái đất Lĩnh Nam.
Định đi khắp nơi để ban hành ngũ lệnh, không ai dám nói gì. Không ngờ đến vùng Cổ-lễ này lại gặp một đứa bé dám ra lý luận. Lúc đầu, Định tưởng Đào Kỳ được cha mẹ xúi ra. Nhưng sau một hồi vấn đáp, Định biết không phải, vì những điều Kỳ nói đều do nhân hoàn cảnh mà trả lời. Thấy Đào Kỳ lễ phép, Định nghĩ cần phải thu phục đứa trẻ này mới mong dân chúng trong trang quy phục.
Định vẫy Đào Kỳ lại gần, hỏi:
- Cháu ngoan, ta cho cháu chọn đề tài thi. Chỉ cần cháu thắng được một trong năm vị đại ca đây, ta sẽ miễn cho trang một điều. Vậy cháu muốn đấu gì nào?
Đào Kỳ cười hích hích,chắp tay vái Định:
- Cháu đa tạ đại nhân, cuộc thứ nhất cháu xin đấu văn.
Từ Tô Định cho đến đám quan người Hán, đều ngơ ngác nhìn nhau. Hồi đầu họ tưởng đứa trẻ sẽ đấu võ, nên mới chỉ vào đám vệ sĩ, không ngờ Đào Kỳ lại xin đấu văn. Khổ một điều, văn tự là của Trung-nguyên, người Hán tự hào mang văn hiến đi giáo hoá man di, nay đứa trẻ man di lại xin đấu văn mà không nhận lời thì còn ra thể thống gì nữa? Định đành chỉ một vệ sĩ:
- Phương Đại, ngươi ra đấu với nó.
Phương Đại là một vệ sĩ có nước da trắng, mặt mũi sáng sủa như một văn nhân. Y không những là một võ sư mà còn là người đọc sách nữa. Y vâng lệnh Tô Định tiến ra đối diện với Đào Kỳ.
Tô Định hỏi:
- Đây, Phương thúc thúc sẽ đấu văn với cháu.
Phương Đại đầy vẻ kiêu căng hỏi Đào Kỳ:
- Trong tứ Thư, ngũ Kinh, nếu có điều gì không hiểu, cháu cứ nêu ra, ta sẽ dạy dỗ cho cháu.
Đào Kỳ chắp tay xá Phương Đại ba xá:
- Câu thứ nhất cháu hỏi Phương tiên sinh: Luận-ngữ là sách do đệ tử của Khổng-Tử chép lại, nên trong 12 thiên, thiên nào cũng có chữ Tử viết tức Khổng-Tử nói. Theo cháu, trong 12 thiên đó có một thiên do chính Khổng-Tử viết nên mới không có chữ Tử viết. Vậy đó là thiên nào?
Phương Đại ngơ ngác, lắc đầu không biết, nhưng các quan văn đều gật đầu, vì họ cũng hiểu như Đào Kỳ.
Đào Kỳ thấy Phương Đại không trả lời được, nên cười:
- Phương tiên sinh thua rồi. Cháu hỏi câu thứ nhì: Tư Mã Thiên chép bộ Sử-ký đã chia làm bản kỷ, bát thư, thế gia, liệt truyện. Bản kỷ chép truyện các vị đế. Thế gia chép truyện các vương hầu. Liệt truyện chép truyện danh nhân. Có đúng không?
Phương Đại gật đầu đáp:
- Đúng như vậy.
Đào Kỳ lắc đầu:
- Sai rồi! Nếu Phương tiên sinh nói vậy, chẳng hoá ra coi Hạng Vũ là bậc đế ngang với Cao-tổ hay sao? Trong ngũ pháp Tô đại nhân vừa ban hành có nói rằng: Cao-tổ trước diệt bạo Tần, sau đánh nguỵ Sở. Nguỵ tức là giặc, tại sao Hạng Vũ được Tư Mã Thiên chép trong quyển thứ bảy là Hạng Tịch bản kỷ. Muốn chép là bản kỷ thì phải chép là Sở đế bản kỷ chứ sao lại chép tên tục rất vô lễ là Hạng Tịch bản kỷ?
Phương Đại ngơ ngác không giải thích được, dù y đã đọc bộ Sử-ký hàng chục lần, nhưng y không chú ý điều đó.
Đào Kỳ cười:
- Phương tiên sinh, người thua rồi.
Đào Kỳ lại tiếp:
- Tư Mã Thiên chép truyện các vương thì ghi là thế gia, Khổng phu tử không hề là vương hầu, sao lại chép là Khổng-tử thế gia?
Phương Đại lại không trả lời được.
Tô Định và các quan người Hán đều ngơ ngác nhìn nhau. Sự thực, họ có đọc sách, nhưng không hề chú ý đến những điều đó.
Dân chúng trong trang đầu vẻ tự hào.
Có tiếng thì thào:
- Thằng bé thực lạ lùng. Nó đã lớn gan, còn thông minh nữa.
- Chuyện, nó là con cầu tự. Thần đồng giáng sinh đó.
- Bà biết gì mà nói. Trai đất Giao-chỉ có thua gì ai?
Tô Định vừa sung sướng, vừa lo nghĩ:
- Thằng bé này đã thông minh kỳ lạ như vậy, hẳn thầy nó chắc không phải tay tầm thường. Ta đã hứa thì phải thực hành lời hứa.
Nghĩ rồi, Định gật đầu:
- Cháu giỏi lắm, ta miễn cho dân làng này điều thứ nhất.
Đào Kỳ chắp tay vái:
- Đức đại thánh vạn tuế.
Quan huyện lệnh hỏi Kỳ:
- Tại sao cháu không tạ ơn Thái thú đại nhân, lại đi tung hô đại-thánh?
Kỳ hiên ngang:
- Đức thánh Khổng dạy nhân nghĩa cho đời, Thái thú đại nhân là người thấm nhuần đạo lý đại-thánh nên giữ lời hứa. Do vậy cháu tung hô đại-thánh.
Tô Định cắn môi suy nghĩ:
- Thằng nhỏ này đã khôn lại ngoan, nó ca tụng Khổng-Tử rồi mượn Khổng-Tử để buộc ta vào lễ nghĩa, bản lãnh nó không vừa. Phải cẩn thận, nếu không sẽ hỏng với nó.
Định hỏi:
- Cháu muốn đấu nữa không?
Kỳ đáp:
- Cháu muốn đấu võ.
Tiếng oà vang lên. Dù dân trang hay quan quân người Hán cũng đều ngạc nhiên, vì với khí lực của đứa trẻ 17 tuổi làm sao có thể thắng đám võ sư như rồng, như hổ của Tô Định kia?
Tô Định lại hỏi:
- Cháu muốn đấu quyền, đấu vật hay đấu vũ khí?

 

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 474
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com