watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:59:1831/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Long Kiếm Truy Hồn - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Long Kiếm Truy Hồn - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 37


Hồi 2-1: Đẫm Máu Hồ Động Đình

Miêu Đài Mục Nữ mắt thoáng qua một chút lo toan, khẽ nói :

- Trước kia bổn quận chúa cũng rất tự do !

- Ba hôm về trước ư ?

- Không bất kỳ lúc nào.

- Đa tạ quận chúa đã không chấp hành động sỗ sàng của tại hạ.

Diêu Đài Mục Nữ chầm chậm thòng chân xuống giường, ngước mắt nói :

- Công tử không bao giờ kính trọng kẻ khác, vì sao lại đối với bổn quận chúa như thế này ?

Mai Dao Lân nghiêm giọng :

- Vì là quận chúa của Quy Phụng Quốc !

- Có liên quan đến Quy Phụng Quốc ư ?

- Vâng nếu quận chúa nghĩ đến nỗi khổ tâm của tại hạ, sau khi trở về nước hãy lưu tâm xem xét sẽ rõ.

Diêu Đài Mục Nữ giọng nặng nề :

- Có công tử ở Trung Nguyên, bổn quận chúa không về nước đâu !

Mai Dao Lân biến sắc mặt, khích động cười dài nói :

- Quận chúa cuộc chiến đêm nay có lẽ sẽ giải trừ được nỗi lo ấy cho quận chúa, nếu quận chúa không yên tâm, có thể đích thân đến đó xem.

Dứt lời đã tung mình lướt đi, biến mất trong màn đêm mịt mùng. Diêu Đài Mục Nữ vốn là một lời hai nghĩa không ngờ Mai Dao Lân lại nghĩ khác đi, hoảng quá đến phát khóc lớn tiếng gọi :

- Mai công tử đã hiểu lầm rồi !

Dứt lời đã chộp lấy ngọn kim cốt nhuyễn tiên trên giường, phi thân qua cửa sổ đuổi theo. Mai Dao Lân nghe tiếng gọi của Diêu Đài Mục Nữ ở phía sau bèn thầm nhủ :

- Nếu nàng đi theo thì sự việc càng dễ giải quyết hơn.

Trong khi suy nghĩ thì chàng đã đến một bãi đá bừa bộn, ngoảnh lại nhìn, thấy không ai đuổi theo sau, vọt phi thân vào trong bãi đá ẩn nấp.

Chàng vừa ẩn thân xong đã thấy một bóng người nhỏ nhắn phi thân đến, thân pháp rất nhanh nhẹn chính là Diêu Đài Mục Nữ, và theo sau cách chừng hai mươi trượng còn có hai bóng người một cao một thấp nữa. Thoáng chốc Diêu Đài Mục Nữ đã đến cạnh chỗ ẩn nấp của Mai Dao Lân không đầy ba mươi trượng, chỉ thấy mặt nàng đầy hớt hải và ai oán, trông thật tội nghiệp.

Lúc này hai người theo sau cũng đã đến nơi. Người cao mặt mày đen đúa, mình mặc áo đen, mày rậm mắt tròn, tướng mạo rất uy vũ. Người thấp có vóc dáng tầm thước, bởi đi cùng với người cao nên thoạt nhìn mới thấy thấp hơn nhiều. Người này diện mạo rất anh tuấn mình mặc áo xanh nho sinh, nghi biểu xuất chúng.

Lúc này Diêu Đài Mục Nữ đã đến gần bãi đá, quét mắt nhìn quanh, bốn bề trống vắng chẳng thấy bóng dáng Mai Dao Lân đâu cả, bất giác niềm chua xót dâng lên ngập lòng, cơ hồ rơi nước mắt, không biết đi theo hướng nào mà tìm. Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng thanh trong nói :

- Mạc Dã Song Long bái kiến quận chúa !

Người lên tiếng là thư sinh áo xanh, lúc này hai người đứng cách Diêu Đài Mục Nữ ngoài năm thước. Diêu Đài Mục Nữ như không ngờ có người theo sau, nghe tiếng không khỏi giật mình, quét mắt nhìn giọng ơ hờ nói :

- Chào Chu huynh và Văn huynh !

Thư sinh áo xanh thoáng chau mày :

- Quận chúa dường như có điều chi buồn bực, chẳng hay tại hạ có tư cách giải quyết hộ quận chúa không ?

Diêu Đài Mục Nữ cười lạnh nhạt :

- Đừng nói bổn quận chúa chẳng có điều gì buồn bực, mà dù có thì cũng chẳng bao giờ phải phiền đến Văn huynh !

Thư sinh họ Văn không chút tức giận, nhỏ nhẹ nói :

- Tại hạ đây là thành tâm thật ý !

Diêu Đài Mục Nữ lúc này lòng đang rối rắm, nghe vậy liền chau mày nói:

- Văn huynh giữa chúng ta không nên nói đến điều ấy hay hơn !

Thư sinh họ Văn chau mày :

- Quận chúa lúc này hay cáu kỉnh quá, trước kia ở Quy Phụng Quốc đâu có như vậy !

Diêu Đài Mục Nữ nhướng mày tức giận, ra chiều định phát tác. Người mặt đen thấy vậy vội nói :

- Quận chúa, nghe đâu quận chúa đã bị Mai Dao Lân bắt giữ, có thật vậy chăng ?Diêu Đài Mục Nữ đỏ mặt, vẻ tức giận tan biến, giọng nhạt nhẽo nói :

- Bổn quận chúa chẳng yên lành đây là chi ?

Người mặt đen cười cười :

- Vậy là lời đồn đại sai lầm ư ?

- Không phải mấy hôm nay quả đúng là bổn quận chúa đã bị y khống chế.

Thư sinh họ Văn nghe vậy mặt liền hiện sát cơ, giọng sắc lạnh nói :

- Tên họ Mai ấy thật to gan, từ nay về sau mà gặp hắn, nhất định phải cho hắn nếm thử thủ đoạn của Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong này !

Diêu Đài Mục Nữ cười khảy, giọng khinh miệt :

- Văn huynh chưa dám đối chọi với y đâu !

Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong đã thầm yêu Diêu Đài Mục Nữ từ lâu, bản năng thúc giục, khiến y luôn muốn ra vẻ tài ba ở trước mặt Diêu Đài Mục Nữ hầu giành lấy trái tim của giai nhân. Mọi khi dù Diêu Đài Mục Nữ khinh khi y đến mấy, y cũng không tức giận, nhưng giờ đây lại khác bởi Diêu Đài Mục Nữ đã đề cao một người đàn ông, nên khiến y không khỏi sôi sục lửa hờn ghen. Thế nhưng, Văn Thiên Phong không dám trở mặt với Diêu Đài Mục Nữ, cố nén giận nói :

- Quận chúa chưa chứng kiến hai người giao đấu, sao lại buông tiếng quả quyết như vậy ?

Diêu Đài Mục Nữ cười khảy :

- Nếu Văn huynh mà biết quí tính mạng mình, bổn quận chúa mong là Văn huynh đừng gặp Mai Dao Lân thì hơn.

Văn Thiên Phong nghe lòng ngọt lịm, đổi giận làm vui nói :

- Quận chúa lo cho tại hạ phải không ?

Diêu Đài Mục Nữ biết y đã hiểu lầm, vội nói :

- Bởi chúng ta đều là người của Quy Phụng Quốc, lệnh tôn với gia phụ đều là thần trong một triều.

- Chỉ vậy thôi ư ?

- Văn huynh đâu phải là người ngu xuẩn, chả lẽ còn cần bổn quận chúa giải thích nữa sao ?

Văn Thiên Phong vô cùng thất vọng, gằn giọng nói :

- Văn mỗ thật ước gì gặp hắn ngay bây giờ !

Người mặt đen nghiêm giọng xen lời :

- Văn đệ có lẽ quận chúa nói không ngoa, không thì hai vị sư phụ lão nhân gia đâu cần đích thân ra mặt.

Mai Dao Lân chợt động tâm thầm nhủ :

- Thì ra hai người này là đệ tử của họ, vậy thì mình cũng chẳng cần ra tay.

Văn Thiên Phong không đồng ý nói :

- Đó chỉ là lời đồn thất thiệt thôi, bằng không lúc hai ta nấp trên mái nhà rình hắn lâu thế kia, hắn đứng bên cửa sổ mà không hề hay biết, chả lẽ võ công lại cao hơn hai ta sao ?

Người mặt đen nhất thời không sao phản bác được, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :

- Bây giờ nói nhiều vô ích, hãy lên Quân Sơn rồi sẽ biết hư thực, hiện có lẽ y đã đến nơi rồi.

- Hừ, Văn mỗ thật muốn gặp hắn trước khi hắn đến đó.

Văn Thiên Phong vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng lạnh lùng nói :

- Tại hạ không để cho huynh đài phải thất vọng đâu !

Ba người giật mình quay phắt lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng anh tuấn tuyệt luân đang đứng trên một tảng đá cao to. Văn Thiên Phong trước nay vẫn tự phụ mình anh tuấn thoát tục, giờ đây cũng không khỏi tự thẹn thua kém. Diêu Đài Mục Nữ sửng sốt reo lên :

- Mai Dao Lân !

Mai Dao Lân cười lạnh nhạt :

- Tại hạ khiến quận chúa giật mình phải không ?

Người mặt đen cười khảy :

- Mai Dao Lân, các hạ muốn bọn này đi cùng lên Quân Sơn phải không ?

Mai Dao Lân cười vang :

- Không sai, Chu Ứng Long các hạ đã nghĩ đúng !

Người mặt đen chính là Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long, nhưng y chưa từng gặp mặt Mai Dao Lân bao giờ, chẳng ngờ đối phương vừa gặp mặt đã gọi ra danh tánh của mình, kinh ngạc buột miệng hỏi :

- Sao các hạ biết danh tánh tại hạ ?

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

- Chính hai vị đã tự báo ra trên mái nhà kia mà !

Mạc Dã Kim Long giật mình thầm nhủ :

- Vậy thì lời nói của quận chúa quả không ngoa rồi.

Văn Thiên Phong lúc này lửa hờn ghen đã lấn át lý trí, trong khi Chu Ứng Long đang suy nghĩ, y bỗng quát to :

- Mai Dao Lân thử tiếp một chưởng thử xem !

Mai Dao Lân cười thâm trầm :

- Các hạ không phải là địch thủ của tại hạ đâu.

Dứt lời người đã như làn khói nhạt lướt xuống tảng đá, lách người ra xa năm trượng bên trái Văn Thiên Phong, hành động của chàng tuy sau Văn Thiên Phong, song lại nhanh hơn y nhiều.

ếBùngế một tiếng vang rền, đưa mắt nhìn Văn Thiên Phong đang đứng thừ ra lạnh lùng nói :

- Văn Thiên Phong các hạ có biết tại sao Mai mỗ không hoàn thủ không ?

Văn Thiên Phong đỏ mặt bất giác đưa mắt nhìn Diêu Đài Mục Nữ lúc này đang nhìn Mai Dao Lân với ánh mắt vô cùng quan tâm. Văn Thiên Phong căm hờn buông tiếng cười gằn nói :

- Vì các hạ tự biết không phải địch thủ của Văn mỗ chứ gì !

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

- Lời nói của các hạ e không phải thật lòng, đúng chăng ?

Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long bàng quan sáng suốt, qua thân pháp vừa rồi của Mai Dao Lân, y biết cho dù là hai sư huynh đệ hợp sức cũng chẳng phải đối thủ của Mai Dao Lân, nghe vậy sợ sư đệ vọng động, vội nói :

- Mai Dao Lân theo lời đồn đại trên giang hồ, các hạ dường như không phải một người chẳng dễ bỏ qua cho kẻ xúc phạm đến mình, các hạ e cũng chẳng phải nói thật lòng, đúng chăng ?

Mai Dao Lân cười cười :

- Đúng vậy nhưng chúng ta là người cùng đường.

Diêu Đài Mục Nữ và Mạc Dã Kim Long nghe vậy hết sức kinh ngạc, hai người với ánh mắt đầy thắc mắc nhìn vào mặt Mai Dao Lân như muốn tìm câu giải đáp trên ấy. Văn Thiên Phong cười khinh miệt :

- Người cùng đường ư ? Hứ ai là người cùng đường với tên ác ma sát nhân như ngươi ? Chớ mà tự đề cao giá trị của mình.

Mai Dao Lân ánh mắt lướt qua vẻ sắc lạnh, đanh giọng nói :

- Văn Thiên Phong, Mai mỗ khuyên các hạ nên thận trọng lời nói một chút, phải biết là sức nhẫn nhịn của Mai mỗ có giới hạn.

Văn Thiên Phong đã quá ghen hờn, đâu chịu im miệng, cười vang nói :

- Chả lẻ giá trị của ngươi lại ngang bằng với bọn ta hay sao ? Hứ rõ là không biết xấu hổ !

Mai Dao Lân mắt dần hiện sát cơ :

- Giá trị của Mai mỗ hơn các hạ nhiều, cùng đường đây có nghĩa là chúng ta có cùng một mục đích chứ không phải cùng một thân phận, các hạ hiểu chưa ?

Mạc Dã Kim Long thấy Mai Dao Lân mặt lộ sát khí, bất giác rợn người, sợ sư đệ không biết khinh trọng buông lời xúc phạm, vội tiếp lời :

- Mai Dao Lân các hạ bảo chúng ta cùng một mục đích, chẳng hay mục đích đó là gì ?

Mai Dao Lân nghiêm mặt :

- Chúng ta cùng là vì hoàng hậu và công chúa, các vị không đủ sức cứu họ chỉ có thể bảo vệ họ, còn Mai mỗ thì.....

Văn Thiên Phong cười khẩy ngắt lời :

- Còn ngươi thì định cứu họ chứ gì ?

- Các hạ nghĩ rất đúng !

- Ha ha, khẩu khí to quá, trên cõi đời này chưa từng nghe người nào có bản lĩnh lên được Ma Thiên Lãnh chứ đừng nói là Phong Lôi Động ha ha..... chỉ có kẻ không biết xấu hổ như ngươi mới dám buông lời khoác lác như vậy thôi.

Mai Dao Lân sát cơ trên mặt càng đậm thêm, buông tiếng cười sắc lạnh nói :

- Các hạ đã nói hết chưa ?

- Chưa đâu, Văn mỗ còn muốn thử sức với ngươi nữa.

Mai Dao Lân bỗng buông tiếng cười ghê rợn :

- Nếu các hạ nghĩ rằng Mai mỗ khoác lác, vậy thì Mai mỗ xin tặng cho các hạ một đoá Lục bình xanh.

Chu Ứng Long nghe vậy cả kinh, bởi y từng nghe đồn Lục bình xanh chính là đoạt mệnh phù, vừa định ngăn cản sư đệ thì Văn Thiên Phong đã cười to :

- Ha ha..... có lẽ đây là đoá sau cùng của ngươi rồi !

- Nếu các hạ tiếp được Mai mỗ ba chiêu, thì kể như đây là đoá sau cùng vậy.

- Sao ? Ba chiêu ư ?

Ba người cơ hồ kêu lên cùng một lúc, Diêu Đài Mục Nữ ra chiều hết sức hồi hộp lo lắng. Mai Dao Lân lạnh lùng gật đầu :

- Không sai, chỉ ba chiêu !

- Đó là ngươi tự nói đấy nhé !

Chu Ứng Long vội ngăn cản :

- Sư đệ.....

Song Văn Thiên Phong đã cười vang ngắt lời :

- Sư huynh, đối với hạng người như vậy, không nên nhân từ.

Đoạn quay sang Diêu Đài Mục Nữ nói tiếp :

- Quận chúa tại hạ có thể giết hắn hay không ?

Diêu Đài Mục Nữ đanh mặt, giọng buông thõng :

- Nếu Vân huynh tự tin có đủ khả năng !

- Quận chúa không đau lòng ư ?

Diêu Đài Mục Nữ tức giận quát :

- Văn Thiên Phong, niệm tình chúng ta là người cùng một nước, bổn quận chúa thu xác cho tôn giá !

Văn Thiên Phong lòng ngập căm hận, lúc này y chỉ có một ý niệm giết chết Mai Dao Lân. Y quay sang Mai Dao Lân nói :

- Ngươi động thủ đi !

Mai Dao Lân cười khinh bỉ :

- Các hạ chưa xứng đáng để Mai mỗ động thủ trước.

Văn Thiên Phong điên tiết quát to :

- Tiểu tử tiếp chiêu đây !

Dứt lời đã từ trên tảng đá tung mình lên không song chưởng sớm đã vận đầy công lực giáng xuống đầu Mai Dao Lân. Mai Dao Lân đã động sát niệm, buông tiếng cười sắc lạnh nói :

- Công lực của ngươi còn kém cỏi quá !

Đồng thời hữu chưởng ung dung vung lên thẳng thừng đón tiếp. Chu Ứng Long thấy thần thái Mai Dao Lân ung dung như vậy kinh hãi vội hét to :

- Sư đệ không được vọng động !

Nhưng chưởng lực hai người đã va chạm ếbùngế một tiếng vang dội, chỉ thấy một bóng trắng bay đi, Văn Thiên Phong đã bị văng xa hơn năm trượng.

Văn Thiên Phong rơi xuống đất, loạng choạng lùi sau thêm ba bước mới đứng vững lại được, đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, thấy chàng vẫn đứng tại chỗ như chẳng việc gì xảy rạChu Ứng Long hai tay ôm quyền trầm giọng nói :

- Mai Dao Lân, các hạ không phải tàn nhẫn như lời đồn đại.

Văn Thiên Phong bị hạ nhục thế này trước mặt Diêu Đài Mục Nữ, tuy hiểu rõ mình không phải địch thủ của đối phương, song vẫn không chịu thôi, tung mình đến cách Mai Dao Lân chừng một trượng, trỏ tay hung hãn nói :

- Tiểu tử, chúng ta còn mấy chiêu nữa ?

Chu Ứng Long quát to :

- Sư đệ, hãy lui ra !

Văn Thiên Phong đưa mắt nhìn Diêu Đài Mục Nữ hỏi :

- Theo quận chúa thì tại hạ phải như thế nào đây !

Diêu Đài Mục Nữ đưa mắt nhìn Mai Dao Lân vẻ như khẩn cầu nói :

- Tôn giá nên hỏi Mai công tử là hơn !

Chu Ứng Long thầm thở dài nghĩ :

- Chuyện tình yêu hoàn toàn là do duyên tiền định, chẳng thể cưỡng cầu, quận chúa tuy tính tình ương ngạnh, không chịu phục người, nhưng phen này xem ra Mai Dao Lân đã chiếm được trái tim nàng, nếu sư đệ biết thức thời rút lui mới mong bảo toàn tính mạng.

Tuy y nghĩ không sai, song ngặt nỗi Văn Thiên Phong lại trong cuộc u mê, lúc này đã quẫn trí, Diêu Đài Mục Nữ vừa dứt lời, y đã cười như điên dại nói :

- Tại sao không bảo hắn hỏi Văn mỗ ?

Đồng thời đã liên tiếp tung ra tám chưởng nhanh như chớp, thoạt nhìn như thể tám chưởng cùng lúc đến nơi, nhưng thật ra sát chiêu lại là ở chưởng sau cùng. Đó chính là tuyệt chiêu tâm đắc của Mạc Hải Song Kiệt khi xưa trước nay rất ít khi gặp địch thủ.

Diêu Đài Mục Nữ hiểu rất rõ võ công của hai người, thấy vậy trái tim cơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng với lập trường của nàng trong lúc này lại chẳng thể lên tiếng can ngăn, huống hồ cũng không còn kịp nữa.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 99
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com