Trời mưa vốn đã âm u, huống hồ là đêm khuya ở chốn hoang sơn yên ắng này. Nơi đây là núi Võ Đang, vùng thánh địa đạo giáo bao đời nay. Những ngọn cổ tùng cao to thét gào trong mưa gió, chẳng những không xua tan được bầu không khí dị thường mà trái lại còn tăng thêm vẻ kinh khiếp ghê rợn.
Những ngôi đạo quán nối tiếp nhau hết như một con thú khổng lồ trong mưa gió, và gian đại điện sáng choang là mắt của quái thú.
Lúc này đã là canh ba, vậy mà đại điện vẫn sáng rực ánh đèn. Hôm nay chẳng phải ngày lễ gì của phái Võ Đang nhưng lạ thay trong đại điện lại tụ tập ba người trong Võ Đang Tứ Lão.
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn, còn chiếc ghế đối diện với cổng thì bỏ trống, cái ghế đó dường như không phải để ngồi mà là sợ che cản tầm nhìn của họ, bởi mắt ba người đều không chớp nhìn ra cổng. Ba người tuy tướng mạo khác nhau, nhưng thần thái lúc này hoàn toàn giống nhau, thờ thẩn nhưng nghiêm nghị, và trong vẻ nghiêm nghị có phần lo sợ bồn chồn. Ba người không một ai lên tiếng, hệt như ba pho tượng đã có từ thời khai thiên lập địa.
Đột nhiên một tia chớp loé lên, theo sau là một tiếng sấm rền, khiến ba người giật mình, cơ hồ đứng bật dậy, có lẽ do tiếng sấm quá đột ngột. Tuy nhiên dẫu sao họ cũng là nhân vật lừng danh trong võ lâm, chả lẽ lại khiếp sợ tiếng sấm thật ư ? Vả lại tiếng sấm cũng chẳng to lắm. Nhưng dù thế nào đi nữa, sau tiếng sấm ấy đã khiến họ hồi phục sinh khí.
Lão đạo sĩ mặt đỏ có năm chòm râu dài và mái tóc bạc phơ ngồi đối diện với cửa cổng trước, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng với giọng nặng nề nói :
- Đã canh ba, lẽ ra đại ca đã phải về đến rồi !
Lão đạo râu xồm và mặt xám trắng ngồi bên trái với giọng trách móc tiếp lời :
- Đại ca xưa nay lời ra như núi, sao lần này y lại thất tín thế nhỉ ? Nếu không về thì phải báo trước với chúng ta chứ ! Để chúng ta lo lắng chờ đợi thế này đến bao giờ ?
Lão đạo sĩ mũi ó mắt diều hâu ngồi đối diện lão đạo sĩ râu xồm khẽ thở dài :
- Tứ đệ, sự thể có lẽ không đơn giản.....
Lão đạo râu xồm đanh mặt ngắt lời :
- Có gì không đơn giản chứ ? Hừ thử hỏi trong giang hồ hiện nay có mấy ai dám trêu vào Võ Đang Tứ Lão chúng ta, đệ không tin có người như vậy !
Tiếng nói mỗi lúc càng to hơn, nhưng không hề có chút lòng tin, rõ ràng là muốn củng cố lòng can đảm cho mình. Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :
- Mọi sự hãy đợi đại ca về sẽ rõ, bây giờ cũng khó có thể khẳng định.
Lão đạo râu xồm thấy không ai phụ hoa. ý kiến của mình, bực tức nói :
- Sao ? Nhị ca cũng tin là tên tặc nhân kia dám chĩa mũi dao vào chúng ta ư ?
Lão đạo mặt đỏ chau mày :
- Tứ đệ, chúng ta là kẻ xuất gia, không nên nóng nảy như vậy !
- Ai nóng nảy chứ ? Chúng ta đâu có thể đề cao chí khí của người mà triệt hạ Oai phong của mình được.
Lão đạo mặt đỏ trầm giọng :
- Tam đệ, tứ đệ ! Sự thể đã đến mức này, chúng ta cũng không nên mang tiếng tăm ra mà doa. thiên hạ, hãy bình tâm tĩnh khí mà suy nghĩ cho kỹ, hầu bàn kế hoạch ứng phó là hơn.
Lão đạo mắt diều hầu gật đầu :
- Nhị ca nói rất phải.
Lão đạo râu xồm vẫn chưa phục, hậm hực nói :
- Cần gì phải bàn nữa, đệ chẳng tin là tên súc xanh đó cả gan dám vuốt râu hùm.
Lão đạo mặt đỏ sầm mặt :
- Tứ đệ, bây giờ nên nghe ngươi hay nghe ta đây ?
Lão đạo râu xồm vậy mới chịu im miệng, xong mặt vẫn có vẻ bất bình.
Lão đạo mắt diều hâu đưa mắt nhìn ra ngoài nói :
- Theo ý nhị ca thì sao ?
Lão đạo mặt đỏ ngẫm nghĩ một hồi :
- Không phải mãnh long không qua sông, người ấy đã dám buông tha cho nhị công tử Âm Sơn Kỳ Môn rồi ba hôm sau lại bắt giết đi, tha cho đệ tử của Quân Sơn Tam Hữu trở về núi rồi mới ra tay hạ sát, chuyên nhắm đệ tử của các danh nhân trên giang hồ mà hạ thủ, nếu không có bản lĩnh, sao dám cả gan đến vậy ?
Lão đạo mắt diều hâu lấy làm lạ :
- Trên chốn giang hồ xưa nay, phàm người có võ công cao vẫn hay gửi vật biểu trưng và cho biết trước ba ngày sau sẽ lấy mạng thì chưa từng nghe nói bao giờ, vì sao người ấy lại làm như vậy ?
Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :
- Ta cũng không hiểu, có lẽ y muốn mượn vào miệng nạn nhân giúp y dương danh võ lâm, khiến mọi người kinh hoàng lo âu, nhằm mục đích khủng bố tinh thần cũng nên.
Lão đạo râu xồm từ nãy giờ im lặng, bỗng xen lời :
- Nhị ca, vậy thì y có dụng ý gì ?
Lão đạo mắt diều hâu đáp thay :
- Có lẽ y chỉ cậy vào võ công hiếp người thôi !
Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :
- E chẳng đơn giản vậy đâu ! Hai người có nhận thấy những kẻ bị giết trong mấy ngày qua thảy đều có liên quan đến sự kiện về Vạn Phương Kiếm Phương Thiên Long, người đã hộ vệ cho tiểu công chúa Quy Phụng Quốc ở Quân Sơn khi xưa hay sao ?
Hai lão đạo kia giật mình sửng sốt :
- Phương Thiên Long cả nhà mười tám người thảy đều bị sát hại, sao lại có người báo thù cho họ chứ ?
- Có lẽ là cao thủ do Quy Phụng Quốc phái đi tìm tiểu công chúa của họ cũng nên !
Lão đạo mắt diều hâu lắc đầu :
- Không thể như vậy được, tiểu công chúa khi còn trong tả ấp đã bị giam cầm tại Trung Nguyên, nay đã trải qua mười tám năm dài, mỗi năm Quy Phụng Quốc đều tiến cống cho các môn phái trong võ lâm Trung Nguyên chính là để giữ gìn tính mạng của tiểu công chúa, đâu còn dám dùng đến sức mạnh nữa.
Lão đạo mặt đỏ gật đầu thở dài :
- Tam đệ nói vậy cũng đúng ! Ôi quốc vương Quy Phụng cũng thật chung tình, vì vợ con mà bỏ mặc cả giang san và không hề cưới vợ khác.
Lão đạo râu xồm giọng lạnh lùng :
- Một hai năm nữa, khi nào Vạn Tượng công tử đã đủ sức thống trị toàn quốc, lúc ấy quốc vương Quy Phụng sẽ có thể đoàn tụ với vợ con trong cổ động mãi mãi rồi.
Lão đạo mặt đỏ giọng cảm thán :
- E rằng chúng ta không thể trông thấy được cảnh tượng ấy nữa rồi.Hai người kia cùng tái mặt, vội hỏi :
- Nhị ca nói vậy là sao ?
Lão đạo mặt đỏ trầm giọng :
- Đừng quên là sự kiện Quân Sơn khi xưa, chúng ta cũng thuộc phần tử cầm đầu.
Lão đạo mắt diều hâu cười khảy :
- Nhị ca tin thật những người kia đều chỉ vì sự kiện đó ư ?
Ngay khi ấy bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, ba lão đạo cùng đứng phắt dậy, phản ứng quả là nhanh lẹ. Chỉ nghe một giọng nặng nề nói :
- Hãy khoan, ta đây.
Khi nhìn rõ người vừa xuất hiện, ba lão đạo cùng sửng sốt kêu lên :
- Ồ, đại ca !
Người ấy chính là lão đại trong Võ Đang Tứ Lão, chỉ thấy y lưng giắt cổ kiếm, râu tóc bạc phơ, đôi mắt sâu hoắm ngập vẻ sợ hãi và mỏi mệt. Lão hướng về ba người gật đầu thay cho câu trả lời, với bước chân trĩu nặng đi đến ngồi xuống bên bàn, ngước mắt nhìn pho tượng thần lớn, thờ thẫn xuất thần.
Ba người kia lần lượt ngồi xuống, cùng đưa mắt nhìn vào lão đại, nhất thời không biết nên nói thế nào. Sự yên lặng ngột ngạt kéo dài, khiến bầu không khí trong đại điện càng thêm ghê rợn hơn. Sau cùng, lão đạo râu xồm không nén được nữa với giọng như sấm rền nói :
- Đại ca ra đi trong năm ngày qua có dò la được gì không ?
Lão đạo mắt sâu chầm chậm thu ánh mắt về, chầm chậm quét nhìn ba người, chầm chậm xoè bàn tay phải đặt trên bàn ra, nhưng không nói một lời.
Ánh mắt của ba người cũng chầm chậm di chuyển từ trên mặt bàn xuống bàn tay của lão đạo mắt sâu, bỗng cùng sửng sốt kêu lên :
- Ồ ! Thanh Bình.....
Một cánh lục bình bằng ngọc xanh bé cỡ đồng tiền nằm trong lòng bàn tay thoáng run rẩy của lão đạo mắt sâu, chùm rễ là những chiếc móc bạc li ti rất tinh xảo. Trong điện lại trở nên chết lặng, nhưng lần này càng thêm ghê rợn hơn. Bỗng lão đạo mắt đỏ trầm giọng nói :
- Đại ca, vậy là chúng ta đã đoán đúng rồi.
Lão đạo mắt sâu giọng trĩu nặng :
- Có lẽ !
Lão đạo mắt diều hâu kinh hãi :
- Sao ? Đại ca chưa gặp người ấy ư ?Lão đạo mắt sâu lắc đầu, cười tự mỉa :
- Phải, ngu huynh chưa gặp người ấy bao giờ, nhưng cánh Lục bình xanh này đã ở trên tóc ngu huynh cả ngày trời, đến khi chải tóc trong khách điếm mới phát hiện ra. Trên đường ngu huynh luôn chú ý kẻ theo dõi, nhưng chẳng thấy gì cả, vì vậy bây giờ mới về đến.
Lão đạo râu xồm vẻ không phục :
- Ngay cả có người để vật lại trên đầu mà đại ca cũng không biết hay sao ?
Lão đạo mắt sâu cười chua chát :
- Vậy cũng chẳng có gì lạ, Quân Sơn Tam Hữu mắt mở chòng chọc canh chừng đệ tử của mình, vậy mà vẫn không cứu được họ.
Lão đạo mặt đỏ như sực nhớ, hơ hãi nói :
- Đại ca, Lục bình xanh này đã ở trong tay đại ca bao lâu rồi ?
Lão đạo mắt sâu giọng trĩu nặng :
- Hôm nay là người thứ ba !
ếChoangế một tiếng, ba đạo sĩ đã rút trường kiếm trên lưng xuống, rời khỏi chỗ ngồi chia ra canh giữ ba nơi cửa đại điện, ra chiều căng thẳng tột độ.
Lão đạo mắt sâu lắc đầu, trầm giọng nói :
- Khỏi phải như vậy, người ấy không ám toán đâu.
Ba người sững sờ, ra chiều không dám tin. Lão đạo mắt sâu bỏ Lục bình xanh lên bàn giọng kiên định nói :
- Quân Sơn Tam Hữu mà y còn không xem vào đâu, đã ung dung sát hại đệ tử của họ trước mắt họ, danh vọng của Võ Đang Tứ Lão chúng ta cũng đâu có cao hơn Quân Sơn Tam Hữu là bao.
Lão đạo mặt đỏ chầm chậm giắt trường kiếm trở vào lưng, quay vào nói :
- Quân Sơn Tam Hữu có trông thấy người đó không ?
- Y đâu có biết thuật ẩn thân, đương nhiên là phải trông thấy rồi !
Lão đạo râu xồm và lão đạo mắt diều hâu cũng đã trở vào đến, nghe vậy đồng thanh hỏi :
- Chừng bao nhiêu tuổi ?
- Theo lời Quân Sơn Tam Hữu thì chỉ chừng mười bảy, mười tám.
Ba người kia sững sờ đưa mắt nhìn nhau, họ đều như nghi ngờ vào tai mình, nhưng qua vẻ mặt giống như nhau họ biết mình đã không nghe lầm.
Một hồi thật lâu, ba người đồng thanh hỏi :
- Sao chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi ư ?Lão đạo mắt sâu lắc đầu thở dài :
- Phải, một người trẻ tuổi !
Lão đạo râu xồm ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói :
- Có lẽ Quân Sơn Tam Hữu không hề trông thấy rõ mặt thật của người ấy, vì sợ võ lâm chê cười nên mới nói là chỉ 17, 18 tuổi để chứng tỏ người ấy đã luyện được dị học nên họ mới không được cự nổi hầu khoa? lấp sự thất bại của họ.
Lập luận ấy chẳng phải không có lý, bởi luận về võ công, nếu đúng đường lối thì luyện tập chẳng khó, còn như không am tường mà luyện bừa, rất khó có được thành tụ to lớn, thế cho nên môn phái khác nhau, thành tụ của đệ tử cũng cao thấp khác nhau. Ba người kia đều nhận thấy có lý, tuy nhiên cũng chẳng thể không phòng vạn nhất. Lão đạo mắt sâu cũng trở nên phấn chí hơn, đảo mắt nhìn quanh nói :
- Giờ đã gần canh tư, nếu canh năm mà y không đến thì tín dự của y kể như tiêu tan, có lẽ y đã sắp đến rồi.
Y vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng nói đầy mai mỉa từ ngoài cổng vọng vào :
- Thiên Huyền Tử, tại hạ đã đến lâu rồi, dường như tôn giá cũng vừa về đến phải không.
Tiếng nói tuy không lạnh lùng, song gây cảm giác ghê rợn.
Bốn người đều giật mình kinh hãi, họ không ngờ với võ công của mình mà đối phương đã đến trước cửa đại điện lại không hề hay biết. Bốn người cùng quay phắt lại, và trong khoảnh khắc ấy, bốn người đã cầm trong tay thanh trường kiếm sáng loáng. Chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, lưng đeo thanh trường kiếm bao chạm hình bạch long, với chiếc áo nho sinh trắng trên mình đủng đỉnh bước vào.
Chàng nhếch môi cười lạnh lùng và khinh miệt, đôi mày kiếm động đậy toát ra một vẻ uy nghi khiếp người, hệt như một vị đế vương duy ngã độc tôn.
Thiếu niên bước vào cổng, dừng lại cách Võ Đang Tứ Lão chừng một trượng, với giọng bình thản và lạnh lùng nói :
- Bốn vị bất tất căng thẳng như vậy, khi tại hạ muốn lấy mạng người nào, bao giờ cũng thông báo trước.
Võ Đang Tứ Lão đều đỏ mặt. Lão đạo râu xồm tức giận gầm to :
- Tiểu tử báo danh đi !
Thiếu niên thản nhiên cười :
- Huyền Linh Tử, tôn giá la hét gì vậy hả ? Thiếu gia đã đến đây bái sơn, chả lẽ ngay cả danh tánh cũng không báo hay sao ? Tuy nhiên trước khi bao ra danh tánh, tại hạ muốn hỏi bốn vị một điều, chẳng hay có thể cho biết chăng.Lão đạo mặt đỏ giọng lạnh lùng :
- Các hạ có vẻ đe doạ.....
Thiếu niên bỗng đanh giọng ngắt lời :
- Hãy trả lời câu hỏi !
Lão đạo mặt đỏ buột miệng :
- Các hạ nói gì ?
Thiếu niên hé môi cười :
- Chiếc chìa khoá vàng đã xích giữ hoàng hậu và công chúa Quy Phụng Quốc ở tại quý quán phải không ?
Thiếu niên áo trắng chính là Mai Dao Lân từ trong lòng lấy ra một chìa khoá vàng giơ lên nói :
- Phải chiếc này không ?
Võ Đang Tứ Lão đều tái mặt, vung kiếm hộ thân bao vây Mai Dao Lân vào giữa đại điện, ra chiều căng thẳng tột độ. Mai Dao Lân quét mắt nhìn bốn người, ung dung bỏ chìa khoa trở vào trong lòng, vẫn giọng bình thản nói :
- Bây giờ tới lượt tại hạ trả lời ba vị, tại hạ là Mai Dao Lân.
Thiên Huyền Tử giọng sắc lạnh :
- Mai Dao Lân, hãy để lại chiếc chìa khoa vàng, không thì núi Võ Đang sẽ là nơi táng thân của ngươi.
Mai Dao Lân lắc đầu thản nhiên cười, bước đến bên chiếc bàn Bát Tiên, cầm lấy Lục bình xanh bỏ vào lòng, đoạn quay sang Thiên Huyền Tử nói :
- Thiên Huyền Tử, Thanh Bình tại hạ đã thu hồi, chỉ còn sinh mạng của tôn giá là chưa, bây giờ hãy trao cho tại hạ.
Lão đạo râu xồm cười hắc hắc :
- Mai Dao Lân, ngươi dám cả gan lấy trộm chiếc chìa khoa do bổn phái cất giữ là đã có tội muôn thác rồi, lại còn dám buông lời cao ngạo thế kia. Hừ núi Võ Đang e rằng lên thì dễ nhưng xuống thì rất khó.
Mai Dao Lân mỉm cười :
- Huyền Linh Tử, chữ trộm tại hạ không bao giờ dùng đến, nói là cướp thì có phần đúng hơn. Còn đối với núi Võ Đang, tại hạ đến hay đi cũng sẽ không có gì rắc rối cả. Bây giờ đã là canh tư, tại hạ ra tay đây.Đoạn chầm chậm đi về phía Thiên Huyền Tử, thái độ hết sức ung dung, nhưng ngập đầy sát khí ghê rợn. Bỗng Võ Đang Tứ Lão cùng buông tiếng quát vang, kiếm khí sắc lạnh lập tức từ bốn phương tám hướng ập đến, hệt như thiên la địa võng. Mai Dao Lân mặt hiện vụt sát cơ, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chàng đã mất dạng.
Võ Đang Tứ Lão đều là người giàu kinh nghiệm chiến đấu, thấy vậy biết ngay đã gặp cao thủ tuyệt thế, cơ hồ chưa kịp suy nghĩ, bốn thanh trường kiếm đã cùng thi triển chiêu Đảo hoành kim chung quét ngược ra sau, mỗi người chỉ cầu mong có thể tự bảo là đủ rồi.
Ngay khi bốn thanh trường kiếm quét ngược ra sau. Tứ Lão chưa kịp quay người, chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Mai Dao Lân đã xuất hiện trở lại, những thấy chàng tay phải vung lên, một luồng sáng xanh biếc bay thẳng về phía Huyền Linh Tử, Địa Huyền Tử và Huyền Huyền Tử, đồng thời người lại nhanh như quỷ mị lao về phía Thiên Huyền Tử.
Một tiếng rú thảm khốc, ba tiếng hự khô khan, kiếm khí loang loáng liền tức tan biến. Trong đại điện lại trở nên tĩnh lặng.
Diễn biến nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, Thiên Huyền Tử đã nằm ngửa trên mặt đất, thất khiếu máu tuôn xối xả, trên đỉnh đầu in rõ bốn dấu ngón tay như hình cánh mai, hiển nhiên đã tắt thở tuyệt mạng rồi.
Ba người kia trên ngực đều có một đoá Lục bình xanh, chùm rễ móc câu cắm vào huyệt kiên tĩnh, khiến họ chỉ có thể nhìn chứ không thể động đậy.
Mai Dao Lân cười mai mỉa nói :
- Cuộc chiến tại Quân Sơn khi xưa các vị đã toàn thắng, nhưng là ám toán. Cuộc chiến này các vị đã toàn bại, nhưng rất là công bằng đúng chăng ?
Mai mỗ chẳng phải không muốn giết quí vị, mà là căm thù tác phong thiếu quang minh chính đại, không cho kẻ khác có thời gian chuẩn bị chẳng khác nào ám toán. Sau nửa giờ huyệt đạo của ba vị sẽ tự giải khai. Ba hôm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc ấy Mai mỗ sẽ đợi ba vị Ở Quân Sơn.
- Ngươi đừng quên là trong giới võ lâm còn rất nhiều người võ công cao hơn Võ Đang Tứ Lão này !
Mai Dao Lân cười :
- Mai mỗ rất mong là quí vị có thể đi tìm họ đến gặp Mai mỗ.
Huyền Huyền Tử bỗng gắt giọng hỏi :
- Mai Dao Lân ngươi quan hệ thế nào với họ Phương ở Quân Sơn ?
- Mối quan hệ các vị đều biết cả, nhưng chẳng qua các vị không muốn nhọc công mà nghĩ đến một kẻ lâm nạn đó thôi. Tuy nhiên trong vòng ba hôm chắc chắn các vị sẽ biết rõ, ha ha.....Tiếng cười chưa dứt thì người đã mất dạng ngoài đại điện. Trong điện chỉ còn lại bốn đạo sĩ, ba đứng một nằm với sắc mặt khác hẳn nhau. Tiếng cười của Mai Dao Lân cao vút tận mây xanh, mặc dù gió núi thét gào, tiếng cười vẫn lan khắp núi Võ Đang, nên khi chàng vừa phi thân ra khỏi đại điện đã thấy vô số đạo sĩ từ bốn phía lao đến.
Mai Dao Lân buông tiếng cười khinh miệt, tung mình hoá thành một làn khói nhạt, biến mất trong bóng đêm tối mịt. Rẽ qua mấy khúc quanh núi, đã đến Giải Kiếm Nhai, Mai Dao Lân liếc mắt nhìn ra sau, tung mình đến khoảng sân trống bên phải Giải Kiếm Nhai và cách chừng năm trượng, đứng cười lạnh lùng nói :
- Các hạ dừng bước được rồi, đã tiễn chân xa thế này, tại hạ thật là áy náy.
Mai Dao Lân vừa dứt lời, trong khu rừng trước mặt liền vang lên một chuỗi cười to:
- Ha ha..... thính lực khá lắm, lão ăn mày này cách tôn giá đến hai mươi trượng và lại gió to thế này, vậy mà cũng không thoát khỏi thính giác của tôn giá, lão ăn mày này thấy hết sức bội phục, giá như.....
Bỗng ngưng lời bỏ dở câu nói. Mai Dao Lân đưa mắt nhìn, chỉ thấy một lão khất cái tóc bạc lồng bồng, mặt tròn như trăng rằm, mày ngắn mắt to, áo quần vá chằng vá đụp và tay cầm Tử Ngọc Trượng đang đứng cách một trượng. Mai Dao Lân thầm cười khảy, nhủ:
- Hừ, thì ra la Hải Thiên Nhất Cái Viên Thế Dật, thảo nào có thể bám sát mình thế này.
Nghĩ đoạn, Mai Dao Lân thản nhiên cười nói :
- Thì ra là Hải Thiên Nhất Cái Viên tiền bối, tiền bối muốn nói giá như tại hạ không trông thấy tiền bối chứ gì ?
Hải Thiên Nhất Cái Viên Thế Dật thấy đối phương biết rõ danh hiệu mình mà vẫn thản nhiên thế này, bất giác thầm nhủ :
- Chàng trai này còn trẻ mà hành sự lại lão luyện và tàn bạo đến kinh người, hôm nay e rằng mình đã gặp phải đối đầu tuyệt thế rồi.