- Tại hạ đang muốn xem thử môn phái có những kỳ nhân dị sĩ nào lại có quyền bắt giữ vợ con người ta để ngồi hưởng cống phụng, những đại hiệp tự hạ mình nghe theo sự sai khiến của kẻ khác.
Hải Thiên Nhất Cái tái mặt, khích động cười vang :
- Mai công tử mắng không sai, nhưng khẳng định lúc này e còn quá sớm, hãy đợi đến khi nào công tử thật sự có thể không nghe theo sự sai khiến của người đó rồi hãy mắng cũng không muộn.
Mai Dao Lân ngước mắt nhìn trời cười nói :
- Tại hạ mong là tôn giá đừng chết, chờ xem cái ngày ấy !
- Lão ăn mày này nghèo xơ xác, mười tám tầng địa ngục cũng không chịu thu nhận, công tử khỏi lo.
- Vậy thì tốt !
Mai Dao Lân bỗng ánh mắt lại rực lên, trầm giọng nói :
- Tôn giá quả thật không có mai phục tại đây ?
Hải Thiên Nhất Cái tức giận thầm nhủ :
- Để chứng minh lòng này, mình đã thọ thương mà còn đắc tội với hai hộ vệ của Vạn Tượng công tử, vậy mà chỉ đổi lại một câu nói lạnh nhạt thế này.
Hừ, ngươi thật hiếm lời tốt đẹp.
Nghĩ đoạn cười khảy nói :
- Công tử tin được lão ô thật là điều đáng mừng !
Mai Dao Lân đổi giọng nghiêm túc :
- Uy tín của tôn giá khiến Mai mỗ hết sức bội phục, chúng ta đi thôi !
- Hãy đi theo lão ô !
Hải Thiên Nhất Cái dứt lời liền dẫn trước phi thân lên đồi.
Mai Dao Lân tra kiếm vào bao tung mình theo sau. Phen này Hải Thiên Nhất Cái không dám tỉ thí khinh công với Mai Dao Lân nữa. Vượt qua đồi, phía trước là một sơn cốc cỏ non xanh mượt, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy sơn cốc này rộng chừng trăm trượng, cây đá rải rác, kì hoa dị thảo mọc đầy sơn cốc. Trong cốc có một con sông nhỏ chảy qua, nước sông trong vắt, chia đôi sơn cốc.
Bên trái có rất nhiều nhà lá, chỉ thấy toàn những khiếu hoá áo quần rách rưới đi lại. Bên phải là những túp lều dựng theo hình tròn, những người qua lại toàn mặc áo vàng, hết sức tề chỉnh.
Hải Thiên Nhất Cái dừng lại trên đỉnh đồi, trỏ tay về phía trái nói :
- Đó là sào huyệt tạm thời của lão ô !Mai Dao Lân chỉ tay về phía phải nói :
- Kia là đại bản doanh của Quy Phụng Quốc phải không ?
Hải Thiên Nhất Cái lắc đầu :
- Không phải, đại bản doanh ở ngoài Phong Lôi Động trên Ma Thiên Lãnh, đây chỉ là doanh trại tạm thời đã dựng vì công tử, chúng ta xuống đi.
Dứt lời đã tung mình phóng xuống. Mai Dao Lân mặt bỗng lướt qua vẻ đau khổ, lẩm bẩm :
- Mai Dao Lân này oai phong thật !
Giọng điệu đầy mai mỉa, dứt lời cũng tung mình theo sau.
Hai người vừa chạm chân xuống đất, bỗng từ sau lùm cây bên phải phóng ra một khiếu hoá tuổi trạc tứ tuần, mũi ó mắt chồn cản đường, hướng về Hải Thiên Nhất Cái khom mình thi lễ nói :
- Nghênh tiếp đại giá bang chủ, còn người này là ai ?
Hải Thiên Nhất Cái mắt thoáng lộ vẻ giận dữ song tan biến ngay, cười ha hả nói :
- Mai Dao Lân !
Khiếu hoá mắt chồn giật mình lùi ra sau ba bước, cười khảy nói :
- Sao bang chủ lại đưa tiểu cẩu này đến đây ?
Mai Dao Lân mặt lộ sát cơ, lạnh lùng cười nói :
- Huynh đài năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?
Khiếu hoá mặt chồn ngớ người, buột miệng đáp :
- Bốn mươi lăm !
Mai Dao Lân gật đầu :
- Sống dai quá !
Hải Thiên Nhất Cái cả kinh :
- Mai công tử lão ô.....
Mai Dao Lân cười sắc lạnh :
- Tôn giá hãy để lại danh tánh !
- Ngươi muốn gì ?
Mai Dao Lân nhếch môi cười, phi thân lướt qua và nói :
- Tặng cho tôn giá một món vật !Khiếu hoá mắt chồn chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chợt cảm thấy trên trán đau nhói, vội đưa tay lên chộp, lấy xuống một đoá Lục bình xanh dính cả thịt máu, sắc mặt tái ngắt. Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói :
- Lẽ ra ngươi chưa xứng đáng, nhưng sơn cốc này dường như không có đất chôn ngươi, hãy đi tìm Vạn Tượng công tử mau !
Hải Thiên Nhất Cái tiếp lời :
- Chỉ Vạn Tượng công tử mới giải được chất độc Lục bình xanh này thôi.
Khiếu hoá mắt chồn kinh hoàng đến thốt chẳng nên lời, vội phóng nhanh ra ngoài sơn cốc. Hải Thiên Nhất Cái cười nặng nề nói :
- Mai công tử thật tinh mắt !
- Xem ra Vạn Tượng công tử đặt niềm tin rất ít đối với quí bang, nên đâu đâu cũng có người của y. Thế nhưng theo tại hạ thì đó là phúc đức cho quí bang.
- Là phúc thì không phải là hoa. đúng không ?
- Có thể tại hạ nói trong lúc này quá sớm, ta đi thôi !
Hai người đi đến bên bờ sông, Hải Thiên Nhất Cái cao giọng nói :
- Có người cần gặp quận chúa !
Hồi lâu từ trong túp lều chính giữa mới có một lão bà tóc bạc đi ra nói :
- Ai vậy ?
Hải Thiên Nhất Cái tay chỉ Mai Dao Lân nói :
- Chính người này.
- Y là ai ? Báo ra danh tánh !
Mai Dao Lân cười nhạt đáp :
- Tại hạ là Mai Dao Lân.
Lão bà tóc bạc giật mình kinh hãi, liền cao giọng nói :
- Mai Dao Lân cần gặp quận chúa !
Hiển nhiên là bà ta báo cho người bên trong chuẩn bị, đoạn lại lạnh lùng nói :
- Sang đây !
Hải Thiên Nhất Cái cười :
- Công tử sẽ được tiếp đãi tử tế đấy.
Mai Dao Lân mắt thoáng qua một chút lo âu hiếm có, giọng nhạt nhẽo nói :
- Mong là Mai Dao Lân này chịu đựng nổi.
Đoạn cùng Hải Thiên Nhất Cái phi thân qua mặt sông rộng chừng một trượng, cất bước đi về phía lều.
Khi đến gần cửa lều, bỗng bóng người nhấp nhoáng, hai lưỡi kiếm sắc đã gí vào tử huyệt sau tim Mai Dao Lân. Mai Dao Lân không ngoảnh lại, chỉ cười nhạt :
- Phiền hai vị đã phải chờ quá lâu.
Chỉ thấy mười mấy lão bà đứng quanh, người nào mặt cũng lạnh như băng sương, mắt rực tinh quang ghê rợn, hiển nhiên đã vận hết công lực sẵn sàng ứng biến.
Sau một chiếc bàn vuông giữa lều là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần đang ngồi ngay ngắn, đứng sau lưng là hai lão bà tóc bạc. Mai Dao Lân trịnh trọng khom mình thi lễ nói :
- Mai Dao Lân tham kiến quận chúa.
Quận chúa mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, như không ngờ Mai Dao Lân lại cung kính với mình thế này, ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Mai Dao Lân, vội cụp mắt xuống, lạnh lùng nói :
- Mai Dao Lân các hạ đã lấy trộm chiếc chìa khoá vàng ở núi Võ Đương phải không ?
Mai Dao Lân trầm giọng :
- Cướp chứ không phải trộm !
Lão bà tóc bạc bên phải sau lưng quận chúa cất giọng sắc lạnh :
- Trao ra đây !
Mai Dao Lân cười khảy :
- Bà đâu phải người của Quy Phụng Quốc.
Quận chúa biến sắc mặt :
- Đó là ý của bổn quận chúa.
- Nếu tại hạ cự tuyệt thì sao ?
Bỗng tiếng ếchoang choangế vang lên liên tiếp, mười mấy lão bà đứng quanh đều tuốt binh khí cầm tay. Lão bà áo đen đứng bên trái buông tiếng cười sắc lạnh :
- Mai Dao Lân giới võ lâm dồn đại ngươi rất lợi hại và xảo quyệt, nghe danh táng đởm, thật không ngờ ngươi lại vô dụng thế này ha ha.....
Mai Dao Lân thản nhiên cười :
- Nơi đây dường như hoàn toàn là do hai vị chủ trì đại cục.Quận chúa đỏ mặt cười gằn :
- Mai Dao Lân các hạ chớ lôi thôi, hãy trao chiếc chìa khoá vàng ra để khỏi chuốc hoa. vào thân.
Mai Dao Lân ơ hờ quét mắt nhìn quanh :
- Quận chúa bảo vệ cho hoàng hậu và công chúa hay là giam giữ họ vậy ?
- Đương nhiên là bảo vệ !
- Vậy thì để Mai mỗ giải cứu cho rồi trao cho quận chúa bảo vệ được chăng ?
Quận chúa kinh ngạc :
- Các hạ là ai ? Vì sao lại muốn cứu họ.
Mai Dao Lân nghiêm giọng :
- Quận chúa không cần hỏi những điều ấy, khi nào tại hạ giải cứu được họ hẳn sẽ cho quận chúa biết rõ mọi sự. Bây giờ yêu cầu duy nhất của tại hạ là quận chúa hãy chủ trì đại cuộc không cho người của Quy Phụng Quốc ngăn cản. Mai Dao Lân này tự tin có thể cứu thoát được họ.
Quận chúa thoáng vẻ do dự, nàng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Mai Dao Lân, bởi ánh mắt ấy khiến nàng không sao nhẫn tâm được. Hai lão bà đứng sau lưng nàng nghe vậy hết sức lo lắng, lão bà bên phải cười khảy nói :
- Toàn là những lời láo xược ! Quận chúa đừng tin hắn. Người này một là lai lịch bất minh, hai nữa những hành vi tàn bạo trên giang hồ trong thời gian qua, đủ thấy hắn nhất định là có mưu đồ bất chính.
Mai Dao Lân chau mày, mặt thoáng lộ vẻ sát cơ, cười sắc lạnh nói :
- Bà quả quyết như vậy ư ?
Quận chúa khẽ cười khảy :
- Mai Dao Lân, nếu các hạ chịu nói ra lai lịch, hoặc giả bổn quận chúa có thể suy nghĩ lại.
Mai Dao Lân đảo mắt nhìn quanh, lắc đầu :
- Quận chúa nếu muốn biết lai lịch tại hạ, sao không tìm một nơi nào khác !
Lão bà áo đen bên trái vội nói :
- Quận chúa đừng để mắc lừa hắn.
Quận chúa chậm rãi đứng lên :
- Bổn quận chúa cũng muốn nghe thử y nói những gì ?
Dứt lời liền cất bước toan địLão bà áo đen bên phải với giọng sắc lạnh như ra lệnh nói :
- Quận chúa, vì sự an toàn của hoàng hậu và công chúa, lão thân nghĩ là quận chúa nên bảo trọng là hơn !
Quận chúa nghe vậy bất giác rợn người, mặt thoáng qua vẻ lo âu, lạnh lùng nói :
- Hai vị sao cũng quan tâm đến sự an nguy của hoàng hậu và công chúa thế này ?
Lão bà bên phải cười :
- Đó là vì lợi ích chung của võ lâm Trung Nguyên mà !
Mai Dao Lân cười mai mỉa :
- Hai vị lòng dạ quảng đại quá nhỉ !
Lão bà áo đen bên phải cười khảy :
- Mai Dao Lân lẽ ra ngươi không nên nhắm vào hoàng hậu với công chúa, bằng vào thân thủ của ngươi, muốn phát tài thành danh đâu có gì là khó, hà tất nhất định nhắm vào họ chứ ?
- Hai vị tự tin là không nghĩ sai ư ?
- Mục Nữ Song Vệ rất ít khi suy nghĩ sai lầm.
- Nhưng lần này thì hai vị đã nghĩ sai lầm, nếu không tin thì hãy đi hỏi vị chúa tể biết hết mọi sự thử xem.
Hai lão bà áo đen ngớ người, buột miệng hỏi :
- Đó là ai ?
Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, cười sắc lạnh nói :
- Diêm Vương !
Liền tức, tiếng quát giận dữ vang lên quanh khắp, vô số đao kiếm cùng lúc bổ vào Mai Dao Lân, đồng thời hai lưỡi kiếm dí vào tử huyệt sau tim Mai Dao Lân cũng cùng lúc đâm tới.
Mai Dao Lân sớm đã ngờ trước có vậy, vừa dứt lời đã nhào tới trước, tay phải tuốt kiếm nhanh như chớp, ếchoangế một tiếng, một luồng trắng bạc bay quanh, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nhưng không có tiếng rú thảm, rồi thì bốn bề lại trở nên tĩnh lặng.
Hải Thiên Nhất Cái thấy vậy cảm khái than thầm :
- Quả đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, võ công của mình thật kém xa chàng thiếu niên này. Ôi mình đã già rồi !Quận chúa quét mắt nhìn quanh, vẻ căng thẳng trên mặt lập tức trở thành kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn những binh khí gãy dưới đất, đoạn lại đưa mắt nhìn mười mấy lão bà đang kinh hãi đứng thừ ra.
Sau cùng mới nhìn vào mặt Mai Dao Lân nói :
- Bạch Long Kiếm ! Mai Dao Lân võ công của các hạ thật đáng khâm phục.
Mai Dao Lân không nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào hai lão bà áo đen đứng sau lưng quận chúa nói :
- Hai vị đã chuẩn bị xong chưa ?
Quận chúa kinh hãi, tay phải vung lên, một ngọn kim cốt nhuyễn tiên đã cầm trong tay, lạnh lùng nói :
- Mai Dao Lân, Diêu Đài Mục Nữ này xin tiếp các hạ vài chiêu !
Hai lão bà áo đen vừa thấy Diêu Đài Mục Nữ tuốt binh khí, liền cảm thấy vững dạ, cùng cười khảy nói :
- Mai Dao Lân, hôm nay kẻ xuống âm tào e rằng chính là ngươi !
Mai Dao Lân chầm chậm đưa trường kiếm lên, nhìn Diêu Đài Mục Nữ nói :
- Quận chúa đã buộc tại hạ phải ra tay !
Dứt lời trường kiếm đã phóng ra, với chiêu Trường hồng quán nhật nhanh như chớp đâm vào yết hầu Diêu Đài Mục Nữ. Hai lão bà áo đen thấy vậy vội tách sang hai bên, tránh đường cho Diêu Đài Mục Nữ thoái lui.
Mai Dao Lân thấy vậy mừng rỡ thầm nhủ :
- Mai mỗ chính là muốn hai người như thế !
Ngay khi ấy, Diêu Đài Mục Nữ thấy trường tiên không thi triển được, vội trở tay với chiêu Phản khấu sơn môn dùng trường kiếm nơi cán đâm vào ngực Mai Dao Lân. Mai Dao Lân bỗng rụt kiếm về, nghiêng người sang trái như không sao đón đỡ được, toan lách sang trái.
Lão bà áo đen bên phải thầm cười khảy nhủ :
- Bản lĩnh của ngươi thế này.....
Chưa nghĩ dứt, bỗng thấy trường kiếm thu về của Mai Dao Lân nhanh như chớp đâm tới ngực mình, trường kiếm trong tay vội thi triển chiêu Cự khách thiên lý tạo thành một bức tường kiếm bảo vệ toàn thân. Song đã muộn, chỉ nghe ếkengế một tiếng giòn giã, tiếp theo là một tiếng rú thảm.
Diêu Đài Mục Nữ một chiêu đẩy lùi Mai Dao Lân, không hề dừng tay, ngay khi lão bà áo đen bên phải thảm tử, chiêu Mục nữ độ hình đã công tới.Mai Dao Lân một chiêu đắc thủ, liền với thế Ngoa. long phiên vân tung mình lên cao rồi lộn ngược trên không, vừa vặn tránh khỏi thế công của Diêu Đài Mục Nữ. Người đang lơ lửng trên không, Mai Dao Lân trường kiếm trong tay đã thi triển chiêu Bạch long hận thiên chớp nhoáng công vê phía lão bà áo đen bên trái.
Một tiếng rú thảm khốc đã khiến lão bà áo đen bên trái hồn phi phách tán, trong khi chưa hoàn hồn chợt thấy ánh kiếm bay vút tới, khiến bà ta chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó đã rú lên thảm khốc, một thi thể không đầu với máu phun xối xả bay ra xa hơn năm thước, va mạnh vào vách lều rồi ngã xuống đất.
Mai Dao Lân một kiếm hạ sát lão bà bên trái, liền tức tung người ngược ra sau, tay phải chộp ra đã nắm chặt cổ tay phải Diêu Đài Mục Nữ vừa quay người định tấn công Mai Dao Lân cười nhạt nói :
- Quận chúa dừng tay đi thôi !
Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, sau khi mọi người định thần lại thì quận chúa đã bị Mai Dao Lân khống chế. Diêu Đài Mục Nữ lần đầu tiên xuất thủ bị đàn ông chế ngự, đỏ mặt tức giận quát :
- Buông tay ra mau !
Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh lạnh lùng nói :
- Người nào dám xông vào !
Trong khi nói, bàn tay phải đã giơ lên đỉnh đầu Diêu Đài Mục Nữ. Mười mấy lão bà chỉ còn biết trừng mắt giận dữ nhìn, không một ai dám vọng động.
Diêu Đài Mục Nữ hậm hực nói :
- Ngươi hãy giết ta đi !
Mai Dao Lân lắc đầu :
- Tại hạ không bao giờ dám mạo phạm đến quận chúa, chẳng qua vì hoàn cảnh bắt buộc phải như vậy, vạn mong quận chúa lượng thứ cho !
Xung quanh có người quát :
- Mai Dao Lân, chỉ cần ngươi thả quận chúa ra, việc hôm nay kẻ như bỏ qua hết, bọn ta buông tha cho ngươi một con đường sống.
Mai Dao Lân lắc đầu thản nhiên cười :
- Tại hạ mang theo quận chúa để làm vật hộ thân giải cứu hoàng hậu và công chúa.
- Mai Dao Lân ngươi dám !
- Mai Dao Lân này rất ghét hứa hẹn nhưng lần này Mai mỗ xin cam đoan với các vị, chỉ cần tại hạ không chết, quyết không để cho bất kì ai động đến một sợi tóc của quận chúa.Diêu Đài Mục Nữ nghe lòng vui sướng lạ, song tức giận nói :
- Mai Dao Lân, các hạ dám bắt giữ bổn quận chúa hả ?
- Xin quận chúa lượng thứ cho, tại hạ quả không muốn như vậy.
Mai Dao Lân dứt lời, bỗng vung chỉ điểm vào huyệt nhuyễn ma của Diêu Đài Mục Nữ, đoạn lại cười to nói :
- Tại hạ xin cáo từ !
Dứt lời đã tung mình ra khỏi lều. Hải Thiên Nhất Cái buông tiếng hét vang, liên tiếp tung ra mười hai chưởng và quát :
- Mai Dao Lân thả quận chúa ra ngay !
Dứt lời đã đứng chắn ngang trước cửa lều. Chỉ nghe bên trong hỗn loạn và có tiếng quát :
- Lão ăn mày sao lại cản đường người mình thế này !
Hải Thiên Nhất Cái cười thầm, vội tránh ra nói :
- Ô ! Ô ! Đi xa rồi !
Khi người trong lều đuổi ra đến thì chẳng còn thấy bóng dáng Mai Dao Lân đâu nữa. Hải Thiên Nhất Cái lắc đầu nói :
- Mọi người hãy lo thu xếp ngay, chúng ta đành phải đến Quân Sơn tìm y thôi !
Mọi người chẳng còn cách nào hơn, đành đi vào thu xếp.
Đèn đóm đã tắt, vầng trăng treo cao trong bầy trời xanh, đã đến lúc mọi người yên nghĩ. Bên bờ hồ Động Đình, trong một gian phòng của Nghinh Tân Quán quay mặt ra hồ, lúc này vẫn còn ánh sáng đèn.
Trên một chiếc giường trang nhã trong phòng, một thiếu nữ nằm nghiêng quay mặt vào trong, và một thiếu niên anh tuấn đang chăm chú xem sách bên đèn. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ngọn lửa đèn trên bàn lay động suýt tắt.
Thiếu niên giật mình, chầm chậm đứng lên, đến đóng cửa sổ lại. Khi quay người, bỗng thấy thiếu nữ trên giường nằm co ro, hiển nhiên nàng rất lạnh. Thiếu niên trầm ngâm một hồi, sau cùng đi đến bên giường, nhè nhẹ mở chăn ra, thận trọng đắp lên mình thiếu nữ.Khi thiếu niên cúi người kéo chăn, đôi mắt nhắm nghiền của thiếu nữ bỗng hé mở, mãi đến khi nhìn rõ hành động của thiếu niên nàng mới nhắm mắt trở lại. Nàng nghe lòng vô cùng ấm áp, dần dần nhớ lại mọi sự đã xảy ra trong ba ngày qua, nàng mơ màng thầm nhủ :
- Trong ba ngày qua, ban ngày y khuyên mình ăn uống, ban đêm đắp chăn cho mình, ngoại trừ không chịu thả mình ra, việc gì y cũng chiều chuộng mình, vì sao vậy? Chả lẽ y đã.....
- Không không thể vậy được ! Trong mắt y ( Thiếu 2 trang. Bằng hữu nào có phần này, xin liên hệ với maihoatrang.com để thành toàn bộ truyện. Đa tạ! ) Nàng quét mắt nhìn thiếu niên nói :
- Mai Dao Lân, các hạ định đi đâu ?
- Quân Sơn !
Diêu Đài Mục Nữ giật mình, buột miệng nói :
- Các hạ không sợ bổn quận chúa bỏ trốn ư ?
Mai Dao Lân nhún vai thản nhiên cười nói :
- Trong ba ngày qua quả thật có ý định đưa quận chúa theo cùng đến Phong Lôi Động ở Ma Thiên Lãnh, nhưng bây giờ đã trở thành quá khứ rồi !
- Vì trên Quân Sơn đã có mặt nhân vật mà các hạ khiếp sợ phải không ?
Mai Dao Lân cười :
- Có lẽ vậy !
- Trên cõi đời cũng có người khiến các hạ khiếp sợ sao ?
- Tùy quận chúa nói sao cũng được, tại hạ không bận tâm, kể từ bây giờ, quận chúa hoàn toàn tự do.