watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:26:2128/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Linh Thứu Phi Long - Lưu Kiến Lương - Hồi 21 - 46 - Hết - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Linh Thứu Phi Long - Lưu Kiến Lương - Hồi 21 - 46 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 42

 

Chương 32-1

Nhất Linh hốt hoảng lắc đầu "không" lúc đại ca dằn mặt không khó coi chút nào! có điều quá là uy nghiêm cao quý chẳng khác một vị đế vương cao tại thượng khiến người ta thở cũng không dám thở mạnh
Lý Phi cười cươi "Khiên cho cá tên quý láu cá như đệ thở cũng đám thở mạnh e là không thể nào!".
"không mà" Nhất Lĩnh phân trần: "chớ nói dằn mặt cho dù chỉ lẳng lặng nhìn đệ không giận dữ không cười không nói cũng có thể làm sợ phát khiêp Vẻ uy nghiêm của đại ca giống như ngấm từ trong xương cốt ra vậy, khiến người ta phải kính phục một cách vô thức"
Lý Phi khẽ rùng mình trước một thoáng hiện ra những ánh mắt cung kính phục tùng của đám thuộc hạ. Đều là những nhân vật tung hành thiên hạ, trước mặt anh ta lại giống như chuột thấy mèo vậy.
Lý Phi nhìn Nhất Linh trong lòng bất giác có chút lo lắng khẽ nói: "vậy sao đệ
còn như vậy... còn nhận ta là đại ca?" Ngữ khí đã chủ ý dịu đi, nhưng vì không quen nên lại còn có chút như lạc giọng
Nhất Linh gãi đầu.: "Đệ cũng không hiểu sao càng kính nể đại ca thì lại càng muốn gần gũi thân thiết hơn. Có lẽ đệ quá to gan, trời đất cũng không sợ, nên muốn có một người để quản mình chăng.
Lý Phi nửa cười không~ liếc nhìn Nhất Linh: đệ đã ngứa ngáy xương cốt thì sau này ta ngày nào cũng quản lý đệ đó.
Nhất Linh mừng rỡ, reo lên: "Hay, hay quá!".
Bộ dạng mừng rõ của Nhất Linh khiên Lý Phi bất giác khựng người lại tự trách mình: ta làm sao vậy, bất kể thế nào thế việc chỉnh cũng vẫn phải làm không lẽ ngày nào cũng phải ở bên cạnh tên vô lại này?" Liền quay đầu nhìn vê phía thành Lạc Dương xa xa nhắc nhở: "nól thật, ta không thể ngày nào cũng kè kè bên đệ được. Ta có việc của ta trách nhiệm của đệ cũng không phải là ít đâu. Đệ nên về đi, bây giờ trong thành Lạc Dương e là đã tranh cãi đen long trời lở đất rồi đó!".
Nhất Linh nghe nổi phải chia tay cảm thấy rất không đành lòng lắc đầu: "Kệ họ, chi bằng đệ cứ đi theo đại ca. Đại ca có việc gì không chừng đệ có thế góp vài phần sức lực".
Lý Phi đột nhiên nghĩ thầm "Nếu như cùng cưỡi Kim ưng với hắn ngao du thiên hạ...". Nhưng liền ngay đó lại lắc đầu nói nhanh việc này đệ không giúp được đâu! Hơn nữa chẳng phải đệ nổi trong vòng ba tháng sẽ khiến cho Hàn Nguyệt Thanh cũng phải gọi ta là đại ca sao Ba tháng không phải là nhiều, Thiền tâm của Hàn Nguyệt Thanh không phải nói phá là phá được đâu".
Nghe đến Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh lại hứng thú xoa tay: "Đại ca yên tâm bây giờ đệ đã có đối sách đối phó với cô nương ấy rồi. Đệ giống như Phật Như Lai, còn Hàn Nguyệt Thanh là Tôn Ngộ Không, Thiền tâm của có nương ấy có thâm sâu đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của đệ đâu!".
Lý Phi e hèm một tiếng gật đầu: "Thế là tốt nhất, để ta bảo Kim Ưng đưa đệ về". Rồi tung ngươi lên đáp xuống lưng một con Kim ưng, đưa tay chỉ con Kim ưng kia "Đệ cũng ngồi lên đi!".
Nhất Linh vui kinh hâm vua thú vị, hỏi: "Thì ra Kim ưng còn cười lên được? Nó không mổ đệ chứ?".
Lý Phi lắc đầu: "không đâu!".
"Hay là hai chúng ta cùng cưỡi một con"
"Không được" Lý Phi dứt khoát đáp ngay, liền sau đó lại dịu giọng "Hai người quá nặng Kim ưng không chịu nổi".
Nhất Linh đứng nhìn con Kim ưng thứ hai đang đứng như một ngọn núi nhở, nghĩ bụng: "Lớn như vậy sao lại không thể cưỡi được hai người nhỉ!" Song lại không dám tranh cãi với Lý Phi liền tới gần nhảy lên lưng Kim ưng cảm giác thật vững chãi dễ chịu.
Lý Phi thét lên một tiếng hai con Kim ưng bay vút lên trời Nhất Linh đột nhiên hoảng hốt gọi lớn: "Ngộ nhỡ nó nghiêng mình hất đệ xuống thì sao?".
Lý Phi vừa bực mình vừa buồn cười nghĩ thầm: "Hất ngươi ngã chết thì càng tốt, đỡ ngươi đi phá rối người khác!".
000
Hai con Kim ưng một trước một sau chẳng mây chốc đã bay đến bên trên thành Lạc Dương.
Nhất Linh từ trên nhìn xuống, thấy dưới lòng đường phố, Vạn gia ngũ lão, ba thê tử, Ngu đại trưởng môn, Hàn Nguyệt Thanh cùng Chu Tuyên đang hằm hằm nhìn nhau cãi vã ồn ào. Bên ngoài, Cổ Uy Tân Vô ảnh chỉ huy ba vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh vây chặt cả dãy phố.
Nhất Linh cười lớn: "Quả nhiên là đang cãi nhau!".
Lý Phi nói: "Chúng ta xuống dưới di!" Khẽ quát nhẹ một tiếng, Kim ưng lượn vòng
hạ xuống, đến cách dám người chừng ba bốn mươi trượng thì dừng lại.
Nhất Linh nghe ngóng một hồi, thì ra ngũ lão dang muốn gây chuyện với Chu Tuyên. Hàn Nguyệt Thanh và Ngũ đại trướng môn lại không đồng ý, cả ba bên đang cãi vã om xòm.
Đúng lúc ấy, bóng Kim ưng lượn vòng in xuống nền đất làm quần hùng phía dưới ngẩng đầu lên nhìn, cùng kêu: "Đại ưng quay lại rồi!" Hơn ba vạn cái đầu đều ngẩng hết lên trời.
Nhất Linh nhìn hai khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh và Chu Tuyên trước bỗng trong lòng máy động, nói với Lý Phi: "Đại ca, Lý Thanh Dao đã thuộc về hynh rồi, đệ đành phải lấy Chu Tuyên vậy. Cô nương ấy cũng là tuyệt nữ thế gian khó gặp đấy chứ?".
Lý Phi khẽ nói: "tùy đệ!".
Nhất Linh nghĩ bụng : " Đại ca hình như khÔng được vui!".
Kim, Thủy, Vạn ba người nghe thấy tiếng của Nhất Linh, lập tức nhảy dựng lên, gọi lớn: Nhất Linh!" "Đại ca!" người nào người ấy mừng đến phát khóc.
Nhất Linh vội đáp lại: này, Liên tỉ,.Phụng tỉ, Tiếu Hà, ba phu nhân yêu quý của ta, ta ở dây, ta không sao!" đoạn nói với Lý Phi: "Đại ca, chúng ta xuống thấp một chút đi!".
Lý Phi nói: "Đệ ấn nhẹ cổ của kim ưng là được!".
Nhất Linh y lời ấn nhẹ vào cổ Kim ưng, con đại ưng quả nhiên hạ thấp xuống một chút, từ từ lượn vòng.
Lý Phi vẫn bay cao bên trên.
Khoảng cách thấp dần, ba ái thê trông thấy rõ là Nhất Linh, vừa khóc vừa cười.
Thấy Liên Như hét lớn: "Nhất Linh, chàng không sao chứ?".
Nhất Linh cười hà hà: không sao, văn khỏe như vâm!" Rồi nói với Vạn Tiểu Hà: "Tiểu Hà, lau nước mắt đi, nàng cười lên mới là dẹp!".
Vạn Tiểu H à vỘi dụi mắt, nở nụ cười rạng rỡ.
Kim Phụng Kiều tíu tít: "lnhất Linh, chàng bị dại ưng cắp đi, sao giờ lại ở trên lưng nó vậy? Đại ưng đã bị chàng thuần phục rồi sao?".
Không phải. Kim ưng là do đại ca ta nuôi. Này, ba thê tử ngoan của ta, nói cho các nàng một chuyện vui, ta đã kết nghĩa dược với một vị đại ca cao quý như thiên thần mà uy nghiêm như đế vương vậy".
Ba người vừa kinh ngạc vừa mừng rõ, cùng nhìn lên con Kim ưng trên cao, song lại không thấy được người cưỡi bên trên, liền xịu mặt thất vọng.
Không chỉ ba cô nương những người xung quanh cũng không khỏi có chút hụt hẫng. Nuôi được một đôi Kim ưng khổng lồ đến thế, lại có thể cưỡi chim ngao du trời đất, bậc kỳ nhân như vậy ai mà không muốn gặp, dáng tiếc là chỉ thấy được bụng của con Kim ưng mà thÔi.
Ba ái thê nhìn Nhất Linh vẫn cưỡi con đại ưng lượn vòng trên đầu, đều vô cùng thích thú. Tiểu Hà cười tít cả mắt: "đại ca, cưỡi chim ưng có thích không?" Kim Phụng Kiều thì mè nheo: "Nhất Linh, xuống đây đưa cả bọn thiếp lên với đi!".
"Ba phu nhân của ta, quả thật là không được!" Nhất Linh vờng tay: "Đại ca nói, Kim ưng một lần chỉ có thể chở được một người thôi. Chi bằng thế này, ta xuống dưới, các nàng thay phiên nhau lên cưỡi dược không?"
Vạn Tiểu Hà vỗ tay đồng ý, Thủy Liên Như chợt nói: "nhất Linh, chàng đừng xuống? Bọn họ dang muốn gây chuyện với chàng đó"
Cái gì mà gây chuyện với ta, là ta đang muốn gây chuyện với họ đây Nhất Linh nói lớn rồi quay sang Ngũ đại trướng môn: " Năm lão hòa thượng lão mũi trâu kia, nói cho các người biết, các người đã đắc tội lớn với ta rồi. Thuộc hạ Thiên Long có mười vạn người, Thiết Huyết Minh cùng không dưới mười vạn, Thanh Long, Quần Anh hai hội đánh xong thành ra quen biết, chút nữa còn kết thân gia, nhất định sẽ ủng hộ ta. Hai  bang phái ấy gộp lại ít nhất cũng phải mười lăm, mười sáu vạn người, như thế chẳng ra hơn ba mươi vạn người rồi còn gì. Nếu như ta dẫn ba mươi mấy vạn người này tấn công vào sơn đầu của Ngũ đại phái các người, không biết có ai còn sống mà thoát ra không?".
Nhất Linh vừa dứt lừoi Ngũ đại trướng môn sắc mặt liền tái mét.
Thiếu Lâm hiệu xưng trường thịnh bất suy, là đệ nhất dại môn phái của võ lâm, cả tăng, tục đệ tứ~ung~hổng quá nổi một vạn người. Võ Đang gần trăm năm nay cũng rất mực hưng vượng riêng Phương Kiếm Thi dã truyền dạy dược ba nghìn đệ tử nhưng tất cả môn nhân nam bắc cộng lại cũng không dược dấn một vạn. Thiếu Lâm, Võ Đang mà còn như vậy các môn phái khác lại càng ít ỏi. Côn Lôn, Nga Mi, Không Động đều nằm ở những núi rừng heo hút, ít người lai vãng, tuy có đủ tống đàn phân dàn, mỗi chỗ cũng chỉ tầm hai ba chục người! Cả ba phái gộp lại được một vạn người cũng đã là tạ ơn trời dết rồi.
Ba vạn người đấu với ba mươi mấy vạn, như thế khác gì trứng chọi với đá?
Ngũ đại phái đương nhiên có nhiều cao thú, nhưng trong số ba vạn người ấy, liệu có nổi ba trăm cao thủ đủ sức một đấu một trăm hay không? E là cùng không. Mà cứ cho là Có đi chăng nữa, trong những trận đánh thiên quân vạn mã, vai trò của những cao thủ hàng dầu thực ra là rất hạn chế. Có thể tả xông hữu đột tiến thoái chém giết giữa trăm vạn quân, trừ phi là những cao thú tuyệt đinh như Ngũ đại trướng môn, nhưng Ngũ đại môn phái liệu có được mấy cao thủ tuyệt đỉnh như thế, e là cũng chỉ năm người bọn họ mà thôi!
Đúng như Nhất Linh nói, Ngũ dại môn phái nếu chống lại liên quân hắc đạo nhất định sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Võ cao không bằng người đông, đây cũng là nguyên nhân các dại môn phái ở trong giang hồ đấu không lại được đại quân triều đình. Trung Hoa triều nào chẳng có những cao thủ siêu phàm, song bao nhiêu lần vẫn không tránh khỏi cái học vong quốc!
Hiệp Nghĩa Đạo ngoài Ngũ đại phái ra vẫn còn có các môn phái khác. Nhưng cứ cho là Hiệp Nghĩa Đạo dấu dược với Nhất Linh, thậm chí giành cả phần thắng, thế thì sẽ như thế nào chứ? Tục ngữ có câu "giết dịch một nghìn..tổn thất tám năm", phía Nhất Linh có bị xóa sổ Hiệp Nghĩa Đạo cũng sẽ tơi bời!.
Cái đại nạn ấy, ai có thế chấp nhận dược? Ai mà không run sợ?
Ngũ đại trướng môn người nào người ấy mặt đều xám lại, nhất là Ngộ Bản Thiền sư
và Pháp Tính Thiền ni lại càng liên tục niệm phật hiệu.
Thái độ của Ngũ dại trưởng môn không qua khỏi mắt Nhất Linh, cậu càng đặc biệt chú ý dấn thần sắc lo lắng cua Hàn Nguyệt Thanh. Một tiên tử không linh phiêu dụ, trong nháy mắt đã trở thành một quan thế âm đại từ đại bi.
Nhất Linh lòng đau như cắt, liền thốt lên: "nhưng các người cùng không nên lo lắng. Ta dã nói từ trước là ta không giết người. Có ké hãm hại ta, mục đích chính là gây nên cuộc dại chiến cõ lâm. Nếu như ta và các người đánh nhau, chẳng phái là trúng kế của bọn chúng sao? Ta đâu có ngốc như vậy!".
Nghe Nhất Linh nói, Ngũ đại trướng môn rõ ràng thớ phào nhẹ nhòm, trong ánh mắt của Hàn Nguyệt Thanh thậm chí còn có vài phần tán đồng.
Nhưng Nhất Linh đanh giọng: "Các người đã đắc tội với ta! Ta rõ ràng là bị hàm oan, lại còn muốn đánh muốn giết ta cho bằng dược. Thiên hạ đâu thể có cái lý ấy? Vì thế ta phải được bồi thường? Các ngươi nghe rõ dây, không phải xin lỗi, mà là bồi thường, dùng cái gì để bồi thường ư? Rất đơn gián, Quảng Hàn Tiên tử phái gá cho ta, làm đệ tứ phu nhân của ta!".
Một lời xuất ra, không chí Ngũ dại trướng môn, ngay cá ngu lào và các huynh đệ Thiết Huyết Minh ai nấy cũng mặt mày thất sắc. Nhất Linh dám yêu cầu Hàn Nguyệt Thanh lấy thân mình bồi thường "hiểu lâm" của Ngũ đại môn phái, như thế đâu có khác gì hành động của bọn lưu manh ngoài chợ?
Tân Vô ảnh đột nhiên hét lớn: "Hay lắm, Quảng Hàn Tiên tử gả cho Minh chủ ta làm Tứ phu nhân, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện cũ nữa!"
Lời lão ta vừa dứt, khắp thành Lạc Dương lập tức vang dậy tiếng hoan hô.
Hàn Nguyệt Thanh vừa tức giận vừa xấu hổ, chằm chằm nhìn Nhất Linh oán hận.
Nhất Linh tỏ rõ tâm ý của mình, đột nhiên lại cắn răng nghĩ: "Đại ca nói đúng, chính là muốn nàng phải hận ta. Nếu nàng không hận ta, thì làm sao sẽ yêu ta đây?" Rồi cười ha hả: "Tiên tử tỉ tỉ ta không cần phải nhìn ta như vậy! Ta biết nàng thừa lệnh sư phụ, lúc nào cũng coi sự an nguy của Hiệp Nghĩa Đạo như sứ mệnh của mình. Nàng nghĩ thử xem nếu như nàng lấy ta, không những có thể dẹp đi cuộc chiến giữa hai bên, đỡ phải chết uổng biết bao nhiêu người, mà cũng vì thân phân đặc biệt của ta, Hiệp Nghĩa đạo và thuộc hạ cũ của Thiên Long sẽ trở thành thân thích, ngày Hai tháng Hai sang năm sẽ bớt đi một trận đại quyết dấu. Một tên trúng hai đích, chẳng phải tốt cho tất cả hay sao?".
Nhất Linh đang đắc ý thao thao thì bỗng một luồng ánh sáng xẹt hiện, một thanh bảo kiếm lao vút tới, đồng thời nghe rò tiếng thét long trời của Tử Long Chân nhân:
Quân vô lại? Bổn chân nhân thề sẽ băm ngươi ra làm muôn mảnh".
Nhất Linh đang ở trên không trung cả mười mấy trượng, lại đang lượn vòng, kiếm chiêu của Tử Long Chân nhân đương nhiên không đánh tới, nhưng quả thật là ông ta đã tức hết chịu nổi. Tên oắt con ngông cuồng, đã giết người còn bắt nạn nhân bồi thường, lại dám cột nhả với thủ lĩnh Hiệp Nghĩa Đạo như vậy, thật là hiếp người quá đáng.
Không chỉ Tử Long Chân Nhân, mà cả bốn vị trướng môn cũng phẫn nộ vô cùng, không đến nỗi liều mạng ra chiêu, song bốn cập mắt đều hằm hằm tóe lứa.
Nhất Linh cười lên ha hả, khè ấn vào cổ Kim ưng, con chim hạ xuống thấp hơn, cách Thái Bạch lầu gần mười trượng. Nhất Linh tung người nhảy xuống, đứng trên đỉnh Thái Bạch Lầu.
Thuỷ, Kim, Vạn ba người mừng rờ, cùng nhảy vút lên. Nhất Linh cười hà hà ôm chầm lấy ba, hôn mỗi người một cái.
Cả ba tuy đã quen, song vẫn không ngờ Nhất Linh lại hôn mình trước mặt đông người như vậy, vừa xấu hổ vừa thích thú, mặt đỏ bừng lên như hoa thạch lựu.
Nhất Linh ngẩng dầu lên nói lớn: "Đa tạ đại ca!".
Lý Phi không đáp, hai con Kim ưng lượn quanh một vòng rồi bay khuất vào trong mây.
Nhất Linh ngẩn người ra một hồi rồi cúi xuống nhìn Hàn Nguyệt Thanh và Ngũ đại trưởng môn. Tử Long Chân nhân chằm chằm nhìn lại Nhất Linh, mắt như tóe lứa, ánh mắt của bốn người khác lại có vẻ lưỡng lự cá Hàn Nguyệt Thanh cũng vậy.
Nhất Linh thầm cười: đều bị ta dọa cho mất mật rồi, càng tốt, họ không dám động đến ta, ngày nào ta cũng đến quấy rầy Tiên tử tỉ tỉ. Đúng như đại ca đã nói, phải khiến cho nàng hận ta nhưng lại không dám giết ta, cuối cùng ta mới có thế đánh cắp được trái tim nàng!". Tiếp đó lại nghĩ: "Đại ca quả thật chẳng khác thần tiên, không chỉ có vẻ uy nghiêm cao quý của một thiên thần mà còn có trí tuệ giống như thiên thần vậy, chỉ nhìn sự việc một lần là thấu suốt!" Đoạn vòng tay nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Tiên tử tỉ tỉ xin nàng hãy tin ta. Với thực lực của ta cũng không đến nỗi giết  một Phương Kiếm Thi mà không dám nhận, chi bằng tỉ tỉ hãy lên lầu, để tiểu đệ kính tỉ một ly, coi như là xin lỗi vì đã có nhiều lời đắc tội với tỉ tỉ".
Lúc trước thì ngông cuồng hết mức, giờ lại khiêm nhường rất mực, mồm miệng sắc mặt, bảo thay đổi là thay đổi. Hàn Nguyệt Thanh trừng mắt nhìn Nhất Linh, rồi quay sang nói với Ngũ đại trưởng môn: Các vị tiền bối, chúng ta về thôi!".
Tử Long Chân nhân vẫn không bằng lòng song bốn người kia lại lấy đại thế làm trọng, đều có ý về thương lượng thêm. Ngay cả đám để  tử Phương gia cũng rút đi hết.
Nhất Linh ngắm nhìn bóng dáng tuyệt mỹ của Hàn Nguyệt Thanh xa dần, tuy trong lòng rầu rĩ, song lại an ủi mình: "không cần phải vội vàng, cứ từ từ, sẽ có một ngày ta được đi cùng nàng mà!" Rồi đảo mắt sang Chu Tuyên, mặt mày niềm nở: "Chu Tuyên tỉ tỉ, khi nãy điểm huyệt ta chắc đã vất vả rồi, chi bằng lên lầu đế ta kính tỉ một chum gỌi là trả cÔng".
Chu Tuyên cười lạnh: "Dụng tâm của ta vốn tốt, nhưng Phụng nha đầu lại coi đó là ác ý bây giờ còn đang hận ta kia kìa, đợi ả nguôi giận hãy nói!"
Nói rồi quay người bỏ đi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 202
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com