Hồi 15a
Phong Hổ dương hùng Long thi vũ
Phong Lan thấy Phù Sa Tử hỏi thăm đến Long đại ca liền cười khì một tiếng, đưa mắt nhìn Long Uyên, lại nháy mắt ra hiệu cho Phù Sa Tử rồi đáp:
-Anh ấy ư? Anh ấy nhát gan lắm! Nghe nói ở đây có đánh nhau cứ nhất định không chịu tới, cho nên cháu đành phải nhốt anh ấy ở trong khách điếm để trông coi đồ đạc cho cháu.
Phù Sa Tử kêu ồ một tiếng, và biết bên trong thể nào cũng có sự bí mật gì đây, nhưng ông ta thấy nàng như vậy không tiện hỏi lại nữa, mà quay lại nhìn Long Uyên, rồi hỏi nàng tiếp:
-Cháu Lan! Vị này là ...
Phong Lan thấy Phù Sa Tử có vẻ nghi ngờ và đứng ngay đối diện với Long Uyên mà không nhận ra được chàng là ai nên nàng không nhịn được cười, quên cả trả lời.
Long Uyên đành phải chắp tay chào, và tự giới thiệu răng:
-Lão là Vân Hạc, ngưỡng mộ đại danh của Phù Sa Tử ở Hằng sơn đã lâu, ngày hôm nay mới được gặp gỡ, quả thật danh bất hư truyền.
Phù Sa Tử thắc mắc vô cùng vì ông ta chưa hề nghe thấy ai nói đến cái tên Vân Hạc và cũng chưa hề gặp người nào ở trên giang hồ thế này cả, nhưng chỉ xem bề ngoài cũng đủ thấy ông già này không phải tầm thường.
Phù Sa Tử cũng là một người rất sành sỏi tuy trong lòng thắc mắc như vậy, nhưng bề ngoài tươi cười đáp:
-Lão huynh chớ quá khen bần đạo như vậy! Sự thật thì bần đạo làm sao bằng được lão huynh! Chắc hẳn lão huynh tới đây vì một mục đích gì, phải không?
Lúc ấy Hổ Hùng đi tới, Long Uyên liền giới thiệu hai người.
Phái Hoa Sơn với phái Hằng Sơn tuy không phải là một phái hệ, nhưng Phù Sa Tử ngang hàng với Thiên Cơ chân nhân, tất nhiên Hổ Hùng phải gọi lão đạo sĩ là tiền bối, nhưng mặt y vẫn khinh khỉnh, rồi ngồi luôn xuống bên cạnh Phong Lan, cố ý ngắm nhìn vào chỗ võ đài.
Phù Sa Tử tuy là người không quan tâm mấy đến lễ phép nhưng thấy thái độ kiêu ngạo của Hổ Hùng vậy, mặt ông ta tỏ vẻ không vui.
Phong Lan thấy Hổ Hùng vô lễ như vậy, liền đứng phắt dậy ngay lên và đi tới chỗ cạnh Phù Sa Tử ngồi xuống, rồi chuyện trò với ông ta vui vẻ hết sức, Hổ Hùng thấy Phong Lan xưng hô với lão đạo sĩ là lão đạo thúc thúc, y mới hối hận, nhưng chẳng lẽ lại thay đổi thái độ hay sao? Nếu thay đổi như thế thì sẽ bị mất sĩ diện, nên y đành phải cứ ngồi yên ở đó, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc trộm Phong Lan.
Lúc ấy đã cuối giờ thìn, hai bên khán đài đã ngồi chật ních những người, và người nào người ấy đều là những nhân vật tên tuổi trong võ lâm cả.
Đột nhiên, có ba tiếng chuông lớn nổi lên. Mọi người đều chăm chú nhìn cả vào lâu đài.
Lúc ấy trên võ đài đã có bốn người xuất hiện. Người nào người ấy đều tuổi ngoài sáu mươi.
Người đứng đầu gầy gò, da đen nhánh, râu tóc hoa dâm, và tóc còn để xõa xuống vai, hai mắt vàng khè, nhưng trong rất sáng, cằm để bộ râu dê, mình mặc áo dài màu vàng, chân đi đôi hia.
Ông già ấy tay cầm gạy sắt to bằng cánh tay trẻ con. Y quay lại chấp tay chào ba người ở phía sau và mời ba người đó xuống, đoạn tiến ra phía trước đài, gõ xuống ván đài kêu "cộc cộc" mấy tiếng rồi mới cất giọng nói:
-Lão là Hoàng Sơn Thiết Trượng Tú, được quý vị cho phép đứng ra tổ chức lôi đài này, lão rất lấy làm hân hanh. Chắc các vị đã biết rõ mục đích của đại hội lần này rồi, nên lão không cần nhắc lại nữa làm chi.
Nói tới đó, y ngừng một lát, mới nói tiếp:
-Bây giờ đã tới giờ Thìn là giờ tỉ võ rồi. Lão xin giới thiệu vị phó đài chủ của bổn đài trước rồi sẽ tuyên bố cách tỉ võ sau.
Nói tới đó, y quay đầu lại nhìn phía sau một cái, rồi quay về phía trước nói tiếp:
-Đệ nhất phó đài chủ của bổn đài là Mãn Hầu Thần Bình Bảo Khánh, tiếng tăm đã lừng lẫy bốn phương.
Mọi người nghe thấy y giới thiệu tới đó đều vỗ tay khen ngợi và ai nấy đều thầm bàn tán với nhau luôn miệng.
Thiết Trượng Tú giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng.
Mãn Hầu Thần Bình Bảo Khánh nghênh ngang đứng dậy, cung tay chào xung quanh một lượt.
Phong Lan ở núi Võ Di cách miền nam Phúc Kiến rất gần nhưng vì chưa tới Phúc Kiến bao giờ, nên nàng chưa hề biết đến tên tuổi của Bảo Khánh.
Vì thế Phù Sa Tử phải giải thích cho nàng nghe:
-Bảo Khánh xưa nay vẫn ở Phúc Kiến, nhà giàu có muôn ức. Hồi còn nhỏ, y đã cứu được một dị nhân ở trên mặt bể và được truyền thụ cho những võ công rất cao siêu. Nhưng tính nết của y rất quái dị chỉ thích người ta khen ngợi mình, lúc vui vẻ tiêu pha hàng nghìn lạng cũng không tiếc, nhưng khi nổi giận thì hơi tí giết người. Vì thế dân chúng ở Phúc Kiến mới đặt cho y một cái hiệu là Mãn Hầu Thần để lấy lòng y. Từ khi được dân cư nới đó ban cho cái hiệu ấy, tỉnh Phúc Kiến đã được yên tĩnh hơn trước nhiều.
Phong Lan cười khì khì đang định nói, thì Thiết Trượng Tú đã lên tiếng nói trước:
-Đệ nhị phó đài chủ của bổn đài là Lục Nhất Thanh, sơn chủ của Đại lâu, tiếng tăm rất lừng lẫy.
Nhất Thanh lập sơn trại ở núi Đại Lâu, xưng hùng xưng bá ở ba tỉnh Tứ Xuyên, Quý Châu và Hồ Nam, oai thế rất lừng lẫy. Sau thiên hạ đệ nhất kiếm Cô Độc Khách một thân một mình lên đến núi Đại Lâu đánh bại sáu vị trại chủ Nhất Thanh một lúc. Nhất Thanh tự biết không địch nổi, chưa ra tay đánh đã nhận thua và đóng cửa sơn trại của mình, từ đó không tái xuất giang hồ nữa.
Nhưng sau nghe thấy nói Độc Cô Khách đã chết ở Lao Sơn, y mới dám ló mặt ra, và sai con Tiểu Thanh Thanh ra mặt triêu tập những bộ hạ cũ tái lập trại, còn y thì chỉ đứng ở phía sau giật dây. Mấy năm gần đây, y đã khôi phục lại được thế lực cũ. Vì thế, Thiết Trượng Tú vừa giới thiệu tên y một cái, mọi người lại bàn tán xôn xao ngay. Nhất Thanh tủm tỉm cười, chắp tay chào vòng quanh một lượt rồi lại ngồi xuống.
Phù Sa Tử cau mày lại nói với Phong Lan:
-Cháu Lan! Sau này có hành đạo giang hồ, cháu phải đề phòng những kẻ mặt tươi cười mà bụng dấu lưỡi dao sắc bén, cũng tựa như lão Nhất Thanh này chẳng hạn. Lúc nào y gặp ai cũng tươi cười "khì khì" như thế, nhưng sự thật, bụng y rất gian giảo.
Phong Lan gật đầu cảm ơn.
Thiết Trượng Tú chờ mọi người im hơi lặng tiếng rồi mới giới thiệu tới phó đài chủ thứ ba:
-Phó đài chủ của bổn đài là một vị ẩn sĩ họ Tả tên là Cảnh Sinh biệt hiệu là Hoàng Sơn lão nông.
Qủa nhiên, mọi người không biết Hoàng Sơn Lão Nông là ai, nên đều nhìn cả lên võ đài.
Hoàng Sơn Lão Nông ăn mặc quần áo vải kiểu nông phu, tuổi chừng sáu mươi, tay trái cầm một ống điếu, ống điếu ấy vừ còng dài, chân đi đất ống quần kéo lên tận đầu gối, mặt vàng khè, trông không có vẻ gì đặc sắc hết.
Lúc ấy, mọi người thấy y lim dim hai mắt, cúi đầu hút ống điếu phì phà phì khói trông thật là khoái.
Long Uyên các người, cả Phù Sa Tử nữa, cũng đều ngạc nhiên hết sức, không hiểu lai lịch người này ra sao?
Đang lúc ấy, Hoàng Sơn Lão Nông bỗng ngửng đầu lên liếc nhìn xuống dưới một cái. Những người đứng gần trông thấy rõ đôi mắt của y đều giật mình kinh hãi, hai mắt của y đỏ như lửa có ánh sáng tia ra săc bén khôn tả. Cảnh Sinh thấy mấy nghìn con mắt ở dưới đài đang chăm chú nhìn vào mình. Chỉ thấy há mồm thả phù một cái, đã thấy một làn khói đặc phun ra, làn khói ấy bay ra ngoài xa hơn trượng liền đứng yên rồi tự động lan rộng ra thành lại vòng tròn, đường kính hơn trượng, cái vòng khói cứ lơ lửng trên không chứ không tan. Mọi người ở dưới đài thấy vậy liền xôn xao tự hỏi vị Cảnh Sinh đó đang làm trò quỷ quái gì.
Sự thật, những người trong nghề đã biết đó là “Mãn Ngưu khí công”, người này có thể khiển khói như thế nội công thâm hậu không sao nói được.
Người mà luyện khí công tới mức độ này có thể dùng hơi thở đả thương kẻ địch ở xa cách mấy trượng.
Môn nội công này của Cảnh Sinh đã luyện được chín thành hỏa hầu rồi nhưng dù sao y vẫn phải mượn khói thuốc là mới làm được. Ngoài ra, y còn một khuyết điểm nữa là chỉ phun được một lần thôi, chứ không phun được mấy lần như thế.
Vì dùng môn khí công này tiêu hao rất nhiều chân khí khi đã sử dụng một lần, nếu không điều tức vận công nửa ngày thì không sao phun được lần thứ hai như thế.
Hoàng Sơn lão nông phun khói thuốc xong lại cúi đầu hút thuốc tiếp. Sự thực đó là y đang điều hơi vận tức, nhưng giả bộ hút thuốc để che mắt người.
Thiết trượng Tú thấy Cảnh Sinh biểu diễn khiến mọi người kinh ngạc trong lòng mừng rỡ vô cùng, tỏ vẻ đắc chí lớn tiếng tuyên bố tiếp:
-Lão đã giới thiệu xong các phó đài chủ rồi. Sau ba tiếng chuông, bất cứ cao nhân nào ở dưới đài cũng có quyền lên chỉ danh tỉ thí. Nếu vị nào thắng được lão phó đài chủ thì lão đây với bốn người gõ mười thanh la xong sẽ tôn người đó làm chủ nhân của con Tỉ Kim Giao, tha hồ người đó ra tay giết con quái vật ấy mà lấy vật báu. Nếu người nào không phục trong mười thanh la đó phải lên tiếng phản đối ngay, bằng không gõ xong mười thanh la rồi dù có phản đối cũng vô hiệu. Người thứ hai lên đài cũng phải qua hai quan ải như người trước và cũng gõ xong mười thanh la như thế. Trong mười tiếng thanh la đó, để đợi chờ người thứ ba lên đài phản đối, nếu không có ai phản đối thì người thứ nhất và thứ hai đấu với nhau, người nào thắng đương nhiên là chủ con Tỉ Kim Giao.
Phương pháp này của y rất độc ác vì bốn người bọn Thiết Trượng Tú đều là những cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, người dưới đài có mấy ai thắng nổi bốn người bọn chúng.
Thiết Trượng Tú muốn một mình cướp được con Tỉ Kim Giao nên mới nghĩ được độc kế này để đánh bại quần hùng. Y ngừng giây lát lại nói tiếp:
-Lão đã nói xong: kể từ ngày hôm nay luôn trong hai ngày lúc nào lão cũng cung kính chờ các vị anh hùng lên đài chỉ giáo.
Nói xong y chắp tay chào một cái định quay trở về chỗ ngồi, thì Long Uyên đã đứng dậy nói:
-Hãy khoan, lão có việc này muốn nói ...
Nói tới đó, chàng đã đi tới mép khán đài và chỉ khẽ giở chân bước ra một cái đã nhảy sang bên cách nhau những bốn năm trượng.
Động tác của chàng trông có vẻ chậm nhưng thực sự nhanh khôn tả, tất cả anh hùng hào kiệt ở trên đài lẫn dưới đài thấy vậy đều xông xao bàn tán vì không ai biết chàng là ai cả. Phù Sa Tử thấy vậy hổ thẹn, bụng bảo dạ:
“Thực hổ thẹn, thế mà ta không biết y lại có võ công cao siêu như vậy.”
Vừa rồi y cũng biết ông già Vân Hạc này là một tay cao thủ, nhưng không ngờ công lực lại cao thế.
Phong Lan, Hổ Hùng thấy Long Uyên đã ra mặt, cả hai chỉ muốn nhảy sang đánh một trận tơi bời.
Bọn Thiết Trượng Tú thấy vậy đều giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
“Khinh công thân pháp này rõ ràng đã luyện đến mức Lăng Không hư bộ rồi.”
Nghĩ đoạn chúng không dám khinh thường ông già Vân Hạc... Vì vậy Thiết Trượng Tú vội lui về phía sau một bước đứng lấy thế để phòng bị, rồi y gượng cường một cách thiếu tự nhiên nhìn Long Uyên mà hỏi:
-Các hạ quý tính danh là gì? Có việc gì chỉ giáo thế?
Long Uyên tủm tỉm cười, với giọng ôn tồn đáp:
-Kẻ sơn dã này họ Vân tên Hạc, hôm nọ nghe nói Trượng Tú lập lôi đài này, nhất thời động lòng muốn tới đây chiêm ngưỡng phong thái của các vị anh hùng trên thiên hạ.
Thiết Trượng Tú nghe thấy chàng xưng danh là Vân Hạc, cau mày lại nghĩ mãi không sao nghĩ ra được chàng là ai cả. Nên y bớt lo và tưởng đối phương tới đây cũng muốn cướp đoạt vật báu của con Tỉ Kim Giao, y liền kêu ồ lên một tiếng lạnh lùng hỏi tiếp:
-Các hạ tới đây định cướp con Tỉ Kim Giao bắt buộc anh em lão phu phải tiếp đón và lãnh giáo tuyệt học của các hạ nhưng không hiểu các hạ muốn ra tay đấu với các đài chủ nào trước.
Long Uyên xua tay thủng thẳng đáp:
-Trượng Tú hiểu lầm thiện ý của mỗ rồi, tại hà là kẻ rừng rú có tài ba gì đâu mà dám xúc phạm hổ oai của mấy vị đài chủ.
Thiết Trượng Tú thấy chàng nói như thế lại tưởng chàng nhút nhát bất tài càng hăng hái thêm liền lớn tiếng quát hỏi tiếp:
-Các hạ không phải lên đài tỉ võ thì tới đây làm gì?
Long Uyên vẫn bình tĩnh như thường và ôn tồn trả lời tiếp:
-Nghe đồn Trượng Tú lập lôi đài này mục đích là muôn xem vật báu của con Tỉ Kim Giao thuộc về ai. Tại hạ thiết nghĩ nếu không có vật báu của con thuồng luồng đó thì lôi này Trượng Tú có lập cũng như không.
Bình Bảo Khánh thấy Long Uyên cứ thao thao bất tuyệt hoài đã nổi giận liền đứng dậy đi tới cạnh chàng lớn tiếng quát hỏi:
-Lão già này nói lôi thôi cai gì thế? Tỉ Kim Giao rõ ràng còn ở dưới hồ, ai dám bảo là không nào?
Đại Lâu Sơn Chủ Lục Nhất Thanh là người rất thâm trầm nghe thấy Long Uyên nói như vậy chắc có nguyên nhân gì nên cũng vội tiến gần hỏi:
-Bình huynh khoan đã. Các hạ xin cho biết rõ nguyên nhân để khỏi mất thì giờ của mọi người.
Long Uyên thấy ba người đó tỏ vẻ khác nhau, trong lòng cười thầm, nhưng chàng vẫn nghiêm nghị lớn tiếng nói tiếp:
-Các vị không biết đấy thôi, tối hôm qua tại hạ đi qua bờ hồ thấy có mấy bóng người đang đấu với con Tỉ Kim Giao, sau cùng đã giết chết con quái vật ấy và lột da lấy óc nó đi rồi.
Chàng vừa nói tới đó mọi người đã xôn xao bàn tán. Nhưng lạ thực tha hồ tiếng mọi người kêu như sấm động mà không thấy chàng lấy sức nói to thêm gì cả, mà tiếng nói của chàng vẫn rõ mồn một rót vào tai mọi người.
Bọn Thiết Trượng Tú thấy vậy đều biến sắc mặt, ngay cả Hoàng Sơn Lão Nông từ nãy đến giờ vẫn chưa hề lên tiếng câu nào, cũng vội chạy lại giơ tay ra túm lẫy người chàng, miệng cất giọng sang sảng như tiếng thanh la vỡ, quát hỏi chàng rằng:
-Lời nói của ngươi có thực không?
Long Uyên thấy Tả Cảnh Sinh giơ tay ra chộp lấy cánh tay trái của mình, chàng làm như không trông thấy chỉ từ từ giơ cánh tay trái len vuốt rau mà đã hóa giải thế chộp củả Hoàng Sơn lão nông rất khéo léo, mặt chàng vẫn tươi cười miệng thì ung dung đáp:
-Nếu các hạ không tin tại hạ thì xin cứ tới Lão Sơn xem những dấu vết còn sót lại ở trên đấu trường sẽ biết thực hư ngay...
Chàng chưa nói dứt lời, những khán giả ở dưới đài và ở trong vòng ngoài đã rủ nhau xuống núi đổ xô về phía Lão Sơn để xem xét.
Hoàng Sơn lão nông thấy thế chộp đó của mình mà chộp hụt liền ngẩn người ra. Bọn Thiết Trượng Tú đều cả giận mặt biến sắc.
Thiết Trượng Tú múa cây gậy sắt chống xuống đất một cái kêu đánh “cộp” một tiếng, sàn lôi đài làm bằng ván gỗ nam rất dày mà cũng bị y chọc thủng một lỗ lớn, rồi y ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng thật lớn hình như muốn xuống dưới núi ngay vậy. Nhưng y đã nghe Lục Nhất Thanh lớn tiếng kêu gọi:
-Hai vị hãy khoan.
Thiết Trượng Tú nghe nói vội ngừng chân lại, y lại nghe thấy Nhất Thanh cười nhạt một tiếng và hỏi:
-Các hạ là ai sao lại dám ở trước mặt thiên hạ quần hùng mà giở trò đùa này ra vậy, không sợ sự phẫn nộ của mọi người hay sao?
Long Uyên giật mình đánh thót một cái, đột nhiên thấy Nhất Thanh cười vẻ gian giảo, hai mắt nhìn thẳng vào mặt mình. Nhất thời chàng không hiểu đối phương nói như thế có nghĩa gì?
Nhất Thanh thấy chàng không trả lời tỏ vẻ đắc chí quay lại nói tiếp với Thiết Trượng Tú tiếp:
-Trượng huynh sao lại hồ đồ đến thế, chỉ nghe lời của y mà đã tin tưởng là sự thật ngay, huynh nghĩ xem, đêm nào chúng ta chả đi tuần sát chẳng lẽ trong hồ xảy ra chuyện gì mà qua mắt được tai mắt của chúng ta hay sao? Rõ ràng lão già này muốn quẫy nhiễu đại hội phong vấn nầy để quần hùng thất vọng mà đi về rồi một mình y hưởng vật báu của con thuồng luồng, đệ tuy bất tài nhưng đã biết rõ gian kế của tên già này rồi.
Nói xong y cười khanh khách tỏ vẻ đắc chí.
Hoàng Sơn lão nông đột nhiên cả giận lớn tiếng mắng chửi:
-Lão già khốn nạn này đáng chết thực, muốn lừa dối cả lão phu phải không? Thử xem lão phu có đánh chết ngươi không nào.
Nói xong y liền xông lại tấn công.
Lúc nầy các người còn lại ở dưới đài nghe thấy rõ, một số lớn thủ hạ của núi Đại Lâu còn lớn tiếng kêu la đòi đánh, trật tự loạn xạ vô cùng.
Thiết Trượng Tú cố trầm tĩnh nghĩ kĩ lại nhận thấy lời nói của Nhất Thanh quả thực có lý. Y liền cau mày lại mặt lộ sát khí chỉ muốn đánh chết Vân Hạc ngay tại chỗ.
Cho nên y thấy Hoàng Sơn lão nông lên tấn công liền đưa mắt ra hiệu cho Nhất Thanh và Mãn Hầu Thần, hai người đó liền lùi về phía sau hai trượng để nhường chỗ chiến đấu cho rộng rãi.
Còn phía bên kia thì Phong Lan rất lo âu cho Long Uyên, còn Hổ Hùng thì nóng lòng muốn biểu diễn tài ba của mình, nên cả hai đã chú ý từng cử chỉ một của những người ở trên võ đài. Hai người thấy tình hình hơi khác, không hẹn mà cùng nhảy cả lên đài, một tả một hữu đứng cạnh Long Uyên.
Phong Lan vừa tới nơi đứng cạnh Long Uyên, thì Thiết Trượng Tú cũng vừa lui về phía sau và Hoàng Sơn lão nông đã nhảy xổ tới tấn công.
Y bỗng cảm thấy trước mặt có bóng người thấp thoáng, tới khi nhìn kĩ đã thấy một mỹ nhân nho nhỏ đẹp như tiên xuất hiện ở trước mặt rồi. Mỹ nhân ấy vận võ phục màu lam nhạt, người mảnh khảnh, tay trái cầm kiếm tay phải cầm lẵng hoa, tuy bé nhỏ nhưng trông rất oai phong và không kém vẻ đáng yêu.
Tả Cảnh Sinh xuất thân rất ly kỳ, và từ xưa tới nay chưa bước chân ra khỏi Hoàng Sơn bao giờ, nên chưa hề thấy một thiếu nữ nào xinh đẹp như vậy. Nên y vừa trông thấy mỹ nhân, bao nhiêu sự tức giận bỗng biến đâu đi mất, hai mắt cứ nhìn chòng chọc vào nàng.
Phong Lan thấy vậy nhổ một đống nước bọt xuống đất đang định lên tiếng nói nhưng Long Uyên đã lên tiếng nói trước:
-Các vị chớ hiểu lầm tại hạ tuổi đã ngoài bảy mươi còn thèm thuồng gì vật báu của con thuồng luồng ấy mà lừa dối thiên hạ anh hùng làm chi, chỉ vì tại hạ không nhẫn tâm trông thấy anh hạ quần hùng vô cớ chém giết lẫn nhau nên mới ra mặt báo tin cho quí vị hay. Nếu quí vị không tin có thể sai người đi Lão Sơn xem xét sẽ biết thực hư liền. Nếu Tỷ Kim Giao còn chưa bị diệt tại hạ sẽ nguyện tự sát trước mặt quần hùng. Nếu con Tỷ Kim Giao quả thực đã chết, tại hạ khuyên quí vị yên lòng về núi đi.
Bỗng giọng Phong Lan thảnh thót đầy hờn giận nói:
-Này lão già kia, chả biết lễ phép gì cả, cứ nhìn thẳng vào mặt ta như thế làm chi?
Thì ra nàng thấy Lão Nông cứ ngẩn người ra nhìn mình như kẻ mất hồn mất vía cho nên mới lên tiếng nói như thế.
Hổ Hùng rất hay ghen, coi Phong Lan như người yêu duy nhất của mình. Lúc này thấy Tả Cảnh Sinh già rồi mà vẫn có lòng tà như vậy liền cả giận quát lớn một tiếng phi thân lại giơ phi hổ trảo bên tay phải giở thế Ngũ Đỉnh Khai Sơn ra nhằm đỉnh đầu Lão Nông tấn công xuống.
Hoàng Sơn Lão Nông nghe thấy tiếng quát đó liền giật mình kinh hãi và lúc này mới chợt tỉnh táo thì cũng thấy Phi Hổ Trảo tấn công tới!
Y giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Không ngờ tên hậu sinh này võ công lại cao siêu như thế”
Y nghĩ như vậy nhưng tay vẫn không dám chậm trễ liền giơ cái ống điếu vừa dài vừa cong queo ra làm bút để điểm huyệt nhằm Hổ Hùng điểm tới.
Nếu để cho đối phương điểm trúng yếu huyệt ấy không chết thì cũng bị thương nặng mà chết giấc tại chỗ ngay, nên khi nào Hổ Hùng để cho đối phương điểm trúng yếu huyệt của mình, nên y hoảng kinh và không dám coi thường vội nhảy sang bên tránh né và nhanh nhẹn giơ tay ra chộp vai trái của ông già, còn tay trái thì múa Phi Hổ nhằm bụng ông già quét tới.
Hoàng Sơn lão nông trợn tròn xoe đôi mắt lên tức giận vô cùng vội giơ tay phải lên gạt ngang một cái ống điếu to bằng ngón tay cái của y chống đỡ luôn chiếc Phi Hổ Trảo của địch. Đồng thời y thóp bụng và giơ tay trái ra năm ngón tay như năm cái vuốt định chộp khí giới của Hổ Hùng.
Hổ Hùng thấy vị biết y tự thị công lực thâm hậu, nên muốn dùng nội lực để thắng mình, nhưng y nghĩ mình đã ăn óc con thuồng luồng rồi, nội lực rất sung túc thì sợ gì đối phương. Cho nên y giả bộ làm như không biết, ngấm ngầm vận nội công đưa tay lên chống đỡ luôn, chỉ nghe thấy tiếng kêu coong một tiếng, cán Phi Hổ Trảo của Hổ Hùng bị hất bắn lên một cái nhưng y vẫn nắm chặt được riêng ngón có tay trái thì y thấy hơi tê tái và Phi Hổ Trảo đã bị Tả Cảnh Sinh nắm trúng suýt tí nữa thì bị cướp mất.
Hổ Hùng mặt đỏ bừng miệng cười nhạt, hai chân như đóng đinh ở trên vãn thuyết đứng yên không cử động, hai tay một trên một dưới đua nội lực với Lão Nông, hai người thực nửa cân tám lạng không ai hơn ai hết.
Những người ở trên dưới đài thấy vậy đều kinh ngạc, không ngờ Hổ Hùng trẻ tuổi như thế mà có kình lực thâm hậu như vậy.
Hoàng Sơn Lão Nông cũng kinh hãi và tức giận, bộ mặt đen nhánh của y đã biến thành tía, hai hàm răng cửa nghiến cồm cộp, vì y tuy lần đầu tiên xuống núi, nhưng công lực của y quả thật hơn người. Y vốn dĩ là nông phu ở trong núi, hồi trẻ gặp một kỳ nhân không biết tên hiệu gì truyền thụ võ công.
Thoạt tiên Cảnh Sinh cho những môn võ đó rất tầm thường, nên không để ý tới mấy, khi nào nhàn rỗi mới đem ra luyện tập thôi. Ngờ đâu càng tập y càng thấy võ công mình rất lợi hại vì vậy từ đó trở đi y mới chịu khó luyện tập.
Có một năm Thiết Trượng Tú ngẫu nhiên đi qua Hoàng Sơn, hai người chuyện với nhau, không ngờ lại ý hợp tâm đầu . Thế rồi hai người ở Hoàng Sơn thường thường gặp nhau để nghiên cứu võ công nhờ vậy Cảnh Sinh càng ích lợi và Thiết Trượng Tú cũng tiến bộ hơn nhiều.