watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:29:0828/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 11-21 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 11-21
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 22
Hồi 18a

Phong Vân tề hội hiển thần Long

Lục Xà Tú giật mình cả kinh không dám chậm trễ; chỉ kêu lên một tiếng, người y chưa xuống tới mặt đất đã vội nhảy ngang sang bên ba bước để tránh thế công của Vân Tuệ.
Vân Tuệ không đuổi theo chỉ xoay người nhìn thẳng về phía địch, giơ tay phải lên, kiếm liền trong tay của nàng đã tia ra luồng sáng bạc.
Lục Xà Tú chỉ trông thấy ánh sáng kiếm đó biết ngay là bảo kiếm, y tuy luyện thành Cương thi không sợ đao kiếm thật, nhưng chưa chắc đã chịu nổi bảo kiếm của nàng. Nên y vừa thấy nàng múa kiếm lên đã vội nhảy lùi về phía sau ba bước ngay.
Ngờ đâu y chưa đứng vững thì đã nghe thấy Vân Tuệ cười khanh khách hỏi:
-Lão quỷ! Sợ cái gì chứ, đối phó với ngươi bà cô này cần gì dùng tới kiếm.
Lục Xà Tú liếc mắt nhìn quả thấy Vân Tuệ đã cất kiếm vào trong tay áo.
Y vừa hổ thẹn vừa tức giận và nhận thấy cái lui vừa rồi thực là điều mất sĩ diện cho y. Nhưng y lại mừng rỡ thầm:
“Có lẽ hôm nay mụ ăn mày nầy đã tận số cũng nên, có bảo kiếm lại làm bộ làm tịch, mụ sẽ thấy tài ba của Lục Xà Tú này lợi hại như thế nào.”
Nghĩ đoạn, y liền vận khí dồn hết Cương thi công lực ra, chẳng nói chẳng rằng nhắm mặt Vân Tuệ xông tới tấn công.
Không thấy y cất bước gì hết và chỉ thấy hai chân y cứng đơ mà đã lướt tới trước mặt Vân Tuệ rồi.
Vân Tuệ biết y đã giở toàn lực Cương thi công ra rồi, nàng liền hét lớn một tiếng “đánh”, liền công luôn, hai tay múa nhanh như điện trớp, chỉ trong nháy mắt tựa như nghìn vạn chưởng ở bốn mặt tám phương nhắm người kẻ địch tấn công tới.
Long Uyên đứng canh thấy Vân Tuệ giở Cô độc chưởng pháp ra đối địch. Mới vắng mặt nhau mấy tháng, chàng thấy công lực của nàng hình như đã tiến bộ hơn trước nhiều.
Vì chàng đã biết Cô độc chưởng pháp tuy chỉ có mười hai thức, nhưng là do Cô Độc Khách dung hợp chưởng pháp vạn nhà vào một, vì vậy mỗi thế biến hóa rất phức tạp, oai lực công thủ kiêm toàn mạnh không thể tưởng tượng được. Khi đã giở ra trừ phi công lực của đối phương mạnh hơn mình nhiều, bằng không phải đợi mình tấn công xong mới có cơ hội hoàn thủ. Nhưng sự thực mười hai chưởng ấy oai lực vô cùng, người trên giang hồ có mấy ai chống đỡ nổi, dù được chăng nữa nếu không bị nặng thì bị nhẹ. Hơn nữa mười hai chưởng ấy có liên quan tới nhau nên khi đã dụng thì chỉ không khi nào đánh hết cả.
Thoạt tiên Lục Xà Tú không biết pho chưởng đó lợi hại như thế nên thấy Vân Tuệ dụng chưởng tấn công y đã vội dụng song chảo phong bế và muốn chộp lấy hai tay của đối thủ.
Ngờ đâu thế thứ nhất của Vân Tuệ là thế hư, tay nàng chưa tấn công tới người nàng đã nhảy sang phía bên phải. Lục Xà Tú không cần đưa mắt nhìn, liền giở tay phải định chộp vào dưới hông của nàng.
Nhưng y chưa kịp động đã thấy dưới hông có kình phong lấn át tới, liền giật mình kinh hãi:
“Không ngờ thân pháp của mụ lại nhanh như vậy.”
Nghĩ đoạn y liền lùi sang trái hai thước để tránh thế công đó của đối thủ.
Ngờ đâu thế đó của nàng cũng vẫn là thế hư, tay phải của nàng chưa giở ra hết thì tay trái nhắm mấy yếu huyệt ở phía sau lưng của địch thủ điểm luôn.
Lục Xà Tú chưa đứng vững đã thấy sau lưng chỉ phong lấn át tới, y thấy người hơi tê tái liền giật mình kinh hãi, vội nhảy xổ về phía trước để tránh.
Vân Tuệ thấy vậy cười khanh khách và nhẹ nhàng nhảy lên trên không rồi dùng mũi giày nhằm sau ót địch thủ đá luôn. Nàng đang ở trên không hơi khom người xuống, tả chưởng và hữu chưởng cùng tấn công ra một lúc.
Lục Xà Tú nghe tiếng gió biết đại huyệt sau ót bị tấn công, đang định cúi đầu tránh, nhưng chưởng kinh của đối phương đã bịt chặt lối không cho mình cúi đầu tránh né. Y hoảng sợ vô cùng rú lên một tiếng xả hết Cương thi công quỳ hai gối xuống tránh. Đồng thời song chưởng giở lên, dùng thế Loan thôi thái vân (đẩy tay loạn xạ mây ngũ sắc) nhằm bụng dưới của Vân Tuệ tấn công luôn.
Thế phản công này ác độc không tả nếu gặp phải người khác thì làm sao mà tránh thoát nổi, ắt bị y đả thương chứ không sai, nhưng Vân Tuệ không sợ hãi chút nào, chưa đợi song chưởng của địch giơ lên, nàng đã đưa người về phía trước bắn ra ngoài xa năm thước không những nàng đã tránh được thế công của địch đồng thời nàng còn xoay được người lại tấn công luôn hai đùi đối thủ nữa.
Lục Xà Tú giận vô cùng vì thấy tấn công mãi không thắng nổi một bà già, trái lại bị bà ta ép cho không thể đánh trả nổi.
Lúc ấy Vân Tuệ lại giơ hai tay ra nhắm hai đại huyệt trước ngực của Lục Xà Tú điểm tới.
Long Uyên núp cạnh đó xem hồi lâu, thấy chị Vân Tuệ toàn thắng thế, trong lòng rất cao hứng lại phấn khởi nữa, rồi chàng bỗng đứng dậy lúc nào không hay. Chàng thấy Lục Xà Tú bị đánh tơi bời như vậy và sắp bị Vân Tuệ hạ đến nơi, khoái chí vỗ tay khen ngợi.
Lục Xà Tú bị ép thấy săp nguy hiểm đến nơi, đang lo âu vô cùng.
Vân Tuệ không ngờ nơi đây lại còn có người ẩn núp, nghe tiếng nói nàng hơi phân thần một chút, vì vậy tay mới hơi chậm, nhờ thế mà Lục Xà Tú thoát chết, y thừa cơ lướt sang bên ba thước rồi quát lớn:
-Hãy khoan!
Chỉ trong thoáng cái Vân Tuệ đã nhận ra đối phương là ai rồi nên nàng mừng rỡ vô cùng đồng thời lại thấy Lục Xà Tú kêu nên như vậy nên nàng không đánh tiếp nữa.
Lục Xà Tú không phải vì thấy có tiếng người mà y muốn xét hỏi, nhưng sự thật đó là kế hoãn binh. Vì y thấy chưởng lực của Vân Tuệ qua thần kỳ công lực lại cao siêu, khiến y chỉ có chống đỡ chứ không trả đũa được, đang lúc nguy cấp, nhờ có tiếng nói của Long Uyên y liền thừa cơ lên tiếng bảo ngừng tay như thế, để khỏi bị đánh chết.
Long Uyên đột nhiên thấy Vân Tuệ ngừng tay không đánh, sợ nàng lại bỏ đi, nên vội chạy lại gọi:
-Chị Tuệ đừng có hiểu lầm tôi nhé! Tôi…
Chàng chưa dứt lời người đã tới cạnh Vân Tuệ, hai mắt nhìn vào mặt nàng, thấy nàng vui cười thì trong lòng hơi yên tâm liền nói tiếp.
-Chị Tuệ, chị đã lượng thứ cho tôi chứ?
Vân Tuệ thấy chàng hóa trang thành một ông già tóc bạc pho như vậy mà cử chỉ lại như trẻ con, nàng không sao nhịn được cười, nàng gật đầu mỉm cười định trả lời thì Long Uyên bỗng quát lớn:
-Quân đê tiện…
Chàng đã giơ tay phải lên phất một cái gạt luôn một đạo kim quang đang nhắm người Vân Tuệ phi tới. Đồng thời Vân Tuệ cũng cảm thấy có luồng gió lấn át tới, nàng không cần biết là gì liền nhảy lui về sau tránh. Tới khi nàng định thần nhìn kỹ mới hay Long Uyên tay cầm một cây roi và cây roi đó đang cuộn chặt con rắn xanh ở trong tay của Lục Xà Tú.
Con rắn ấy rất kinh người, dài chừng bốn thước to bằng cánh tay trẻ con, đầu đỏ lưỡi đỏ, trông càng dữ tợn thêm.
Con gái bao giờ cũng sợ rắn, tuy Vân Tuệ là người rất can đảm nhưng cũng sợ, kinh hã la lớn một tiếng.
Long Uyên thấy Lục Xà Tú nhìn ngược nhìn xuôi biết đối phương đã định âm mưu quỷ kế, tới khi thấy đối phương phất tay áo một cái trong tay có một con rắn xanh phi ra nhắm vào Vân Tuệ tấn công, chàng cả giận liền rút cây roi quật luôn vào con rắn ấy.
Lục Xà Tú thấy vậy cả kinh, biết mình đã thất bại nhưng y không nỡ bỏ con rắn độc Thiết Tuyền mà y đã tốn công hơn bốn mươi năm huấn luyện và cũng nhờ đó mà nổi danh.
Con rắn độc ấy không những khắp mình có độc mà thân còn cứng như gang thép, chỉ có chỗ cổ mới là chỗ hiểm yếu, đao kiếm cũng không thể xâm phạm nên tuy thấy như vậy nhưng cũng không chịu buông tay. Trái lại y còn vận công vào cổ tay dụng chân lực định giật con rắn lại. Y nghĩ công lực của Long Uyên không bằng y, hơn nữa người chàng lại đương lơ lửng trên không nếu không hất tung được Long Uyên thì cũng tước được khí giới.
Ngờ đâu công lực của Long Uyên lại cao siêu không thể tưởng tượng được. Nhất là cây roi đuôi thuồng luồng lại là khắc tinh của loài rắn. Chàng thấy đối phương dùng sức kéo, chàng liền hạ thân xuống đất, lúc bấy giờ chàng chưa định tâm giết đối phương, dù chàng biết là kẻ hãm hãi mình nhưng xuống đất rồi cũng không ấn thêm sức, định để đối phương thâu lại con rắn.
Ngờ đâu lúc này chàng nghe Vân Tuệ ở phía sau kinh hãi la lớn. Chàng giật mình tưởng nàng cũng như mình bị đối phương ám hại, nên chàng chưa kịp quay đầu lại, nổi giận nghĩ:
“Tên này vô lý thực, sao lắm quỷ kế đến thêd, chuyên môn gây hấn với người, hay là ngươi có sự gì bí ẩn khong muốn người khác biết. Nhưng tại sao ngươi lại không viết bảng cảnh báo cho người biết trước.”
Chàng vừa nghĩ vừa nhấn sức vào cánh tay. Chàng với Lục Xà Tú cách nhau chỉ có sáu thước thôi mỗi người kéo một đầu tựa như lôi sợi dây vậy.
Long Uyên đứng yên không cần dùng sức mạnh, hai mắt sáng như điện cứ nhìn thẳng vào Lục Xà Tú và vẻ mặt của chàng rất ung dung. Còn Lục Xà Tú thì gân xanh trên mặt đã nổi lên, nghiến răng mím môi vận mười thành công lực, hai mắt đầy lửa hận trông như muốn luốt sống Long Uyên lập tức vậy.
Long Uyên thấy vậy nghĩ thầm:
“Cứ xem tướng người này hung ác hiếu sát như vậy, cũng đủ biết y không phải người hiền, khí sắc lại hiện âm khí, y sẽ bị họa sát thân đến nơi. Chắc y cũng chả sống được bao lâu đâu.
Vân Tuệ đứng ở đằng xa thấy hai người thử sức và thấy Long Uyên có vẻ ung dung như vậy liền nói:
-Này ông lão, con rắn của lão ấy trông kinh quá đi, mau giết nó đi cho rảnh.
Long Uyên nghe thấy nàng gọi mình ngọt ngào như vậy trong lòng khoái chí. Nghĩ lại lúc dưới bể hai người luyện thuật dị dung, lúc bấy giờ Vân Tuệ cứ gọi chàng là ông già kia, đến giờ lại nghe thấy nàng gọi như vậy biết nàng không còn giận mình nữa. Trong lúc khoái chí không nghĩ ngợi gì cả, liền nói một tiếng: Được!
Chỉ nghe thấy tiếng “bộp” con rắn lập tức đứt đầu liền.
Lúc ấy Lục Xà Tú đang dùng hết sức để kéo, nay con rắn bỗng đứt đôi, y loạng choạng lùi về phía sau ba bước mới đứng vững được.
Nhưng y tức đến mặt đỏ bừng, kêu rít một tiếng thực lớn vứt con rắn xuống đất lấy một thanh bảo kiếm dài chừng một thước ra, ánh sáng đỏ lập tức lóe lên.
Vân Tuệ trông thanh kiếm của đối phương liền nói:
-Ủa, chả là Đơn Huyết kiếm của hiền đệ là gì?
Long Uyên thấy bảo kiếm của mình lọt vào tay Lục Xà Tú càng tức giận thêm. Chàng không trả lời Vân Tuệ nhảy tới quát lớn:
-Mau trả kiếm.
Lục Xà Tú cũng giơ tay lên dâm luôn:
-Này trả ngươi.
Long Uyên thấy vậy giơ hai tay lên cách không chộp một cái. Đơn Thiết Thần Công được dồn vào mười đầu ngón tay tạo thành mười luồng chân khí chộp vào kiếm lẫn bao kiếm rồi thâu mạnh một cái.
Lục Xà Tú thấy chàng giơ tay định chộp kiếm, cười lạt nghĩ thầm:
“Lão già này thật không biết trời cao đất rộng là gì, thanh bảo kiếm sắc bén như thế làm sao người chộp nổi.”
Cho nên y không tránh né gì cả, trái lại còn đâm mạnh ra. Ngờ đâu còn cách nhau chừng một thước thì cả kiếm lẫn bao kiếm trong tay y bị một luồng lực vô hình chộp lấy lôi về phía trước.
Lục Xà Tú giật mình kinh hãi trong đầu chỉ kịp hiện lên chữ nguy thì cả kiếm và bao đã lọt vào tay đối phương rồi.
Y kinh hãi vô cùng quên cả tránh liền bị Long Uyên phi chân đá vào hông trái một cái liền bắn ra ngoài xa ba trượng rớt xuống bãi cỏ.
Cái đá của Long Uyên là phòng đối phương mà đá chứ không định đá thực. Ngờ đâu đối phương không tránh nên bị đá trúng vì thế Long Uyên giật mình đánh thót.
Lục Xà Tú luyện Cương thi khí công nên đao kiếm chém không lọt, cái đá này của Long Uyên lại chưa dụng toàn lực nên y chỉ bị bay đi chứ không bị thương gì cả.
Lục Xà Tú rớt xuống cố nhịn đau bò dậy, định thần một lúc mới biết hai người trước mặt người đến sau mạnh hơn người trước rất nhiều. Mình uổng công luyện tập 30 năm mà không chịu nổi mười hiệp nên y vừa tức vừa nản chí, nhưng là người xảo quyệt chỉ đảo ngược đôi ngươi một vòng đã nghĩ ra một kế liền kêu rú như ma hú nói tiếp:
-Lão già! Một đá ấy Lục Xà Tú ghi lòng tạc dạ. Không biết hai vị xưng hô ra sao để sau này ta đền bù lại gấp đôi.
Long Uyên nghe nói thở dài một tiếng biết mối thù này đã kết rồi, không sao tránh được, nhưng đại trượng phu sống ở đời làm thì phải chịu, đã trồng cây thì không sợ kết quả nó ra sao? Quý hồ việc này không phải lỗi ở ta thì sợ gì y? Nên chàng liền đáp:
-Mỗ là Long Linh Vân, tuy có xúc phạm các hạ nhưng lỗi ở ai trước, nghĩ rồi hãy nói…
Lục Xà Tú không buồn nghe, quay đầu lại nhìn Vân Tuệ cũng dùng giọng như ma hú hỏi tiếp:
-Mụ ăn mày kia tên là gì?
Vân Tuệ thấy y ăn nói thô lỗ như vậy liền giận dữ quát tháo:
-Lão yêu quái làm bộ làm tịch gì, ta là Long Vân Tuệ hành đạo giang hồ chuyên môn diệt trừ những hạng yêu nghiệt như các ngươi. Nếu ngươi thực không phục, cứ việc ra tay.
Lục Xà Tú cười nhạt đáp:
-Mụ ăn mày đừng đắc chí vội, sẽ có một ngày ta cho ngươi biết lợi hại. Hừ!
Nói xong quay người chạy thẳng lên đỉnh núi.
Vân Tuệ tức giận vô cùng, định phi thân đuổi theo, nhưng Long Uyên vội cản và khuyên nàng:
-Chị Tuệ bỏ qua đi, hà tất phải chấp y làm gì.
Vân Tuệ vội ngừng chân lại, nghĩ thầm:
“Ài, Long đệ hiền từ quá. Vẫn biết nhân từ đáng quý nhưng không nên dùng đối phó với kẻ ác!”
Nàng chỉ nghĩ thế, chứ khong nói cho Long Uyên hay và lẳng lặng đứng yên, không nói nửa lời.
Long Uyên trong lòng rất mừng rỡ nhất là khi nghe thấy nàng tự nhận là họ Long, khoái chí nghĩ thầm:
“Chị Tuệ bằng lòng theo họ của ta!”
Lại thấy Vân Tuệ lẳng lặng đứng yên, chàng không biết nàng đang hổ thẹn vì đã nhận họ của chàng nên thắc mắc vô cùng. Liền từ từ đến cạnh nàng hỏi:
-Chị Tuệ tránh tôi đấy à?
Vân Tuệ từ từ ngẩng đầu lên nhìn chàng, trông nàng vừa hổ thẹn vừa bẻn lẽn càng xinh đẹp khôn tả. Bốn mắt nhìn nhau, Long Uyên đã hiểu thấu tâm sự nàng rồi liền thở nhẹ ra, nắm chặt lấy tay nàng và nhìn vào mắt nàng, thế rồi cả hai ôm chặt lấy nhau, chả nói năng gì cả, nhưng hai trái tim đã kết chặt lại.
Mặt trăng đã lặn, mặt trời dần dần nhô lên, đằng xa có tiếng gà gáy vọng tới, khiến hai người giật mình thức tỉnh. Vân Tuệ bỗng nhìn Long Uyên cười khì một tiếng, nhưng lại lập tức thở dài.
Long Uyên không hiểu tâm lý của thiếu nữ nên chàng ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì thế chị Tuệ?
Vân Tuệ chớp mắt mấy cái rồi đáp:
-Tôi nghĩ chúng ta già rồi không biết cò còn bộ mặt như giờ hay không, lại nghĩ nếu chúng ta quả thực già nua như hiện nay thì Long đệ có còn…
Long Uyên nắm chặt lấy tay nàng vội đáp:
-Dù mặt chị có như thế nào, lòng tôi cũng vẫn như xưa, hơn nữa lúc đó tôi cũng già rồi chứ đâu có trẻ mãi như lúc này?
Vân Tuệ lườm chàng một cái, rồi nắm tay chàng đi khỏi điện.
Long Uyên thấy con ngựa cưng của mình chết thảm thương như vậy, trong lòng có thêm chút ghét Lục Xà Tú. Chàng lẳng lặng đem con ngựa đi chôn, rồi vác hành trang lên vai, quay trở lại nói:
-Chị Tuệ, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây trước nhé.
Vân Tuệ gật đầu, cũng vác bọc áo lên, rồi cả hai cùng ra khỏi chùa xuống núi đi thẳng vào trong khu rừng.
Hai người thấy cỏ trong rừng nhỏ và mềm mại như một tấm thảm nhung, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng đẹp tuyệt, lại thêm ở gần đó có một suối nước chảy róc rách, hai người vừa đi vừa hít thở không khí trong sạch buổi ban mai. Vân Tuệ đột nhiên hỏi:
-Uyên đệ, chúng ta nghĩ lại đây chốc lát nhé? À, hiền đệ đi bắt một con gà lại đây.
Long Uyên ngạc nhiên hỏi:
-Bắt gà để làm chi?
-Để làm cơm cho hiền đệ ăn.
Long Uyên thấy nàng nói đến chuyện ăn cơm mới cảm thấy đói bụng, liền cười khì một tiếng, rồi chạy về phía có tiếng gà gáy hồi nãy để bắt gà.
Một lát sau, chàng đã bắt được hai con gà đem về, nhưng không thấy Vân Tuệ đâu cả, lại nghĩ nàng đã bỏ đi, nên lo âu vô cùng lớn tiếng gọi:
-Chị Tuệ... Tuệ…
Ngờ đâu chàng chưa gọi tiếng thứ hai thì đằng sau một cây cố thụ đã có một thiếu nữ tóc vàng, đẹp như một tiên nữ xuất hiện, nàng khoác một tấm lụa trắng, gió bay phất phới như đang nhảy múa vậy. Thân hình nàng trông thấy rõ mồn một, da trắng như tuyết, các đường cong đều hiện cả lên trông rất gợi cảm.
Long Uyên thấy Vân Tuệ đã tẩy trang trở lại bộ mặt thật, cứ tưởng mình đang nằm mơ nên cứ ngẩn người ra, chẳng nói chẳng rằng.
Vân Tuệ đứng ở trước mặt chàng, thấy chàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thì hổ thẹn mặt đỏ bừng vội đỡ lấy con gà thỏ thẻ nói:
-Uyên đệ đừng đứng ngẩn ra như thế, mau đi tẩy trang, để bộ mặt giả này làm chi nữa?
Long Uyên như kẻ mất hồn vía, ừ một tiếng rồi hỏi:
-Chị Tuệ vừa nói gì thế?
Vân Tuệ cười khì, lườm chàng, giả hờn giận nói:
-Đáng đánh lắm, chẳng lẽ tai hiền đệ điếc hay sao?

HOMECHAT
1 | 1 | 203
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com