Nói xong nàng giơ tay ra giật bộ râu của chàng và nói tiếp: -Tôi bảo hiền đệ bỏ cái này đi. Long Uyên thấy nàng cười vẻ rất ngây thơ, khoái chí vô cùng, lắm lấy hai tay nàng, hôn má nàng một cái rồi vừa cười vừa đáp: -Tôi bắt chước trị sao được, tôi làm gì có áo lụa thế này? Vân Tuệ đấm chàng một cái rồi ra bờ suối cắt cổ gà, nhờ Long Uyên đi nhặt những củi khô về nhóm lửa. Nàng xuyên hai con gà vào thanh bảo kiếm rồi đặt lên trên đống lửa để quay. Vừa quay, nàng vừa sát muối vào người con gà, không bao lâu mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi. Long Uyên cũng ở cạnh đó rửa mặt tẩy trang, và thay bộ áo dài như một thư sinh. Vì tóc hãy còn ướt không tiện cuốn lên, chàng cũng bắt chước Vân Tuệ, để nó xõa xuống phía sau. Vân Tuệ trông thấy mặt thật của Long Uyên nàng vội gọi chàng đến gần, bảo chàng ngồi xuống để ngắm nhìn, rồi hai người ôm chặt lấy nhau âu yếm khôn tả. Long Uyên bỗng buột miệng hỏi: -Chị Tuệ, từ nay chúng ta không nên chia rẽ nữa. Tôi sẽ đi cùng với chị để hoàn thành tâm nguyện của chị, chẳng hay chị có bằng lòng không? Vân Tuệ nghe nói, không suy nghĩ gì hết, vội đáp: -Phải, tôi bằng lòng lắm… Nàng nói tới đó, mới giật mình vì thấy nói như vậy là quá “táo bạo”. Một thiếu nữ không nên trả lời như thế. Nên nàng vừa nói tới đây liền ngắt lời, hai má đỏ bừng, từ từ cúi đầu xuống. Long Uyên thấy nàng hổ thẹn như vậy, lại nghe nàng trả lời một cách “táo bạo” như vậy, nỗi lo lâu nay tan biến hết. Lúc này lòng cảm động vô cùng, giang tay ôm nàng vào lòng. Ngờ đâu vừa ôm nàng đột nhiên nghe thấy ngoài bụi cây có giọng khàn khàn của một người đàn bà nói: -Ủa, thơm lắm, ở đây ai nướng thịt thế? Lan nhi, chúng ta đến đó xem. Long Uyên với Vân Tuệ cả kinh, nhưng Vân Tuệ cảm thấy giọng nói đó rất quen. Tiếp đó lại nghe giọng thanh thót của một thiếu nữ đáp: -Bà tới đó mà xem, cháu không xem đâu. Ai nướng thịt mặc ai, việc gì đến cháu. Long Uyên giật mình đánh thót, bụng bảo dạ: “Nguy, Phong Lan đã tới. Sao nàng tới đây làm chi?” Vân Tuệ thấy sắc mặt của Long Uyên khác lạ, nàng nghĩ một chút đã biết ngay là ai. Nhưng ý nghĩ tinh nghịch lóe lên, nháy mắt mấy cái nói: -Lan muội của hiền đệ tới đấy, mau ra đón nàng đi. Long Uyên mặt đỏ bừng, vội đứng dậy định bỏ trốn, nhưng Vân Tuệ biết rõ lòng chàng nên nắm chặt lấy tay chàng, cười nói: -Sợ cái gì? Nàng ta có nhận ra được chúng ta là ai đâu. Long Uyên nghe thế, nghĩ ra một kế rỉ tai nàng khẽ nói: -Chúng ta giả không quen biết nàng ta nhé? Vân Tuệ gật đầu, rồi cố ý lớn tiếng nói: -Ồ, gà chín rồi chúng ta mau ăn đi! Nói xong nàng đưa mắt nhìn, quả thấy có hai người bước tới. Hai người đó chính là Võ Di bà bà với Phong Lan, mà Phong Lan vẻ mặt rầu rĩ vô cùng. Long Uyên cố nén không để cho tim hồi hộp, rồi đưa mắt nhìn hai người. Khi chàng trông thấy vẻ ủ rũ của Phong Lan thì giật mình kinh hãi. Sở dĩ chàng kinh hãi vì mới vắng mặt nhau có một ngày mà thấy Phong Lan đã gầy hơn trước và vẻ mặt có vẻ già dặn hơn trước nhiều. Chàng biết tại sao nàng lại thay đổi chóng như thế, nên trong lòng đã tỏ vẻ thương tiếc, nếu lúc này không có Vân Tuệ đứng cạnh thì lời an ủi đã phát ra rồi. Nhưng chàng đưa mắt nhìn Vân Tuệ, thấy nàng ta như mừng như hờn, chàng càng hoảng sợ, không dám nghĩ ngợi nữa, vội đứng dậy, chắp tay chào và hỏi: -Lão tiền bối có việc gì chỉ giáo? Từ đem hôm qua Võ Di bà bà biết rõ tâm sự của cháu mình, một mặt bà thầm chửi thằng nhỏ xấu xí có phúc mà không biết hưởng, cháu mình thì lại quá si tình, mặt khác bà ta đành phải nhận lời đi tìm kiếm Long Linh Vân. Phong Lan thấy bà mình nhận lời, vội đóng gói hành trang, không đợi trời sáng, đã giục bà lên đường đi luôn. Hai người thấy đường là đi chứ không nhất định đi vè phía nào cả. Ngờ đâu đi tới đây lại gặp Long Uyên và Vân Tuệ hai người. Nhưng tiếc thay gặp mà không nhận ra vì cả hai đã tẩy trang trở về với khuôn mặt thật rồi. Võ Di bà bà dắt Phong Lan tới đây không phải muốn hưởng bữa ăn sáng của người, nhưng vì bà ta thấy cháu gái của mình từ khi lên đường chẳng nói chẳng rằng. Thấy con nhỏ tội nghiệp như vậy, muốn nhân dịp này khơi lên lòng hiếu kì của cháu để cháu quên bớt chuyện kia. Ngờ đâu, vừa đến đã thấy hai người, một thiếu nữ xinh đẹp người dị tộc, và người kia là một thiếu niên vô cùng anh tuấn. Công tử ấy mặc áo dài xanh kiểu thư sinh, tuy tóc để xõa nhưng vẫn không che lấp được linh khí của chàng, nhất là đôi mắt to đen nhánh, đủ thấy chàng là người chính trực và có vẻ rất thông minh. Nhưng không hiểu sao người này có vẻ bẽn lẽn, hai má đỏ bừng và trông rất quyến rũ. Nhưng Võ Di bà bà không ngờ đến đó là người cháu mình thầm yêu, lại trông thấy cháu mình nên xấu hổ, mà ngỡ chàng gần gũi thiếu nữ dị tộc bị hai bà cháu bắt gặp nên mới ngượng nghịu như thế. “Thằng nhỏ này đẹp trai thực, nếu kết duyên với Lan nhi thực là xứng đôi vừa lứa.” Phong Lan trông thấy hai người, tuy nàng cũng bị vẻ đẹp của Long Uyên hấp dẫn, nhưng nàng suýt bị Hổ Hùng hãm hiếp, nên nàng đã mất đi cảm tình với những kẻ đẹp trai. Còn một mặt nữa, bình sinh nàng không hề gặp một người dị tộc bao giờ nay bỗng gặp một người dị tộc tóc vàng mắt xanh, không những kinh ngạc mà còn hiếu kì là khác. Cho nên nàng ngắm nhìn Vân Tuệ nghĩ: “Không biết nàng ta có biết tiếng Hán của mình không?” Võ Di bà bà nghe Long Uyên nói như vậy, thái độ lại lẽ phép cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo đáp: -Phải, già đang đói đây. Nhỏ kia có vui lòng hiến già một con gà không? Long Uyên không do dự gì cả, liền dùng kiếm đâm lên một con gà rồi hai tay đưa cho bà cụ. Võ Di bà bà cầm lấy con gà hai mắt trợn trừng nói tiếp: -Cháu gái của già cũng không có gì ăn, chi bằng biếu nốt con gà kia. Long Uyên nghe nói ngẩn người ra, có vẻ khó xử vì nghe giọng nói chàng đoán già này chắc là bà của Phong Lan, hiệu là Võ Di bà bà. Nếu nói về tình giao hảo giữa chàng với Phong Lan thì đừng nói là một con gà, đến vật quý hàng ngạn lượng cũng đưa ngay. Nhưng giờ trước mặt Vân Tuệ, nếu làm thê, thì sẽ bị hiểu lầm vì thế mà chàng chần chừ nhìn Vân Tuệ xem nàng xử trí ra sao? Ngờ đâu Vân Tuệ cố ý làm thinh, nhắm mắt như ngủ say vậy. Võ Di bà bà cười nhạt hỏi tiếp: -Thế nào, tiếc ư? Nếu vậy, già cũng không lấy con gà này nữa. Phong Lan thấy bà cố ý làm khó dễ người ta như thế, trong lòng không yên liền lên tiếng: -Bà… Long Uyên thấy Phong Lan mặt mày ủ rũ động lòng thở dài một tiếng, đưa nốt con gà kia: -Xin cụ đừng giận, gà này có phải là báu vật đâu mà tại hạ tiếc. Võ Di bà bà liền giơ tay lấy nốt con gà kia rồi kéo Phong Lan ra ngồi ở tảng đá cách đó ba trượng, rồi mỗi người cầm một con gà ăn ngon lành, Long Uyên thấy vậy trong lòng rất ngạc nhiên, vì chàng không ngờ Võ Di bà bà lại là người tai ngược như thế, liền quay lại khẽ hỏi Vân Tuệ: -Chị Tuệ, tôi đi bắt hai con gà khác nhé? Vân Tuệ cũng biết dụng tâm của Võ Di bà bà rồi, nhưng mặt thản nhiên gật đầu. Long Uyên lại chạy vào rừng bắt gà, rời khỏi chốn đó chàng mới thở nhẹ ra một tiếng. Phong Lan thấy Vân Tuệ không hề lên tiếng nói, cứ nhắm mắt ngồi yên như vậy, lại tưởng nàng ta không biết tiếng Hán. Lúc này thấy Long Uyên đi rồi liền lại gần đưa con gà trả lại cho nàng và gia hiệu bảo nàng ăn đi. Vân Tuệ lẳng lặng đỡ lấy con gà, trong lòng có thêm thiện cảm với Phong Lan. Võ Di bà bà thấy cháu mình nói chuyện với người dị tộc kia bằng cách ra hiệu vừa cười vừa bảo: -Cháu cũng câm đấy à? Cô nương này biết nói tiếng Hán mà. Vân Tuệ nghe bà ta nói giật mình kinh hãi bụng bảo dạ: “Vừa rồi Uyên đệ nói rất khẽ sao bà già này lại nghe thấy được?” Thì ra nàng còn chưa biết bà cụ này là Võ Di bà bà khét tiếng giang hồ. Phong Lan nghe thấy vậy mừng rỡ hỏi lại Vân Tuệ: -Thế à? Cô nương biết tiếng Hán thật ư? Vân Tuệ gật đầu không nói, Phong Lan ngắm nhìn nàng một hồi lại nói tiếp: -Cô nương đẹp thật! Trong đời tôi chưa thấy ai đẹp như cô nương cả. Nói tới đó nàng liền quay lại hỏi Võ Di bà bà: -Bà đã gặp người ngoại quốc nào xinh đẹp như thế này chưa? Võ Di bà bà thấy cháu mình đột nhiên cao hứng như vậy lòng rất an ủi, nghe thấy Phong Lan hỏi như vậy liền lắc đầu đáp: -Tuy sống bảy tám mươi năm rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên mới gặp một người như thế này. Lúc này Phong Lan bỗng sống lại cuộc đời trẻ con, nàng nắm tay Vân Tuệ để so sánh với mình rồi nàng thở dài hỏi: -Hà… chân tay chị trắng trẻo thật! Trắng hơn em nhiều. Bà này, có phải cháu đứng cạnh chị này cháu xấu như con ma lem phải không? Võ Di bà bà “ô” một tiếng rồi tắc lưỡi nói: -Thật đấy hai người đứng với nhau, cháu ngoan của bà biến thành con ma lem thực! Vân Tuệ với Phong Lan nghe bà bà nói một cách thành thật như vậy cả hai đều cười khanh khách, nhất là Vân Tuệ thấy Phong Lan khen mình thì khoái vô cùng, tình cảm với Phong Lan lại tăng lên, vì vậy nàng cười không sao nhịn được liền nói… -Cô nương cũng xinh đẹp lắm! Phong Lan nghe thấy Vân Tuệ khen ngợi mình, lúc nầy nàng mới biết Vân Tuệ không những biết tiếng Hán mà giọng nói của nàng cũng êm dịu vô ngần. -Ối chà! Thế ra chị lại khéo ăn nói đến thế! Nếu vậy tôi với chị kết bạn với nhau nhé! Nói xong nàng không chờ Vân Tuệ đồng ý đã nói tên và tuổi của mình cho Vân Tuệ hay. Vân Tuệ thấy Phong Lan thực thà chất phát như vậy cũng cho nàn biết tên họ và tuổi của mình. Nghe Vân Tuệ nói xong, Phong Lan liền đứng dậy nghiêm nghị chắp tay chào rồi gọi Vân Tuệ là chị và quỳ xuống vái lạy luôn. Vân Tuệ kéo Phong Lan lên không để cho nàng quỳ xuống và nói: -Chúng ta làm bạn với nhau cần coi trọng nhau, trong tâm có là được rồi cần gì phải thủ tục như vậy? Để chị ra chào bà mới phải! Noi xong, nàng dắt tay Phong Lan từ từ đi tới trước Võ Di bà bà quỳ xuống lạy, nhưng bà bà cũng kéo nàng dậy: -Lão thân cũng không phải tục nhân! Cô nương cũng đừng dùng lễ tục mà làm phiền già. Phong Lan cũng đỡ lời: -Phải đấy! Bà không thích những lễ phép của người thường đâu. Lúc này Vân Tuệ đã có cảm tình chọn vẹn với Phong Lan: -Nếu vậy sao bà gọi cháu là cô nương như thế? Lúc ấy Long Uyên lại mang hai con gà rừng về tới, thấy ba người đứng xúm lại cười ha hả thì ngạc nhiên vô cùng. Vân Tuệ vừa quay đầu lại thấy chàng liền vẫy gọi: -Uyên đệ! Mau lại chào bà với Phong muội đi! Long Uyên ngẩn nguời ra, bụng bảo dạ: “Nàng làm cái ‘trò’ gì vậy.” Chàng đang thắc mắc thì Vân Tuệ lại nói với Võ Di bà bà tiếp: -Thưa bà, tên y là Long Uyên, là… em của cháu đấy! Long Uyên nghe nàng ta giới thiệu như vậy mới yên tâm, vội lại vái chào bà cụ và gật đầu chào Phong Lan một cái, nhưng ấp úng mãi không biết gọi nàng là gì? Vân Tuệ biết tâm trạng của chàng liền cười khì nói tiếp: -Chị với Lan muội đã kết thành chị em rồi, em lớn hơn cô ấy, từ giờ trở đi không được bắt nạt cô ấy nhé! Long Uyên bực mình nhưng chỉ cau mày lại chớ không nói năng gì hết. Vân Tuệ thấy thái độ của Long Uyên như vậy càng cười thêm, một lát sau mới hỏi chàng: -Chú em ngốc kia. Có mau thả hai con gà kia đi không? Chúng tôi đã ăn rồi. Nói xong nàng cầm con gà múa trước mặt chàng. Võ Di bà bà thấy Long Uyên thực thà một cách đáng thương liền đỡ lời: -Vừa rồi già có đùa giỡn xin công tử đừng có phiền nhé! Long Uyên trả lời không dám rồi thả luôn hai con gà rừng đi. Vân Tuệ liền xé nửa con đưa cho chàng. Chàng lẳng lặng lui sang một bên ngồi xuống vừa ăn vừa cố đoán nguyên nhân của chuyện kết thân này. Phong Lan thấy chàng như vậy vội hỏi Vân Tuệ: -Chị, sao người em có vẻ không vui như thế? Vân Tuệ cố ý cười khì một tiếng nói: -Sao em lại bảo y là người em nào, phải gọi y là anh mới phải. Phong Lan hổ thẹn mặt đỏ bừng, vội cúi đầu xuống, Vân Tuệ lại nói tiếp: -Y cái gì cũng tốt hết, riêng chỉ có vài lúc ngô nghê ngốc nghếch một chút, sau này Lan muội phải nhịn y mới được. Nói xong nàng đưa mắt liếc nhìn thấy Võ Di bà bà tủm tỉm cười, hình như rất tán thành lời nói của Vân Tuệ vậy. Phong Lan mặt càng đỏ thêm nhưng không thấy nàng có vẻ gì là mừng hết. Long Uyên cau mày lại lườm Vân Tuệ một cái hình như trách nàng ta. Nhưng chàng có biết đâu ý định của Vân Tuệ? Nàng đã có cách xếp đặt nhưng nàng tạm không nói ra chỉ ngầm nghĩ cách đối phó. Một lát sau bốn người đã ăn hết hai con gà quay ấy, Vân Tuệ đến bên cạnh suối rửa tay trông thấy tóc Long Uyên khô rồi liền tới phía sau để trải tóc. Cử chỉ này của nàng rất tự nhiên, vì mấy năm trước sáng nào nàng chả làm như vậy? Nên lúc này cũng vậy, nàng tự động đến chải đầu cho chàng. Trước mặt Phong Lan với Võ Di bà bà, Long Uyên có vẻ ngượng nghịu nhưng chàng không tiện phản đối. Phong Lan trông thấy hai người có vẻ âu yếm nhau, liền cúi đầu bẽn lẽn, nhưng nàng ta lại nghĩ nếu có Long đại ca ở đây thì nàng cũng… Nhưng giờ…, trời đất bao la này biết chàng ở đâu mà tìm? Nếu chàng có ý tránh mình mà chàng giỏi dị dung thuật như thế thì có đứng cạnh nhau mình cũng chưa chắc nhận ra chàng được! Nghĩ tới đó nước mắt liền chảy ra, vì vậy nàng cúi đầu đi tới cạnh suối để người khỏi hay biết. Võ Di bà bà nhận xét thấy Vân Tuệ với Long Uyên nếu không phải là vợ chồng thì cũng là một đôi tình nhân! Nhưng bà có một điều thắc mắc là vừa rồi lời của Vân Tuệ sao lại có nhiều ám thị như thế, hình như nàng có ý muốn ghép Phong Lan cho Long Uyên vậy? Bà nghĩ mãi cũng không sao thấu được! Vân Tuệ vừa cầm tóc Long Uyên chải mới sực nhớ tới hiện tại, nhưng nếu ngừng thì lại để lộ nhiều chuyện thêm, vì thế nên nàng chải tóc cho chàng một cách rất đứng đắn. Chải tóc cho Long Uyên xong, nàng liền đi tới cạnh Phong Lan ngồi xuống để chải tóc mình. Vừa chải nàng vừa trò chuyện: -Lan muội định cùng bà đi đâu thế? Phong Lan u oán thở dài đáp: -Em… cũng không biết rõ, em với bà muốn đi kiếm một người, chị định đi đâu thế? Vân Tuệ nghe nàng nói như vậy lòng khen thầm, nhưng cố ý quay lại lườm Long Uyên một cái, nhưng thấy Long Uyên đang cau mày ngẩn người nàng cười thầm rồi trả lời Phong Lan: -Tỷ với Uyên đệ sẽ chu du khắp danh sơn Đại Xuyên và thuận đường đi thăm các đại môn phái, kiến thức võ học các phái đó, mục tiêu gần nhất của tỷ là đi bảy mươi hai ngọn núi ở Hoàng Sơn, chẳng hay hiền muội có hứng thú di chơi cùng với chị hay không? Phong Lan ngửng đầu lên nhìn, mặt có chút hớn hở nhìn Vân Tuệ hồi lâu nhưng rồi lại u oán thở dài trả lời: -Chí hướng của chị tiểu muội được tham dự thì còn gì bằng, nhưng ngu muội hiện đang có việc cấp tốc, hiện giờ chưa được rảnh cho nên không thể đi theo chị được, ngu muội rất lấy làm tiếc! Nhưng sau này việc riêng giải quyết xong, thế nào cũng theo chị du ngoạn sơn thủy. Nói xong, nàng đau lòng suýt nữa lại ứa nước mắt ra. Võ Di bà bà thấy vậy lắc đầu thở dài. Long Uyên càng cau mày thêm, đầu càng cúi xuống, nhất thời vừa cảm động vừa hối hận. Vân Tuệ thân là nữ nhân tất nhiên hiểu tâm sự của nữ nhân, lúc này nàng biết Phong Lan đem lòng yêu một người xấu xí như thế, lòng cảm động vô cùng quên hết cả ghen tuông. Nàng giơ tay ra ôm Phong Lan vào lòng rỉ tai nàng khẽ hỏi: -Hiền muội, có phải muội đang định kiếm Long Linh Vân, một anh chàng xấu xí kỳ lạ không?