Tiểu Lạc hỏi tiếp: - Nếu như hắn không chịu nghe lời ngươi thì tính sao? Tiểu Thiên Sứ nghĩ một lát rồi bảo: - Ta... ta đánh hắn. Tiểu Lạc lại hỏi: - Nếu như ngươi đánh không lại hắn? Tiểu Thiên Sứ ấp úng: - Ta... ta... sẽ... Tiểu Lạc vội cướp lời: - Ngươi bỏ chạy phải không? Tiểu Thiên Sứ lắc đầu: - Không có bỏ chạy, mà nếu như ta bỏ chạy thì hắn tiếp tục làm chuyện bại hoại nên ta không thể bỏ chạy được. Tiểu Lạc hỏi: - Vậy thì ngươi làm sao? Tiểu Thiên Sứ nghiến răng đáp: - Ta liều mạng với hắn. Tiểu Lạc vẫn chưa chịu, liền nói tiếp: - Ngươi có liều mạng thì cũng vô dụng, vì sau khi giết ngươi xong, hắn vẫn có thể làm chuyện bại hoại được mà. Tiểu Thiên Sứ đành hạ giọng: - Vậy thì ta đành phải chịu để cho hắn lấy mạng mình chớ biết làm sao? Tiểu Lạc lại nói: - Ta lại không nỡ nhìn thấy ngươi mất mạng. Tiêu Dật cũng lên tiếng phụ họa: - Đúng đó, chúng ta là bằng hữu chí thân làm sao nỡ để cho kẻ ác nhân hại mạng ngươi được. Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác: - Vậy thì ta phải làm sao bây giờ? Tiểu Lạc nhăn mặt: - Ai da, Tiểu Thiên Sứ à, ngươi thật là hồ đồ, lẽ nào ngươi lại không biết luyện tập võ công để giết mấy kẻ bại hoại đó để chúng khỏi hại người ta. Tiểu Thiên Sứ lắc đầu: - Ai da không được mà, giết người là xấu lắm đó, không tốt đâu. Tiêu Dật vội lên tiếng: - Mấy kẻ hung ác bại hoại đó, không giết không được, nếu ngươi không giết hắn tất hắn sẽ sát hại ngươi. Vả lại ngươi giết đi một kẻ xấu xa hung ác tức là đã cứu mạng mấy người tốt dạ Tiểu Thiên Sứ chớp mắt: - Nếu hắn là người tốt thì sao? Tiêu Dật đáp ngay: - Nếu hắn là người tốt tất nhiên hắn sẽ không sát hại ngươi đâu. Tiểu Thiên Sứ không hiểu hỏi lại: - Tại sao vậy? Tiêu Dật ôn tồn giải thích: - Bởi vì ngươi cũng là người tốt, mà người tốt lẽ dĩ nhiên không sát hại người tốt. Tiểu Thiên Sứ vui vẻ cười nói: - Đúng đó, ta là người tốt đương nhiên sẽ không sát hại người tốt. Tiêu Dật lại lên tiếng nói tiếp: - Người tốt không giết người, nhưng kẻ xấu xa bại hoại thì nhất định sẽ giết người, cho nên ngươi phải luyện tập võ công để kẻ xấu không thể sát hại ngươi được. Tiểu Thiên Sứ vẫn nói: - Cho dù kẻ đó xấu xa bại hoại ta cũng không sát hại hắn, bởi vì dù sao chăng nữa giết người cũng là việc không tốt. Tiêu Dật cau mày: - Chẳng lẽ gặp kẻ bại hoại làm chuyện xấu ngươi lại làm lơ hay sao? Tiểu Thiên Sứ liền đáp: - Đương nhiên ta đâu có làm lơ nhưng mà ta cũng không sát hại hắn đâu, chỉ cần hắn dừng lại không làm chuyện bại hoại là được rồi. Tiểu Lạc cười bảo: - Tuy ngươi có hảo ý muốn khuyên răn nhưng mà kẻ bại hoại đó không muốn nghe thì sao? Tiểu Thiên Sứ điềm nhiên đáp: - Vậy thì đánh ngã hắn song cũng không giết hắn đâu. Tiểu Lạc lại truy hỏi tiếp: - Nếu như hắn bò dậy thì sao? Tiểu Thiên Sứ không chút do dự: - Vậy thì lại đánh hắn ngã xuống nữa. Tiểu Lạc vẫn hỏi: - Nếu mà hắn bò dậy nữa? Tiểu Thiên Sứ lại nói: - Thì ta sẽ cho hắn nằm đất tiếp. Tiểu Lạc lắc đầu bảo: - Nè, Tiểu Thiên Sứ bộ ngươi không thấy chán hay sao, cứ đánh như vậy đến lúc nào mới dừng tay? Tiểu Thiên Sứ từ từ lên tiếng: - Chỉ cần hắn không làm chuyện bại hoại nữa thì ta sẽ không đánh ngã hắn nữa. Tiểu Lạc lại hỏi tiếp: - Ngươi làm sao đi theo hắn mãi được, sau này hắn có làm chuyện xấu xa bại hoại hay không làm sao mà ngươi biết được. Tiểu Thiên Sứ gật gù: - Vậy thì đại ca nói ta phải làm sao? Tiểu Lạc ôn tồn nói: - Ta sẽ chỉ giáo cho ngươi mấy chiêu thức võ công để ngươi tuy không hại địch nhân song có thể làm cho hắn không làm chuyện bại hoại được nữa. Tiểu Thiên Sứ vui mừng vỗ tay cười nói: - Được lắm, hay lắm, vậy thì đại ca dạy cho ta đi. Tiểu Lạc liền đem thủ pháp phá võ công của địch nhân dạy cho Tiểu Thiên Sứ mấy chiêu thức. Tiểu Thiên Sứ mãi miết học xong mấy chiêu thức liền hỏi Tiểu Lạc, giọng hãy còn nghi hoặc: - Đại ca à, ngươi chỉ cho ta mấy chiêu thức này có công hiệu thiệt hay không? Tiểu Lạc nhăn mặt: - Nếu như nó vô dụng thì ta dạy ngươi làm gì, không tin ngươi cứ thử coi là biết. Tiểu Thiên Sứ thành thật đáp: - Nhưng mà ở đây đâu có kẻ nào bại hoại để ta thử nghiệm võ công. Tiểu Lạc vội bảo: - Người tốt cũng thử được mà. Nói rồi lại đưa tay chỉ vào Tiêu Dật: - Tiểu Thiên Sứ, ngươi có thể lấy Tiêu Dật để làm người thử nghiệm võ công. Tiểu Thiên Sứ liền quay sang nói với Tiêu Dật: - Nè, Tiêu Dật, ngươi chuẩn bị xong chưa, để ta xuất thủ nay. Tiêu Dật hốt hoảng xua tay: - Khoan đã, khoan đã Tiểu Thiên Sứ, ta hỏi ngươi, võ công của ta với Tiểu Lạc, ai cao hơn? Tiểu Thiên Sứ lúng túng: - Cái này... Tiêu Dật cười bảo: - Ngươi cứ nói thật đi, đừng có ngại. Tiểu Thiên Sứ vội nói: - E rằng võ công của Tiểu Lạc cao hơn ngươi đó. Tiêu Dật gật đầu: - Ngươi nói đúng đó, giả như ngươi có thể chế ngự được Tiểu Lạc chứng tỏ võ công ngươi đã luyện đến nơi đến chốn rồi đó, cho nên đem Tiểu Lạc để thử nghiệm thành tựu võ công mới cực kỳ thích hợp. Tiểu Thiên Sứ tươi cười hỏi: - Đúng vậy phải không đại ca? Tiểu Lạc đành cười gượng bảo: - Ngươi đừng có nghe Tiêu Dật ăn nói hồ đồ bậy bạ, nếu như bị phế võ công thì rất khó khôi phục lại cho nên đâu có thử tùy tiện như vậy được. Tiểu Thiên Sứ nhăn mặt: - Vậy thì lúc nãy tại sao đại ca lại nói ta lấy Tiêu Dật ra làm đồ thử nghiệm võ công? Tiểu Lạc ấp úng đáp: - Cái đó thì... Tiêu Dật đồng thanh phụ họa: - Đúng vậy đó, nếu như ngươi không nói rõ ràng thì ta sẽ không giao du với ngươi nữa đâu. Tiểu Lạc cười đáp: - Ta nói đùa với ngươi đó, chẳng lẽ không được hay sao? Tiêu Dật cau mày: - Cái gì mà đùa, ta xem chừng ngươi muốn hãm hại ta đó thôi. Hừ... Tiểu Lạc nhăn mặt: - Nói bậy, ta làm gì mà dám hại ngươi. Tiêu Dật trợn mắt: - Hừ, bộ ngươi tưởng ta không biết hả? Ngươi thấy ta thông minh hơn ngươi nên kiếm cớ hãm hại để cho bớt khó chịu đó mà. Tiểu Lạc trố mắt ngạc nhiên: - Cái gì? Ngươi mà thông minh hơn ta sao? Tiêu Dật thản nhiên đáp: - Thực ra ngươi biết rõ lắm mà, chẳng qua không dám thừa nhận trước mặt mọi người nên mới kiếm cớ để hãm hại ta. Ôn Di, Nhu Di từ xa chạy lại, vừa nghe thấy câu cuối cùng liền cất tiếng hỏi: - Nè Tiêu Dật, ai định hãm hại ngươi vậy? Tiêu Dật bèn đem đâu đuôi câu chuyện kể cho hai thiếu nữ nghe rồi hỏi: - Đó, nhị vị cô nương thử nghĩ coi có đúng là Tiểu Lạc ghen ghét đố kỵ tài năng không? Ôn Di cười xòa nói: - Hi hi... tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là hai người ngứa miệng đấu khẩu vậy thôi. Tiêu Dật vội cãi lại: - Cái gì mà đấu khẩu, rõ ràng là y muốn hãm hại ta. Ôn Di vội hạ giọng: - Thôi được rồi, các ngươi đừng làm ầm ĩ nữa. Đoạn nàng quay sang nói với Tiểu Lạc: - Sư phụ ngươi gọi ngươi đó, ngươi đi lẹ lên. Tiểu Lạc hỏi ngay: - Nàng có biết là chuyện gì không? Ôn Di lắc đầu: - Ta thật tình không biết, nhưng mà ngươi đi lẹ lên. Tiểu Lạc gật đầu: - Thôi được để ta đi! Nói rồi chàng co giò chạy lẹ về phía gian nhà của Vu Phong đang ở. Trong căn nhà gỗ của Vu Phong nơi hoang sơn, lúc này đã tụ tập các bậc tiền bối cao thủ võ lâm. Đầu tiên là Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong. Kế đó là Kiếm Tiên Lý Mộng Tường, Trang chủ của Kiếm Trì sơn trang. Rồi có Long Hổ tiêu cục, Tổng tiêu đầu Long Tam. Bang chủ Trường Giang bang Nhu Thủy thần công Tiền Độc Thủy. Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên. Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương. Lục Dương Thủ Dương Định Nhất, Thần quyền Ngô Thiên Phà, Thiếu Lâm Không Linh đạo trưởng. Võ Đang Hư Vô đạo trưởng... Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, vừa thấy Tiểu Lạc bước vào trong, Vu Phong lập tức trầm giọng bảo: - Tiểu Lạc, mau đến khấu đầu lễ bái các vị tiền bối. Tiểu Lạc không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm: - Làm sao mà vừa mới vào đây đã phải cúi đầu bái lạy rồi, lúc bình thường gặp các vị tiền bối này chỉ cần vấn an một câu là xong, cớ sao hôm nay lại trịnh trọng như vầy. Nhất định phải có chuyện gì đây? Song chàng không dám hỏi, sắc mặt nghiêm nghị quỳ xuống dập đầu bái lạy Lý Mộng Tường vội giơ tay đỡ chàng dậy, đoạn cười ha hả: - Thôi khỏi, ta không thích ba cái lễ lạy phiền phức đó đâu, chúng ta hãy bàn chuyện chính sự đi Tiểu Lạc miệng tuy vâng dạ, song thừa lúc Lý Mộng Tường sơ ý đột nhiên dập đầu xuống đất một cái để bái lạy. Lý Mộng Tường không kịp đề phòng, lúc vận công định ngăn lại thì Tiểu Lạc đã bái lạy xong xuôi. Lý Mộng Tường nhăn mặt lắp bắp: - Nè... nè.. tiểu quỷ... ngươi làm cái gì mà dữ vậy, bộ tính đánh lén lão phu hả? Tiểu Lạc cười hì hì đi đến dập đầu bái lạy Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương. Liễu Dương vội vận kình lực đẩy ra không cho Tiểu Lạc quỳ xuống, đoạn mỉm cười nói: - Hãy khoan, lão phu không thích bị đánh lén đâu. Hà hà... Tiểu Lạc vội bảo: - Liễu tiền bối à, người không cho vãn bối bái lạy là không được đâu. Liễu Dương trố mắt hỏi: - Tại sao vậy? Tiểu Lạc thản nhiên: - Bởi vì có người sẽ kiện đó. Liễu Dương cười bảo: - Tiểu quỷ đừng có hồ đồ, ta không cho ngươi cúi đầu bái lạy, ai dám kiện ta hả? Tiểu Lạc cười hì hì: - Nhất định là có người kiện tiền bối mà. Liễu Dương nghe vậy liền bảo: - Ai vậy? Tiểu Lạc mỉm cười: - Lý tiền bối. Lý Mộng Tường cười lên một tràng dài: - Hà hà... làm sao mà ngươi lại đổ hết lên đầu ta vậy? Tiểu Lạc chớp mắt rồi bảo: - Lý tiền bối nhận của vãn bối một lạy, nếu như Liễu tiền bối không nhận lễ của vãn bối há chẳng phải là Lý tiền bối có danh phận cao hơn Liễu tiền bối, vãn bối nghĩ Lý tiền bối là người khiêm tốn nhất định phải để cho Liễu tiền bối nhận lễ của vãn bối. Lý Mộng Tường cười ha hả: - Nghe tiểu quỷ này nói cũng có lý đó chớ, xem ra Liễu huynh khó mà chối từ không nhận lễ của y đó. Vu Phong cũng lên tiếng: - Chư vị đối với tiểu đồ ân đồng như tái tạo, cho dù y có bái lạy bao nhiêu đi chăng nữa cũng không phải là chuyện quá đáng. Tiểu Lạc cảm thấy hết sức lạnh lùng, chàng nghĩ thầm: - “Cái gì mà ân đồng như tái tạo, chẳng lẽ sư phụ mình nhất thời hồ đồ, ăn nói lộn xộn hay sao? Sư phụ hồ đồ cũng được, tỉnh táo cũng chẳng sao, lễ độ thì không ai tránh được, để mình bái lạy trước đã rồi hãy tính sau cũng chưa muộn.” Tiểu Lạc nghĩ vậy nên chàng đi bái lạy mười vị tiền bối cao thủ, thái độ thập phần cung kính. Đợi cho Tiểu Lạc bái lạy xong, Vu Phong liền hỏi chàng: - Đồ nhi, con biết tại sao sư phụ kêu con đi bái lạy các vị tiền bối cao thủ đây không? Tiểu Lạc xuôi tay đáp: - Đồ nhi không biết, mong sư phụ chỉ giáo. Vu Phong liền nói: - Ngươi cảm thấy võ công của Ngã Thị Ngã, Bang chủ Thần Long bang cao đến mức nào? Tiểu Lạc đáp: - Võ công y cao đến tuyệt đỉnh, khó ai sánh kịp. Vu Phong liền hỏi tiếp: - Trong số chúng ta đây, có ai thắng được hay là đấu ngang ngửa với y được không? Tiểu Lạc chậm rãi nói: - Cái này thì... Vu Phong vội ngắt lời: - Ngươi cứ nói thiệt đi, đừng có ngại. Tiểu Lạc thản nhiên đáp: - E rằng không có ai chịu nổi mười chiêu của y. Vu Phong gật đầu: - Vậy thì đúng rồi, ngươi xem thử nếu như chúng ta muốn ngăn trở hắn, không cho hắn hoành hành trên giang hồ, để trừ hại cho võ lâm thì phải dùng cách nào? Tiểu Lạc cả quyết đáp: - Đương nhiên là phải dùng võ công mới có thể khắc chế nổi cái loại người như hắn. Vu Phong gật gù: - Nhưng mà trong chúng ta không có ai xứng danh là đối thủ của hắn, vậy thì phải làm sao bây giờ? Tiểu Lạc không cần nghĩ ngợi liền lên tiếng đáp ngay: - Vậy thì chỉ có cách không ngừng khổ luyện, nhưng cũng không thể trong một thời gian ngắn mà thành tựu được, cho dù người đó có tư chất thông minh đĩnh ngộ cực kỳ cũng cần phải có thời gian nhất định mới mong có thành tựu. Vu Phong cười bảo: - Nhưng mà chúng ta đã có cách làm cho người ta trong một thời gian ngắn ngủi sẽ có võ công phi thường, tiến bộ lẹ không sao tưởng nổi. Tiểu Lạc ồ lên một tiếng kinh ngạc. Vu Phong lại nói tiếp: - Giả như có mấy vị cao thủ võ lâm dùng chân nguyên nội lực tu tập suốt mấy chục năm truyền vào trong nội thể của một người thì công lực của người đó sẽ tăng tiến vượt bậc, võ công tất sẽ nhanh chóng đạt được thành tựu phi thường. Tiểu Lạc thất kinh hỏi: - Chẳng lẽ chư vị tiền bối cho gọi vãn bối đến đây để truyền nội lực của bản thân mình cho vãn bối hay sao? Vu Phong lớn tiếng cười đáp: - Kể ra ngươi cũng thông minh đó, ngươi được hưởng phúc như vậy thì có dập đầu bái lại cũng không uổng công! Ha ha... Tiểu Lạc hấp tấp bảo: - Cái này... cái này... làm sao có thể được? Lý Mộng Tường thoáng cau mày: - Có gì mà không được, chẳng lẽ ngươi xem thường võ công của chúng ta hay sao? Tiểu Lạc vội lắc đầu: - Không phải, vãn bối muốn nói công phu khổ luyện suốt mấy chục năm của chư vị tiền bối đem truyền lại cho vãn bối, e rằng đó là mất mát quá lớn, sự hy sinh như vậy, vãn bối thấy hơi quá đáng. Lý Mộng Tường nghiêm mặt: - Cái gì mà quá lớn quá nhỏ, vì an nguy của võ lâm trừ hại cho giang hồ, thì dù ta có mất mạng cũng không sao, huống hồ chỉ là hao tổn nội lực không đáng kể. Tiểu Lạc vẫn không an tâm vội hỏi: - Chư vị tiền bối đem công lực của mình truyền cho vãn bối còn bản thân mình thì sao? Thần Long bang đâu chỉ có một mình Ngã Thị Ngã mà còn có Thất đại Đàn chủ rồi bọn Dược vật nhân Vô úy tử, đó là chưa kể bọn hắc y sát thủ được Thần Long bang huấn luyện cực kỳ công phu, võ công của bọn hắn cũng không thể xem thường. Vu Phong nghe vậy liền trấn an đồ đệ của mình: - Chúng ta đương nhiên không thể truyền hết nội lực cho ngươi mà chỉ đem phân nửa công lực cho ngươi mà thôi. Lý Mộng Tường bảo chàng: - Ta tin rằng chỉ cần dùng phân nửa công lực của mình cũng có thể đối phó với bọn thủ hạ của Thần Long bang. Tiền Độc Thủy cũng nói: - Huống hồ chỉ gần đây chúng ta lại huấn luyện không ít những kẻ hậu sinh trẻ tuổi, bảo đảm qua một năm huấn luyện có thể đủ sức chống lại bọn thủ hạ của Thần Long bang. Tiểu Lạc khiêm tốn nói: - Chỉ sợ vãn bối tư chất ngu muội, khó mà đáp ứng nổi kỳ vọng của chư vị tiền bối. Vu Phong vội cắt ngang lời chàng: - Nè, ngươi đừng có khiêm tốn thái quá. Tư chất của ngươi ra sao, ta biết rất rõ, nếu như tư chất của ngươi quá kém thì làm sao ta và các vị dám đem trọng trách này phó thác cho ngươi, nếu chọn lầm người thì chẳng phải chúng ta đã bỏ phí công lực quý giá đã luyện tập suốt mấy chục năm hay sao? Lý Mộng Tường cũng nói: - Hiền chí hà tất phải lo lắng làm chi, chuyện này chúng ta đã thương lượng kỹ rồi mới dám quyết định như thế. Nếu luận về tư chất để luyện võ công thì trong số thiếu niên trẻ tuổi, tuy có một số có thể rất không kém phần tuyệt vời, song vẫn không sao sánh được với hiền chí đâu. Tiểu Lạc vui mừng đáp: - Tiền bối đã dạy như vậy, vãn bối không còn cách nào tránh được, song vãn bối sẽ cố gắng chu toàn. Vu Phong lên tiếng bảo: - Đồ nhi, từ nhỏ ngươi đã được sư phụ đây đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, lại uống không ít linh dược, thần dược, nên nội công đã có cơ sở vững chắc, lại thêm thông minh lanh lợi cho nên chúng ta mới chọn ngươi để truyền chân lực, đảm đương trọng trách trừ diệt Ngã Thị Ngã. Tiểu Lạc nghe vậy chợt lo âu đáp: - Chỉ sợ đồ nhi không chu toàn sứ mạng, há chẳng phải là tội nhân của thiên hạ võ lâm hay sao? Vu Phong ôn tồn đáp: - Nếu vậy thì cũng không còn cách nào khác, quả thật mọi việc tệ hại như vậy thì võ lâm đành phải chịu một tai kiếp lớn lao, lúc đó đành phải nghe theo số mạng vậy. Lý Mộng Tường cũng nói: - Chúng ta đặt kỳ vọng vào tiểu chí đó, tuy không phải là cách tốt nhất, song cũng không có cách nào hơn đành phải làm như vậy mà thôi. Vu Phong nhún vai đáp lời: - Nếu như ngươi mà không thắng nổi Ngã Thị Ngã nữa thì võ lâm đành phải trải qua một thời kỳ cực kỳ hắc ám. Lý Mộng Tường tin tưởng nói: - Nhưng mà chính nghĩa bao giờ cũng thắng ác tà, rồi cũng có lúc ma đầu sẽ bị tiêu diệt, lão phu tin rằng lúc đó sẽ còn không xa nữa đâu. Vu Phong cũng tiếp lời: - Ta cũng tin như vậy. Tiểu Lạc nghiêm sắc mặt đáp: - Chư vị tiền bối đã có kỳ vọng như vậy thì Tiểu Lạc này sẽ tận tâm dốc hết tinh lực để luyện võ công cho dù phải thịt nát xương tan cũng không dám từ nan. Vu Phong lớn tiếng cười bảo: - Tiểu tử ngươi không thể chết được, nếu ngươi chết thì lấy ai đồng hành đùa nghịch với ta Tiểu Lạc vội ngồi xếp bằng lại, tư thế hệt như lúc đang tĩnh tọa luyện công. Vu Phong đi đến sau lưng chàng, song thủ xếp chồng lên nhau, điểm vào đúng huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu Tiểu Lạc, đoạn vận công truyền sang người chàng. Một luồng nhiệt khí từ huyệt Bách Hội của Tiểu Lạc tỏa xuống huyệt Đàn Trung vào Đan Điền rồi tiếp tục truyền xuống qua các yếu huyệt nơi tứ chi rồi lại quay về tụ lại nơi huyệt Đan Điền. Tiểu Lạc cứ âm thầm niệm khẩu quyết, không ngừng vận khí hành công để hòa hợp luồng nội lực của Vu Phong, truyền vào hợp nhất với nội lực trong thân thể mình. Lúc đầu chàng cảm thấy dễ chịu, sức lực tăng lên song một lúc sau nơi huyệt Đan Điền dần dần nóng lên. Luồng nhiệt khí chuyển động được truyền vô càng lúc càng mãnh liệt. Tiểu Lạc cảm thấy cơ thể nóng rực, thớ thịt căng ra, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, mắt chàng chợt hoa lên. Vu Phong thấy vậy trầm giọng quát: - Lưu ý không được nghĩ ngợi lung tung, phải nắm vững khẩu quyết, dứt bỏ tà niệm tập trung tâm ý vận công dung hợp hai luồng nội lực. Tiểu Lạc vội dứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm toàn ý hợp nhất hai luồng nội lực đang ở trong thể nội. Chẳng bao lâu Tiểu Lạc đã không còn cảm giác nóng nảy nữa, trái lại một cảm giác mát mẻ cực kỳ dễ chịu dâng lên trong lòng chàng. Hiển nhiên là luồng nội lực của Vu Phong truyền vào đã dung hòa hợp nhất với nội lực trong thể nội của chàng nên Tiểu Lạc mới có cảm giác dễ chịu như vậy. Vu Phong thở phào một tiếng, thu tay về hỏi: - Đồ nhi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi? Tiểu Lạc từ từ đứng dậy khoa tay múa chân vui vẻ đáp: - Cảm giác dễ chịu vô cùng. Vu Phong lại hỏi tiếp: - Dễ chịu đến mức độ nào? Tiểu Lạc mỉm cười đáp: - Toàn thân dễ chịu thoải mái cực kỳ, tựa như vừa được tắm trong bồn nước nóng vậy đó. Vu Phong cười mắng: - Con bà ngươi, ta đem hết phân nửa chân lực khổ luyện suốt mấy chục năm cho ngươi mà chỉ tương đương với một lần tắm nước nóng không hơn không kém, hừ...