watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:57:1930/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiểu Quỷ Bá Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Tiểu Quỷ Bá Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 20

Hồi 9b

Tiểu Lạc lè lưỡi lắc đầu hỏi:
- Lợi hại đến vậy sao?
Đại hán nọ thản nhiên:
- Tự nhiên là lợi hại rồi, nơi đây cơ quan trùng điệp, chỉ cần sơ ý một chút là mất mạng ngay lập tức.
Bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng từ bên trong vọng ra:
- Hàn Phi, ngươi nói quá nhiều rồi đó.
Đại hán áo đen vội cúi đầu đáp:
- Dạ, Hàn phi biết tội xin người trách phạt.
Thanh âm nọ lại vang lên:
- Nể tình ngươi mới phạm lần đầu, tự tát vào má bốn cái.
Bốp... Bốp...
Bốn thanh âm liên tục vang lên, hai bên má của đại hán nọ sưng đỏ lên, chứng tỏ cái tát không phải là nhẹ.
Thanh âm lạnh lùng nọ lại vọng tới:
- Được rồi, đem bọn họ vào đây.
Rẹt...
Tiểu thiết môn từ từ mở ra.
Tiểu Lạc hạ giọng nói:
- Nè, cái thanh âm đó bảo ngươi tát vào mặt, tại sao ngươi lại tát vào mặt mình nặng như vậy, ngươi tát nhẹ một chút không được sao? Dù sao đi nữa gã kia cũng không nhìn thấy mà, ngươi có tát vào bắp đùi gã cũng đâu có biết, việc gì mà ngươi phải sợ.
Hàn Phi không sao nhịn được, liền cất tiếng chửi:
- Xú tiểu tử, mi có câm miệng lại không? Coi chừng ta cho mi ăn mấy cái bạt tai bây giờ!
Tiểu Lạc quả nhiên sợ hãi không dám nói nữa.
Đi qua hai lần Tiểu thiết môn, Hàn Phi mới đưa năm người tới nơi cần đến.
Trong phòng có mấy người đang đợi bọn họ, cô nương dẫn đường lúc trước cũng có trong đó, chỉ khác là ả đã thay đổi y phục mình, vận một bộ kình trang màu hồng.
Một đại hán ngồi chính giữa phòng, mình vận trường bào đỏ, giữa ngực có thêu một con rồng vàng đang bay lượn.
Đại hán này có hàm râu cứng dựng lên tua tủa, đôi mắt sáng quắc, chiếu ra tia nhìn dữ dội khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Tiểu Lạc quay qua gật đầu mỉm cười vói nữ nhân áo hồng tựa như đã quen biết từ lâu.
Nữ nhân áo hồng cũng gật đầu mỉm cười đáp lễ.
Tiểu Lạc hỏi nữ nhân áo hồng:
- Vị đại hán có râu này phải chăng là Đổ Thần Trương Năng?
Nữ nhân áo hồng nghiêm giọng:
- Tiểu đệ không được vô lễ, ngài là Mã đàn chủ cai quản Tổng đàn của Thần Long bang chúng tôi đó.
Tiểu Lạc “ồ” lên một tiếng:
- Hóa ra là Mã đàn chủ, thất kính! Thất kính!
Mã đàn chủ vội nói:
- Không dám, không dám! Mã mỗ là hạng vô danh trên giang hồ, có gì mà thất kính với không thất kính. Còn Vu tiền bối và Tập thiếu hiệp đây mới có uy danh chấn động giang hồ, kinh thiên động địa làm náo loạn cả vùng Trấn Giang.
Tiểu Lạc cười lớn:
- Cái gì mà chấn động giang hồ, kinh thiên động địa, Mã đàn chủ đừng khoa trương quá đáng. Chúng tôi bất quá chỉ đánh vài ván bạc tại sòng bạc Như Ý, sau đó vì chủ nhân của sòng bạc là Phàn Đạt muốn sát nhân để đoạt lại số bạc, nên chúng tôi mới động thủ với họ một chút, sau cùng thiết lập lôi đài kiếm ít bạc để xài tạm đó thôi.
Mã đàn chủ lên tiếng:
- Thiếu hiệp hà tất phải khiêm nhu quá đáng như vậy. Phàn Đạt là Đàn chủ Hắc Long đàn trong Thần Long bang chúng tôi, các vị đánh bại toàn bộ thuộc hạ lại còn làm Phàn Đạt thất kinh hồn vía, thì bản lĩnh quả không phải tầm thường.
Tiểu Lạc liền hỏi:
- Nói như vậy Mã đàn chủ và y là người một nhà sao?
Đại hán nọ gật đầu:
- Không sai!
Tiểu Lạc lại hỏi:
- Ngươi và Phàn Đạt đều là Đàn chủ, vậy thì Thần Long bang các ngươi có tổng cộng mấy Đàn chủ?
Nữ nhân áo hồng vội nói xen vào:
- Mã đàn chủ là Đàn chủ của Tổng đàn, địa vị cao hơn Phàn đàn chủ rất nhiều. Trừ Bang chủ ra, kể như Mã đàn chủ có địa vị cao nhất.
Tiểu Lạc gật gù:
- Ồ, hóa ra là vậy, Bang chủ coi như là Hoàng đế thì Mã đàn chủ coi như là Tể tướng chớ gì, coi như là dưới một người mà trên vạn người rồi đó.
Mã đàn chủ gật gù:
- Cũng có thể gọi là như vậy.
Tiểu Lạc lại nói:
- Ngươi bắt chúng ta vô đây là để báo thù cho Phàn đàn chủ phải không?
Mã đàn chủ lắc đầu:
- Cái này phải tùy tình hình mà liệu định.
Tiểu Lạc thoáng kinh ngạc:
- Tình hình quái gì vậy?
Mã đàn chủ từ tốn đáp:
- Nếu như các ngươi muốn gia nhập Thần Long bang, chúng ta chẳng những bỏ qua chuyện cũ mà còn hậu đãi các ngươi nữa. Vu tiền bối thấp nhất cũng phải nắm chức Đàn chủ, còn các ngươi cũng được ưu đãi vô cùng.
Tiểu Lạc hỏi lại:
- Còn nếu chúng ta không muốn gia nhập thì sao?
Mã đàn chủ lạnh lùng:
- Ta nghĩ các ngươi là người thông minh nên ta biết các ngươi sẽ không chọn con đường này.
Tiểu Lạc nói:
- Xem ra chúng ta không còn cách nào khác hơn, nhưng mà sư phụ ta không có ở đây thì việc này khó mà quyết định.
Mã đàn chủ nói:
- Có các ngươi ở đây lo gì mà sư phụ của ngươi không đến?
Tiểu Lạc thoáng nhíu mày:
- Chỉ e sư phụ ta không biết ta ở đây mà thôi.
Mã đàn chủ vội trấn an:
- Cái này ngươi bất tất phải lo, chúng ta sẽ truyền tin ra giang hồ, chỉ không biết sư phụ ngươi đi đâu. Nếu như ngươi chịu nói cho chúng ta biết, thì mọi việc cực kỳ dễ dàng.
Tiểu Lạc tuy biết sư phụ đi Giao Đông cứu trợ nạn dân, song không muốn sư phụ phân tâm lo lắng cho mình, nên bèn nói:
- Sư phụ ta muốn ra vùng duyên hải để thay đổi không khí tịnh dưỡng tâm thần, e rằng hai tháng sau mới quay trở về.
Mã đàn chủ nói tiếp:
- Ồ, không sao. Chỉ cần các ngươi chịu gia nhập Thần Long bang là mọi sự đều tốt đẹp, dù sao chăng nữa thì chúng ta cũng không vội vàng đâu, đợi sư phụ ngươi trở về rồi lại bàn sau cũng được.
Tiểu Lạc cũng lên tiếng:
- Gia nhập Thần Long bang là chuyện đại sự, chúng tôi không thể quyết định hấp tấp được. Phải để cho chúng tôi vài ngày để suy nghĩ đã chớ.
Mã đàn chủ sảng khoái cười lớn:
- Đương nhiên rồi, chỉ cần các ngươi chịu gia nhập thì muốn suy nghĩ bao lâu tùy ý.
Tiểu Lạc cúi đầu nói:
- Đa tạ ngài đã...
Mã đàn chủ vội cắt ngang lời chàng:
- Hà tất phải khách khí, sau này có lẽ chúng ta đều là người trong một nhà.
Tiểu Lạc chợt hỏi:
- Lúc nãy Hàn Phi đại ca nói là dẫn chúng tôi đi gặp Trương Năng, không biết điều đó có thật hay không?
Mã đàn chủ gật đầu:
- Đương nhiên là thật rồi.
Rồi y quay lại hạ lệnh:
- Đem Trương Năng ra đây.
Hai đại hán áo dỏ ứng tiếng rồi chạy đi, không đầy một lát sau đã đi ra kéo thêm một người phía sau.
Chỉ thấy người này đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy máu, hai bàn tay bị chặt đứt xương trắng lòi ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt vô cùng.
Tiểu Lạc kinh ngạc:
- Đây phải chăng là Trương Đổ Thần danh chấn Giang Nam?
Mã đàn chủ gật đầu:
- Không sai! Hắn chính là Trương Năng, nhưng sau này hắn sẽ không thể xưng thần được nữa.
Tiểu Lạc bàng hoàng hỏi:
- Tại sao lão thành ra bộ dạng như vầy?
Mã đàn chủ lạnh lùng:
- Bởi vì hắn đã cự tuyệt không chịu hợp tác với chúng ta, cho nên chúng ta đành phải chặt tay cắt lưỡi hắn.
Tiểu Thiên Sứ nhịn không được giơ tay điểm mặt Mã đàn chủ:
- Mi... mi thiệt là tàn nhẫn quá đáng!
Mã đàn chủ thoáng biến sắc, sắp sửa nổi giận.
Nữ nhân áo hồng vội nói:
- Mã đại gia, xin ngài bớt giận. Y từ nơi sơn dã xuất thân nên không biết ăn nói, mong đại gia lượng thứ!
Mã đàn chủ nghe vậy cũng nguôi giận, bèn nói:
- Chẳng lẽ ta lại không biết điều đó.
Nữ nhân áo đỏ liền bảo Tiểu Lạc:
- Các ngươi đi gặp Trương Năng rồi, bây giờ các ngươi có thể trở về phòng suy nghĩ lại chuyện chính sự.
Năm người quay trở lại phòng xong, gã đại hán họ Hàn lại khóa của, đoạn từ bên ngoài nói vọng vào:
- Các ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày ta sẽ mang cơm đến cho các ngươi.
Nói xong y quay người bỏ đi.
Quả nhiên một lát sau Hàn Phi đã bưng một mâm gỗ đến. Trên mâm gỗ bày sáu đĩa đồ ăn còn nghi ngút bốc khói, một tô canh lớn và một nồi cơm trắng tinh.
Đợi cho Hàn Phi đi ra, Tiểu Lạc lớn tiếng hỏi:
- Chúng ta không được ăn đồ ăn trên mâm này.
Tiêu Dật gật đầu bảo:
- Đúng đó, nếu như chúng bỏ độc dược vào trong đây thì làm sao chúng ta biết được, nhất định chúng ta không thể ăn.
Ôn Di lắc đầu:
- Không có đâu, bọn chúng đã giam chúng ta vào trong phòng này, nên hà tất phải nhọc công hạ độc làm chi cho mệt.
Tiểu Lạc ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng có lý đó, “Thập Cốt Tiêu Dao tán” phải qua ba ngày mới hết công hiệu, hôm nay mới là ngày đầu chắc là bọn chúng chưa cần hạ độc chúng ta đâu.
Tiêu Dật vẫn không nghe:
- Dù sao chúng ta cũng nên cẩn thận, tốt nhất đừng ăn cơm.
Tiểu Lạc cũng nói:
- Đúng đó, cẩn thận một chút vẫn hay hơn.
Ôn Di lo lắng:
- Vậy bây giờ chúng ta phải tính sao đây?
Tiểu Lạc điềm nhiên bảo:
- Đương nhiên là chúng ta không ăn cơm, đợi ba ngày nữa khi mê hương đã hết công hiệu chúng ta sẽ tìm cách thoát ra.
Tiêu Dật trầm ngâm:
- Nơi này có vẻ bí mật, không biết có bao nhiêu cao thủ canh giữ. Nếu liều mạng thoát ra, e rằng khó mà làm được.
Tiểu Lạc hạ giọng:
- Cái đó đương nhiên ta biết, bộ ngươi tưởng ta ngu lắm sao?
Tiêu Dật hất hàm bảo:
- Vậy thì tại sao ngươi không kiếm cách đi?
Tiểu Lạc nhún vai đáp:
- Cho dù cách nào đi nữa, thì cũng phải đợi “Thập Cốt Tiêu Dao tán” hết công hiệu thì mới có thể tính được.
Nhu Di chợt hỏi:
- Làm sao giải độc được?
Tiểu Lạc thở dài:
- Xem ra phải đợi ba ngày nữa, độc khí sẽ tự giải trừ.
Nhu Di thoáng cau mày:
- Chẳng lẽ ngươi bắt chúng ta nhịn đói ba ngày không ăn không uống hay sao?
Tiểu Lạc cao giọng hỏi:
- Lẽ nào nàng có cách tốt hơn để giải độc ư?
Tiêu Dật mỉm cười bí hiểm:
- Ta biết có một cách giải độc.
Tiểu Lạc tròn mắt ngạc nhiên:
- Cách nào vậy, ngươi nói thử coi?
Tiêu Dật mỉm cười đáp:
- Vận công trừ độc.
Tiểu Lạc bật cười:
- Ngươi có điên không vậy? Công lực của các ngươi đều bị mê dược khống chế thì làm sao có thể vận công trừ độc?
Tiêu Dật nghiêm chỉnh nói:
- Công lực của chúng ta đều bị mê hương áp chế, nhưng còn công lực của ngươi vẫn còn mà.
Tiểu Lạc cau mày:
- Vậy thì làm sao?
Tiêu Dật tin tưởng nói:
- Ngươi có thể vận công giúp chúng ta trừ độc khí.
Tiểu Lạc nhăn mặt:
- Bộ ngươi muốn làm ta chết mệt luôn hay sao?
Tiêu Dật cười trấn an:
- Trong năm người chúng ta, ngươi có công lực thâm hậu nhất. Chẳng lẽ ngươi thấy chúng ta chết mà không cứu ư? Ngươi cứ thử xem.
Tiểu Lạc ngờ vực hỏi lại:
- Được không vậy?
Tiêu Dật quả quyết nói:
- Chỉ cần làm theo lời ta nói là chắc chắn được.
Tiểu Lạc hỏi:
- Vậy thì ta làm cách nào để giúp ngươi.
Tiêu Dật ôn tồn bảo:
- Ngươi lấy tay để lên huyệt Đan điền của ta, công lực từ “Lao Cung” huyệt phát ra, sau đó lại di động đơn chưởng ấn lên huyệt “Bách Hội”, lấy ý dẫn đạo chân khí lưu thông. Tiếp đó ấn lên các huyệt “Thái Dương”, hai bên tả hữu, rồi “Thần Đình” huyệt, “Đản Trung” huyệt, “Trung Đình” huyệt, “Cưu Vĩ” huyệt, “Cự Khuyết” huyệt, “Khí Hải” huyệt, “khúc cốt” huyệt, vừa ấn vừa xoa nhẹ. Tiếp đến chuyển ra sau lưng ấn vào các huyệt “Á Môn”, “Phế Du”, “Tam Tiêu”, “Du Mệnh Môn”, “Kiên Dụ”, “Chí Thất”, “Vĩ Dụ”, chú ý phải điều chỉnh lực đạo đứng cách xa để bức bách độc khí dồn hết xuống huyệt Đan điền của ta là coi như ngươi thành công rồi đó.
Tiểu Lạc đăm chiêu hỏi lại:
- Ta chỉ sợ làm như vậy không thành, độc khí vẫn còn lưu tại trong thân thể, đến lúc nó tái phát lại thì sao?
Tiêu Dật vội bảo:
- Đương nhiên là phải còn một bước cuối cùng nữa chớ.
Tiểu Lạc cau mày hỏi:
- Cuối cùng là làm gì?
Tiêu Dật bật cười:
- Cuối cùng ta phóng khí ra mấy cái để tống hết độc khí còn lưu lại trong cơ thể ra bên ngoài.
Ôn Di và Nhu Di nghe vậy thoáng cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Ôn Di bực mình mắng:
- Tiêu Dật, ngươi ăn nói cho văn nhã một chút được không, nói như vậy khó nghe chết được.
Tiêu Dật nhún vai:
- Cái gì mà văn nhã, việc làm sao thì ta nói như vậy, ngươi muốn ta gọi thế nào mới dễ nghe?
Tiểu Lạc nghiêm giọng:
- Ngươi không được bày trò đùa lừa gạt chúng ta, lúc này cực kỳ nghiêm trọng, không cho phép bất cứ ai đùa cợt nghe chưa?
Tiêu Dật cũng nghiêm mặt nói:
- Các ngươi an tâm, lúc thường ngày ta hay đùa thật, song thời khắc này ta nói cực kỳ nghiêm chỉnh. Lúc khó khăn nguy cấp này, mới để lộ cái thông minh cơ trí tuyệt đỉnh của mình. Chứ không giống như ngươi lúc nào cũng tự phụ là thiên hạ đệ nhất thông minh, để rồi bị con xú a đầu lừa gạt...
Tiểu Lạc vội cắt lời:
- Mi có im cái mỏ quạ thối tha kia lại không? Ta tự phụ là thiên hạ đệ nhất thông minh đó, dù nhất thời để người ta lừa gạt, song ta không bị trúng độc, lại còn đang nghĩ cách cứu trị cho cái đại tài thông minh tuyệt đỉnh nhà ngươi. Hừ, nhưng mà không biết ngươi học đâu ra cái cách giải độc ly kỳ cổ quái đó vậy?
Tiêu Dật cười bảo:
- Cái đó ngươi không cần biết, chỉ nên nhớ rằng không có chuyện gì trên thiên hạ mà ta không biết.
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Lại đến lúc ngươi khoác lác nữa rồi.
Tiêu Dật lên tiếng thúc giục:
- Đừng có nói vô ích, hành động lẹ lên đi, bây giờ để bảo đảm an toàn, ta tình nguyện làm vật thí nghiệm đầu tiên.
Tiểu Lạc cười hì hì:
- Ngươi làm sao mà chết sớm được, ít nhất phải gần trăm năm sau lận, đến lúc đó ta sẽ phúng điếu một vòng hoa khổng lồ, lớn đệ nhất thiên hạ, trăm người khiêng mới nổi.
Tiêu Dật cũng không chịu kém:
- Ngươi nhất định còn thọ hơn ta nhiều, nếu không một trăm năm nữa người tặng vòng hoa không phải là ngươi đâu, còn ta đó hả, vòng hoa của ta phúng điếu cho ngươi phải ngàn người khiêng mới nổi.
Tiểu Lạc cao giọng bảo:
- Ngươi lại ăn nói hồ đồ nữa rồi, không tin thì ta phúng điếu vòng hoa cho ngươi ngay lập tức nè.
Tiêu Dật thách thức:
- Ngươi dám không?
- Có gì mà không dám?
Tiểu Lạc vừa nói vừa huy động song chưỏng ấn vào đại huyệt Đan điền của Tiêu Dật.
Tiêu Dật bỗng cảm thấy một luồng nhiệt khí từ song chưởng của Tiểu Lạc phát ra ào ào, tuôn vào Đan điền của mình, chàng biết Tiểu Lạc đang vận công giải độc cho mình, vội nhắm mắt lại, dẹp bỏ tạp niệm, phối hợp với Tiểu Lạc điều hòa chân khí trong thể nội lo áp chế để trục xuất độc khí.
Tiểu Lạc cứ theo thủ pháp của Tiêu Dật chỉ điểm, truyền công lực để giúp Tiêu Dật dồn độc khí xuống Đan điền.
Khi độc khí đã dồn xuống Đan điền, Tiêu Dật liền đập cửa hét ầm ĩ:
- Nè, bên ngoài có ai mở cửa lẹ lên, ta phải đi đại tiện nè. Mau lên, ta chịu không nổi rồi đó.
Quả thật y không thể nào chịu nổi, độc khí đã dồn xuống Đan điền khó chịu vô cùng.
Ngoài cửa quả nhiên có tiếng lách cách rồi cánh cửa mở ra. Hàn Phi đã đứng ngoài cửa cất tiếng hỏi:
- Tiểu tử nào muốn đại tiện?
Tiêu Dật không đáp chỉ ôm bụng chạy ra ngoài.
Hàn Phi la thất thanh:
- Mi chạy đi đâu vậy, để ta đưa mi đi.
Nói rồi y khóa cửa vươn tay ôm xốc Tiêu Dật chạy đi Thừa dịp này Tiểu Lạc lại vận công trừ độc cho Tiểu Thiên Sứ. Lúc sau, Hàn Phi mang Tiêu Dật quay về, còn Tiểu Thiên Sứ lúc này độc khí đã dồn vào Đan điền.
Cánh cửa vừa mở ra Tiểu Thiên Sứ hấp tấp lao ra ngoài.
Hàn Phi ngạc nhiên la lớn:
- Bọn mi làm trò quỷ mị gì vậy, bộ uống lộn thuốc xổ rồi hả?
Tiểu Lạc thản nhiên:
- Ai cũng phải đi, cái đó đâu có gì là quái lạ.
Hàn Phi đành phải đem Tiểu Thiên Sứ ra nhà xí.
Lúc này đến lượt Ôn Di để cho Tiểu Lạc trừ độc.
Bởi Ôn Di là nữ nhân, nên Tiểu Lạc thoáng bối rối không dám hạ thủ, cứ ngượng ngập đứng nhìn Tiêu Dật. Ôn Di cũng đỏ mặt e thẹn.
Tiêu Dật vội nói với chàng:
- Ngộ biến tất phải tùng quyền, các ngươi làm gì mà cứ đứng như tượng vậy?
Tiểu Lạc ấp úng một hồi, đoạn nói:
- Làm như vầy không tiện lắm, có cách nào khác không?
Tiêu Dật cau mày:
- Cái gì mà không tiện? Ta và Tiểu Thiên Sứ đã khôi phục được công lực như bình thường, cách nào khác thì ta không biết. Nếu không tin ngươi cứ làm khác đi coi. Hừ!
Ôn Di nghiến răng rít lên:
- Tiểu Lạc giải trừ độc khí cho ta lẹ lên.
Tiểu Lạc quay sang bảo Tiêu Dật:
- Ngươi thử trừ độc cho Ôn Di đi Tiêu huynh đệ.
Tiêu Dật buồn rầu đáp:
- Tiếc rằng ta không đủ công lực, nếu không thì phiền gì đến ngươi cho mệt.
Tiểu Lạc nhăn mặt đáp:
- Vận công giải trừ độc khí thì không sao chỉ có điều sau đó thì mệt lắm.
Tiêu Dật tròn mắt kinh ngạc:
- Ngươi nói cái gì?
Tiểu Lạc cười khổ:
- Người xưa nói nam nữ thọ thọ bất thân. Nếu như nam nhân đụng vào người nữ nhân, e rằng sau này phải nên vợ thành chồng, xem ra số ta chắc phải có hai phu nhân rồi.
Ôn Di bực bội mắng:
- Xú nhân như mi lại ăn nói bậy bạ nữa rồi, thiệt là không đàng hoàng chút nào.
Nhu Di lạnh lùng:
- Ngươi thiệt là đồ tham lam, được voi đòi tiên, coi chừng ta gõ vỡ sọ ngươi đó.
Tiểu Lạc châm chọc:
- Được voi đòi tiên hả? Không biết ai là voi, ai là tiên. Xem cái mặt của nàng đích thị là mặt voi rồi.
Nhu Di nạt nộ:
- Hừ, có câm miệng lại không?
Tiểu Lạc cười hì hì:
- Vậy ra nàng định đòi làm tiên hả? Không chịu làm voi sao?
Tiêu Dật vội bảo Tiểu Lạc:
- Nè, ngươi đừng có đùa nữa, vận công giải độc lẹ lên.
Tiểu Lạc hạ giọng bảo:
- Không kịp rồi, nếu như gã Hàn Phi kia quay lại thấy chúng ta đang bày trò quái dị, nhất định gã sẽ phá đám.
Tiêu Dật gật gù:
- Không sai, chúng ta phải để cho gã họ Hàn kia nghỉ mệt một chút chớ, để gã chạy mấy vòng như vậy đủ khổ rồi.
Hai người còn đang nói thì Tiểu Thiên Sứ đã được Hàn Phi mang trở lại phòng.
Tiểu Lạc cất tiếng hỏi:
- Tiểu đệ, ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Tiểu Thiên Sứ vui mừng đáp:
- Đại ca, ta thấy khỏe rồi, không tin thì coi nè.
Tiểu Thiên Sứ thủ thế định đánh ra chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”, Tiểu Lạc hốt hoảng ngăn lại.
- Được rồi, đại ca tin ngươi mà, ngươi đừng đánh thử nữa. Đợi lát nữa, ta sẽ cho ngươi đánh thoải mái.
Tiếp đó Tiểu Lạc lại vận công giải độc cho Ôn Di.
Tiêu Dật đập cửa la hét ầm ĩ, Hàn Phi cấp tốc chạy đến lớn tiếng thóa mạ:
- Tiểu tử thối tha nào lại muốn đại tiện vậy? Báo hại lão gia đây phải chạy đi chạy lại mệt hết sức.
Tiêu Dật hậm hực bảo:
- Nè, ngươi nên lễ độ một chút nghe, nếu như chúng ta gia nhập vào Thần Long bang, địa vị tất phải cao hơn người mấy bậc, lúc đó thì liệu hồn.
Hàn Phi nghĩ lại thấy cũng phải, lão Bang chủ trọng dụng thiếu niên nhân tài. Nếu như mấy tiểu tử này gia nhập Thần Long bang, khi nhớ lại chuyện cũ, tất nhiên mình khó mà yên thân với bọn chúng được, nên đành hạ giọng ôn tồn nói:
- Xin hỏi ai muốn xuất cung vậy?
Tiêu Dật chỉ vào Ôn Di:
- Vị đại tiểu thơ này đây.
Nhu Di nhăn mặt:
- Chẳng lẽ ngươi lại đi cùng với thơ thơ ta hay sao?
Hàn Phi vội nói:
- Ta chỉ đi theo nàng đó đến cửa nhà xí mà thôi, chớ không vào bên trong đâu. Nè, tiểu a đầu kia làm sao mà lo dữ vậy?
Nhu Di thản nhiên:
- Bởi vì ngươi là nam nhân, ta mới hỏi như vậy.
Hàn Phi lại lẳng lặng đưa Ôn Di tới nhà xí.
Nhu Di bảo chàng:
- Tiểu Lạc giải trừ độc khí cho ta lẹ lên.
Tiểu Lạc nheo mắt nhìn nàng:
- Tuân mệnh, nhưng mà cái này là nàng đồng ý, sau này đừng có trách ta nghe chưa?
Nhu Di trố mắt hỏi:
- Đồng ý cái gì hả?
Tiểu Lạc cười hì hì:
- Đồng ý cho ta sờ nàng đó.
Nhu Di đỏ mặt nạt lớn:
- Ngươi mà còn lẻo mép là ta không cần ngươi giải độc đó.
Tiểu Lạc vội nói:
- Thôi thôi nè, coi như ta có lỗ, ta xin lỗi nàng mà.
Trong bụng chàng thầm nhủ:
- “Hi hi, coi như nàng phải van xin ta sờ mó vuốt ve nàng mà.”
Đương nhiên Nhu Di không sao biết được chàng đang nghĩ gì.
Lúc Ôn Di quay lại thì Tiểu Lạc cũng vừa dồn độc khí xuống Đan điền cho Nhu Di xong xuôi.
Cửa vừa mở, Nhu Di lại ôm bụng chạy ra.
Lúc này Hàn Phi tức giận điên người, cái đám tiểu quỷ này đã hại y chạy đi chạy lại muốn rả giò, nên không còn nhịn được nữa bèn lớn tiếng chửi mắng:
- Tổ bà bọn ngươi! Các ngươi làm trò quỷ gì vậy? Bộ định làm nhục lão gia hay sao, còn tên nào nữa ra luôn đi, đây là lần chót đó nghe chưa?
Tiểu Lạc vội nói:
- Đợi một chút, ta còn chưa ra mà.
Hàn Phi nóng nảy la lớn:
- Lẹ lên, hai người cùng đi luôn một lần.
Nhu Di thất kinh ôm bụng la hoảng:
- Không được, y làm sao đi chung với ta được?
Hàn Phi bực tức nạt nộ:
- Cái gì mà không được? Ta nói được là được, đừng có lôi thôi nhiều chuyện.
Tiểu Lạc cũng nói:
- Phải đó, có gì mà không được. Nhà xí phân ra nam nữ riêng biệt, đâu có gì là không được.
Nhu Di nghĩ cũng có lý, nên không nói gì nữa.
Quả nhiên nhà xí phân ra hai ngăn nam nữ riêng. Nhu Di đi vào trong nhà xí nữ, còn Tiểu Lạc cứ đứng trước nhà xí nam mà không chịu vào.
Hàn Phi trợn mắt ngó chàng:
- Tại sao ngươi không chịu vào trong hả?

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 104
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com