Nhu Di lãnh đạm đáp:
- Chúng ta đến tìm một người.
Cô nương thoáng cau mày:
- Các vị tìm ai?
Tiểu Lạc vội đáp:
- Kiếm Đổ Thần Trương Năng.
Cô nương kia cười đáp:
- Vậy là coi như các ngươi kiếm đúng chỗ rồi đó. Đổ Thần Trương Năng đang ở trong sòng bạc này, vừa rồi ta chơi với lão mấy ván, cái nhẫn này là của lão vừa bị thua ta đó.
Tiểu Lạc hấp tấp nói:
- Cái gì? Trương Năng ở ngay trong đây sao?
Cô nương kia gật đầu:
- Không sai!
Tiểu Lạc lại hỏi:
- Lão thua tỉ tỉ một cái nhẫn vàng sao?
Cô nương kia gật gù:
- Không sai, chẳng những thua một cái nhẫn vàng mà còn thêm mấy thứ khác nữa.
Tiểu Lạc không tin hỏi lại:
- Có thật không?
Cô nương kia đáp ngay:
- Đương nhiên là thật rồi
Tiểu Lạc lấy làm lạ tự hỏi:
- Trương Năng tự xưng là Đổ Thần, chẳng lẽ chỉ là hư danh hay sao?
Cô nương kia đáp:
- Không phải chỉ vì hôm nay lão nốc quá nhiều rượu, nhất thời mắt hoa tay run, cho nên mới chịu thua ta đó.
Tiểu Lạc lên tiếng hỏi tiếp:
- Hiện giờ lão còn ở đây không?
Cô nương kia gật đầu:
- Ta nghĩ là lão còn ở đây và đang ngủ, e rằng lúc này vẫn chưa dậy đâu.
Tiểu Lạc nghe vậy liền bảo:
- Tỉ tỉ cho chúng tôi gặp lão được không?
Cô nương kia thoáng đăm chiêu:
- Muốn gặp người bình thường thì dễ, còn gặp lão thi e là hơi khó.
Tiểu Lạc ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy hả tỉ tỉ?
Cô nương kia hạ giọng đáp:
- Bởi vì cái sòng bạc này có tất cả ba tầng mà Trương Năng lại ở tầng cuối cùng.
Tiểu Lạc nghe vậy nên bảo:
- Vậy thì chúng ta xuống dưới đó kiếm là được.
Cô nương kia lắc đầu:
- Tầng thứ ba này đổ khách tầm thường không thể xuống được, chỉ có những khách nhân cực kỳ quen thuộc mới biết mà thôi Tiểu Lạc bực bội:
- Quy củ gì mà quái dị vậy, làm sao chúng ta xuống được?
Cô nương kia chậm rãi cất tiếng:
- Các ngươi hỏi thăm ta về nơi Đổ Thần Trương Năng hạ lạc là kể như các ngươi đã tìm đúng người đó, ta cũng là khách quen từ lâu nên có thể dẫn các ngươi xuống đó.
Nói đoạn cô nương kia dẫn cả bọn đến trước một gian thạch thất.
Trong gian thạch thất này chỉ có một chiếc giường, ngoài ra không còn một vật gì nữa.
Chiếc giường này cực kỳ lớn có thể đủ cho mười tám người nằm cùng một lúc.
Cô nương nọ nằm xuống giường đoạn đưa tay vẫy Tiểu Lạc:
- Lại đây, các ngươi cùng nằm xuống với ta.
Năm người trong bọn Tiểu Lạc bỗng sững người không biết tại sao cô nương lạ mặt này có cử động lạ lùng quái dị như vậy, tự nhiên bắt tất cả nằm liên giường, lẽ nào đầu óc cô nương này không được bình thường, hoặc giả bị điên khùng rồi hay sao?
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu:
- Cái này không được, không được đâu!
Tiểu Lạc cũng nói:
- Nhiều người như vậy thật là ngượng chết đi được.
Nhu Di thừa cơ châm chọc:
- Chẳng lẽ ít người ngươi mới không cảm thấy ngượng hay sao?
Tiểu Lạc cũng không chịu thua:
- Có người khác ta mới xấu hổ, còn ta với nàng không thôi thì đâu có gì xấu hổ mà ngược lại nữa là khác.
Cô nương kia không nhịn được nữa bèn nạt:
- Các ngươi ăn nói hồ đồ cái gì vậy, ta kêu các ngươi nằm lên giường này chỉ vì nó có thể thòng xuống dưới mà thôi, các ngươi cứ suy nghĩ bậy bạ, hừ, có muốn xuống không thì bảo?
Tiêu Dật thoáng nghi ngờ:
- Đường thông đạo tại sao lại ở trên giường này? Hừ, thật là lạ quá!
Cô nương kia cao giọng:
- Có gì mà quái lạ, giả như đường thông đạo ai cũng đều biết thì còn gì là bí mật nữa.
Tiểu Lạc chợt ra giọng thầm thì:
- Sòng bạc này có quái khí tà môn gì đó, ta cảm thấy có điều không ổn rồi đây.
Ôn Di cũng hạ giọng hỏi:
- Có gì nghi hoặc vậy Tiểu Lạc?
Tiểu Lạc đăm chiêu nghĩ ngợi:
- Ta cũng không biết nữa.
Cô nương kia cau mày bực bội:
- Các ngươi làm gì mà cứ đứng đó hoài vậy? Có muốn đi xuống không?
Năm người đành gật đầu leo lên giường.
Cô nương nọ rờ tay ấn nút cơ quan nơi góc giường, chiếc giường từ từ hạ xuống, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi của năm người khiến ai nấy đều có cảm giác vô cùng thư thái dễ chịu.
Tiêu Dật tươi cười bảo:
- Đường thông đạo mà thanh nhã như vậy, không biết phía dưới còn tuyệt diệu đến mức nào nữa.
Nhu Di cũng đồng thanh nói:
- Không ngờ sòng bạc này lại u nhã đến thế, làm cho người ta vui vẻ không còn lo nghĩ gì hết.
Ôn Di thoáng nghi ngờ:
- Ta lại cảm thấy mùi hương này có gì quái dị đó.
Nhu Di vội cãi lại:
- Có gì mà quái dị, tiểu muội cảm thấy nó dễ chịu lắm mà.
Tiểu Thiên Sứ khịt khịt mấy tiếng rồi hít mạnh một cái, đoạn nói:
- Ồ, thơm thơm lắm mà.
Cô nương nọ liền cười bảo:
- Nếu thơm thì hít nhiều nhiều vào, lát nữa không được ngửi tiếp đâu.
Đúng lúc họ đang nói, chiếc giường đột nhiên dừng lại trước một gian thạch thất trống không giống hệt như phía trên. Cô nương dẫn kia mở cửa dẫn bọn Tiểu Lạc đi vào trong.
Tiểu Lạc nóng nảy hỏi:
- Đổ Thần Trương Năng ở đâu?
Cô nương kia tươi cười đáp:
- Đừng có nóng, các ngươi đi theo ta là đến ngay mà.
Sáu người đi đến trước một gian phòng nhỏ rồi dừng lại.
Cô nương kia lại nói:
- Trương Đổ Thần ở trong phòng này nhưng mà lão có quy củ không chịu tiếp hai người cùng lúc, mỗi người vô gặp lão, nếu không sẽ từ chối tiếp các ngươi đó.
Tiểu Lạc nhún vai:
- Kẻ nào mê đổ bác đều có tính tình quái dị, quả không sai.
Cô nương kia hỏi:
- Bây giờ các ngươi ai muốn vào trước?
Tiểu Lạc hất hàm đáp:
- Đương nhiên là ta rồi.
Nhu Di vội ngăn lại:
- Tại sao phải là ngươi, bộ ta vào trước không được hả?
Tiểu Lạc hạ giọng:
- Nàng vào gặp lão trước cũng được, xin mời!
Nhu Di không ngờ Tiểu Lạc lại chịu nghe lời mình dễ như vậy nên bất giác đứng ngây người ngạc nhiên tại chỗ.
Tiểu Lạc thấy vậy liền giục:
- Xin mời nàng.
Nhu Di chợt nghĩ:
- Nếu như mình gặp Trương Năng thì mình phải nói thế nào đây?
Nghĩ một hồi nàng cũng không biết nên nói gì bèn bảo:
- Ngươi cho ta vào trước thì ta không vào, ngươi muốn gặp lão trước thì cứ đi đi.
Tiểu Lạc bực bội:
- Thiệt là cái tính con lừa, bảo đi thì không đi, đợi đánh rồi mới chạy.
Nhu Di thoáng chau mày:
- Ngươi nói ai là con lừa hả?
Tiểu Lạc vội nói:
- Ta không nói ngươi là con lừa mà chỉ nói tính ngươi giống con lừa mà thôi.
Nhu Di bĩu môi:
- Tiểu đầu quỷ mi mới là đồ con lừa đó.
Tiểu Lạc là người vào trong phòng đầu tiên.
Rầm...
Cánh cửa đóng sập lại, lát sau cô nương kia lại đẩy cửa bước ra hỏi:
- Ai tiếp tục vào nữa đây?
Tiêu Dật, Tiểu Thiên Sứ, Ôn Di lần lượt đi vào bên trong, Nhu Di là người cuối cùng, vừa bước vào bên trong nàng chỉ thấy cô nương dẫn đường và một nam nhân mặt rỗ.
Nhu Di cất tiếng hỏi:
- Ngươi là Đổ Thần Trương Năng?
Nam nhân mặt rỗ gật đầu.
Nhu Di lại hỏi tiếp:
- Những bằng hữu của ta đâu rồi?
Nam nhân mặt rỗ không đáp, chỉ chằm chằm nhìn Nhu Di.
Cô nương dẫn đường lúc nãy cười nói:
- Ngươi đừng có nóng nảy, ngươi sẽ gặp họ ngay lập tức.
Nhu Di hỏi nam nhân mặt rỗ:
- Ngươi đã nói gì với bọn họ?
Nam nhân mặt rỗ nói:
- Đâu có nói gì, bất quá chỉ chơi mấy ván với họ thôi.
Nhu Di vội hỏi:
- Thắng bại ra sao vậy?
Nam nhân mặt rỗ đáp:
- Đương nhiên là ta thắng rồi, nếu không làm sao ta dám tự xưng là Đổ Thần.
Nhu Di kinh ngạc:
- Bọn họ đều thua hết sao? Cả Tiểu Lạc cũng vậy à?
Nam nhân mặt rỗ gật đầu không đáp.
Nhu Di hỏi tiếp:
- Các ngươi dùng số bạc để ăn thua sao?
Nam nhân mặt rỗ thản nhiên:
- Thua sạch luôn không còn gì cả.
Nhu Di cau mày tỏ vẻ không tin.
- Họ thua tất cả sao?
- Cái đó đâu có gì là kỳ quái, tính mệnh bọn chúng bị ta nắm trong tay rồi còn gì mà không thua hả?
Nhu Di thất kinh la hoảng:
- Mi đã làm gì bọn họ rồi?
Gã mặt rỗ điềm nhiên đáp:
- Đâu có làm gì bọn chúng, bất quá bọn chúng chỉ không cử động được mà thôi, ta nói cái gì bọn chúng cũng đều phải tuân mệnh, không hề dám chống lại.
Nhu Di tức giận nạt lớn:
- Đồ chết bầm, mi làm gì mà khoác loác quá vậy, hãy giao bọn họ ra đây lẹ lên.
Gã mặt rỗ nhếch mép cười nhạt:
- Ngươi không tin là ta có thể chế ngự được bọn chúng sao?
Nhu Di hừ lạnh:
- Đương nhiên là không tin, quỷ mới có thể tin lời mi nói.
Gã mặt rỗ cười lạnh:
- Ngươi không tin cũng không được, ta bảo ngươi quỳ ngươi sẽ không dám đứng, bảo ngươi cởi y phục thì trên mình ngươi sẽ không còn một mảnh vải. Hắc hắc...
- Câm miệng lại
Nhu Di nổi giận lôi đình, rút thanh trường kiếm đâm tới giữa ngực gã mặt rỗ.
Gã nhẹ nhàng vung song chỉ ra kẹp chặt thanh trường kiếm của nàng.
Nhu Di vận kình lực đâm tới nhưng nàng chợt cảm thấy toàn thân vô lực, kình lực không sao phát ra được.
Nàng chợt hiểu mình đã bị trúng phải mê hương nên đã bị tiêu tan hết công lực.
Nhu Di bất giác hồn phi phách tán, sợ hãi vô cùng, hai chân nàng chợt mềm nhũn ra, suýt nữa là ngã nhào xuống đất.
Gã mặt rỗ cười lạnh điểm vào huyệt đạo của nàng rồi nói:
- Hắc hắc... bây giờ ngươi đã tin ta chưa.
Nhu Di lặng im không đáp, chỉ trợn mắt căm tức nhìn vào khuôn mặt của cô nương dẫn đường.
Cô nương kia cười bảo:
- Ngươi đừng có nhìn ta như thế, hôm nay ta đã gặp ánh mắt đó mấy lần rồi.
Nếu luồng nhãn quang có thể sát hại người ta thì nữ nhân này đã bị sát hại năm lần rồi còn gì.
Gã mặt rỗ cao giọng hỏi:
- Các ngươi chẳng phải là muốn gặp Trương Năng hay sao? Bây giờ các ngươi có thể gặp hắn rồi đó.
Thì ra gã mặt rỗ này không phải là Trương Năng.
Cô nương dẫn đường lúc này giơ tay giải huyệt cho Nhu Di rồi lạnh lùng bảo nàng:
- Đi theo ta nhưng mà đừng ngu ngốc giở trò kháng cự đó, tuy ngươi đã được giải khai huyệt đạo, song “Thập Cốt Tiêu Dao tán” của chúng ta vẫn còn tác dụng trong cơ thể ngươi đó.
Nhu Di kinh ngạc:
- Thập Cốt Tiêu Dao tán sao?
Cô nương dẫn đường gật đầu:
- Không sai, đây là một loại mê dược do Thần Long bang đặc chế, nó có thể khống chế nội lực của người ta, giải như ai bị hít phải loại mê dược này, nội tạng ba ngày gân cốt bị mềm ra, không có thuốc giải nào cứu được, song cơ thể lại vô hại, nên ngươi bất tất phải lo lắng.
Nhu Di chợt nhớ đến mùi hương kỳ dị lúc vừa nằm lên trên giường, nhất định cái đó là “Thập Cốt Tiêu Dao tán” đáng ghét rồi.
Cô nương kia mở một cánh cửa nhỏ dẫn Nhu Di qua một đường thông đạo dài đến trước một cửa phòng nhỏ, đoạn lấy từ trong người ra một chùm chìa khóa bằng đồng mở ổ khóa sắt nơi cửa rồi đẩy Nhu Di vào bên trong.
Tiểu Lạc, Tiêu Dật, Tiểu Thiên Sứ và Ôn Di đều ở trong căn phòng nhỏ này.
Thấy Nhu Di vừa vào trong phòng, Tiểu Lạc cao hứng cười nói:
- Hay lắm, như vậy là coi như Ngũ hổ tướng chúng ta đã được đoàn tụ rồi.
Nhu Di mặt mày ủ rũ buồn bã nói:
- Cái gì mà Ngũ hổ tướng, năm con mèo bịnh thì có.
Tiểu Lạc cười hì hì:
- Mèo bịnh cũng được, nhưng mà không phải năm con đâu à nghe.
Nhu Di thoáng cau mày:
- Chẳng lẽ ngươi không bị trúng Thập Cốt Tiêu Dao tán.
Tiểu Lạc vênh mặt cười đáp:
- Giả như cách ám toán tầm thường đó mà ta tránh không nổi thì còn gì danh hiệu Thiên hạ đệ nhất thông minh nữa hả?
Nhu Di chủ mỏ nói:
- Đừng khoác lác tự kiêu, nếu như ngươi không trúng “Thập Cốt Tiêu Dao tán” thì tại sao lại bị nhốt vào trong đây?
Tiểu Lạc thản nhiên:
- Bởi vì cao hứng muốn vào đây chơi được không?
Nhu Di tức tối hừ lên một tiếng:
- Nè, đừng có tự lừa gạt mình, tại sao ngươi không tìm cách thoát khỏi nơi đây?
Tiểu Lạc vụt đứng phắt dậy song chỉ vươn ra điểm vào huyệt cười của Nhu Di.
Nhu Di cảm thấy nhột không sao chịu được, bèn bật cười phá lên:
- Ha ha... Tiểu Lạc... ha ha... đừng mà... ha ha... nhột quá... ha ha... mau... ha ha giải huyệt... ha ha...cho ta... Ha ha ha...
Tiểu Lạc đưa tay giải huyệt cho nàng rồi nói:
- Nếu như ta tự lừa gạt mình thì làm sao ta có đủ công lực để điểm huyệt nàng?
Nhu Di thở phào nhẹ nhõm, giọng hờn giận:
- Ngươi không trúng độc mê hương thì thôi, tại sao lại còn điểm huyệt ta, ngươi định bêu xấu ta phải không? Hu hu...
Tiểu Lạc hạ giọng năn nỉ:
- Đừng khóc nữa mà, ta nói rồi sao nàng không tin ta, không biết làm sao đành phải chứng minh cho nàng thấy đó thôi.
Nhu Di vẫn chưa nguôi giận, tức tưởi nói:
- Ngươi rõ ràng lừa ta mà, cố tình chọc tức ta mà.
Tiểu Lạc không biết nói sao đành bực bội bảo:
- Nói ngươi không chịu nghe, thôi ta không thèm nói chuyện với nàng nữa.
Nhu Di nín khóc gạt nước mắt nói:
- Ngươi đã không bị trúng mê hương Thập Cốt Tiêu Dao tán, cớ sao lại để cho bọn chúng bắt được vào đây.
Tiểu Lạc thoáng cau mày:
- Có điều đó mà nàng cũng không hiểu ư, chúng ta không phải là đến Tô Châu lần đầu tiên hay sao?
Nhu Di gật đầu:
- Đúng vậy!
Tiểu Lạc lại hỏi:
- Chúng ta không gây thù oán với ai ở Tô Châu?
Nhu Di gật đầu:
- Không sai?
Tiểu Lạc hỏi tiếp:
- Ta có đắc tội với người nào?
Nhu Di lắc đầu:
- Không có.
Tiểu Lạc cao giọng nói tiếp:
- Chúng ta đã không gây thù oán với ai ở Tô Châu cũng không hề đắc tội với người nào, vậy tại sao lại có người ám toán ta?
Nhu Di trố mắt nói:
- Ý ngươi muốn nói rằng ngươi giả vờ để cho bị bắt để khám phá coi ai là kẻ đã ám toán chúng ta chớ gì?
Tiểu Lạc gật đầu:
- Đúng như vậy đó.
Nhu Di chợt hỏi:
- Cứ nghe khẩu khí của gã mặt rỗ thì cái sòng bạc này dường như là của Thần Long bang, lúc ở Trấn Giang chúng ta đã gây náo động Hắc Long đàn của bọn chúng, e rằng vì nguyên nhân này mà chúng ta bị bắt đến đây đó.
Tiểu Lạc vỗ tay khen nức nở:
- Hay lắm, hóa ra nàng cũng khá thông minh, nàng nghĩ coi giả như chúng ta không đến đây thì sao chúng ta biết được sòng bạc này lệ thuộc vào Thần Long bang.
Nhu Di thoáng cau mày:
- Có điều này ta chưa hiểu tại sao bọn người chúng ta đều trúng phải mê hương “Thập Cốt Tiêu Dao tán” còn ngươi thì không trúng độc, chẳng lẽ ngươi đã đạt tới cảnh giới tối cao bách độc không xâm phạm vào mình rồi sao?
Tiểu Lạc cười đáp:
- Nếu ta đạt được cảnh giới đó thì quá tốt rồi còn gì, đáng tiếc là ta còn chưa sờ được tới cảnh giới đó.
Nhu Di ngạc nhiên:
- Vậy thì tại sao ngươi không trúng phải khí độc?
Tiểu Lạc thản nhiên:
- Ta hỏi nàng cái thứ độc khí Thập Cốt Tiêu Dao tán này phải hít vào trong phổi mới phát huy tác dụng phải không?
Nhu Di gật đầu:
- Đương nhiên là như vậy.
Tiểu Lạc liền nói:
- Vậy thì ta phong bế hô hấp, tự nhiên độc khí không hại được ta.
Nhu Di lấy làm lạ hỏi:
- Hóa ra ngươi biết trước luồng dị hương nơi thông đạo có độc.
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Ta chỉ đoán ra đó thôi.
Nhu Di hậm hực bảo:
- Vậy lúc đó tại sao ngươi không ra hiệu cho chúng ta, hừ, báo hại chúng ta phải trúng độc khí.
Tiểu Lạc nhún vai đáp:
- Cái con nha đầu chết bầm đó ở bên cạnh ta thì biết làm sao được, cho nên đành phải làm như không biết.
Nhu Di tức giận:
- Hừm, ngươi cứ một hai gọi ả là tỉ tỉ, tại sao bây giờ không gọi nữa hả?
Tiểu Lạc bối rối nói:
- Cái đó... cái đó... lúc đầu ta đâu biết con nha đầu đó lừa gạt chúng ta.
Nhu Di lên giọng chọc tức:
- Ngươi thường tự xưng là Thiên hạ đệ nhất thông minh, tại sao mà cũng bị lừa hả, xem chừng gọi ngươi là thiên hạ đệ nhất ngu si thì đùng hơn đó.
Tiểu Lạc đang đoạn nói lại, chợt có một đại hán áo đen lớn tiếng quát nạt:
- Ê lũ quỷ bước ra đây lẹ lên.
Tiểu Lạc cố nén giận lẩm bẩm:
- Ra thì ra chớ, làm gì mà hung dữ vậy?
Nói rồi chàng giả bộ nặng nề lê bước chân ra.
Đại hán co chân đá vào đít Tiểu Lạc một cước rồi hét lớn:
- Đi lẹ lên coi!
Tiểu Lạc la lên một tiếng:
- Úy da!
Tiểu Lạc cố nhịn đau không dám vận công kháng cự, thân hình chàng lăn tròn dưới đất mấy vòng.
Chàng tức giận rủa thầm:
- “Tổ bà mi, lát nữa ta sẽ cho mi lăn chục cước mới được, biến mi thành con cóc chết, con rùa đen.”
Nhưng ngoài mặt chàng không dám hé miệng, sợ hắn phát giác ra chân tướng của mình.
May mà đại hán đó chỉ đá một cước là thôi, Tiêu Dật và ba người đi sau bình an vô sự.
Đường thông đạo ngầm dưới đất cực kỳ nhiều, đại hán áo đen nọ dẫn năm người quẹo liên tục, đi một lúc mà vẫn chưa được dừng lại.
Tiểu Lạc không sao nhịn được nữa, bèn lầm bầm hỏi:
- Nè, ngươi dẫn bọn ta đi đâu?
Đại hán nọ thản nhiên đáp:
- Cái ngươi không phải là đến kiếm Đổ Thần Trương Năng đó sao, bây giờ ta dẫn bọn ngươi đến gặp hắn đó.
Những con đường ngầm ngang dọc đan vào nhau tựa như một mê cung, đại hán áo đen dẫn bọn họ đi thêm một lúc nữa mới đứng lại trước một cánh cửa sắt lớn gọi là đại thiết môn, đại hán đến trước cánh cửa cao giọng hô lớn:
- Thần Long vô địch!
Rẹt rẹt...
Cánh cửa sắt tự động mở ra, mọi người vừa bước qua khỏi, cánh cửa tự động đóng lại Tiểu Thiên Sứ ngạc nhiên:
- Sao mà kỳ vậy, mở cửa đóng cửa không cần người, không biết làm thế nào mà được như vậy?
Tiêu Dật cũng nói:
- Phía sau đại thiết môn này nhất định có cơ quan gì đó, dứt khoát là phải có người điều khiển nó nên không chỉ nhờ vào thanh âm thì không sao mở được.
Tiểu Lạc gật đầu tán đồng.
Đại hán nọ dẫn năm người đi tiếp đến một tiểu thiết môn, cánh cửa này cũng bằng sắt, song nhỏ hơn nhiều.
Tiểu Lạc lần này không đợi đại hán kia mở miệng đã vội la to:
- Thần Long vô địch!
Đại hán nọ thất kinh vội la lớn:
- Uy chấn thiên hạ!
Đoạn y vung tay tát cho Tiểu Lạc một cái rồi tức giận mắng:
- Nè, bộ ngươi chán sống rồi hả, nơi đây đâu phải là chỗ để ngươi la hét loạn xạ.
Tiểu Lạc bất mãn la lớn:
- Ta la sai thì cửa không mở, chớ làm gì mà ầm lên vậy?
Đại hán tức tối cất tiếng thóa mạ:
- Cấm ngay cái mõm thối tha của mi lại, nếu ta chỉ chậm chạp trong nháy mắt là hai vách tường, nơi thông đạo này sẽ bắn ra vô số phi tiễn giết chết bọn mi ngay tức khắc.
Tiểu Lạc trố mắt hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Đại hán nọ vội đáp:
- Đương nhiên là cũng không hơn gì bọn mi.