watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:30:5629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiểu Quỷ Bá Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Tiểu Quỷ Bá Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 20

Hồi 1b

Tiểu Thiên Sứ vội chặn lại:
- Để ta đi cho, cái đầu ta cứng lắm, mấy gã kia có đánh nữa cũng đâu có sao.
Tiểu nhị cười vui vẻ:
- Cũng được, ngươi muốn bị ký đầu thêm mấy cái là do ngươi tự ý nói ra đó nghe, ta không chịu trách nhiệm đâu. Hì hì...
Đã có Tiểu Thiên Sứ đầu cứng không sợ đánh đỡ đòn, làm cho tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, y vui không sao kể xiết, vừa làm vừa hát nho nhỏ trong miệng.
Tại bàn của bốn gã Hồ Tác Phi Vi tửu hứng đang lúc cực thịnh.
Ngụy Nghĩa đang cất tiếng:
- Tiểu cô nương áo vàng quả là xinh đẹp, đáng tiếc là người ả nhiều gai quá, vừa đụng vào là mất hứng.
Phi Nhân cười hăng hắc rồi nói:
- Hoa hồng có nhiều gai mới càng thêm thú vị chớ, có đúng không?
Trác Nghị cười hề hề châm chọc:
- Lão tam chúng ta phận cóc ghẻ mà muốn đòi ăn thịt thiên nga phải không? Hề hề...
Phi Nhân nổi giận quát:
- Ta là cóc ghẻ thì mi là đồ quái vật gì? Vả lại muốn ăn thịt thiên nga chẳng lẽ không được hay sao?
Trác Nghị cười đáp:
- Chỉ sợ ngươi nuốt không trôi con thiên nga này đâu, ả chẳng những đẹp tuyệt mà võ công lại cao diệu, chớ quên là hôm qua ngươi bị ả điểm huyệt, mặt nhăn còn hơn khỉ ăn ớt nữa, khó coi vô cùng mà còn khoác lác sao?
Phi Nhân cũng không chịu kém:
- Hà hà ngươi cũng vậy, đâu có hơn gì ta mà vỗ ngực?
Hồ Cang vội lên tiếng:
- Lão nhị, lão tam chớ có cãi nhau nữa, hãy lo kiếm cách trừng trị tiểu cô nương cứng cổ kia đi.
Ngụy Nghĩa hạ giọng hỏi:
- Làm sao mà kiếm cách được, võ công chúng ta không bằng người ta thì đành chịu vậy thôi.
Phí Nhân liền nói:
- Lão tứ ngươi đừng có coi trọng ả quá đáng, mà tự hạ thấp uy phong của chúng ta.
Ngụy Nghĩa thoáng nhếch mép:
- Chắc là lão tam nhà ngươi nghĩ ra diệu kế rồi phải không?
Phí Nhân ghé sát đầu nói nhỏ mấy câu, nét mặt Ngụy Nghĩa thoáng mỉm cười đắc ý, cổ họn gã phát ra thanh âm quái dị khặc khặc...
Trác Nghị không khỏi ngạc nhiên vội hỏi:
- Lão tứ ngươi cười cái gì? Phải chăng lão tam nghĩ ra diệu kế gì thật sao, vậy thì nói cho bọn ta nghe đi.
Phí Nhân từ từ bảo:
- Ngươi đừng có nóng nảy, bốn anh em bọn ta có phúc cùng hưởng, có chuyện gì thú vị thì đâu có thiếu phần ngươi được.
Trách Nghị cười hì hì:
- Lã tam từ trước đến giờ ngụy kế đa đoan, mưu kế của ngươi nhất định là tuyệt vời rồi.
Phí Nhân cười mắng:
- Hả? Ngươi nói cái gì mà ngụy kế đa đoan? Cái này gọi là bàn mưu nơi màn trướng thắng địch ngoài ngàn dặm đó.
Ngụy Nghĩa nghe vậy lớn tiếng cười ha hả:
- Bàn mưu nơi màn trướng thì quả không sai, nhưng mà thắng địch ngoài ngàn dặm thì... hà hà chỗ này mới quan trọng đây.
Nói xong, bốn gã Hồ Tác Phi Vi nâng ly rượu cười nói ầm ĩ.
Gần hai khắc đồng hồ trôi qua, tửu khách lúc này đã rời quán, ngay cả bọn Hồ Tác Phi Vi cũng say mèm lảo đảo bỏ đi.
Sau khi dọn dẹp tửu điếm xong, tên tiểu nhị biết Tiểu Thiên Sứ không có chỗ nghỉ ngơi bèn bảo chàng:
- Tiểu Thiên Sứ à, tối nay ngươi ngủ chung với ta nghe.
Tiểu Thiên Sứ nghe vậy vui mừng đáp:
- Được được mà Hai người cùng lên trên lầu đi vào phòng ngủ của tiểu nhị.
Đầu phòng ngủ quay ra hướng bắc, đuôi về phía nam. Trong phòng bày trí cực kỳ đơn giản. Một chiếc giường gỗ nhỏ dựa vào góc tường phía tây, kế chiếc giường là một cái bàn, phía trên có một bình trà bằng đá tím, hai chén trà bằng sứ thanh hoa, cạnh bàn bày mấy cái ghế làm bằng gỗ nam mộ cứng chắc vô cùng. Giữa bàn có một ngọn hỏa đăng nhỏ tỏa ánh sáng vàng vọt, góc phía tây phòng là một chiếc tủ đựng y phục cao bằng đầu người. Ngoài ra trong phòng không còn vật gì khác.
Tiểu nhị suốt ngày bận rộn, mệt muốn đứt hơi nên y cũng không buồn nói chuyện với Tiểu Thiên Sứ, y chỉ rửa tay sơ qua rồi nằm lăn ra giường ngủ ngay lập tức.
Tiểu Thiên Sứ đến chỗ mới nên cảm thấy mọi việc đều mới lạ, muốn hỏi tiểu nhị mấy câu, song thấy y đã ngủ. Chàng cũng đành im lặng quay mặt vào tường ngủ luôn.
Trước đây Tiểu Thiên Sứ vừa đặt đầu xuống là ngủ ngay tức khắc, nhưng hôm nay đến chỗ mới lạ chàng cố nhắm mắt, song vẫn không sao ngủ được.
Chiếc giường lại quá nhỏ nên Tiểu Thiên Sứ không dám động đậy, sợ làm kinh động giấc ngủ của tiểu nhị.
Tiểu Thiên Sứ đột nhiên ôm bụng dưới, hóa ra là chàng mắc tiểu. Chàng cố nhịn được một lát song sau đó không sao nhịn được nữa, thế là đành phải nhè nhẹ bò xuống dưới giường đi tìm chỗ để tiểu cho dễ chịu.
Tiểu Thiên Sứ lặng lẽ xuống lầu mấy lần, song không sao tìm ra nhà xí đành phải lén mở cửa điếm chạy ra bên ngoài.
Không nên đi tiểu ngoài đường, điều này thì Tiểu Thiên Sứ cũng biết. Như vậy thì chỉ còn cách chạy ra ngoài đồng mà thôi.
Tiểu Thiên Sứ không hề do dự, vội vã cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi đường quan lộ tìm một nơi cây cối um tùm rậm rạp.
Đang lúc chàng kéo quần xuống định tiểu thì chợt phát hiện cách đó không xa có ánh lửa sáng rực, chốc chốc vọng lại thanh âm dường như có người đang động thủ. Thế là chàng không còn buồn tiểu nữa, vội chạy về phía có tiếng động xem chuyện gì xảy ra. Khi đến gần nơi phát ra ánh lửa, Tiểu Thiên Sứ thấy có mấy người trong đó có bốn gã trong bọn Hồ Tác Phi Vi mà chàng gặp trong tửu quán lúc nãy.
Trong tay Hồ Cang và Phí Nhân cầm hai cây đuốc lửa cháy sáng rực, ở giữa bốn gã là hai thiếu nữ.
Hai thiếu nữ này ước chừng mười tám hoa niên, dung nhan xinh đẹp, thanh tao thoát tục, mình vận y phục màu thiên thanh, trông cực kỳ thanh nhã.
Nhưng lúc này sắc diện của hai thiếu nữ trắng nhợt, vẻ mặt lờ đờ còn gã Hồ Cang đang cười mê mẩn, miệng lảm nhảm:
- Tiểu cô nương à, ban ngày nàng lợi hại quá, còn bây giờ để coi ai lợi hại hơn nè. Ha ha ha...
Trác Nghị cũng nói thêm vào:
- Cái đó còn gì phải nói, tự nhiên là huynh đệ chúng ta lợi hại hơn rồi, hí hí...
Gã nhất thời phân tâm cười nói, thiếu nữ áo xanh đã thừa cơ xuất chiêu “Xuân Phong Mãn Diện” làm cho Trác Nghị hoa mắt, trước mặt hắn như có trăm vạn ngón tay xòe tới.
Mặt hắn lãnh trọn một chưởng của thiếu nữ áo xanh nọ.
- Ối!
Trác Nghị đưa tay xoa mặt kêu đau ầm ĩ.
Phí Nhân đứng bên cười hô hố nói:
- Lão nhị à, cái chiêu “Thiên Thủ Nhu Mô” có hương vị không hả?
Trác Nghị cười hì hì đáp:
- Lão tam à, cực kỳ thú vị.
Nói rồi gã bước tới trước, nhe hàm răng trắng nhỡn nói với thiếu nữ:
- Tiểu cô nương, ngón tay của nàng mềm mại quá chừng, vuốt trên mặt ta thiệt là dễ chịu không sao tưởng nổi, còn không biết mấy chỗ khác trên thân hình nàng có mềm mại như vậy không, để ta rờ thử xem. Hì hí...
Nói đoạn y vươn hữu thủ ra sờ lên mặt thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh nộ khí, nghiến răng tức giận, tả thủ phát chiêu “Bại Vân Kiến Nhật” gạt phắt hữu thủ của gã, hữu thủ dùng chiêu “Lập Trúc Kiến Ảnh” đá thẳng vào huyệt “Không Môn” trước ngực gã. Một thanh âm nhỏ đục vang lên, khiến gã phải thối lui một bước.
Song ngay sau đó, Ngụy Nghĩa đã vung song chưởng đánh về phía thiếu nữ áo xanh nọ.
Thiếu nữ vội đưa tả cước nhích sang mé tả một bước, hữu thủ hơi chếch xuống điểm trúng vào huyệt “Kiên Tỉnh” của Ngụy Nghĩa. Nhưng lạ thay, Ngụy Nghĩa dường như không hề hấn gì, song chưởng của hắn vẫn theo thế liên hoàn đập xuống. Thiếu nữ áo xanh không thể tránh kịp đành phải vung chưởng nghênh tiếp.
Bốp!
Thiếu nữ áo xanh tựanhư không đỡ nổi chưởng lực của Ngụy Nghĩa, thân hình nàng lảo đảo nghiêng người sang mé tả, đoạn chúi đầu tới phía trước.
Ngụy Nghĩa cười đắc ý, bàn tay phải thuận thế vuốt nhẹ lên má của thiếu nữ.
Thiếu nữ áo xanh vừa hổ thẹn vừa tức giận, nàng tự biết đã trúng phải “Tô Cốt tán” của lũ ác đồ làm cho mất hết công lực nên lúc này nàng không phải là đối thủ của chúng. Nhưng trước mắt sẽ không cách nào thoát khỏi tay bọn chúng. Trong lúc cấp bách nàng bèn lớn tiếng thóa mạ:
- Lũ tiểu tặc vô liêm sỉ, rồi sẽ có ngày bản cô nương phanh thây bọn mi ra làm vạn đoạn.
Trác Nghị cười hô hố:
- Ta lại không muốn phân thây nàng làm gì, thân thể nàng mềm mại như vậy giả như phân ra làm muôn đoạn há chẳng phải là uổng phí quá hay sao?
Ngụy Nghĩa liền tiếp lời:
- Phải đó, ta chỉ muốn gần gũi với nàng mà thôi
Thiếu nữ áo xanh vừa hổ thẹn vừa kinh hoảng, trong lúc sơ ý tay áo của nàng bị Trác Nghị xé rách.
“Rẹt” một tiếng, tay áo thiếu nữ bị xé rách để lộ ra một cánh tay tròn trịa đầy đặn và một làn da mịn trắng như tuyết.
Bốn cặp mắt háo sắc thừa cơ nhìn chằm chằm vào cánh tay của thiếu nữ. Trác Nghị đắc ý cười nói:
- Các ngươi xem chiêu “xé rách áo mỹ nhân” có tuyệt diệu không. Ha ha ha...
Phí Nhân vội bảo:
- Lão nhị à, cái gì mà “xé rách áo mỹ nhân”? Chiêu của ngươi chỉ có thể gọi là “xé rách tay áo mỹ nhân” thôi, đâu có gì đáng phục.
Trác Nghị liền cãi lại:
- Không đúng, tay áo cũng là một phần của áo mà, cho nên chiêu thức của ta có gọi là “xé rách áo mỹ nhân” cũng đâu có gì là sai?
Phí Nhân vội lên tiếng:
- Cứ cho ngươi nói như vậy là có lý đi, nhưng mà cái chiêu của ngươi đâu có toàn vẹn hết.
Trác Nghị thoáng cau mày:
- Tại sao mà ngươi nói vậy?
Phí Nhân thản nhiên đáp:
- Y phụ thì có tay có thân sau, có vạt trước, có túi cho nên đương nhiên chiêu này của ngươi chưa có đủ hỏa hầu đâu.
Trác Nghị cầm lấy khúc áo cười hề hề nói:
- Được rồi, ta sẽ thi triển toàn bộ chiêu xé rách áo mỹ nhân cho ngươi xem nè.
Nói rồi gã bước tới nghiêng người sang mé hữu, vươn tay ra không ngừng chụp tới như muốn xé rách luôn ống tay áo còn lại của thiếu nữ.
Ngụy Nghĩa cũng đang ở bên mé tả của thiếu nữ, gã liên tiếp vung tay chộp tới tả thủ của thiếu nữ đã lộ ra ngoài để đùa cợt.
Thiếu nữ áo xanh cấp nộ công tâm, thi triển uyên ương liên hoàn cước đá trúng vào huyệt “Khí Hải” gần bộ hạ của Trác Nghị, song vì mất hết công lực nên độc cước của nàng tựa như đụng phải miếng da dày.
Chợt nghe.
Binh...
Thiếu nữ bị sức phản chấn dội lại, thân hình nàng loạng choạng suýt chút nữa là té nhào xuống đất.
Ngụy Nghĩa lợi dụng thời cơ dùng chiêu “Di Sơn Đảo Hải” hai tay dang ra như muốn ôm thiếu nữ vào lòng gã.
Thiếu nữ áo xanh thấy khó tránh khỏi chiêu thức của đối phương, miễn cưỡng lăn tròn dưới đất một vòng tả cước búng mạnh ra nhanh lẹ điểm vào huyệt Túc Tam Ly của Ngụy Nghĩa.
Gã hốt hoảng lui vội ra sau một bước, song đã trễ.
Huyệt Túc Tam Ly của gã đã bị thiếu nữ đá trúng.
Tuy nói là thiếu nữ đã bị mất hết công lực nhưng Túc Tam Ly là yếu huyệt nơi hạ chi của con người, nên sau khi bị đá trúng dù là vô lực, song gã vẫn cảm thấy tê buốt như thường.
Thiếu nữ áo xanh lật người chồm dậy chưa kịp đứng vững, luồng chưởng phong của Trác Nghị đã ào ào nhằm ngay trước ngực thiếu nữ đẩy tới.
Thiếu nữ không dám liều mạng nghênh đón, liền bước sang một bước né tránh, đồng thời hữu thủ vung tới điểm vào kỳ môn huyệt ở khuỷu tay Trác Nghị.
Gã vội biến chiêu phong bế chiêu thức của thiếu nữ, song không ngờ thiếu nữ áo xanh chỉ đánh ra hư chiêu mà thôi, nàng đột nhiên biến chiêu hóa chỉ thành chưởng, hữu thủ đưa chếch lên phía trên.
Bốp...
Má trái của gã đã lãnh trọn một cái bạt tai của thiếu nữ.
Trác Nghị chưa kịp định thần lại thì:
Bộp...
Một thanh âm lại vang lên, má phải của hắn lại lãnh thêm một cái bạt tai của thiếu nữ áo xanh nọ.
Hai cái bạt tai của thiếu nữ tuy không đau đớn gì nhưng Trác Nghị cảm thấy mất mặt vô cùng, gã xấu hổ quá, nổi giận quát vang:
- Giỏi cho con xú a đầu này, mi chớ trách nhị gia đây không biết thương hoa tiếc ngọc. Hôm nay ta phải cho mi nếm mùi đau khổ.
Nói xong gã mặc kệ quyền cước chỉ phong của thiếu nữ đang điểm đánh xuống thân hình gã như mưa, gã cứ nghiến răng xông thẳng tới, mặt lộ vẻ hung dữ vô cùng.
Bốp... bốp...
Binh... binh...
Thanh âm yếu ớt vang lên bất tuyệt bên tai.
Thân hình Trác Nghị trúng liên tiếp ba bốn quyền chưởng của thiếu nữ, song hắn tựa như vô tri vô giác cứ liều mạng xông thẳng đến trước mặt thiếu nữ.
Ái da...
Thiếu nữ áo xanh thất kinh, trong lúc hoảng loạn chỉ biết thối lui ra sau né tránh, không ngờ chân nàng đột nhiên bị vật gì đó chắn đường khiến nàng đứng không vững ngã ngửa trên đất.
Hầu như đồng thời Trác Nghị dùng chiêu “Hổ Đói Vồ Mồi” chồm tới nắm chặt hai tay của thiếu nữ áo xanh.
Trác Nghị ngồi trên mình thiếu nữ, đoạn cất tiếng cười cuồng dại:
- Há há... ta chụp được nàng rồi, chụp được nàng rồi.
Ngụy Nghĩa cười nói:
- Lão nhị, ngươi chớ đắc ý như vậy, nếu như không có ta giúp ngươi một tay, ngươi chưa chắc đã bắt nàng dễ dàng như vậy.
Hóa ra là Ngụy Nghĩa thấy thiếu nữ cứ lui dần ra sau, y lén chạy ra phía sau giơ chân cản đường thiếu nữ.
Trác Nghị thản nhiên đáp:
- Lão tứ, ngươi cũng không nên tự phụ, nếu như không có cẩm nang diệu kế của lão tam, chỉ e ngươi có muốn giúp cũng không thể giúp được. Hừ...
Phí Nhân nghe vậy mặt gã dương dương tự đắc, mỉm cười khóai chí.
Thì ra lúc ban ngày bốn gã Hồ Trác Phí Vi đi trên đường gặp hai thiếu nữ, thấy dung nhan họ yêu kiều nên bọn chúng nổi tính háo sắc, bèn bước tới lên tiếng chọc ghẹo. Trác Nghị và Hồ Cang còn ngứa ngáy động chân động tay, thừa cơ giở trò sàm sở, sờ mó lung tung.
Nào ngờ hai vị thiếu nữ lạ mặt nọ võ công cao cường. Thiếu nữ áo xanh xuất thủ dạy cho chúng một trận, lại thuận tay điểm huyệt hai gã Trác Nghị và Phí Nhân cùng hai gã kia, khiến cho bọn hắn đứng như trời trồng ngoài đường quan lộ dở khóc dở cười suốt một giờ đồng hồ, xấu hổ thiếu điều muốn độn thổ.
Phí Nhân cực kỳ tức tối, hắn kêu Ngụy Nghĩa âm thầm theo dõi hành tung của hai thiếu nữ, thấy hai nàng đi vào Hằng Xuân khách điếm đối diện với Tứ Hải gia tửu điếm, hắn mới hội họp bốn người đến Tứ Hải gia tửu điếm uống rượu.
Lúc đã ngà ngà say Phí Nhân đem độc kế của mình nói với ba gã kia, sau đó cả bọn cùng hành động.
Trác Nghị cùng Ngụy Nghĩa thừa lúc đêm tối đi vào Hằng Xuân khách điếm âm thầm tìm phòng trọ của hai vị nữ khách.
Ngụy Nghĩa rọc rách miếng giấy dán cửa sổ, đoạn thổi mê hương vào trong phòng, khi hai thiếu nữ đã mê man, hắn bèn cùng với Trác Nghị mỗi gã ôm một người chạy ra khỏi khách điếm, đoạn bốn gã cùng chạy ra rừng cây cối rậm rạp gần ở ngoài thành.
Để trả thù mối nhục bị điểm huyệt lúc trước, Trác Nghị đã cho hai thiếu nữ uống Tô Cốt tán để làm mất hết công lực của nàng. Hai người chợt tỉnh dậy, phát hiện thấy mình đang nằm nơi hoang dã, chung quanh là bốn gã Hồ Trác Phí Vi, biết đã trúng phải kế quỷ của chúng, song không còn biết làm sao thoát được. Sau đó Trác Nghị giải trừ mê hương cùng với nàng giao đấu một trận.
Lúc này thiếu nữ áo xanh muốn bật dậy ứng chiến, song chân lực bị tiên tán khiến nàng không nhấc mình lên nổi, nàng mới biết Tiêu Cốt tán đã phát huy tác động của nó.
Trác Nghị cứ mặt kệ nhe nanh múa vuốt lao tới.
Không ngờ thiếu nữ áo xanh tuy bị mất hết công lực song chiêu thức lại linh diệu vô cùng, suốt mấy hiệp giao chiến Trác Nghị vẫn không sao gần nàng được.
Ngụy Nghĩa thấy vậy liền xông tới trợ lực với Trác Nghị một tay, lấy hai đánh một mà khó khăn lắm mới hạ được thiếu nữ áo xanh. Còn Hồ Cang và Phí Nhân ngăn thiếu nữ áo vàng không cho nàng đến trợ chiến với thiếu nữ áo xanh.
Trác Nghị cất tiếng cười dâm đãng:
- Hì hì, con a đầu kia để ta coi da mi có trắng không?
Tiếng không vừa dứt, gã đã vung tay điểm vào mê huyệt của nàng khiến nàng không sao cử động được.
Ngụy Nghĩa bước tới đắc ý vuốt nhẹ vào cánh tay của thiếu nữ áo xanh, đoạn lần đến bên nách nàng cười bảo:
- A đầu ngoan nào, đừng có sợ hãi, đại gia đây rất biết thương hoa tiếc ngọc mà.
Rồi gã từ từ đưa tay cởi cúc áo trước ngực nàng.
Sắc mặt thiếu nữ áo xanh tái ngắt, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai dòng lệ tuôn trào như suối.
Đột nhiên có tiếng thét lớn:
- Dừng tay lại, các ngươi không được động thủ.
Tiểu Thiên Sứ bất ngờ xuất hiện, nãy giờ chàng âm thầm đứng trong bóng tối, đến khi thấy Ngụy Nghĩa đưa tay cởi cúc áo của thiếu nữ áo xanh, chàng nhịn không được liền nhảy ra hét lớn ngăn chặn chúng lại.
Tiếng thét vang vọng tựa như tiếng sấm nổ kinh động bên tai khiến bốn gã giật mình sợ hãi, tim đập thình thịch.
Ngụy Nghĩa đang lúc tâm thần mê mẩn bị tiếng hét làm mất hứng. Lúc hắn định thần ngước mặt nhìn lên nhận ra đó là gã hầu bàn to con trong tửu quán lúc nãy, bất giác gã giận điên người, lập tức lớn tiếng nạt nộ:
- Xú tiểu tử kia, mi dám xen vào công việc của đại gia, bộ chán sống rồi hả?
Nói đoạn y tung mình bay bổng lên hai bước, vung quyền nhằm ngay đầu Tiểu Thiên Sứ đánh tới.
Thế quyền này cực kỳ hung mãnh, lại đang lúc hắn nổi giận nên xuất thủ không chút lưu tình như muốn lấy mạng Tiểu Thiên Sứ.
Tiểu Thiên Sứ nhẹ nhàng tung mình né tránh, miệng bảo hắn:
- Nè, cớ sao ngươi lại động thủ đánh ta kỳ vậy.
Ngụy Nghĩa thấy thân pháp của đối phương linh hoạt dị thường, hiển nhiên là khinh công chẳng phải tầm thường, song lúc này đang cơn thịnh nộ, gã bất kể mọi chuyện không cần biết đối phương ra sao mà cứ lớn tiếng thóa mạ.
- Xú tiểu tử bộ đui mắt rồi hả? Để ta dắt ngươi về Âm phủ nghe.
Nói đoạn gã vung quyền đánh tiếp.
Tiểu Thiên Sứ thấy mặt gã cực kỳ hung dữ lao về phía mình như điên cuồng, chàng cũng vội vung quyền xuất chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” nghênh chiến.
Quyền thủ chưa chạm đến người Ngụy Nghĩa đã cảm thấy kình phong ào tới, áp lực cực kỳ mãnh liệt, e rằng sức mình không chịu nổi nên gã hấp tấp thu quyền lạng người nhảy sang một bên.
Chỉ nghe...
Bùng!
Quyền thủ của Tiểu Thiên Sứ đã đánh trúng một cây cổ thụ lớn phía sau lưng Ngụy Nghĩa khiến cho thân cây rung rinh, cành lá gãy rời bay lả tả khắp nơi.
Ngụy Nghĩa tuy đã nhảy sang một bên tránh né, song vẫn cảm thấy sức ép khủng khiếp của luồng kình phong đè lên thân mình làm gã khó thở không sao chịu nổi.
Hồ Trác Phi Vi đều cực kỳ kinh hãi, bọn chúng không ngờ công lực của tiểu tử này lại cao tuyệt như vậy, e rằng chuyện hôm nay hỏng mất rồi.
Phí Nhân lên tiếng trước tiên:
- Vị thiếu hiệp kia, Long vương chớ nên bức bách Hà bá, ta khuyên ngươi chớ nên lợi dụng nước đục mà thả tay bắt cá...
Tiểu Thiên Sứ thoáng ngạc nhiên bảo:
- Ta tên là Tiểu Thiên Sứ chứ đâu phải là thiếu hiệp, Hà bá Long vương gì, ta không có.. có hiểu lắm, nhưng mà cái đó đâu có liên hệ gì đến chuyện hôm nay của chúng ta.
Phí Nhân liền hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói như vậy?
Tiểu Thiên Sứ đáp:
- Ta ở sơn động tiểu khê thường làm cái trò bắt cá trong nước đục, nhưng mà bây giờ ta đâu muốn bắt cá, vả lại ở đây đâu có tiểu khê đại hồ gì gì đâu mà bắt.
Tiểu Thiên Sứ nói vậy là do chàng không hiểu hết thế sự, song bọn Hồ Trác Phí Vi lại cho rằng chàng cự tuyệt lời thỉnh cầu của bọn chúng, cố ý gây rối, phá hỏng quỷ kế của bọn hắn.
Hồ Cang nộ khí hét lớn:
- Xú tiểu tử chớ có lảm nhảm nữa, nếu như mi có bản lĩnh thì cứ việc ra đây với bọn ta. Hừ định làm kỳ đà cản mũi hả.
Tiểu Thiên Sứ lâu nay sống nơi thâm sơn cùng cốc, tính khí lão ma đầu lại quái dị vô cùng, cả ngày lão chẳng nói mấy câu cho nên chàng đâu hiểu biết về qui củ trong võ lâm giang hồ. Nay nghe mấy câu nói giang hồ của bọn Hồ Trác Phi Vi với chàng cũng như đàn gảy tai trâu, vịt nghe sấm vậy, chỉ nghe mà không hiểu gì cả Quả nhiên Tiểu Thiên Sứ lên tiếng:
- Ta đâu phải kỳ đà mà cản mũi cái gì, ta chỉ muốn khuyên các vị đừng có ăn hiếp hai vị cô nương này mà thôi.
Hồ Cang bực tức quát:
- Tiểu tử kia, mi chớ nói điên nói khùng nữa, có giỏi thì bước tới đây coi.
Nói xong gã đứng phắt dậy, song chưởng từ từ nhấc lên chuẩn bị xuất chiêu đánh tới.
Tiểu Thiên Sứ xua tay lui ra sau một bước, miệng nói:
- Ta đâu có nói điên nói khùng, hơn nữa cũng không muốn động thủ với các vị đâu.
Thấy tình cảnh Hồ Cang cho rằng Tiểu Thiên Sứ sợ hắn nên càng cao giọng quát vang như sấm:
- Xú tiểu tử kia, tứ đại gia chúng ta đâu có để mi sai khiến dễ dàng như vậy, hãy xem chiêu.
Nói xong gã xuất chiêu “Chung Cổ Tề Minh” tấn công Tiểu Thiên Sứ.
Tiểu Thiên Sứ thấy Hồ Cang không đếm xỉa đến đạo lý lại xuất chiêu tấn công, chàng bất đắc dĩ đành vung quyền sử dụng chiêu Hắc Hổ Đào Tâm để nghênh địch.
Kình phong ào ạt xô tới.
Hồ Cang thấy quá lợi hại vội bay mình tránh sang một bên.
Ầm...
Thân cây cổ thụ phía sau lưng Hồ Cang bị trúng quyền của Tiểu Thiên Sứ, rung rinh tựa như sắp đổ ập xuống, cành lá tứ tung.
Thấy Tiểu Thiên Sứ hai lần đều sử dụng chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nên bốn gã Hồ Trac Phí Vi hết sức khinh thường võ công của đối phương, đồng thời kích động tính háo thắng của bọn chúng.
Vẻ mặt bốn gã cực kỳ hung ác, trợn mắt nhìn Tiểu Thiên Sứ. Bốn đôi mắt thoáng lộ hung quang chiếu thẳng vào chàng tựa như muốn ăn tươi nuốt sống chàng ngay tức khắc.
Tiểu Thiên Sứ thấy vậy chợt hỏi:
- Nè các vị muốn làm gì ta vậy?
Trác Nghị nghiến răng đáp:
- Làm cái gì hả? Hừ, bọn ta muốn lột da mi, rút gân mi.
Tiểu Thiên Sứ kinh ngạc lo lắng nói:
- Cái đó thì không được đâu, ta lại không phải là heo rừng làm sao mà các người lại lột da ta được.
Phí Nhân cười âm hiểm:
- Đừng có lo, bọn ta có thể biến mi thành heo rừng mà. Hắc hắc...
Tiểu Thiên Sứ lại càng ngạc nhiên hơn:
- Ngươi làm sao có thể biến thành heo rừng được? Huống hồ ta chẳng thích biến thành heo rừng chút nào.
Trác Nghị chợt xen vào:
- Muốn biến thành heo rừng hay không là do ta quyết định.
Tiểu Thiên Sứ thoáng nổi giận:
- Các ngươi thật là không biết đạo lý, biến thành heo rừng là ý muốn của ta, tại sao lại do các ngươi quyết định.
Hồ Cang cười hô hố đáp:
- Cái gì? Đạo lý hả? Ha ha. Hồ Trác Phí Vi chúng ta đâu có biết gì đến cái đạo lý xú uế của mi, nếu như chúng ta biết đạo lý thì thiên hạ tại sao gọi chúng ta là Hồ Trác Phí Vi ha ha ha Tiểu Thiên Sứ không ngờ trên đời lại có lũ người vô liêm sỉ đến như vậy, không hề biết đạo lý lẽ phải, nên chàng cũng đứng lặng không biết nói sao nữa.
Phí Nhân không hổ danh là quân sư của lũ Hỗ Trác Phí Vi, hắn thấy Tiểu Thiên Sứ võ công lợi hại, nếu như phải động thủ, bọn hắn chưa chắc đã thắng được đối phương, nếu như không động thủ thì tốt biết mấy, nghĩ vậy hắn bèn hạ giọng bảo:
- Nể tình thiếu hiệp hôm nay, huynh đệ chúng ta phá lệ cùng nói chuyện đạo lý với ngươi một chút.
Tiểu Thiên Sứ vui mừng nói:
- Ngươi nói đúng đó, chỉ cần các ngươi biết nghe đạo lý thì chuyện này sẽ tốt đẹp thôi.
Phí Nhân liền hỏi:
- Vậy thì theo ý thiếu hiệp, chuyện này nên giải quyết ra sao?
Tiểu Thiên Sứ nghĩ ngợi một hồi đọan nói:
- Ta nghĩ chuyện này cũng không khó, các vị cứ thả hai cô nương này ra là được rồi.
Phí Nhân trầm ngâm đáp:
- Chuyện này e rằng hơi khó.
Tiểu Thiên Sứ vội hỏi:
- Có cái gì mà khó?
Phí Nhân từ tốn nói:
- Chúng ta bị hai cô nương này làm thiệt hại không ít, nếu như thả họ ra chúng ta tự nhiên bị bất lợi rồi.
Tiểu Thiên Sứ đưa tay gãi đầu, nhất thời không biết giải quyết chuyện này ra sao.
Phí Nhân thầm nghĩ:
- “Tiểu tử này đầu óc hơi bị đần độn, chắc là dễ bị lừa.”
Nghĩ vậy hắn bèn lên tiếng nói tiếp:
- Hiện giờ ta có cách này không biết thiếu hiệp có chịu nghe không?
Tiểu Thiên Sứ cười nói:
- Được mà, ngươi cứ nói đi!
Phí Nhân chậm rãi lên tiếng:
- Ngay lúc này thì không thể thả hai cô nương này ra được, bởi vì họ đứng không vững, chi bằng tạm thời không thả để ngày mai thả ra thì hay hơn.
Tiểu Thiên Sứ không nhgĩ ra được cách nào hay hơn nên đành bảo:
- Nói như vậy cũng được, vậy thì hãy làm như vậy cho tiện.
Đoạn chàng liếc nhìn Ngụy Nghĩa, chàng không yên tâm nên nói thêm một câu:
- Nhưng mà các ngươi không được xé rách áo người ta đó nghe.
Ngụy Nghĩa cất giọng cười khóai chí bảo:
- Được, được, ta bảo đảm không xé áo nhị vị cô nương này đâu.
Miệng gã tuy nói như vậy, song trong bụng lại cười thầm tự nhủ:
- “Xú tiểu tử này thật là ngu xuẩn, ta không xé rách áo thì lột cũng được mà, đợi lão đại lột quần con a đầu này xong, lúc mà a đầu trần truồng rồi ta có sờ mó cũng đâu sao, huống hồ mi đi rồi thì ta có lột y phục hay không làm sao mà mi có thể biết được. Hề hề...”
Tiểu Thiên Sứ bảo:
- Như vậy nhất định ngày mai các ngươi phải thả người ta ra.
Phí Nhân trong lòng thầm tức cười, không ngờ tiểu tử này lại dễ bị lừa như vậy:
- Được, được, chúng ta đương nhiên thả người ra mà.
Hồ Cang cũng nói:
- Nếu như thiếu hiệp còn chưa an tâm thì sáng mai đến đây, huynh đệ ta sẽ giao hai vị cô nương này cho ngươi.
Tiểu Thiên Sứ nghe vậy cao hứng gật đầu:
- Tốt lắm, ngày mai ta sẽ đợi các vị ở đây.
Thiếu nữ áo vàng và thiếu nữ áo xanh trong lòng lo lắng, nghĩ thầm:
- “Tiểu tử ngu ngốc này tại sao lại dễ tin những lời nói của lũ cẩu tặc Hồ Trác Phí Vi. Y há không biết tâm địa hắc ám của bọn chúng hay sao, thiệt là...”
Bọn họ tuy lo lắng vô cùng, song huyệt đạo đã bị điểm nên không tài nào thốt nên lời đành chịu thua.
Bốn gã Hồ Trác Phí Vi ôm xốc hai thiếu nữ lên quay người bỏ chạy.
Không ngờ vừa mới chạy được mấy bước đã nghe Tiểu Thiên Sứ ở phía sau quát lớn:
- Đứng lại, các ngươi không được đi khỏi đây.
Hồ Cang quay đầu lại hỏi:
- Thiếu hiệp còn có điều chi dặn dò vậy?
Tiểu Thiên Sứ thật thà nói:
- Ta nghĩ lại các ngươi làm như vậy là không được phải lắm.
Hồ Cang ngạc nhiên:
- Có cái gì mà không phải?
Tiểu Thiên Sứ thản nhiên đáp:
- Ta không biết các vị hiện giờ trú ngụ ở đâu, giả như sáng mai các vị không thả hai vị cô nương thì ta biết tìm các vị ở đâu? Hơn nữa các vị đã cầm giữ hai cô nương này lâu rồi, bây giờ các vị phải thả họ ra mới được.
Bốn gà kia trong lòng thầm chửi rủa:
- “Cái đồ xú tiểu tử này sao mà thay đổi lẹ quá vậy?”
Phí Nhân thoáng cau mày. Gã đưa mắt ra hiệu cho ba tên kia.
Ba gã kia hiểu ý liền khẽ gật đầu.
Hồ Cang liền nói:
- Thiếu hiệp nói rất phải, chúng tôi sẽ phóng thích nhị vị cô nương ngay lập tức, thiếu hiệp hãy tiếp nhận hai vị cô nương.
Tiểu Thiên Sứ trong lòng hết sức mừng rỡ bước tới trước.
Hồ Cang và Phí Nhân đẩy hai thiếu nữ ra phía trước, đoạn tươi cười đợi Tiểu Thiên Sứ đến.
Tiểu Thiên Sứ vừa đến gần chẳng ngờ Phí Nhân và Hồ Cang đột nhiên xô hai thiếu nữ sang một bên nhất tề vung song quyền nhằm Tiểu Thiên Sứ đánh tới, khí thế cực kỳ uy mãnh.
Tiểu Thiên Sứ thất kinh, tựa như là thói quen, chàng vung quyền theo thế Hắc Hổ Đào Tâm đánh trả.
Phí Nhân thấy vậy trong lòng ngạc nhiên tự nhủ:
- “Lẽ nào tiểu tử này chỉ biết có một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm?”
Tiểu Thiên Sứ giận dữ lớn tiếng quát:
- Tại sao các ngươi lại lừa ta?
Trác Nghị ngạo nghễ đáp:
- Lừa ngươi thì làm sao hả? Hề hề... chỉ trách mi quá xuẩn ngốc
Nói đoạn y đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Nghĩa rồi từ hai phía xông tới tấn công Tiểu Thiên Sứ.
Tiểu Thiên Sứ không thèm né tránh vẫn cứ dùng chiêu Hắc Hổ Đào Tâm đánh ra, kình phong tuôn ra ào ào, uy lực vô cùng ghê gớm.
Trác Nghị và Ngụy Nghĩa vây quanh, xất chiêu không ngừng đánh tới.
Hồ Cang và Phí Nhân vẫn vây quanh Tiểu Thiên Sứ như cũ, triển khai xa luân chiến.
Tiểu Thiên Sứ bị bốn gã Hồ Trác Phí Vi vây quanh tấn công, song bọn chúng không giao đấu trực diện với chàng mà cứ từ hai bên đánh lên một hai chiêu rồi lập tức lui ra.
Tiểu Thiên Sứ chỉ dùng một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nên không sao đánh bại bọn chúng được.
Nhưng mà bốn gã kia cũng chẳng sao đến gần chàng được, bởi vì mỗi quyền chàng tung ra kình phong ào ạt ập tới, uy lực kinh người. Lại thêm khinh công tinh diệu, bộ pháp linh hoạt, chiêu thức lanh lẹ vô cùng, nếu sơ ý có thể táng mạng như chơi.
Năm người cứ vây quanh nhau xoay tròn như chiếc đèn kéo quân giao chiến với nhau loạn xạ Bỗng nhiên...
Bịch...
Trác Nghị còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã ngã nhào, mặt úp xuống.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 126
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com