Kim Tuyết N ơng giật mình: - Sao công tử biết? Mã Bách Bình tiếp: - Thượng Quan Ngô Dự đổi tên là Tiêu Võ len lỏi ẩn nấp trong giới quan trờng, vừa lo công vụ, vừa lo thù tạc dưới trên nên không thường rổi rảnh còn thời gian đâu mà vận trù quyết sách, khuyếch trương thực lực vung bồi cơ nghiệp! Hầu hết các việc đều để cho Tr ơng Chấn Uy! Tiếng là Hận Thiên Ông thao túng giang hồ song thực ra chính là Tr ơng Chấn Uy làm ma làm gió. Giả như Hận Thiên Ông muốn làm gì thì lão cũng cần thương lượng trước với Tr ơng Chấn Uy. Lão Tr ơng là người nắm trọn linh hồn của Hận Thiên Môn, đại nương nên hiểu như vậy nếu không là lần nữa ta thất bại! Kim Tuyết N ơng chớp mắt: - Biết đâu lại chẳng còn một người thứ hai? Mã Bách Bình lắc đầu: - Không bao giờ có! Tại hạ đưa một vấn đề khó cho lão Viên bảo lão đi cáo tố với Hận Thiên Ông thì lão Viên lại đi tìm gặp Tr ơng Chấn Uy trớc, Đại khái vì vấn đề quan trọng lão Tr ơng tự mình không dám quyết định nên phải tìm đến Hận Thiên Ông. Nếu tại hạ không an bày như vậy thì các vị đâu có theo dấu đến đây được? Tiêu Võ trầm giọng mắng: - Ngưu! Hai gã ngu ngốc! Đư ơng nhiên kẻ bị mắng là Tr ơng Chấn Uy và Viên Ông Võ. Cả hai nín lặng không tìm được lời gì biện bạch. Trong lúc họ đối đáp với nhau, chiến cuộc vẫn còn tiếp diễn. Đám Thiết Ky Minh của Thiên Âm Môn bị đám dũng sĩ hồi c ơng sát hại khá nhiều. Bọn Bạch Kim Phượng chưa tham gia cuộc chiến trừ hai chị em Liên Liên và Tích Tích vờ tiếp xúc với Điền Vũ Long để truyền ám hiệu xong rồi thôi. Họ chờ lịnh phát động của Yến Thanh. Nhưng Yến Thanh vờ bị Long Vũ Điền đánh ngã vẫn còn nằm tại chỗ. Chính chàng cũng đang chờ cơ hội thuận lợi nhất. Kim Tuyết N ơng nhìn qua chiến cuộc thấy tình huống bất lợi, Liên Khiết Tâm và Mạt Chấn Vũ song chiến với Cát Bốc Đạt vẫn không chiếm được một ưu thế, còn Liễu Hạo Sanh thì bị Viên Ông Võ cầm chân, nhưng Viên Ông Võ nhờng mặt trận cho hai dũng sĩ hồi c ơng. Họ Liễu không làm sao thoát đi được để trợ giúp các thuộc hạ. Phần thiệt hại của song phương tư ơng đư ơng nhau, mỗi bên hao hụt độ hai mươi người. Thiết Ky Minh còn lại chừng hai mươi nhân viên, dũng sĩ Hồi còn lại mươi tên. Trong số hai mươi người thiệt mạng thuộc cánh Tiêu Võ chỉ có hai dũng sĩ Hồi, kỳ dgồm các Võ sư trong nhà Tiêu Võ. Bọn dũng sĩ Hồi dủng mảnh không tưởng nổi. Nếu cứ để tình trạng đó kéo dài thì Thiết Ky Minh cầm chắc phải bị chúng tận diệt. Cho nên Kim Tuyết N ơng hấp tấp gọi Mã Bách Bình: - Công tử! Những người do công tử dẫn đến chẳng lẽ để nhìn cuộc chiến? Họ không biết đánh nhau sao? Mã Bách Bình đáp: - Họ đánh hăng lắm chứ, có điều tại hạ không có quyền sai khiến họ. Phải chờ lịnh của Yến Thanh. Kim Tuyết N ơng hỏi: - Yến Thanh đi đâu rồi? Mã Bách Bình đáp: - Cái vị nhân huynh đó có hành động xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ đang ở bên ngoài dò xét cái chi đó. Chừng như chuẩn bị càn quét một lần là xong! Câu nói đó làm cho bọn Thiên Âm Môn lên tinh thần mạnh mà cũng uy hiếp đối phương nhiều. Tiêu Võ không còn giữ được trầm tịnh nữa, rút nhanh trờng kiếm hét: - Giết! Phải hạ hết bọn này trong thời gian ngắn nhất! Viên Ông Võ vọt mình tới, bức Kim Tuyết N ơng. Tr ơng Chấn Uy tiến lên dồn Mã Bách Bình. Tiêu Võ cầm kiếm từ từ bớc ra, chuẩn bị tấn công một kẻ nào bên cánh địch có sơ hở. Nhưng Điền Vũ Long đã xông tới chận lão lại. Y cười thốt: - Các hạ ẩn mình từ nhiều năm qua rồi, không chờng mặt với đời, tại hạ may mắn được lãnh giáo đầu tiên mong các hạ nhẹ tay cho một chút nhé! Tiêu Võ lạnh lùng: - Bớc qua một bên, ng ơi chỉ là một tiểu tốt vô danh không xứng đáng đối trận với lão phu! Điền Vũ Long cười nhẹ: - Lão Thượng Quan ơi! Trước kia tại hạ là một vô danh tiểu tốt, song kể từ hôm nay với cuộc chiến này tại hạ sẽ thành danh lớn! Còn các hạ là người có danh lớn từ lâu nhưng kể từ hôm nay cái danh lớn của các hạ sẽ tiêu tan! Chúng ta thay ngôi đổi vị với nhau trong đêm nay với cuộc chiến này đó! Tiêu Võ nổi giận chớp kiếm liền. Trong thoáng mắt lão chém xuống, chém ngang, xóc từ dưới lên, đâm thẳng năm sáu nhát. Lão chiếm ưu thế ngay. Điền Vũ Long bị kiếm ảnh phủ kín ba mặt, chỉ còn mặt hậu là bỏ trống. Nếu Điền Vũ Long lùi lại là phải lơi cảnh giác trong mấy giây đồng thời tinh thấn chiến đấu mất liên tục. Do đó y đứng nguyên tại chỗ chỉ có thủ chứ không phản công. Tiêu Võ càng giận dữ, song không biết làm sao hạ đối phương cấp thời được. Thu thập một người không nổi thì còn mong gì khống chế toàn cục diện? Bên kia Viên Ông Võ tựa hồ thắng thế hơn Kim Tuyết N ơng, nhưng Tr ơng Chấn Uy thì bị Mã Bách Mình lấn đất mãi. Lão tức uất bất chấp thương thế vận dụng toàn lực phản công, như con hổ bị thương điên tiết lên. Mã Bách Bình không muốn phí sức với kẻ liều mạng bèn lùi trở lại. Qua một lúc lâu Tiêu Võ nhận thấy dù Điền Vũ Long tuy chưa có tiếng tăm vang dội song tài nghệ của y cao cờng chẳng kém nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ. Lão bèn thay đổi thế đánh, kiếm ảnh vây quanh mình Điền Vũ Long càng giây càng kín, đứng bên ngoài trông qua màn kiếm ảnh chỉ thấy Điền Vũ Long mờ mờ. Điền Vũ Long vốn có chủ trương không phản công mà chỉ thủ thôi. Y không hề nao núng trước những chiêu thức cực kỳ lợi hại của lão ma đầu. Bên kia Tr ơng Chấn Uy đã dồn Mã Bách Bình đến sát ngọn giả sơn, thanh kiếm của Tr ơng Chấn Uy vừa hất vẹt ngọn Ngân Tiêu qua một bên thuận thế hoành trở lại tưởng chừng xuyên thủng ngực của Mã Bách Bình ghim cứng y tại đó. Tiêu Võ chợt biến sắc kêu lên: - Chấn Uy! Đề phòng thanh kiếm của hắn! Chậm mất! Mã Bách Bình đã rút thanh Kim Kiếm trong tay áo ra, kiếm chớp lên ánh vàng tỏa sáng. Đôi kiếm chạm nhau, kiếm của Tr ơng Chấn Uy dạt qua một bên, Kiếm của Mã Bách Bình chong ngay ngực lão. Tr ơng Chấn Uy ngã nữa thân trên gập xuống, đảo mình như con vụ nhưng không tránh kịp. Kim Kiếm đã chạm trúng ngực Tr ơng Chấn Uy, máu tư ơm ra ướt áo. Mã Bách Bình cười thốt: - Tr ơng Chấn Uy! Nhát kiếm đó đủ xác định ng ơi chẳng phải là Hận Thiên Ông, bởi một Hận Thiên Ông không khi nào ngu xuẩn đến độ tập trung tinh thần vào ngọn Ngân Tiêu của ta. Ta có cái hiệu là Ngân Tiêu Kim Kiếm kia mà, và Ngân Tiêu dùng để nghinh chiến còn Kim Kiếm dùng để giết người. Tiêu Võ giận quá gầm một tiếng lớn, giở tuyệt kỹ quyết hạ nhanh Điền Vũ Long để còn tiếp viện Tr ơng Chấn Uy. Điền Vũ Long cũng biết thế nên càng bám sát lão, cầm chân lão cứng tại cục trận. Tiêu Võ quá giận thành trầm tịnh, cười nhạt thốt: - Được lắm! Ta không muốn giết ng ơi song ng ơi cứ tìm cái chết, ta cho ng ơi chết liền. Tay phải quét kiếm ra, tay tảvươn theo một chỉ phong bắn tới, nhắm ngực Điền Vũ Long bắn vào. Điền Vũ Long lạnh mình ngã xuống. May mắn thay y ngã cạnh Tần Cửu. Tiêu Võ không kịp nhìn xem Điền Vũ Long có thực sự trúng chỉ phong hay không và chết rồi hay còn sống, lão nhún chân phóng thẳng đến Mã Bách Bình. Mã Bách Bình đang đứng đưa lng về phía lão, nếu lão xuất thủ là hy vọng đắc thủ dễ dàng. Nhưng Mã Bách Bình hay kịp, cấp tốc quay mình đối diện vung kiếm đón kiếm của đối phương. Khí thế của Tiêu Võ rất mạnh, Mã Bách Bình bị chấn động lui về phía hậu mấy bớc. Tiêu Võ rít lên: - Tiểu súc sanh phản phúc vô thờng, lão phu sẽ hóa kiếp cho ng ơi về với tổ tông của ng ơi nơi cõi quỉ! Mã Bách Bình cười nhẹ: - Hận Thiên lão quái ơi! Ngư ơi thất sách trong việc dùng người! Ngoài ra ng ơi lại quá khinh địch tưởng mình là bất khả xâm phạm! Một đại ma đầu có những khuyết điểm đó thì còn mong gì trờng tồn giữa chốn giang hồ! Đêm nay ng ơi phải tàn đời để đền lại bao nhiêu tội ác đã qua! Tiêu Võ không đáp, luân kiếm tấn công như vũ bão. Mã Bách Bình dù cao cờng đến đâu nhưng võ công của y do Tiêu Võ truyền dạy, Tiêu Võ thuộc nằm lòng các ngón tuyệt kỹ của y, y chưa đánh ra là Tiêu Võ biết trước như thế nào rồi cho nên y không dành ưu thế nổi với lão. Yến Thanh tiếp nhận kiếm nơi tay Điền Vũ Long rồi kín đáo ra hiệu cho Liên Liên. Liên Liên khiều Bạch Kim Phượng thốt: - Môn chủ! Chúng ta vào tiếp trợ Mã Bách Bình đi! Bạch Kim Phượng cau mày: - Tại sao phải giúp hắn? Liên Liên đáp: - Tại sông Tần Hoài hắn có giúp chúng ta, bây giờ là dịp trả ơn hắn! Nàng cùng Tích Tích vào cuộc trớc. Bạch Kim Phượng không biết làm sao hơn đành theo họ tham gia. Có ba nàng trợ giúp Mã Bách Bình bớt nguy phần nào. Nhưng thêm ba nàng đó tăng cờng đối phương Tiêu Võ vẫn xem thờng. Một nhát kiếm chớp lên lão dồn cả bốn người cùng dồn lại một lúc. Tuy nhiên muốn đánh bại cả bốn người cũng phải mốt một thời gian lâu mà trong tình huống này kéo dài cuộc chiến là bất lợi. Tiêu Võ vừa đánh vừa đắn đo. Qua mấy hiệp đầu lão nhận được kiếm pháp của Bạch Kim Phượng. Nhìn nàng lão gọi to: - Bạch Kim Phượng! Lão phu nhận ra người rồi! Bạch Phúc mấy lượt định giết ng ơi nhưng cả mấy lượt lão phu đều ngăn trở sao ng ơi lại chẳng biết ơn lão phu lại đem cừu báo ơn? Bạch Kim Phượng cười lạnh: - Hận Thiên Ông! Sở dĩ ng ơi muốn cho ta sống là ng ơi mong mỏi Thiên Tàn Môn trừ diệt Bạch Phúc. Bạch phúc chết rồi ng ơi lại phái người đến Thiên Tàn Cốc toan trừ diệt ta luôn. Bây giờ còn nói tốt với ta sao? Tiêu Võ lắc đầu: - Cái đó là do em gái ng ơi không dung được ng ơi, lão phu có liên quan gì! Bạch Kim Phượng lạnh lùng: - Ngân Phượng không phải là con người biết tự chủ, nó dễ bị ảnh hưởng lắm. Ngư ơi đã mớm ý cho Viên Ông Võ và Liễu Bất Thanh hoặc dụ nó. Tiếng là nó hành động chứ thực ra do ng ơi chủ sự! Tiêu Võ hừ một tiếng: - Mã Bách Bình nắm chủ quyền tại Thiên Tuyệt Cốc chứ nào phải lão phu! Mã Bách Bình chen vào: - Hận Thiên Lão quái! Ngư ơi đổ qua đỗ lại phí công vô ích, đại thơ ta hiểu rõ hết rồi! Đại thơ đã biết kẻ địch chân chánh là ai, ta khuyên ng ơi nên thừa nhận là hơn! Tiêu Võ hận tràn lòng cao giọng thốt: - Bằng vào sức lực của một bọn hậu sanh như các ng ơi mà toan khoáng cự với lão phu à? đêm nay các ng ơi muốn chết lão phu sẽ thành toàn ý nguyện cho các ng ơi! Lão tấn công Mã Bách Bình trớc. Nhưng Liên Liên và Tích Tích đồng xuất thủ ngăn liền. Tiêu Võ phất ống tay áo, kình phong bốc ra quạt hai nàng nhào trở lại. Bạch Kim Phượng tiến lên gấp. Nàng vung đôi phi kiếm xỉa vào mình Tiêu Võ. Tiêu Võ để mặc song kiếm đâm vào mình cứ bức dồn tới. Kiếm đâm sau lng, Kim Phượng còn nắm chặt chuôi, Tiêu Võ bức dồn tới ba người kia lôi cả Kim Phượng theo. Bạch Kim Phượng buộc phải buông tay. Tiêu Võ chỉ xem Mã Bách Bình là kẻ địch chân chánh, nhìn y lão gằn từng tiếng: - Cho ng ơi đi trớc, bọn kia sẽ theo sau! Lão phu nhất định không chừa một mạng sống! Lão phóng ra một chiêu. Mã Bách Bình biết đó là chiêu trí mạng, không dám khinh thường nên cấp tốc cử cả Ngân Tiêu lẫn Kim Kiếm lên đỡ. Hai tiếng soảng ngân rền, cả Ngân Tiêu lẫn Kim Kiếm bị hất văng ra ngoài vuột tay văng luôn cắm cứng vào tòa giả sơn. Tiêu Võ chong mũi kiếm vào ngực y quát: - Tiểu tử! Đã biết lão phu lợi hại chưa? Mã Bách Bình không nao núng đáp: - Hận Thiên lão quái! Ngư ơi giết ta việc đó chẳng quan hệ gì nhưng nghiệp bá của ng ơi từ nay phải tiêu tan. Ta chết mà đánh đổi được điều ấy thì cái chết của ta cũng đáng giá lắm. Tiêu Võ cười vang: - Buồn cười quá! Ngư ơi tưởng là ng ơi không chế được đại bộ phận của Thiên Ma Giáo là làm lung lay nghiệp bá của lão phu sao? Lão phu còn thừa nhân thủ để tiêu diệt lực lượng của chưa con ng ơi! Chắc ng ơi không tưởng nổi điều đó chứ! Bỗng có tiếng từ sau lng lão vọng tới: - Bất tất phải tưởng! Bởi ng ơi chết rồi là số nhân thủ đó phải giải tán ngay! Rắn cụt đầu còn làm chi được? Tiêu Võ giật mình. Tuy nhiên công phu đã đạt đến mức thượng đỉnh nên lão phải trầm tỉnh hơn người. Lão không quay đầu lại bất quá lão xê dịch thân mình lệch qua một đoạn, đoạn cất tiếng hỏi: - Yến Thanh đó phải không? Yến Thanh đáp: - Không! Tiêu đại nhân lầm rồi, Tần Cửu đây, Tần Cửu đội trưởng trong dinh Trân Thành đây! Đến lúc đó lão mới quay đầu. Đầu vừa quay, một tia sáng xẹt nhanh đến yết hầu lão. Lão lách mình qua một bên. Yến Thanh phát chiêu thứ hai, lão lách mình tránh xa hơn. Mã Bách Bình kinh ngạc hỏi: - Sao Yến huynh buông tha lão? Yến Thanh đáp: - Hận Thiên Ông chết là cái chắc song tại hạ không muốn Mã huynh chết theo lão ta. Thốt xong chàng chuyển hướng sang Tiêu Võ, đưa ra ba chiêu kiếm của Tam Bạch Tiên Sanh. Tiêu Võ hóa giải được cả ba chiêu. Rồi lão phản công, kiếm pháp của lão quả thật cao minh. Chiêu thức của lão phát xuất cực kỳ ngụy dị. Yến Thanh tựa hồ không hóa giải nổi. Chàng lạng mình lách ra ngoài tránh. Tiêu Võ đời nào chịu bỏ, cấp tốc lớt theo tung chiêu thứ hai. Yến Thanh ngã nhào xuống đất. Tiêu Võ trầm thanh kiếm đâm luôn theo. Nhưng cái ngã đó là giả tạo, nằm dưới đất ước độ mũi kiếm của Tiêu Võ chàng khẽ dịnh mình qua một chút nhờng mũi kiếm đâm thủng mặt nền. Nếu Yến Thanh bật vùng dậy phải mất hai giây. Cao thủ giao đấu mỗi giây nhanh chậm là giá trị một sanh mạng. Yến Thanh chỉ chuyển mình, thuận thế vung tay phóng luôn thanh kiếm đang cầm. Kiếm bay lên phớt ngang cổ Tiêu Võ chặt đứt đầu lão ta. Mọi người cùng sửng sốt. Mã Bách Bình tán: - Hay Qúa! Yến Thanh mỉm cười: - Nhờ may thôi! Về kiếm pháp tại hạ còn kém lão mấy bậc! Bỗng chàng kêu lên: - Tr ơng Chấn Uy đâu? Tr ơng Chấn Uy đã bị Mã Bách Bình đâm một kiếm thủng ngực nằm dài trên đất. Nhưng bây giờ lão đã biến mất dạng.