Có điều, nếu Nguyên Bảo trở mặt không chịu thừa nhận mình đã từng nói câu đó, không chừng cô sẽ tức mình đụng đầu vào tường chết luôn quá. ... Một người đàn bà ba mươi bốn tuổi, tại sao lại đi biến thành ra một cô bé như thế này. Cô thật muốn tát cho mình hai cái tát tai. ... Còn Nguyên Bảo? Hiện tại có phải y đã tỉnh lại rồi không? Tỉnh dậy thấy cô không có trong phòng, y có lo lắng gì lắm không? Lão già nãy giờ vẫn đang cười tủm tỉm nhìn trộm cô, hình như đã nhìn thấu vào ruột cô, lão bỗng nói: - Cô yên tâm, nó không đi đâu đâu, cho dù có người dùng chổi đuổi nó đi, nó cũng không đi đâu, bởi vì ta biết, nó thật tình thương cô lắm đấy, nhất định nó sẽ chờ cô về mà. Dương Lan Phương chẳng thèm để ý đến lão, nhưng lão già lại cứ muốn chọc cô, lão cố ý hỏi: - Cô có biết ta đang nói “nó” đây là ai không? Dương Lan Phương cố ý trả lời: - Không biết. - Không biết thật sao? - Ừ. - Vậy thì ta chỉ còn nước nói cho cô nghe thôi. Lão già nháy mắt nói: - Nó là hoạt hảo của cô đấy, cũng chính là ông chồng tương lai của cô. Dương Lan Phương đã đỏ mặt cả lên, lão già vỗ tay cười lớn, ngay cái răng còn lại trong miệng hình như cũng muốn bị rụng luôn vì cười. Lôi đại tiểu thơ cũng đang vui vẻ lắm, ngay cả đóa hoa hồng bà ta cài trên tóc hình như cũng đang cười nụ, Dương Lan Phương có muốn tức giận lên cũng không cách nào tức giận vào đâu. Sinh mệnh đẹp đẽ như thế, bọn họ còn có lý do gì để đau lòng? Có lý do gì để tức giận? Do đó bọn họ đều vui vẻ, bởi vì bọn họ đều không biết Nguyên Bảo lúc này đang gặp phải chuyện gì. Cho dù bọn họ có biết, chỉ e cũng không có ai chịu tin. Hiện tại Nguyên Bảo gặp phải chuyện, mà ngay cả Nguyên Bảo cũng không tin nổi. Mười chín tháng tư, buổi chiều. Ánh tà dương của buổi chiều mùa xuân chiếu vào song cửa, chiếu lên một bồn sơn trà để trong góc phòng. Cơm tối hôm qua ăn còn dư đó, trên gối còn có mấy sợi tóc và dư hương của Dương Lan Phương để lại. Trong phòng vẫn còn thật yên tĩnh, không khác gì lúc cô đã ra khỏi phòng, duy nhất có chỗ không giống là, trong phòng đã không còn có ai. - Nguyên Bảo đâu? Nhất định là y đã hối hận mình nói những gì tối hôm qua, vì vậy mới len lén bỏ đi mất rồi. Dương Lan Phương gắng gượng khống chế lấy mình, nhất định không để lộ vẻ gì đau lòng hay thất vọng hiện ra trên nét mặt, cô chỉ hững hờ nói: - Y đi mất rồi, đi rồi cũng tốt. Cô nói: - Người đã muốn đi, chẳng ai mà giữ cho nổi. Cô chẳng ngó ngàng gì đến nét mặt của vợ chồng Lôi đại tiểu thơ, chầm chậm bước đến đầu giường, nhặt trên gối lên một sợi tóc. ... Đây là tóc của cô? Hay là của y? Cô đứng si ngốc ra ở đầu giường, si ngốc nhìn sợi tóc, cũng không biết trải qua bao lâu, cô bỗng cảm thấy bàn chân lạnh lẽo vô cùng, lạnh tới tận xương cốt, cô bỗng cảm thấy mình đứng không muốn vững nữa. Cô bỗng thấy một chiếc dép, chiếc dép của Nguyên Bảo. Dép chẳng phải là thứ gì đáng sợ, có điều cô thấy cái dép đó, gương mặt bỗng lộ đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi, đợi đến lúc cô quay người lại, cô mới phát hiện ra vợ chồng Lôi đại tiểu thơ vẻ mặt cũng hoàn toàn in hệt như cô. - Y không đi đâu cả. Dương Lan Phương nói: - Nhất định là không phải tự mình đi. - Sao? - Chẳng ai mang một chiếc dép ra đường. Dương Lan Phương dùng sức nắm chặt vào tấm màn cửa, không để cho mình ngã xuống: - Không những vậy, y chẳng có tý sức lực gì, y chẳng thể nào ra khỏi cái sân này. - Sao? - Không có tôi phân phó, chẳng ai để y ra khỏi sân nhà. Nhưng ngoài sân sáng tối đều có người coi, nhất định không ai để cho y đi đâu. - Có điều lúc nãy cô cứ khăng khăng nói rằng tự mình nó đi rồi. Lôi đại tiểu thơ nói: - Lúc nãy tại sao cô không nghĩ đến những chuyện đó? - Tôi không biết. Dương Lan Phương rốt cuộc đã ngồi xuống giường: - Tôi không biết thật mà. Thật ra cô biết, chỉ bất quá cô nói không ra được thế thôi, lão già lại nói giùm cho cô: - Bởi vì cô đã thương nó rồi, nhưng cô còn chưa biết nó có thương cô thật không, tự lòng cô, cô đã có mặc cảm, vừa thấy nó không có ở đó, cô đã hoảng lên, chuyện gì khác còn nghĩ gì được nữa? - Còn ông? Lôi đại tiểu thơ hỏi: - Ông không hoảng đó sao? - Nói thật với bà, tôi hoảng muốn chết đây. Lão già cười khổ: - Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi chỉ còn nước nhảy sông. - Nó còn có chuyện gì bất trắc? Lôi đại tiểu thơ ráng trấn tĩnh: - Tôi không tin có ai dám đụng vào nó. Bà ta bước lại, vỗ nhẹ vào đầu Dương Lan Phương: - Cô yên tâm đi, tôi dám bảo đảm thiên hạ tuyệt đối không ai dám đụng vào một sợi lông của nó, ngay cả Cao Thiên Tuyệt cũng tuyệt đối không có cái gan lớn đến thế. Lão già thở ra, lắc đầu mấy cái: - Tôi vốn là nghĩ vậy. - Còn bây giờ? - Hiện tại tôi mới sực nghĩ ra, Cao Thiên Tuyệt là đàn bà. - Đàn bà thì sao? - Cũng chẳng sao cả. Lão già than thở nói: - Chỉ bất quá, một người đàn bà đụng phải một thằng bé dễ thương như Nguyên Bảo, có lúc chuyện gì cũng làm được, bất kể nàng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, bất kể nàng ta là ai cũng vậy. Lôi đại tiểu thơ la ầm lên: - Không lẽ ông cho rằng, một lão thái bà như Cao Thiên Tuyệt cũng ngắm nghía tới Nguyên Bảo sao? - Ông già ngắm nghía mấy cô nhỏ, tại sao lão bà không được ngắm nghía mấy thằng con trai? Lão già nói: - Huống gì Cao Thiên Tuyệt cũng không đến nổi gì là già quá, không những vậy... Lão còn chưa nói hết câu, bởi vì lão bỗng thấy một thứ gì đó quái lạ vô cùng. Một thứ đồ còn kỳ quái hơn cả chiếc dép của Nguyên Bảo. Giờ phút này, nơi chốn này, bất kỳ ai thấy cái thứ đó đều không khỏi giật nảy mình như vậy. Hiện tại Lôi đại tiểu thơ và Dương Lan Phương cũng thấy thứ đó. Bọn họ đang thấy đó chỉ là một cái chân.
o O o
Bộ áo choàng đen bóng, đôi giày đen bóng, khăn quấn đầu đen bóng, chiếc mặt nạ bằng bạch ngân lấp lánh dưới ánh mặt trời. Làn nước sóng sánh trên hồ Đại Minh cũng đang lóng lánh dưới ánh mặt trời. Cao Thiên Tuyệt đứng yên lặng bên hồ, xem ra có chỗ muốn biến hẳn, biến thành ra mệt mỏi, không những vậy, rõ ràng còn có tâm sự. ... Bà ta thay đổi, có phải vì cái thằng tiểu quỷ đáng chết Nguyên Bảo kia không? Nguyên Bảo không ở bên cạnh bà ta, bà ta về lại một mình. ... Còn Nguyên Bảo? Nguyên Bảo đã đi đâu rồi? Có phải đã chết về tay bà ta? Một gã thiếu niên dễ thương như vậy, chết đi thật là đáng tiếc, làm sao bà ta nỡ lòng hạ thủ cho được? Một chiếc ghe nhỏ đong đưa lại, đậu vào dưới rặng liễu, một người mặc áo xám tro đang đứng thõng tay ở đầu thuyền, không dám ngẩng cả đầu lên nhìn Cao Thiên Tuyệt. Quá một hồi thật lâu, Cao Thiên Tuyệt mới chầm chậm bước lên ghe, bước chân có vẻ nặng nề hơn bình thời. Trong lòng bà ta chắc chắn là đang cảm thấy thật trầm trọng. Giết người không phải là một chuyện gì làm người ta vui vẻ, nhất là lúc đã giết một người mình không hề muốn giết, bất kể là ai, tâm tình sẽ trầm trọng hơn lúc bình thời nhiều lắm.
o O o
Mỗi người ai cũng có chân, một cái chân cũng chẳng phải là thứ gì đáng lạ. Huống gì, cái chân đó cũng chẳng phải bị ai chặt đi, máu me đầm đìa bỏ trong một cái bao. Cái chân đó thò ra từ gầm giường, gầm giường vốn là chỗ thường thường hay có chân lòi ra. Có điều, Dương Lan Phương và vợ chồng Lôi đại tiểu thơ thấy cái chân đó rồi đều giật nãy cả mình lên. Bởi vì cái chân đó không phải là cái chân của Nguyên Bảo. Cái chân đó là chân của một người đàn bà, một cái chân vô cùng xinh đẹp, xinh xắn trắng trẻo hoàn mỹ, in hệt một khối bạch ngọc được danh sư điêu khắc thành vậy. Trong cái phòng này, dưới cái giường này, tại sao lại có một cái chân đàn bà lòi ra? Lão già nhìn muốn lòi cả mắt ra. Người càng hiểu chuyện khâm thưởng đàn bà chừng nào, càng khâm thưởng chân đàn bà chừng đó, một người đàn ông tuổi tác tới chừng đó như lão, thường thường đã hiểu cách khâm thưởng đàn bà lắm rồi, và đối với đàn bà cũng chỉ có thể khâm thưởng thế thôi. Chỉ tiếc là ngay cả khâm thưởng lão cũng không có được, bởi vì bên cạnh lão còn có mụ vợ ghen tuông hơn bất kỳ ai. Lôi đại tiểu thơ lại cho lão một bạt tai: - Ông còn không mau mau đóng cái cặp mắt khốn kiếp của ông lại? Có phải muốn tôi móc nó ra phải không? - Không. Lão già vội vã chuồn ngay, đứng tuốt ra ngoài cửa xa xa, miệng thì không ngớt thở ra: - Một người đàn ông nếu ngay cả chân đàn bà còn không nhìn được, làm người có gì ý nghĩa nữa? Lần này Lôi đại tiểu thơ giả vờ không nghe thấy, bà ta quay lại hỏi Dương Lan Phương: - Có phải lúc nãy cô nói, không có cô phân phó, chẳng ai dám vào nơi đây? Dương Lan Phương gật gật đầu: - Trừ tôi ra, còn có một người nữa có thể vào được. - Ai? - Tiểu Thái. - Tiểu Thái là ai? - Là một đứa bé gái. Dương Lan Phương suy nghĩ một lát mới nói: - Nó là con gái nuôi của tôi. - Cái chân này có phải là của nó không? - Không phải. - Tại sao? - Chân nó cũng giống như chân tôi, ngón thứ hai dài hơn ngón cái một chút. Lôi đại tiểu thơ đưa ánh mắt thật đặc biệt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn cái chân trên mặt đất: - Thế thì người này là ai nhĩ? Lão già lại nhịn không nổi nữa: - Bà muốn biết cô ta là ai, tại sao không kéo cô ta ra khỏi gầm giường? Lão già nói: - Nếu bà không dám đụng vào cô ta, tôi lại làm cho. Lôi đại tiểu thơ trừng mắt nhìn y: - Nếu ông dám đụng vào cô ta, chỉ cần đụng vào một cái thôi, tôi sẽ chặt cái chân này đem xào tương, xào nhuyễn ra cho ông ăn. Lão già la ầm lên: - Sao bà kêu tôi đi ăn chân của người khác? Bà cũng tự biết, trừ chân của bà ra, chân người nào tôi cũng không ăn. Lôi đại tiểu thơ cũng nhịn không nổi bật cười lên, có điều vừa đụng vào cái chân, bà ta đã hết muốn cười nổi. Cái chân đó lạnh như băng, ngay cả một chút hơi ấm cũng không có, làm như đó là chân của một người đã chết. Bàn tay của Lôi đại tiểu thơ vừa thò ra, đã thụt về lại, bà ta quay đầu lại kêu ông chồng: - Thôi ông lại đây đi. - Sao bà tự dưng biến thành hết ghen tuông rồi vậy? Lão già lại giật mình lên. - Ai nói tôi biến thành hết ghen tuông? Người sống tôi còn vẫn cứ ghen, không những vậy còn không ghen không được. Lôi đại tiểu thơ thở ra: - Có điều, nếu như ngay cả người chết cũng ghen, không phải là thật tình quá mức sao? Người nằm dưới gầm giường rốt cuộc là ai? Có phải đã chết rồi không? Nhìn lão già lôi người này ra khỏi gầm giường, trái tim của Dương Lan Phương cơ hồ như muốn ngừng đập.