Dương Quang nói: - Ta không muốn. Nàng lại cười cười: - Nhưng ta chỉ biết, nếu ngươi giết hắn, thì sẽ có một người khác chết theo. Ban Sát Ba Ná không thể không hỏi: - Ai? Kẻ khác đó là ai? - Là Ba Oa. Nàng điềm nhiên nói tiếp: - Bốc Ưng muốn ta nói với ngươi, nếu ngươi giết chết Tiểu Phương, thì Ba Oa cũng sẽ chết, hôm nay ngươi giết Tiểu Phương, Ba Oa chắc chắn sẽ không sống đến ngày mai. Cung của Ban Sát Ba Ná ở trên tay, tên ở trên dây, nhưng toàn thân y đã cứng đờ, ngay ngón tay khấu vào tên cũng cứng đờ. Ban Sát Ba Ná hiểu rõ Bốc Ưng. Không ai có thể hiểu rõ Bốc Ưng hơn Ba Ná. Những lời Bốc Ưng nói giống như tên của Ban Sát Ba Ná bắn ra, lời của Bốc Ưng đã nói ra còn mũi tên của Ba Ná vẫn còn chưa rời dây. Nhưng tên đã ở trên dây, làm thế nào không bắn ra được chứ? Đột nhiên “păng” một tiếng, cung bật ra, dây cung đã bị Ban Sát Ba Ná kéo đứt. Sát khí của Ban Sát Ba Ná cũng theo dây cung đứt mà tiết xuất. - Các ngươi quả thật là bằng hữu tốt. Ba Ná thở dài: - Ta chưa bao giờ nghĩ rằng các ngươi là bằng hữu tốt như vậy. Đêm càng khuya hơn. Nói song câu này, Ban Sát Ba Ná liền chậm rãi quay người đi vào bóng tối. Bóng tối mênh mang, vắng lặng vô tận. Nhìn bóng Ban Sát Ba Ná, Dương Quang không khỏi thở dài: - Ngươi chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ là bằng hữu tốt như vậy, có lẽ chỉ vì bản thân ngươi chưa bao giờ coi trọng bằng hữu. Ban Sát Ba Ná chậm rãi gật đầu: - Có lẽ như vậy... Câu nói này vẫn còn chưa dứt, thân hình Ban Sát Ba Ná đột nhiên trở nên rất căng thẳng, đột ngột nằm sấp xuống mặt đất, ép sát tai trái xuống. Ánh sao chiếu vào mặt, vẻ mặt Ban Sát Ba Ná lộ ra một vẻ kỳ quái. Ban Sát Ba Ná nghe thấy những âm thanh mà người khác không thể nghe được. Dương Quang nhịn không được vội hỏi nhỏ: - Ngươi nghe thấy gì? - Người. - Người? Dương Quang lại hỏi: - Có người đến? - Ừ! - Đến đây? - Ừ! - Đến bao nhiêu người? Ban Sát Ba Ná không trả lời, cũng không cần thiết phải trả lời, vì lúc này Tiểu Phương và Dương Quang chắc chắn có thể nghe thấy những âm thanh mà vừa rồi y đã nghe thấy. Một loại tiếng vó ngựa rất nhẹ đến rất mau, trong nháy mắt bọn họ đã có thể nghe thấy rất rõ, người ngựa đúng là đang đi về phía bọn họ, ít nhất cũng ba bốn mươi người, ba bốn mươi ngựa. Ban Sát Ba Ná đã bật dậy, nói nhỏ: - Các ngươi đi theo ta. “Xích khuyển” của Tiểu Phương và ngựa của Dương Quang đang nấp ở dưới một cái cây khô bên cái hồ đã cạn khô. Ban Sát Ba Ná phóng tới, vỗ nhẹ đầu ngựa, rồi tháo cởi dây cương, dẫn hai ngựa quay vào phía sau một gò cát khá thấp káhc, rồi bỗng ngáng ngã Xích khuyển, dùng ngựa của mình đè lên đầu Xích khuyển. Xích khuyển xưa nay cương cường khó thuận, nhưng dưới bàn tay của Ban Sát Ba Ná, đã hoàn toàn không chút giãy giụa phản ứng. Lúc Ban Sát Ba Ná xuất thủ thì cũng đã ra ám hiệu cho Dương Quang, nàng cũng ngay lập lức dùng cách thức giống như vậy để khống chế con ngựa kia. Cách thứ bọn họ sử dụng nhanh chóng hữu hiệu. Lúc này tiếng vó ngựa từ xa đã đến gần, sau đó đã có thể nhìn thấy một hàng người ngựa phóng vào ốc đảo đã cạn khô này. Một hàng ba mươi bảy con người, ba mươi sáu con ngựa, người cuối cùng không phải cưỡi ngựa mà cưỡi lừa. Con người này cao lớn mập mạp, nhưng con lừa lạ nhỏ ốm. Con lừa tuy nhỏ ốm, nhưng trông rất mạnh mẽ, mang một con người như vậy, nhưng vẫn đuổi kịp ba mươi sáu con ngựa phía trước. Người cỡi lừa tuy cao lớn mập mạp, nhưng không hề có một chút khí khái uy vũ hùng tráng, ăn mặc cũng rất tùy tiện, đi theo phía sau ba mươi sáu kỵ sĩ đeo trường kiếm cỡi ngựa to khỏe phục sức đẹp đẽ trông giống như một tên tạp dịch đi theo hầu chủ! Nhưng kỳ quái là những chiến sĩ này thái độ đối với người cỡi lừa rất là tôn kính, thậm chí còn có vẻ sợ hãi. Sau khi ba mươi sáu người cỡi ngựa xuống ngựa, liền ngay lập tức cung cung kính kính buông thõng tay đứng nghiêm ở hai bên, ngay thở cũng không dám. Người cỡi lừa đưa mắt nhìn xung quay một hồi lâu rồi mới chậm rãi bước xuống, khuôn mặt đỏ ửng hồng trông vừa chân thật vừa trung hậu, vẻ mặt vẫn mang vẻ hoang mang do dự lại nhìn khắp xung quanh hồi lâu, rồi đưa tay vẫy vẫy một đại hán chậm rãi hỏi: - Ngươi nói là nơi đây à? - Phải! - Ta nhớ ngươi dường như nói nơi đây là một ốc đảo. - Phải! - Ốc đảo thì có nước? - Phải! - Nước ở đâu? Con người này thở dài tiếp: - Mà sao ngay một giọt ta cũng không thấy? Đại hán rũ đầu, góc trán đỉnh mũi đãm ướt những giọt mồ hôi còn lớn hơn cả hạt đậu, hai chân như phát run giọng nói cũng bắt đầu phát run: - Ba năm trước tại hạ đã đến nơi này, nơi đây đích xác là một ốc đảo, đích xác có nước, không ngờ bây giờ lại cạn khô. - Không ngờ thật là không ngờ. Người cỡi lừa thở dài, chợt lại hỏi đại hán: - Gần đây thân thể ngươi khỏe chứ? - Vẫn khỏe. - Có sinh bệnh gì không? - Không. Người cỡi lừa lại thở dài: - Vậy thì ta đoán ngươi chắc chắn cũng không ngờ mình sẽ chết. Đại hán đột nhiên ngẩng đầu vẻ mặt vốn tràn đầy vẻ sợ hãi cùng cực, nay chợt nở một nụ cười. Lúc này mà y vẫn có thể cười được, là chuyện mà mọi người không thể ngờ. Người cỡi lừa cũng cảm thấy bất ngờ, nhịn không được hỏi: - Ngươi cảm thấy đáng cười lắm sao? - Tại ha.....tại ha.....tại ha..... Đại hán vẫn cười, nụ cười trông vừa vui vẻ vừa thần bí, nhưng giọng nói tràn đầy vẻ sợ hãi, đột nhiên từ từ quỳ xuống, lúc quỳ xuống mơ hồ cười rất vui vẻ. Y đương nhiên cũng nhìn thấy sát cơ của người mập, rõ ràng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn có thể cười được, rõ ràng cười rất vui vẻ, nhưng lại cữ vẫn sợ hãi vô cùng. Một con người bình thường tuyệt sẽ không như vậy, con người này có phải vì sợ mà phát điên? Đồng bọn của đại hán đang ngạc nhiên nhìn, những khuôn mặt vốn rất kinh ngạc, đột nhiên toàn bộ đều nở một nụ cười, vừa vui vẻ vừa thần bí, một nụ cười hoàn toàn giống như đại hán lúc nãy. Sau đó ba mươi lăm con người cũng đồng loạt quỳ xuống, lúc quỳ xuống mơ hò cười cũng rất là vui vẻ. Người mập cỡi lừa biến sắc kinh ngạc sợ hãi. Lúc sắc diện người mập vừa mứoi bắt đầu biến đổi, thì vẻ mặt cũng chợt nở ra một nụ cười, vừa vui vẻ vừa thần bí, một nụ cười hoàn toàn giống như ba mươi sáu con người kia. Sau đó người mập cũng quỳ xuống. Ba mươi bảy con người quỳ xuống không nhúc nhíc, không những thân hình nguyên tư thế ban đầu mà vẻ mặt cũng giữ nụ cười như vậy. Ba mươi bảy con người vẫn cười, giống như đồng thưòi nhìn thấy một chuyện khiến bọn họ rất là vui vẻ. Dương Quang đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Phương, tay của nàng lạnh băng ẩm ướt, tay của Tiểu Phương cũng giống như vậy. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của ba mươi bảy con người này, bọn họ không hề cảm thấy một chút vui vẻ nào, mà chỉ cảm thấy một sự bí hiểm đáng sợ khó tả. Bọn họ cũng không biết chuyện này là như thế nào, nhưng trong lòng bọn họ cũng có một nỗi sợ hãi khôn lường. Đêm dài mênh mang vẫn còn chưa trôi qua, sa mạc bao trùm màu đen tịch tĩnh, ba mươi bảy con người vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy. Nhưng lúc này nụ cười của bọn họ xem ra không vui vẻ chút nào. Nụ cười của bọn họ cứng đờ. Toàn thân bọn họ cứng đờ. Lúc bọn họ quỳ xuống, bọn họ đã chết, vừa quỳ xuống là đã chết. Lúc bọn họ chết, chính là lúc bọn họ quỳ xuống, cũng chính là lúc bọn họ cười vui vẻ nhất. Lúc bọn họ chết tại sao lại cười? Tại sao bọn họ quỳ chết? Tiểu Phương muốn hỏi Ban Sát Ba Ná, Dương Quang cũng muốn hỏi, có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Trong sa mạc thần bí vô tình này, nếu còn có người có thể giải thích chuyện thần bí đáng sợ này, thì người đó rõ ràng chính là Ban Sát Ba Ná. Nhưng Ban Sát Ba Ná không để cho bọn họ hỏi. Ban Sát Ba Ná đột nhiên rút ra một chiếc bình gõ mun đen sẫm dùng ngón út và ngón áp út nhón lấy bình, dùng ngón cái và ngón trở mở nút bình, từ trong bình đổ ra một chút bột vụn xoa lên mũi của hai con ngựa. Ngựa vốn sắp dần động đậy, ngay lập tức không động đạy nữa. Ban Sát Ba Ná không những không cho người lên tiếng, mà cũng không cho ngựa lên tiếng. Ba mươi bảy con người ở trước gò cát đã chết, người chết thì không nghe thấy gì hết.