Thái đội Ca Luân Lạt Ma vẫn rất bình tĩnh: - Bọn ta tin đây là phương pháp hữu hiệu duy nhất, từ xưa đến nay chỉ có một cách này. Lão chậm rãi nói tiếp: - Vì vậy bây giờ ngươi phải hiểu rõ, Phổ Tùng muốn ngươi đến, chẳng qua chỉ vì y biết ta nhất định sẽ giết ngươi phục thù cho y. Tiểu Phương trầm mặc. Chàng đột nhiên hiểu rõ một chuyện, Phổ Tùng vô luận sống hay chết, đều không muốn để chàng gặp Ba Oa. Ca Luân Lạt Ma vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt vẫn ôn hòa như thế, nhưng đột ngột nói ra một câu còn sắc nhọn hơn cả lưỡi đao. Lão chợt hỏi Tiểu Phương: - Ngươi có tin là ta đưa tay lên là có thể giết chết được ngươi? Tiểu Phương không trả lời. Chàng không tin, nhưng chàng đã trải qua quá nhiều những chuyện khiến người khác không cách gì tin được. Ở cái vùng đất thần bí lạ lẫm này, trong cái cung điện thần bí như vậy có rất nhiều chuyện mà chàng vốn không thể nào tin được, thì bây giờ chàng đã không thể không tin. Ca Luân Lạt Ma nói: - Trên tường có kiếm, ngươi có thể lấy xuống. Tiểu Phương quay đầu lại liền nhìn thấy trên tường có một thanh cổ kiếm bám đầy bụi. Chàng tháo thanh kiếm xuống. Thanh trường kiếm hình thức cổ xưa kỳ quái, cân lượng rất nặng, phần vỏ kiếm đã gỉ xanh, xem ra không phải là một lợi khí. Ca Luân Lạt Ma nói: - Sao ngươi không rút ra xem thử? Tiểu Phương rút kiếm ra. Thân kiếm hình như cũng rỉ xanh. Chàng dùng toàn lực rút kiếm ra "soạt" một tiếng, đường kiếm thoát ra khỏi bao. Thiền phòng u ám ngay lập tức tràn đầy kiếm khí âm u: lông mày, râu của Ca Luân Lạt Ma như cũng ánh lên màu xanh. Tiểu Phương nhịn không được, buột miệng kêu lên: - Hảo kiếm! - Đích xác là hảo kiếm! Ca Luân Lạt Ma nói: - Ngươi có thể giết chết Phổ Tùng, thì thời gian luyện kiếm của ngươi ít nhất đã mười năm, phải nhìn thấy ra đây là kiếm gì? Đây là một thanh kiếm rất kỳ quái, cân lượng rất nặng, nhưng lưỡi kiếm lúc xuất bao cầm trong tay, lại mơ hồ đột nhiên trở thành cực nhẹ, màu sắc lưỡi kiếm giống như thân cây thông cổ, kiếm quang xanh biếc, giống như lá thông tím xanh. Tiểu Phương thăm dò hỏi: - Đây có phải là kiếm của đệ nhất cao nhân Xích Tùng Tử thời Xuân Thu chiến quốc không? - Phải! Thanh kiếm này chính là Xích Tùng. Ca Luân Lạt Ma nói tiếp: - Lợi khí thần binh giết người vô số, nếu nhiều năm chưa uống máu người, không những ánh sáng sẽ biến sắc, hơn nữa sẽ mất đi sự sắc nhọn của nó, thậm chí chỉ còn là miếng sắt tầm thường. - Bây giờ có phải đã đến lúc nó phải uống máu người? Tiểu Phương hỏi: - Phải. - Uống máu ai? Tiểu Phương nắm chặt cán kiếm. - Máu của ta! Ca Luân Lạt Ma nói: - Phật Tổ có thể xả thân nuôi chim, thì tại sao ta không xả bỏ cái túi da thối này vì thần binh lợi khí chứ? Giọng nói và thái độ của lão hoàn toàn không thay đổi, trông vẫn yếu ớt ôn hòa như thế. Bàn tay nắm kiếm của Tiểu Phương buông lỏng: - Các hạ muốn tại hạ dùng thanh kiếm này để giết các hạ ư? - Phải. - Vốn muốn giết ta! Tiểu Phương hỏi tiếp: - Nay tại sao muốn ta giết các hạ? Ca Luân Lạt Ma điềm đạm nói: - Ta đã là lão nhân, đã lâu xem rất nhẹ chuyện sinh tử. Nếu ta giết ngươi, tuyệt sẽ không gây bi thương cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Lời nói của lão mơ hồ còn có thâm ý khác: - Vì vậy, ta có thể giết ngươi, ngươi cũng có thể giết ta. Tiểu Phương lại hỏi: - Ý của các hạ có phải là muốn nói, tại hạ nếu có thể giết các hạ thì hãy giết, giết không được các hạ, thì sẽ chết ở trong tay các hạ? Ca Luân Lạt Ma không trả lời, câu hỏi này vốn không cần phải trả lời. Bàn tay nắm chặt kiếm của Tiểu Phương lại xiết chặt. Ca Luân Lạt Ma đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: - Lương cơ nhất thất, vĩnh bất tái lai, quay đầu nhìn lại, vạn kiếp bất phục. Nói xong câu này, lão liền nhắm mắt lại, không nhìn Tiểu Phương thêm nữa. Nhưng Tiểu Phương vẫn không thể không nhìn lão. Lão đích xác đã là một lão nhân đích xác đã không còn màng đến chuyện sinh tử nữa, đối với lão mà nói, chết không phải là một bi kịch, tại vì trên thế gian này không có bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương được lão, ngay cái chết cũng không thể. Tiểu Phương khẽ thở dài, đâm thẳng kiếm ra. Tiểu Phương xác tín bản thân xuất thủ tuyệt đối chuẩn xác, mũi kiếm đâm tới chắc chắn sẽ đưa lão vào cái chết ngay tức khắc, chàng không muốn để cho vị cao tăng này trước khi chết sẽ còn phải chịu sự đau đớn. Nhưng không ngờ kiếm của chàng đã đâm hụt. Chàng rõ ràng nhìn thấy vị Ca Luân Lạt Ma này nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ ở đó rõ ràng không thể tránh khỏi kiếm của chàng. Nhưng kiếm của chàng vẫn đâm hụt. Vị Ca Luân Lạt Ma rõ ràng không động đậy, tuyệt đối không động đậy. Thân hình lão vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, hai chân vẫn xếp bằng, khuôn mặt vẫn còn ở trong bóng tối đó, đôi mắt vẫn còn đang nhắm. Nhưng trong cái tích tắc mũi kiếm của Tiểu Phương đâm tới, vị trí trái tim của lão chợt di chuyển chín phần. Toàn thân lão không động đậy, chỉ có vị trí bộ phận của lão di chuyển. Trong tích tắc đó, bộ phận trên người lão dường như đột nhiên thoát ra khỏi thân thể lão. Mũi kiếm chỉ chệch nửa phân là có thể đâm trúng vào trái tim lão, nhưng nửa phân này đã cách xa nhân thiên, cách xa sinh tử, tuy chỉ chệch nửa phân, nhưng đã như ra ngoài ngàn vạn dặm, như thấy được cảnh mà không tới được cảnh. Một kiếm đâm hụt, trong lòng Tiểu Phương giống như bước hụt chân, rơi vào nơi thâm uyên vạn kiếp bất phục. Ca Luân Lạt Ma đã đưa tay ra, ngón cái khấu vào ngón ngón giữa, dùng ngón giữa búng nhẹ mũi kiếm. "Phăng" một tiếng, tia lửa bắn ra. Tiểu Phương liền cảm thấy cổ tay chấn động, trường kiếm thoát khỏi tay bay văng đi, "chát" một tiếng, cắm vào xà nhà. Bụi bặm trên trần rơi xuống, rơi trên thân mình Tiểu Phương, từng hạt bụi một, giống như những quả cân sắc. Tiểu Phương bị đánh không thể cử động được. Vị Ca Luân Lạt Ma cuối cùng lại mở mắt ra, ánh mắt vẫn ôn hòa u ám như thế. Lão hỏi Tiểu Phương: - Bây giờ ngươi đã tin là ta đưa tay lên thì có thể giết chết ngươi không? Tiểu Phương không thể không tin. Chàng đã phát hiện vị tăng nhân suy lão này mới là đệ nhất cao thủ mà chàng ngộ kiến được trên cuộc đời này, không những có thể tùy ý khống chế tinh khí sức mạnh của bản thân, mà còn có thể tùy ý kích hóa, khống chế mỗi phần da thịt, mỗi chỗ khớp xương của thân thể. Tiểu Phương hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị loại võ công nào đánh bại. Dân tộc thần bí, tôn giáo thần bí, võ công thần bí, Tiểu Phương còn có thể nói gì nữa chứ? Chàng chỉ có thể hỏi: - Tại sao các hạ không giết ta đi? Câu trả lời của vị Ca Luân Lạt Ma cũng huyền bí như võ công của lão: - Vì ta biết mục đích đến của ngươi. Vị Ca Luân Lạt Ma tiếp: - Ngươi không phải đến để thăm nữ nhân đó, mà đến để giết y thị. - Sao ngươi biết? - Vì có sát khí! Vị Ca Luân Lạt Ma nói: - Chỉ có kẻ đã có quyết tâm muốn giết người thì mới có loại sát khí đó, bản thân ngươi tuy không nhìn thấy, nhưng ngươi vừa đi vào cửa này thì ta đã cảm thấy được. Toàn thâm chàng chấn động kinh ngạc. Ca Luân muốn chàng giết y thị? Giọng nói của lão đột nhiên trở nên rất nặng nề: - Chỉ khi y thị chết, thì ngươi mới có thể sống. Chỉ khi y thị chết cái chết của Phổ Tùng mới có giá trị. Đôi mắt suy lão của Ca Luân đột nhiên phóng ra tinh quang, đôi nhiên rít giọng gầm lên như sư tử: - Ngươi phải nhớ kỹ lấy, cơ hội lần này thất bại, thì thật sự sẽ vĩnh luân khổ ngục, vạn kiếp bất phục. Đây không phải là yêu cầu, cũng không phải là mệnh lệnh. Đây là canh bạc. Canh bạc của cao tăng: - Ngươi giết được y thị, ngươi mới có thể sống, nếu không cho dù ngươi có sống thì cũng không khác gì chết. Vị cao tăng thần bí này không những nhìn thấy ra stá khí của Tiểu Phương, mà cũng nhìn thấu lòng của Tiểu Phương. Vì vậy lão đặt canh bạc này với Tiểu Phương. Đây cũng là nỗi khổ tâm của lão. Tiểu Phương có phải thật sự quyết tâm đi giết Ba Oa hay không? Tiểu Phương đã thật sự hạ quyết tâm muốn đi giết Ba Oa. Độc Cô Si và Phổ Tùng đều chắc chắn không phải là những kẻ nói dối, những điều bọn họ nói không có chút gì là hư giả cả. Bọn họ đã chứng thực Ba Oa là một nữ nhân như thế nào, Tiểu Phương không thể không tin, vì vậy không thể để cho Ba Oa sống tiếp được, nếu không thì sẽ không biết có bao nhiêu nam nhân bị hủy hoại trong tay y thị! Lúc này chàng đã diện đối Ba Oa. Trong tay chàng có kiếm, mũi kiếm cách trái tim của Ba Oa không xa, chỉ cần chàng đâm kiếm ra thì tất cả yêu ghét ân oán thống khổ phiền não sẽ kết thúc hoàn toàn. Cho dù chàng vẫn không thể nào quên được Ba Oa, nhưng ngày tháng qua đi thì cũng sẽ dần nhạt như mây khói, không còn dấu hiệu gì nữa. Nhưng kiếm của chàng vẫn cứ không thể nào đâm ra được. Vầng thái dương dần dần lặn về phía tây. Ba Oa cũng giống như cao tăng thần bí, yên lặng ngồi trong bóng tối ảm đạm. Nàng nhìn thấy Tiểu Phương bước tới, nhìn thấy tay chàng đang cầm kiếm, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy mục đích đến của chàng. Sát khí tuy vô thanh vô ảnh vô hình, nhưng chắc chắn không có cách gì giấu đi được. Nếu nàng muốn biện bạch giải thích, vẫn muốn dùng thái độ nhu mì nũng nịu để khơi dậy tình cũ với Tiểu Phương, thì kiếm của Tiểu Phương sớm muộn gì cũng đâm ra. Nếu nàng vừa gặp Tiểu Phương mà lao vào ôm lấy chàng, làm vừa lòng chàng, thì Tiểu Phương cũng nhất định đã giết chết nàng rồi. Nhưng nàng không làm như vậy. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn trừng Tiểu Phương, rất lâu sau mới khẽ thở dài: - Không ngờ chàng vẫn còn chưa chết. Câu nói đầu tiên của nàng là lời chân thật: - Muội muốn Phổ Tùng đi tìm chàng, không phải là vì muốn chàng đến thăm muội, mà là vì muốn cái mạng của chàng. Tiểu Phương đi lững thững, tiếp tục đợi nàng nói. Lời nói thật tuy làm thương tổn người khác, nhưng không có sự thống khổ như lúc bị lừa dối. - Muội biết Phổ Tùng nhất định sẽ không để cho chàng đến gặp muội, mà nhất định sẽ giết chàng. Ba Oa nói: - Nếu y không thể giết được chàng, thì nhất định sẽ chết ở trong tay chàng. Ba Oa điềm nhiên nói tiếp: - Sau khi y chết đi, chàng nhất định sẽ đến, lúc đó Ca Luân Lạt Ma chắc chắn sẽ giết chàng để báo thù, mối quan hệ của bọn họ, thân mật như phụ tử vậy. Đây cũng là lời nói thật. Mọi loại khả năng nàng đều đã tính toán qua, kế hoạch của nàng vốn sẽ thành công. Ba Oa lại thở dài nói: - Bây giờ muội mới biết, muội vẫn còn tính sai một điều, Ca Luân Lạt Ma tinh nhanh lợi hại hơn trong tưởng tượng của muội nhiều, có thể nhìn thấu dụng tâm của muội. Nàng lại giải thích: - Lão bình thời chưa bao giờ hiểu rõ chuyện giữa muội và Phổ Tùng, vì vậy muội mới đánh giá thấp lão, bây giờ muội mới biết, lão xưa nay thống hận trong tim, thà buông tha cho chàng chớ tuyệt không để cho muội được thành công như ý muốn. Tiểu Phương lại trầm mặc rất lâu mói hỏi: - Tại sao nàng lại nói với ta những chuyện này? - Vì muội không muốn lừa dối chàng nữa. Giọng nói của Ba Oa thoáng vẻ bi thương: - Chàng cũng không cần hỏi muội đối xử với chàng là thật hay giả, vì chàng là thù địch của muội, muội đành phải giết chàng. Tiểu Phương nhớ lại Ba Oa đã nói một câu giống như vậy. Giữa bằng hữu và thù địch, tuyệt không có chỗ để chọn lựa, không phải bằng hữu thì là thù địch, không phải ngươi chết, thì là ta chết! Ba Oa lại nói: - Vì vậy chàng mọi lúc đều có thể giết chết muội, muội quyết không trách chàng. Tiểu Phương không hạ thủ nổi. Không phải không nỡ hạ thủ, mà là không thể hạ thủ! Vì chàng vốn không biết được chuyện này tóm lại ai đúng ai sai, ai thị ai phi. Nếu Bốc Ưng thật sự là Miêu đạo, nếu Ba Oa vì bắt đạo tặc mà làm chuyện này, thì ai có thể nói là nàng sai? Để đạt được mục đích, Bốc Ưng cũng không thể không làm những chuyện bất chấp thủ đoạn như vậy hay sao? Độc Cô Si là kiếm khách, kiếm khách vô tình, Phổ Tùng đã xuất gia làm tăng, càng không nên dính chuyện tình nghiệt, cho dù bọn họ bị nàng lừa dối đi chăng nữa, thì chỉ có thể nói bọn họ tự gây ra tội thì phải gánh lấy. Tiểu Phương không nghĩ đến bản thân chàng. Mỗi lần đến thời điểm trọng yếu giữa sinh và tử, thị và phi, chàng thường quên đi bản thân mình.