Chàng nên từ chối Độc Cô Si, bọn họ vốn không phải là bằng hữu mà là thù địch. Chàng rất có thể chết dưới kiếm của Độc Cô Si. Lúc mới sơ kiến trong căn lều ngoài sa mạc, chàng đã có dự cảm bất tường này. Nhưng chàng không có cách gì từ chối. Chàng không cách gì từ chối một con người đang lúc thật sự nguy nan vẫn có thể hoàn toàn tín nhiệm chàng. - Ta có thể đáp ứng ngươi. Tiểu Phương nói: - Nhưng có hai chuyện ta nhất định phải hỏi rõ ràng trước đã. Chuyện đầu tiên mà ta muốn hỏi là ngươi xác tín sẽ không có ai khác đến nơi đây chứ? Nơi đây tuy ẩn mật, nhưng không phải là một nơi dấu vết con người khó đến. Câu trả lời của Độc Cô Si lại rất là khẳng định: - Chủ nhân trước đây của nơi này là một ẩn sĩ, cũng là một kiếm khách. Tộc nhân của y thập phần tôn kính y, xưa nay không có ai đến quấy nhiễu y cả. Độc Cô Si nói tiếp: - Lại càng không có ai ngờ ta lại đến đây. - Tại sao? - Vì vị kiếm khách ẩn sĩ đó đã chết ở dưới kiếm của ta! Độc Cô Si nói: - Trước đây hai tháng, ta đến nơi đây đâm chết y ở dưới cây cổ thụ bên ngoài. Tiểu Phương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó mới hỏi: - Hài tử đó có phải là nhi tử của y không? - Phải! - Ngươi đã giết phụ thân của hắn, lại còn ẩn trốn ở nơi đây, lại còn muốn hắn thu nhận ngươi, giữ bí mật cho ngươi. - Ta biết tiểu hài tử chắc chắn sẽ giữ bí mật cho ta. Độc Cô Si nói: - Vì hắn muốn phục thù, nên không thể để ta chết ở trong tay người khác. Trong trời đất cũng chỉ có ta có thể truyền thụ kiếm pháp để hắn có thể đánh bại ta. - Ngươi chịu mang kiếm pháp này truyền thụ cho tiểu hài tử ư? - Ta đã đáp ứng. Độc Cô Si điềm đạm nói: - Ta hi vọng hắn có thể phục thù cho phụ thân, cũng có thể đâm chết ta dưới kiếm của hắn. Đầu ngón tay Tiểu Phương lạnh băng. Chàng không phải không có thể hiểu được loại tình cảm này, trong tình người, vốn rất nhiều mâu thuẫn đối chọi, chính vì chàng hiểu được, nên mới cảm thấy đáng sợ. Độc Cô Si nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, hài tử đó tương lai rất có thể trở thành kiếm khách vô tình hơn cả Độc Cô Si, sớm muộn sẽ có một ngày giết chết Độc Cô Si, sau đó lại đợi một kiếm khách vô tình khác đến giết chết. Đối với loại người bọn họ mà nói, sinh mạng tuyệt không phải là trọng yếu nhất, vô luận là sinh mạng của người khác hay sinh mạng của mình cũng giống nhau. Bọn họ sống, chẳng qua chỉ để hoàn thành một chuyện, đạt được một mục đích, ngoài trừ điều này ra, thì bọn họ không có chuyện gì để ở trong lòng cả. Bên ngoài, ánh thái dương tràn ngập khắp nơi, dưới mái nhà tiếng chim líu lo. Cuộc sống vốn tươi đẹp, tại sao lại có người xem thường nó như vậy? Tiểu Phương từ từ đứng dậy, lần này chàng chỉ còn một chuyện cuối cùng muốn hỏi: - Tại sao ngươi muốn ta giết người giùm ngươi? Chàng hỏi: - Ngươi muốn ta đi giết ai? - Vì nếu người đó không chết trước, thì mãi mãi ta không cách gì làm được cái chuyện mà ta muốn làm. Độc Cô Si trả lời câu hỏi trước: - Chỉ có Bốc Ưng có thể bóp nát bàn tay cầm kiếm của ta, nhưng con người này có thể bẻ gãy kiếm trong tim ta. Trong tim vốn không có kiếm, nếu kiếm đã ở trong tim, còn có ai có thể bẽ gãy cơ chứ? Muốn bẻ gãy tâm kiếm, nhất định phải làm cho trái tim người đó vỡ nát, tim của kiếm khách vô tình vô danh vô lệ làm sao mà vỡ nát được? Đôi mắt lạnh lùng của Độc Cô Si, đột nhiên biến đổi hết sức kỳ dị, giống như một vũ khí sắc bén đã giết người vô số, nay bị ném vào lò lửa đã đúc ra nó. Không ai ngờ đôi mắt Độc Cô Si biểu lộ một cảm xúc cường liệt thống khổ hừng hực như vậy. - Người đó là nữ nhân, mà là "ma nữ", chỉ cần ta nhìn thấy y thị là hoàn toàn không cách gì khống chế bản thân, tuy ta biết rõ y thị là nữ nhân như vậy, nhưng vẫn không cách gì trốn thoát khỏi y thị, y thị nếu không chết, suốt đời ta rõ phải chịu sự giày vò nô dịch của y thị. Tiểu Phương không hỏi nữ nhân này là ai. Chàng không dám hỏi. Từ trong thâm sâu nội tâm của chàng đột nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi khôn lường. Chàng chợt nghĩ tới bức tranh trên tường được chiếu sáng dưới ngọn lửa mờ đục lấp loáng của ngôi cổ tự. La Sát quỷ nữ đang mút hút não tủy của con người, bộ mặt dữ dằn nhăn nhó độc ác, mơ hồ đột ngột biến thành bộ mặt của một nữ nhân. Một bộ mặt thuần khiết mỹ lệ. Độc Cô Si lại bắt đầu tiếp tục nói: - Ta biết chắc chắn y thị cũng sẽ đến La Tát, vì y thị tuyệt sẽ không buông tha cho Bốc Ưng, cũng tuyệt sẽ không buông tha cho ta. Tiểu Phương nghe thấy giọng bản thân mình đang hỏi: - Tại sao? - Tại vì Bốc Ưng chính là "Miêu đạo", chắc chắn là thế. Độc Cô Si tiếp: - Y thị chắc chắn sẽ cùng Bốc Ưng đến La Tát, ở La Tát y thị cũng có một chỗ bí mật để ẩn thân. - Ở đâu? - Ở trung tâm của Bố Đạt La cung, bên cạnh Hồng cung tránh lạnh của Đạt Lai Lạt Ma, một gian thiền phòng nho nhỏ. Độc Cô Si nói: - Chỉ có y thị mới có thể thâm nhập trung tâm Bố Đạt La cung, vì các Lạt Ma cũng là nam nhân, tuyệt không có bất cứ nam nhân nào có thể từ chối yêu cầu của y thị. Tiểu Phương đã đi ra ngoài. Chàng không muốn nghe nữa, không muốn Độc Cô Si nói ra tên của nữ nhân này. Nhưng Độc Cô Si đã nói ra. - Tên của y thị là Ba Oa. Giọng nói của Độc Cô Si tràn đầy sự thống khổ: - Ngươi đã đáp ứng ta, bây giờ hãy đi giết y thị cho ta. Bên ngoài ánh mặt trời vẫn tỏa sáng như cũ, dướimái nhà vẫn có tiếng chim líu lo ríu rít, nhưng còn cuộc sống? Cuộc sống có phải thật sự đẹp như vậy hay không? Tại sao trong cuộc sống lại có bao nhiêu là sự thống khổ và mâu thuẫn mà không ai có cách gì tránh khỏi? Tiểu Phương chậm rãi đi ra. Tiểu hài tử đó vẫn còn đứng ở dưới mái hiên, đang ngắm nhìn say mê một chiếc lồng chim, một con chim, không rõ là sơn tước hay họa mi? - Nó là bằng hữu của tại hạ. Hài tử vẫn không quay đầu lại nhìn Tiểu Phương, nhưng câu nói này rõ ràng là nói với Tiểu Phương. - Ta biết! Tiểu Phương nói: - Ta biết bọn chúng đều là bằng hữu của ngươi. Hài tử đột nhiên thở dài, một đôi mắt to đen đột nhiên tràn đầy nỗi u uất của người lớn. - Nhưng tại hạ có lỗi với bọn chúng. - Tại sao? - Vì tại hạ biết bọn chúng sớm muộn gì sẽ có một ngày toàn bộ chết dưới kiếm của Độc Cô Si. Hài tử nhẹ nhàng nói: - Chỉ cần đến lúc bàn tay của Độc Cô Si có thể cầm kiếm, sẽ nhất định dùng bọn nó để thử kiếm. - Sao ngươi biết? Tiểu Phương hỏi. - Phụ thân của tại hạ muốn tại hạ đưỡng nuôi những con chim này cũng chính là muốn dùng bọn chúng để thử kiếm. Tiểu hài tử nói: - Có một lần phụ thân tại hạ đã một kiếm chém chết mười ba con chim. Buổi tối ngày hôm đó, phụ thân tại hạ đã chết ở dưới kiếm của Độc Cô Si. Hắn tuy là một hài tử, nhưng trong giọng nói đã chất chứa một sự bi thương không tả được. Đây có phải là vì hắn hiểu rõ, chết, vốn là sự kết thúc của tất cả mọi chuyện hay không? Đỉnh núi luôn là chung điểm, một kiếm khách khi đến đỉnh rồi, mạng sống của mình cũng thường là đến chỗ kết thúc. Đây là vận may, hay là bất hạnh của hắn? Gió ở trên ngọn cây, người ở dưới câym Tiểu Phương trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi nói: - Bọn chúng tuy là bằng hữu của ngươi, nhưng ngươi có lẽ cũng sẽ có một ngày dùng bọn chúng để thử kiếm. Tiểu hài tử cũng trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: - Không sai, có lẽ tại hạ cũng sẽ dùng bọn chúng để thử kiếm. - Tận mắt ngươi nhìn thấy y giết chết phụ thân ngươi, biết rõ y muốn giết bằng hữu của ngươi, mà ngươi vẫn chấp nhận y! - Vì tại hạ cũng muốn là kiếm khách như y. - Sẽ có một ngày, ngươi chắc chắn sẽ trở thành kiếm khách như bọn họ. Hài tử đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Phương nói: - Còn các hạ? Tiểu Phương không trả lời. Chàng đã đi ra khỏi bóng cây cổ thụ, đi ra ngoài ánh mặt trời. Chàng đi thẳng suốt, không quay đầu lại, vì chàng không cách gì trả lời câu hỏi này. Phố Bát Giác bên ngoài Đại Chiêu Tự, có đủ mọi loại hàng quán. Trong các hàng quán tối mờ là các hàng hóa đến từ các nơi đủ loại đủ dạng. Da báo, da hổ, da chồn đen, da sơn miêu, các loại vải vóc tơ lụa đủ màu sắc, treo cao ở trên các giá hàng, thảm từ Ba Tư, Thiên Trúc đến, trải xếp đầy các quầy. - Ưng Ký là một cửa hiệu lớn nhất trong tất cả các cửa hiêu. - Bốc Ưng là Miêu đạo ư? Chắc chắn là thế. Ba Oa là ma nữ! Xưa nay không có nam nhân nào từ chối được y thị. - Ngươi đã đáp ứng ta, bây giờ hãy đi giết y thị cho ta! Tiểu Phương không muốn gì cả. Chàng đã không thể đi hỏi Bốc Ưng, cũng không biết phải dùng cách gì tiếp cận Bố Đạt La cung, Hồng cung tránh lạnh của Phật sống Đạt Lai Lạt Ma. Chàng đành quay về Ưng Ký trước, chàng muốn hỏi Chu Vân ba trăm lạng bạc. Chàng tin Chu Vân nhất định sẽ không từ chối. Nhưng Chu Vân vẫn không để Tiểu Phương mở miệng, đã nói trước với chàng: - Có người đang đợi các hạ, đã đợi rất lâu rồi. - Ai? Tiểu Phương hỏi: - Ở đâu? - Ở ngay đây! Tiểu Phương nhìn thấy ngay con người này. Một con người rất trẻ, sắc diện xem ra tuy có hơi tiều tụy, nhưng phục sức hoa lệ tôn quý, thái độ trang trọng chững chạc, trong tôïc nhân của y, địa vị của y rõ ràng là cao hơn rất nhiều đại đa số người khác. Y là người Tạng, nói tiếng Hán hơi ngọng ngịu. Tiểu Phương nói một câu, y mới nói một câu. - Ta họ Phương, ta chính là Tiểu Phương. Tiểu Phương nói: - Có phải ngươi đến tìm ta? - Phải. - Nhưng ta không quen biết ngươi. - Tại hạ cũng không quen biết các hạ. Người này nhìn trừng trừng Tiểu Phương: - Các hạ cũng không quen biết tại hạ. Tiểu Phương lại hỏi: - Ngươi đến tìm ta làm gì? Người này đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi Ưng Ký sau khi ra khỏi cửa mới quay đầu lại nói: - Các hạ muốn biết tại sao tại hạ muốn kiếm các hạ thì xin các hạ đi theo tại hạ. Sau khi y đứng dậy, Tiểu Phương mới phát giác ra thân thể y rất cao to, cao hơn phần lớn những người khác. Bên ngoài là con phố sầm uất nhất của La Tát, đủ mọi loại người chen chúc nhau đi. Y đi vào phố, giống như một con hạc tiên đi vào trong đám gà. Rất nhiều người nhìn thấy y, vẻ mặt liền hiện ra một vẻ rất kỳ lạ, cung kính hành lễ với y. Có người thậm chí ngay lập tức quỳ xuống hôn lên chân y. Y hoàn toàn không phản ứng, dường như đã lâu quen tiếp nhận sự sùng bái tôn kính của người khác đối với y. - Con người này tóm lại là ai? Tiểu Phương theo y đi ra, vừa đi đến bên ngoài một cửa hàng bán thức ăn, vừa ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ không rõ là thơm hay thối, thì đã có hai ba mươi ám khí chí mạng đánh vào nơi hiểm yếu trên người chàng. Đó là hai mươi bảy ám khí, nghe ra chỉ có một luồng gió, nhìn lại cũng chỉ có ba luồng ánh sáng. Hai mươi bảy ám khí, chia nhau đánh vào ba nơi hiểm yếu trên người Tiểu Phương- yết hầu, tim, hạ bàn. Ám khí hiểm độc, xuất thủ càng hiểm độc. Hai mươi bảy ám khí, chắc chắn là cùng từ một hướng đánh lại, chính là đánh ra từ bàn tay của người trẻ tuổi ở phía trước Tiểu Phương, người có trang sức hoa lệ, rất được người khác tôn kính đó. Con người cao thượng tôn quý như vậy, tại sao lại dùng một cách thức hiểm độc để ám toán một người lạ không quen biết? Tiểu Phương không hỏi, nhưng cũng không bị đánh ngã. Chàng đã trải qua quá nhiều hiểm cảnh, ám khí, chàng mọi lúc đều giữ cảnh giác. Lúc ám khí đánh ra, Tiểu Phương liền kéo một tấm chăn nỉ Ba Tư tro ở bên ngoài cửa một cửa hàng mà chàng vừa đi qua. Toàn bộ hai mươi bảy ám khí đều đập vào trong tấm chăn nỉ này, không một ám khí nào xuyên thấu qua được. Người trẻ tuổi đi ở phía trước mặt Tiểu Phương, không quay đầu lại, cũng không dừng bước.